Chương 105: Không phải là mơ
Yên Đan (Amber)
04/01/2021
Tịnh Nhi hớn hở bước vào phòng thì thấy cô đang ngồi trên giường, Tịnh Nhi vui vẻ bước đến ngồi cạnh cô nói:
\- Lam à mình mừng quá, cuối cùng thì cậu cũng đã tỉnh rồi.
Cô tò mò nhìn Tịnh Nhi đáp:
\- Vết thương của cậu đã ổn chưa Tịnh Nhi ? Mình chỉ nhớ cậu bị tên Lý Gia Thiện đó đánh ngất xỉu rồi sau đó hắn giở trò đồi bại với mình nhưng chưa kịp làm gì thì mình đã dùng mảnh thuỷ tinh cứa dây để cởi được trói rồi vớ lấy thanh gỗ đánh hắn, hắn đã tức giận và đập đầu mình vào tường rất đau rồi mình không biết gì nữa. Nhưng mình liên tục nằm mơ thấy ba mẹ mình. Mở mắt ra thì thấy đang ở bệnh viện. Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào ? Mình đã ngủ bao lâu rồi ?
Tịnh Nhi nắm lấy tay cô, cô ấy rất hạnh phúc vì cuối cùng cũng được nghe giọng nói của bạn mình. Nhi vô cùng tức giận khi nghe cô kể về chuyện tên Lý Gia Thiện muốn giở trò đồi bại với cô. Nhi nói:
\- Cậu đã ngủ suốt 2 tháng rồi đó Lam à. Vết thương của mình đã lành lâu lắm rồi. Tên khốn kia đúng là cầm thú, còn muốn làm trò đồi bại với cậu, làm không được thì khiến cậu bị thương như vậy. Nhưng hắn và đồng bọn đã bị công an tóm và sẽ ăn cơm tù. Mọi chuyện giờ đã bình an rồi.
Cô ngạc nhiên đáp:
\- 2 tháng, 2 tháng lận sao ? Mình đã ngủ lâu như vậy rồi sao chứ ? Mà anh hai và Minh Nim đâu rồi Nhi ?
Tịnh Nhi mỉm cười đáp:
\- Mình nói có mình trông cậu rồi nên họ đi về nhà nghỉ ngơi một lát rồi mua ít đồ sẽ quay trở vào.
Sau đó cô ấy kể cho cô nghe mọi chuyện từ lúc được giải cứu đến khi cô tỉnh lại. Tịnh Nhi hỏi:
\- Lúc nãy cậu nói cậu liên tục mơ thấy ba mẹ cậu ? Kể mình nghe rõ hơn đi Lam.
Cô cũng tường tận kể lại giấc mơ mà cô liên tục mơ thấy trong suốt thời gian hôn mê.
Bỗng Nhi nhớ ra nãy giờ vui quá mà quên thông báo cho mọi người biết tin vui. Nhi nói:
\- Nãy giờ cậu tỉnh lại mình vui quá nên quên gọi điện thông báo cho mọi người.
Tịnh Nhi định đưa tay lấy chiếc điện thoại đang sạc đặt trên đầu chiếc tủ mini cạnh giường cô thì bỗng cô ấy rút tay lại nhìn cô nói:
\- Hay mình cứ để họ đến bệnh viện rồi thấy cậu tỉnh lại, mình không báo trước thì chắc chắn họ sẽ bất ngờ hơn rất nhiều.
Cô gật đầu mỉm cười:
\- Vậy cũng được, trước sau gì lát nữa họ cũng quay lại mà. Còn bây giờ cậu đưa mình đi ăn đi Nhi, mình vừa đói vừa thèm đủ thứ món.
Nhi búng trán cô rồi nói:
\- Bác sĩ nói tốt nhất bây giờ là cậu chỉ có thể ăn cháo thôi, phải kỹ lưỡng một chút.
Cô nắm tay Tịnh Nhi nói:
\- Ăn cháo cũng được nữa, hai tháng mình không được ăn rồi, mau đi thôi Nhi.
Nhi nắm tay cô dịu dàng nói:
\- Được rồi chúng ta xuống căn tin bệnh viện ăn nha.
Cô mỉm cười gật đầu:
\- Chịu liền.
Cả hai nắm tay nhau vui vẻ đi ăn, đã hai tháng nay cô chưa bước xuống giường đi lại nên bây giờ vận động cơ thể có cảm giác rất mới mẻ.
Đến căn tin, Tịnh Nhi gọi ngay cho cô một tô cháo thịt bầm thơm nức mũi. Cả hai vui vẻ cùng nhau ăn uống trò chuyện thoải thích sau thời gian biến cố đã qua.
Một lúc sau thì Minh Nim trở lại bệnh viện, anh bước vào phòng bệnh của cô thì rất bất ngờ và hốt hoảng khi không thấy cô ở đâu cả, Tịnh Nhi cũng chẳng thấy đâu. Anh vội gọi điện cho Tịnh Nhi thì nghe tiếng chuông điện thoại của cô ấy vang lên văng vẳng, anh đưa mắt nhìn thì thấy điện thoại của Tịnh Nhi đang sạc để trong phòng.
Cô lo lắng hoảng hốt chạy đi tìm bác sĩ và y tá để hỏi, anh gặp một cô y tá ở ngoài hành lang liền hỏi thăm nhưng có ấy nói không biết bệnh nhân ở phòng 506 ở đâu. Anh đến phòng vị bác sĩ đã trực tiếp theo dõi và điều trị cho cô suốt hai tháng qua để hỏi nhưng phòng làm việc của bác ấy đã đóng cửa vị bác ấy đã hết ca trực nên đã ra về.
Sau một hồi tìm kiếm mệt rã, anh buồn bã ngồi xuống băng ghế trước phòng bệnh. Anh sợ rằng cô có chuyện gì nên đã được chuyển vào phòng khác nhưng anh hỏi thì ai cũng nói không biết.
Đang buồn rầu thì anh không tin vào mắt mình khi thấy cô đang cầm ly nước cam nói cười cùng Tịnh Nhi bước về phía phòng bệnh. Anh ngẩn người ra nhìn cô vì anh cứ ngỡ bản thân đang nằm mơ. Cô đang tập trung nói chuyện với Tịnh Nhi nên không để ý xung quanh.
Anh vội đứng dậy cất tiếng gọi:
\- Him Lam!
Vừa dứt lời anh liền chạy đến phía cô. Cô nghe giọng nói quen thuộc gọi tên mình liền đưa mắt nhìn, cô cũng rất bất ngờ khi thấy anh. Cô chưa kịp phản ứng thì anh đã lao đến ôm chằm lấy cô. Cô ngạc nhiên đến mức ly nước cam trên tay rơi xuống đất. Tịnh Nhi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi nhìn thấy hai người họ gặp nhau. Anh ôm chật lấy cô như thể sợ cô sẽ rời xa anh, anh vừa xúc động vừa nói:
\- Có thật là em đã tỉnh lại không Him Lam ? Anh không phải đang nằm mơ đúng chứ ? Em nói anh nghe đây là sự thật đi em.
\- Lam à mình mừng quá, cuối cùng thì cậu cũng đã tỉnh rồi.
Cô tò mò nhìn Tịnh Nhi đáp:
\- Vết thương của cậu đã ổn chưa Tịnh Nhi ? Mình chỉ nhớ cậu bị tên Lý Gia Thiện đó đánh ngất xỉu rồi sau đó hắn giở trò đồi bại với mình nhưng chưa kịp làm gì thì mình đã dùng mảnh thuỷ tinh cứa dây để cởi được trói rồi vớ lấy thanh gỗ đánh hắn, hắn đã tức giận và đập đầu mình vào tường rất đau rồi mình không biết gì nữa. Nhưng mình liên tục nằm mơ thấy ba mẹ mình. Mở mắt ra thì thấy đang ở bệnh viện. Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào ? Mình đã ngủ bao lâu rồi ?
Tịnh Nhi nắm lấy tay cô, cô ấy rất hạnh phúc vì cuối cùng cũng được nghe giọng nói của bạn mình. Nhi vô cùng tức giận khi nghe cô kể về chuyện tên Lý Gia Thiện muốn giở trò đồi bại với cô. Nhi nói:
\- Cậu đã ngủ suốt 2 tháng rồi đó Lam à. Vết thương của mình đã lành lâu lắm rồi. Tên khốn kia đúng là cầm thú, còn muốn làm trò đồi bại với cậu, làm không được thì khiến cậu bị thương như vậy. Nhưng hắn và đồng bọn đã bị công an tóm và sẽ ăn cơm tù. Mọi chuyện giờ đã bình an rồi.
Cô ngạc nhiên đáp:
\- 2 tháng, 2 tháng lận sao ? Mình đã ngủ lâu như vậy rồi sao chứ ? Mà anh hai và Minh Nim đâu rồi Nhi ?
Tịnh Nhi mỉm cười đáp:
\- Mình nói có mình trông cậu rồi nên họ đi về nhà nghỉ ngơi một lát rồi mua ít đồ sẽ quay trở vào.
Sau đó cô ấy kể cho cô nghe mọi chuyện từ lúc được giải cứu đến khi cô tỉnh lại. Tịnh Nhi hỏi:
\- Lúc nãy cậu nói cậu liên tục mơ thấy ba mẹ cậu ? Kể mình nghe rõ hơn đi Lam.
Cô cũng tường tận kể lại giấc mơ mà cô liên tục mơ thấy trong suốt thời gian hôn mê.
Bỗng Nhi nhớ ra nãy giờ vui quá mà quên thông báo cho mọi người biết tin vui. Nhi nói:
\- Nãy giờ cậu tỉnh lại mình vui quá nên quên gọi điện thông báo cho mọi người.
Tịnh Nhi định đưa tay lấy chiếc điện thoại đang sạc đặt trên đầu chiếc tủ mini cạnh giường cô thì bỗng cô ấy rút tay lại nhìn cô nói:
\- Hay mình cứ để họ đến bệnh viện rồi thấy cậu tỉnh lại, mình không báo trước thì chắc chắn họ sẽ bất ngờ hơn rất nhiều.
Cô gật đầu mỉm cười:
\- Vậy cũng được, trước sau gì lát nữa họ cũng quay lại mà. Còn bây giờ cậu đưa mình đi ăn đi Nhi, mình vừa đói vừa thèm đủ thứ món.
Nhi búng trán cô rồi nói:
\- Bác sĩ nói tốt nhất bây giờ là cậu chỉ có thể ăn cháo thôi, phải kỹ lưỡng một chút.
Cô nắm tay Tịnh Nhi nói:
\- Ăn cháo cũng được nữa, hai tháng mình không được ăn rồi, mau đi thôi Nhi.
Nhi nắm tay cô dịu dàng nói:
\- Được rồi chúng ta xuống căn tin bệnh viện ăn nha.
Cô mỉm cười gật đầu:
\- Chịu liền.
Cả hai nắm tay nhau vui vẻ đi ăn, đã hai tháng nay cô chưa bước xuống giường đi lại nên bây giờ vận động cơ thể có cảm giác rất mới mẻ.
Đến căn tin, Tịnh Nhi gọi ngay cho cô một tô cháo thịt bầm thơm nức mũi. Cả hai vui vẻ cùng nhau ăn uống trò chuyện thoải thích sau thời gian biến cố đã qua.
Một lúc sau thì Minh Nim trở lại bệnh viện, anh bước vào phòng bệnh của cô thì rất bất ngờ và hốt hoảng khi không thấy cô ở đâu cả, Tịnh Nhi cũng chẳng thấy đâu. Anh vội gọi điện cho Tịnh Nhi thì nghe tiếng chuông điện thoại của cô ấy vang lên văng vẳng, anh đưa mắt nhìn thì thấy điện thoại của Tịnh Nhi đang sạc để trong phòng.
Cô lo lắng hoảng hốt chạy đi tìm bác sĩ và y tá để hỏi, anh gặp một cô y tá ở ngoài hành lang liền hỏi thăm nhưng có ấy nói không biết bệnh nhân ở phòng 506 ở đâu. Anh đến phòng vị bác sĩ đã trực tiếp theo dõi và điều trị cho cô suốt hai tháng qua để hỏi nhưng phòng làm việc của bác ấy đã đóng cửa vị bác ấy đã hết ca trực nên đã ra về.
Sau một hồi tìm kiếm mệt rã, anh buồn bã ngồi xuống băng ghế trước phòng bệnh. Anh sợ rằng cô có chuyện gì nên đã được chuyển vào phòng khác nhưng anh hỏi thì ai cũng nói không biết.
Đang buồn rầu thì anh không tin vào mắt mình khi thấy cô đang cầm ly nước cam nói cười cùng Tịnh Nhi bước về phía phòng bệnh. Anh ngẩn người ra nhìn cô vì anh cứ ngỡ bản thân đang nằm mơ. Cô đang tập trung nói chuyện với Tịnh Nhi nên không để ý xung quanh.
Anh vội đứng dậy cất tiếng gọi:
\- Him Lam!
Vừa dứt lời anh liền chạy đến phía cô. Cô nghe giọng nói quen thuộc gọi tên mình liền đưa mắt nhìn, cô cũng rất bất ngờ khi thấy anh. Cô chưa kịp phản ứng thì anh đã lao đến ôm chằm lấy cô. Cô ngạc nhiên đến mức ly nước cam trên tay rơi xuống đất. Tịnh Nhi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi nhìn thấy hai người họ gặp nhau. Anh ôm chật lấy cô như thể sợ cô sẽ rời xa anh, anh vừa xúc động vừa nói:
\- Có thật là em đã tỉnh lại không Him Lam ? Anh không phải đang nằm mơ đúng chứ ? Em nói anh nghe đây là sự thật đi em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.