Chương 190: Huyền Đảo, Tần gia!
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
Tần Lĩnh Sơn không biết Tần gia khi nào thì đắc tội với cái môn phái trừng mắt tất báo kia, không ngờ lại tung ra lời đồn ác độc nhằm vào Tần gia như thế. Hai bên cách xa nhau ngàn dặm, xưa nay căn bản không có bất kì xung đột nào!
Cái gọi là lời đồn không tác dụng với kẻ hiểu biết, nhưng vấn đề là trong thiên hạ này, đến tột cùng có bao nhiêu người là kẻ hiểu biết? Qua ba người trở thành chuyện thổi phồng là nghe nghe qua rất nhiều.
Tuy nói với gia tộc thực lực mạnh chưa chắc có thể đi đến kết cục xấu, nhưng với gia tộc bình thường như Tần gia, dù sao tỉ lệ lớn hơn rất nhiều. Cho dù thật sự xuất hiện một thiên tài xuất chúng, hơn phân nữa sẽ giấu thật kĩ.
Bởi vì một khi công khai ra, bằng vào thực lực của gia tộc vị tất có thể bảo vệ tốt được. Tuy nói đại đa số môn phái gia tộc sẽ không làm hành động bỉ ổi này. Nhưng con người muôn hình muôn vẻ, lòng người khó dò, không dám đảm bảo có người hoặc vì ghen tị hoặc vì một vài tâm lí gì đó ngấm ngầm hãm hại thiên tài bên trong gia tộc.
Chuyện này không chỉ bởi vì có giải thi đấu Chí Tôn, còn vì khi có một gia tộc quật khởi chắc chắn có một gia tộc suy sụp, cộng thêm rất nhiều nhân tố ở bên trong.
Mà Tần gia mấy chục năm gần đây, đích thực là có một số đệ tử tư chất rất tốt, hơn hai mươi tuổi liền đạt tới thực lực Thiên cấp bậc chín, đều xứng với danh hiệu ngôi sao tương lai của Tần gia.
Nhưng đừng nói Tần gia , cho dù toàn bộ Huyền Đảo cũng hoàn toàn không có người nào mười sáu mười bảy tuổi đã có thể tiến vào cảnh giới Phá Thiên!
Ngay cả chính Tần Lĩnh Sơn, được xưng là nhân tài kiệt xuất nhất của thế hệ trẻ năm đó, lúc tiến vào cảnh giới Phá Thiên cũng là khi hai mươi sáu tuổi. Vậy mà lúc đó, cũng đã bị bí mật bưng bít không cho người bên ngoài biết.
Tuy nhiên ở giải thi đấu Chí Tôn năm đó Tần Lĩnh Sơn cũng không có kiếm được ưu đãi, bởi vì lão vô cùng xui xẻo gặp phải một cường giả hợp thiên chín mươi chín tuổi, trực tiếp bị loại.
Chuyện này cũng chính là tiếc nuối suốt đời của lão.
Đối mặt với gây hấn của Thiên Sát Môn, Tần Lĩnh Sơn tự nhiên sẽ không thờ ơ, lão phái người đi Thiên Sát Môn dò hỏi, kết quả nhận được đáp án khiến Tần Lĩnh Sơn mắng ta “chuyện hoang đường”.
Không ngờ đối phương nói là Tần gia phái đệ tử ra đi lịch lãm từ thế tục trở về, sau đó bởi vì đùa bỡn một nữ đệ tử của Thiên Sát Môn, dẫn tới xung đột. Kết quả đánh trọng thương phế bỏ một cánh tay của một gã đệ tử Thiên Sát Môn.
Làm cho Tần Lĩnh Sơn khó nén giận chính là: chẳng những Thiên Sát Môn vu hãm Tần gia, càng quá phận là...còn yêu cầu Tần gia giao ra hung thủ đánh người!
Đây quả thực chính là cố tình gây sự!
Tần Lĩnh Sơn đúng là thật hi vọng nhà mình có thể có một hậu nhân xuất sắc như vậy. Bởi vì nếu thực sự có đệ tử như vậy, chỉ cần bảo vệ tốt không tới bao nhiêu năm dù là Thiên Sát Môn, cũng không dám...trêu chọc Tần gia nữa!
Lực lượng một người mặc dù là có hạn, nhưng nếu nhìn một người là cảnh giới Chí Tôn thì khác?
Tuy nhiên càng nghĩ, Tần Lĩnh Sơn vẫn là quyết định hỏi qua người trong gia tộc, dù sao đệ tử tuổi trẻ dòng chính của Tần gia có tới mấy chục người, số lượng dòng thứ cùng bàng chi còn nhiều hơn nữa, ít nhất phải tới mấy trăm người.
Đáp án nhận được đúng là không có một đệ tử trẻ tuổi này lịch lãm trên thế tục!
Tần gia tuy lớn nhưng quy định lại thập phần nghiêm minh, cái này giống như bọn họ quy định, người trong gia tộc đi vào thế tục lịch lãm, thời gian trung gian ít nhất phải cách hai mươi năm!
Đây cũng vì sợ người trong gia tộc bị ngợp trong vàng son, bị thế tục mê hoặc. Sau khi trở về phải tiến hành khổ tu.
Mà Tần Văn Hiên năm đó, kì thật chính là nguyên nhân này mới nói với Tần Hàn Nguyệt, phải hai mười năm sau mới tới đón nàng. Mà vào thời điểm đó, Tần Văn Hiên đồng dạng tuổi trẻ lại không ngờ rằng thời gian đằng đẵng hai mươi năm, đối với những võ giả thực lực mạnh mẽ trên Huyền Đảo đương nhiên không tính là gì, nhưng đối với một thiếu nữ bình thường ở thế tục mà nói, lại đủ để cho cảnh xuân tươi đẹp trôi qua biến thành người già lão.
May mà năm đó trước khi Tần Văn Hiên rời đi, còn để lại cho Tần Hàn Nguyệt chiến kỹ và công pháp, cùng với đan dược cũng đủ giúp nàng trong thời gian ngắn tăng cao thực lực.
Thời gian mười năm đã giúp Tần Hàn Nguyệt từ một võ giả bình thường trở thành một cao thủ Thiên cấp, lúc này mới giữ được dung nhan thời xuân sắc kia. Đồng thời trong lòng của nàng vẫn còn giữ lại thời rực rỡ của mười bảy tuổi khờ dại năm xưa!?
Tần Văn Hiên là chắt trai của Tần Lĩnh Sơn, Tần Lĩnh Sơn đối với vãn bối mấy thế hệ tư chất trung bình này vốn cũng không có ấn tượng sâu sắc lắm. Chỉ nhớ năm đó hắn lợi dụng phương thức xông qua cửa quan, trốn tránh an bài hôn nhân của gia tộc, tiến vào thế tục lịch lãm. Hơn nữa ở lúc sau trở về, cũng vẫn cự tuyệt hôn sự do gia tộc an bài. Lúc ấy Tần Lĩnh Sơn còn cảm thấy tính cách đứa chắt này có chút bướng bỉnh, coi như cũng không ưa thích lắm.
Bởi vì quy củ của Tần gia là con cháu gia tộc chỉ cần thành công xông qua một lần, về sau gia tộc liền không được tiến hành bắt buộc hôn sự nữa. Cho nên, thời gian mười mấy năm nay Tần Văn Hiên vẫn còn sống độc thân một mình, bế quan khổ tu.
Rốt cục từ năm năm trước Tần Văn Hiên cũng đột phá đến cảnh giới Phá Thiên, trong Tần gia coi như có địa vị không tệ.
Mà làm cho Tần Lĩnh Sơn khắc sâu ấn tượng với đứa chắt trẻ tuổi này, chính là một sự kiện xảy ra ba năm trước đây.
Một nữ nhân Thiên cấp giới thế tục, không ngờ lại mang theo một cô gái tuổi còn trẻ, chẳng những đi vào được Huyền Đảo, còn tìm đến Tần gia thành Phong Sa, hơn nữa tuyên bố là thê tử của Tần Văn Hiên!
Bởi vì nữ nhân tên là Tần Hàn Nguyệt kia dung mạo quốc sắc thiên hương, toàn bộ Tần gia lúc ấy đều rất chấn động, rất nhiều người lúc này mới hiểu nguyên nhân vì cái gì mười mấy năm nay Tần Văn Hiên đều sống lẻ loi một mình.
Lúc ấy Tần Lĩnh Sơn còn rất cao hứng, tự mình ra gặp mặt một lần, lúc ấy nhìn thấy cô gái bên người chắt dâu kêu nàng là mẫu thân kia, trong lòng Tần Lĩnh Sơn nhiều ít còn có một chút tiếc nuối, thầm nghĩ nếu là cháu trai thì càng thêm hoàn mỹ!
Tần Lĩnh Sơn thật rất cao hứng, nhưng cũng không phải đại biểu cổ vũ cho con cháu Tần gia đi giới thế tục tìm kiếm nữ nhân về làm thê tử, mà quả thực Tần Hàn Nguyệt về mọi mặt không chê trách vào đâu được!
Còn Tần Văn Hiên cũng chính là con thứ bảy của trưởng tôn đích tôn của lão!
Ở gia tộc Tần Văn Hiên cũng có địa vị tương đối khá, hơn nữa ông cũng coi như còn trẻ tuổi đầy hứa hẹn, một thân thực lực thập phần không tệ. Cho nên, lúc ấy Tần Lĩnh Sơn còn sai người làm một hôn lễ rất lớn bổ sung cho hai người Tần Văn Hiên cùng Tần Hàn Nguyệt.
Mà Tần Hàn Nguyệt cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, sau khi chính thức gia nhập Tần gia nàng vừa tu luyện, vừa bắt đầu quản lý các chuyện làm ăn buôn bán trong gia tộc Tần gia. Tần gia thành Phong Sa chính là gia tộc làm nghề đan dược!
Tần Hàn Nguyệt quản lý một cửa hiệu Đan Dược rất lớn, nguyên vốn cửa hàng buôn bán bình thường dưới quản lý của nàng bỗng chốc trở nên gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa lợi tức sinh sôi nảy nở thập phần.
Nghĩa nữ Tần Tuyết làm nhân viên chủ quản cửa hàng, diện mạo xinh đẹp cùng tính tình dịu dàng cũng chiếm được lòng tôn trọng của ưa thích của khách hàng.
Tại thành Phong Sa này, thế lực Tần gia rất lớn, bình thường gần như cũng không hề có người nào dám tới cửa hàng Tần gia gây chuyện. Cho nên, ba năm qua cuộc sống của Tần Hàn Nguyệt và Tần Tuyết cũng thập phần thư thái, hơn nữa thực lực đều có tăng trưởng rất nhiều!
Đương nhiên, Tần gia dù sau cũng là một đại gia tộc, toàn thể cũng không phải bền chắc như thép, dù sao cũng có một số phức tạp ở bên trong. Dung mạo cùng năng lực của Tần Hàn Nguyệt cũng dẫn tới một số nữ nhân cùng thế hệ ganh tị.
Tuy nhiên bởi vì Tần Văn Hiên nghe nói tới thời gian mười ba năm Tần Hàn Nguyệt đã trải qua, trong lòng cảm thấy vô cùng áy này, cho nên luôn hết sức che chở hai mẹ con này. Hơn nữa hai người không ở lại bên trong tổ trạch Tần gia, cơ hội chạm mặt cùng những người đó cũng không nhiều lắm, vì thế từ đó đến nay cũng không phát sinh chuyện gì.
Ba năm qua này, Tần Hàn Nguyệt chỉ có duy nhất một khúc mắc chính là nhi tử bảo bối của mình, thậm chí nàng có phần hối hận: sớm biết thuận lợi như vậy, năm đó vì sao mình không mang theo nhi tử cùng đi chứ? Nhưng sau cùng nghĩ đến ở lại thế tục có thể tôi luyện tâm tính hắn, để hắn trưởng thành, để hắn từ con chim ưng non biến thành hùng ưng bay lượn chín tầng trời.
Nhưng chung quy là tình mẫu tử gắn bó, tại trên Huyền Đảo này tốc độ tu luyện gấp mấy lần ở giới thế tục, thời gian ba năm này, nếu như nhi tử có thể ở trong này tu luyện, như vậy cho dù không thể trở thành thiên tài trụ cột của Tần gia, ít nhất...cũng sẽ mạnh hơn so với chịu khổ vất vả ở bên ngoài!
Mà Tần gia quy củ sâm nghiêm, gần đây một ít năm lại không có đệ tử ra ngoài lịch lãm, cho nên Tần Hàn Nguyệt chỉ có thể lo lắng suông mà không có biện pháp gì. Cũng may thỉnh thoảng nàng thư từ qua lại cùng Thượng Quan Thi Vũ ở Tứ Quý Môn bên kia, biết được Thượng Quan Thi Vũ tại môn phái kia địa vị cực cao, trong lòng coi như cũng có chút vui mừng. Tuy nhiên, Tần Hàn Nguyệt đồng thời lại dâng lên một nỗi lo lắng mới.
Con dâu của mình ưu tú như thế! Như vậy, mấy năm sau, nàng ta còn có thể coi trọng con trai của mình không?
Xảy ra chuyện Thiên Sát Môn, Tần Hàn Nguyệt bọn họ nghe nói tới trước tiên, Tần Tuyết lúc ấy còn đùa giỡn nói có thể là đệ đệ tiến vào Huyền Đảo hay không?
Tần Hàn Nguyệt đã nói điều này sao có thể chứ? Con không nghe nói sao, đối phương có được thực lực cảnh giới Phá Thiên, mà bốn năm trước thời điểm bọn họ rời thành Hoàng Sa, Tần Lập là dạng gì chứ? Dường như chỉ có Huyền cấp bậc bốn mà thôi!
Thiên tài cái dạng gì, có thể trong thời gian bốn năm tu luyện đến cảnh giới Phá Thiên?
Cho nên, cho dù lúc ấy Tần Lĩnh Sơn cho người hỏi các nhà có con cháu nào đi giới thế tục lịch lãm hay không, Tần Hàn Nguyệt cũng không nghĩ tới chuyện này. Tuy nhiên, Tần Văn Hiên trượng phu của nàng thật ra biết mình có con trai ở thế tục.
Tuy rằng bậc cha mẹ trên đời này đều cho rằng con của mình mới là xuất sắc nhất, nhưng dù Tần Văn Hiên nghĩ đến nứt da đầu cũng không dám tưởng tượng: nhi tử của mình kia chịu cực khổ mười sáu năm trời ở giới thế tục, lại có được thành tựu bằng mình.
Nếu như vậy, bản thân mình tăng tiến bốn mươi năm nay hóa ra chẳng ra làm sao ư?
Tuy nhiên, khi nghe gia thủ thái gia gia hỏi Tần gia có con cháu nào lịch lãm ở giới thế tục hay không, Tần Văn Hiên cảm thấy đó là một cơ hội tốt để công khai đưa chuyện này ra.
Dù sau trước đây ngay cả chính Tần Văn Hiên cũng mất thời gian mấy ngày, mới chấp nhận sự thật chính mình đã là phụ thân của một đứa con trai. Trước khi Tần Hàn Nguyệt đến đây, Tần Văn Hiên ở trong mắt người khác chính là một trai tơ thuần túy!
Cho nên, lúc Tần Văn Hiên tuổi trung niên, khí vũ hiên ngang đi vào tổ trạch Tần gia, chuẩn bị nói ra chuyện này với gia chủ thái gia gia, cho dù có bị thái gia gia trách tội, ông cũng nhận chịu.
Bởi vì, hiện giờ ông đã là một phụ thân, như vậy, nam nhân phải có trách nhiệm với vợ con. Ông cũng nên bắt đầu gánh chịu hậu quả của việc mình làm!
-Cái gì? Chắt trai Văn Hiên! Ngươi...ngươi nói, ngươi người vợ kia ở giới thế tục...thật sự để lại một đứa con trai? Năm nay mười sáu tuổi?
Tần Lĩnh Sơn nói chuyện biểu tình giống như là người đang đi trên sa mạc, đột nhiên nhìn thấy một cái ốc đảo, sau đó còn lo lắng đó là ảo ảnh.
-Dạ! Đúng vậy, thái gia gia! Chuyện này...rất trọng yếu, có thể nói đùa sao?
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Có thank cho anh không thì bảo
http://i21.photobucket.com/albums/b298/rebecca_tin44b/miukhung2dc1.gif
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Cái gọi là lời đồn không tác dụng với kẻ hiểu biết, nhưng vấn đề là trong thiên hạ này, đến tột cùng có bao nhiêu người là kẻ hiểu biết? Qua ba người trở thành chuyện thổi phồng là nghe nghe qua rất nhiều.
Tuy nói với gia tộc thực lực mạnh chưa chắc có thể đi đến kết cục xấu, nhưng với gia tộc bình thường như Tần gia, dù sao tỉ lệ lớn hơn rất nhiều. Cho dù thật sự xuất hiện một thiên tài xuất chúng, hơn phân nữa sẽ giấu thật kĩ.
Bởi vì một khi công khai ra, bằng vào thực lực của gia tộc vị tất có thể bảo vệ tốt được. Tuy nói đại đa số môn phái gia tộc sẽ không làm hành động bỉ ổi này. Nhưng con người muôn hình muôn vẻ, lòng người khó dò, không dám đảm bảo có người hoặc vì ghen tị hoặc vì một vài tâm lí gì đó ngấm ngầm hãm hại thiên tài bên trong gia tộc.
Chuyện này không chỉ bởi vì có giải thi đấu Chí Tôn, còn vì khi có một gia tộc quật khởi chắc chắn có một gia tộc suy sụp, cộng thêm rất nhiều nhân tố ở bên trong.
Mà Tần gia mấy chục năm gần đây, đích thực là có một số đệ tử tư chất rất tốt, hơn hai mươi tuổi liền đạt tới thực lực Thiên cấp bậc chín, đều xứng với danh hiệu ngôi sao tương lai của Tần gia.
Nhưng đừng nói Tần gia , cho dù toàn bộ Huyền Đảo cũng hoàn toàn không có người nào mười sáu mười bảy tuổi đã có thể tiến vào cảnh giới Phá Thiên!
Ngay cả chính Tần Lĩnh Sơn, được xưng là nhân tài kiệt xuất nhất của thế hệ trẻ năm đó, lúc tiến vào cảnh giới Phá Thiên cũng là khi hai mươi sáu tuổi. Vậy mà lúc đó, cũng đã bị bí mật bưng bít không cho người bên ngoài biết.
Tuy nhiên ở giải thi đấu Chí Tôn năm đó Tần Lĩnh Sơn cũng không có kiếm được ưu đãi, bởi vì lão vô cùng xui xẻo gặp phải một cường giả hợp thiên chín mươi chín tuổi, trực tiếp bị loại.
Chuyện này cũng chính là tiếc nuối suốt đời của lão.
Đối mặt với gây hấn của Thiên Sát Môn, Tần Lĩnh Sơn tự nhiên sẽ không thờ ơ, lão phái người đi Thiên Sát Môn dò hỏi, kết quả nhận được đáp án khiến Tần Lĩnh Sơn mắng ta “chuyện hoang đường”.
Không ngờ đối phương nói là Tần gia phái đệ tử ra đi lịch lãm từ thế tục trở về, sau đó bởi vì đùa bỡn một nữ đệ tử của Thiên Sát Môn, dẫn tới xung đột. Kết quả đánh trọng thương phế bỏ một cánh tay của một gã đệ tử Thiên Sát Môn.
Làm cho Tần Lĩnh Sơn khó nén giận chính là: chẳng những Thiên Sát Môn vu hãm Tần gia, càng quá phận là...còn yêu cầu Tần gia giao ra hung thủ đánh người!
Đây quả thực chính là cố tình gây sự!
Tần Lĩnh Sơn đúng là thật hi vọng nhà mình có thể có một hậu nhân xuất sắc như vậy. Bởi vì nếu thực sự có đệ tử như vậy, chỉ cần bảo vệ tốt không tới bao nhiêu năm dù là Thiên Sát Môn, cũng không dám...trêu chọc Tần gia nữa!
Lực lượng một người mặc dù là có hạn, nhưng nếu nhìn một người là cảnh giới Chí Tôn thì khác?
Tuy nhiên càng nghĩ, Tần Lĩnh Sơn vẫn là quyết định hỏi qua người trong gia tộc, dù sao đệ tử tuổi trẻ dòng chính của Tần gia có tới mấy chục người, số lượng dòng thứ cùng bàng chi còn nhiều hơn nữa, ít nhất phải tới mấy trăm người.
Đáp án nhận được đúng là không có một đệ tử trẻ tuổi này lịch lãm trên thế tục!
Tần gia tuy lớn nhưng quy định lại thập phần nghiêm minh, cái này giống như bọn họ quy định, người trong gia tộc đi vào thế tục lịch lãm, thời gian trung gian ít nhất phải cách hai mươi năm!
Đây cũng vì sợ người trong gia tộc bị ngợp trong vàng son, bị thế tục mê hoặc. Sau khi trở về phải tiến hành khổ tu.
Mà Tần Văn Hiên năm đó, kì thật chính là nguyên nhân này mới nói với Tần Hàn Nguyệt, phải hai mười năm sau mới tới đón nàng. Mà vào thời điểm đó, Tần Văn Hiên đồng dạng tuổi trẻ lại không ngờ rằng thời gian đằng đẵng hai mươi năm, đối với những võ giả thực lực mạnh mẽ trên Huyền Đảo đương nhiên không tính là gì, nhưng đối với một thiếu nữ bình thường ở thế tục mà nói, lại đủ để cho cảnh xuân tươi đẹp trôi qua biến thành người già lão.
May mà năm đó trước khi Tần Văn Hiên rời đi, còn để lại cho Tần Hàn Nguyệt chiến kỹ và công pháp, cùng với đan dược cũng đủ giúp nàng trong thời gian ngắn tăng cao thực lực.
Thời gian mười năm đã giúp Tần Hàn Nguyệt từ một võ giả bình thường trở thành một cao thủ Thiên cấp, lúc này mới giữ được dung nhan thời xuân sắc kia. Đồng thời trong lòng của nàng vẫn còn giữ lại thời rực rỡ của mười bảy tuổi khờ dại năm xưa!?
Tần Văn Hiên là chắt trai của Tần Lĩnh Sơn, Tần Lĩnh Sơn đối với vãn bối mấy thế hệ tư chất trung bình này vốn cũng không có ấn tượng sâu sắc lắm. Chỉ nhớ năm đó hắn lợi dụng phương thức xông qua cửa quan, trốn tránh an bài hôn nhân của gia tộc, tiến vào thế tục lịch lãm. Hơn nữa ở lúc sau trở về, cũng vẫn cự tuyệt hôn sự do gia tộc an bài. Lúc ấy Tần Lĩnh Sơn còn cảm thấy tính cách đứa chắt này có chút bướng bỉnh, coi như cũng không ưa thích lắm.
Bởi vì quy củ của Tần gia là con cháu gia tộc chỉ cần thành công xông qua một lần, về sau gia tộc liền không được tiến hành bắt buộc hôn sự nữa. Cho nên, thời gian mười mấy năm nay Tần Văn Hiên vẫn còn sống độc thân một mình, bế quan khổ tu.
Rốt cục từ năm năm trước Tần Văn Hiên cũng đột phá đến cảnh giới Phá Thiên, trong Tần gia coi như có địa vị không tệ.
Mà làm cho Tần Lĩnh Sơn khắc sâu ấn tượng với đứa chắt trẻ tuổi này, chính là một sự kiện xảy ra ba năm trước đây.
Một nữ nhân Thiên cấp giới thế tục, không ngờ lại mang theo một cô gái tuổi còn trẻ, chẳng những đi vào được Huyền Đảo, còn tìm đến Tần gia thành Phong Sa, hơn nữa tuyên bố là thê tử của Tần Văn Hiên!
Bởi vì nữ nhân tên là Tần Hàn Nguyệt kia dung mạo quốc sắc thiên hương, toàn bộ Tần gia lúc ấy đều rất chấn động, rất nhiều người lúc này mới hiểu nguyên nhân vì cái gì mười mấy năm nay Tần Văn Hiên đều sống lẻ loi một mình.
Lúc ấy Tần Lĩnh Sơn còn rất cao hứng, tự mình ra gặp mặt một lần, lúc ấy nhìn thấy cô gái bên người chắt dâu kêu nàng là mẫu thân kia, trong lòng Tần Lĩnh Sơn nhiều ít còn có một chút tiếc nuối, thầm nghĩ nếu là cháu trai thì càng thêm hoàn mỹ!
Tần Lĩnh Sơn thật rất cao hứng, nhưng cũng không phải đại biểu cổ vũ cho con cháu Tần gia đi giới thế tục tìm kiếm nữ nhân về làm thê tử, mà quả thực Tần Hàn Nguyệt về mọi mặt không chê trách vào đâu được!
Còn Tần Văn Hiên cũng chính là con thứ bảy của trưởng tôn đích tôn của lão!
Ở gia tộc Tần Văn Hiên cũng có địa vị tương đối khá, hơn nữa ông cũng coi như còn trẻ tuổi đầy hứa hẹn, một thân thực lực thập phần không tệ. Cho nên, lúc ấy Tần Lĩnh Sơn còn sai người làm một hôn lễ rất lớn bổ sung cho hai người Tần Văn Hiên cùng Tần Hàn Nguyệt.
Mà Tần Hàn Nguyệt cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, sau khi chính thức gia nhập Tần gia nàng vừa tu luyện, vừa bắt đầu quản lý các chuyện làm ăn buôn bán trong gia tộc Tần gia. Tần gia thành Phong Sa chính là gia tộc làm nghề đan dược!
Tần Hàn Nguyệt quản lý một cửa hiệu Đan Dược rất lớn, nguyên vốn cửa hàng buôn bán bình thường dưới quản lý của nàng bỗng chốc trở nên gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa lợi tức sinh sôi nảy nở thập phần.
Nghĩa nữ Tần Tuyết làm nhân viên chủ quản cửa hàng, diện mạo xinh đẹp cùng tính tình dịu dàng cũng chiếm được lòng tôn trọng của ưa thích của khách hàng.
Tại thành Phong Sa này, thế lực Tần gia rất lớn, bình thường gần như cũng không hề có người nào dám tới cửa hàng Tần gia gây chuyện. Cho nên, ba năm qua cuộc sống của Tần Hàn Nguyệt và Tần Tuyết cũng thập phần thư thái, hơn nữa thực lực đều có tăng trưởng rất nhiều!
Đương nhiên, Tần gia dù sau cũng là một đại gia tộc, toàn thể cũng không phải bền chắc như thép, dù sao cũng có một số phức tạp ở bên trong. Dung mạo cùng năng lực của Tần Hàn Nguyệt cũng dẫn tới một số nữ nhân cùng thế hệ ganh tị.
Tuy nhiên bởi vì Tần Văn Hiên nghe nói tới thời gian mười ba năm Tần Hàn Nguyệt đã trải qua, trong lòng cảm thấy vô cùng áy này, cho nên luôn hết sức che chở hai mẹ con này. Hơn nữa hai người không ở lại bên trong tổ trạch Tần gia, cơ hội chạm mặt cùng những người đó cũng không nhiều lắm, vì thế từ đó đến nay cũng không phát sinh chuyện gì.
Ba năm qua này, Tần Hàn Nguyệt chỉ có duy nhất một khúc mắc chính là nhi tử bảo bối của mình, thậm chí nàng có phần hối hận: sớm biết thuận lợi như vậy, năm đó vì sao mình không mang theo nhi tử cùng đi chứ? Nhưng sau cùng nghĩ đến ở lại thế tục có thể tôi luyện tâm tính hắn, để hắn trưởng thành, để hắn từ con chim ưng non biến thành hùng ưng bay lượn chín tầng trời.
Nhưng chung quy là tình mẫu tử gắn bó, tại trên Huyền Đảo này tốc độ tu luyện gấp mấy lần ở giới thế tục, thời gian ba năm này, nếu như nhi tử có thể ở trong này tu luyện, như vậy cho dù không thể trở thành thiên tài trụ cột của Tần gia, ít nhất...cũng sẽ mạnh hơn so với chịu khổ vất vả ở bên ngoài!
Mà Tần gia quy củ sâm nghiêm, gần đây một ít năm lại không có đệ tử ra ngoài lịch lãm, cho nên Tần Hàn Nguyệt chỉ có thể lo lắng suông mà không có biện pháp gì. Cũng may thỉnh thoảng nàng thư từ qua lại cùng Thượng Quan Thi Vũ ở Tứ Quý Môn bên kia, biết được Thượng Quan Thi Vũ tại môn phái kia địa vị cực cao, trong lòng coi như cũng có chút vui mừng. Tuy nhiên, Tần Hàn Nguyệt đồng thời lại dâng lên một nỗi lo lắng mới.
Con dâu của mình ưu tú như thế! Như vậy, mấy năm sau, nàng ta còn có thể coi trọng con trai của mình không?
Xảy ra chuyện Thiên Sát Môn, Tần Hàn Nguyệt bọn họ nghe nói tới trước tiên, Tần Tuyết lúc ấy còn đùa giỡn nói có thể là đệ đệ tiến vào Huyền Đảo hay không?
Tần Hàn Nguyệt đã nói điều này sao có thể chứ? Con không nghe nói sao, đối phương có được thực lực cảnh giới Phá Thiên, mà bốn năm trước thời điểm bọn họ rời thành Hoàng Sa, Tần Lập là dạng gì chứ? Dường như chỉ có Huyền cấp bậc bốn mà thôi!
Thiên tài cái dạng gì, có thể trong thời gian bốn năm tu luyện đến cảnh giới Phá Thiên?
Cho nên, cho dù lúc ấy Tần Lĩnh Sơn cho người hỏi các nhà có con cháu nào đi giới thế tục lịch lãm hay không, Tần Hàn Nguyệt cũng không nghĩ tới chuyện này. Tuy nhiên, Tần Văn Hiên trượng phu của nàng thật ra biết mình có con trai ở thế tục.
Tuy rằng bậc cha mẹ trên đời này đều cho rằng con của mình mới là xuất sắc nhất, nhưng dù Tần Văn Hiên nghĩ đến nứt da đầu cũng không dám tưởng tượng: nhi tử của mình kia chịu cực khổ mười sáu năm trời ở giới thế tục, lại có được thành tựu bằng mình.
Nếu như vậy, bản thân mình tăng tiến bốn mươi năm nay hóa ra chẳng ra làm sao ư?
Tuy nhiên, khi nghe gia thủ thái gia gia hỏi Tần gia có con cháu nào lịch lãm ở giới thế tục hay không, Tần Văn Hiên cảm thấy đó là một cơ hội tốt để công khai đưa chuyện này ra.
Dù sau trước đây ngay cả chính Tần Văn Hiên cũng mất thời gian mấy ngày, mới chấp nhận sự thật chính mình đã là phụ thân của một đứa con trai. Trước khi Tần Hàn Nguyệt đến đây, Tần Văn Hiên ở trong mắt người khác chính là một trai tơ thuần túy!
Cho nên, lúc Tần Văn Hiên tuổi trung niên, khí vũ hiên ngang đi vào tổ trạch Tần gia, chuẩn bị nói ra chuyện này với gia chủ thái gia gia, cho dù có bị thái gia gia trách tội, ông cũng nhận chịu.
Bởi vì, hiện giờ ông đã là một phụ thân, như vậy, nam nhân phải có trách nhiệm với vợ con. Ông cũng nên bắt đầu gánh chịu hậu quả của việc mình làm!
-Cái gì? Chắt trai Văn Hiên! Ngươi...ngươi nói, ngươi người vợ kia ở giới thế tục...thật sự để lại một đứa con trai? Năm nay mười sáu tuổi?
Tần Lĩnh Sơn nói chuyện biểu tình giống như là người đang đi trên sa mạc, đột nhiên nhìn thấy một cái ốc đảo, sau đó còn lo lắng đó là ảo ảnh.
-Dạ! Đúng vậy, thái gia gia! Chuyện này...rất trọng yếu, có thể nói đùa sao?
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Có thank cho anh không thì bảo
http://i21.photobucket.com/albums/b298/rebecca_tin44b/miukhung2dc1.gif
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.