Chương 19
Thanh Phong Ngữ
06/07/2022
– Ba em…- Giang Thừa tạm ngưng- Rất lợi hại.
Ôn Giản gật gù:
– Ừm, tôi cũng thấy vậy. Ba tôi trồng người khắp nơi, sau đó tôi được hưởng lây bóng mát.
Giang Thừa: =.=
Nói không lại cô, anh xem đồng hồ.
– Đi đây- Vừa dứt câu, chân giẫm mạnh bàn đạp, không chút lưu luyến đạp đi mất.
Ôn Giản nhìn theo bóng lưng anh xa dần, có chút hâm mộ kiểu không dây dưa dong dài, gọn gàng dứt khoát của anh, hoàn toàn không khác hồi bé, vẫn cứng rắn lạnh lùng như thế.
Sức tập trung, năng lực điều tiết khống chế bản thân, tu luyện, tâm vô tạp niệm…
Ôn Giản lẩm bẩm mấy lời Giang Thừa dạy cô tối qua, cô cũng phải học hỏi ở anh mới được, nói đi là đi, nói kết thúc là kết thúc, nói xem người khác như không khí thì xem như không khí thật, mặc cho tác nhân bên ngoài quấy nhiễu bản thân thế nào cũng phải giữ tỉnh táo, trầm ổn, dứt khoát.
Từ nhỏ đến lớn cái gì Ôn Giản cũng không giỏi, chỉ có năng lực hành vi và quyết tâm đặc biệt mạnh, năng lực học tập cũng tốt, vì vậy những tinh túy mà Giang Thừa dạy cô, cô đã mau chóng học được bảy tám phần. Cô không suy nghĩ nhiều nữa, cũng không quan tâm mấy chuyện vặt vãnh, tập trung tinh thần vào việc học, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, thành tích vừa bị thụt lùi mau chóng lấy tốc độ hỏa tiễn xông lên. Các môn mỗi tuần thi thử một lần như ngữ văn, toán, tiếng Anh, hóa học, vật lý, sinh học… Ôn Giản đều xếp thứ nhất, hoặc thứ hai, vì vậy mỗi tuần lúc phát bài thi, tiếng trên bục giảng luôn là: “Điểm cao nhất trong đợt kiểm tra lần này là Lâm Giản Giản”, hoặc là, “Lần kiểm tra này điểm cao nhất là Giang Thừa, đứng thứ hai là Lâm Giản Giản”.
Không mất bao lâu, toàn khối đều biết, lớp 12A8 có hai học sinh chuyển trường siêu cấp lợi hại, thành tích bám sát nút nhau, vì vậy, giáo viên chủ nhiệm, giáo viên bộ môn, chủ nhiệm khối, thậm chí là hiệu trưởng đều rất quan tâm đến Giang Thừa và Ôn Giản, cách vài ba ngày lại gọi lên văn phòng nói chuyện, hỏi han tình trạng tâm lý, sợ ngày thi đại học hai người xảy ra vấn đề gì.
Vì đổi chỗ ngồi nên Ôn Giản và Giang Thừa ngồi cách xa nhau, giao tiếp qua lại cũng thưa dần, bình thường một người về cửa trước một người ra cửa sau. Vì chuyện lúc trước Ôn Giản khoác lác mình sẽ thi được 700 điểm nên cô ra về khá muộn, Giang Thừa thì học siêu rồi, nhàn nhã đã quen, chuông reo tan học liền đứng dậy đi về, vẫn như cũ không qua lại thân thiết với bạn cùng lớp.
Anh chính là kiểu người không bao giờ chờ đợi ai cũng sẽ không chủ động bắt chuyện với ai, ban đầu bởi vì thói quen, nên còn đứng ngoài lớp đợi cô vài lần, chờ một hai phút không thấy cô ra nên về trước, từ từ đánh mất thói quen chờ đợi cô về cùng.
Giờ tự học tối Ôn Giản không dám ở lại quá muộn, chuông tan học vừa vang lên là cô sẽ thu dọn sách vở về ngay.
Cửa trước của lớp học gần nhà xe hơn, bởi vậy Ôn Giản đến nhà xe sớm hơn Giang Thừa một chút, lấy xe ra là đi ngay, dần dà Ôn Giản bỏ luôn thói quen chờ đợi Giang Thừa, nhưng dù sao hai người cũng ở cùng một cư xá, đi cùng một hướng, Giang Thừa vẫn đạp xe tà tà sau lưng cô, chỉ là trên đường hai người chẳng ai nói chuyện với ai, thỉnh thoảng có giao lưu một chút chính là lúc được giáo viên chủ nhiệm hay hiệu trưởng gọi vào văn phòng làm công tác tư tưởng, hai người ngồi cạnh nhau, nghe họ “lên lớp” một hồi.
Từ nhỏ Ôn Giản đã rất ngoan, thầy giáo ngồi trước mặt nói chuyện, cô ngồi ở dưới nghe sao lại thấy buồn ngủ, nhưng dù vậy cô vẫn trưng ra vẻ mặt đang hứng thú chăm chú lắng nghe, sau đó phối hợp gật gù vâng dạ vài tiếng. Còn Giang Thừa có lẽ khí chất quá mạnh mẽ, rõ ràng không nói gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu phối hợp với lời nói của thầy, hoặc dạ vài tiếng, nhưng mỗi lần chỉ cần ngồi cạnh Giang Thừa, Ôn Giản luôn có cảm giác anh mới chính là người đang thao thao thuyết giảng kia.
Trải qua thời gian dài tiếp xúc, Ôn Giản phát hiện tu dưỡng của Giang Thừa đặc biệt tốt. Mặc dù con người lạnh lùng, nhưng cũng chỉ là không thích nói chuyện mà thôi, anh không hề kiêu căng, cũng không hề cứng đầu bướng bỉnh hay chảnh chọe thất thường gì cả, càng sẽ không làm người khác bẽ mặt, cách đối nhân xử thế rất ổn trọng, Ôn Giản cảm thấy sự chững chạc ấy có lẽ cả đời này cô cũng chẳng học được.
Thực ra cô rất thích vẻ trầm ổn của Giang Thừa, có hơi giống ba cô, bất cứ thời điểm nào cũng giữ được bình tĩnh, ung dung, không vội vàng hấp tấp.
Nhưng bởi vì quá trầm ổn, quá lạnh lùng, ít giao lưu qua lại, khoảng cách giữa hai người ngày một xa hơn, sự thân thiết được bồi đắp trong khoảng thời gian này cũng chậm rãi bị khoảng cách và thời gian bào mòn, dần dần Ôn Giản không nói chuyện với Giang Thừa, là không dám nói vì không tìm được chủ đề, ngược lại lòng phòng bị với Uông Tư Vũ lại từ từ mất đi.
Trong khoảng thời gian này, Uông Tư Vũ mời cô đi ăn mấy lần, thỉnh thoảng nhắc đến vụ án, đôi lúc chỉ đơn thuần quan tâm tình hình học tập của cô như một người anh trai.
Sau vài lần tiếp xúc, Ôn Giản phát hiện Uông Tư Vũ mặc dù lớn hơn cô mấy tuổi, nhưng tính tình lại rất trẻ con. Chỉ cần cởi bỏ cảnh phục thì anh cũng chỉ như một nam sinh bình thường, hài hước vui tính, thích pha trò, chuyện gì cũng có thể nói, hoàn toàn khác hẳn với kiểu trầm ổn ngàn năm không động của Giang Thừa, khi ở cùng Uông Tư Vũ cô cảm thấy rất thoải mái, hoàn toàn không cần dè dặt cẩn thận như ở bên Giang Thừa, dù Giang Thừa mới là người trẻ tuổi hơn.
Ôn Giản hoàn toàn không rõ anh tu luyện thế nào mà thành kiểu người thoát tục nhìn thấu sự đời như thế.
Cô chẳng mường tượng ra được lúc thoải mái anh sẽ có trạng thái như thế nào, cũng không hình dung ra được dáng vẻ khi anh dịu dàng.
Sau khi chuyển chỗ ngồi thì “chị dâu” trong truyền thuyết cũng chẳng mấy ai nhắc đến nữa, nhưng chuyện liên quan đến Trình Lâm, Ôn Giản nghe ngóng được vài lời đồn đãi từ những người bạn cô dần thân thiết trong khoảng thời gian này. Trình Lâm là bạn cùng lớp với Giang Thừa, cùng là cựu học sinh của lớp 12A8, nổi tiếng là cặp đôi học giỏi, giống với cô và Giang Thừa bây giờ, nhưng Trình Lâm lại nhỉnh hơn cô một chút, thành tích dù không tốt hơn cô, nhưng lại là học sinh đa tài phát triển toàn diện: ca hát, nhảy múa, dẫn chương trình, diễn thuyết đều am hiểu. Chị ấy rất nổi tiếng ở khóa đó, không như cô, ngoại trừ học ra thì không giỏi gì cả.
Ở khóa ấy cũng không có tin đồn gì liên quan đến chuyện Giang Thừa và Trình Lâm hẹn hò, nhưng chuyện Trình Lâm ngàn dặm xa xôi bay từ Thượng Hải về đây, đặc biệt đến trường để gặp Giang Thừa cho thấy, quan hệ giữa hai người họ quả thật không tầm thường.
Ban đầu, Ôn Giản nghĩ đến sự không tầm thường đó thì trong lòng liền phiền muộn, cô cứ có cảm giác anh nhỏ chăm sóc cô ba bốn ngày kia bị cướp mất, nhưng từ khi học hỏi “tâm vô tạp niệm đại pháp” của Giang Thừa, cộng với khoảng thời gian dốc lòng học hành và bớt tiếp xúc với anh, Ôn Giản phát hiện khi cô nhớ đến cảnh tượng Giang Thừa và Trình Lâm đứng cùng nhau đã có thể đạt đến cảnh giới lòng không gợn sóng, chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy Giang Thừa sẽ có lúc buồn rầu, sẽ nhớ đến hồi bé, nhớ đến anh nhỏ một mặt ghét bỏ cô một mặt quan tâm cô.
May mà thời gian cô và Giang Thừa học chung sẽ không quá lâu, sau khi tốt nghiệp thì đường ai nấy đi, đoán chừng cô sẽ không bao giờ quay về thành phố Tùng nữa.
Thời gian cứ vậy trôi đi đến gần cuối học kỳ một, dựa vào kỳ thi này để kiểm tra lại kiến thức ôn tập của cả học kỳ.
Trước thi, giáo viên chủ nhiệm cho biết để chuẩn bị tâm thế thoải mái cho kỳ thi đại học, chỗ ngồi vào học kỳ mới sẽ căn cứ vào kết quả thi, sẽ được tự do lựa chọn chỗ ngồi và bạn ngồi cùng bàn, và sẽ được giữ cố định cho đến hết năm học.
Thông báo vừa ra, những người thân thiết đều hẹn nhau chọn bàn ngồi cùng.
Bởi vì thành tích của Ôn Giản gần đây khá xuất sắc, ai nấy đều công nhận, sau khi hết tiết, có vài bạn đến tìm Ôn Giản nói muốn được ngồi cùng bàn với cô, ngược lại Hứa Nhiễm, bạn ngồi cùng bàn của Ôn Giản suốt học kỳ một, lại luôn giữ im lặng.
Lần đó vì chuyện của ba Hứa Nhiễm mà ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người, Hứa Nhiễm lại là tuýp người hướng nội vui buồn luôn giữ trong lòng. Mấy lần Ôn Giản thử trò chuyện với cô, nhưng không hỏi được gì. Lúc ấy, thành tích học tập của Hứa Nhiễm tụt dốc, lúc tự Ôn Giản cố gắng cũng kéo Hứa Nhiễm cố gắng cùng, giúp cô giải bài tập, nên thành tích gần đây của cô tăng lên đáng kể.
Ôn Giản mở lời với Hứa Nhiễm, hỏi cô học kỳ mới này có thể làm bạn cùng bàn với mình không, Hứa Nhiễm chỉ ngước lên nhìn rồi liên tục gật đầu.
Ôn Giản rất thương Hứa Nhiễm, trong trường này cô ấy gần như không có bạn bè, trước khi cô chuyển đến đây học cô ấy luôn cô độc một mình, chính là kiểu học sinh yếu luôn bị chế nhạo bàn tán không đáng được chú ý, có lẽ từ nhỏ Ôn Giản đã từng trải qua cảm giác bị cô lập rồi, cũng có thể người bạn đầu tiên khi cô chuyển đến đây chính là Hứa Nhiễm, cho nên tình cảm của Ôn Giản dành cho Hứa Nhiễm rất đặc biệt, cô luôn hi vọng bạn mình tốt lên, cũng muốn biết thêm về hoàn cảnh gia đình của cô ấy, muốn hỏi xem có thể giúp đỡ gì không, nhưng cô ấy chẳng chịu chia sẻ, trong lớp cũng không ai biết.
Ôn Giản không biết phải làm sao để giúp đỡ bạn, chỉ đành dốc hết khả năng để cô ấy cảm nhận được bản thân có bạn bè.
Trước kỳ thi cuối kỳ một ngày, Ôn Giản hiếm khi để bản thân thả lỏng, buổi chiều vừa hết giờ học liền xách cặp ra về, sau đó ở nhà xe gặp được Giang Thừa đang chuẩn bị đạp xe đi.
Đã lâu lắm rồi không có giao lưu qua lại, bỗng nhiên nhìn thấy Giang Thừa khiến Ôn Giản sững sờ một chút, nhìn anh rồi âm thầm dời mắt sang hướng khác, đẩy xe đạp ra.
Giang Thừa một tay nắm cổ xe dắt ra, nhìn cô, đột nhiên hỏi:
– 700 điểm?
Ôn Giản nhớ đến câu nói chắc nịch bên cửa sổ, trong lòng ỉu xìu, nhưng vẫn không cam chịu yếu thế ở trước mặt anh, bèn liên tục gật đầu:
– Vâng.
– Xác định có thể đạt được?
– Có thể- Ôn Giản khăng khăng gật đầu.
Giang Thừa cũng gật đầu, không nói gì thêm, một tay dắt xe đạp về phía cổng trường.
Ôn Giản cũng đẩy xe đạp về hướng đó, xa xa nhìn thấy Uông Tư Vũ đứng trước cổng đợi mình. Anh vẫy tay với cô.
Ôn Giản không biết anh đến tìm cô là có chuyện gì, bèn dắt xe đi về phía anh.
Giang Thừa nhìn cô, rồi nhìn Uông Tư Vũ, sau đó leo lên xe, đạp đi mất.
Ôn Giản gật gù:
– Ừm, tôi cũng thấy vậy. Ba tôi trồng người khắp nơi, sau đó tôi được hưởng lây bóng mát.
Giang Thừa: =.=
Nói không lại cô, anh xem đồng hồ.
– Đi đây- Vừa dứt câu, chân giẫm mạnh bàn đạp, không chút lưu luyến đạp đi mất.
Ôn Giản nhìn theo bóng lưng anh xa dần, có chút hâm mộ kiểu không dây dưa dong dài, gọn gàng dứt khoát của anh, hoàn toàn không khác hồi bé, vẫn cứng rắn lạnh lùng như thế.
Sức tập trung, năng lực điều tiết khống chế bản thân, tu luyện, tâm vô tạp niệm…
Ôn Giản lẩm bẩm mấy lời Giang Thừa dạy cô tối qua, cô cũng phải học hỏi ở anh mới được, nói đi là đi, nói kết thúc là kết thúc, nói xem người khác như không khí thì xem như không khí thật, mặc cho tác nhân bên ngoài quấy nhiễu bản thân thế nào cũng phải giữ tỉnh táo, trầm ổn, dứt khoát.
Từ nhỏ đến lớn cái gì Ôn Giản cũng không giỏi, chỉ có năng lực hành vi và quyết tâm đặc biệt mạnh, năng lực học tập cũng tốt, vì vậy những tinh túy mà Giang Thừa dạy cô, cô đã mau chóng học được bảy tám phần. Cô không suy nghĩ nhiều nữa, cũng không quan tâm mấy chuyện vặt vãnh, tập trung tinh thần vào việc học, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, thành tích vừa bị thụt lùi mau chóng lấy tốc độ hỏa tiễn xông lên. Các môn mỗi tuần thi thử một lần như ngữ văn, toán, tiếng Anh, hóa học, vật lý, sinh học… Ôn Giản đều xếp thứ nhất, hoặc thứ hai, vì vậy mỗi tuần lúc phát bài thi, tiếng trên bục giảng luôn là: “Điểm cao nhất trong đợt kiểm tra lần này là Lâm Giản Giản”, hoặc là, “Lần kiểm tra này điểm cao nhất là Giang Thừa, đứng thứ hai là Lâm Giản Giản”.
Không mất bao lâu, toàn khối đều biết, lớp 12A8 có hai học sinh chuyển trường siêu cấp lợi hại, thành tích bám sát nút nhau, vì vậy, giáo viên chủ nhiệm, giáo viên bộ môn, chủ nhiệm khối, thậm chí là hiệu trưởng đều rất quan tâm đến Giang Thừa và Ôn Giản, cách vài ba ngày lại gọi lên văn phòng nói chuyện, hỏi han tình trạng tâm lý, sợ ngày thi đại học hai người xảy ra vấn đề gì.
Vì đổi chỗ ngồi nên Ôn Giản và Giang Thừa ngồi cách xa nhau, giao tiếp qua lại cũng thưa dần, bình thường một người về cửa trước một người ra cửa sau. Vì chuyện lúc trước Ôn Giản khoác lác mình sẽ thi được 700 điểm nên cô ra về khá muộn, Giang Thừa thì học siêu rồi, nhàn nhã đã quen, chuông reo tan học liền đứng dậy đi về, vẫn như cũ không qua lại thân thiết với bạn cùng lớp.
Anh chính là kiểu người không bao giờ chờ đợi ai cũng sẽ không chủ động bắt chuyện với ai, ban đầu bởi vì thói quen, nên còn đứng ngoài lớp đợi cô vài lần, chờ một hai phút không thấy cô ra nên về trước, từ từ đánh mất thói quen chờ đợi cô về cùng.
Giờ tự học tối Ôn Giản không dám ở lại quá muộn, chuông tan học vừa vang lên là cô sẽ thu dọn sách vở về ngay.
Cửa trước của lớp học gần nhà xe hơn, bởi vậy Ôn Giản đến nhà xe sớm hơn Giang Thừa một chút, lấy xe ra là đi ngay, dần dà Ôn Giản bỏ luôn thói quen chờ đợi Giang Thừa, nhưng dù sao hai người cũng ở cùng một cư xá, đi cùng một hướng, Giang Thừa vẫn đạp xe tà tà sau lưng cô, chỉ là trên đường hai người chẳng ai nói chuyện với ai, thỉnh thoảng có giao lưu một chút chính là lúc được giáo viên chủ nhiệm hay hiệu trưởng gọi vào văn phòng làm công tác tư tưởng, hai người ngồi cạnh nhau, nghe họ “lên lớp” một hồi.
Từ nhỏ Ôn Giản đã rất ngoan, thầy giáo ngồi trước mặt nói chuyện, cô ngồi ở dưới nghe sao lại thấy buồn ngủ, nhưng dù vậy cô vẫn trưng ra vẻ mặt đang hứng thú chăm chú lắng nghe, sau đó phối hợp gật gù vâng dạ vài tiếng. Còn Giang Thừa có lẽ khí chất quá mạnh mẽ, rõ ràng không nói gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu phối hợp với lời nói của thầy, hoặc dạ vài tiếng, nhưng mỗi lần chỉ cần ngồi cạnh Giang Thừa, Ôn Giản luôn có cảm giác anh mới chính là người đang thao thao thuyết giảng kia.
Trải qua thời gian dài tiếp xúc, Ôn Giản phát hiện tu dưỡng của Giang Thừa đặc biệt tốt. Mặc dù con người lạnh lùng, nhưng cũng chỉ là không thích nói chuyện mà thôi, anh không hề kiêu căng, cũng không hề cứng đầu bướng bỉnh hay chảnh chọe thất thường gì cả, càng sẽ không làm người khác bẽ mặt, cách đối nhân xử thế rất ổn trọng, Ôn Giản cảm thấy sự chững chạc ấy có lẽ cả đời này cô cũng chẳng học được.
Thực ra cô rất thích vẻ trầm ổn của Giang Thừa, có hơi giống ba cô, bất cứ thời điểm nào cũng giữ được bình tĩnh, ung dung, không vội vàng hấp tấp.
Nhưng bởi vì quá trầm ổn, quá lạnh lùng, ít giao lưu qua lại, khoảng cách giữa hai người ngày một xa hơn, sự thân thiết được bồi đắp trong khoảng thời gian này cũng chậm rãi bị khoảng cách và thời gian bào mòn, dần dần Ôn Giản không nói chuyện với Giang Thừa, là không dám nói vì không tìm được chủ đề, ngược lại lòng phòng bị với Uông Tư Vũ lại từ từ mất đi.
Trong khoảng thời gian này, Uông Tư Vũ mời cô đi ăn mấy lần, thỉnh thoảng nhắc đến vụ án, đôi lúc chỉ đơn thuần quan tâm tình hình học tập của cô như một người anh trai.
Sau vài lần tiếp xúc, Ôn Giản phát hiện Uông Tư Vũ mặc dù lớn hơn cô mấy tuổi, nhưng tính tình lại rất trẻ con. Chỉ cần cởi bỏ cảnh phục thì anh cũng chỉ như một nam sinh bình thường, hài hước vui tính, thích pha trò, chuyện gì cũng có thể nói, hoàn toàn khác hẳn với kiểu trầm ổn ngàn năm không động của Giang Thừa, khi ở cùng Uông Tư Vũ cô cảm thấy rất thoải mái, hoàn toàn không cần dè dặt cẩn thận như ở bên Giang Thừa, dù Giang Thừa mới là người trẻ tuổi hơn.
Ôn Giản hoàn toàn không rõ anh tu luyện thế nào mà thành kiểu người thoát tục nhìn thấu sự đời như thế.
Cô chẳng mường tượng ra được lúc thoải mái anh sẽ có trạng thái như thế nào, cũng không hình dung ra được dáng vẻ khi anh dịu dàng.
Sau khi chuyển chỗ ngồi thì “chị dâu” trong truyền thuyết cũng chẳng mấy ai nhắc đến nữa, nhưng chuyện liên quan đến Trình Lâm, Ôn Giản nghe ngóng được vài lời đồn đãi từ những người bạn cô dần thân thiết trong khoảng thời gian này. Trình Lâm là bạn cùng lớp với Giang Thừa, cùng là cựu học sinh của lớp 12A8, nổi tiếng là cặp đôi học giỏi, giống với cô và Giang Thừa bây giờ, nhưng Trình Lâm lại nhỉnh hơn cô một chút, thành tích dù không tốt hơn cô, nhưng lại là học sinh đa tài phát triển toàn diện: ca hát, nhảy múa, dẫn chương trình, diễn thuyết đều am hiểu. Chị ấy rất nổi tiếng ở khóa đó, không như cô, ngoại trừ học ra thì không giỏi gì cả.
Ở khóa ấy cũng không có tin đồn gì liên quan đến chuyện Giang Thừa và Trình Lâm hẹn hò, nhưng chuyện Trình Lâm ngàn dặm xa xôi bay từ Thượng Hải về đây, đặc biệt đến trường để gặp Giang Thừa cho thấy, quan hệ giữa hai người họ quả thật không tầm thường.
Ban đầu, Ôn Giản nghĩ đến sự không tầm thường đó thì trong lòng liền phiền muộn, cô cứ có cảm giác anh nhỏ chăm sóc cô ba bốn ngày kia bị cướp mất, nhưng từ khi học hỏi “tâm vô tạp niệm đại pháp” của Giang Thừa, cộng với khoảng thời gian dốc lòng học hành và bớt tiếp xúc với anh, Ôn Giản phát hiện khi cô nhớ đến cảnh tượng Giang Thừa và Trình Lâm đứng cùng nhau đã có thể đạt đến cảnh giới lòng không gợn sóng, chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy Giang Thừa sẽ có lúc buồn rầu, sẽ nhớ đến hồi bé, nhớ đến anh nhỏ một mặt ghét bỏ cô một mặt quan tâm cô.
May mà thời gian cô và Giang Thừa học chung sẽ không quá lâu, sau khi tốt nghiệp thì đường ai nấy đi, đoán chừng cô sẽ không bao giờ quay về thành phố Tùng nữa.
Thời gian cứ vậy trôi đi đến gần cuối học kỳ một, dựa vào kỳ thi này để kiểm tra lại kiến thức ôn tập của cả học kỳ.
Trước thi, giáo viên chủ nhiệm cho biết để chuẩn bị tâm thế thoải mái cho kỳ thi đại học, chỗ ngồi vào học kỳ mới sẽ căn cứ vào kết quả thi, sẽ được tự do lựa chọn chỗ ngồi và bạn ngồi cùng bàn, và sẽ được giữ cố định cho đến hết năm học.
Thông báo vừa ra, những người thân thiết đều hẹn nhau chọn bàn ngồi cùng.
Bởi vì thành tích của Ôn Giản gần đây khá xuất sắc, ai nấy đều công nhận, sau khi hết tiết, có vài bạn đến tìm Ôn Giản nói muốn được ngồi cùng bàn với cô, ngược lại Hứa Nhiễm, bạn ngồi cùng bàn của Ôn Giản suốt học kỳ một, lại luôn giữ im lặng.
Lần đó vì chuyện của ba Hứa Nhiễm mà ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người, Hứa Nhiễm lại là tuýp người hướng nội vui buồn luôn giữ trong lòng. Mấy lần Ôn Giản thử trò chuyện với cô, nhưng không hỏi được gì. Lúc ấy, thành tích học tập của Hứa Nhiễm tụt dốc, lúc tự Ôn Giản cố gắng cũng kéo Hứa Nhiễm cố gắng cùng, giúp cô giải bài tập, nên thành tích gần đây của cô tăng lên đáng kể.
Ôn Giản mở lời với Hứa Nhiễm, hỏi cô học kỳ mới này có thể làm bạn cùng bàn với mình không, Hứa Nhiễm chỉ ngước lên nhìn rồi liên tục gật đầu.
Ôn Giản rất thương Hứa Nhiễm, trong trường này cô ấy gần như không có bạn bè, trước khi cô chuyển đến đây học cô ấy luôn cô độc một mình, chính là kiểu học sinh yếu luôn bị chế nhạo bàn tán không đáng được chú ý, có lẽ từ nhỏ Ôn Giản đã từng trải qua cảm giác bị cô lập rồi, cũng có thể người bạn đầu tiên khi cô chuyển đến đây chính là Hứa Nhiễm, cho nên tình cảm của Ôn Giản dành cho Hứa Nhiễm rất đặc biệt, cô luôn hi vọng bạn mình tốt lên, cũng muốn biết thêm về hoàn cảnh gia đình của cô ấy, muốn hỏi xem có thể giúp đỡ gì không, nhưng cô ấy chẳng chịu chia sẻ, trong lớp cũng không ai biết.
Ôn Giản không biết phải làm sao để giúp đỡ bạn, chỉ đành dốc hết khả năng để cô ấy cảm nhận được bản thân có bạn bè.
Trước kỳ thi cuối kỳ một ngày, Ôn Giản hiếm khi để bản thân thả lỏng, buổi chiều vừa hết giờ học liền xách cặp ra về, sau đó ở nhà xe gặp được Giang Thừa đang chuẩn bị đạp xe đi.
Đã lâu lắm rồi không có giao lưu qua lại, bỗng nhiên nhìn thấy Giang Thừa khiến Ôn Giản sững sờ một chút, nhìn anh rồi âm thầm dời mắt sang hướng khác, đẩy xe đạp ra.
Giang Thừa một tay nắm cổ xe dắt ra, nhìn cô, đột nhiên hỏi:
– 700 điểm?
Ôn Giản nhớ đến câu nói chắc nịch bên cửa sổ, trong lòng ỉu xìu, nhưng vẫn không cam chịu yếu thế ở trước mặt anh, bèn liên tục gật đầu:
– Vâng.
– Xác định có thể đạt được?
– Có thể- Ôn Giản khăng khăng gật đầu.
Giang Thừa cũng gật đầu, không nói gì thêm, một tay dắt xe đạp về phía cổng trường.
Ôn Giản cũng đẩy xe đạp về hướng đó, xa xa nhìn thấy Uông Tư Vũ đứng trước cổng đợi mình. Anh vẫy tay với cô.
Ôn Giản không biết anh đến tìm cô là có chuyện gì, bèn dắt xe đi về phía anh.
Giang Thừa nhìn cô, rồi nhìn Uông Tư Vũ, sau đó leo lên xe, đạp đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.