Chương 68: Xuất chinh (1)
Dạ An
23/07/2016
Một ngọn đèn dầu le lói, ta như côn trùng bay nhanh về phía có ánh sáng, vô ý thức đến gần nó. Tiếng bước chân của bản thân ở trong hoàn cảnh
yên tĩnh có vẻ cực kỳ chói tai, trạng thái tinh thần của ta giống như
mộng du, đã không phân biệt được là sáng sớm hay là ban đêm, nhiều lần
tự hỏi mình, có phải chưa tỉnh ngủ hay không?
Dừng lại cách đó vài thước, chiếc đèn Dương Giác giắt cao ngang người ở trên cành cây. Mà chủ nhân của nó, lại mượn ánh sáng mờ mờ không tỏ của nó luyện một bộ quyền pháp, động tác khi thì chậm rãi mềm mại, khi thì vững vàng mạnh mẽ, giống như không có phát giác gì với việc ta đã đến. Ta đứng ở một bên, phân vân giữa việc muốn hay không muốn đi lên cắt ngang. Cũng may rất nhanh hắn đã luyện xong, thu tay lại nhắm mắt dưỡng thần mấy giây. Đợi hắn cầm áo choàng trên nhánh cây xuống, ta liền đi lên trước một bước nói: "Vương Gia."
Hắn vung áo choàng khoác lên, bình tĩnh nói: "Có chuyện gì thì đi thẳng vào vấn đề đi." Buộc dây lại, xoay người lại nhìn ta, rồi nói, "Trước đây ngươi luôn luôn trực tiếp."
"Cầu xin ngươi bỏ qua cho Lý Quân Bằng." Đã như vậy, cắn răng nói thẳng.
"‘ Cầu’?" Hắn có chút kinh ngạc, nhíu mày hỏi, "Lý Quân Bằng kia là gì của ngươi? Mà lại lay động được ngươi nói ra một chữ‘ cầu ’!" Giọng điệu hắn toát lên vẻ nhạo báng, khóe miệng khẽ câu lên, mang theo giọng cười trào phúng.
Ta nắm chặt cán đèn lồng trong tay, đáp: "Hắn là con trai độc nhất của Tam thúc ta, đường đệ của ta, đường huynh của Oanh nhi. . . . . ."
"Ngươi không cần đề cập đến Oanh nhi!" Hắn đột nhiên giận tái mặt, thấp giọng quát.
Ta không biết đã nói sai cái gì chọc giận hắn, có lẽ là vì thu được tình cảm và thể diện của hắn mà lôi tiểu muội ra làm cho hắn phản cảm. Vì vậy ngậm miệng, mím môi nhìn hắn.
Hắn cười lạnh nói: "Lý gia các ngươi thật sự sinh ra một nhân tài tốt! Ngươi có biết đường huynh đệ tốt của ngươi đều đã làm những thứ gì hay không?"
Làm môn khách trong phủ Qúy Tự, làm chuyện hiển nhiên sẽ không làm cho hắn thích, chẳng qua chi tiết ta xác thực không rõ ràng lắm, lắc đầu.
"Khi đó Nhị ca chưa bị phế, bè đảng kia của lão Bát liền sai người hắt nước bẩn lên trên người Thái tử, từ Kinh Thành đến Giang Nam vẫn tiêu tiền mua ngôn luận, rất nhiều chủ ý đều từ đường đệ bảo bối kia của ngươi ra! Chẳng qua như thế cũng thôi đi, đám người Qúy Tự, A Linh lại vẫn ngầm gán mọi việc tất cả đều xuất phát từ ta chỉ điểm!" Hắn cắn răng nghiến lợi, nắm quyền đấm đến trên cây. Đèn Dương Giác kẽo kẹt vang lên, ngọn nến trong đó lắc lư, may mắn không có rớt xuống.
"Khi đó hắn hưởng quân lộc nên phải dốc hết lòng làm việc, ngươi không nên trách hắn. . . . . ." Ta vừa nói cũng cảm thấy biện bạch như thế có thể sẽ kích thích hắn căm hận hơn, liền nói, "Trước mắt ta chỉ nghĩ đưa hắn về nhà! Thúc thẩm ta chỉ có hắn một người nhi tử duy nhất."
Hắn hít một hơi, sắc mặt hòa hoãn, liếc nhìn ta hỏi: "Ta buông tha cho hắn, thì có hồi báo gì?"
Không thể không thừa nhận, hắn giúp ta không chiếm được bất kỳ chỗ tốt nào. Hắn luôn hùng tâm chí cao vô thượng muốn bất luận cái cái gì cũng là việc nhỏ bé vậy mà không thể trợ giúp cho ta. Coi như yêu cầu không bao giờ xuất hiện ở trước mặt hắn nữa, cũng chưa chắc có thể làm được. Ta mở miệng rồi khép lại, cổ họng như bị chặn lại, thật lâu mới khó khăn nói: "Không có. . . . . ."
Hắn híp híp mắt, sải bước lên một bước đưa tay quơ tới tóm lấy cổ của ta, cánh tay kia dò ra sau khống chế thắt lưng ta, liền siết chặt ta vào trên người hắn. Tình huống quá bất ngờ, ta kinh hãi luống cuống, trơ mắt nhìn vẻ mặt tràn đầy ác ý thù hận kề bên của hắn, cùng nụ cười lạnh từ trong hàm răng nặn ra một câu: "Là ngươi tự mình đưa tới cửa!"
Khi môi hắn chạm vào cổ của ta, huyết dịch toàn thân đều xông lên đỉnh đầu, mặt giống như lửa thiêu đốt, não căng ra giống như sắp nổ tung. Chưa bao giờ thử qua quẫn bách như vậy! Có phải nhục nhã ta mới có thể làm cho hắn cảm thấy sảng khoái hay không?
Gió lạnh từ cổ áo bị kéo ra đi vào, lạnh run sau đó cảm giác chết lặng từ từ dâng lên, khi tứ chi cứng ngắc rốt cuộc có thể có phản ứng thì bàn tay lạnh lẽo của hắn đã dò vào vạt áo của ta, đưa vào bên trong, sờ soạng chui vào dưới cái yếm. Ta hít một hơi khí lạnh, bản năng cong sống lưng tránh né. Một tay kia của hắn kìm chặt eo của ta, trong lúc giãy giụa ta định dùng khuỷu tay trái đẩy thân thể của hắn ra.
"Muốn đẩy ta ra?" Hắn dùng lồng ngực chặn lại cánh tay của ta, "Rất tốt! Ngươi cũng không phải chưa làm qua!" Ta không đủ không gian ngăn cản hành động của hắn, lòng bàn tay của hắn cũng đã phủ lên ngực ta, lạnh lẽo thấu xương. Biết rõ lúc này chọc giận hắn là không khôn ngoan, nhưng ta không có lựa chọn nào khác, bởi vì tiếp tục như vậy nữa ta sợ ta sẽ nổi điên! Hung hăng nện một quyền lên trên xương sườn hắn, tay đau đến tê dại, thế nhưng hắn lại chỉ rên lên một tiếng, nắm chặt cổ tay trái của ta, đầu cũng không ngẩng lên, hôn một đường từ bên gáy của ta xuống xương quai xanh.
Tay trái tránh không được, liền dùng cán đèn lồng trong tay phải đánh vào sau lưng hắn, hắn rút tay tóm được cổ tay phải của ta giật cái đèn lồng ra. Giấy đèn lồng trong lúc va chạm kịch bị cháy xém, ngọn lửa nhanh chóng bùng cháy lên. Ta vẫn không buông tay, giống như phát cuồng kêu lên: "Trả lại cho ta!"
Trước một giây lửa đốt tới trên tay hắn cướp đèn lồng đi, dùng sức ném vào hồ nước cách đó không xa. Xác giấy nan tre cháy hừng hực trên không trung, chạm vào mặt nước trong nháy mắt "Xuy" dập tắt. Không biết sao, ta cũng giống như rơi vào trong nước, ướt sũng rét căm căm, chìm thẳng xuống dưới . . . . . . Hắn nắm cằm của ta xoay mặt ta qua, nhìn vào mắt của ta thở dốc nói: "Đều đã quên rồi sao? Điều này cũng quên à. . . . . ." Nói xong môi liền ép lên .
Hắn nắm mặt của ta, gặm cắn cánh môi của ta, rất đau, mà ta đã không còn khí lực nhúc nhích. Nhìn vẻ mặt nguội lạnh của hắn, nhớ lại nhiều năm trước, chúng ta đã từng ôm nhau hôn môi, hai bên thật cẩn thận đụng chạm, hắn nhìn mắt của ta luôn mang theo nụ cười nhu hòa, mà ta tựa vào trong ngực hắn, lòng vui sướng tràn đầy. . . . . . Không phải như bây giờ khó chịu, xấu hổ vô cùng! Hắn nhục nhã coi thường ta, rõ ràng cho thấy hắn căm hận cùng chán ghét. Có lẽ là ta thiếu nợ hắn. . . . . . Thiếu nợ hắn, bọn họ, khi nào thì có thể trả xong đây? Đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, không biết mình còn có thể tiếp tục chống đỡ được hay không.
Hắn nắm hai gò má ta bắt ta phải ngưỡng mặt lên, trầm giọng ra lệnh: "Nhìn ta!" Mà tầm mắt ta chỉ chết lặng lướt qua bờ vai của hắn, nhìn về phía xa xa bên kia hồ nước. Không biết lúc nào thì, màu sắc bầu trời đã biến thành lam nhạt, trời gần sáng.
Có lẽ ta ngừng phản kháng làm cho hắn cảm thấy không thú vị, hắn buông ta ra, nắm bả vai của ta, yên lặng nhìn ta vài giây, rồi đẩy mạnh ta ra. Ta lảo đảo mấy bước rốt cuộc đứng vững, bởi vì lạnh, không tự chủ lấy tay đè cổ áo lại.
"Về đi!" Hắn nói, "Chuyện này ta biết rồi!"
Có thể đi thật sao? Vì thế ta máy móc cất bước đi. Nhưng không đi được bao xa, liền nghe hắn gọi: "Đợi một chút...!" Giật mình dừng bước, chậm rãi xoay người quay đầu nhìn lại, bèn thấy hắn khom lưng nhặt áo khoác của ta rơi trên mặt đất lên, phủi lá khô dính ở bên trên, đi lên phía trước đưa cho ta. Ta hoảng hốt nhận lấy, cứ như vậy ôm nó không có mục đích đi về phía trước.
Ta không biết mình làm thế nào trở về Tuyết Đường viên. Đông Vân lo lắng nghênh đón, nhỏ giọng nói: "Phúc tấn, đây là thế nào!" Nàng đỡ lấy ta, giúp ta càinút áo lại, phủ thêm áo choàng cho ta. Ta khẽ đẩy nàng ra nói: "Không có việc gì."
Trở lại trong phòng trống trải, ngồi vào ghế tựa trước cửa sổ, nghe tiếng kim giây đồng hồ báo giờ chạy "Tích tắc", mới cảm thấy an tâm.
"Ngạch nương!" Đông Đông chạy vào, lôi kéo tay áo của ta đong đưa, "Nương, đi xem con mới dạy Tước Nhi nói chuyện!"
Bây giờ ta không còn hơi sức, tự hỏi làm thế nào dụ nàng đi chơi, lại thấy nàng yên lặng, mở mắt to nhìn ta, tay nhỏ bé lau mặt của ta, nhẹ nói: "Nương, đừng khóc."
Khóc? Ta khiếp sợ cúi đầu, phát hiện vạt áo trước đã ướt đẫm một mảnh, dùng hai tay che mặt, nước mắt lại từ giữa kẽ tay chảy ra.
Thời điểm Thập Tứ trở về, đã qua buổi trưa, tâm trạng của hắn rất tốt, trong mắt có tia máu, đi tới muốn ôm ta. Ta nghiêng người tránh ra, vỗ cánh tay hắn nói: "Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi." Hắn đáp, rồi sau đó lại gần nâng cằm của ta hỏi, "Tại sao mắt nàng hồng hồng vậy?"
"Có lẽ ngủ không ngon, cũng giống ngươi." Ta xoay mặt đi chỗ khác đáp, "Ngươi đi nghỉ một lát. Hôm qua một đêm không chợp mắt phải không?"
Hắn cười kéo ta vào bên trong phòng, vỗ kháng nói: "Chúng ta cùng ngủ trưa."
Ta dụ dỗ hắn nằm xuống, hắn ngủ rất nhanh, khẽ ngáy. Ta ngủ không được, dịch chăn cho hắn, lặng lẽ ra khỏi phòng, mới vừa bước ra ngoài nhà chính, Đông Vân liền nghênh đón bẩm: "Phúc tấn, Bát phúc tấn tới, muốn gặp người."
Bát phúc tấn đứng ở bên ngoài cửa thuỳ hoa, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn ta, khẽ nâng cằm nói: "Tìm một chỗ thanh tịnh nói chuyện."
Mặc dù rất nghi hoặc với thái độ của nàng, vẫn gật đầu một cái, mời nàng đến thiên sảnh dùng trà. Nàng vào phòng, cũng không ngồi, quét mắt bốn phía, nói: "Bảo các nàng đều đi ra ngoài."
Ta liếc mắt nhìn Đông Vân cùng Do Nhi một cái, các nàng liền để khay trà xuống lui ra ngoài. Nàng quay đầu về phía Anh Tô đi theo phía sau nói: "Ngươi đi ra ngoài trông coi, đừng để cho người khác đến gần." Ta nhìn chằm chằm Anh Tô, muốn từ trên mặt của nàng nhìn ra chút dấu vết, nhưng nàng lại rũ mắt xuống phúc thân, khi lui xuống còn đóng cửa lại.
Đợi hạ nhân đi hết, Bát phúc tấn liền ngẩng đầu nhìn thẳng ta nói: "Ta sẽ không vòng vo. Ta hỏi ngươi, buổi sáng hôm nay ngươi đi vào rừng làm cái gì?"
A, thì ra là nàng đã nhìn thấy! Kinh hãi qua đi, kỳ quái hơn là ta càng bình tĩnh, vuốt lông chồn tuyết trên ống tay áo, nói khẽ: "Ngài không phải nói không vòng vo sao?"
"Ngươi!" Nàng chỉ vào lỗ mũi của ta cắn răng nghiến lợi, hít vào một hơi, mới nói ra lời, "Trước kia chỉ nói ngươi ngây thơ không câu nệ quy củ, không nghĩ tới lại không biết xấu hổ như vậy! Nếu không phải là nhìn thấy ánh lửa, ta thật sự không biết ngươi và người nọ, như thế kia. . . . . ." Nàng giống nhìn thấy vật bẩn trước mắt, lộ ra biểu tình chán ghét, khẽ ngắt một hơi, trợn mắt giận dữ nhìn ta lắc đầu hỏi: "Các ngươi không sợ Lão Thập Tứ biết?"
Ta ngẩng đầu nhìn về phía nàng nói: "Xin đừng nói cho hắn biết!"
Nàng tiến lên trước một bước, giơ tay "Bốp" quăng cho ta một bạt tai, oán hận nói: "Muốn chết không ai cản ngươi, cũng đừng làm liên lụy Lão Thập Tứ và Đông Đông! Bọn họ xấu mặt không nổi!" Nói xong đẩy cửa đi ra ngoài.
Ta vuốt gò má còn có chút đau, đưa mắt nhìn bóng lưng nàng phẫn nộ rời đi biến mất ở ngoài cửa viện. Một cái tát này đánh không tính là nặng, dùng băng thoa nên rất nhanh sẽ không nhìn ra, cũng khẳng định Bát phúc tấn sẽ không nói với người ngoài việc nàng đã thấy, chỉ là sau này, sợ rằng ta với nàng đã thành người xa lạ rồi. . . . . .
"Phúc tấn."
"Lại làm sao vậy?" Ta chán nản ngồi xuống, chống trán đau nhứt, vô lực hỏi.
Đông Vân đưa cho ta một cái khăn mặt lạnh lẽo, trả lời: "Người gác cổng thông truyền, có một người xưng là đồng hương của người tới bái kiến, nói là họ Nhiếp."
Đợi ba bốn ngày, chỗ của Nhiếp Tĩnh còn chưa có hồi âm. Biết rõ không thể nào nhanh như vậy, thế nhưng loại nóng nảy cùng mệt mỏi vẫn ép ta không thở nổi. Thập Tứ cả ngày bận rộn, sau buổi chầu hôm nay, lại có vẻ không giống như trước, về đến nhà, chỉ ngồi dựa vào kháng trác, nắm tay của ta có vẻ đăm chiêu.
Ta rút tay về, hỏi khẽ: "Xảy ra chuyện gì?"
Hắn ngẩng đầu, đưa tay xoa hai má của ta, thần sắc phức tạp: "Ta phải xuất chinh đi Thanh Hải rồi."
Thì ra là trên buổi chầu sáng nay rốt cuộc hắn đã được như nguyện! Không khỏi vui mừng dùm cho hắn, mỉm cười nói: "Vậy phải chúc mừng đại tướng quân."
Ý cười ở trong mắt của hắn chợt lóe rồi biến mất, hắn đứng lên, đưa lưng về phía ta sờ tìm bạch ngọc điều khiển chim điểu trên kệ tủ: "Binh bộ đã điểm nhân mã, hộ bộ đã sớm bắt đầu lên kế hoạch chuyển lương thảo, tuyển chọn một vài phụ tá nữa, rất nhanh sẽ có thể xuất phát. . . . . ." Hắn phải đi rồi, rời khỏi Kinh Thành, đi Trường Giang và Hoàng Hà đến cao nguyên Thanh Hải, nơi đó có thung lũng Hoàng Hà phì nhiêu, mở to miệng hít thở, mang theo không khí mằn mặn của băng núi tuyết hoàn toàn gột rửa ô uế tích tụ trong ngực. . . . .
Ta hâm mộ, không cam lòng, vừa nghĩ tới ở nơi này sẽ luôn buồn bực càng ngày càng khó chịu thậm chí tuyệt vọng, chi bằng đi đến đó, ta xoạt đứng lên, nói với hắn: "Dẫn ta đi! Dẫn ta cùng đi với!"
Hắn chợt xoay người, kinh ngạc nhìn về phía ta. Ta mím môi, thẳng tắp nghênh đón hắn. Làm cho hắn khó xử rồi sao? Bất quá đã nói ra khỏi miệng thì không có gì phải sợ, đúng vậy, ta muốn rời khỏi nơi này, coi như không có khả năng cũng phải tranh thủ một lần! Ánh sáng trong mắt của hắn càng ngày càng lan rộng, tiếp đó liền ôm chặt lấy ta: "Tốt. Chúng ta ở chung một chỗ! Không xa rời nhau!"
Thập Tứ nằm nghiêng ở bên cạnh ta, đầu áp vào bả vai của ta. Ta cảm thấy lạnh, thế nhưng hắn lại ngăn chặn tay của ta,ngăn cản tay ta lấy chăn để lên mặt của hắn, sau đó vừa liếm hôn ngực ta vừa lấy giọng mũi hỏi: "Hai ngày nay nàng đều không để cho ta thân cận, có phải bởi vì ta mấy ngày nay bận việc dụng binh Tây Bắc, lạnh nhạt nàng hay không? Nàng có vẻ như có tâm sự."
Ta cảm thấy thân thể nóng lên, miễn cưỡng nói: "Ngươi nói trúng rồi, ừhm, ta là oán phụ, tất cả oán phụ đều có tâm sự."
Hắn cười ha ha, ôm lấy eo ta tay xoa ngực của ta, xoa bóp giống như nhẹ nhàng vuốt ve, môi hôn vào chỗ tim ta, hỏi "Tim à tim, ngươi có chuyện gì, đừng ngại cứ nói với ta."
Ta bị hắn làm nhột vô cùng, vỗ một cái lên ót hắn, nói: "Làm loạn cái gì nha! Bụng cũng đã đói rồi, nên ngồi dậy thôi."
Lúc này liền nghe thấy hai tiếng gõ cửa "Cốc cốc", có lẽ là Phó Hữu Vinh hoặc là Đông Vân tới hỏi lúc nào thì dọn cơm tối. Thập Tứ gầm lên một câu: "Ầm ĩ cái gì, gia rất mệt mỏi!" Sau đó cười hì hì hôn bên tai ta, "Không cần để ý đến bọn họ, chúng ta ngủ của chúng ta."
Thế nhưng ngay ngày hôm sau, Nhiếp Tĩnh mang tới tin tức làm ta tỉnh mộng.
"Ngươi chắc chắn chứ? Lúc này mới có mấy ngày? Có thể nghĩ sai rồi hay không?" Ta không cam lòng hỏi.
Hắn rũ mắt xuống, tay để lên mặt kĩ trà, nói: "Là sự thật. Bất quá ta sẽ cho người đi thăm dò lần nữa." Yên lặng một lát lại nói, "Theo thăm dò được, có thể là bệnh thương hàn."
"Bệnh dịch gì! Quả thật buồn cười!" Ta đấm một cái lên tay vịn ghế dựa nói: "Sống phải thấy người chết phải thấy xác!"
Hắn nhìn ta, gật đầu nói: "Ta sẽ suy nghĩ biện pháp."
Ta biết đây là làm khó hắn, ép buộc mình trấn định, nói: "Thử một kín đáo tìm Chu Tòng Thiện của Ung Vương Phủ, nói là Ân Lam nhờ vả. Nếu nói như vậy. . . . . . Có lẽ có thể được."
Nhiếp Tĩnh thở dài, xoay người rời đi.
Dừng lại cách đó vài thước, chiếc đèn Dương Giác giắt cao ngang người ở trên cành cây. Mà chủ nhân của nó, lại mượn ánh sáng mờ mờ không tỏ của nó luyện một bộ quyền pháp, động tác khi thì chậm rãi mềm mại, khi thì vững vàng mạnh mẽ, giống như không có phát giác gì với việc ta đã đến. Ta đứng ở một bên, phân vân giữa việc muốn hay không muốn đi lên cắt ngang. Cũng may rất nhanh hắn đã luyện xong, thu tay lại nhắm mắt dưỡng thần mấy giây. Đợi hắn cầm áo choàng trên nhánh cây xuống, ta liền đi lên trước một bước nói: "Vương Gia."
Hắn vung áo choàng khoác lên, bình tĩnh nói: "Có chuyện gì thì đi thẳng vào vấn đề đi." Buộc dây lại, xoay người lại nhìn ta, rồi nói, "Trước đây ngươi luôn luôn trực tiếp."
"Cầu xin ngươi bỏ qua cho Lý Quân Bằng." Đã như vậy, cắn răng nói thẳng.
"‘ Cầu’?" Hắn có chút kinh ngạc, nhíu mày hỏi, "Lý Quân Bằng kia là gì của ngươi? Mà lại lay động được ngươi nói ra một chữ‘ cầu ’!" Giọng điệu hắn toát lên vẻ nhạo báng, khóe miệng khẽ câu lên, mang theo giọng cười trào phúng.
Ta nắm chặt cán đèn lồng trong tay, đáp: "Hắn là con trai độc nhất của Tam thúc ta, đường đệ của ta, đường huynh của Oanh nhi. . . . . ."
"Ngươi không cần đề cập đến Oanh nhi!" Hắn đột nhiên giận tái mặt, thấp giọng quát.
Ta không biết đã nói sai cái gì chọc giận hắn, có lẽ là vì thu được tình cảm và thể diện của hắn mà lôi tiểu muội ra làm cho hắn phản cảm. Vì vậy ngậm miệng, mím môi nhìn hắn.
Hắn cười lạnh nói: "Lý gia các ngươi thật sự sinh ra một nhân tài tốt! Ngươi có biết đường huynh đệ tốt của ngươi đều đã làm những thứ gì hay không?"
Làm môn khách trong phủ Qúy Tự, làm chuyện hiển nhiên sẽ không làm cho hắn thích, chẳng qua chi tiết ta xác thực không rõ ràng lắm, lắc đầu.
"Khi đó Nhị ca chưa bị phế, bè đảng kia của lão Bát liền sai người hắt nước bẩn lên trên người Thái tử, từ Kinh Thành đến Giang Nam vẫn tiêu tiền mua ngôn luận, rất nhiều chủ ý đều từ đường đệ bảo bối kia của ngươi ra! Chẳng qua như thế cũng thôi đi, đám người Qúy Tự, A Linh lại vẫn ngầm gán mọi việc tất cả đều xuất phát từ ta chỉ điểm!" Hắn cắn răng nghiến lợi, nắm quyền đấm đến trên cây. Đèn Dương Giác kẽo kẹt vang lên, ngọn nến trong đó lắc lư, may mắn không có rớt xuống.
"Khi đó hắn hưởng quân lộc nên phải dốc hết lòng làm việc, ngươi không nên trách hắn. . . . . ." Ta vừa nói cũng cảm thấy biện bạch như thế có thể sẽ kích thích hắn căm hận hơn, liền nói, "Trước mắt ta chỉ nghĩ đưa hắn về nhà! Thúc thẩm ta chỉ có hắn một người nhi tử duy nhất."
Hắn hít một hơi, sắc mặt hòa hoãn, liếc nhìn ta hỏi: "Ta buông tha cho hắn, thì có hồi báo gì?"
Không thể không thừa nhận, hắn giúp ta không chiếm được bất kỳ chỗ tốt nào. Hắn luôn hùng tâm chí cao vô thượng muốn bất luận cái cái gì cũng là việc nhỏ bé vậy mà không thể trợ giúp cho ta. Coi như yêu cầu không bao giờ xuất hiện ở trước mặt hắn nữa, cũng chưa chắc có thể làm được. Ta mở miệng rồi khép lại, cổ họng như bị chặn lại, thật lâu mới khó khăn nói: "Không có. . . . . ."
Hắn híp híp mắt, sải bước lên một bước đưa tay quơ tới tóm lấy cổ của ta, cánh tay kia dò ra sau khống chế thắt lưng ta, liền siết chặt ta vào trên người hắn. Tình huống quá bất ngờ, ta kinh hãi luống cuống, trơ mắt nhìn vẻ mặt tràn đầy ác ý thù hận kề bên của hắn, cùng nụ cười lạnh từ trong hàm răng nặn ra một câu: "Là ngươi tự mình đưa tới cửa!"
Khi môi hắn chạm vào cổ của ta, huyết dịch toàn thân đều xông lên đỉnh đầu, mặt giống như lửa thiêu đốt, não căng ra giống như sắp nổ tung. Chưa bao giờ thử qua quẫn bách như vậy! Có phải nhục nhã ta mới có thể làm cho hắn cảm thấy sảng khoái hay không?
Gió lạnh từ cổ áo bị kéo ra đi vào, lạnh run sau đó cảm giác chết lặng từ từ dâng lên, khi tứ chi cứng ngắc rốt cuộc có thể có phản ứng thì bàn tay lạnh lẽo của hắn đã dò vào vạt áo của ta, đưa vào bên trong, sờ soạng chui vào dưới cái yếm. Ta hít một hơi khí lạnh, bản năng cong sống lưng tránh né. Một tay kia của hắn kìm chặt eo của ta, trong lúc giãy giụa ta định dùng khuỷu tay trái đẩy thân thể của hắn ra.
"Muốn đẩy ta ra?" Hắn dùng lồng ngực chặn lại cánh tay của ta, "Rất tốt! Ngươi cũng không phải chưa làm qua!" Ta không đủ không gian ngăn cản hành động của hắn, lòng bàn tay của hắn cũng đã phủ lên ngực ta, lạnh lẽo thấu xương. Biết rõ lúc này chọc giận hắn là không khôn ngoan, nhưng ta không có lựa chọn nào khác, bởi vì tiếp tục như vậy nữa ta sợ ta sẽ nổi điên! Hung hăng nện một quyền lên trên xương sườn hắn, tay đau đến tê dại, thế nhưng hắn lại chỉ rên lên một tiếng, nắm chặt cổ tay trái của ta, đầu cũng không ngẩng lên, hôn một đường từ bên gáy của ta xuống xương quai xanh.
Tay trái tránh không được, liền dùng cán đèn lồng trong tay phải đánh vào sau lưng hắn, hắn rút tay tóm được cổ tay phải của ta giật cái đèn lồng ra. Giấy đèn lồng trong lúc va chạm kịch bị cháy xém, ngọn lửa nhanh chóng bùng cháy lên. Ta vẫn không buông tay, giống như phát cuồng kêu lên: "Trả lại cho ta!"
Trước một giây lửa đốt tới trên tay hắn cướp đèn lồng đi, dùng sức ném vào hồ nước cách đó không xa. Xác giấy nan tre cháy hừng hực trên không trung, chạm vào mặt nước trong nháy mắt "Xuy" dập tắt. Không biết sao, ta cũng giống như rơi vào trong nước, ướt sũng rét căm căm, chìm thẳng xuống dưới . . . . . . Hắn nắm cằm của ta xoay mặt ta qua, nhìn vào mắt của ta thở dốc nói: "Đều đã quên rồi sao? Điều này cũng quên à. . . . . ." Nói xong môi liền ép lên .
Hắn nắm mặt của ta, gặm cắn cánh môi của ta, rất đau, mà ta đã không còn khí lực nhúc nhích. Nhìn vẻ mặt nguội lạnh của hắn, nhớ lại nhiều năm trước, chúng ta đã từng ôm nhau hôn môi, hai bên thật cẩn thận đụng chạm, hắn nhìn mắt của ta luôn mang theo nụ cười nhu hòa, mà ta tựa vào trong ngực hắn, lòng vui sướng tràn đầy. . . . . . Không phải như bây giờ khó chịu, xấu hổ vô cùng! Hắn nhục nhã coi thường ta, rõ ràng cho thấy hắn căm hận cùng chán ghét. Có lẽ là ta thiếu nợ hắn. . . . . . Thiếu nợ hắn, bọn họ, khi nào thì có thể trả xong đây? Đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, không biết mình còn có thể tiếp tục chống đỡ được hay không.
Hắn nắm hai gò má ta bắt ta phải ngưỡng mặt lên, trầm giọng ra lệnh: "Nhìn ta!" Mà tầm mắt ta chỉ chết lặng lướt qua bờ vai của hắn, nhìn về phía xa xa bên kia hồ nước. Không biết lúc nào thì, màu sắc bầu trời đã biến thành lam nhạt, trời gần sáng.
Có lẽ ta ngừng phản kháng làm cho hắn cảm thấy không thú vị, hắn buông ta ra, nắm bả vai của ta, yên lặng nhìn ta vài giây, rồi đẩy mạnh ta ra. Ta lảo đảo mấy bước rốt cuộc đứng vững, bởi vì lạnh, không tự chủ lấy tay đè cổ áo lại.
"Về đi!" Hắn nói, "Chuyện này ta biết rồi!"
Có thể đi thật sao? Vì thế ta máy móc cất bước đi. Nhưng không đi được bao xa, liền nghe hắn gọi: "Đợi một chút...!" Giật mình dừng bước, chậm rãi xoay người quay đầu nhìn lại, bèn thấy hắn khom lưng nhặt áo khoác của ta rơi trên mặt đất lên, phủi lá khô dính ở bên trên, đi lên phía trước đưa cho ta. Ta hoảng hốt nhận lấy, cứ như vậy ôm nó không có mục đích đi về phía trước.
Ta không biết mình làm thế nào trở về Tuyết Đường viên. Đông Vân lo lắng nghênh đón, nhỏ giọng nói: "Phúc tấn, đây là thế nào!" Nàng đỡ lấy ta, giúp ta càinút áo lại, phủ thêm áo choàng cho ta. Ta khẽ đẩy nàng ra nói: "Không có việc gì."
Trở lại trong phòng trống trải, ngồi vào ghế tựa trước cửa sổ, nghe tiếng kim giây đồng hồ báo giờ chạy "Tích tắc", mới cảm thấy an tâm.
"Ngạch nương!" Đông Đông chạy vào, lôi kéo tay áo của ta đong đưa, "Nương, đi xem con mới dạy Tước Nhi nói chuyện!"
Bây giờ ta không còn hơi sức, tự hỏi làm thế nào dụ nàng đi chơi, lại thấy nàng yên lặng, mở mắt to nhìn ta, tay nhỏ bé lau mặt của ta, nhẹ nói: "Nương, đừng khóc."
Khóc? Ta khiếp sợ cúi đầu, phát hiện vạt áo trước đã ướt đẫm một mảnh, dùng hai tay che mặt, nước mắt lại từ giữa kẽ tay chảy ra.
Thời điểm Thập Tứ trở về, đã qua buổi trưa, tâm trạng của hắn rất tốt, trong mắt có tia máu, đi tới muốn ôm ta. Ta nghiêng người tránh ra, vỗ cánh tay hắn nói: "Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi." Hắn đáp, rồi sau đó lại gần nâng cằm của ta hỏi, "Tại sao mắt nàng hồng hồng vậy?"
"Có lẽ ngủ không ngon, cũng giống ngươi." Ta xoay mặt đi chỗ khác đáp, "Ngươi đi nghỉ một lát. Hôm qua một đêm không chợp mắt phải không?"
Hắn cười kéo ta vào bên trong phòng, vỗ kháng nói: "Chúng ta cùng ngủ trưa."
Ta dụ dỗ hắn nằm xuống, hắn ngủ rất nhanh, khẽ ngáy. Ta ngủ không được, dịch chăn cho hắn, lặng lẽ ra khỏi phòng, mới vừa bước ra ngoài nhà chính, Đông Vân liền nghênh đón bẩm: "Phúc tấn, Bát phúc tấn tới, muốn gặp người."
Bát phúc tấn đứng ở bên ngoài cửa thuỳ hoa, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn ta, khẽ nâng cằm nói: "Tìm một chỗ thanh tịnh nói chuyện."
Mặc dù rất nghi hoặc với thái độ của nàng, vẫn gật đầu một cái, mời nàng đến thiên sảnh dùng trà. Nàng vào phòng, cũng không ngồi, quét mắt bốn phía, nói: "Bảo các nàng đều đi ra ngoài."
Ta liếc mắt nhìn Đông Vân cùng Do Nhi một cái, các nàng liền để khay trà xuống lui ra ngoài. Nàng quay đầu về phía Anh Tô đi theo phía sau nói: "Ngươi đi ra ngoài trông coi, đừng để cho người khác đến gần." Ta nhìn chằm chằm Anh Tô, muốn từ trên mặt của nàng nhìn ra chút dấu vết, nhưng nàng lại rũ mắt xuống phúc thân, khi lui xuống còn đóng cửa lại.
Đợi hạ nhân đi hết, Bát phúc tấn liền ngẩng đầu nhìn thẳng ta nói: "Ta sẽ không vòng vo. Ta hỏi ngươi, buổi sáng hôm nay ngươi đi vào rừng làm cái gì?"
A, thì ra là nàng đã nhìn thấy! Kinh hãi qua đi, kỳ quái hơn là ta càng bình tĩnh, vuốt lông chồn tuyết trên ống tay áo, nói khẽ: "Ngài không phải nói không vòng vo sao?"
"Ngươi!" Nàng chỉ vào lỗ mũi của ta cắn răng nghiến lợi, hít vào một hơi, mới nói ra lời, "Trước kia chỉ nói ngươi ngây thơ không câu nệ quy củ, không nghĩ tới lại không biết xấu hổ như vậy! Nếu không phải là nhìn thấy ánh lửa, ta thật sự không biết ngươi và người nọ, như thế kia. . . . . ." Nàng giống nhìn thấy vật bẩn trước mắt, lộ ra biểu tình chán ghét, khẽ ngắt một hơi, trợn mắt giận dữ nhìn ta lắc đầu hỏi: "Các ngươi không sợ Lão Thập Tứ biết?"
Ta ngẩng đầu nhìn về phía nàng nói: "Xin đừng nói cho hắn biết!"
Nàng tiến lên trước một bước, giơ tay "Bốp" quăng cho ta một bạt tai, oán hận nói: "Muốn chết không ai cản ngươi, cũng đừng làm liên lụy Lão Thập Tứ và Đông Đông! Bọn họ xấu mặt không nổi!" Nói xong đẩy cửa đi ra ngoài.
Ta vuốt gò má còn có chút đau, đưa mắt nhìn bóng lưng nàng phẫn nộ rời đi biến mất ở ngoài cửa viện. Một cái tát này đánh không tính là nặng, dùng băng thoa nên rất nhanh sẽ không nhìn ra, cũng khẳng định Bát phúc tấn sẽ không nói với người ngoài việc nàng đã thấy, chỉ là sau này, sợ rằng ta với nàng đã thành người xa lạ rồi. . . . . .
"Phúc tấn."
"Lại làm sao vậy?" Ta chán nản ngồi xuống, chống trán đau nhứt, vô lực hỏi.
Đông Vân đưa cho ta một cái khăn mặt lạnh lẽo, trả lời: "Người gác cổng thông truyền, có một người xưng là đồng hương của người tới bái kiến, nói là họ Nhiếp."
Đợi ba bốn ngày, chỗ của Nhiếp Tĩnh còn chưa có hồi âm. Biết rõ không thể nào nhanh như vậy, thế nhưng loại nóng nảy cùng mệt mỏi vẫn ép ta không thở nổi. Thập Tứ cả ngày bận rộn, sau buổi chầu hôm nay, lại có vẻ không giống như trước, về đến nhà, chỉ ngồi dựa vào kháng trác, nắm tay của ta có vẻ đăm chiêu.
Ta rút tay về, hỏi khẽ: "Xảy ra chuyện gì?"
Hắn ngẩng đầu, đưa tay xoa hai má của ta, thần sắc phức tạp: "Ta phải xuất chinh đi Thanh Hải rồi."
Thì ra là trên buổi chầu sáng nay rốt cuộc hắn đã được như nguyện! Không khỏi vui mừng dùm cho hắn, mỉm cười nói: "Vậy phải chúc mừng đại tướng quân."
Ý cười ở trong mắt của hắn chợt lóe rồi biến mất, hắn đứng lên, đưa lưng về phía ta sờ tìm bạch ngọc điều khiển chim điểu trên kệ tủ: "Binh bộ đã điểm nhân mã, hộ bộ đã sớm bắt đầu lên kế hoạch chuyển lương thảo, tuyển chọn một vài phụ tá nữa, rất nhanh sẽ có thể xuất phát. . . . . ." Hắn phải đi rồi, rời khỏi Kinh Thành, đi Trường Giang và Hoàng Hà đến cao nguyên Thanh Hải, nơi đó có thung lũng Hoàng Hà phì nhiêu, mở to miệng hít thở, mang theo không khí mằn mặn của băng núi tuyết hoàn toàn gột rửa ô uế tích tụ trong ngực. . . . .
Ta hâm mộ, không cam lòng, vừa nghĩ tới ở nơi này sẽ luôn buồn bực càng ngày càng khó chịu thậm chí tuyệt vọng, chi bằng đi đến đó, ta xoạt đứng lên, nói với hắn: "Dẫn ta đi! Dẫn ta cùng đi với!"
Hắn chợt xoay người, kinh ngạc nhìn về phía ta. Ta mím môi, thẳng tắp nghênh đón hắn. Làm cho hắn khó xử rồi sao? Bất quá đã nói ra khỏi miệng thì không có gì phải sợ, đúng vậy, ta muốn rời khỏi nơi này, coi như không có khả năng cũng phải tranh thủ một lần! Ánh sáng trong mắt của hắn càng ngày càng lan rộng, tiếp đó liền ôm chặt lấy ta: "Tốt. Chúng ta ở chung một chỗ! Không xa rời nhau!"
Thập Tứ nằm nghiêng ở bên cạnh ta, đầu áp vào bả vai của ta. Ta cảm thấy lạnh, thế nhưng hắn lại ngăn chặn tay của ta,ngăn cản tay ta lấy chăn để lên mặt của hắn, sau đó vừa liếm hôn ngực ta vừa lấy giọng mũi hỏi: "Hai ngày nay nàng đều không để cho ta thân cận, có phải bởi vì ta mấy ngày nay bận việc dụng binh Tây Bắc, lạnh nhạt nàng hay không? Nàng có vẻ như có tâm sự."
Ta cảm thấy thân thể nóng lên, miễn cưỡng nói: "Ngươi nói trúng rồi, ừhm, ta là oán phụ, tất cả oán phụ đều có tâm sự."
Hắn cười ha ha, ôm lấy eo ta tay xoa ngực của ta, xoa bóp giống như nhẹ nhàng vuốt ve, môi hôn vào chỗ tim ta, hỏi "Tim à tim, ngươi có chuyện gì, đừng ngại cứ nói với ta."
Ta bị hắn làm nhột vô cùng, vỗ một cái lên ót hắn, nói: "Làm loạn cái gì nha! Bụng cũng đã đói rồi, nên ngồi dậy thôi."
Lúc này liền nghe thấy hai tiếng gõ cửa "Cốc cốc", có lẽ là Phó Hữu Vinh hoặc là Đông Vân tới hỏi lúc nào thì dọn cơm tối. Thập Tứ gầm lên một câu: "Ầm ĩ cái gì, gia rất mệt mỏi!" Sau đó cười hì hì hôn bên tai ta, "Không cần để ý đến bọn họ, chúng ta ngủ của chúng ta."
Thế nhưng ngay ngày hôm sau, Nhiếp Tĩnh mang tới tin tức làm ta tỉnh mộng.
"Ngươi chắc chắn chứ? Lúc này mới có mấy ngày? Có thể nghĩ sai rồi hay không?" Ta không cam lòng hỏi.
Hắn rũ mắt xuống, tay để lên mặt kĩ trà, nói: "Là sự thật. Bất quá ta sẽ cho người đi thăm dò lần nữa." Yên lặng một lát lại nói, "Theo thăm dò được, có thể là bệnh thương hàn."
"Bệnh dịch gì! Quả thật buồn cười!" Ta đấm một cái lên tay vịn ghế dựa nói: "Sống phải thấy người chết phải thấy xác!"
Hắn nhìn ta, gật đầu nói: "Ta sẽ suy nghĩ biện pháp."
Ta biết đây là làm khó hắn, ép buộc mình trấn định, nói: "Thử một kín đáo tìm Chu Tòng Thiện của Ung Vương Phủ, nói là Ân Lam nhờ vả. Nếu nói như vậy. . . . . . Có lẽ có thể được."
Nhiếp Tĩnh thở dài, xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.