Chương 64: Hoàn thi bỉ thân. (hạ)
Đường Gia Tam Thiểu
02/01/2014
Thiên quân rừng điện
ngọc Hải Long sử dụng chính là côn pháp do Lục Nhĩ Mi Hầu lưu lại trong
ký ức của hắn, trong tiềm thức, Thiên Quân bổng pháp có tám thức, uy lực kinh thiên. Còn Thiên Quân rừng điện ngọc chỉ mới là thức đầu tiên, dựa vào tu vi hiện tại của Hải Long, chỉ có thể theo trí nhớ mà học được
mỗi một thức này thôi. Vì để thích hợp với bộ bổng pháp này, hắn nghĩ
ngay cho Tiểu Thiết Côn một cái tên, gọi là Thiên Quân Bổng. Tuy rằng
hắn cũng không biết Thiên Quân Bổng rốt cuộc là dạng pháp bảo gì, nhưng
trong trí nhớ của hắn thì đối với Thiên Quân Bổng chỉ có một câu để diễn tả, đó là “Vô Kiên Bất Tồi”.
Đến ngay cả Thiên Thạch đạo tôn năm đó lần đầu tiên chạm trán Thiên Quân Bổng, ở tình huống không có chuẩn bị trước, thần thức cũng bị đánh cho tê liệt. So với Thiên Thạch đạo tôn, cho dù là tông chủ Tiêu Vặn của Vấn Thiên Lưu vẫn còn kém rất xa. Tuy Hải Long hiện tại chưa thể phát huy ra hết uy lực chân chính của Thiên Quân rừng điện ngọc, nhưng đối phó với Dịch Phong Hành này thì dư sức.
Oanh---.
Bên trong cấm chế hồng quang phát tán ra đầy trời, vô số hồng quang giống như đốm lửa tấn công vào cấm chế xung quanh. Tà Dương Đao mà Dịch Phong Hành sử dụng là một trong bảy món trấn phái chi bảo của Vấn Thiên Lưu. Bất kỳ món nào cũng đều có uy lực của tiên khí. Đáng tiếc, hôm nay nó gặp phải Thiên Quân Bổng, đặc tính vô kiên bất tồi phát huy đến vô hạn, hơn nữa tu vi của Hải Long lại cao hơn Dịch Phong Hành đến hai cảnh giới. Trong lúc nhất thời, có thể phân định rõ cao thấp. Tà Dương Đao của Dịch Phong Hành cũng có kết cuộc giống như Ngân Nguyệt Thương, bị Thiên Quân Bổng dập nát, trong lúc Hải Long không có ý định thu hồi, hai luồng hồng quang chia ra xâm nhập vào ngực và hạ thân của Dịch Phong Hành. Kêu thảm một tiếng, Dịch Phong Hành văng ra ngoài kết giới, ngã xuống đất máu tươi phun ra điên cuồng không đứng dậy nổi.
Hào quang tan dần, Hải Long nghĩ thầm trong bụng, Thiên Quân Bổng này quả nhiên thần diệu, chẳng qua mình mới dùng có nữa chiêu Thiên Quân rừng điện ngọc, cũng đả thương được tên Dịch Phong Hành này.
Trận đấu kết thúc, trong thời gian rất ngắn nằm ngoài dự liệu của tất cả giám sát trưởng lão. Một vị trưởng lão Liên Hoa Tông nhẹ nhàng bay xuống, dừng bên cạnh Dịch Phong Hành, dụng pháp lực xem xét thương thế cho gã, không khỏi nhíu mày. Giận dữ nói:
“Đạo Vũ, tại sao ngươi có thể ra tay nặng như vậy.”
Hải Long cũng không ngốc đến nổi thừa nhận chính mình cố ý như thế, bàu chữa nói:
“Tiền bối, không phải đệ tử đả thương hắn a! Cái gọi là tiên pháp không có mắt, là do pháp bảo của Dịch sư huynh không rắn chắc sau khi bị vỡ vụn đã phản đòn lại chính chủ nhân nó. Pháp bảo phản phé cũng không phải là việc vãn bối có thể khống chế.”
Trưởng lão Liên Hoa Tông than nhẹ một tiếng nói:
“Quả thật cũng không trách ngươi được. Đệ tử Vấn Thiên Lưu dưới đài nghe đây, mau mời trưởng lão của các ngươi tới trị liệu cho Dịch Phong Hành, hắn bị thương rất nặng, ta chỉ có thể ổn định thương thế cho hắn. Trì hoãn sẽ không kịp.”
Bọn đệ tử Vấn Thiên Lưu dưới đài nhất thời một trận đại loạn, cuống quít chạy đi tìm trưởng bối.
Hải Long cung kính nói:
“Tiền bối, nếu trận này vẫn bối đã thắng, vậy thì vãn bối mạn phép lui xuống trước.”
Trưởng lão Liên Hoa Tông kia gật đầu, không nói lời nào, cùng với các giám sát trưởng lão khác khẩn trương trị liệu thương thế cho Dịch Phong Hành.
Hải Long không chút chần chừ, nhẹ nhàng bay xuống lôi đài, lập tức cùng Hoằng Trị quay về đình viện của Liên Vân Tông.
Hoằng Trị đóng cửa, cười hắc hắc nói:
“Lão đại, lão đại ngươi ra tay cũng thật tàn nhẫn a! Dịch Phong Hành kia có thể nói đã bị lão đại ngươi phế bỏ hoàn toàn.
Hải Long hừ một tiếng, nói:
“Đó là hắn tự chuốc lấy, hôm qua Đạo Diễn sư huynh bị hắn đánh thảm như vậy, cái này gọi là báo ứng. A, đúng rồi, có thể là ta không cố ý. Chính bản thân hắn tự gây ra. Tiên thuật không có mắt mà.”
Hoằng Trị gật đầu, nói:
“Đúng vậy! Cái này hoàn toàn là do chính bản thân hắn tự gây ra, pháp lực đại ca lại không cao, làm sao có thể khống chế được chiêu phản đòn kia chứ.”
Nói xong câu đó, cả hai đều cười lên hắc hắc. Bọn họ không hề cảm giác được, rằng mình cười như thế trong rất nham hiểm. Nếu để cho Ngộ Vân chứng kiến thấy sẽ thẩm định lại đức hạnh của tên đệ tử Thiền Tông duy nhất này, đến chừng đó không biết lão có còn ý niệm muốn mời hắn đi Phạm Tâm Tông trong đầu không nữa.
Hải Long đã phán đoán chính xác về các trận đấu, Ngọc Bình thua dưới tay Thiên Cầm, Ngọc Hoa thuận lợi giành chiến thắng. Còn tên đệ tử kia của Vấn Thiên Lưu cũng đánh bại đối thủ của mình. Tiến vào vòng bốn người có tới hai đệ tử Liên Vân Tông, nhất thời làm cho các tông khác mở rộng tầm mắt, cho dù hôm sau cả hai sẽ có một trận quyết chiến thắng bại, nhưng Liên Vân Tông ở kỳ đại hội tân nhân này, cũng ít nhất có hai người đạt thành tích.
Còn về phần mấy tên đệ tử Vấn Thiên Lưu kia đến bây giờ vẫn chưa thể bình thường như cũ, các tông chủ tập trung lại, cũng không cách nào nghĩ ra biện pháp giải trừ cấm chế cho chúng, cuối cùng đều nhất trí với nhau rằng, mấy tên đệ tử này của mình là do trúng phải thuật nguyền rủa Tà Tông. Thuật nguyền rủa là một loại đạo pháp vô cùng hắc ám, xác xuất thành công tuy rằng cực thấp, nhưng một khi đã hiệu quả, thì giống như họa giáng xuống, cho dù những bậc cao nhân thời xưa đội mồ sống dậy cũng vô phương cứu chữa.
Thuật Nguyền Rủa xuất hiện làm cho đỉnh Tiên Chiếu Sơn nhất thời hoảng loạn, cả thất tông đều phái vô số đệ tử tinh anh của mình tiến hành điều tra vụ việc, kết quả cuối cùng tự nhiên là đi vào bế tắc. Toàn bộ cuộc điều tra tiến hành đến chạng vạng sáng mới chấm dứt. Năm vị tông chủ Ngũ Chiếu Tiên mới bày ra thêm năm tầng chế chế, sự kiện nguyền rủa lần này tạm thời tạm gác qua một bên.
Ăn cơm chiều xong, Tiếp Thiên đạo tôn cho gọi Hải Long đến.
“Nói đi, trận đấu hôm nay tại sao lại như vậy. Đừng nói với ta là ngươi không cố ý.”
Tiếp Thiên đạo tôn tuy rằng không hề thúc dục pháp lực, nhưng Hải Long vẫn có cảm giác bị uy hiếp mạnh mẽ. Ở trong thất tông chính đạo, Tiếp Thiên đạo tôn tuyệt đối là nhân vật cao nhất, cho dù là Ngộ Vân tông chủ cũng phải nể lão vài phần. Hải Long nghe Đạo Linh nói qua, nếu không phải Tiếp Thiên đạo tôn cùng với Ngộ Vân tông chủ bằng vào pháp lực cường đại đã chế ngự Ma Tông và Yêu Tông mà nói, thì chỉ sợ thất tông chính đạo sớm đã tiêu vong. Ngay cả như vậy, bọn họ vẫn cần đến sự trợ giúp của ít nhất là bốn cao thủ mới có thể duy trì thắng lợi. Có thể thấy được, Ma, Yêu hai tông này rất mạnh.
Tuy Hải Long không yên trong lòng, nhưng hắn cũng không cho rằng Tiếp Thiên đạo tôn biết được hết thảy chuyện phát sinh lúc ấy, dù sao khi ấy cũng không có đệ tử Liên Vân Tông nào ở đó, cho dù Tiếp Thiên đạo tôn tu vi cao tới đâu, cũng không có khả năng minh bạch toàn bộ chi tiết trận đấu. Lúc đó có năm vị trưởng lão phụ trách giám sát mà còn chưa nhìn ra cái gì. Nghĩ đến đây, bình tĩnh lại, cung kính nói:
“Tông chủ, tình huống lúc đó là ngoài ý muốn, đệ tử cũng không cố ý đả thương người a! Dưới tình huống như vậy, đệ tử hoàn toàn là tự vệ mà thôi. Chẳng lẽ để mặc cho thanh đao hồng sắc kia của hắn chém sao?”
Tiếp Thiên đạo tôn trên mặt giãn ra một ít, thở dài, nói:
“Có thể ngươi chưa biết, chúng ta cùng Vấn Thiên Lưu, Viên Nguyệt Lưu hiện tại đang rất căng thẳng. Xảy ra chuyện hôm qua, cho dù ngươi không phải cố tình, bọn họ cũng sẽ kiếm cớ trả thù chúng ta. Tiểu Thiết Côn kia của ngươi uy lực quá lớn, sau này nên dùng một phần nhỏ thôi, để tránh ngộ thương người tốt.”
Hải Long giận dữ nói:
“Vấn Thiên Lưu là cái gì chứ, dám cả gan đối nghịch với Liên Vân Tông chúng ta? Chuyện ngày hôm qua hẳn là ngài đã rõ ràng hơn đệ tử, Đạo Diễn sư huynh một người tốt như vậy mà bị bọn chúng xuống tay một cách tàn nhẫn, nếu không phải Đạo Diễn sư huynh xin đệ tử bỏ qua cho tên súc sinh kia, thì hôm nay đệ tử đã lấy cái mạng quèn của hắn rồi.”
Trên mặt Tiếp Thiên đạo tôn hiện lên một tia mỉm cười nhàn nhạt, nói:
“Hôm qua ngươi cùng Đạo Diễn nói những gì ta đều nghe thấy. Đạo Diễn là một hài tử tốt, biết chú trọng đại cục, tuy rằng lần này hắn bị thương rất nặng, nhưng ta tin chắc, bằng vào năng lực của Liên Vân Tông, nhất định có thể chữa khỏi hoàn toàn cho hắn. Lời ngươi nói đang bán đứng thần thái ngươi rồi đó. Hôm nay xem ra đúng là do ngươi làm. Không nghĩ tới ngươi mới đắc thành Kim Đan thế mà có thể khống chế được cả độ mạnh yếu thích hợp của pháp lực, xem ra, tương lai của Liên Vân Tông đúng là phải trông cậy vào ngươi.”
Hải Long ngẩn người, bấy giờ mới ý thức được lúc trước mình đã lở lời, vội vàng biện giải nói:
“Tông chủ, lúc đó đệ tử chỉ là giả dụ mà thôi, ngài tưởng thật sao. Tu vi của đệ tử còn kém, sao có thể khống chế được độ mạnh yếu chứ?”
Tiếp Thiên đạo tôn đưa tay ngăn không cho hắn nói tiếp, nói:
“Ngươi không cần nói nữa. Coi như vừa rồi ta không có hỏi cái gì, cũng không biết cái gì cả. Ngươi là đệ tử của Liên Vân Tông ta, ta sẽ chịu trách nhiệm đối với ngươi, tại thời điểm bây giờ sẽ không để một ai có thể làm khó dễ ngươi. Được rồi, ngươi trở về tĩnh tu đi. Kỳ thật, ta biết tu vi của ngươi cao hơn con bé Đạo Hoa kia, có thể con bé này bị chúng ta làm cho hư hỏng, nên ngày mai nhất định sẽ tỷ thí một trận sống chết với ngươi, ta cũng không cách nào ngăn cản. Vì những món ăn chay của chúng ta sau này, ngày mai ngươi nên chú ý một chút, tận lực đừng gây thương tổn cho con bé, làm cho nó thấy khó khăn mà lui là được.”
Hải Long ngơ ngác đứng đó, trong lòng hắn, ở Liên Vân Tông người thân với hắn nhất chính là Linh Thông Tử, Linh Ngọc Tử cùng Phiêu Miểu đạo tôn. Còn người tôn kính nhất, đương nhiên là vị Tiếp Thiên đạo tôn này. Hắn chưa từng nghĩ đến, một nhân vật như Tiếp Thiên đạo tôn lại mở miệng nói ra như vậy. Một loại cảm giác thân thiết tự nhiên dâng trào, Hải Long nghiêm trang gật đầu, nói:
“Tông chủ, thứ cho đệ tử nói nhiều, bất luận về sau có phát sinh chuyện gì, thì vĩnh viễn đệ tử vẫn là đệ tử của Liên Vân Tông. Về phần Đạo Hoa sư muội, dù ngài không nói, đệ tử cũng không gây thương tổn cho cô ta đâu, cho dù có bại.”
Nói xong, thi lễ thật sâu, quay đầu đi ra khỏi phòng Tiếp Thiên đạo tôn.
Nhìn bộ dáng Hải Long rời đi, Tiếp Thiên đạo tôn toát ra một nụ cười ẩn ý, thì thầm nói:
“Tuy hắn tính nết cổ quái một chút, nhưng đúng là một hảo hài tử chân thật.”
Hôm qua lúc Đạo Diễn bị trọng thương, cho dù là tu vi mạnh đạo hạnh cao cũng không thể ngăn Tiếp Thiên đạo tôn thật sự nổi giận được, trong số đệ tử đông đúc, lão yêu quí nhất chính là tên đệ tử Đạo Diễn thật thà, không những có thiên chất cực cao, mà còn là người trung hậu, trong đám đệ tử đồng môn nổi danh là ‘ông ba phải’. Tuy rằng nhập môn trễ, nhưng Tiếp Thiên đạo tôn đối với hắn kỳ vọng rất cao. Khi biết được tên đệ tử yêu quí của mình bị thương nặng như vậy, liền phẫn nộ đi tìm tông chủ Tiêu Vặn của Vấn Thiên Lưu phân xữ, nhưng Tiêu Vặn và Hình Thiên lại không chịu nhận trách nhiệm. Vì không muốn thất tông chính đạo mất hòa khí với nhau, nên Tiếp Thiên đạo tôn đành cố nén giận. Hôm nay, tuy Hải Long có phần quá khích, nhưng đã làm cho lão vui mừng trong bụng, cho dù là vị đạo tôn chưởng quản cả một sơn mạch Liên Vân Sơn thì dù sao cũng là người, lão cũng có hỉ nộ ái ố, cho nên lão đã quyết định, bất luận có thế nào cũng phải che chở cho tên đệ tử tiền đồ sáng lạng này của mình.
Tiếng bước chân vang lên, một gã Tam đại đệ tử Liên Vân Tông cung kính đứng ngoài cửa nói:
“Tông chủ, có Tiêu Vặn tông chủ, Hình Thiên đạo tôn của Vấn Thiên Lưu, Huyền Vũ đạo tôn của Viên Nguyệt Lưu, Mộc Tùng tông chủ của Ngũ Chiếu Tiên cầu kiến, đang chờ ngoài cấm chế ở tịnh xá. Xem bộ dạng bọn họ, tựa hồ cũng không phải chuyện tốt.”
Tiếp Thiên đạo tôn than nhẹ một tiếng, nói:
“Chuyện gì đến sẽ đến, ngươi đi mời các vị đạo tôn còn lại ra, chúng ta cùng đi nghênh đón ‘khách quý’.”
Nói xong, lão sửa sang trường bào lại cho chỉnh tề, đứng lên đi ra cửa.
Trong mắt Tiêu Vặn từng đạo hàn quang không ngừng lóe ra, Dịch Phong Hành là một trong số đệ tử hắn tâm đắc nhất, nếu không hắn đã chẳng truyền lại cho trấn môn chi bảo Tà Dương Đao. Nhưng mà, trong trận đấu hôm nay, chẳng những tên đệ tử của mình bị đánh bại, mà cả hai kiện pháp bảo là Ngân Nguyệt Thương cùng Tà Dương Đao đều bị tổn hại, hơn nữa thân thể còn bị tên đệ tử Liên Vân Tông kia đả thương nặng. Phát sinh ngày hôm nay làm cho hắn tức giận không thể kiềm chế được, đã thế nội bộ Vấn Thiên Lưu còn lâm vào hỗn loạn, thật vất vả mới dàn xếp lại, Tiêu Vặn liền dẫn theo Hình Thiên, mời thêm người của Viên Nguyệt Lưu và Ngũ Chiếu Tiên đến đây hỏi tội. Nhưng hắn lại quên, hôm qua mình đã bác bỏ Tiếp Thiên đạo tôn như thế nào. Huyền Vũ đạo tôn nói:
“Tiêu tông chủ, xin ngài bớt giận trước. Tiếp Thiên đạo tôn dù sao cũng là nhân vật đứng đầu chính phái, chúng ta không nên quá mức gây khó khăn.”
Tiêu Vặn giận dữ nói:
“Ta có thể không tức giận được sao? Phong Hành là đệ tử tốt nhất của ta, tuy tuổi không lớn lắm, nhưng đó là đệ tử chân truyền của Vấn Thiên Lưu ta, bộ dáng kia của hắn ngươi cũng nhìn thấy. Tuy chưa chết, nhưng, ài…, hôm nay, ta nhất định phải gặp Tiếp Thiên đạo tôn đòi lại công đạo, nếu không, ta khó mà tiêu mối hận này.”
Đúng lúc này, cửa viện mở ra, tất cả cấm chế đều biến mất, Tiếp Thiên đạo tôn đi đầu, phía sau là bảy vị đạo tôn của Liên Vân Tông đi ra nghênh đón. Nhìn bảy vị đạo tôn phía sau người nào cũng một thân lam sắc quang hoàn, Tiêu Vặn không khỏi chấn động trong lòng, lúc này hắn mới ý thức được, cho dù mình và mấy người mình dẫn theo có liên thủ lại, cũng không phải đối thủ của Liên Vân Tông, vì thế cho nên khí thế cũng yếu đi vài phần. Tiến lên vài bước, trầm giọng nói:
“Tiếp Thiên tông chủ, chào ngài.”
Tiếp Thiên đạo tôn mỉm cười nói:
“Bần đạo tiếp đón chậm trễ, Tiêu tông chủ, các vị trưởng lão, mời vào trong.”
Tiêu Vặn gật đầu, một hàng bảy, tám người theo Tiếp Thiên đạo tôn đi vào bên trong tịnh xá. Vào tới lạc viện, dừng cước bộ, Tiếp Thiên đạo tôn nói:
“Mời tông chủ vào trong dùng chén trà.”
Tiêu Vặn nói:
“Không cần. Hôm nay bọn ta đến, là muốn xin Tiếp Thiên tông chủ cấp cho cái công đạo mà thôi. Tông chủ cũng đã biết, trong trận đấu hôm nay, đệ tử của quý tông chẳng những hủy hoại hai kiện pháp bảo của môn hạ ta Dịch Phong Hành, mà còn đả thương hắn. Chuyện này tựa hồ không đúng với nguyên tắc của đại hội tân nhân. Chỉ xin Tiếp Thiên tông chủ minh giám cho.”
Đến ngay cả Thiên Thạch đạo tôn năm đó lần đầu tiên chạm trán Thiên Quân Bổng, ở tình huống không có chuẩn bị trước, thần thức cũng bị đánh cho tê liệt. So với Thiên Thạch đạo tôn, cho dù là tông chủ Tiêu Vặn của Vấn Thiên Lưu vẫn còn kém rất xa. Tuy Hải Long hiện tại chưa thể phát huy ra hết uy lực chân chính của Thiên Quân rừng điện ngọc, nhưng đối phó với Dịch Phong Hành này thì dư sức.
Oanh---.
Bên trong cấm chế hồng quang phát tán ra đầy trời, vô số hồng quang giống như đốm lửa tấn công vào cấm chế xung quanh. Tà Dương Đao mà Dịch Phong Hành sử dụng là một trong bảy món trấn phái chi bảo của Vấn Thiên Lưu. Bất kỳ món nào cũng đều có uy lực của tiên khí. Đáng tiếc, hôm nay nó gặp phải Thiên Quân Bổng, đặc tính vô kiên bất tồi phát huy đến vô hạn, hơn nữa tu vi của Hải Long lại cao hơn Dịch Phong Hành đến hai cảnh giới. Trong lúc nhất thời, có thể phân định rõ cao thấp. Tà Dương Đao của Dịch Phong Hành cũng có kết cuộc giống như Ngân Nguyệt Thương, bị Thiên Quân Bổng dập nát, trong lúc Hải Long không có ý định thu hồi, hai luồng hồng quang chia ra xâm nhập vào ngực và hạ thân của Dịch Phong Hành. Kêu thảm một tiếng, Dịch Phong Hành văng ra ngoài kết giới, ngã xuống đất máu tươi phun ra điên cuồng không đứng dậy nổi.
Hào quang tan dần, Hải Long nghĩ thầm trong bụng, Thiên Quân Bổng này quả nhiên thần diệu, chẳng qua mình mới dùng có nữa chiêu Thiên Quân rừng điện ngọc, cũng đả thương được tên Dịch Phong Hành này.
Trận đấu kết thúc, trong thời gian rất ngắn nằm ngoài dự liệu của tất cả giám sát trưởng lão. Một vị trưởng lão Liên Hoa Tông nhẹ nhàng bay xuống, dừng bên cạnh Dịch Phong Hành, dụng pháp lực xem xét thương thế cho gã, không khỏi nhíu mày. Giận dữ nói:
“Đạo Vũ, tại sao ngươi có thể ra tay nặng như vậy.”
Hải Long cũng không ngốc đến nổi thừa nhận chính mình cố ý như thế, bàu chữa nói:
“Tiền bối, không phải đệ tử đả thương hắn a! Cái gọi là tiên pháp không có mắt, là do pháp bảo của Dịch sư huynh không rắn chắc sau khi bị vỡ vụn đã phản đòn lại chính chủ nhân nó. Pháp bảo phản phé cũng không phải là việc vãn bối có thể khống chế.”
Trưởng lão Liên Hoa Tông than nhẹ một tiếng nói:
“Quả thật cũng không trách ngươi được. Đệ tử Vấn Thiên Lưu dưới đài nghe đây, mau mời trưởng lão của các ngươi tới trị liệu cho Dịch Phong Hành, hắn bị thương rất nặng, ta chỉ có thể ổn định thương thế cho hắn. Trì hoãn sẽ không kịp.”
Bọn đệ tử Vấn Thiên Lưu dưới đài nhất thời một trận đại loạn, cuống quít chạy đi tìm trưởng bối.
Hải Long cung kính nói:
“Tiền bối, nếu trận này vẫn bối đã thắng, vậy thì vãn bối mạn phép lui xuống trước.”
Trưởng lão Liên Hoa Tông kia gật đầu, không nói lời nào, cùng với các giám sát trưởng lão khác khẩn trương trị liệu thương thế cho Dịch Phong Hành.
Hải Long không chút chần chừ, nhẹ nhàng bay xuống lôi đài, lập tức cùng Hoằng Trị quay về đình viện của Liên Vân Tông.
Hoằng Trị đóng cửa, cười hắc hắc nói:
“Lão đại, lão đại ngươi ra tay cũng thật tàn nhẫn a! Dịch Phong Hành kia có thể nói đã bị lão đại ngươi phế bỏ hoàn toàn.
Hải Long hừ một tiếng, nói:
“Đó là hắn tự chuốc lấy, hôm qua Đạo Diễn sư huynh bị hắn đánh thảm như vậy, cái này gọi là báo ứng. A, đúng rồi, có thể là ta không cố ý. Chính bản thân hắn tự gây ra. Tiên thuật không có mắt mà.”
Hoằng Trị gật đầu, nói:
“Đúng vậy! Cái này hoàn toàn là do chính bản thân hắn tự gây ra, pháp lực đại ca lại không cao, làm sao có thể khống chế được chiêu phản đòn kia chứ.”
Nói xong câu đó, cả hai đều cười lên hắc hắc. Bọn họ không hề cảm giác được, rằng mình cười như thế trong rất nham hiểm. Nếu để cho Ngộ Vân chứng kiến thấy sẽ thẩm định lại đức hạnh của tên đệ tử Thiền Tông duy nhất này, đến chừng đó không biết lão có còn ý niệm muốn mời hắn đi Phạm Tâm Tông trong đầu không nữa.
Hải Long đã phán đoán chính xác về các trận đấu, Ngọc Bình thua dưới tay Thiên Cầm, Ngọc Hoa thuận lợi giành chiến thắng. Còn tên đệ tử kia của Vấn Thiên Lưu cũng đánh bại đối thủ của mình. Tiến vào vòng bốn người có tới hai đệ tử Liên Vân Tông, nhất thời làm cho các tông khác mở rộng tầm mắt, cho dù hôm sau cả hai sẽ có một trận quyết chiến thắng bại, nhưng Liên Vân Tông ở kỳ đại hội tân nhân này, cũng ít nhất có hai người đạt thành tích.
Còn về phần mấy tên đệ tử Vấn Thiên Lưu kia đến bây giờ vẫn chưa thể bình thường như cũ, các tông chủ tập trung lại, cũng không cách nào nghĩ ra biện pháp giải trừ cấm chế cho chúng, cuối cùng đều nhất trí với nhau rằng, mấy tên đệ tử này của mình là do trúng phải thuật nguyền rủa Tà Tông. Thuật nguyền rủa là một loại đạo pháp vô cùng hắc ám, xác xuất thành công tuy rằng cực thấp, nhưng một khi đã hiệu quả, thì giống như họa giáng xuống, cho dù những bậc cao nhân thời xưa đội mồ sống dậy cũng vô phương cứu chữa.
Thuật Nguyền Rủa xuất hiện làm cho đỉnh Tiên Chiếu Sơn nhất thời hoảng loạn, cả thất tông đều phái vô số đệ tử tinh anh của mình tiến hành điều tra vụ việc, kết quả cuối cùng tự nhiên là đi vào bế tắc. Toàn bộ cuộc điều tra tiến hành đến chạng vạng sáng mới chấm dứt. Năm vị tông chủ Ngũ Chiếu Tiên mới bày ra thêm năm tầng chế chế, sự kiện nguyền rủa lần này tạm thời tạm gác qua một bên.
Ăn cơm chiều xong, Tiếp Thiên đạo tôn cho gọi Hải Long đến.
“Nói đi, trận đấu hôm nay tại sao lại như vậy. Đừng nói với ta là ngươi không cố ý.”
Tiếp Thiên đạo tôn tuy rằng không hề thúc dục pháp lực, nhưng Hải Long vẫn có cảm giác bị uy hiếp mạnh mẽ. Ở trong thất tông chính đạo, Tiếp Thiên đạo tôn tuyệt đối là nhân vật cao nhất, cho dù là Ngộ Vân tông chủ cũng phải nể lão vài phần. Hải Long nghe Đạo Linh nói qua, nếu không phải Tiếp Thiên đạo tôn cùng với Ngộ Vân tông chủ bằng vào pháp lực cường đại đã chế ngự Ma Tông và Yêu Tông mà nói, thì chỉ sợ thất tông chính đạo sớm đã tiêu vong. Ngay cả như vậy, bọn họ vẫn cần đến sự trợ giúp của ít nhất là bốn cao thủ mới có thể duy trì thắng lợi. Có thể thấy được, Ma, Yêu hai tông này rất mạnh.
Tuy Hải Long không yên trong lòng, nhưng hắn cũng không cho rằng Tiếp Thiên đạo tôn biết được hết thảy chuyện phát sinh lúc ấy, dù sao khi ấy cũng không có đệ tử Liên Vân Tông nào ở đó, cho dù Tiếp Thiên đạo tôn tu vi cao tới đâu, cũng không có khả năng minh bạch toàn bộ chi tiết trận đấu. Lúc đó có năm vị trưởng lão phụ trách giám sát mà còn chưa nhìn ra cái gì. Nghĩ đến đây, bình tĩnh lại, cung kính nói:
“Tông chủ, tình huống lúc đó là ngoài ý muốn, đệ tử cũng không cố ý đả thương người a! Dưới tình huống như vậy, đệ tử hoàn toàn là tự vệ mà thôi. Chẳng lẽ để mặc cho thanh đao hồng sắc kia của hắn chém sao?”
Tiếp Thiên đạo tôn trên mặt giãn ra một ít, thở dài, nói:
“Có thể ngươi chưa biết, chúng ta cùng Vấn Thiên Lưu, Viên Nguyệt Lưu hiện tại đang rất căng thẳng. Xảy ra chuyện hôm qua, cho dù ngươi không phải cố tình, bọn họ cũng sẽ kiếm cớ trả thù chúng ta. Tiểu Thiết Côn kia của ngươi uy lực quá lớn, sau này nên dùng một phần nhỏ thôi, để tránh ngộ thương người tốt.”
Hải Long giận dữ nói:
“Vấn Thiên Lưu là cái gì chứ, dám cả gan đối nghịch với Liên Vân Tông chúng ta? Chuyện ngày hôm qua hẳn là ngài đã rõ ràng hơn đệ tử, Đạo Diễn sư huynh một người tốt như vậy mà bị bọn chúng xuống tay một cách tàn nhẫn, nếu không phải Đạo Diễn sư huynh xin đệ tử bỏ qua cho tên súc sinh kia, thì hôm nay đệ tử đã lấy cái mạng quèn của hắn rồi.”
Trên mặt Tiếp Thiên đạo tôn hiện lên một tia mỉm cười nhàn nhạt, nói:
“Hôm qua ngươi cùng Đạo Diễn nói những gì ta đều nghe thấy. Đạo Diễn là một hài tử tốt, biết chú trọng đại cục, tuy rằng lần này hắn bị thương rất nặng, nhưng ta tin chắc, bằng vào năng lực của Liên Vân Tông, nhất định có thể chữa khỏi hoàn toàn cho hắn. Lời ngươi nói đang bán đứng thần thái ngươi rồi đó. Hôm nay xem ra đúng là do ngươi làm. Không nghĩ tới ngươi mới đắc thành Kim Đan thế mà có thể khống chế được cả độ mạnh yếu thích hợp của pháp lực, xem ra, tương lai của Liên Vân Tông đúng là phải trông cậy vào ngươi.”
Hải Long ngẩn người, bấy giờ mới ý thức được lúc trước mình đã lở lời, vội vàng biện giải nói:
“Tông chủ, lúc đó đệ tử chỉ là giả dụ mà thôi, ngài tưởng thật sao. Tu vi của đệ tử còn kém, sao có thể khống chế được độ mạnh yếu chứ?”
Tiếp Thiên đạo tôn đưa tay ngăn không cho hắn nói tiếp, nói:
“Ngươi không cần nói nữa. Coi như vừa rồi ta không có hỏi cái gì, cũng không biết cái gì cả. Ngươi là đệ tử của Liên Vân Tông ta, ta sẽ chịu trách nhiệm đối với ngươi, tại thời điểm bây giờ sẽ không để một ai có thể làm khó dễ ngươi. Được rồi, ngươi trở về tĩnh tu đi. Kỳ thật, ta biết tu vi của ngươi cao hơn con bé Đạo Hoa kia, có thể con bé này bị chúng ta làm cho hư hỏng, nên ngày mai nhất định sẽ tỷ thí một trận sống chết với ngươi, ta cũng không cách nào ngăn cản. Vì những món ăn chay của chúng ta sau này, ngày mai ngươi nên chú ý một chút, tận lực đừng gây thương tổn cho con bé, làm cho nó thấy khó khăn mà lui là được.”
Hải Long ngơ ngác đứng đó, trong lòng hắn, ở Liên Vân Tông người thân với hắn nhất chính là Linh Thông Tử, Linh Ngọc Tử cùng Phiêu Miểu đạo tôn. Còn người tôn kính nhất, đương nhiên là vị Tiếp Thiên đạo tôn này. Hắn chưa từng nghĩ đến, một nhân vật như Tiếp Thiên đạo tôn lại mở miệng nói ra như vậy. Một loại cảm giác thân thiết tự nhiên dâng trào, Hải Long nghiêm trang gật đầu, nói:
“Tông chủ, thứ cho đệ tử nói nhiều, bất luận về sau có phát sinh chuyện gì, thì vĩnh viễn đệ tử vẫn là đệ tử của Liên Vân Tông. Về phần Đạo Hoa sư muội, dù ngài không nói, đệ tử cũng không gây thương tổn cho cô ta đâu, cho dù có bại.”
Nói xong, thi lễ thật sâu, quay đầu đi ra khỏi phòng Tiếp Thiên đạo tôn.
Nhìn bộ dáng Hải Long rời đi, Tiếp Thiên đạo tôn toát ra một nụ cười ẩn ý, thì thầm nói:
“Tuy hắn tính nết cổ quái một chút, nhưng đúng là một hảo hài tử chân thật.”
Hôm qua lúc Đạo Diễn bị trọng thương, cho dù là tu vi mạnh đạo hạnh cao cũng không thể ngăn Tiếp Thiên đạo tôn thật sự nổi giận được, trong số đệ tử đông đúc, lão yêu quí nhất chính là tên đệ tử Đạo Diễn thật thà, không những có thiên chất cực cao, mà còn là người trung hậu, trong đám đệ tử đồng môn nổi danh là ‘ông ba phải’. Tuy rằng nhập môn trễ, nhưng Tiếp Thiên đạo tôn đối với hắn kỳ vọng rất cao. Khi biết được tên đệ tử yêu quí của mình bị thương nặng như vậy, liền phẫn nộ đi tìm tông chủ Tiêu Vặn của Vấn Thiên Lưu phân xữ, nhưng Tiêu Vặn và Hình Thiên lại không chịu nhận trách nhiệm. Vì không muốn thất tông chính đạo mất hòa khí với nhau, nên Tiếp Thiên đạo tôn đành cố nén giận. Hôm nay, tuy Hải Long có phần quá khích, nhưng đã làm cho lão vui mừng trong bụng, cho dù là vị đạo tôn chưởng quản cả một sơn mạch Liên Vân Sơn thì dù sao cũng là người, lão cũng có hỉ nộ ái ố, cho nên lão đã quyết định, bất luận có thế nào cũng phải che chở cho tên đệ tử tiền đồ sáng lạng này của mình.
Tiếng bước chân vang lên, một gã Tam đại đệ tử Liên Vân Tông cung kính đứng ngoài cửa nói:
“Tông chủ, có Tiêu Vặn tông chủ, Hình Thiên đạo tôn của Vấn Thiên Lưu, Huyền Vũ đạo tôn của Viên Nguyệt Lưu, Mộc Tùng tông chủ của Ngũ Chiếu Tiên cầu kiến, đang chờ ngoài cấm chế ở tịnh xá. Xem bộ dạng bọn họ, tựa hồ cũng không phải chuyện tốt.”
Tiếp Thiên đạo tôn than nhẹ một tiếng, nói:
“Chuyện gì đến sẽ đến, ngươi đi mời các vị đạo tôn còn lại ra, chúng ta cùng đi nghênh đón ‘khách quý’.”
Nói xong, lão sửa sang trường bào lại cho chỉnh tề, đứng lên đi ra cửa.
Trong mắt Tiêu Vặn từng đạo hàn quang không ngừng lóe ra, Dịch Phong Hành là một trong số đệ tử hắn tâm đắc nhất, nếu không hắn đã chẳng truyền lại cho trấn môn chi bảo Tà Dương Đao. Nhưng mà, trong trận đấu hôm nay, chẳng những tên đệ tử của mình bị đánh bại, mà cả hai kiện pháp bảo là Ngân Nguyệt Thương cùng Tà Dương Đao đều bị tổn hại, hơn nữa thân thể còn bị tên đệ tử Liên Vân Tông kia đả thương nặng. Phát sinh ngày hôm nay làm cho hắn tức giận không thể kiềm chế được, đã thế nội bộ Vấn Thiên Lưu còn lâm vào hỗn loạn, thật vất vả mới dàn xếp lại, Tiêu Vặn liền dẫn theo Hình Thiên, mời thêm người của Viên Nguyệt Lưu và Ngũ Chiếu Tiên đến đây hỏi tội. Nhưng hắn lại quên, hôm qua mình đã bác bỏ Tiếp Thiên đạo tôn như thế nào. Huyền Vũ đạo tôn nói:
“Tiêu tông chủ, xin ngài bớt giận trước. Tiếp Thiên đạo tôn dù sao cũng là nhân vật đứng đầu chính phái, chúng ta không nên quá mức gây khó khăn.”
Tiêu Vặn giận dữ nói:
“Ta có thể không tức giận được sao? Phong Hành là đệ tử tốt nhất của ta, tuy tuổi không lớn lắm, nhưng đó là đệ tử chân truyền của Vấn Thiên Lưu ta, bộ dáng kia của hắn ngươi cũng nhìn thấy. Tuy chưa chết, nhưng, ài…, hôm nay, ta nhất định phải gặp Tiếp Thiên đạo tôn đòi lại công đạo, nếu không, ta khó mà tiêu mối hận này.”
Đúng lúc này, cửa viện mở ra, tất cả cấm chế đều biến mất, Tiếp Thiên đạo tôn đi đầu, phía sau là bảy vị đạo tôn của Liên Vân Tông đi ra nghênh đón. Nhìn bảy vị đạo tôn phía sau người nào cũng một thân lam sắc quang hoàn, Tiêu Vặn không khỏi chấn động trong lòng, lúc này hắn mới ý thức được, cho dù mình và mấy người mình dẫn theo có liên thủ lại, cũng không phải đối thủ của Liên Vân Tông, vì thế cho nên khí thế cũng yếu đi vài phần. Tiến lên vài bước, trầm giọng nói:
“Tiếp Thiên tông chủ, chào ngài.”
Tiếp Thiên đạo tôn mỉm cười nói:
“Bần đạo tiếp đón chậm trễ, Tiêu tông chủ, các vị trưởng lão, mời vào trong.”
Tiêu Vặn gật đầu, một hàng bảy, tám người theo Tiếp Thiên đạo tôn đi vào bên trong tịnh xá. Vào tới lạc viện, dừng cước bộ, Tiếp Thiên đạo tôn nói:
“Mời tông chủ vào trong dùng chén trà.”
Tiêu Vặn nói:
“Không cần. Hôm nay bọn ta đến, là muốn xin Tiếp Thiên tông chủ cấp cho cái công đạo mà thôi. Tông chủ cũng đã biết, trong trận đấu hôm nay, đệ tử của quý tông chẳng những hủy hoại hai kiện pháp bảo của môn hạ ta Dịch Phong Hành, mà còn đả thương hắn. Chuyện này tựa hồ không đúng với nguyên tắc của đại hội tân nhân. Chỉ xin Tiếp Thiên tông chủ minh giám cho.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.