Đường Về Phục Hận

Chương 7

Phao Tiêu Áp Trảo

10/07/2024

Thấy tình hình căng thẳng, tôi liền lên tiếng hòa giải.

"Bố mẹ, hai người đừng tức giận nữa, con nghĩ, có lẽ Miểu Miểu chỉ là thích chiếc vòng cổ đó, nên mới lấy ra chơi thôi."

"Dù sao thì, con bé cũng thường xuyên tự ý vào phòng con lấy đồ."

Bố tôi thuận theo đó mà xuống nước: "Miểu Miểu, chiếc vòng cổ đó rất quan trọng với mẹ con, con trả lại cho mẹ trước đi, mấy hôm nữa bố sẽ mua cho con cái khác."

Điều này có hơi làm khó Tống Miểu Miểu rồi.

Chiếc vòng cổ đó đã sớm bị cô ta đem đi bán lấy tiền bao nuôi trai bao rồi, làm sao mà trả lại cho mẹ tôi được?

Tống Miểu Miểu trừng mắt nhìn tôi.

"Mày cố ý đúng không? Mày cố ý muốn hại tao!"

Tôi tỏ vẻ vô tội.

"Miểu Miểu, chị không hiểu em đang nói gì."

"Chính em tự vào phòng, tự lấy vòng cổ, sao lại biến thành chị hại em?"

Mẹ tôi cũng dịu giọng nói: "Miểu Miểu, con muốn gì thì cứ nói thẳng với mẹ. Con trả vòng cổ lại cho mẹ trước được không?"

"Chiếc vòng cổ đó là bố con mua từ Brazil về, rất đắt tiền."

Tống Miểu Miểu mếu máo, ấp úng không nói nên lời.

Dưới sự truy hỏi của bố mẹ, cô ta bỗng nhiên chạy vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.

Bố tôi nhíu mày đi tới. "Sao vậy? Miểu Miểu, con ăn nhầm cái gì à, khó chịu sao?"

Sau khi quen Liêu Gia Hâm, Tống Miểu Miểu ngày càng to gan, có hôm còn không về nhà ngủ.

Cô ta làm sao mà khó chịu được, rõ ràng là có thai rồi!

"Bố mẹ... con không sao..."



Thật sự không sao sao?

Tôi đã sớm lấy que thử thai dưới gối của Tống Miểu Miểu ra, nhân lúc cô ta không chú ý, nhét vào túi áo ngủ của cô ta.

Lúc Tống Miểu Miểu đang nôn nao khó chịu, tôi sợ bố mẹ tôi không nhìn thấy, bèn lớn tiếng hỏi.

"Miểu Miểu, trong túi áo của em là cái gì vậy?"

Tống Miểu Miểu sợ hãi vội vàng che túi áo lại, thế nhưng chiếc que thử thai lại rơi ra ngoài.

"Đây là cái gì vậy?"

"Miểu Miểu, sao con lại có thai?"

Tin tức này giống như tiếng sét giữa trời quang.

Mẹ tôi kinh ngạc nhìn Tống Miểu Miểu, mong cô ta phủ nhận.

Thế nhưng, Tống Miểu Miểu lại im lặng. Cho dù cô ta có biện minh thế nào, thì chuyện này cũng không thể giấu được nữa.

Mẹ tôi tức giận đến mức hai mắt tối sầm lại, ngất xỉu.

Đứa con gái mà bà ấy luôn tự hào, vậy mà mới thi đại học xong, mới nghỉ hè được mấy ngày, đã gây ra chuyện động trời như vậy.

Truyền ra ngoài, thì còn mặt mũi nào nữa?

Bố tôi sa sầm mặt mũi, lạnh lùng hỏi: "Là của ai? Gọi thằng đó ra đây!"

"Dám bắt nạt con gái tao?"

"Tao phải dùng mọi cách, bắt nó trả giá!"

Tống Miểu Miểu chỉ ngồi trên ghế sofa khóc lóc, không nói một lời nào.

Bố tôi tức giận mắng chửi, kết quả buổi tối hôm đó, ông ấy lại nhận được điện thoại đòi nợ.

Đối phương nói với bố tôi rằng, Tống Miểu Miểu đã vay một khoản vay online, gần 30 vạn!

"Tống Miểu Miểu, mày rốt cuộc đã làm gì ở bên ngoài hả!"



Bố tôi tức giận, đập nát điện thoại.

30 vạn, đối với gia đình tôi mà nói, cũng không phải là số tiền quá lớn.

Nhưng con gái của mình, lại giấu giếm vay nặng lãi bên ngoài, còn bị người ta đòi nợ đến tận nhà, chuyện này khiến bố tôi mất hết mặt mũi.

Mẹ tôi sau khi bị một trận kích thích, tinh thần sa sút, trông già đi cả chục tuổi.

"Rốt cuộc tôi đã tạo nghiệt gì..."

Tống Miểu Miểu bị bố tôi dọa sợ, khóc lóc một hồi lâu, mới chịu khai ra Liêu Gia Hâm.

Hóa ra, sau khi biết Tống Miểu Miểu mang thai, Liêu Gia Hâm đã chùn bước.

Gã ta lấy cớ làm ăn thua lỗ, lừa Tống Miểu Miểu vay một khoản vay online cho gã ta.

Sau khi nhận được tiền, Liêu Gia Hâm liền cao chạy xa bay.

Bố tôi không nhịn được nữa, giơ tay tát Tống Miểu Miểu một cái.

"Rốt cuộc thằng đó đã cho mày uống bùa mê thuốc lú gì hả?"

Tống Miểu Miểu che mặt, nức nở nói: "Tuy anh ấy không có tiền, nhưng anh ấy đối với con rất tốt."

Mẹ tôi không thể tin nổi.

"Viết cho mày mấy bài thơ, là có thể dỗ mày vui rồi. Bọn tao đối xử với mày như con ruột, mày báo đáp bọn tao như vậy sao?"

Bố tôi lạnh lùng nói: "Bỏ cái thai đi, ngoan ngoãn ôn thi lại một năm, thi vào một trường đại học tử tế."

"Nhìn Tống Vi xem, nó còn thi đỗ đại học trọng điểm. Còn mày? Chỉ biết ở trường học ve vãn con trai nhà người ta!"

Tống Miểu Miểu chưa từng bị mắng chửi bao giờ, cô ta tức giận, không giả vờ nữa, mà gào khóc thảm thiết.

"Bây giờ hối hận vì đã đối xử tốt với tôi rồi sao? Muộn rồi!"

"Con gái ruột của hai người thì có giỏi giang đến đâu? Thi đỗ trường đại học danh tiếng thì đã sao? Cuối cùng chẳng phải vẫn phải ở nhà ôn thi lại cùng tôi sao!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đường Về Phục Hận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook