Chương 147: Các ngươi đều đáng chết
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
Tâm tình của Vân Yên cực kỳ phẫn nộ, nàng không nghĩ tới, dưới sự bảo đảm của Tần Lập không ngờ còn có người dám tới đây gây sự. Nếu nói không biết cửa hàng này là của Tần Lập thì cũng thôi, nhưng vấn đề là trong đám người này có một khuôn mặt Bộ Vân Yên vô cùng quen thuộc, chính là Đỗ Tử Đằng đã lâu không gặp!
Tuy nhiên, lần này cũng không phải vị Đỗ tiểu tướng quân cố ý đến đây gây sự, bởi vì mấy người khác có bộ dáng công tử trẻ tuổi, thậm chí còn không đặt Đỗ Tử Đằng vào trong mắt.
Nếu những người này đều là thứ ăn chơi trác táng thì Bộ Vân Yên khẳng định đã sớm dùng một cước đá ra ngoài. Bởi vì hiện tại ở trong thành Thanh Long, cho dù là thái tử Triệu Tinh Hà, cũng không dám trắng trợn gây sự ở chỗ Tần Lập, huống chi là người khác.
Nhưng đám thanh niên trẻ tuổi này, không ngờ không có một người nào là nhân vật đơn giản!
Bộ Vân Yên ở cùng một chỗ với Tần Lập một thời gian dài, cũng dần dần từ trên khí thế của đối phương, có thể phán đoán ra được thực lực của đối phương. Mắt thấy mình không phải đối thủ của những người này, cũng không muốn bị thiệt thòi, Bộ Vân Yên liền hết sức dứt khoát nói ra tên của Tần Lập, nói mình chính là thủ hạ, nhân viên tạm thời thôi.
Nàng lại không nghĩ rằng, người thanh niên kia nghe xong, cười ha ha, nói muốn tìm Tần Lập gây sự!
Mấy người thanh niên cùng với hắn, cũng có bộ dáng khinh thường, hoàn toàn không để Tần Lập vào mắt.
Bộ Vân Yên vừa phẫn nộ vừa cảm thấy nghi hoặc. Phẫn nộ là những người này thật sự không biết sống chết, chẳng những trêu chọc nàng, nói ra những ngôn ngữ ô uế, không ngờ còn dám gây phiền toái cho Tần Lập. Nghi hoặc chính là, khẩu âm nói chuyện của mấy người này, rõ ràng chính là khẩu âm bản địa của thành Thanh Long, làm sao có thể chưa nghe qua uy danh của Tần Lập?
Bộ Vân Yên nghĩ, dời ánh mắt về phía Đỗ Tử Đằng đang cúi đầu đứng ở đó, trầm giọng nói:
- Đỗ tiểu tướng quân, bọn họ đến tột cùng là ai? Chẳng lẽ họ không sợ chủ nhân nhà ta đến đây, gây bất lợi cho bọn họ sao?
Sau khi Đỗ Tử Đằng chịu thiệt nhiều về trong tay Tần Lập, lại bị mẹ nhốt nửa tháng, rồi sau đó các loại tin tức về Tần Lập truyền đến, ngay từ đầu tiểu tử này ấm ức không phục, đến sau đó thì thật sự sợ. Không nghĩ tới Tần Lập không ngờ cường hãn như thế, ngay cả Thiên cấp ở nơi thần bí cũng bị bại.
Tuy rằng hắn kiêu ngạo, tuy rằng hắn là hoàn khố, nhưng chung quy cũng không phải tên ngốc, như thế nào còn có thể cứng rắn đụng vào họng súng Tần Lập. Không thể trêu vào, chẳng lẽ không thể trốn tránh hay sao? Cùng lắm thì sau này không tiếp cận với ngươi thôi!
Đây là nguyên tắc làm người của Đỗ Tử Đằng, có thể khiêu khích thì mạnh mẽ giẫm lên, còn không thể trêu vào, thì lão tử tránh né ra xa!
Nhưng không nghĩ tới chính là, một đám bạn từ thuở nhỏ của hắn, khi chưa tới mười tuổi thì đã bị môn phái ở nơi thần bí mang đi, hai ngày nay bỗng nhiên trở lại. Chẳng những trở lại, bọn họ còn dẫn theo một đám huynh đệ. Những người này, đừng thấy chỉ khoảng hai mươi tuổi mà coi thường thực lực bọn họ, thậm chí có hai người bạn chơi cùng khi còn bé nghe nói đạt tới Thiên cấp, nhiều năm không thấy cũng thân. Trong lúc vô ý Đỗ Tử Đằng nói tới mình từng bị thiệt thòi trong tay Tần Lập, lại không nghĩ rằng, lúc đó đám bạn bè liền tỏ vẻ vì hắn mà trút giận. Nhưng tuy rằng Đỗ Tư Đằng là hoàn khố, lại cũng không ngốc, từ thái độ nghiến răng nghiến lợi của bạn bè, tự nhiên cũng nhìn ra gã này khằng định đã sớm có ý niệm này trong đầu.
Rồi sau đó, Đỗ Tử Đằng bỗng nhiên nghĩ đến một số tin đồn mình từng nghe thấy, cha của đám bạn mình dường như có quan hệ đối lập với Tần Lập. Tâm trạng hắn nhất thời phản ứng lại, nghĩ đến sự cảnh cáo của lão nương mạnh mẽ của mình, Đỗ Tử Đằng lập tức lắc đầu giống như trống bỏi.
- Bộ huynh, oan gia nên giải không nên kết, ta với Tần Lập cũng chỉ có một chút hiểu lầm thôi. Hơn nữa, không dối gạt Bộ huynh, thực lực của gã Tần Lập kia rất mạnh, từng chiến thắng cao thủ Thiên cấp! Một chút chuyện nhỏ ấy, tiểu đệ vẫn không muốn làm phiền Bộ huynh ra tay.
Lúc ấy Bộ Kinh Phong vỗ ngực nói:
- Chiến thắng qua võ giả Thiên cấp thì sao chứ? Ca ca ta cũng là Địa cấp bậc cao, còn hai sư huynh ta cũng là võ giả Thiên cấp! Một đám người chúng ta còn không đánh được một mình hắn hay sao? Ta nói Đỗ Tử Đằng ngươi khi nhỏ lá gan rất lớn mà, chuyện xấu gì mà ngươi không dám làm hiện tại không ngờ càng lớn càng nhát gan? Không được. Ta nghe nói, Tần Lập kia có một gian cửa hàng, nữ chủ ở đó rất xinh đẹp, còn cùng họ với ta, thật sự là có duyên nha. Ha ha, đi, ngươi cùng đi với ta đi. Hôm nay ta cho ngươi nhận thức một chút cái gì mới gọi là cường thế chân chính! Cho dù Tần Lập kia đến đây, ta cũng cam đoan hắn không dám phóng một cái rắm.
Đỗ Tử Đằng lúc này xem như là hiểu rõ, trước khi Bộ Kinh Phong đến đây, cũng đã tìm hiểu tỉ mỉ chuyện đã trải qua, mà ngay cả bà chủ của cửa hàng kia họ gì cũng biết.
Hắn lập tức vẻ mặt đau khổ nói:
- Không được, ta mà đi thì mẹ ta sẽ đánh chết ta!
- Mẹ kiếp! Mẹ ngươi cũng quá khiếp nhược. Không được, ta làm ca ca, không thể để ngươi đọa lạc như thế. Còn như vậy, có lẽ ngươi sẽ thành người tốt! Mẹ nó, không phải ngươi hận nhất là người tốt hay sao? Đi theo ta!
Cứ như vậy, Đỗ Tử Đằng một vạn lần không tình nguyện, cũng liền bị kéo đến nơi này.
Thấy Bộ Vân Yên hỏi mình, thân thể Đỗ Tử Đằng không kìm nổi run lên, vẻ mặt cầu xin nói:
- Bộ lão bản, chuyện này không có chút liên quan gì với ta!
- Thứ phế vật như ngươi, không bằng rắm chó! Ngươi chờ đó, chờ huynh đệ ta hoàn toàn sảng khoái thì cũng sẽ cho ngươi được chấm mút chút xíu! Thật là, không phải chỉ là một người đàn bà sao? Có cái gì đáng lo chứ! Hiện tại ngươi còn hơn cả loại hèn nhát!
Hiện tại xem ra Đỗ Tử Đằng hiểu rõ, tên hỗn đản Bộ Kinh Phong chỉ đưa mình tới cho đủ số. Một khi có chuyện gì thì hắn có thể lên trên người mình hoàn toàn, đã nói là trút giận cho mình mới làm như vậy. Nghĩ vậy, Đỗ Tử Đằng cũng không khỏi thầm hận trong lòng: “tên hỗn đản này lúc nhỏ thích làm vậy, hiện tại vẫn là như thế!”
Nhưng lần này, mình nói gì, cũng không thể để hắn kéo xuống nước (dụ dỗ phạm tội). Nghĩ vậy, Đỗ Tử Đằng bỗng nhiên ôm bụng, kêu lên:
- Ui cha, có lẽ ta bị đau bụng rồi. Con mẹ nó! Không được, bụng ta đau, ta muốn đi đại tiện!
Nói xong, hắn xoay người liền chạy ra ngoài. Có người bên cạnh Bộ Kinh Phong muốn ngăn cản hắn, nhưng Bộ Kinh Phong bĩu môi, nói:
- Quên đi, cho hắn đi đi. Một tên nhút nhát, chẳng lẽ tên Tần Lập kia đáng sợ như vậy?
Quay đầu, cười dâm đãng với Bộ Vân Yên, nói:
- Con quỷ nhỏ xinh đẹp, ngươi muốn ở đây hay là muốn đổi đến nơi tốt hơn? Nhìn dáng người lẳng lơ của cô, chà chà, không biết mấy người huynh đệ chúng ta có thể thỏa mãn được ngươi đây?
- Sư đệ! Ngươi nói lời này là sai rồi. Đây chẳng phải là ngươi nói chúng ta đều không được sao! Người đàn ông làm sao có thể nói mình không được chứ?
Một người thanh niên với vẻ mặt dâm tà, vừa đánh giá thân thể của Bộ Vân Yên với vẻ tham lam vừa cười dâm đãng.
Lập tức truyền đến một trận cười vang từ đám người bọn họ.
Khuôn mặt tươi cười của Bộ Vân Yên tức giận đến trắng nhợt, trong lòng âm thầm niệm:
“Công tử! Ngươi đến nhanh một chút đi nha”.
- Muốn kéo dài thời gian sao? Các huynh đệ, các ngươi nói chúng ta trước tiên xử lý nữ nhân này hay là chờ gã Hầu gia chó má kia?
Bộ Kinh Phong mặt không biểu tình nói.
- Ta vừa nhìn thấy có người đi báo tin, hay là chúng ta trước tiên chờ tiểu tử kia đến, làm trò trước mặt hắn, sau đó, hắc hắc hắc hắc. Chẳng phải quá tốt sao?
Có một người thanh niên cười dâm nói.
- Các ngươi là một đám súc sinh!
Đôi mắt Bộ Vân Yên gần như phun ra lửa. Ở trước mặt đám người này muốn chạy, cũng là một loại hy vọng xa vời. Trong khoảng thời gian ngắn, Bộ Vân Yên hiển nhiên đưa ra quyết định, thà chết, cũng sẽ không chịu bị làm nhục!
- Đây là súc sinh sao? Chờ lát nữa càng súc sinh hơn ấy chứ! Ha ha ha!
- Đúng vậy, đúng vậy! Những sư huynh trong sư môn, đều nói thế tục rất tốt, hôm nay mới thấy, nguyên lai là con gái của thế tục tốt. Một đám người xinh đẹp, lại dễ chiếm đoạt. Thật sự là tốt. Ha ha!
- Ha ha ha ha!
Đám người này không kiêng nể gì mà cưới lớn
Hô!
Một luồng khí thế khổng lồ, chợt bao phủ trên không của cả con đường thương nghiệp. Sau đó, thổi quét tới cửa hàng đan dược Tần Ký.
Tiếng cười trong cửa hàng, đột nhiên ngừng lại, trên mặt những người này đề lộ ra một chút ngưng trọng. Chỉ dựa vào phần khí thế này, đối phương cũng thật sự không phải là người dễ trêu chọc.
Tuy nhiên, ở chỗ bọn họ lại có hai võ giả có cấp bậc Thiên cấp, có ba võ giả Địa cấp bậc chín, một Địa cấp bậc bảy. Bọn họ căn bản không tin, với thực lực mạnh mẽ như thế thì bắt không được một võ giả Thiên cấp.
- Công tử!
Bộ Vân Yên bặm môi, nước mắt nối nhau chảy xuống. Cuộc đời nàng chưa từng yếu ớt ủy khuất như ngày hôm nay. Cho dù mẫu thân sớm chết, nàng một mình gia nhập nghiệp đoàn thợ săn, tiếp nhận các loại nhiệm vụ, thời điểm cuộc sống gian nan, cũng chưa bao giờ từng sợ hãi.
Hôm nay, nàng thật sự cảm giác mình rất yếu ớt trước đám người không biết từ đâu ra, không chỉ là một đám vô sỉ mà lại còn là một đám ác ma!
Khí tức từ trên người bọn họ ngẫu nhiên toát ra, có thể cảm nhận thực lực của những người này mạnh như thế nào.
Thân thể Tần Lập xuất hiện trước cửa, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ giận dữ. Vừa rồi hắn chạy vội tới, vừa phóng ra thần thức tập trung ở nơi này, đồng thời cũng nghe thấy mấy câu ô uế cuối cùng của mấy người này.
“Những người này, đáng chết!”
- Ô! Chính chủ quả nhiên đến đây, nhìn thực lực này, không đơn giản nha! Gần có thực lực Thiên cấp rồi hả? Ha ha! Chúng ta chờ ngươi đã nửa ngày! Còn muốn mời ngươi xem sinh hoạt khiêu dâm đấy! Ha ha ha!
Bộ Kinh Phong cười lạnh nhìn Tần Lập, trong đôi mắt bắn ra hai luồng lửa giận nồng đậm. Gã đáng chết trước mặt này sỉ nhục phụ thân mình đến mức không chịu nổi, thậm chí hiện tại cũng trốn tránh không dám nhìn hắn!
Bộ Kinh Phong không muốn nói phụ thân của mình vô năng. Là một nhi tử, hắn chỉ muốn giúp một chút sức cho phụ thân. Hơn nữa, khiến hắn không phục nhất là phụ thân Bộ Đồng của hắn, chết sống cũng không cho hắn trêu vào Tần Lập, nói đám người bọn họ cũng không phải đối thủ của Tần Lập.
Lời này mới chính thức chạm vào nỗi đau của đám người Bộ Kinh Phong. Bọn họ là những người nào chứ? Cũng là cấp thiên tài ở nơi thần bí! Như thế nào không thể nào bằng người trong thế tục? Như thế nào có thể chứ?
Cho nên đám môn đồ trẻ tuổi khí thịnh ở nơi thần bí, lén sau lưng Bộ Đồng lặng lẽ đến nơi này, nhưng lại bị vẻ mỹ mạo của Bộ Vân Yên hấp dẫn. Vốn tâm tính tà ác, tức thì hoàn toàn tràn ra, thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Tất cả chuyện này chỉ vì bọn họ có được thực lực cường đại!
- Các ngươi đều đáng chết.
Ánh mắt Tần Lập lạnh lùng, giọng điệu bình tĩnh, nhưng một luồng tức giận tận trời lại theo lời này của hắn tràn ra.
Tuy nhiên, lần này cũng không phải vị Đỗ tiểu tướng quân cố ý đến đây gây sự, bởi vì mấy người khác có bộ dáng công tử trẻ tuổi, thậm chí còn không đặt Đỗ Tử Đằng vào trong mắt.
Nếu những người này đều là thứ ăn chơi trác táng thì Bộ Vân Yên khẳng định đã sớm dùng một cước đá ra ngoài. Bởi vì hiện tại ở trong thành Thanh Long, cho dù là thái tử Triệu Tinh Hà, cũng không dám trắng trợn gây sự ở chỗ Tần Lập, huống chi là người khác.
Nhưng đám thanh niên trẻ tuổi này, không ngờ không có một người nào là nhân vật đơn giản!
Bộ Vân Yên ở cùng một chỗ với Tần Lập một thời gian dài, cũng dần dần từ trên khí thế của đối phương, có thể phán đoán ra được thực lực của đối phương. Mắt thấy mình không phải đối thủ của những người này, cũng không muốn bị thiệt thòi, Bộ Vân Yên liền hết sức dứt khoát nói ra tên của Tần Lập, nói mình chính là thủ hạ, nhân viên tạm thời thôi.
Nàng lại không nghĩ rằng, người thanh niên kia nghe xong, cười ha ha, nói muốn tìm Tần Lập gây sự!
Mấy người thanh niên cùng với hắn, cũng có bộ dáng khinh thường, hoàn toàn không để Tần Lập vào mắt.
Bộ Vân Yên vừa phẫn nộ vừa cảm thấy nghi hoặc. Phẫn nộ là những người này thật sự không biết sống chết, chẳng những trêu chọc nàng, nói ra những ngôn ngữ ô uế, không ngờ còn dám gây phiền toái cho Tần Lập. Nghi hoặc chính là, khẩu âm nói chuyện của mấy người này, rõ ràng chính là khẩu âm bản địa của thành Thanh Long, làm sao có thể chưa nghe qua uy danh của Tần Lập?
Bộ Vân Yên nghĩ, dời ánh mắt về phía Đỗ Tử Đằng đang cúi đầu đứng ở đó, trầm giọng nói:
- Đỗ tiểu tướng quân, bọn họ đến tột cùng là ai? Chẳng lẽ họ không sợ chủ nhân nhà ta đến đây, gây bất lợi cho bọn họ sao?
Sau khi Đỗ Tử Đằng chịu thiệt nhiều về trong tay Tần Lập, lại bị mẹ nhốt nửa tháng, rồi sau đó các loại tin tức về Tần Lập truyền đến, ngay từ đầu tiểu tử này ấm ức không phục, đến sau đó thì thật sự sợ. Không nghĩ tới Tần Lập không ngờ cường hãn như thế, ngay cả Thiên cấp ở nơi thần bí cũng bị bại.
Tuy rằng hắn kiêu ngạo, tuy rằng hắn là hoàn khố, nhưng chung quy cũng không phải tên ngốc, như thế nào còn có thể cứng rắn đụng vào họng súng Tần Lập. Không thể trêu vào, chẳng lẽ không thể trốn tránh hay sao? Cùng lắm thì sau này không tiếp cận với ngươi thôi!
Đây là nguyên tắc làm người của Đỗ Tử Đằng, có thể khiêu khích thì mạnh mẽ giẫm lên, còn không thể trêu vào, thì lão tử tránh né ra xa!
Nhưng không nghĩ tới chính là, một đám bạn từ thuở nhỏ của hắn, khi chưa tới mười tuổi thì đã bị môn phái ở nơi thần bí mang đi, hai ngày nay bỗng nhiên trở lại. Chẳng những trở lại, bọn họ còn dẫn theo một đám huynh đệ. Những người này, đừng thấy chỉ khoảng hai mươi tuổi mà coi thường thực lực bọn họ, thậm chí có hai người bạn chơi cùng khi còn bé nghe nói đạt tới Thiên cấp, nhiều năm không thấy cũng thân. Trong lúc vô ý Đỗ Tử Đằng nói tới mình từng bị thiệt thòi trong tay Tần Lập, lại không nghĩ rằng, lúc đó đám bạn bè liền tỏ vẻ vì hắn mà trút giận. Nhưng tuy rằng Đỗ Tư Đằng là hoàn khố, lại cũng không ngốc, từ thái độ nghiến răng nghiến lợi của bạn bè, tự nhiên cũng nhìn ra gã này khằng định đã sớm có ý niệm này trong đầu.
Rồi sau đó, Đỗ Tử Đằng bỗng nhiên nghĩ đến một số tin đồn mình từng nghe thấy, cha của đám bạn mình dường như có quan hệ đối lập với Tần Lập. Tâm trạng hắn nhất thời phản ứng lại, nghĩ đến sự cảnh cáo của lão nương mạnh mẽ của mình, Đỗ Tử Đằng lập tức lắc đầu giống như trống bỏi.
- Bộ huynh, oan gia nên giải không nên kết, ta với Tần Lập cũng chỉ có một chút hiểu lầm thôi. Hơn nữa, không dối gạt Bộ huynh, thực lực của gã Tần Lập kia rất mạnh, từng chiến thắng cao thủ Thiên cấp! Một chút chuyện nhỏ ấy, tiểu đệ vẫn không muốn làm phiền Bộ huynh ra tay.
Lúc ấy Bộ Kinh Phong vỗ ngực nói:
- Chiến thắng qua võ giả Thiên cấp thì sao chứ? Ca ca ta cũng là Địa cấp bậc cao, còn hai sư huynh ta cũng là võ giả Thiên cấp! Một đám người chúng ta còn không đánh được một mình hắn hay sao? Ta nói Đỗ Tử Đằng ngươi khi nhỏ lá gan rất lớn mà, chuyện xấu gì mà ngươi không dám làm hiện tại không ngờ càng lớn càng nhát gan? Không được. Ta nghe nói, Tần Lập kia có một gian cửa hàng, nữ chủ ở đó rất xinh đẹp, còn cùng họ với ta, thật sự là có duyên nha. Ha ha, đi, ngươi cùng đi với ta đi. Hôm nay ta cho ngươi nhận thức một chút cái gì mới gọi là cường thế chân chính! Cho dù Tần Lập kia đến đây, ta cũng cam đoan hắn không dám phóng một cái rắm.
Đỗ Tử Đằng lúc này xem như là hiểu rõ, trước khi Bộ Kinh Phong đến đây, cũng đã tìm hiểu tỉ mỉ chuyện đã trải qua, mà ngay cả bà chủ của cửa hàng kia họ gì cũng biết.
Hắn lập tức vẻ mặt đau khổ nói:
- Không được, ta mà đi thì mẹ ta sẽ đánh chết ta!
- Mẹ kiếp! Mẹ ngươi cũng quá khiếp nhược. Không được, ta làm ca ca, không thể để ngươi đọa lạc như thế. Còn như vậy, có lẽ ngươi sẽ thành người tốt! Mẹ nó, không phải ngươi hận nhất là người tốt hay sao? Đi theo ta!
Cứ như vậy, Đỗ Tử Đằng một vạn lần không tình nguyện, cũng liền bị kéo đến nơi này.
Thấy Bộ Vân Yên hỏi mình, thân thể Đỗ Tử Đằng không kìm nổi run lên, vẻ mặt cầu xin nói:
- Bộ lão bản, chuyện này không có chút liên quan gì với ta!
- Thứ phế vật như ngươi, không bằng rắm chó! Ngươi chờ đó, chờ huynh đệ ta hoàn toàn sảng khoái thì cũng sẽ cho ngươi được chấm mút chút xíu! Thật là, không phải chỉ là một người đàn bà sao? Có cái gì đáng lo chứ! Hiện tại ngươi còn hơn cả loại hèn nhát!
Hiện tại xem ra Đỗ Tử Đằng hiểu rõ, tên hỗn đản Bộ Kinh Phong chỉ đưa mình tới cho đủ số. Một khi có chuyện gì thì hắn có thể lên trên người mình hoàn toàn, đã nói là trút giận cho mình mới làm như vậy. Nghĩ vậy, Đỗ Tử Đằng cũng không khỏi thầm hận trong lòng: “tên hỗn đản này lúc nhỏ thích làm vậy, hiện tại vẫn là như thế!”
Nhưng lần này, mình nói gì, cũng không thể để hắn kéo xuống nước (dụ dỗ phạm tội). Nghĩ vậy, Đỗ Tử Đằng bỗng nhiên ôm bụng, kêu lên:
- Ui cha, có lẽ ta bị đau bụng rồi. Con mẹ nó! Không được, bụng ta đau, ta muốn đi đại tiện!
Nói xong, hắn xoay người liền chạy ra ngoài. Có người bên cạnh Bộ Kinh Phong muốn ngăn cản hắn, nhưng Bộ Kinh Phong bĩu môi, nói:
- Quên đi, cho hắn đi đi. Một tên nhút nhát, chẳng lẽ tên Tần Lập kia đáng sợ như vậy?
Quay đầu, cười dâm đãng với Bộ Vân Yên, nói:
- Con quỷ nhỏ xinh đẹp, ngươi muốn ở đây hay là muốn đổi đến nơi tốt hơn? Nhìn dáng người lẳng lơ của cô, chà chà, không biết mấy người huynh đệ chúng ta có thể thỏa mãn được ngươi đây?
- Sư đệ! Ngươi nói lời này là sai rồi. Đây chẳng phải là ngươi nói chúng ta đều không được sao! Người đàn ông làm sao có thể nói mình không được chứ?
Một người thanh niên với vẻ mặt dâm tà, vừa đánh giá thân thể của Bộ Vân Yên với vẻ tham lam vừa cười dâm đãng.
Lập tức truyền đến một trận cười vang từ đám người bọn họ.
Khuôn mặt tươi cười của Bộ Vân Yên tức giận đến trắng nhợt, trong lòng âm thầm niệm:
“Công tử! Ngươi đến nhanh một chút đi nha”.
- Muốn kéo dài thời gian sao? Các huynh đệ, các ngươi nói chúng ta trước tiên xử lý nữ nhân này hay là chờ gã Hầu gia chó má kia?
Bộ Kinh Phong mặt không biểu tình nói.
- Ta vừa nhìn thấy có người đi báo tin, hay là chúng ta trước tiên chờ tiểu tử kia đến, làm trò trước mặt hắn, sau đó, hắc hắc hắc hắc. Chẳng phải quá tốt sao?
Có một người thanh niên cười dâm nói.
- Các ngươi là một đám súc sinh!
Đôi mắt Bộ Vân Yên gần như phun ra lửa. Ở trước mặt đám người này muốn chạy, cũng là một loại hy vọng xa vời. Trong khoảng thời gian ngắn, Bộ Vân Yên hiển nhiên đưa ra quyết định, thà chết, cũng sẽ không chịu bị làm nhục!
- Đây là súc sinh sao? Chờ lát nữa càng súc sinh hơn ấy chứ! Ha ha ha!
- Đúng vậy, đúng vậy! Những sư huynh trong sư môn, đều nói thế tục rất tốt, hôm nay mới thấy, nguyên lai là con gái của thế tục tốt. Một đám người xinh đẹp, lại dễ chiếm đoạt. Thật sự là tốt. Ha ha!
- Ha ha ha ha!
Đám người này không kiêng nể gì mà cưới lớn
Hô!
Một luồng khí thế khổng lồ, chợt bao phủ trên không của cả con đường thương nghiệp. Sau đó, thổi quét tới cửa hàng đan dược Tần Ký.
Tiếng cười trong cửa hàng, đột nhiên ngừng lại, trên mặt những người này đề lộ ra một chút ngưng trọng. Chỉ dựa vào phần khí thế này, đối phương cũng thật sự không phải là người dễ trêu chọc.
Tuy nhiên, ở chỗ bọn họ lại có hai võ giả có cấp bậc Thiên cấp, có ba võ giả Địa cấp bậc chín, một Địa cấp bậc bảy. Bọn họ căn bản không tin, với thực lực mạnh mẽ như thế thì bắt không được một võ giả Thiên cấp.
- Công tử!
Bộ Vân Yên bặm môi, nước mắt nối nhau chảy xuống. Cuộc đời nàng chưa từng yếu ớt ủy khuất như ngày hôm nay. Cho dù mẫu thân sớm chết, nàng một mình gia nhập nghiệp đoàn thợ săn, tiếp nhận các loại nhiệm vụ, thời điểm cuộc sống gian nan, cũng chưa bao giờ từng sợ hãi.
Hôm nay, nàng thật sự cảm giác mình rất yếu ớt trước đám người không biết từ đâu ra, không chỉ là một đám vô sỉ mà lại còn là một đám ác ma!
Khí tức từ trên người bọn họ ngẫu nhiên toát ra, có thể cảm nhận thực lực của những người này mạnh như thế nào.
Thân thể Tần Lập xuất hiện trước cửa, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ giận dữ. Vừa rồi hắn chạy vội tới, vừa phóng ra thần thức tập trung ở nơi này, đồng thời cũng nghe thấy mấy câu ô uế cuối cùng của mấy người này.
“Những người này, đáng chết!”
- Ô! Chính chủ quả nhiên đến đây, nhìn thực lực này, không đơn giản nha! Gần có thực lực Thiên cấp rồi hả? Ha ha! Chúng ta chờ ngươi đã nửa ngày! Còn muốn mời ngươi xem sinh hoạt khiêu dâm đấy! Ha ha ha!
Bộ Kinh Phong cười lạnh nhìn Tần Lập, trong đôi mắt bắn ra hai luồng lửa giận nồng đậm. Gã đáng chết trước mặt này sỉ nhục phụ thân mình đến mức không chịu nổi, thậm chí hiện tại cũng trốn tránh không dám nhìn hắn!
Bộ Kinh Phong không muốn nói phụ thân của mình vô năng. Là một nhi tử, hắn chỉ muốn giúp một chút sức cho phụ thân. Hơn nữa, khiến hắn không phục nhất là phụ thân Bộ Đồng của hắn, chết sống cũng không cho hắn trêu vào Tần Lập, nói đám người bọn họ cũng không phải đối thủ của Tần Lập.
Lời này mới chính thức chạm vào nỗi đau của đám người Bộ Kinh Phong. Bọn họ là những người nào chứ? Cũng là cấp thiên tài ở nơi thần bí! Như thế nào không thể nào bằng người trong thế tục? Như thế nào có thể chứ?
Cho nên đám môn đồ trẻ tuổi khí thịnh ở nơi thần bí, lén sau lưng Bộ Đồng lặng lẽ đến nơi này, nhưng lại bị vẻ mỹ mạo của Bộ Vân Yên hấp dẫn. Vốn tâm tính tà ác, tức thì hoàn toàn tràn ra, thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Tất cả chuyện này chỉ vì bọn họ có được thực lực cường đại!
- Các ngươi đều đáng chết.
Ánh mắt Tần Lập lạnh lùng, giọng điệu bình tĩnh, nhưng một luồng tức giận tận trời lại theo lời này của hắn tràn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.