Chương 96: Giải cứu (1)
Yên Đan (Amber)
04/01/2021
Cảnh Tuấn vẫn đang chưa biết người gọi đến là ai nhưng anh ấy nhanh chóng bắt máy vì đây có thể là cơ hội để anh ấy liên lạc được với người nhà của cô.
Tuấn vừa chấp nhận cuộc gọi và đưa điện lên tai thì một giọng nói trầm ấm ở đầu dây bên kia vang lên:
\- Alo, em đi chơi có vui không ? Khi nào về có cần anh đến đón em không ?
Nghe lời nói như vậy thì Cảnh Tuấn đã đoán được người ở đầu dây bên kia có lẽ là chồng của cô. Tuấn liền nói:
\- Anh là chồng của Him Lam đúng không ?
Minh Nim rất ngạc nhiên khi nghe giọng nói đàn ông từ chính số điện thoại của cô. Trong lòng anh dấy lên một linh cảm không mấy hay ho, anh đáp:
\- Tôi là chồng cô ấy. Anh là ai ? Sao lại nghe điện thoại của vợ tôi ?
Cảnh Tuấn liền nói:
\- Tôi là Cảnh Tuấn. Anh bình tĩnh nghe tôi nói, Him Lam và Tịnh Nhi mất tích rồi. Tôi gặp hai cô ấy ở công viên và cùng nhau tản bộ, nhưng sau khi tôi đi mua nước trở lại thì họ đã biến mất và tôi nhìn thấy điện thoại của Him Lam rơi dưới đất.
Anh rất sốc khi nghe lời nói của Cảnh Tuấn, trong lòng anh vô cùng lo lắng và khó chịu. Anh vội nói:
\- Anh còn ở công viên không ? Tôi ghé đó ngay.
Cảnh Tuấn nhanh chóng đáp:
\- Tôi vẫn đang ngay chỗ mà hai người họ mất tích. Anh biết tên công viên rồi phải không ?
Minh Nim đáp:
\- Trước khi đi Him Lam có nói với tôi. Anh ở khu vực nào ?
Tuấn nói:
\- Từ cổng B đi vào khoảng 50 mét nhìn bên trái là thấy.
Minh Nim trả lời trước khi cúp máy:
\- Được, tôi sẽ tới ngay.
Vì công viên cách nhà không quá xa và đang gấp nên anh chạy xe nhanh hơn bình thường, gần 10 phút sau anh đã đến công viên. Anh dừng xe lại ở khu vực cho phép đỗ rồi nhanh chóng đi bộ đến chỗ Cảnh Tuấn đang chờ. Anh vừa bước đến gần Cảnh Tuấn liền hỏi:
\- Anh kể lại tường tận mọi việc cho tôi nghe đi.
Cảnh Tuấn bình tĩnh kể lại thật kỹ tù đầu đến đuôi. Anh nghe xong thì trong lòng càng lúc càng lo lắng. Cảnh Tuấn nói:
\- Tôi hoàn toàn không thấy chuyện gì đã xảy ra với hai người họ. Nhưng quay lại thì họ lại hoàn toàn biến mất.
Cả hai đang rối bời thì bỗng tiếng nói quen thuộc vang lên:
\- Anh ba, không ngờ gặp anh ba ở công viên.
Minh Nim liền quay lại và có chút bất ngờ đáp:
\- Kiên, anh hai.
Phúc Hiên nở nụ cười:
\- Trùng hợp quá, hôm nay anh với thằng Kiên rủ nhau đi mua quần áo rồi trên đường về nó nói công viên này mới mở nên bảo anh vào đi dạo hóng mát.
Kiên nhìn thấy Cảnh Tuấn liền hỏi:
\- Thanh niên đó là bạn của anh hả ?
Phúc Hiên tinh ý đã nhận thấy không khí không hề vui vẻ liền nói:
\- Có chuyện gì mà thấy sắc mặt hai người không được tốt ?
Minh Nim giữ bình tĩnh kể lại tất cả mọi chuyện vừa xảy ra cho Hiên và Kiên nghe. Anh cũng nói về mối quan hệ của Cảnh Tuấn và Him Lam cho hai người họ biết. Cả hai nghe xong thì vô cùng hốt hoảng nói:
\- Sao chuyện như vậy lại xảy ra ? Rốt cuộc chị dâu và bạn chị ấy đã xảy ra chuyện gì chứ ?
Hiên cũng rất hoang mang nói:
\- Không lẽ hai người họ thật sự bị bắt cóc ?
Cảnh Tuấn đáp:
\- Nếu bắt cóc vậy thì mục đích của chúng là gì ?
Kiên cũng rối bời nói:
\- Hiện tại vẫn chưa xác định được kẻ ra tay là người lạ hay là người có quen biết.
Mọi người cùng ngồi xuống băng ghế ai cũng cố gắng giữ bình tĩnh để suy nghĩ về vụ việc và tìm ra giải pháp. Họ đưa ra rất nhiều giả thuyết và lý do, gần một tiếng sau thì điện thoại của Minh Nim đổ chuông. Anh lấy điện thoại ra xem, một số điện thoại lạ đang gọi tới. Anh cảm thấy cuộc gọi này và chuyện Him Lam cùng Tịnh Nhi mất tích là có liên quan. Anh vội bắt máy. Đầu dây bên kia, một giọng nói chẳng mấy xa lạ với anh vang lên với giọng điệu đắc ý:
\- Chào chủ tịch Noach, không biết anh đã phát hiện ra điều gì chưa ?
Minh Nim vốn là người có trí nhớ rất tốt và khả năng giữ bình tĩnh cao cũng như sự nhạy bén hơn người nên vừa nghe giọng nói anh đã lập tức đoán được kẻ đang giở trò. Anh mở loa ngoài cho mọi người cùng nghe rồi đáp:
\- Lý Gia Thiện, anh khôn hồn thì thả Him Lam và Tịnh Nhi ra cho tôi. Đồ khốn kiếp!
Mọi người ngạc nhiên khi thấy anh gọi thẳng tên kẻ đang gọi điện thoại, họ cũng đã đoán được tên đó chính là người quen của anh và cũng là kẻ đã bắt cóc hai cô gái. Còn Chí Kiên thì biết chắc chắn Lý Gia Thiện là ai vì anh làm cùng công ty với Minh Nim và đã từng xem những thống kê thu chi giữa công ty Minh Nim và công ty của Lý Gia Thiện.
Tên Gia Thiện nở nụ cười nham nhở, âm thanh khiến người nghe muốn tức điên lên thông qua điện thoại. Hắn ngông nghênh nói:
\- Khá khen cho sự nhạy bén của chủ tịch Noach, vừa nghe giọng đã biết ngay là tôi. Nhưng anh lớn giọng với tôi thì có ích gì ? Cô vợ hết sức xinh đẹp của anh đang nằm trong tay tôi, bây giờ tôi có làm gì cô ấy đi nữa thì anh cản được sao hả ? Ha ha!
Anh nghe vậy thì rất tức tối, mọi người nghe thấy cũng sôi máu chẳng kém gì anh. Nhưng họ phải giữ bình tĩnh hết mức để không kích động thêm sẽ khiến tình hình vốn chưa thể kiểm soát trở nên tồi tệ hơn.
Tuấn vừa chấp nhận cuộc gọi và đưa điện lên tai thì một giọng nói trầm ấm ở đầu dây bên kia vang lên:
\- Alo, em đi chơi có vui không ? Khi nào về có cần anh đến đón em không ?
Nghe lời nói như vậy thì Cảnh Tuấn đã đoán được người ở đầu dây bên kia có lẽ là chồng của cô. Tuấn liền nói:
\- Anh là chồng của Him Lam đúng không ?
Minh Nim rất ngạc nhiên khi nghe giọng nói đàn ông từ chính số điện thoại của cô. Trong lòng anh dấy lên một linh cảm không mấy hay ho, anh đáp:
\- Tôi là chồng cô ấy. Anh là ai ? Sao lại nghe điện thoại của vợ tôi ?
Cảnh Tuấn liền nói:
\- Tôi là Cảnh Tuấn. Anh bình tĩnh nghe tôi nói, Him Lam và Tịnh Nhi mất tích rồi. Tôi gặp hai cô ấy ở công viên và cùng nhau tản bộ, nhưng sau khi tôi đi mua nước trở lại thì họ đã biến mất và tôi nhìn thấy điện thoại của Him Lam rơi dưới đất.
Anh rất sốc khi nghe lời nói của Cảnh Tuấn, trong lòng anh vô cùng lo lắng và khó chịu. Anh vội nói:
\- Anh còn ở công viên không ? Tôi ghé đó ngay.
Cảnh Tuấn nhanh chóng đáp:
\- Tôi vẫn đang ngay chỗ mà hai người họ mất tích. Anh biết tên công viên rồi phải không ?
Minh Nim đáp:
\- Trước khi đi Him Lam có nói với tôi. Anh ở khu vực nào ?
Tuấn nói:
\- Từ cổng B đi vào khoảng 50 mét nhìn bên trái là thấy.
Minh Nim trả lời trước khi cúp máy:
\- Được, tôi sẽ tới ngay.
Vì công viên cách nhà không quá xa và đang gấp nên anh chạy xe nhanh hơn bình thường, gần 10 phút sau anh đã đến công viên. Anh dừng xe lại ở khu vực cho phép đỗ rồi nhanh chóng đi bộ đến chỗ Cảnh Tuấn đang chờ. Anh vừa bước đến gần Cảnh Tuấn liền hỏi:
\- Anh kể lại tường tận mọi việc cho tôi nghe đi.
Cảnh Tuấn bình tĩnh kể lại thật kỹ tù đầu đến đuôi. Anh nghe xong thì trong lòng càng lúc càng lo lắng. Cảnh Tuấn nói:
\- Tôi hoàn toàn không thấy chuyện gì đã xảy ra với hai người họ. Nhưng quay lại thì họ lại hoàn toàn biến mất.
Cả hai đang rối bời thì bỗng tiếng nói quen thuộc vang lên:
\- Anh ba, không ngờ gặp anh ba ở công viên.
Minh Nim liền quay lại và có chút bất ngờ đáp:
\- Kiên, anh hai.
Phúc Hiên nở nụ cười:
\- Trùng hợp quá, hôm nay anh với thằng Kiên rủ nhau đi mua quần áo rồi trên đường về nó nói công viên này mới mở nên bảo anh vào đi dạo hóng mát.
Kiên nhìn thấy Cảnh Tuấn liền hỏi:
\- Thanh niên đó là bạn của anh hả ?
Phúc Hiên tinh ý đã nhận thấy không khí không hề vui vẻ liền nói:
\- Có chuyện gì mà thấy sắc mặt hai người không được tốt ?
Minh Nim giữ bình tĩnh kể lại tất cả mọi chuyện vừa xảy ra cho Hiên và Kiên nghe. Anh cũng nói về mối quan hệ của Cảnh Tuấn và Him Lam cho hai người họ biết. Cả hai nghe xong thì vô cùng hốt hoảng nói:
\- Sao chuyện như vậy lại xảy ra ? Rốt cuộc chị dâu và bạn chị ấy đã xảy ra chuyện gì chứ ?
Hiên cũng rất hoang mang nói:
\- Không lẽ hai người họ thật sự bị bắt cóc ?
Cảnh Tuấn đáp:
\- Nếu bắt cóc vậy thì mục đích của chúng là gì ?
Kiên cũng rối bời nói:
\- Hiện tại vẫn chưa xác định được kẻ ra tay là người lạ hay là người có quen biết.
Mọi người cùng ngồi xuống băng ghế ai cũng cố gắng giữ bình tĩnh để suy nghĩ về vụ việc và tìm ra giải pháp. Họ đưa ra rất nhiều giả thuyết và lý do, gần một tiếng sau thì điện thoại của Minh Nim đổ chuông. Anh lấy điện thoại ra xem, một số điện thoại lạ đang gọi tới. Anh cảm thấy cuộc gọi này và chuyện Him Lam cùng Tịnh Nhi mất tích là có liên quan. Anh vội bắt máy. Đầu dây bên kia, một giọng nói chẳng mấy xa lạ với anh vang lên với giọng điệu đắc ý:
\- Chào chủ tịch Noach, không biết anh đã phát hiện ra điều gì chưa ?
Minh Nim vốn là người có trí nhớ rất tốt và khả năng giữ bình tĩnh cao cũng như sự nhạy bén hơn người nên vừa nghe giọng nói anh đã lập tức đoán được kẻ đang giở trò. Anh mở loa ngoài cho mọi người cùng nghe rồi đáp:
\- Lý Gia Thiện, anh khôn hồn thì thả Him Lam và Tịnh Nhi ra cho tôi. Đồ khốn kiếp!
Mọi người ngạc nhiên khi thấy anh gọi thẳng tên kẻ đang gọi điện thoại, họ cũng đã đoán được tên đó chính là người quen của anh và cũng là kẻ đã bắt cóc hai cô gái. Còn Chí Kiên thì biết chắc chắn Lý Gia Thiện là ai vì anh làm cùng công ty với Minh Nim và đã từng xem những thống kê thu chi giữa công ty Minh Nim và công ty của Lý Gia Thiện.
Tên Gia Thiện nở nụ cười nham nhở, âm thanh khiến người nghe muốn tức điên lên thông qua điện thoại. Hắn ngông nghênh nói:
\- Khá khen cho sự nhạy bén của chủ tịch Noach, vừa nghe giọng đã biết ngay là tôi. Nhưng anh lớn giọng với tôi thì có ích gì ? Cô vợ hết sức xinh đẹp của anh đang nằm trong tay tôi, bây giờ tôi có làm gì cô ấy đi nữa thì anh cản được sao hả ? Ha ha!
Anh nghe vậy thì rất tức tối, mọi người nghe thấy cũng sôi máu chẳng kém gì anh. Nhưng họ phải giữ bình tĩnh hết mức để không kích động thêm sẽ khiến tình hình vốn chưa thể kiểm soát trở nên tồi tệ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.