Chương 16
Tây Phương Kinh Tế Học
05/10/2019
Editor: Team Tứ Phương 2.
Vi Như Hạ không nghĩ rằng bản thân có thể đánh nhau, thực sự cô là người có tính cách nhã nhặn. Nhưng chuyện phát sinh ngày hôm nay, khiến cô không cách nào chứng mình được sự “nhã nhặn” của bản thân.
Duỗi tay sờ sờ vành tai, Vi Như Hạ nhìn Lạc Đường cười, cô quay đầu qua chỗ khác, đeo tai phone lên liền nhắm mắt lại.
Ngoại thành nơi Lý Túc Hòa ở là một thị trấn nhỏ mang tên Y Trấn, đây là thị trấn nổi tiếng có môi trường trong lành của An Thành.
Thị trấn phân thành hai bờ Nam Bắc, trung tâm của thị trấn là nơi con sông Ý chảy qua. Hai con đường ở phía bắc và phía nam được nối với nhau bằng cây cầu vòm bằng đá bắc qua sông, một thị trấn nhỏ yên bình, vào buổi chiều, mấy người phụ nữ giặt quần áo bên bờ sông, còn có trẻ con chơi đùa trên bờ, tô điểm thêm sắc màu cuộc sống.
Ở dưới nhà ga, đi bộ qua cầu vòm bằng đá đi vào các con đường nhỏ. Thị trấn mang kiến trúc tường cao của Giang Nam, mặt đất được bao phủ bởi những phiến đá xanh nhẵn nhụi, trong con hẻm nhỏ từng cơn gió mát nhẹ nhè thổi qua làm cho Vi Như Hạ cảm thấy vô cùng dễ chịu.
“Nhà bà của tôi ở cuối thị trấn, gần núi.” Đi được một lát, sợ Lạc Đường thấy nhàm chán, Vi Như Hạ liền giải thích một chút.
Lạc Đường không cảm thấy vậy, cậu đi theo phía sau Vi Như Hạ, nhìn cô như đang chơi nhảy ô, mỗi chân dẫm lên một phiến đá xanh, mỗi bước nhảy không sai, cũng không nhảy loạn.
Mùa thu ở thị trấn nhỏ so với trong thành phố thanh mát hơn nhiều. Dường như Vi Như Hạ không sợ lạnh, cô mặc quần đùi áo cộc, khi bước đi, đôi chân dài trắng nõn nhẵn nhụi hiện ra, giống như cậu đang ở cùng cô trong đầm sen hái ngó sen.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh liền ra khỏi con hẻm nhỏ. Sau khi rời khỏi hẻm nhỏ, tầm mắt vốn dĩ chật hẹp trở nên rộng rãi sáng sủa.
Vi Như Hạ ngẩng đầu nhìn ngôi nhà trồng đủ các loài hoa sặc sỡ trên sườn đồi, cười với Lạc Đường giới thiệu: “Kia là nhà bà nội tôi.”
Thuận theo ánh mắt của Vi Như Hạ nhìn lên, Lạc Đường nhìn thấy một biển hoa màu trắng.
Lý Túc Hòa là người yêu hoa, phần lớn hoa trong biệt thự Vi Tử Thiện là do bà trồng. So với vườn của các căn hộ khác trong khu biệt thự, đã tính là rất nhiều. Mà nếu đem so sánh hoa trong biệt thự của Vi Tử Thiện cùng với hoa trong vườn Lý Túc Hòa thì có thể nói là đệ tử gặp sư phụ.
Trong vườn của Lý Túc Hòa có các loại hoa đủ màu sắc, đa số đều trồng ven tường và trên tường. Tường thấp được xây bằng đá xanh, mưa hàng năm khiến cho bức tường mọc rêu màu xanh đen nhàn nhạt, tràn đầy sức sống.
Mà loài hoa dễ thấy nhất, là giàn hoa hồng leo lên khung cao giữa sân. Hoa hồng một năm có thể nở 3 lần. Lúc này đúng vào mùa hoa nở rộ, nhụy hoa phấn hồng được gói trong những cánh hoa trắng mịn màng, giống như tâm sự của một cô gái mới lớn.
Hoa hồng trong vườn nhà Lý túc Hòa được bà trồng đã lâu, bây giờ đã bao trùm cả giàn hoa. Dưới giàn hoa đặt một cái giường thấp được làm bằng gỗ, trên chiếc giường đặt một bàn vuông nhỏ, mùa hè đến có thể hóng gió ngắm nhìn bầu trời đêm.
Lý Túc Hòa buổi sáng vẫn còn cảm thấy cơ thể rất khó chịu, sau khi ăn cơm trưa uống thuốc xong liền ngủ một giấc, khi tỉnh dậy dường như bệnh tình đã đỡ hơn nhiều. Vi Như Hạ vừa lên xe đã gọi điện thoại thông báo cho bà, nhìn thời gian có lẽ cũng sắp tới nơi. Bà liền vào bếp làm cơm. Khi nghe thấy tiếng mở cửa hàng rào, bà vỗ vỗ bột mì trên tay bước ra khỏi bếp.
Vi Như Hạ vẫn chưa gọi bà nội, đã thấy bà từ phòng bếp đi ra. Vi Như Hạ nhìn thấy bà đi đến, vừa bước tới vừa gọi một tiếng: “Bà nội”
Đã một tháng rồi bà không được gặp cháu gái, trong lòng vô cùng mong nhớ. Vi Như Hạ bước đến, bà đưa tay sờ sờ khuôn mặt của cô, trìu mến nói: “Đi rửa tay, cơm sắp xong rồi.”
Vỗ vai cô đưa cô đi ra chỗ vòi nước rửa tay, Lý Túc Hòa nhìn Lạc Đường phía sau đầy cảm kích. Chàng thiếu niên đứng trong sân trên cổ vẫn treo chiếc tai phone màu trắng, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trông giống như bước ra từ truyện tranh.
Trên mặt ý cười thêm sâu. Lý Túc Hòa giống như đang nhìn cháu trai của mình, cảm kích nói với Lạc Đường: “Cảm ơn cháu Lạc Đường, lại phiền cháu đi một chuyến. Mau đi rửa tay, sắp được ăn cơm rồi.”
Bây giờ là 4h30 chiều, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tới bữa tối, khi Vi Như Hạ đến đã nói với Lý Túc Hòa rằng hai người bọn họ vội lên xe vẫn chưa ăn cơm, Lý Túc Hòa liền chuẩn bị trước một bàn đồ ăn.
Bữa cơm này Lý Túc Hòa chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ, hai đứa nhỏ còn phân thành hai phần cơm, một phần món ăn miền bắc, một phần món ăn miền nam.
Rất lâu rồi chưa ăn cơm do bà nội nấu, Vi Như Hạ ăn vô cùng ngon miệng. Cô cắn một miếng thịt lợn chiên, nhìn phía đối diện Lạc Đường đang ăn sườn xào chua ngọt.
Lý Túc Hòa cũng nhìn Lạc Đường, cười hỏi: “Có ngon không?”
Lạc Đường đang cầm đũa, những ngón tay thon dài mảnh khảnh hơi cong, khớp xương xinh đẹp tinh xảo, cậu ấy ăn rất thong thả ung dung, chỉ là một thiếu niên 16 tuổi, đã có khí chất lịch sự nho nhã như vậy.
“Ăn rất ngon ạ.” Lạc Đường thành thật trả lời.
Vi Như Hạ uống một chút nước, nói với bà nội: “Khẩu vị của cậu ấy và ba cháu rất giống nhau.”
Lạc Đường nâng mắt lên nhìn cô một cái, Vi Như Hạ nhìn cậu cười.
“Thật vậy sao”. Lý Túc Hòa có chút kinh ngạc, sau đó nói: “Vậy con theo ta học nấu ăn, sau này có thể nấu cơm cho Lạc Đường ăn.”
Lý Túc Hòa vô tình nói ra những lời này, chỉ là muốn bọn họ trở thành bạn tốt, có thể giúp đỡ lẫn nhau. Vi Như Hạ nghe ra điểm này, nhưng cô tuyệt đối không đồng ý cách nói này, cô nói: “Con không biết làm cơm, lần trước con nấu món cơm nếp hoa quế nấu củ sen, Lạc Đường nếm thử một chút liền không ăn nữa.”
Chuyện này Lý Túc Hòa đã nghe Vi Như Hạ nói qua, món cơm nếp hoa quế nấu củ sen của cô canh lửa không tốt, hơn nữa còn cho quá nhiều đường, ăn có chút vị đắng, Lạc Đường chỉ nếm thử một chút.
Lý Túc Hòa bị chuyện của hai đứa nhỏ chọc cười.
Vi Như Hạ cũng cười với bà của mình, sau khi nhận thấy ánh mắt của Lạc Đường, nụ cười của cô vẫn không đổi, dùng tay che miệng, không để bà nội trông thấy.
Những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh hơi cong, con mắt màu nâu nhạt của thiếu nữ vì cười mà trở nên sáng lấp lánh, cô dùng khẩu hình miệng thì thầm hỏi Lạc Đường.
“Sao vậy?”
Lạc Đường nhìn vào đôi mắt cong cong cười của cô, ánh mắt không thay đổi, nói: “Về sau tôi sẽ ăn hết.”
Nụ cười trên khuôn mặt cô hơi ngưng trệ, rồi sau đó trở lên lớn hơn nữa, Vi Như Hạ đưa tay xuống lấy đũa gắp một miếng sườn xào chua ngọt trước mặt Lạc Đường, thấp giọng nói: “Đây là cậu nói đó nhé.”
Lạc Đường chỉ phụ trách đưa Vi Như Hạ tới đây, chiều hôm đó còn phải ngồi xe quay trở lại thành phố, sau khi ăn cơm xong, Vi Như Hạ đưa Lạc Đường ra trạm xe.
Xe chạy từ Y trấn đi thành phố trung bình 2 tiếng sẽ có 1 chuyến, chuyến xe cuối cùng vào buổi chiều là 5h30.
Hai người vừa vào trạm xe mua vé, người bán vé nói với bọn họ: “Ngày mai tới nhé, chuyến cuối xe hỏng, lái xe đang sửa, tối nay không đi được.”
Lời của chị bán vé, khiến Vi Như Hạ hơi sửng sốt một chút. Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lạc Đường đang đứng bên cạnh. Vừa rồi cậu cũng nghe thấy rồi, Vi Như Hạ nói: “Tôi đi sang bên kia xem.”
Hai người bọn họ ra khỏi đại sảnh thu vé trực tiếp đi vào bãi đỗ xe, những xe treo biển về nội thành đều giống như bò bị bệnh vậy, bị đám đông vây thành vòng. Ngoài lái xe và phụ xe đang sửa xe, phỏng chừng đều đang đợi xe về nội thành.
“Không được rồi, ngày mai đi chuyến sớm nhé.” Lái xe nói với những hành khách xung quanh.
Hành khách xung quanh vừa nghe thấy, liền tản ra. Thấy đám đông đã tản ra, Vi Như Hạ đưa tay lên che nắng, chau mày nói: “Làm sao đây?”
Nói xong, cô liền lấy điện thoại gọi cho bà nội.
“Để Lạc Đường ở lại đêm nay, con với bà ngủ chung, Lạc Đường có thể ngủ ở phòng của con.” Lý Túc Hòa sắp xếp nói.
Nhà bà nội chỉ có 2 giường 2 phòng ngủ, cô ngủ với bà cũng không có vấn đề, chỉ là không biết Lạc Đường có đồng ý ngủ ở giường của cô không.
Khi gọi điện thoại cho bà nội, Vi Như Hạ trực tiếp để chế độ loa ngoài, lời bà nội vừa nói, Lạc Đường đều đã nghe được. Cậu đứng bên cạnh cô, nắng chiều đem bóng của cậu ấy kéo rất dài, vừa vặn có thể che nắng cho Vi Như Hạ.
Vi Như Hạ ngẩng đầu nhìn Lạc Đường đang lặng im hỏi: “Có được không?”
Lạc Đường cụp mắt nhìn cô, dưới hàng mi dày, hai con ngươi vẫn sâu không thấy đáy, Vi Như Hạ không rõ cảm xúc cậu. Vừa nãy khi gọi điện cho bà nội, Lạc Đường trả lời một câu.
“Dạ được, cháu không lạ giường.”
Chuyện cứ như vậy đã được quyết định, trước tiên Vi Như Hạ đưa Lạc Đường đi mua một số đồ vệ sinh cá nhân, sau đó hai người mới về nhà.
Nói thật lòng, Lạc Đường có thể ở lại đây thêm một đêm, Vi Như Hạ cũng thấy rất vui. Cô muốn được ở cùng bà, nhưng cũng muốn ở cùng bạn bè.
Sau khi hai người về nhà, Vi Như Hạ xách đồ dùng cá nhân của Lạc Đường về phòng cô cất. Phòng của cô màu sắc thiếu nữ, nhưng ngủ cũng không sao, bà nội đã quét dọn rất sạch sẽ.
“Về rồi à.” Lý Túc Hòa từ trong nhà bếp đi ra, trên tay bưng một đĩa dưa hấu đã bổ thành miếng.
Đón lấy đĩa hoa quả trên tay Lý Túc Hòa, Vi Như Hạ nhìn Lý Túc Hòa, sắc mặt của bà có chút xanh trắng. Vi Như Hạ hỏi: “Bà lại thấy không khỏe ạ, bà nên đi nghỉ sớm đi ạ.”
Lần trước từ An Thành trở về, Lý Túc Hòa cũng đổ bệnh mấy lần, thân thể mệt mỏi, có chút đau đầu, nhưng vẫn có thể chịu được, chỉ là không thể tự mình đi An Thành tìm Vi Như Hạ nữa. Mà lần này so với những lần trước nghiêm trọng hơn nhiều, uống thuốc lúc trước bác sĩ kê đơn, có lúc đỡ lúc không.
Nghe Vi Như Hạ nói như vậy, Lý Túc Hòa cũng không khăng khăng, bà nhéo nhéo má cháu gái, cười nói: “Vậy ta đi ngủ trước, lát nữa mặt trời lặn, con dẫn Lạc Đường ra bờ sông đi dạo.”
Con sông mà Lý Túc hòa nói, là con suối nhỏ dưới chân núi, con suối nằm giữa hai khu rừng rậm, nước suối trong vắt, lạnh lẽo. Đó là nơi khi hè đến, bà nội dẫn cô đi tránh nắng.
Vi Như Hạ liền đáp ứng “Con biết rồi” sau đó bê đĩa hoa quả cùng Lý Túc Hòa về phòng ngủ.
Chuyện buổi tối không thể về nhà, Lý Túc Hòa đã điện thoại nói qua với Dương Thư Nhữ. Ở cùng với Vi Như Hạ, Dương Thư Nhữ trước nay vẫn luôn yên tâm. Hơn nữa nghe ngữ khí nói chuyện của Lạc Đường, dường như cậu rất nguyện ý ở lại nơi đó.
Nghĩ đến đây, Dương Thư Nhữ muốn trêu chọc con trai, nói: “Hay là để mẹ nói chú Trần đi đón con?”
Chú Trần chính là lái xe của nhà họ Lạc, khi Lạc Đường học tiểu học, trung học đều là do ông đưa đón, sau khi lên cấp 3, Lạc Đường kiên quyết muốn tự đi tàu điện ngầm đi học, chú Trần liền trở lại nhà lớn.
Nghe thấy lời của Dương Thư Nhữ, Lạc Đường cúi đầu nhìn cây trà đang nở rộ ở đầu giường, từ chối nói: “Không cần đâu, chiều mai con tự ngồi xe trở về.”
“Tại sao lại là chiều mai?” Dương Thư Nhữ cố gặng hỏi, “Sáng mai không có xe về nội thành sao?”
Lạc Đường ở đầu dây bên này không trả lời câu hỏi này.
Lúc này, Dương Thư Nhữ đột nhiên ý thức được có chuyện gì đó không đúng, bà khẽ cười một tiếng, nói với Lạc Đường: “Lạc Đường, có phải con không muốn về hay không?”
Lạc Đường không trả lời, cậu tắt điện thoại.
Sau khi tắt điện thoại, Lạc Đường quay đầu lại thì trông thấy Vi Như Hạ đang ngồi dưới giàn hoa hồng ăn dưa hấu.
Cô ấy đã thay một chiếc quần sooc thô màu trắng, tóc cài thành búi tròn, tay và chân ngồi xếp bằng dưới biển trời hoa, vô tình cánh hoa trắng bay xuống, dừng ở chỗ xương quay xanh lõm xuống. cô cảm thấy có chút ngứa, cúi đầu thổi nhẹ, cánh hoa liền rơi xuống chiếc giường gỗ.
Thổi xong cánh hoa, khóe môi cô khẽ cong, nét tươi cười dần bao phủ cả khuôn mặt cô, vô cùng khoan khoái. Cô nhận thấy ánh mắt của Lạc Đường, thấy Lạc Đường đã nói chuyện điện thoại xong. Vi Như Hạ mới vẫy vẫy tay, nói: “Đến ăn dưa hấu.”
Lạc Đường đứng dậy bước đến.
Đợi Lạc Đường ngồi xuống, Vi Như Hạ đưa cho cậu miếng dưa hấu, hai người ngồi không cũng cảm thấy nhàm chán, cô lấy hai miếng dưa hấu to nhỏ gần giống nhau, đưa cho Lạc Đường một miếng, tự mình lấy một miếng, ngẩng đầu hỏi Lạc Đường: “Có muốn thi ăn dưa hấu không?”
Khuôn mặt Vi Như Hạ tràn ngập vẻ hứng thú, ở đây cô rất thoải mái, không giống như khi ở trong biệt thự.
Lạc Đường đồng ý: “Được.”
Nói là thi đấu, chẳng qua chỉ là một trò tiêu khiển khi nhàm chán, đánh cược cũng vô cùng tùy ý, người thua phải mua kem ốc quế cho người thắng trong vòng một tuần.
Vi Như Hạ cầm miếng dưa hấu, ánh mắt chuyên chú. Cô nhìn Lạc Đường, hô một tiếng “Bắt đầu.” Sau đó, khi Lạc Đường còn chưa cắn được miếng nào, Vi Như Hạ cầm miếng dưa hấu đã bị cô gặm chỉ còn trông thấy vỏ.
Cô giơ hai tay lên, quai hàm vẫn đang phồng lên, bên trong toàn là vị ngọt ngọt xốp xốp của dưa hấu.
Khi cô đặt vỏ dưa xuống, Lạc Đường chỉ yên lặng nhìn cô. Trông cậu rất thuần khiết, những ngón tay thon dài đang cầm miếng dưa hấu vẫn chưa ăn hết.
Ruột dưa đỏ,vỏ màu xanh lá cây, khiến cậu cảm thấy đây giống như một bức tranh màu nước.
Cậu không nghe thấy tiếng hoan hô sau khi chiến thắng của Vi Như Hạ, cậu đưa tay đến trước mặt của cô.
Trên tay cậu vẫn còn mùi hương thanh mát của vỏ dưa hấu, làn da màu trắng lạnh khiến cho đầu ngón tay của cậu cũng có chút mát mát, ngón tay của cậu dừng lại trên chóp mũi cô, lấy hạt dưa xuống.
Hạt dưa màu đen yên lặng nằm trên đầu ngón tay của cậu, cậu hỏi: “Cậu ăn nhanh như vậy, có thể thưởng thức được vị ngọt không?”
Khóe mắt Vi Như Hạ khẽ cong, cô liếm liếm môi, nước dưa hấu thơm ngọt mát lạnh vẫn chưa khô hẳn.
“Ngọt lắm, cậu thử đi.”
Lạc Đường vẫn chưa thử qua dưa hấu, trong đầu cậu chợt nhớ tới lời của mẹ nói trước khi tắt điện thoại. Cậu nhìn Vi Như Hạ, tim đập thình thịch, giống như hạt dưa hấu đang nhảy múa trên mặt trống.
Đúng vậy, cậu không muốn trở về. Cậu muốn ở cùng một chỗ với người đang ở trước mặt này.
Vi Như Hạ không nghĩ rằng bản thân có thể đánh nhau, thực sự cô là người có tính cách nhã nhặn. Nhưng chuyện phát sinh ngày hôm nay, khiến cô không cách nào chứng mình được sự “nhã nhặn” của bản thân.
Duỗi tay sờ sờ vành tai, Vi Như Hạ nhìn Lạc Đường cười, cô quay đầu qua chỗ khác, đeo tai phone lên liền nhắm mắt lại.
Ngoại thành nơi Lý Túc Hòa ở là một thị trấn nhỏ mang tên Y Trấn, đây là thị trấn nổi tiếng có môi trường trong lành của An Thành.
Thị trấn phân thành hai bờ Nam Bắc, trung tâm của thị trấn là nơi con sông Ý chảy qua. Hai con đường ở phía bắc và phía nam được nối với nhau bằng cây cầu vòm bằng đá bắc qua sông, một thị trấn nhỏ yên bình, vào buổi chiều, mấy người phụ nữ giặt quần áo bên bờ sông, còn có trẻ con chơi đùa trên bờ, tô điểm thêm sắc màu cuộc sống.
Ở dưới nhà ga, đi bộ qua cầu vòm bằng đá đi vào các con đường nhỏ. Thị trấn mang kiến trúc tường cao của Giang Nam, mặt đất được bao phủ bởi những phiến đá xanh nhẵn nhụi, trong con hẻm nhỏ từng cơn gió mát nhẹ nhè thổi qua làm cho Vi Như Hạ cảm thấy vô cùng dễ chịu.
“Nhà bà của tôi ở cuối thị trấn, gần núi.” Đi được một lát, sợ Lạc Đường thấy nhàm chán, Vi Như Hạ liền giải thích một chút.
Lạc Đường không cảm thấy vậy, cậu đi theo phía sau Vi Như Hạ, nhìn cô như đang chơi nhảy ô, mỗi chân dẫm lên một phiến đá xanh, mỗi bước nhảy không sai, cũng không nhảy loạn.
Mùa thu ở thị trấn nhỏ so với trong thành phố thanh mát hơn nhiều. Dường như Vi Như Hạ không sợ lạnh, cô mặc quần đùi áo cộc, khi bước đi, đôi chân dài trắng nõn nhẵn nhụi hiện ra, giống như cậu đang ở cùng cô trong đầm sen hái ngó sen.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh liền ra khỏi con hẻm nhỏ. Sau khi rời khỏi hẻm nhỏ, tầm mắt vốn dĩ chật hẹp trở nên rộng rãi sáng sủa.
Vi Như Hạ ngẩng đầu nhìn ngôi nhà trồng đủ các loài hoa sặc sỡ trên sườn đồi, cười với Lạc Đường giới thiệu: “Kia là nhà bà nội tôi.”
Thuận theo ánh mắt của Vi Như Hạ nhìn lên, Lạc Đường nhìn thấy một biển hoa màu trắng.
Lý Túc Hòa là người yêu hoa, phần lớn hoa trong biệt thự Vi Tử Thiện là do bà trồng. So với vườn của các căn hộ khác trong khu biệt thự, đã tính là rất nhiều. Mà nếu đem so sánh hoa trong biệt thự của Vi Tử Thiện cùng với hoa trong vườn Lý Túc Hòa thì có thể nói là đệ tử gặp sư phụ.
Trong vườn của Lý Túc Hòa có các loại hoa đủ màu sắc, đa số đều trồng ven tường và trên tường. Tường thấp được xây bằng đá xanh, mưa hàng năm khiến cho bức tường mọc rêu màu xanh đen nhàn nhạt, tràn đầy sức sống.
Mà loài hoa dễ thấy nhất, là giàn hoa hồng leo lên khung cao giữa sân. Hoa hồng một năm có thể nở 3 lần. Lúc này đúng vào mùa hoa nở rộ, nhụy hoa phấn hồng được gói trong những cánh hoa trắng mịn màng, giống như tâm sự của một cô gái mới lớn.
Hoa hồng trong vườn nhà Lý túc Hòa được bà trồng đã lâu, bây giờ đã bao trùm cả giàn hoa. Dưới giàn hoa đặt một cái giường thấp được làm bằng gỗ, trên chiếc giường đặt một bàn vuông nhỏ, mùa hè đến có thể hóng gió ngắm nhìn bầu trời đêm.
Lý Túc Hòa buổi sáng vẫn còn cảm thấy cơ thể rất khó chịu, sau khi ăn cơm trưa uống thuốc xong liền ngủ một giấc, khi tỉnh dậy dường như bệnh tình đã đỡ hơn nhiều. Vi Như Hạ vừa lên xe đã gọi điện thoại thông báo cho bà, nhìn thời gian có lẽ cũng sắp tới nơi. Bà liền vào bếp làm cơm. Khi nghe thấy tiếng mở cửa hàng rào, bà vỗ vỗ bột mì trên tay bước ra khỏi bếp.
Vi Như Hạ vẫn chưa gọi bà nội, đã thấy bà từ phòng bếp đi ra. Vi Như Hạ nhìn thấy bà đi đến, vừa bước tới vừa gọi một tiếng: “Bà nội”
Đã một tháng rồi bà không được gặp cháu gái, trong lòng vô cùng mong nhớ. Vi Như Hạ bước đến, bà đưa tay sờ sờ khuôn mặt của cô, trìu mến nói: “Đi rửa tay, cơm sắp xong rồi.”
Vỗ vai cô đưa cô đi ra chỗ vòi nước rửa tay, Lý Túc Hòa nhìn Lạc Đường phía sau đầy cảm kích. Chàng thiếu niên đứng trong sân trên cổ vẫn treo chiếc tai phone màu trắng, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trông giống như bước ra từ truyện tranh.
Trên mặt ý cười thêm sâu. Lý Túc Hòa giống như đang nhìn cháu trai của mình, cảm kích nói với Lạc Đường: “Cảm ơn cháu Lạc Đường, lại phiền cháu đi một chuyến. Mau đi rửa tay, sắp được ăn cơm rồi.”
Bây giờ là 4h30 chiều, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tới bữa tối, khi Vi Như Hạ đến đã nói với Lý Túc Hòa rằng hai người bọn họ vội lên xe vẫn chưa ăn cơm, Lý Túc Hòa liền chuẩn bị trước một bàn đồ ăn.
Bữa cơm này Lý Túc Hòa chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ, hai đứa nhỏ còn phân thành hai phần cơm, một phần món ăn miền bắc, một phần món ăn miền nam.
Rất lâu rồi chưa ăn cơm do bà nội nấu, Vi Như Hạ ăn vô cùng ngon miệng. Cô cắn một miếng thịt lợn chiên, nhìn phía đối diện Lạc Đường đang ăn sườn xào chua ngọt.
Lý Túc Hòa cũng nhìn Lạc Đường, cười hỏi: “Có ngon không?”
Lạc Đường đang cầm đũa, những ngón tay thon dài mảnh khảnh hơi cong, khớp xương xinh đẹp tinh xảo, cậu ấy ăn rất thong thả ung dung, chỉ là một thiếu niên 16 tuổi, đã có khí chất lịch sự nho nhã như vậy.
“Ăn rất ngon ạ.” Lạc Đường thành thật trả lời.
Vi Như Hạ uống một chút nước, nói với bà nội: “Khẩu vị của cậu ấy và ba cháu rất giống nhau.”
Lạc Đường nâng mắt lên nhìn cô một cái, Vi Như Hạ nhìn cậu cười.
“Thật vậy sao”. Lý Túc Hòa có chút kinh ngạc, sau đó nói: “Vậy con theo ta học nấu ăn, sau này có thể nấu cơm cho Lạc Đường ăn.”
Lý Túc Hòa vô tình nói ra những lời này, chỉ là muốn bọn họ trở thành bạn tốt, có thể giúp đỡ lẫn nhau. Vi Như Hạ nghe ra điểm này, nhưng cô tuyệt đối không đồng ý cách nói này, cô nói: “Con không biết làm cơm, lần trước con nấu món cơm nếp hoa quế nấu củ sen, Lạc Đường nếm thử một chút liền không ăn nữa.”
Chuyện này Lý Túc Hòa đã nghe Vi Như Hạ nói qua, món cơm nếp hoa quế nấu củ sen của cô canh lửa không tốt, hơn nữa còn cho quá nhiều đường, ăn có chút vị đắng, Lạc Đường chỉ nếm thử một chút.
Lý Túc Hòa bị chuyện của hai đứa nhỏ chọc cười.
Vi Như Hạ cũng cười với bà của mình, sau khi nhận thấy ánh mắt của Lạc Đường, nụ cười của cô vẫn không đổi, dùng tay che miệng, không để bà nội trông thấy.
Những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh hơi cong, con mắt màu nâu nhạt của thiếu nữ vì cười mà trở nên sáng lấp lánh, cô dùng khẩu hình miệng thì thầm hỏi Lạc Đường.
“Sao vậy?”
Lạc Đường nhìn vào đôi mắt cong cong cười của cô, ánh mắt không thay đổi, nói: “Về sau tôi sẽ ăn hết.”
Nụ cười trên khuôn mặt cô hơi ngưng trệ, rồi sau đó trở lên lớn hơn nữa, Vi Như Hạ đưa tay xuống lấy đũa gắp một miếng sườn xào chua ngọt trước mặt Lạc Đường, thấp giọng nói: “Đây là cậu nói đó nhé.”
Lạc Đường chỉ phụ trách đưa Vi Như Hạ tới đây, chiều hôm đó còn phải ngồi xe quay trở lại thành phố, sau khi ăn cơm xong, Vi Như Hạ đưa Lạc Đường ra trạm xe.
Xe chạy từ Y trấn đi thành phố trung bình 2 tiếng sẽ có 1 chuyến, chuyến xe cuối cùng vào buổi chiều là 5h30.
Hai người vừa vào trạm xe mua vé, người bán vé nói với bọn họ: “Ngày mai tới nhé, chuyến cuối xe hỏng, lái xe đang sửa, tối nay không đi được.”
Lời của chị bán vé, khiến Vi Như Hạ hơi sửng sốt một chút. Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lạc Đường đang đứng bên cạnh. Vừa rồi cậu cũng nghe thấy rồi, Vi Như Hạ nói: “Tôi đi sang bên kia xem.”
Hai người bọn họ ra khỏi đại sảnh thu vé trực tiếp đi vào bãi đỗ xe, những xe treo biển về nội thành đều giống như bò bị bệnh vậy, bị đám đông vây thành vòng. Ngoài lái xe và phụ xe đang sửa xe, phỏng chừng đều đang đợi xe về nội thành.
“Không được rồi, ngày mai đi chuyến sớm nhé.” Lái xe nói với những hành khách xung quanh.
Hành khách xung quanh vừa nghe thấy, liền tản ra. Thấy đám đông đã tản ra, Vi Như Hạ đưa tay lên che nắng, chau mày nói: “Làm sao đây?”
Nói xong, cô liền lấy điện thoại gọi cho bà nội.
“Để Lạc Đường ở lại đêm nay, con với bà ngủ chung, Lạc Đường có thể ngủ ở phòng của con.” Lý Túc Hòa sắp xếp nói.
Nhà bà nội chỉ có 2 giường 2 phòng ngủ, cô ngủ với bà cũng không có vấn đề, chỉ là không biết Lạc Đường có đồng ý ngủ ở giường của cô không.
Khi gọi điện thoại cho bà nội, Vi Như Hạ trực tiếp để chế độ loa ngoài, lời bà nội vừa nói, Lạc Đường đều đã nghe được. Cậu đứng bên cạnh cô, nắng chiều đem bóng của cậu ấy kéo rất dài, vừa vặn có thể che nắng cho Vi Như Hạ.
Vi Như Hạ ngẩng đầu nhìn Lạc Đường đang lặng im hỏi: “Có được không?”
Lạc Đường cụp mắt nhìn cô, dưới hàng mi dày, hai con ngươi vẫn sâu không thấy đáy, Vi Như Hạ không rõ cảm xúc cậu. Vừa nãy khi gọi điện cho bà nội, Lạc Đường trả lời một câu.
“Dạ được, cháu không lạ giường.”
Chuyện cứ như vậy đã được quyết định, trước tiên Vi Như Hạ đưa Lạc Đường đi mua một số đồ vệ sinh cá nhân, sau đó hai người mới về nhà.
Nói thật lòng, Lạc Đường có thể ở lại đây thêm một đêm, Vi Như Hạ cũng thấy rất vui. Cô muốn được ở cùng bà, nhưng cũng muốn ở cùng bạn bè.
Sau khi hai người về nhà, Vi Như Hạ xách đồ dùng cá nhân của Lạc Đường về phòng cô cất. Phòng của cô màu sắc thiếu nữ, nhưng ngủ cũng không sao, bà nội đã quét dọn rất sạch sẽ.
“Về rồi à.” Lý Túc Hòa từ trong nhà bếp đi ra, trên tay bưng một đĩa dưa hấu đã bổ thành miếng.
Đón lấy đĩa hoa quả trên tay Lý Túc Hòa, Vi Như Hạ nhìn Lý Túc Hòa, sắc mặt của bà có chút xanh trắng. Vi Như Hạ hỏi: “Bà lại thấy không khỏe ạ, bà nên đi nghỉ sớm đi ạ.”
Lần trước từ An Thành trở về, Lý Túc Hòa cũng đổ bệnh mấy lần, thân thể mệt mỏi, có chút đau đầu, nhưng vẫn có thể chịu được, chỉ là không thể tự mình đi An Thành tìm Vi Như Hạ nữa. Mà lần này so với những lần trước nghiêm trọng hơn nhiều, uống thuốc lúc trước bác sĩ kê đơn, có lúc đỡ lúc không.
Nghe Vi Như Hạ nói như vậy, Lý Túc Hòa cũng không khăng khăng, bà nhéo nhéo má cháu gái, cười nói: “Vậy ta đi ngủ trước, lát nữa mặt trời lặn, con dẫn Lạc Đường ra bờ sông đi dạo.”
Con sông mà Lý Túc hòa nói, là con suối nhỏ dưới chân núi, con suối nằm giữa hai khu rừng rậm, nước suối trong vắt, lạnh lẽo. Đó là nơi khi hè đến, bà nội dẫn cô đi tránh nắng.
Vi Như Hạ liền đáp ứng “Con biết rồi” sau đó bê đĩa hoa quả cùng Lý Túc Hòa về phòng ngủ.
Chuyện buổi tối không thể về nhà, Lý Túc Hòa đã điện thoại nói qua với Dương Thư Nhữ. Ở cùng với Vi Như Hạ, Dương Thư Nhữ trước nay vẫn luôn yên tâm. Hơn nữa nghe ngữ khí nói chuyện của Lạc Đường, dường như cậu rất nguyện ý ở lại nơi đó.
Nghĩ đến đây, Dương Thư Nhữ muốn trêu chọc con trai, nói: “Hay là để mẹ nói chú Trần đi đón con?”
Chú Trần chính là lái xe của nhà họ Lạc, khi Lạc Đường học tiểu học, trung học đều là do ông đưa đón, sau khi lên cấp 3, Lạc Đường kiên quyết muốn tự đi tàu điện ngầm đi học, chú Trần liền trở lại nhà lớn.
Nghe thấy lời của Dương Thư Nhữ, Lạc Đường cúi đầu nhìn cây trà đang nở rộ ở đầu giường, từ chối nói: “Không cần đâu, chiều mai con tự ngồi xe trở về.”
“Tại sao lại là chiều mai?” Dương Thư Nhữ cố gặng hỏi, “Sáng mai không có xe về nội thành sao?”
Lạc Đường ở đầu dây bên này không trả lời câu hỏi này.
Lúc này, Dương Thư Nhữ đột nhiên ý thức được có chuyện gì đó không đúng, bà khẽ cười một tiếng, nói với Lạc Đường: “Lạc Đường, có phải con không muốn về hay không?”
Lạc Đường không trả lời, cậu tắt điện thoại.
Sau khi tắt điện thoại, Lạc Đường quay đầu lại thì trông thấy Vi Như Hạ đang ngồi dưới giàn hoa hồng ăn dưa hấu.
Cô ấy đã thay một chiếc quần sooc thô màu trắng, tóc cài thành búi tròn, tay và chân ngồi xếp bằng dưới biển trời hoa, vô tình cánh hoa trắng bay xuống, dừng ở chỗ xương quay xanh lõm xuống. cô cảm thấy có chút ngứa, cúi đầu thổi nhẹ, cánh hoa liền rơi xuống chiếc giường gỗ.
Thổi xong cánh hoa, khóe môi cô khẽ cong, nét tươi cười dần bao phủ cả khuôn mặt cô, vô cùng khoan khoái. Cô nhận thấy ánh mắt của Lạc Đường, thấy Lạc Đường đã nói chuyện điện thoại xong. Vi Như Hạ mới vẫy vẫy tay, nói: “Đến ăn dưa hấu.”
Lạc Đường đứng dậy bước đến.
Đợi Lạc Đường ngồi xuống, Vi Như Hạ đưa cho cậu miếng dưa hấu, hai người ngồi không cũng cảm thấy nhàm chán, cô lấy hai miếng dưa hấu to nhỏ gần giống nhau, đưa cho Lạc Đường một miếng, tự mình lấy một miếng, ngẩng đầu hỏi Lạc Đường: “Có muốn thi ăn dưa hấu không?”
Khuôn mặt Vi Như Hạ tràn ngập vẻ hứng thú, ở đây cô rất thoải mái, không giống như khi ở trong biệt thự.
Lạc Đường đồng ý: “Được.”
Nói là thi đấu, chẳng qua chỉ là một trò tiêu khiển khi nhàm chán, đánh cược cũng vô cùng tùy ý, người thua phải mua kem ốc quế cho người thắng trong vòng một tuần.
Vi Như Hạ cầm miếng dưa hấu, ánh mắt chuyên chú. Cô nhìn Lạc Đường, hô một tiếng “Bắt đầu.” Sau đó, khi Lạc Đường còn chưa cắn được miếng nào, Vi Như Hạ cầm miếng dưa hấu đã bị cô gặm chỉ còn trông thấy vỏ.
Cô giơ hai tay lên, quai hàm vẫn đang phồng lên, bên trong toàn là vị ngọt ngọt xốp xốp của dưa hấu.
Khi cô đặt vỏ dưa xuống, Lạc Đường chỉ yên lặng nhìn cô. Trông cậu rất thuần khiết, những ngón tay thon dài đang cầm miếng dưa hấu vẫn chưa ăn hết.
Ruột dưa đỏ,vỏ màu xanh lá cây, khiến cậu cảm thấy đây giống như một bức tranh màu nước.
Cậu không nghe thấy tiếng hoan hô sau khi chiến thắng của Vi Như Hạ, cậu đưa tay đến trước mặt của cô.
Trên tay cậu vẫn còn mùi hương thanh mát của vỏ dưa hấu, làn da màu trắng lạnh khiến cho đầu ngón tay của cậu cũng có chút mát mát, ngón tay của cậu dừng lại trên chóp mũi cô, lấy hạt dưa xuống.
Hạt dưa màu đen yên lặng nằm trên đầu ngón tay của cậu, cậu hỏi: “Cậu ăn nhanh như vậy, có thể thưởng thức được vị ngọt không?”
Khóe mắt Vi Như Hạ khẽ cong, cô liếm liếm môi, nước dưa hấu thơm ngọt mát lạnh vẫn chưa khô hẳn.
“Ngọt lắm, cậu thử đi.”
Lạc Đường vẫn chưa thử qua dưa hấu, trong đầu cậu chợt nhớ tới lời của mẹ nói trước khi tắt điện thoại. Cậu nhìn Vi Như Hạ, tim đập thình thịch, giống như hạt dưa hấu đang nhảy múa trên mặt trống.
Đúng vậy, cậu không muốn trở về. Cậu muốn ở cùng một chỗ với người đang ở trước mặt này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.