Chương 770: Cảm ngộ đạo vận Hoang cổ !
Tiểu Đao Phong Lợi
02/04/2013
- Sư đệ, xin chào.
Nam Cung Tử Lăng ngưng mắt nhìn Tần Lập một lát.,đôi mắt sáng ngời như ánh sao khôi phục lại bình tĩnh, phẳng lặng không dao động.
Lúc này Tần Lập thật có chút xấu hổ, nếu như không biết thì cũng thôi, hết lần này tới lần khác Nam Cung Tử Lăng lưu lại lời nhắn cho hắn ở Ô Long Sơn mặc kệ tị hiềm để lại công pháp cởi bỏ cấm chế trên người Cơ Ngữ Yên.
Tần Lập hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Ra mắt sư tỷ.
Ô Quận Vương tử nhiên là biết vấn đề giữa Tần Lập cùng Nam Cung Tử Lăng, nhàn nhạt nói:
- Con đường tu luyện vô cùng dài dòng. Các con đều là con cưng của trời, kiều nữ của trời, vi sư hy vọng các con có thể bước lên đỉnh điểm càng cao hơn không bị tục sự ràng buộc.
Nam Cung Tử Lăng cười duyên dáng, như tiên hoa nở rộ, vô cùng xinh đẹp, nhẹ giọng nói:
- Sư phụ, Tử Lăng cùng Ô Long Sơn nhất mạch đã sớm không có quan hệ gì nữa, những người đó gieo gió gặt bảo, Tử Lăng không hận sư đệ.
Nam Cung Tử Lăng nói rồi, ánh mắt đỏ lên, nói tiếp:
- Những chuyện ác bọn họ đã làm, Tử Lăng sớm nhìn ở trong mắt, chết vạn lần cũng khó đền tội, nhưng Tử Lăng không làm được quân pháp không nể thân tình. Cho nên, sư đệ tiêu diệt Ô Long Sơn nhất mạch, coi như là trừ hại. Trong lòng Tử Lăng tuy có khổ sở, nhưng tuyệt sẽ không giận lây tới sư đệ.
- Tốt! Đây mới thật là đồ nhi ngoan của ta. Năm đó nếu như không phải con cầu xin sư phụ, những tên ở Ô Long Sơn đã sớm bị sư phụ diệt rồi.
Ô Quận Vương cười cười, sau đó nhìn Tần Lập nói:
- Cho nên, con đừng vì những chuyện đó mà cảm thấy hổ thẹn với sư tỷ con, dẫn đến sâu trong nội tâm mình lưu lại một tia chấp niệm. Điều này sẽ rất bất lợi với con đường tu luyện của con.
Tần Lập khẽ giật mình, đúng là chuyện này hắn vẫn cảm thấy rất có lỗi với Nam Cung Tử Lăng, bởi vì những người đó dù có ngàn vạn tội trạng, nhưng dù sao cũng là thân nhân Nam Cung Tử Lãng. Hắn tự tay trán áp tiêu diệt toàn bộ Ô Long Sơn nhất mạch, nếu như đời này không nhận biết Nam Cung Tử Lăng thì cũng thôi, hẳn sẽ không lưu lại gánh nặng tâm lý gì.
Nhưng ý trời trêu ngươi, Nam Cung Tử Lăng lại thành sư tỷ hắn...
Khóe miệng Tần Lập khẽ co quắp, không nói gì.
Nam Cung Tử Lăng đôi mắt cực đẹp nhìn vào Tần Lập, nhẹ giọng nói:
- Sư đệ, tỷ thật không có trách đệ. Nếu đệ biết được những tội ác của bọn họ, dù tỷ là sư tỷ của đệ, đệ cũng sẽ không có chút gánh nặng tâm lý nào. Đệ không biết, có đôi khi tỷ cũng muốn tự mình ra tay diệt sạch bọn họ.
Nam Cung Tử Lăng nói rồi, bước tới kéo tay Tần Lập:
- Đi, sư tỷ nói cho đệ những tội ác chồng chất của bọn họ.
Mấy canh giờ sau, Tần Lập đi ra khỏi phòng Nam Cung Tử Lăng, thở ra một hơi thật dài, trong lòng sầu muộn đã hết. Bước ra cửa phòng, Tần Lập không quay người lại, mà khẽ giọng nói:
- Sư tỷ. cảm tạ tỷ!
Trong phòng, truyền ra một giọng nói nghẹn ngào:
- Sư đệ, hẳn là sư tỷ phải cảm tạ đệ. Đệ giúp sư tỷ báo thù mẫu thân, khuất mắc trong lòng sư tỷ cũng đã cởi bỏ được.
Giọng nói nhu nhược, không chút nào giống như một Địa Tiên đại năng trẻ tuổi, ngược lại càng giống như một nữ tử nhu nhược bình thường.
Trong lòng Tần Lập thầm than, cũng không nói, mà bước đi về phía gian phòng chỗ Ô Quận Vương. Hắn thật là khó có thể tin được, những người Ô Long Sơn lại đi đến bước không có nhân tính như thế.
Khi Nam Cung Tử Lăng lệ rơi như mưa nói tới chuyện mẫu thân nàng năm đó, vì làm sai một việc mà bị lăng nhục. Tần Lập thật sự không thể tin nổi lại có người đối đãi với thê tử, mẫu thân của mình như vậy, lại có thể trơ mắt nhìn nàng bị dệ tử cấp thấp nhất trong môn phái vũ nhục mà thờ ơ như không.
Sau khi mẫu thân Nam Cung Tử Lăng không chịu được mà tự sát, đối mặt với Nam Cung Tử Lăng vẫn khóc cầu, Nam Cung Liệt Nhật phụ thân của nàng nói ra một câu.
"Một tiện nhân mà thôi, chết thì chết, khóc cái gì?"
Một câu, hoàn toàn bộc lộ ra bản tính vô tình vô nghĩa của Nam Cung Liệt Nhật. Còn lúc đó, Nam Cung Tử Lăng mới mười mấy tuổi, Nam Cung Hiển cũng mới bảy tám tuổi so với Nam Cung Tử Lăng thương tâm muốn chết, Nam Cung Hiển lại vỗ tay vui mừng.
Chuyện này, vẫn đặt ở sâu trong nội tâm Nam Cung Tử Lăng, đã rất nhiều năm rồi mà nàng vẫn không cách nào quên được thảm cảnh của mẫu thân khi chết. Cũng chính bởi chuyện này, giữa Nam Cung Tử Lăng cùng phụ thân Nam Cung Liệt Nhật sinh ra vết rách không thể xóa nhòa. Đến sau này cuối cùng bùng phát, bị Nam Cung Liệt Nhật trục xuất khỏi Ô Long Sơn...
So với Nam Cung Liệt Nhật, những chuyện Nam Cung Hiển đệ đệ Nam Cung Tử Lăng đã làm, càng không phải là người, hoàn toàn là một con súc sinh không hơn không kém.
Cho nên, Nam Cung Tử Lăng mới nói không chút trách tội Tần Lập, toàn bộ Ô Long Sơn nhất mạch, môn phái ẩn tàng cường đại, từ trong ra ngoài đều đã mục nát quá mức rồi.
Hôm nay bị người diệt, chỉ có thể dùng hai chữ hình dung.
Xứng đáng!
- Sư phụ, đệ tử đã đến.
Tần Lập đứng ở trước cửa phòng căn nhà có chỗ Ô Quận Vương, khẽ giọng nói.
- Đã nghĩ thông rồi chứ?
Trong phòng, truyền đến giọng nói bình tĩnh của Ô Quận Vương.
- Đã rõ.
- Vậy thì vào đi.
Tần Lập đẩy cửa đi vào. Trong phòng có chút u ám, bày biện cũng rất đơn giản, Ô Quận Vương vẻ mặt bình thản ngồi trên bồ đoàn, yên lặng nhắm mắt dưỡng thần.
Thấy Tần Lập tiến vào, Ô Quận Vương lấy từ dưới giường ra một chiếc rương gỗ nặng nề. Rương gỗ này tạo cho người ta một loại cảm giác xa xưa thê lương, giống như trải qua năm tháng vô tận,, cỗ khí tức tang thương làm cho trước mắt Tần Lập xuất hiện một bức tràng cảnh thời đại Hoang cổ .
Một vùng núi non trùng điệp vô tận, cổ thụ trên núi đều cao mấy ngàn cả vạn thước, chọc thắng trời cao, thỉnh thoảng có thể thấy những con chim to lớn bay qua, còn có thể nghe được trong dãy núi truyền đến tiếng rồng ngâm thú rống khủng bố...
Tần Lập ngây ngốc một chỗ, trợn mắt há mồm nhìn một con chim to lớn che trời phủ đất, quắp lấy một con giao long dài mấy ngàn thước.
Con giao long kia rõ ràng cũng là thần thú Hoang cổ , đã trưởng thành, giữa lúc uốn lượn, thiên địa biến sắc, sấm vang chớp giật, cuồng phong gào thét, mưa xối tầm tả.
Nhưng con chim khổng lồ này rõ ràng càng cao hơn một bậc, toàn thân tán ra quang mang vàng kim rực rỡ, hình thành một vòng sáng vô cùng to lớn, toàn bộ công kích đều bị chắn ở ngoài vòng sáng. Hai móng vuốt dữ tợn gắt gao quắp lấy chỗ bảy tấc giao long, phát ra tiếng kêu sắc bén, tiếng lêu cường đại đến mức có thể chấn nát sắt đá.
Tần Lập cũng cảm giác từng trận mê muội, vội vận công chống lại, bên tai bổng truyền tới tiếng nói trầm thấp của Ô Quận Vương:
- Đừng chống lại, sẽ không tổn thương tới con, nhanh chóng cảm ngộ thiên đạo Hoang Cổ.
Tần Lập nghe vậy, trực tiếp hoàn toàn buông lỏng tâm thần. Quả nhiên, tiếng kêu của con chim khổng lồ tuy rằng vô cùng khủng bố, nhưng ập tới trước mặt vẫn không hề tổn thương đến Tần Lập.
Ngược lại, từ trong tiếng kêu kia, Tần Lập cảm nhận được một cỗ lực lượng pháp tắc tự nhiên.
Cuối cùng, Tần Lập nhìn con chim khổng lồ này quắp lấy giao long bay qua núi non trùng điệp, giao long giãy dụa hấp hối tung máu tươi nhuộm đỏ trời cao.
Đến cuối cùng, con chim khổng lồ hạ xuống một gốc cây cổ thụ nằm rạp dưới đất, uốn lượn như cự long.
Gốc cổ thụ này, nếu không biết, còn tưởng rằng là một dãy núi.
Cực kỳ khổng lồ!
Máu giao long chảy ra từng mảng lớn, chảy vào bên trong cổ thụ này...
Hình ảnh trước mắt Tần Lập, đến đó biến mất.
Tần Lập hai mắt khép hờ, chăm chú cảm ngộ một màn vừa rồi. Con chim khổng lồ che trời che trời che đất, lao xuống từ trời cao, mang theo cỗ khí thế chỉ ta Độc Tôn , gây cho Tần Lập chấn động rất lớn.
Bao gồm mỗi một động tác của con chim khổng lồ, đều chiếu lại như một pha quay chậm trong đầu Tần Lập, trong lòng Tần Lập cảm ngộ cực sâu.
Thiên địa thời đại Hoang cổ , nơi nơi đều lưu động đạo vận, khó trách thời đại Hoang cổ mạnh như vậy. Đến ngày hôm nay, đạo vận gần như trở thành một thứ không thể thấy được, rất nhiều Địa Tiên đại năng đến chết cũng không tham ngộ ra được một tia đạo vận.
Phiến thiên địa này, đã sớm thay đổi.
Toàn thân Tần Lập khẽ run lên, hai mắt khôi phục thanh minh, lộ ra ánh mắt hoảng sợ nhìn Ô Quận Vương:
- Sư phụ. đó... đó là chuyện gì vậy?
Ô Quận Vương mỉm cười, khẽ giọng than thở:
- Thật không hỗ là người ứng vận, số mệnh này... chậc, quả thật là quá cường đại.
Cái rương gỗ này là dùng gốc cây long thụ nhuộm máu giao long Hoang cổ chế thành, chẳng qua người có thể cảm nhận được đạo vận Hoang cổ từ trên rương gỗ này, lại chỉ có một mình con. Vi sư không được, những người truy tùy vi sư không được, sư tỷ của con cũng tính là kiều nữ của trời, cũng vẫn không được. Con chỉ liếc nhìn là có thể lĩnh ngộ, phần ngộ tính này, nơi Thần Vực cũng không có ai sánh bằng.
Tần Lập nghẹn họng trân trối nhìn Ô Quận Vương, trong mắt tràn ngập vẻ không dám tin tưởng, lẩm bẩm:
- Như vậy cũng được?
Ô Quận Vương bĩu môi, làm ra một biểu tình bướng bỉnh, nói:
- Lời này hẳn là ta nói mới đúng. Ha ha!
Tần Lập vẻ mặt hết chỗ nói, phát hiện Ô Quận Vương càng giống như một lão già hiền lành bình thường. Ai có thể nghĩ tới, đây là một người nửa bước vào Thần Vương? Có thể hoành hành thiên hạ.
Ô Quận Vương không nói nhiều lời, mở ra chiếc rương gỗ chế tạo bằng long thụ Hoang cổ, một cổ thần lực vô cùng cường đại xông thẳng trời cao.
Một khối tinh thể màu tím sáng lấp lánh theo cỗ thần lực này xé trời bay ra.
Ô Quận Vương hừ lạnh một tiếng:
- Trấn!
Khoát tay, hút lấy khối tinh thể màu tím ở trong tay, cười lạnh nói:
- Vào trong tay ta, ngươi còn muốn trốn?
Khối tinh thể màu tím ở trong tay Ô Quận Vương lại còn phát ra tiếng gào thét nhè nhẹ, tiếng thét vô cùng thê lương.
Tần Lập trợn mắt há mồm nhìn, thầm nghĩ đây là cái đồ vật gì? Đã biết thông linh rồi.
Ô Quận Vương nhìn biểu tình Tần Lập, mỉm cười:
- Đô nhi ngoan, vận số của con thật là quá tốt, thật không ngờ tới ở Giới Hạ lại cũng tồn tại Nguyên. Chẳng qua nhiều năm như thế, ta cũng chỉ tìm được một khối như vậy. Nó càng cường đại hơn Nguyên ở nơi Thần Vực, nếu như lại thêm mấy trăm vạn năm, nó thậm chí có thể tiến hóa trở thành Thần Nguyên. Đáng tiếc, chúng ta không chờ lâu được như vậy, một khối Nguyên lớn như thế, đủ để cho con xông thẳng vào cấp bậc Thánh Chủ. Ha ha ha, thế nào, sư phụ có tốt không?
- Ngài nói là thứ này, chính là năng lượng Nguyên hình thành trong thiên địa?
Tần Lập nhìn Ô Quận Vương vẻ mặt đắc ý, giật mình hỏi.
Cảm nhận được thần lực hùng hồn vô cùng từ trên khối tinh thể màu tím này, Tần Lập quả thật bị chấn trụ. Cái này... cũng quá cường đại đi chứ, Tần Lập rõ ràng cảm giác được khối Nguyên tinh thể màu tím này tản ra một tâm trạng không cam lòng, trong lòng nhấc lên một cơn sóng gió.
Một cái Nguyên năng lượng, lại có được tư duy, có tình cảm. Này... đây còn là vật chết sao?
- Đúng vậy, ta dùng thời gian mấy vạn năm mới tìm được, vốn định giữ cho mình, tuy nhiên nó không thể làm cho ta đột phát tới cảnh giới Thần Vương, vì vậy ta lưu nó lại cho con.
Lúc Ô Quận Vương nói lời này, trong giọng nói mang theo vài phần mất mát.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Nam Cung Tử Lăng ngưng mắt nhìn Tần Lập một lát.,đôi mắt sáng ngời như ánh sao khôi phục lại bình tĩnh, phẳng lặng không dao động.
Lúc này Tần Lập thật có chút xấu hổ, nếu như không biết thì cũng thôi, hết lần này tới lần khác Nam Cung Tử Lăng lưu lại lời nhắn cho hắn ở Ô Long Sơn mặc kệ tị hiềm để lại công pháp cởi bỏ cấm chế trên người Cơ Ngữ Yên.
Tần Lập hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Ra mắt sư tỷ.
Ô Quận Vương tử nhiên là biết vấn đề giữa Tần Lập cùng Nam Cung Tử Lăng, nhàn nhạt nói:
- Con đường tu luyện vô cùng dài dòng. Các con đều là con cưng của trời, kiều nữ của trời, vi sư hy vọng các con có thể bước lên đỉnh điểm càng cao hơn không bị tục sự ràng buộc.
Nam Cung Tử Lăng cười duyên dáng, như tiên hoa nở rộ, vô cùng xinh đẹp, nhẹ giọng nói:
- Sư phụ, Tử Lăng cùng Ô Long Sơn nhất mạch đã sớm không có quan hệ gì nữa, những người đó gieo gió gặt bảo, Tử Lăng không hận sư đệ.
Nam Cung Tử Lăng nói rồi, ánh mắt đỏ lên, nói tiếp:
- Những chuyện ác bọn họ đã làm, Tử Lăng sớm nhìn ở trong mắt, chết vạn lần cũng khó đền tội, nhưng Tử Lăng không làm được quân pháp không nể thân tình. Cho nên, sư đệ tiêu diệt Ô Long Sơn nhất mạch, coi như là trừ hại. Trong lòng Tử Lăng tuy có khổ sở, nhưng tuyệt sẽ không giận lây tới sư đệ.
- Tốt! Đây mới thật là đồ nhi ngoan của ta. Năm đó nếu như không phải con cầu xin sư phụ, những tên ở Ô Long Sơn đã sớm bị sư phụ diệt rồi.
Ô Quận Vương cười cười, sau đó nhìn Tần Lập nói:
- Cho nên, con đừng vì những chuyện đó mà cảm thấy hổ thẹn với sư tỷ con, dẫn đến sâu trong nội tâm mình lưu lại một tia chấp niệm. Điều này sẽ rất bất lợi với con đường tu luyện của con.
Tần Lập khẽ giật mình, đúng là chuyện này hắn vẫn cảm thấy rất có lỗi với Nam Cung Tử Lăng, bởi vì những người đó dù có ngàn vạn tội trạng, nhưng dù sao cũng là thân nhân Nam Cung Tử Lãng. Hắn tự tay trán áp tiêu diệt toàn bộ Ô Long Sơn nhất mạch, nếu như đời này không nhận biết Nam Cung Tử Lăng thì cũng thôi, hẳn sẽ không lưu lại gánh nặng tâm lý gì.
Nhưng ý trời trêu ngươi, Nam Cung Tử Lăng lại thành sư tỷ hắn...
Khóe miệng Tần Lập khẽ co quắp, không nói gì.
Nam Cung Tử Lăng đôi mắt cực đẹp nhìn vào Tần Lập, nhẹ giọng nói:
- Sư đệ, tỷ thật không có trách đệ. Nếu đệ biết được những tội ác của bọn họ, dù tỷ là sư tỷ của đệ, đệ cũng sẽ không có chút gánh nặng tâm lý nào. Đệ không biết, có đôi khi tỷ cũng muốn tự mình ra tay diệt sạch bọn họ.
Nam Cung Tử Lăng nói rồi, bước tới kéo tay Tần Lập:
- Đi, sư tỷ nói cho đệ những tội ác chồng chất của bọn họ.
Mấy canh giờ sau, Tần Lập đi ra khỏi phòng Nam Cung Tử Lăng, thở ra một hơi thật dài, trong lòng sầu muộn đã hết. Bước ra cửa phòng, Tần Lập không quay người lại, mà khẽ giọng nói:
- Sư tỷ. cảm tạ tỷ!
Trong phòng, truyền ra một giọng nói nghẹn ngào:
- Sư đệ, hẳn là sư tỷ phải cảm tạ đệ. Đệ giúp sư tỷ báo thù mẫu thân, khuất mắc trong lòng sư tỷ cũng đã cởi bỏ được.
Giọng nói nhu nhược, không chút nào giống như một Địa Tiên đại năng trẻ tuổi, ngược lại càng giống như một nữ tử nhu nhược bình thường.
Trong lòng Tần Lập thầm than, cũng không nói, mà bước đi về phía gian phòng chỗ Ô Quận Vương. Hắn thật là khó có thể tin được, những người Ô Long Sơn lại đi đến bước không có nhân tính như thế.
Khi Nam Cung Tử Lăng lệ rơi như mưa nói tới chuyện mẫu thân nàng năm đó, vì làm sai một việc mà bị lăng nhục. Tần Lập thật sự không thể tin nổi lại có người đối đãi với thê tử, mẫu thân của mình như vậy, lại có thể trơ mắt nhìn nàng bị dệ tử cấp thấp nhất trong môn phái vũ nhục mà thờ ơ như không.
Sau khi mẫu thân Nam Cung Tử Lăng không chịu được mà tự sát, đối mặt với Nam Cung Tử Lăng vẫn khóc cầu, Nam Cung Liệt Nhật phụ thân của nàng nói ra một câu.
"Một tiện nhân mà thôi, chết thì chết, khóc cái gì?"
Một câu, hoàn toàn bộc lộ ra bản tính vô tình vô nghĩa của Nam Cung Liệt Nhật. Còn lúc đó, Nam Cung Tử Lăng mới mười mấy tuổi, Nam Cung Hiển cũng mới bảy tám tuổi so với Nam Cung Tử Lăng thương tâm muốn chết, Nam Cung Hiển lại vỗ tay vui mừng.
Chuyện này, vẫn đặt ở sâu trong nội tâm Nam Cung Tử Lăng, đã rất nhiều năm rồi mà nàng vẫn không cách nào quên được thảm cảnh của mẫu thân khi chết. Cũng chính bởi chuyện này, giữa Nam Cung Tử Lăng cùng phụ thân Nam Cung Liệt Nhật sinh ra vết rách không thể xóa nhòa. Đến sau này cuối cùng bùng phát, bị Nam Cung Liệt Nhật trục xuất khỏi Ô Long Sơn...
So với Nam Cung Liệt Nhật, những chuyện Nam Cung Hiển đệ đệ Nam Cung Tử Lăng đã làm, càng không phải là người, hoàn toàn là một con súc sinh không hơn không kém.
Cho nên, Nam Cung Tử Lăng mới nói không chút trách tội Tần Lập, toàn bộ Ô Long Sơn nhất mạch, môn phái ẩn tàng cường đại, từ trong ra ngoài đều đã mục nát quá mức rồi.
Hôm nay bị người diệt, chỉ có thể dùng hai chữ hình dung.
Xứng đáng!
- Sư phụ, đệ tử đã đến.
Tần Lập đứng ở trước cửa phòng căn nhà có chỗ Ô Quận Vương, khẽ giọng nói.
- Đã nghĩ thông rồi chứ?
Trong phòng, truyền đến giọng nói bình tĩnh của Ô Quận Vương.
- Đã rõ.
- Vậy thì vào đi.
Tần Lập đẩy cửa đi vào. Trong phòng có chút u ám, bày biện cũng rất đơn giản, Ô Quận Vương vẻ mặt bình thản ngồi trên bồ đoàn, yên lặng nhắm mắt dưỡng thần.
Thấy Tần Lập tiến vào, Ô Quận Vương lấy từ dưới giường ra một chiếc rương gỗ nặng nề. Rương gỗ này tạo cho người ta một loại cảm giác xa xưa thê lương, giống như trải qua năm tháng vô tận,, cỗ khí tức tang thương làm cho trước mắt Tần Lập xuất hiện một bức tràng cảnh thời đại Hoang cổ .
Một vùng núi non trùng điệp vô tận, cổ thụ trên núi đều cao mấy ngàn cả vạn thước, chọc thắng trời cao, thỉnh thoảng có thể thấy những con chim to lớn bay qua, còn có thể nghe được trong dãy núi truyền đến tiếng rồng ngâm thú rống khủng bố...
Tần Lập ngây ngốc một chỗ, trợn mắt há mồm nhìn một con chim to lớn che trời phủ đất, quắp lấy một con giao long dài mấy ngàn thước.
Con giao long kia rõ ràng cũng là thần thú Hoang cổ , đã trưởng thành, giữa lúc uốn lượn, thiên địa biến sắc, sấm vang chớp giật, cuồng phong gào thét, mưa xối tầm tả.
Nhưng con chim khổng lồ này rõ ràng càng cao hơn một bậc, toàn thân tán ra quang mang vàng kim rực rỡ, hình thành một vòng sáng vô cùng to lớn, toàn bộ công kích đều bị chắn ở ngoài vòng sáng. Hai móng vuốt dữ tợn gắt gao quắp lấy chỗ bảy tấc giao long, phát ra tiếng kêu sắc bén, tiếng lêu cường đại đến mức có thể chấn nát sắt đá.
Tần Lập cũng cảm giác từng trận mê muội, vội vận công chống lại, bên tai bổng truyền tới tiếng nói trầm thấp của Ô Quận Vương:
- Đừng chống lại, sẽ không tổn thương tới con, nhanh chóng cảm ngộ thiên đạo Hoang Cổ.
Tần Lập nghe vậy, trực tiếp hoàn toàn buông lỏng tâm thần. Quả nhiên, tiếng kêu của con chim khổng lồ tuy rằng vô cùng khủng bố, nhưng ập tới trước mặt vẫn không hề tổn thương đến Tần Lập.
Ngược lại, từ trong tiếng kêu kia, Tần Lập cảm nhận được một cỗ lực lượng pháp tắc tự nhiên.
Cuối cùng, Tần Lập nhìn con chim khổng lồ này quắp lấy giao long bay qua núi non trùng điệp, giao long giãy dụa hấp hối tung máu tươi nhuộm đỏ trời cao.
Đến cuối cùng, con chim khổng lồ hạ xuống một gốc cây cổ thụ nằm rạp dưới đất, uốn lượn như cự long.
Gốc cổ thụ này, nếu không biết, còn tưởng rằng là một dãy núi.
Cực kỳ khổng lồ!
Máu giao long chảy ra từng mảng lớn, chảy vào bên trong cổ thụ này...
Hình ảnh trước mắt Tần Lập, đến đó biến mất.
Tần Lập hai mắt khép hờ, chăm chú cảm ngộ một màn vừa rồi. Con chim khổng lồ che trời che trời che đất, lao xuống từ trời cao, mang theo cỗ khí thế chỉ ta Độc Tôn , gây cho Tần Lập chấn động rất lớn.
Bao gồm mỗi một động tác của con chim khổng lồ, đều chiếu lại như một pha quay chậm trong đầu Tần Lập, trong lòng Tần Lập cảm ngộ cực sâu.
Thiên địa thời đại Hoang cổ , nơi nơi đều lưu động đạo vận, khó trách thời đại Hoang cổ mạnh như vậy. Đến ngày hôm nay, đạo vận gần như trở thành một thứ không thể thấy được, rất nhiều Địa Tiên đại năng đến chết cũng không tham ngộ ra được một tia đạo vận.
Phiến thiên địa này, đã sớm thay đổi.
Toàn thân Tần Lập khẽ run lên, hai mắt khôi phục thanh minh, lộ ra ánh mắt hoảng sợ nhìn Ô Quận Vương:
- Sư phụ. đó... đó là chuyện gì vậy?
Ô Quận Vương mỉm cười, khẽ giọng than thở:
- Thật không hỗ là người ứng vận, số mệnh này... chậc, quả thật là quá cường đại.
Cái rương gỗ này là dùng gốc cây long thụ nhuộm máu giao long Hoang cổ chế thành, chẳng qua người có thể cảm nhận được đạo vận Hoang cổ từ trên rương gỗ này, lại chỉ có một mình con. Vi sư không được, những người truy tùy vi sư không được, sư tỷ của con cũng tính là kiều nữ của trời, cũng vẫn không được. Con chỉ liếc nhìn là có thể lĩnh ngộ, phần ngộ tính này, nơi Thần Vực cũng không có ai sánh bằng.
Tần Lập nghẹn họng trân trối nhìn Ô Quận Vương, trong mắt tràn ngập vẻ không dám tin tưởng, lẩm bẩm:
- Như vậy cũng được?
Ô Quận Vương bĩu môi, làm ra một biểu tình bướng bỉnh, nói:
- Lời này hẳn là ta nói mới đúng. Ha ha!
Tần Lập vẻ mặt hết chỗ nói, phát hiện Ô Quận Vương càng giống như một lão già hiền lành bình thường. Ai có thể nghĩ tới, đây là một người nửa bước vào Thần Vương? Có thể hoành hành thiên hạ.
Ô Quận Vương không nói nhiều lời, mở ra chiếc rương gỗ chế tạo bằng long thụ Hoang cổ, một cổ thần lực vô cùng cường đại xông thẳng trời cao.
Một khối tinh thể màu tím sáng lấp lánh theo cỗ thần lực này xé trời bay ra.
Ô Quận Vương hừ lạnh một tiếng:
- Trấn!
Khoát tay, hút lấy khối tinh thể màu tím ở trong tay, cười lạnh nói:
- Vào trong tay ta, ngươi còn muốn trốn?
Khối tinh thể màu tím ở trong tay Ô Quận Vương lại còn phát ra tiếng gào thét nhè nhẹ, tiếng thét vô cùng thê lương.
Tần Lập trợn mắt há mồm nhìn, thầm nghĩ đây là cái đồ vật gì? Đã biết thông linh rồi.
Ô Quận Vương nhìn biểu tình Tần Lập, mỉm cười:
- Đô nhi ngoan, vận số của con thật là quá tốt, thật không ngờ tới ở Giới Hạ lại cũng tồn tại Nguyên. Chẳng qua nhiều năm như thế, ta cũng chỉ tìm được một khối như vậy. Nó càng cường đại hơn Nguyên ở nơi Thần Vực, nếu như lại thêm mấy trăm vạn năm, nó thậm chí có thể tiến hóa trở thành Thần Nguyên. Đáng tiếc, chúng ta không chờ lâu được như vậy, một khối Nguyên lớn như thế, đủ để cho con xông thẳng vào cấp bậc Thánh Chủ. Ha ha ha, thế nào, sư phụ có tốt không?
- Ngài nói là thứ này, chính là năng lượng Nguyên hình thành trong thiên địa?
Tần Lập nhìn Ô Quận Vương vẻ mặt đắc ý, giật mình hỏi.
Cảm nhận được thần lực hùng hồn vô cùng từ trên khối tinh thể màu tím này, Tần Lập quả thật bị chấn trụ. Cái này... cũng quá cường đại đi chứ, Tần Lập rõ ràng cảm giác được khối Nguyên tinh thể màu tím này tản ra một tâm trạng không cam lòng, trong lòng nhấc lên một cơn sóng gió.
Một cái Nguyên năng lượng, lại có được tư duy, có tình cảm. Này... đây còn là vật chết sao?
- Đúng vậy, ta dùng thời gian mấy vạn năm mới tìm được, vốn định giữ cho mình, tuy nhiên nó không thể làm cho ta đột phát tới cảnh giới Thần Vương, vì vậy ta lưu nó lại cho con.
Lúc Ô Quận Vương nói lời này, trong giọng nói mang theo vài phần mất mát.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.