Chương 81: Chương 36.2
Dạ An
06/09/2016
Trăm ngày để tang, Thập Tứ không cạo đầu không tu chỉnh mặt mài, đến Thất Nguyệt (49 ngày), trên đỉnh đầu tóc đen đã mọc dài nửa tấc. Tiết Vu Lan sáng hôm nay, ta bị râu của hắn chích vào má làm tỉnh giấc, đá hắn đạp hắn cũng không tác dụng, còn áp tới cọ ta. Ta níu lấy hai bên lỗ tai hắn đẩy mặt của hắn ra, lúc này hắn mới dừng lại, nhếch môi cười: “Tỉnh rồi?”
Ta cau mày nói: “Giống như con gấu vậy, không cho cười.”
Hắn sờ soạng mặt của mình, lại cười: “Hắc, có chút nhếch nhác.”
Ta thở dài, nữa ngồi dậy chuẩn bị thay quần áo, đẩy hắn ra nói: “Thôi, nhìn quen là tốt rồi.”
Không ngờ hắn bỗng nhiên nhào lên đè ta xuống, hơi thở gấp rút lẩm bẩm: “Bảo bối, quần áo của nàng không có mặc tốt. . . . . .”
Ai đang lúc ngủ mà chú ý dáng vẻ của mình? Mà động tác thô lỗ của hắn, kéo dây buộc áo ngủ của ta càng thêm lỏng ra, ngực lộ ra hơn phân nửa. Lúc ta khép lại vạt áo, hắn liền bắt đầu gặm cổ của ta. Ta không thể không ngăn cản hắn, dùng cánh tay ngăn mặt của hắn lại, cau mày nói: “Còn hơn một tháng nữa!”
Hắn thối mặt, từ trên người ta bò dậy, đưa lưng về phía ta ngồi ở một góc oán trách: “Ai biểu nàng quyến rũ ta!”
Ta mặc kệ không đáp lại lời trách móc vô lại của hắn, vén rèm lên xuống giường thay quần áo, trả lời: “A, vậy buổi tối ngươi ngủ một mình đi.” Mới vừa mặc xong quần áo, liền bị hắn ôm lấy từ phía sau, người này còn cắn vành tai của ta nói: “Đừng nóng giận nha, lần tới nàng quyến rũ ta như thế nào, ta đều chịu đựng, có được hay không?”
Ta quay đầu liếc hắn một cái, nói: “Giúp ta lấy áo choàng tới.”
Hắn kéo quần áo của ta trên giá áo qua, vén mái tóc dài của ta lên, khẽ hôn vai của ta, mới giúp ta khoác lên. Ta một tay cài nút, còn tay kia tóm lấy ma trảo đại hồ tử của hắn, nói: “Đến lúc đó nên chỉnh sửa lại một chút. Ai, biến thành con gấu to như vậy đắc ý lắm sao?”
Rửa mặt chải đầu xong trời còn chưa sáng, hôm nay Thập Tứ phải đến Cảnh Lăng tham gia đại tế rằm tháng bảy. Ta đưa hắn ra cửa, sau đó liền gọi Đông Vân các nàng cùng nhau chuẩn bị đồ buổi tối cần dùng.
Sau giữa trưa muốn ngủ một lát, lại có thái giám bẩm báo nói, Thập Tam tới chơi. Mời hắn đến phòng khách dâng trà, cười nói: “Di Thân Vương, đã lâu không gặp.”
Thập Tam uống một hớp trà, đặt ly trà xuống nói: “Xưng hô như nhau, nhưng đi ra từ miệng của ngươi luôn cảm thấy cùng người khác không giống nhau.”
“A, không giống nhau như thế nào?”
Hắn thở dài nói: “Ngươi nói tới, làm cho ta cảm thấy phong hào Thân Vương này là một thứ rất buồn cười.”
“A, xin lỗi.” Ta vội vàng nhận sai. Ngữ khí đúng là không quá tôn trọng thôi, nói chuyện với Thập Tam bất tri bất giác liền thoải mái hẳn ra. Lúc này nhớ tới Thập Tứ, liền hỏi: “Thập Tứ đâu? Nghi thức tế lễ đã kết thúc tại sao hắn không có về với ngươi?”
Thập Tam lắc đầu nói: “Sau khi ta đi tế ngạch nương, cho là hắn trở về trước rồi. Có lẽ là cùng người nào đó nói chuyện nên trì hoãn thôi.” Hắn cũng không thèm để ý tới chuyện này, hơi nghiêng người, nhìn ta lại nói: “Nha đầu Đông Đông mấy ngày nay xem ra không vui lắm.”
Một tháng không gặp nữ nhi, thật nhớ nó quá, nhưng ta không có cách nào. . . . . . Ngớ ra một lúc lâu, mới nói: “Nha đầu kia có khỏe không?”
Hắn than thở, nói: “Trước đó vài ngày nhìn thấy ta liền khóc nói ‘ ngạch nương không cần con nữa ’, rất đáng thương.”
“Nó làm nũng với ngươi thôi. . . . . .” Ta dùng nắp ly nhẹ nhàng lùa lá trà, nói:“Đúng rồi, cũng đến lúc đổi quần áo khác, ta sai người làm cho nó chút quần áo Thu Đông, đúng lúc ngươi đến đây, giúp ta mang về cho nó nha.”
Thập Tam gật đầu: “Tốt. Có thư không? Ta đều mang về cho nó.”
Ta nhấp một ngụm trà, để cho vị chát nhàn nhạt tan ra trong miệng, lắc đầu nói: “Không cần, thay ta chăm sóc cho nó nhiều một chút là được rồi. Đứa nhỏ này, không biết có cao thêm chút nào không.”
“Đang nói chuyện gì?” Nói chen vào chính là Thập Tứ mới vừa vén màn trúc vào phòng.
“Không có gì.” Ta không muốn ở trước mặt hắn nói chuyện của Đông Đông, để tránh làm cho hắn không vui, liền nói, “Nhìn ngươi đầu đầy mồ hôi, bên ngoài nóng như vậy sao?”
“Ừ, nắng chói chang.” Hắn nhận lấy khăn ướt tiểu thái giám đưa tới, lau mặt.
“Cũng lau trên râu một chút.” Ta nói. Lông lá như vậy, không nóng mới là lạ đó.
Thập Tam ở một bên nhìn chúng ta, trầm mặc không nói . Ta quay sang hắn hỏi: “Ở lại dùng cơm nha?” Nói xong mới nhớ tới tình thế hôm nay, nếu hắn ăn cơm ngủ lại, thật không biết vị trên ngai vàng kia sẽ có cảm tưởng thế nào. Vì vậy liền cười nói: “Vẫn thôi đi, ngươi bận chuyện, sớm hồi kinh mới đúng.”
Thế nhưng hắn lại nói: “Bây giờ đi, sợ rằng trở lại trong kinh cửa thành cũng đóng. Quấy rầy một đêm sợ là không tránh khỏi. Thế nào, còn muốn tiết kiệm bữa cơm này hay sao?”
Thập Tứ từ lúc vào cửa, ngay cả chào hỏi Thập Tam cũng không làm, lúc này lại lạnh lùng hỏi: “Ngươi xác định không sao?”
Thập Tam chỉ “Ừ” một tiếng, liền không nói nữa.
Thập Tứ bi thương cười nói: “Đã như vậy, làm đệ đệ không ngại chiêu đãi.” Ta nghe vậy cau mày, vô cùng không thích giọng điệu nói chuyện của hắn, nhặt chiết phiến (quạt giấy) gõ lên trên đầu hắn một cái.”Ui!” Hắn ôm đầu kêu gào, bất mãn nhìn ta. Ta trừng hắn, hắn liền ủy khuất cúi đầu, vẻ mặt làm cho người ta ghét cũng tự nhiên không còn nữa.
Cơm tối bày ở phòng khách, trên bàn cơm không ai nói chuyện, trừ tiếng cốc khay chén nhỏ va chạm với nhau chỉ nghe tiếng côn trùng kêu vang. Ta châm rượu cho hai người bọn họ, Thập Tam giơ chung rượu lên mời Thập Tứ, mặt Thập Tứ không chút thay đổi, nhưng cũng không làm cho hắn bẽ mặt, cầm chung rượu lên cụng với hắn một cái, sau một tiếng “Cách”, hai người cùng uống cạn.
Im lặng như vậy đến khi dùng cơm xong, Thập Tam muốn cáo từ đi nghỉ ngơi, ta gọi hắn lại, nói: “Đợi chút nữa thả đèn, ngươi cùng đi nha.”
Thập Tam đồng ý, Thập Tứ lại hừ hừ, bị ta véo cánh tay mới yên tĩnh.
Cách bên ngoài Hành cung không xa có một con sông, ba người chúng ta đi sóng vai, ánh trăng vô cùng sáng, chẳng qua ta còn xách một cái đèn lồng thủy tinh. Sau lưng vốn là đại đội tôi tớ thị vệ đi theo, Thập Tứ đã đuổi bọn họ đi rồi. Những người này muốn phản kháng, nếu không phải nể mắt Thập Tam, tất nhiên không chịu đi. Thập Tứ căm giận nói: “Bọn cẩu tử này khẳng định còn ngồi xổm ở đâu đó canh. Hừ, sợ gia bay mất hay sao!”
“Vốn cũng không cần ép toàn bộ bọn họ dời đi, còn có thể giúp đỡ cầm đồ.” Ta nhẹ giọng oán giận.
Thập Tứ nhìn ta nói: “Đèn rất nặng à? Tới đây, ta giúp nàng xách.” Nói xong để bọc đồ lên trên vai, đưa một bàn tay tới.
“Không cần.” Ta dịch sang bên cạnh. Trước mặt cỏ trên đường mòn từ từ hẹp lại, ta xông về phía trước mấy bước đi ở phía trước. Thập Tứ lại túm cánh tay trái của ta, lấy đèn đi, kiên quyết chen ta ra phía sau hắn. Ta rất không vui, Thập Tam cũng không giúp ta, ở phía sau đỡ ta một cái, nói: “Đừng cậy mạnh.”
Ta hết cách với hai người bọn họ, chỉ có thể uất ức đi ở giữa. Trong khúc nhạc đệm của côn trùng ếch nhái đi về phía trước, tiếng nước chảy lớn dần, chứng tỏ rất nhanh đến bờ sông rồi, ta bỗng nhiên có chút nhớ chuyện cũ, cảm khái nói: “Lần trước ba người chúng ta cùng nhau xuất môn là khi nào?”
Thập Tam đáp trước: “Năm bốn mươi ba, cùng đi thôn trang chơi, Dung Huệ còn đi theo.”
“Khi đó Dung Huệ vẫn còn là trẻ con.” Ta cười, “Hai mươi năm rồi. . . . .”
Thập Tứ để bọc đồ lên trên bãi đá cuội, ôm vai ta nói: “Nói ra, hai ta cũng là thanh mai trúc mã.”
Ta liếc hắn một cái, nói: “Thanh mai trúc mã cái gì, lúc ta biết các ngươi đều đã lớn cả rồi! Nhanh lấy đèn ra, ngươi tay chân vụng về, đừng đè hư.”
Thập Tam đã bận rộn cầm từng cái đèn lồng đốt lên. Thập Tứ cầm lên một chiếc đèn làm bằng hoa sen, hỏi: “Đây là nàng làm?”
“Ừ, sáng nay sai người đi hái hoa. Không biết tiên hoàng có thích hay không?” Nói chung ta làm bằng tay, nhưng thắng ở đóa hoa tươi mới mềm mại. Ta đốt cây nến gắn ở trong nhụy hoa, đưa nó khe khẽ đẩy ra giữa sông.
Thập Tứ ôm ta nói: “Hoàng a mã nhất định thích.” Hắn lại cầm một chiếc khác, giao cho ta đốt thả ra ngoài, nói: “Chiếc này cho ngạch nương.”
Mấy chục chiếc đèn lồng theo dòng nước chảy về phía hạ du, ba người chúng ta đứng đưa mắt nhìn những ánh sáng dần dần biến mất ở phương xa kia, cầu nguyện người chết dưới suối vàng an bình —
Ta cau mày nói: “Giống như con gấu vậy, không cho cười.”
Hắn sờ soạng mặt của mình, lại cười: “Hắc, có chút nhếch nhác.”
Ta thở dài, nữa ngồi dậy chuẩn bị thay quần áo, đẩy hắn ra nói: “Thôi, nhìn quen là tốt rồi.”
Không ngờ hắn bỗng nhiên nhào lên đè ta xuống, hơi thở gấp rút lẩm bẩm: “Bảo bối, quần áo của nàng không có mặc tốt. . . . . .”
Ai đang lúc ngủ mà chú ý dáng vẻ của mình? Mà động tác thô lỗ của hắn, kéo dây buộc áo ngủ của ta càng thêm lỏng ra, ngực lộ ra hơn phân nửa. Lúc ta khép lại vạt áo, hắn liền bắt đầu gặm cổ của ta. Ta không thể không ngăn cản hắn, dùng cánh tay ngăn mặt của hắn lại, cau mày nói: “Còn hơn một tháng nữa!”
Hắn thối mặt, từ trên người ta bò dậy, đưa lưng về phía ta ngồi ở một góc oán trách: “Ai biểu nàng quyến rũ ta!”
Ta mặc kệ không đáp lại lời trách móc vô lại của hắn, vén rèm lên xuống giường thay quần áo, trả lời: “A, vậy buổi tối ngươi ngủ một mình đi.” Mới vừa mặc xong quần áo, liền bị hắn ôm lấy từ phía sau, người này còn cắn vành tai của ta nói: “Đừng nóng giận nha, lần tới nàng quyến rũ ta như thế nào, ta đều chịu đựng, có được hay không?”
Ta quay đầu liếc hắn một cái, nói: “Giúp ta lấy áo choàng tới.”
Hắn kéo quần áo của ta trên giá áo qua, vén mái tóc dài của ta lên, khẽ hôn vai của ta, mới giúp ta khoác lên. Ta một tay cài nút, còn tay kia tóm lấy ma trảo đại hồ tử của hắn, nói: “Đến lúc đó nên chỉnh sửa lại một chút. Ai, biến thành con gấu to như vậy đắc ý lắm sao?”
Rửa mặt chải đầu xong trời còn chưa sáng, hôm nay Thập Tứ phải đến Cảnh Lăng tham gia đại tế rằm tháng bảy. Ta đưa hắn ra cửa, sau đó liền gọi Đông Vân các nàng cùng nhau chuẩn bị đồ buổi tối cần dùng.
Sau giữa trưa muốn ngủ một lát, lại có thái giám bẩm báo nói, Thập Tam tới chơi. Mời hắn đến phòng khách dâng trà, cười nói: “Di Thân Vương, đã lâu không gặp.”
Thập Tam uống một hớp trà, đặt ly trà xuống nói: “Xưng hô như nhau, nhưng đi ra từ miệng của ngươi luôn cảm thấy cùng người khác không giống nhau.”
“A, không giống nhau như thế nào?”
Hắn thở dài nói: “Ngươi nói tới, làm cho ta cảm thấy phong hào Thân Vương này là một thứ rất buồn cười.”
“A, xin lỗi.” Ta vội vàng nhận sai. Ngữ khí đúng là không quá tôn trọng thôi, nói chuyện với Thập Tam bất tri bất giác liền thoải mái hẳn ra. Lúc này nhớ tới Thập Tứ, liền hỏi: “Thập Tứ đâu? Nghi thức tế lễ đã kết thúc tại sao hắn không có về với ngươi?”
Thập Tam lắc đầu nói: “Sau khi ta đi tế ngạch nương, cho là hắn trở về trước rồi. Có lẽ là cùng người nào đó nói chuyện nên trì hoãn thôi.” Hắn cũng không thèm để ý tới chuyện này, hơi nghiêng người, nhìn ta lại nói: “Nha đầu Đông Đông mấy ngày nay xem ra không vui lắm.”
Một tháng không gặp nữ nhi, thật nhớ nó quá, nhưng ta không có cách nào. . . . . . Ngớ ra một lúc lâu, mới nói: “Nha đầu kia có khỏe không?”
Hắn than thở, nói: “Trước đó vài ngày nhìn thấy ta liền khóc nói ‘ ngạch nương không cần con nữa ’, rất đáng thương.”
“Nó làm nũng với ngươi thôi. . . . . .” Ta dùng nắp ly nhẹ nhàng lùa lá trà, nói:“Đúng rồi, cũng đến lúc đổi quần áo khác, ta sai người làm cho nó chút quần áo Thu Đông, đúng lúc ngươi đến đây, giúp ta mang về cho nó nha.”
Thập Tam gật đầu: “Tốt. Có thư không? Ta đều mang về cho nó.”
Ta nhấp một ngụm trà, để cho vị chát nhàn nhạt tan ra trong miệng, lắc đầu nói: “Không cần, thay ta chăm sóc cho nó nhiều một chút là được rồi. Đứa nhỏ này, không biết có cao thêm chút nào không.”
“Đang nói chuyện gì?” Nói chen vào chính là Thập Tứ mới vừa vén màn trúc vào phòng.
“Không có gì.” Ta không muốn ở trước mặt hắn nói chuyện của Đông Đông, để tránh làm cho hắn không vui, liền nói, “Nhìn ngươi đầu đầy mồ hôi, bên ngoài nóng như vậy sao?”
“Ừ, nắng chói chang.” Hắn nhận lấy khăn ướt tiểu thái giám đưa tới, lau mặt.
“Cũng lau trên râu một chút.” Ta nói. Lông lá như vậy, không nóng mới là lạ đó.
Thập Tam ở một bên nhìn chúng ta, trầm mặc không nói . Ta quay sang hắn hỏi: “Ở lại dùng cơm nha?” Nói xong mới nhớ tới tình thế hôm nay, nếu hắn ăn cơm ngủ lại, thật không biết vị trên ngai vàng kia sẽ có cảm tưởng thế nào. Vì vậy liền cười nói: “Vẫn thôi đi, ngươi bận chuyện, sớm hồi kinh mới đúng.”
Thế nhưng hắn lại nói: “Bây giờ đi, sợ rằng trở lại trong kinh cửa thành cũng đóng. Quấy rầy một đêm sợ là không tránh khỏi. Thế nào, còn muốn tiết kiệm bữa cơm này hay sao?”
Thập Tứ từ lúc vào cửa, ngay cả chào hỏi Thập Tam cũng không làm, lúc này lại lạnh lùng hỏi: “Ngươi xác định không sao?”
Thập Tam chỉ “Ừ” một tiếng, liền không nói nữa.
Thập Tứ bi thương cười nói: “Đã như vậy, làm đệ đệ không ngại chiêu đãi.” Ta nghe vậy cau mày, vô cùng không thích giọng điệu nói chuyện của hắn, nhặt chiết phiến (quạt giấy) gõ lên trên đầu hắn một cái.”Ui!” Hắn ôm đầu kêu gào, bất mãn nhìn ta. Ta trừng hắn, hắn liền ủy khuất cúi đầu, vẻ mặt làm cho người ta ghét cũng tự nhiên không còn nữa.
Cơm tối bày ở phòng khách, trên bàn cơm không ai nói chuyện, trừ tiếng cốc khay chén nhỏ va chạm với nhau chỉ nghe tiếng côn trùng kêu vang. Ta châm rượu cho hai người bọn họ, Thập Tam giơ chung rượu lên mời Thập Tứ, mặt Thập Tứ không chút thay đổi, nhưng cũng không làm cho hắn bẽ mặt, cầm chung rượu lên cụng với hắn một cái, sau một tiếng “Cách”, hai người cùng uống cạn.
Im lặng như vậy đến khi dùng cơm xong, Thập Tam muốn cáo từ đi nghỉ ngơi, ta gọi hắn lại, nói: “Đợi chút nữa thả đèn, ngươi cùng đi nha.”
Thập Tam đồng ý, Thập Tứ lại hừ hừ, bị ta véo cánh tay mới yên tĩnh.
Cách bên ngoài Hành cung không xa có một con sông, ba người chúng ta đi sóng vai, ánh trăng vô cùng sáng, chẳng qua ta còn xách một cái đèn lồng thủy tinh. Sau lưng vốn là đại đội tôi tớ thị vệ đi theo, Thập Tứ đã đuổi bọn họ đi rồi. Những người này muốn phản kháng, nếu không phải nể mắt Thập Tam, tất nhiên không chịu đi. Thập Tứ căm giận nói: “Bọn cẩu tử này khẳng định còn ngồi xổm ở đâu đó canh. Hừ, sợ gia bay mất hay sao!”
“Vốn cũng không cần ép toàn bộ bọn họ dời đi, còn có thể giúp đỡ cầm đồ.” Ta nhẹ giọng oán giận.
Thập Tứ nhìn ta nói: “Đèn rất nặng à? Tới đây, ta giúp nàng xách.” Nói xong để bọc đồ lên trên vai, đưa một bàn tay tới.
“Không cần.” Ta dịch sang bên cạnh. Trước mặt cỏ trên đường mòn từ từ hẹp lại, ta xông về phía trước mấy bước đi ở phía trước. Thập Tứ lại túm cánh tay trái của ta, lấy đèn đi, kiên quyết chen ta ra phía sau hắn. Ta rất không vui, Thập Tam cũng không giúp ta, ở phía sau đỡ ta một cái, nói: “Đừng cậy mạnh.”
Ta hết cách với hai người bọn họ, chỉ có thể uất ức đi ở giữa. Trong khúc nhạc đệm của côn trùng ếch nhái đi về phía trước, tiếng nước chảy lớn dần, chứng tỏ rất nhanh đến bờ sông rồi, ta bỗng nhiên có chút nhớ chuyện cũ, cảm khái nói: “Lần trước ba người chúng ta cùng nhau xuất môn là khi nào?”
Thập Tam đáp trước: “Năm bốn mươi ba, cùng đi thôn trang chơi, Dung Huệ còn đi theo.”
“Khi đó Dung Huệ vẫn còn là trẻ con.” Ta cười, “Hai mươi năm rồi. . . . .”
Thập Tứ để bọc đồ lên trên bãi đá cuội, ôm vai ta nói: “Nói ra, hai ta cũng là thanh mai trúc mã.”
Ta liếc hắn một cái, nói: “Thanh mai trúc mã cái gì, lúc ta biết các ngươi đều đã lớn cả rồi! Nhanh lấy đèn ra, ngươi tay chân vụng về, đừng đè hư.”
Thập Tam đã bận rộn cầm từng cái đèn lồng đốt lên. Thập Tứ cầm lên một chiếc đèn làm bằng hoa sen, hỏi: “Đây là nàng làm?”
“Ừ, sáng nay sai người đi hái hoa. Không biết tiên hoàng có thích hay không?” Nói chung ta làm bằng tay, nhưng thắng ở đóa hoa tươi mới mềm mại. Ta đốt cây nến gắn ở trong nhụy hoa, đưa nó khe khẽ đẩy ra giữa sông.
Thập Tứ ôm ta nói: “Hoàng a mã nhất định thích.” Hắn lại cầm một chiếc khác, giao cho ta đốt thả ra ngoài, nói: “Chiếc này cho ngạch nương.”
Mấy chục chiếc đèn lồng theo dòng nước chảy về phía hạ du, ba người chúng ta đứng đưa mắt nhìn những ánh sáng dần dần biến mất ở phương xa kia, cầu nguyện người chết dưới suối vàng an bình —
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.