Chương 93: Ngoại truyện Đông Vân (9)
Dạ An
22/09/2016
Cũng khó trách người ngoài suy đoán, Thập Tứ gia không có tâm gì với mấy người Đích phúc tấn, vào lúc này lại nhớ rõ một nha hoàn nho nhỏ như
nàng! Dĩ nhiên, Đông Vân tự biết mình, gia ôn hòa với nàng, tất cả đều
bởi vì chủ tử nhà nàng. Bất quá, tương lai có thể thu nàng vào trong
phòng hay không, cũng khó nói, bình thường nha hoàn hồi môn của chủ tử,
hơn phân nửa thành thị thiếp. Đổi lại trước kia, Đông Vân sẽ vui mừng có cô gia trẻ tuổi tuấn lãng, nhưng hiện giờ nàng lại không vui, sợ vì vậy đưa tới chủ tử nghi kỵ, mất chỗ dựa. Vả lại trong lòng nàng thủy chung
tồn tại bóng dáng người nọ, gia cho dù tốt cũng không bằng hắn, hắn mới
thật tâm yêu thích nàng.
Vì chuyện này, nàng bắt đầu âm thầm lo sợ, chỉ là qua mấy ngày, liền yên tâm, Thập Tứ gia căn bản không thấy người khác. Hắn đối đãi với chủ tử như châu như bảo, hàng đêm đều ngủ ở viện này, mấy phòng khác sớm đố kị đỏ mắt, chủ tử nhà nàng trước sau vẫn thờ ơ. Trong phòng cũng có người xuyên tạc, nói chủ tử là đang ở trong phúc mà không biết phúc, nàng lại không cho là đúng, biết phúc cũng cần phải có phúc phận này.
Đông Vân ở bên cạnh chủ tử thời gian dài, lại thấy qua vương phủ các hoàng thân khác, phát hiện phủ Bối Tử của Thập Tứ gia có chút không giống với nhà khác. Khác biệt là trong phủ rất ít thấy mỗi phòng dùng nhiều nha hoàn như vậy, phần lớn là ma ma người hầu. Mà bản phủ không chỉ có nhiều nha hoàn trẻ tuổi, còn người người dung mạo xinh đẹp thanh tú. Nàng tò mò hỏi lão ma ma, đối phương nhìn nàng che miệng cười, nàng liên tục hỏi tới, lão ma ma mới nhỏ giọng nói: “Ngươi đứa nhỏ này rõ là. . . . . . Trong phủ khác những phúc tấn kia là sợ bị nha hoàn dung mạo xinh đẹp chiếm mất tâm tư của gia, nhà chúng ta tất cả các phòng đều chỉ mong gia có thể nhìn trúng người nào. Chỉ là phòng khác cũng thế, trong viện ta thì có ngươi, Liễu Tuệ, Do Nhi ba người, chậc chậc. . . . . .”
Đông Vân cười cười với lão ma ma, trong lòng cũng hiểu được chủ tử không phải cố ý, mà là căn bản không có ý định này.
Đang nói chuyện, thấy Thư ma ma vào viện, lão ma ma liền vội vàng đi xuống tìm việc làm. Thư ma ma nhíu mày nhìn hai nàng một cái, Đông Vân phúc thân, cười nói: “Ma ma tới rồi, gia và phúc tấn đang ở trong phòng.”Thư ma ma này tính tình cổ quái, không nhìn được nhất là hạ nhân không có quy củ, nàng là người nương nương trong cung đặt ở bên cạnh Thập Tứ gia, ai cũng không dám ở dưới mí mắt của nàng lười nhác. Chỉ là trong phủ này duy chỉ có chủ tử thì nàng không làm gì được, cho nên Đông Vân bên cạnh chủ tử cũng bị liên lụy bị nàng “Nhìn bằng con mắt khác“.
Thư ma ma cũng không đáp lời, trực tiếp đi về phía nhà chính, Đông Vân vội vàng đuổi theo, rất nhanh đến dưới hành lang lại nghe Thập Tứ gia gọi, “Phó Hữu Vinh.”
Đông Vân vén rèm đi vào, trả lời: “Gia mới vừa rồi phân phó hắn đi phủ Bát gia lấy sách, lúc này vẫn còn ở trên đường, gia đã quên rồi sao?”
Thập Tứ gia “A” một tiếng, đặt bút xuống nói: “Vậy thì chờ hắn trở về hẳng nói.” Lại quay sang Phúc tấn đang tựa vào trên kháng đọc sách nói: “Bảo bối, đến xem ta viết ra sao.”
Chủ tử dường như không nghe thấy, Thập Tứ gia liền đi qua đoạt sách của nàng, nửa ôm nửa kéo nàng đến trước thư án. Chủ tử nghiêng đầu nhìn tờ giấy kia, nói: “Không ngờ chữ ngươi viết ra tốt như vậy.”
Gia được nàng khen, cười đắc ý: “Đương nhiên, xem thường ta đúng không?”
Chủ tử liếc nhìn hắn cười, nói: “Chữ ta viết không bằng ngươi, nhưng họa (vẽ) ngươi khẳng định không bằng ta.”
Gia ngạc nhiên nói: “Thật? Họa ra ta xem một chút.”
Đông Vân cũng buồn bực, chưa từng thấy chủ tử vẽ qua.
Không ngờ chủ tử cầm bút để lại gần mặt gia, nói: “Chính là vẽ lông mày, thử một chút ngươi sẽ biết.”
Thập Tứ gia giờ mới hiểu được mình bị trêu cợt, bắt lấy cổ tay của nàng, nói: “Hôm khác lại thử, hôm nay chúng ta ngủ trưa trước. . . . . .” Nói xong liền hôn lên mặt chủ tử.
Bút đã nhúng mực kia “Xoạch” rơi xuống đất. Chủ tử lạnh mặt xuống, tránh môi của hắn nói: “Lúc còn trẻ phải hiểu được tiết chế.”
Gia bồng nàng lên, cười hì hì nói: “Đợi lát nữa nàng dạy ta nên tiết chế thế nào. . . . . .” Nói xong liền ôm chủ tử đi vào nội thất.
Đông Vân mặt đỏ tới mang tai, dù là Thư ma ma kiến thức rộng rãi, lúc này trên mặt cũng mất tự nhiên. Hai người rất nhanh đã thu dọn bút mực xong, như chạy trốn ra khỏi phòng.
Vì chuyện này, nàng bắt đầu âm thầm lo sợ, chỉ là qua mấy ngày, liền yên tâm, Thập Tứ gia căn bản không thấy người khác. Hắn đối đãi với chủ tử như châu như bảo, hàng đêm đều ngủ ở viện này, mấy phòng khác sớm đố kị đỏ mắt, chủ tử nhà nàng trước sau vẫn thờ ơ. Trong phòng cũng có người xuyên tạc, nói chủ tử là đang ở trong phúc mà không biết phúc, nàng lại không cho là đúng, biết phúc cũng cần phải có phúc phận này.
Đông Vân ở bên cạnh chủ tử thời gian dài, lại thấy qua vương phủ các hoàng thân khác, phát hiện phủ Bối Tử của Thập Tứ gia có chút không giống với nhà khác. Khác biệt là trong phủ rất ít thấy mỗi phòng dùng nhiều nha hoàn như vậy, phần lớn là ma ma người hầu. Mà bản phủ không chỉ có nhiều nha hoàn trẻ tuổi, còn người người dung mạo xinh đẹp thanh tú. Nàng tò mò hỏi lão ma ma, đối phương nhìn nàng che miệng cười, nàng liên tục hỏi tới, lão ma ma mới nhỏ giọng nói: “Ngươi đứa nhỏ này rõ là. . . . . . Trong phủ khác những phúc tấn kia là sợ bị nha hoàn dung mạo xinh đẹp chiếm mất tâm tư của gia, nhà chúng ta tất cả các phòng đều chỉ mong gia có thể nhìn trúng người nào. Chỉ là phòng khác cũng thế, trong viện ta thì có ngươi, Liễu Tuệ, Do Nhi ba người, chậc chậc. . . . . .”
Đông Vân cười cười với lão ma ma, trong lòng cũng hiểu được chủ tử không phải cố ý, mà là căn bản không có ý định này.
Đang nói chuyện, thấy Thư ma ma vào viện, lão ma ma liền vội vàng đi xuống tìm việc làm. Thư ma ma nhíu mày nhìn hai nàng một cái, Đông Vân phúc thân, cười nói: “Ma ma tới rồi, gia và phúc tấn đang ở trong phòng.”Thư ma ma này tính tình cổ quái, không nhìn được nhất là hạ nhân không có quy củ, nàng là người nương nương trong cung đặt ở bên cạnh Thập Tứ gia, ai cũng không dám ở dưới mí mắt của nàng lười nhác. Chỉ là trong phủ này duy chỉ có chủ tử thì nàng không làm gì được, cho nên Đông Vân bên cạnh chủ tử cũng bị liên lụy bị nàng “Nhìn bằng con mắt khác“.
Thư ma ma cũng không đáp lời, trực tiếp đi về phía nhà chính, Đông Vân vội vàng đuổi theo, rất nhanh đến dưới hành lang lại nghe Thập Tứ gia gọi, “Phó Hữu Vinh.”
Đông Vân vén rèm đi vào, trả lời: “Gia mới vừa rồi phân phó hắn đi phủ Bát gia lấy sách, lúc này vẫn còn ở trên đường, gia đã quên rồi sao?”
Thập Tứ gia “A” một tiếng, đặt bút xuống nói: “Vậy thì chờ hắn trở về hẳng nói.” Lại quay sang Phúc tấn đang tựa vào trên kháng đọc sách nói: “Bảo bối, đến xem ta viết ra sao.”
Chủ tử dường như không nghe thấy, Thập Tứ gia liền đi qua đoạt sách của nàng, nửa ôm nửa kéo nàng đến trước thư án. Chủ tử nghiêng đầu nhìn tờ giấy kia, nói: “Không ngờ chữ ngươi viết ra tốt như vậy.”
Gia được nàng khen, cười đắc ý: “Đương nhiên, xem thường ta đúng không?”
Chủ tử liếc nhìn hắn cười, nói: “Chữ ta viết không bằng ngươi, nhưng họa (vẽ) ngươi khẳng định không bằng ta.”
Gia ngạc nhiên nói: “Thật? Họa ra ta xem một chút.”
Đông Vân cũng buồn bực, chưa từng thấy chủ tử vẽ qua.
Không ngờ chủ tử cầm bút để lại gần mặt gia, nói: “Chính là vẽ lông mày, thử một chút ngươi sẽ biết.”
Thập Tứ gia giờ mới hiểu được mình bị trêu cợt, bắt lấy cổ tay của nàng, nói: “Hôm khác lại thử, hôm nay chúng ta ngủ trưa trước. . . . . .” Nói xong liền hôn lên mặt chủ tử.
Bút đã nhúng mực kia “Xoạch” rơi xuống đất. Chủ tử lạnh mặt xuống, tránh môi của hắn nói: “Lúc còn trẻ phải hiểu được tiết chế.”
Gia bồng nàng lên, cười hì hì nói: “Đợi lát nữa nàng dạy ta nên tiết chế thế nào. . . . . .” Nói xong liền ôm chủ tử đi vào nội thất.
Đông Vân mặt đỏ tới mang tai, dù là Thư ma ma kiến thức rộng rãi, lúc này trên mặt cũng mất tự nhiên. Hai người rất nhanh đã thu dọn bút mực xong, như chạy trốn ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.