Đường Về

Chương 14: Chương 7.2: Dây dưa (tt)

Dạ An

22/03/2016

Cha đặt mua một tòa nhà ở bên trái nhà cữu cữu, đối với ta mà nói, đây cũng là một địa phương xa lạ. Xoải bước vào ngưỡng cửa liền thấp thỏm bất an , về phần Thập Tứ có cùng đi ở phía sau hay không cũng không có để ý. Đi qua bức tường, còn chưa có vào tiền thính, thì gặp được cha vội ra nghênh đón. Ông nhìn thấy ta, đầu tiên là vô cùng vui mừng, sau đó thì vô cùng giận, nhấc tay liền tát ta một bạt tai, ta tránh cũng không tránh, sau đó chỉ cảm thấy má trái nóng rát đau. Hồng Nguyệt Nhi kêu lên một tiếng: "Lão gia!"

Ta lại cảm thấy cha đánh ta, ngược lại làm cho ta dễ chịu hơn một chút, tối thiểu chứng minh rằng ông không phải giận đến không muốn nhận thức ta, cười nói với hắn: "Cha, ta đã trở về."

Cha giơ tay run rẩy, nhẹ nhàng để xuống, vuốt ve đỉnh đầu của ta, nói: "Trở về phòng đi thôi."

Tiểu cô nương vẫn đứng ở sau lưng cha đi lên dắt tay của ta, ta liền đi theo nàng đi vào nội viện, Thập Tứ ở phía sau kêu ta một tiếng, ta cũng không có để ý hắn, lường trước cha sẽ cản trở hắn.

Tiểu cô nương dẫn ta vừa vào tới sân viện, trong sân thì ra cũng trồng hai gốc cây thược dược, nụ hoa đã hé nở, không biết có phải là hai gốc "Túy tiên nhan" và "Cung cẩm hồng" ban đầu kia hay không. Ta nhìn bọn chúng, trong lòng ấm áp vui vẻ, tiểu cô nương thấy ta cười, lôi kéo tay áo của ta nói: "Tỷ tỷ, chúng ta nhất trí chuyển vào, cha bởi vì ngươi mà chuẩn bị gian phòng này."

Lúc này ta mới biết thì ra nàng chính là tiểu muội Lý Oanh bảy năm không gặp, năm nay nàng chắc đã mười bốn tuổi rồi, gương mặt tròn phiếm hồng khỏe khoắn, có một đôi mắt to như nước trong veo, cái miệng phấn hồng nhỏ nhắn nhấp nhẹ, làm cho người ta càng nhìn càng cảm thấy xinh đẹp. Nàng so với ta thấp hơn một cái đầu, cũng còn có thể cao thêm nữa. Nàng cười hỏi: "Tỷ tỷ tại sao lắc đầu?"

Ta cười trả lời: "Không nhận ra tiểu mỹ nhân rồi."

Nàng "Phụt" cười một tiếng: "Mới vừa rồi ta cũng không nhận ra tỷ tỷ." Vừa nói vừa kéo ta vào phòng.

Chánh phòng không lớn, được bố trí vô cùng lịch sự tao nhã, màn trướng màu thiên thanh và chăn đệm thêu đoá hoa mẫu đơn lớn màu nhạt, gần cửa sổ bày án thư hoàng hoa, còn bên trái án thư là giá sách bằng trúc dựa vào tường, bày đầy ắp tạp thư trước kia ta tìm mua. Hồng Nguyệt Nhi mở làn ra, thả Mẫn Mẫn ra ngoài, đầu tiên là nó tò mò dạo qua một vòng ở trong phòng này, sau đó thì bám vào một đoạn khăn trùm ghế sứ làm ghế tạm thời của nó.

Lý Oanh cùng với ta ăn cơm trưa ở trong phòng xong rồi, ta liền đuổi nàng đi ngủ trưa. Cha cho nha hoàn Bích Lạc hầu hạ ta, nhìn tuổi tuy nhỏ, tính tình cũng thanh thoát lưu loát, ta hỏi nàng: "Ngươi ban đầu tên là Bích Lạc sao?"

Nàng đáp: "Nô tỳ nguyên gọi là Đông Vân, vào phủ, thiếu gia cho đổi."

"Vậy là ngươi yêu thích tên gọi ban đầu, còn hiện tại thì sao?"

Nàng cũng không sợ hãi, đáp: "Dĩ nhiên là theo tên mà cha mẹ đặt cho."



Ta "Phụt" bật cười, nói: "Vậy ngươi vẫn gọi là Đông Vân đi." Tiểu tử Lý Hạo này thật chua, người ta tên rất hay lại đổi thành như vậy!

Hồng Nguyệt Nhi cùng Đông Vân từ trên xuống dưới bận rộn, ta liền ra khỏi viện, đi dạo khắp nơi một chút. Tòa nhà này cũng không quá lớn, sau khi vòng một vòng, ta tìm thấy được chuồng ngựa. Bạo Tuyết gần mười tuổi, bất quá nhìn cũng không có vẻ già, sau khi ta cho nó một khối đường, nó cuối cùng cũng nhận ra ta, ta ôm ôm nó, thân thiết vỗ vỗ cổ của nó cũng không phản kháng, chẳng qua là gia hoả này sau khi ăn đường lại yêu tóc của ta, cắn đuôi sam của ta không thả. Ta vừa dùng sức kéo trở về vừa mắng: "Nhả ra, ngươi thật xứng với danh ngựa bẩn!" Nghĩ đến nước miếng của nó, ta liền có chút ghê tởm.

Thật vất vả đoạt lại, ta dùng khăn tay xoa xoa chỗ bị nó làm bẩn, phải gội đầu rồi. . . . . . Trợn mắt nhìn nó một cái nói: "Có tin ta để cho ngươi tuyệt thực hay không."

"Tỷ, nó có thai rồi. Hơn nữa, không cho nó ăn, nó sẽ nhảy sập chuồng."

Ta xoay người, thấy Lý Hạo cười đứng phía xa cách ta hai thước. Ta cười giang hai cánh tay, đợi hắn đi tới, liền cho hắn một cái ôm thật lớn. Bờ vai nở nang, đã không giống năm sáu năm trước, ta tự nói với mình người thanh niên này là lão yêu vô lại đệ đệ yêu quý năm đó của ta, trong nháy mắt cảm giác khó chịu liền biến mất. Hắn cũng ôm lại ta, nói nhỏ: "Cao Lăng, ngươi rốt cuộc đã trở về."

Cùng Lý Hạo đi ra ngoài thành cưỡi ngựa một vòng, trở lại đúng vào giờ cơm tối. Theo như sắp xếp thứ tự chỗ ngồi lớn nhỏ, ta liền ngồi bên tay trái cha. Lão cha vặn lông mày nhìn mặt của ta, ta liền nhìn ông cười nói: "Cha, da của ta dày."

Cha "Phụt" phun ra một ngụm rượu, Lý Oanh cầm khăn cho ông lau, nhịn cười nói: "Cha, nếu là rượu này khó cho vào miệng, thì đừng uống. Lần trước ta trở về mua được một vò tốt, lấy đến cho ngài nếm thử một chút." Nói xong nhảy nhót đi xuống.

Cha lắc đầu thở dài nói: "Cũng sắp lấy chồng rồi, còn bộ dạng điên điên khùng khùng này."

Ta cười hỏi: "Tiểu muội hứa gả cho người rồi sao? Đối phương là nhà nào?"

Lý Hạo lại gần bên tai ta nói: "Tháng trước mới vừa duyệt chọn, tiểu muội được phối với đại ca Tứ a ca."

Ta nhất thời không có hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, hỏi: "Cái gì?"

Hắn cho là ta không có nghe rõ, lại nhẹ giọng lặp lại một lần nữa: "Phối Tứ Bối Lặc, chính là thân ca Thập Tứ gia."

"Tỷ tỷ, ta chải đầu cho ngươi." Lý Oanh nhìn Hồng Nguyệt Nhi loay hoay với tóc của ta, nhiều hứng thú nổi lên. Nàng nhận lấy lược Đào Mộc trong tay Hồng Nguyệt Nhi, chải vuốt nhẹ nhàng, nàng trong kính, vẻ mặt mang nụ cười ngọt ngào, trong miệng còn ngâm nga hát.

Thấy nàng không có thương tâm bất an giống Thiền Tuyết cùng Thiền Lâm năm đó như vậy, ta không biết nên vui mừng hay là lo lắng. Trượng phu sau này của nàng là hắn, cho tới bây giờ ta vẫn cảm thấy hoang đường. Có lẽ ta một bên cố chấp tin tưởng Lý Oanh gả cho hắn là loại bất hạnh thì quá mức chủ quan, nhưng làm thiếp cho người ta dù thế nào cũng không thể xưng là may mắn. Huống chi người kia là hắn. . . . . . Ta khắc chế mình không cần suy nghĩ thêm, nếu không thực sự sẽ nổi điên.



"Tốt lắm." Lý Oanh để cái lược xuống nói: " Tỷ tỷ thấy thế nào?"

Nàng chải cho ta hai song kế, ở giữa điểm đầu cắm một cành trâm hoa, ta cười cười khen: "Rất nhẹ nhàng khoan khoái." Tay nàng dán thái dương ta, lẩm bẩm nói: "Tốt nhất ghép thêm đóa ‘bái hoa’ nữa." Ta vội vàng khoát tay nói: "Không cần, như vậy là tốt rồi."

Tiểu nha đầu bên ngoài phòng đi vào nhỏ giọng nói mấy câu với Hồng Nguyệt Nhi, Hồng Nguyệt Nhi liền đi lại đây, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, Thập Tứ gia tới."

Ta còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe Lý Oanh che miệng cười nói: "Hi, vị gia này thật là chịu khó! Ta cũng không đợi rồi." Nói xong liền mang theo nha hoàn đi ra cửa.

Ta không muốn cùng hắn dây dưa, nói với Đông Vân: "Ngươi đi cản hắn, nói ta không có ở đây."

Đông Vân đáp một tiếng đi xuống, còn chưa đi ra cửa viện, liền đụng phải Thập Tứ đi vào. Đông Vân không ngăn được hắn, bất quá tiểu tử này cũng không có xông vào trong nhà, ở dưới bệ cửa sổ đứng một hồi, sau đó nói: "Ta tới thăm ngươi một chút."

Ta không có phản ứng đến hắn, hắn lại đứng một lát liền rời đi. Hồng Nguyệt Nhi đứng thẳng nhìn cửa viện ngẩn người, nàng hai mươi mốt tuổi vẫn trang phục chưa lập gia đình như cũ, thật không biết nên trách nàng ngu dại, hay là trách ta lúc ấy làm sai. Ta nghĩ thật lâu, mới nhìn nàng hỏi: "Ngươi còn muốn gả cho hắn sao?" Nếu như nàng thật không bỏ được, ta nghĩ ta cũng không thể thúc giục nàng lần nữa.

Hồng Nguyệt Nhi quay đầu lại nhàn nhạt cười một tiếng: "Không, trong mắt Thập Tứ gia không dung nạp người khác."

Ta như bị nghẹn lại ở cổ họng nói không ra lời. Nàng đi tới bên cạnh ta, nửa quỳ xuống, vịn đầu gối ta nói: "Trong nhà đã định cho em một cửa hôn sự. Một tiểu môn hộ , nghe nói đó là một người thành thật. . . . . . Tiểu thư, người sẽ thả em đi sao?"

Ta chỉ có thể gật đầu, nước mắt của nàng lách tách tuôn rơi xuống, thế nào cũng không ngừng được, sau đó liền nằm ở trên đầu gối ta nghẹn ngào.

Hồng Nguyệt Nhi không có lập tức gả, Thập Tứ cũng vẫn là ngày ngày tới, ta đối với hắn tránh được nên tránh, tình nguyện đi bên ngoài chói chang cả ngày. Có hai ngày không thấy Thập Tứ đến báo danh, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Chiều hôm đó Hồng Nguyệt Nhi và Đông Vân giao cho ta trang trí cái khung tủ lim, thì ra là để chút vật lẫn lộn, khó có được ta không ra cửa, hăng hái lại thích, liền làm cho các nàng lục lọi mở ra những đồ kỳ quái ta đã cất giấu. Như miếng thiên thạch nhỏ, nghe nói là xuất phẩm Ca Diêu "Tơ vàng thiết tuyến" chén hình hoa mai, hình dáng kỳ lạ con dế hồ lô vân vân. Đại đa số vị trí đều có chỗ để, còn dư lại ngay giữa khá nhiều chỗ trống. Hồng Nguyệt Nhi lựa ra một cái, nhìn ta nói: "Tiểu thư, ta xem cái này lớn nhỏ vừa vặn, lại vừa đẹp."

Ta vừa nhìn, bình thêu này lúc trước Thập Tam đưa, bên trong ảnh thêu là Mẫn Mẫn hồi nhỏ, đang liếm móng vuốt, vải thêu cùng sợi tuyến thật là đẹp, bộ lông mèo ti ti rõ ràng, trông rất sống động. Phối với cái khung bệ cá tử đàn xinh xắn, hết sức rất khác biệt. Ta cười nói: "Chọn nó đi."

Hồng Nguyệt Nhi liền mang bình thêu lên, mới vừa để vào vị trí xong, thì có người gác cổng tới bẩm báo nói, Thập Tam tới chơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đường Về

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook