Chương 37: Chương 16.1: Đau đớn khiêu chiến
Dạ An
08/04/2016
Thời tiết càng ngày càng nóng, ta cũng càng ngày càng ngủ nông, hơi có tiếng động sẽ tỉnh lại, sau đó thật lâu không cách nào ngủ. Vì vậy liền cùng Thập Tứ nói: "Cũng đến thời điểm nên phân phòng rồi."
Thập Tứ không nói gì, chỉ sai Phó Hữu Vinh thu thập chăn đệm của hắn đặt vào nhĩ phòng bên cạnh mà thôi. Thư ma ma cả kinh nói: "Gia, loại phòng này ngài làm sao ở được!" Thập Tứ thản nhiên trả lời: "Thế nào ở không được, buổi tối thì ngủ thế thôi." Ta biết rõ không khuyên nổi hắn, chỉ có thể theo hắn đi.
Sau khi Hoàng đế rời kinh, công việc của hắn càng bận rộn thêm, có lúc buổi tối cũng không về nhà. Một ngày chạng vạng, ta dựa vào trên giường trúc đọc sách, nhớ tới buổi chiều Qua Nhĩ Giai thị đến thăm ta, ta hỏi nàng Thập Tam như thế nào, nàng chỉ chau mày lắc đầu, liền không tĩnh tâm được nữa.
"Đang nhìn sách gì đấy?" Thập Tứ không biết lúc nào thì ngồi vào bên giường, lấy đi sách trong tay của ta, cười hỏi.
Quyển《 Vũ cống trùy chỉ 》này theo tay hắn cầm lên lật qua mấy tờ, không nhìn liền không nhìn thôi. Hắn đỡ ta tựa vào trong ngực hắn, cúi đầu hôn khoé môi ta, nói nhỏ: "Xem cái này cũng không ngại buồn bực."
Ta trả lời: "Ngươi bảo Bát gia chuẩn bị cho ta tiểu thuyết dã sử truyền kỳ nhiều một chút để cho ta không hỏi mà lấy, dĩ nhiên là không buồn bực."
Hắn cười ha ha, áp vào lòng bàn tay của ta, cùng ta mười ngón tay đan xen, nụ hôn dầy đặc liên tục rơi vào trán của ta, tóc mai, đôi môi cùng trên cổ. Không lâu sau hắn liền dừng lại, chui ở trong gáy ta thở dốc. Ta bỗng nhiên cảm giác bụng giật giật, trước kia chưa bao giờ có, là thai nhi đang động sao? Ta hơi ngồi dậy một chút, lấy tay áp lên bụng. Thập Tứ khẩn trương hỏi: "Thế nào? Nơi nào không thoải mái?"
Ta khoát tay nói: "Không có việc gì, hình như là nó động."
Thập Tứ mở to mắt, kề mặt đến trên bụng ta, nói: "Là bên này động sao?" Sau đó lại tự lẩm bẩm nói, "Tiểu gia hoả, tới, đá Ama ngươi một cái."
Máy thai rất nhanh liền kết thúc, Thập Tứ vẫn chưa thoả mãn, nằm không chịu ngồi dậy. Ta buồn cười nói: "Nó hoạt động xong rồi, sáng mai vội đi." Hắn mới lưu luyến đứng lên.
Ta đứng dậy muốn xuống giường, hắn liền vội hỏi: "Nàng đi đâu? Muốn cái gì ta lấy cho nàng, nàng nằm."
"Đi trong vườn một chút. Nằm nhiều quá đối với con không tốt." Kể từ khi ta mang thai, hắn nhất nhất bất kể mọi thời tiết đều bắt ta nằm ở trên giường bất động.
"Vậy ta cùng nàng." Hắn đỡ ta, qua mỗi một cánh cửa, trên dưới một bậc thang đều cẩn thận nhắc nhở dìu đỡ.
Đi một vòng, trên người cũng ra một tầng mồ hôi mỏng, lúc trở về phòng, ta nói với Thập Tứ: "Ngày mai ta muốn đi thăm Thập Tam."
Bước chân hắn dừng lại, hỏi: "Chuyện sổ con, ngươi biết?"
Ta hỏi ngược lại: "Cái gì sổ con?"
Hắn nhìn ta một cái, rũ mắt xuống trả lời: "Trước đó vài ngày, Thập Tam ca, Tam ca cùng ta cùng nhau lên thỉnh an, Hoàng A Mã nhìn sổ con, khiển trách một mình hắn. . . . . ." Hắn nói giản lược xong, thực tế đại khái so ra gay go nhiều lắm, có thể suy ra Thập Tam khó chịu cùng uất ức.
Ta thật sự không giúp được gì, thậm chí không biết Thập Tam vui hay không vui khi nhìn thấy ta, nhưng, vẫn muốn gặp hắn một lần.
Thập Tứ đỡ ta ngồi trở lại trên giường, hỏi: "Nàng sáng mai là buổi sáng đi sao?"
"Ừ, buổi trưa ăn cơm trước đi." Ta trả lời.
Hắn hôn một cái lên má của ta, nói: "Ngày mai ta còn có chuyện, cũng không cùng nàng đi qua. Thấy Thập Tam ca, thay ta chào hỏi."
Đại cách cách của Thập Tam, thanh tú an tĩnh, sau khi được mẫu thân giới thiệu, rụt rè gọi ta là thẩm nương, ở bên cạnh mẫu thân ngồi một lát, liền chán đến trong ngực nàng làm nũng, hết sức đáng yêu. Đại a ca cùng các đường huynh cùng nhau đọc sách đi, cho nên không có thấy.
Cùng Qua Nhi Giai thị tán gẫu hai khắc đồng hồ, nàng liền dẫn ta đi viện của Thập Tam. Nàng bảo ta lưu lại Đông Vân, mình cũng không mang người hầu hạ theo, nhẹ giọng giải thích nói: "Gia thích yên tĩnh."
Nơi ở của Thập Tam, thật là vô cùng yên tĩnh, hai ba nha hoàn gã sai vặt làm việc bước đi cũng tận lực nhẹ nhàng. Ở ngoài phòng ngủ của hắn, Qua Nhi Giai thị tự ý đẩy cửa đi vào, nàng vén rèm lên đi thông vào bên trong, chỉ một cái ghế dựa đưa lưng về phía chúng ta.
Ta từ từ đến gần hắn, cũng không cố ý đè thấp tiếng bước chân, nhưng hắn không quay đầu lại, cũng không có hỏi thăm. Ta một tay để lên thành ghế, đi vòng qua bên người hắn, phát hiện hắn cũng không có ngủ, cặp mắt thẳng tắp nhìn cây hòe ngoài cửa sổ. Ta không dám gọi hắn, cũng không dám đụng hắn, hắn giống như đã đến một nơi ta không cách nào chạm đến, ta vừa gọi vừa đụng, hắn đối với ta nhẹ nhàng cười một tiếng, liền biến mất không thấy gì nữa.
Không biết qua bao lâu, ánh mắt của hắn từ nơi sáng ngời nhất của phòng lưu chuyển đến ta đứng ở một bên này, sau đó thoáng quay đầu, nhìn ta một lát, lại quay trở lại. Ta kéo cái ghế ngồi ở bên cạnh hắn, chỉ có thể nhìn hắn, im lặng không nói gì. Ta không biết nên nói cái gì, có lẽ hắn vốn là không nguyện ý nghe ta nói cái gì, chỉ cho ta nhìn hắn thì tốt. Ta nghĩ hắn chẳng qua là sa sút, từ từ sẽ khôi phục, nhưng cũng có thể sẽ không giống như lúc trước đối với ta cười như vậy nữa. Quên được là chuyện tốt, tốt hay không tốt thậm chí đã quên đi, hắn sẽ trôi qua so với hiện tại thì tốt hơn, ta sẽ vui mừng dùm cho hắn.
"Có thể hay không cho ta mượn tay của ngươi?" Trong trầm mặc, hắn chợt nói.
Ta đưa tay phải ra cho hắn đồng dạng hắn cũng đưa ra tay phải, đầu ngón tay chạm nhau thì hắn tóm lấy ngón tay của ta, từng tấc lần mò lên trên, cho đến khi tay ta toàn bộ bao ở trong lòng bàn tay hắn. Hắn cầm một lát, lại từ từ mở ra, giương đều tay ta, che lên trên hai mắt khép lại. Lông mi mắt của hắn có chút rung rung, lòng bàn tay của ta tê ngứa ấm áp, cùng tay trái siết chặt đặt ở trên đầu gối một dạng, ẩn có chút ẩm ướt.
Hắn dần dần buông lỏng lực ngăn chận tay phải ta, ta mới có thể chậm rãi rút về. Lúc này mới chú ý tới Qua Nhĩ Giai thị không có ở bên trong phòng, đại khái căn bản cũng không từng theo vào tới. Nhìn lại Thập Tam, phát hiện hắn đã ngồi dậy, nghiêng người đưa tay về phía ta, đưa bàn tay nhẹ nhàng dán lên bụng ta. Thình lình xảy ra đụng chạm làm cho ta nhất thời không biết làm sao.
Hắn đỡ ta ổn định, đánh giá quanh hông hơi thô của ta hỏi: "Đứa nhỏ này, lúc nào thì ra đời?"
Rất nhanh hạ thần, đáp: "Năm nay có nhuần Thất Nguyệt, ước chừng, tháng mười đi."
Hắn lại hỏi: "Kia, lại phải bao lâu có thể gọi bá phụ?"
Ta bật cười, trả lời: "Hẳn là hơn một năm nữa có thể."
Thập Tam thu tay lại, nhìn ta cười nhạt nói: "Buổi trưa cùng nhau ăn cơm được chứ?"
Bảo ta như thế nào cự tuyệt, gật đầu đáp ứng một tiếng: "Được" .
Thập Tam không biết lúc nào thì bên cây hoè to lớn ở tường viện dựng lên một cái đình nghỉ mát, ghế bàn đá đều cũng như ngày trước. Sau khi ngồi xuống, có nha hoàn pha trà Vân Vụ đi lên. Có thể là ảo giác, cảm giác Thập Tam vừa khỏi bệnh xem ra có chút thông suốt. Hắn phát hiện ta theo dõi hắn, cười hỏi: "Thế nào?"
Ta hỏi ngược lại: "Trước khi ăn cơm, không đàn một khúc sao?" Trước kia hắn nói có thể khai vị.
Hắn nâng ly trà lên, gạt lá trà trả lời: "Không, hôm nay tinh thần không được tốt. Lại nói, cũng không tiện làm khó ngươi nghe."
"Ta đói bụng ngủ không quen ." Lần đầu phát hiện người này cũng thích mang thù. Thật ra thì rất muốn thanh minh, ta chưa bao giờ cừu thị âm nhạc, hơn nữa sâu trong suy nghĩ nó có tác dụng thư giản đối với thần kinh vô cùng chi trác tuyệt.
Hắn không tiếp đề tài kia, đẩy đĩa thức ăn mới dâng lên đến trước mặt ta, nói: "Trước nếm thử một chút điểm tâm đi."
Một món bí đỏ thạch anh, màu sắc tươi chói mắt, mùi vị mặc dù trung quy trung củ, nhưng bởi vì gần đây thèm ngọt, cảm thấy vẫn rất hợp khẩu vị của ta. Một món khác là đĩa bánh ngó sen trắng chưng, trong nhân bánh trừ thịt băm, lại còn trộn lẫn nấm sắc nhuyễn, vô cùng phong phú thôn quê Giang Nam, chỉ là tinh bột thêm vào quá nhiều. Đem ý kiến cùng Thập Tam nói, hắn khiêu mi cười cười mà nói: "Một mình ngươi ra sức bắt bẻ, cũng không thấy dừng đũa."
"Ta chỉ là hy vọng lần tới nếm nữa, mùi vị có thể có tiến bộ." Ăn được quá nhanh, bụng no lững bụng rồi, liền chậm lại tốc độ, "Cái này là Nam Phương đa dạng đi? Nên mang Lý Thục tới xem ha ha."
Hắn gật đầu nói: "Tùy thời xin đợi."
Ta bỗng nhiên nhớ tới hắn mới vừa đi qua thảo nguyên, liền hỏi: "Đúng rồi, Ca Lạt Tẩm như thế nào? Đồng cỏ nở hoa?"
"Còn không có, tháng tư nơi đó mới coi là đầu mùa xuân thôi. Cỏ xanh như đệm trải đến chân trời, dòng sông quanh co khúc khuỷu chuyển qua trước mắt. Bên kia bờ sông, dê con trắng như tuyết tựa như hạt gạo lớn nhỏ, vài con tụ tập lại trên đệm rơm vẩy lông nhung." Hắn thu hồi ánh mắt nhìn về nơi xa, nhìn ta mỉm cười nói, "Hiện tại không sai biệt lắm là thời điểm nở hoa rồi, cây cát cánh xanh tím, đầu tóc bánh quai chèo màu đỏ, màu trắng cỏ ngòi lấy lửa. . . . . . Thẳng đến hồ nước tràn đầy đi."
"Vẽ ra đi." Ta nói.
"Cái gì?" Hắn không hiểu.
Ta giải thích nói: "Ngươi nói như vậy rất khó tưởng tượng, vẽ ra cho ta xem một chút, dùng mấy loại màu sắc." Nói xong liền lẳng lặng nhìn hắn chằm chằm.
"Vẽ xong, cho ngươi?"
"Ừ, cho ta, đưa cho ta." Ta đáp, "Dù sao ngươi cũng không thể cầm đi bày quầy cầu xin bán."
Hắn trợn tròn mắt nhìn ta hồi lâu, cuối cùng lộ ra bộ dáng "Thụ giáo" khuôn mặt tươi cười, không có phản bác, nên liền coi như là đáp ứng.
Món ăn nóng đi lên, bắt mắt nhất là một tô gà. Nha hoàn múc thêm một chén canh cho chúng ta, Thập Tam nói: "Cái này, ngươi nên dùng nhiều một chút."
Nước canh nồng bạch, còn nổi mấy viên trứng gà ngân hạnh màu vàng, ta liền biết không phải là một loại canh gà hầm bình thường . Nếm thử một miếng, hỏi: "Gà quay ngân hạnh?"
Thập Tam cười hỏi: "Nói ăn, ngươi thật ra cái gì cũng biết."
Ta buông chén xuống, cười nói: "Món cay Tứ Xuyên này cũng không chỉ là biết, còn hưởng qua."
"Hả? So sánh với như thế nào?" Hắn hỏi.
"Ừ, căn bản là không cách nào so sánh. Ta cho ngươi biết tình cảnh lần trước ta ăn, ngươi sẽ hiểu." Ta đáp. Hắn bày ra tư thế rửa tai lắng nghe, ta liền tiếp tục nói tiếp, "Lúc chúng ta trên núi Thanh Thành, gặp ngay lúc sương mù, một mảnh trắng xóa, ba thước khai ngoại không thấy rõ bóng người. Dọc theo đường đá leo gần một canh giờ, cũng không biết mình ở chỗ nào. Chợt trước mặt xuất hiện một cái bóng màu đen, đi tới gần, mới nhìn rõ thì ra là người đạo sĩ trẻ tuổi, hắn mặc đạo bào màu chàm, không có mang mũ, đỉnh đầu chỉ dùng một chiếc trâm gỗ vấn búi tóc, trong ngực còn ôm thanh cầm. Hắn nhìn thấy chúng ta, cũng cảm thấy ngoài ý muốn, cười nói hữu duyên, mời chúng ta đi đạo quan làm khách. Chúng ta đi theo hắn, đi ngang qua một trà viên trong lũng núi, sương mù tán ra, chỉ thấy vài đạo nhân mặc đạo bào màu xanh rải rác tại trong vườn chăm sóc cành lá cho cây trà. Hắn phất tay cùng đạo hữu chào hỏi, liền dẫn chúng ta vào sâu trong sơn môn U Lâm. Buổi trưa các đạo sĩ ở trà viên trở về cùng nhau ăn cơm, trong đó liền có món gà quay ngân hạnh này." Nhấp một ngụm trà, lại nhìn về phía Thập Tam hỏi: "Ách, đây là trà Tứ Xuyên?"
"Ừ, sản vật từ Nga Mi." Hắn nhẹ đáp một câu, rồi sau đó rũ mắt xuống như có điều suy nghĩ hỏi: "Tứ Xuyên, ngươi đều đã đến những địa phương nào?"
Ta đáp: "Chủ yếu là ở Phủ Tự Châu, giao du qua Nga Mi, còn có vùng Thành Đô. Vốn còn muốn đi Vân Quý xem một chút, đáng tiếc. . . . . . Bất quá đi Vân Quý, đường thuỷ không thông, đường bộ lại nguy hiểm, thật muốn đi cũng không dễ dàng."
Hắn tiếp lời nói: "Hai tỉnh Vân Quý, nhiều quặng mỏ nhà xưởng mỏ muối, thu thuế lại rất ít. Đại khái bởi vì đường xá không khoái, lui tới mua bán chẳng qua là chọn ngựa đảm nhiệm thồ hàng, duyên cớ chủ yếu ích lợi dư ra ít thôi."
Ta ngược lại thật ra không muốn loại trừ phương diện kia, cười nói: "Ngươi so với ta nhạy bén hơn."
Thập Tam hỏi ta, ở Tứ Xuyên có ghi bút ký hay không, ta nói đương nhiên là có, còn nhớ rõ cẩn thận, chừng vài bản, nếu như hắn cảm thấy hứng thú, có thể cho hắn mượn xem.
Đang nói, lại có nha hoàn hướng Thập Tam bẩm báo nói, Thập Tứ gia tới.
Ta nghi hoặc, hắn không phải nói không rãnh sao?
Thập Tam để cho bọn họ mời Thập Tứ đi vào, chỉ chốc lát sau, tiểu tử này đã đến trước mặt. Hắn cùng Thập Tam hàn huyên mấy câu, liền ôm vai ta nói nhỏ: "Ta tới đón nàng."
Ta thấy ở nơi này của Thập Tam chơi một lúc lâu rồi, Thập Tứ chen vào, cũng không cách nào tán gẫu tiếp, liền cùng Thập Tam cáo từ.
Thập Tứ cười nói với Thập Tam: "Thập Tam ca nhìn cũng chuyển biến tốt rồi, đợi thân thể khoẻ hơn một chút, thì đi chỗ đệ ngồi nhiều hơn một chút."
Thập Tam mỉm cười đáp: "Đó là nhất định."
Thập Tứ dìu lấy ta muốn đi, ta nhớ tới mới vừa rồi cùng Thập Tam nói chuyện , quay đầu về phía hắn nói: "Này mấy quyển bút ký kia, sáng mai ta cho người đưa tới cho ngươi."
Thập Tam cười gật đầu, nói: "Ừ, đa tạ. Bản thân ngươi cẩn thận bồi dưỡng."
Hồi trình trong xe ngựa, thai nhi lại động, ta khẽ vuốt ve bụng, nói với Thập Tứ: "Đứa nhỏ này, ta muốn tự mình nuôi."
Hắn ôm ta, cười híp mắt nói: "Ừ, nàng thích như thế nào đều tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.