Chương 535: Huyền Không Đảo lĩnh vực Thánh Hoàng!
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
Lĩnh vực Thánh Hoàng, ngàn vạn năm qua, là địa phương thần bí nhất Băng Tuyết Cực Hàn, nơi này trừ người của Thánh Hoàng nhất mạch, những người khác đều chỉ có thể vào không thể ra.
Cho nên, từ thời Thái Cổ đến nay, gần như không có bất cứ tin tức gì về lĩnh vực Thánh Hoàng có thể truyền ra ngoài. Bởi vậy, lời đồn đãi về lĩnh vực Thánh Hoàng có rất nhiều, nhưng không có người nào có thể cam đoan, lời đồn này là sự thật.
Cơ Ngữ Yên đương nhiên cũng biết điều đó, nàng biết rằng đi vào lĩnh vực Thánh Hoàng, có muốn ra ngoài, chỉ sợ là muôn vàn khó khăn.
Nửa tháng sau, những ngày cuối năm này, đoàn người bọn họ rốt cục đi vào phạm vi bên ngoài lĩnh vực Thánh Hoàng.
Nơi này, đã có người của Thánh Hoàng nhất mạch, cho nên, đoàn người được ngồi trên xe trượt tuyết có huy hiệu Thánh Hoàng, dĩ nhiên tốc độ nhanh hơn.
Các đệ tử Băng Tuyết Môn, mấy ngày gần đây tất cả đều rơi vào trầm mặc, ngay cả Tây Qua đều rất ít nói chuyện, chỉ là có đôi khi ánh mắt lóe lên, không biết đang suy nghĩ điều gi.
Cơ Ngữ Yên lại tự mình ngồi bên Tần Lập, nàng đã cảm giác được cỗ năng lượng mãnh liệt mênh mông trong cơ thể Tần Lập, dường như... đã hoàn toàn ổn định lại rồi.
Nhưng Tần Lập vẫn không có dấu hiệu sắp tỉnh lại. Cơ Ngữ Yên trông chờ Tần Lập có thể sớm một chút tỉnh lại. Hiện tại gần như nàng đã ký thác toàn bộ mọi hy vọng trên người Tần Lập.
Sau khi đi vào lĩnh vực Thánh Hoàng, Đoạn Mi cùng Hoàng Sơn Dương, cùng trở nên nghiêm túc đứng đắn hẳn lên. Nhìn ra được hai người ở lĩnh vực Thánh Hoàng này địa vị không thấp, gần như mọi người nhìn thấy bọn họ đều đứng lại thi lễ, mà hai người phần lớn đều chỉ thản nhiên gật gật đầu, sau đó rời đi, mà trên mặt những người đó cũng không có biểu hiện bất mãn chút nào.
Mấy ngày nay Cơ Ngữ Yên luôn luôn yên lặng chú tâm quan sát tất cả tình huống, mặc kệ có thể còn sống bao lâu, nàng cũng muốn mình không ngốc như trước nữa.
Mấy ngày này, tự bản thân nàng đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, mình sai ở điểm nào, nếu sau này gặp phải chuyện như vậy, nàng dám cam đoan, tuyệt sẽ không phải là kết cục như hiện giờ.
Chỉ có điều còn có tiếp theo hay không, chính Cơ Ngữ Yên cũng không biết.
Tần Lập thì sao? Kỳ thật hiện tại Tần Lập đã hấp thu được toàn bộ năng lượng trong cơ thể, Đan Nguyên Anh Hóa của hắn, hiện giờ sớm đã cường đại đến không thể tưởng tượng.
Còn thiếu chút xíu nữa thì đạt tới Lôi Kiếp.
Một chút xíu này cũng không phải là về tích lũy năng lượng, năng lượng tích lũy trong cơ thể Tần Lập sớm đã đạt tới trình độ đột phá. Tần Lập còn thiếu chính là ngộ đạo.
Nếu muốn từ cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa tăng lên tới cảnh giới Lôi Kiếp, thì lĩnh ngộ đối với thiên đạo, đổi với ngũ hành thiên nhiên, ắt không thể thiếu. Có lẽ các võ giả cảnh giới Lôi Kiếp khác, lĩnh ngộ đều chỉ là một loại trong đó, tỷ như nói hỏa, tỷ như nói thủy, tỷ như nói thổ.
Tùy tiện lĩnh ngộ một loại pháp tắc của ngũ hành, đều có thể đủ để đột phá đến cảnh giới Lôi Kiếp, mà thực sự có loại thiên tài siêu cấp như thế sẽ trực tiếp lĩnh ngộ thiên đạo. Người như vậy là rất có hi vọng tiến vào cảnh giới Lôi Kiếp, còn có thể đột phá đến một tầng rất cao, cũng chính là cảnh giới Địa Tiên.
Kỳ thật tới cảnh giới này rồi, trên cơ bản so với mọi người, cũng chính là thiên phú.
Mà Tần Lập, Tử Khí Quyết của hắn hấp thu chính là tinh hoa của ngũ hành. Cho nên, đối với ngũ hành thiên nhiên. Tần Lập là muốn lĩnh ngộ, về phần chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, hiện giờ Tần Lập đã đạt tới cảnh giới đổi máu huyết, thân thể gần như là kim cương bất hoại, nhưng cảnh giới tầng thứ sáu: tinh thần hóa thật, thì cần có điều lĩnh ngộ về thiên đạo.
Hiện tại Tần Lặp lĩnh ngộ về ngũ hành thiên nhiên, đã đạt tới một mức độ rất cao thâm. Ít nhất, đột phá đến cảnh giới Lôi Kiếp không có vấn đề gì.
Nhưng lĩnh ngộ về thiên đạo, cũng là còn kém một chút như vậy.
Nơi này, đã là lĩnh vực Thánh Hoàng. Tần Lập thực có tin tưởng dưới tập kích bất ngờ, có thể nháy mắt đánh chết một trong hai người Đoạn Mi cùng Hoàng Sơn Dương, nhưng không có nắm chắc đồng thòi đánh chết cả hai.
Đối với hai người này Tần Lập sớm nổi sát tâm, biết cả hai tên cũng không phải là hạng người tốt lành gì, ngay cả những người sinh ra bên trong lĩnh vực Thánh Hoàng, cũng đồng dạng không ai là người tốt.
Nhưng nếu đã đến nơi đây, Tần Lập quyết định tốt hơn là tạm thời quan sát một chút rồi tính sau. Nếu hắn muốn tỉnh lại, tùy thời đều có thể, nhưng nếu muốn từ trong này mang theo tất cả mọi người cùng đi, đó cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Ít nhất, mấy ngày qua Tần Lập đã khôi phục lại, thần thức của hắn so với trước kia mạnh hơn rất nhiều. Hắn cảm nhận được trên đường đi âm thầm ẩn nấp rất nhiều cao thủ sâu không lường được.
Cho nên, Tần Lập thậm chí không dám nói cho Cơ Ngữ Yên biết, hắn sợ cô nàng này thiếu kiên nhẫn, lại làm lộ ra, lúc đó có thể thật sự nguy hiểm. Cho dù hai người bọn họ có thể chạy thoát, nhưng đám người Tây Qua tất nhiên sẽ bị giữ lại chỗ này.
Kết quả này, không phải Tần Lập muốn nhìn thấy.
Cho nên, Tần Lập cùng lúc hấp thu kế thừa ký ức của Hô Diên Bác, cùng lúc căn cứ vào đó lĩnh ngộ pháp tắc thiên đạo, thời gian cứ như vậy từng ngày từng ngày trôi qua.
Rốt cục, bọn họ xuyên qua một cái kết giới thập phần cường đại, sau đó đi vào một địa phương... khiến mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Một dãy ngọn núi san sát thật lớn, treo trên không trung, nhưng lại đang không ngừng chậm rãi di động, khí thể trên bầu trời bay tới, vờn quanh trong đó, nhìn qua giống như là chốn thần tiên.
Ngọn núi kia đủ loại kiểu dáng, có dãy núi hình thoi, có hình tam giác bình thường, cũng có hình tam giác ngược, còn có núi đá, phía trên toàn bộ đều là rừng đá... đủ loại kỳ hình dị trạng, làm cho người ta có cảm giác như đi vào một thế giới thần thoại.
Những dãy núi treo ở không trung này, có cao có thấp, cao nhất cách mặt đất chừng mấy ngàn thước; thấp nhất cách mặt đất cũng tới mấy trăm thước.
- Hoan nghênh đến Huyền Không Đảo!
Hoàng Sơn Dương nhìn đám đệ tử Băng Tuyết Môn kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, trong mắt hắn hiện lên một chút ý cười: "Chính mình năm đó vừa mới đi vào nơi này, nhìn thấy cảnh tượng này, lúc đó chẳng phải cũng là vẻ mặt này sao?"
Các người Thánh Hoàng nhất mạch khác nhìn thấy vẻ mặt dại ra của đám người xa lạ này, đều thầm bĩu môi: "Một đám quê mùa không có kiến thức!"
- Huyền Không Đảo? Nơi này... nơi này chính là lĩnh vực Thánh Hoàng?
Cơ Ngữ Yên không kìm nổi hỏi, bởi vì trong lòng của nàng, đột nhiên hiện lên tư liệu Thiên Huyền Thảo Tần Lặp nói qua: "Thiên Huyền Thảo, cao một thước, phiến lá giống như kiếm lan, nở hoa như hoa cúc, hoa nở ba ngày tức héo tàn, sinh trưởng ở địa phương phi thiên phi địa phi hà phi hải."
Phi thiên, phi địa, phi hà, phi hải...
Trước mắt, hòn đảo nhỏ treo trên không trung vượt qua sức tưởng tượng này, có phải là nơi sinh trưởng của Thiên Huyền Thảo hay không?
Trong nháy mắt này trong lòng Tần Lặp cũng đang nghĩ tới khả năng này, không khỏi cảm thấy vài phần ngạc nhiên và vui mừng. Tục ngữ nói không vào hang cọp sao bắt được cọp con?
Lĩnh vực Thánh Hoàng, đối với đám người Tần Lập, Cơ Ngữ Yên, chân chính là đầm rồng hang hổ. Nhưng mà, địa phương này thật rất có thể là chỗ sinh trưởng của Thiên Huyền Thảo.
Càn Khôn Tái Sinh Tạo Hóa Đan không chỉ riêng có thể chữa khỏi bệnh của Tây Qua, mà đây là một loại đan dược có thể nói là Thần cấp: cho dù là người thiên phú bình thường, sau khi dùng loại đan dược này, cũng có thể trọng tố kinh mạch biến thành thiên tài siêu cấp.
Điều này có ý nghĩa thế nào, không cần phải nói ai nấy cũng đều biết.
Cơ Ngữ Yên dù kinh ngạc, nhưng không biểu hiện ra ngoài một chút dấu vết gì, ở trong mắt Hoàng Sơn Dương cùng Đoạn Mi thấy giống như là ngạc nhiên và thán phục chỗ thần kỳ của địa phương này mà thôi.
Hoàng Sơn Dương và Đoạn Mi mang theo nhóm người Băng Tuyết Môn, đi vào phía dưới một dãy núi phạm vi hơn cả ngàn thước. Không bao lâu, từ trên núi hạ xuống một cái thùng gỗ cột bằng bốn sợi dây thừng thô to cỡ cánh tay, có thể chứa hai ba chục người trong đó.
Hoàng Sơn Dương cùng Đoạn Mi cản phía sau, để đám người Băng Tuyết Môn phía trước từng nhóm từng nhóm leo vào trong thùng gỗ.
Ngọn núi ở trên cao như vậy, nếu không có thứ này, người bình thường tuyệt đối không thể bay lên được. Hơn nữa nơi này dường như là cấm phi hành, bởi vì mọi người thấy những ngọn núi treo trên không trung ở xa xa, không ngừng có loại thừng này buông xuống kéo lên.
Cuối cùng, Hoàng Sơn Dương, Đoạn Mi mới cùng đám người Tần Lập, Cơ Ngữ Yên leo lên thùng gỗ. Thùng gỗ chậm rãi bay lên, mặc dù thân bị giam cầm, nhưng tất cả đám người Băng Tuyết Môn đều cảm nhận được một loại thể nghiệm hoàn toàn mới, trước nay chưa từng có.
Ngay cả Cơ Ngữ Yên cũng có chút tò mò nhìn bốn phương tám hướng, những dãy núi lơ lửng trên không trung nổi tiếp kéo dài.
Hoàng Sơn Dương ở một bên cười nói:
- Địa phương này ai mới đến đều như thế! Đều rất ngạc nhiên, trên đời này làm sao có thể có địa phương nào giống như nơi đây. Cho nên, ta tin rằng không cần tới bao lâu, các ngươi liền sẽ ưa thích nơi này. Đến lúc đó, có cho các ngươi rời đi, các ngươi cũng không còn muốn chạy đi nữa!
Cơ Ngữ Yên thản nhiên cười, nói:
- Một chỗ rất đẹp! Đáng tiếc...
- Đáng tiếc cái gì?
Hoàng Sơn Dương hỏi.
- Đáng tiếc lại sinh sống ở đây một đám súc sinh!
Cơ Ngữ Yên nói xong, nở nụ cười tươi xinh như hoa nở rộ.
Những lời này khiến Hoàng Sơn Dương nổi giận thiếu chút nữa tắt thở, nhưng thấy nụ cười của Cơ Ngữ Yên, hắn không kìm nổi lại thất thần ngẩn ra ở nơi đó.
Chờ đến lúc hắn và Đoạn Mi phục hồi tinh thần lại, thì Cơ Ngữ Yên đã quay mặt qua một bên, căn bản không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn một cái.
Chọc tức cho Đoạn Mi, Hoàng Sơn Dương giận đến sôi lên, không nghĩ tới gần đến lúc cuối cùng, còn bị nữ nhân này hung hăng mắng cho một câu, Hoàng Sơn Dương cười lạnh nói:
- Cứ mắng chửi đi, mắng tùy tiện đi! Tới nơi này rồi, ngươi cũng chỉ có thể thoải mái thống khoái cái miệng của ngươi, không tới bao lâu, ngươi sẽ hoài niệm đoạn lộ trình này!
Đoạn Mi ho nhẹ một tiếng, đưa mắt ra hiệu cho Hoàng Sơn Dương, ra ý bảo đã tới đây rồi, cần gì phải gây chuyện?
Hoàng Sơn Dương hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nói gì.
Sau khi lên tới phía trên, có người của lĩnh vực Thánh Hoàng canh giữ, nhìn thấy Hoàng Sơn Dương, Đoạn Mi đều khom mình thi lễ.
Hoàng Sơn Dương thản nhiên nói:
- Tốt lắm! Dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi đi, đi đường dài mệt nhọc, phải hầu hạ cho chu đáo! Xảy ra sai lầm là hỏi tội các ngươi đó!
- Tuân lệnh!
Mấy người này đều thập phần cung kính hồi đáp.
Đoạn Mi nói:
- Nhớ kỹ, không được để bất cứ người nào rời nơi này!
- Tuân lệnh!
Hoàng Sơn Dương, Đoạn Mi cuối cùng nhìn thoáng qua mọi người. Đoạn Mi ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Chư vị ở chỗ này chờ hưởng phúc đi! Nơi này, so với chỗ Băng Tuyết Môn các ngươi đúng là trên trời dưới đất!
- Ha ha! Đúng rồi, các ngươi sẽ hoài niệm hai chúng ta suốt dọc đường nhân từ!
Vừa mới bị Cơ Ngữ Yên mắng một câu, Hoàng Sơn Dương tâm tình rất không tốt, nhưng dù sao đã tới địa phương này, cũng hoàn toàn không sợ bọn họ có thể chạy trốn.
Lúc này, Tần Lập vẫn nằm trên cáng, đột nhiên khẽ nhúc nhích một cái.
Lập tức, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tần Lập.
Cho nên, từ thời Thái Cổ đến nay, gần như không có bất cứ tin tức gì về lĩnh vực Thánh Hoàng có thể truyền ra ngoài. Bởi vậy, lời đồn đãi về lĩnh vực Thánh Hoàng có rất nhiều, nhưng không có người nào có thể cam đoan, lời đồn này là sự thật.
Cơ Ngữ Yên đương nhiên cũng biết điều đó, nàng biết rằng đi vào lĩnh vực Thánh Hoàng, có muốn ra ngoài, chỉ sợ là muôn vàn khó khăn.
Nửa tháng sau, những ngày cuối năm này, đoàn người bọn họ rốt cục đi vào phạm vi bên ngoài lĩnh vực Thánh Hoàng.
Nơi này, đã có người của Thánh Hoàng nhất mạch, cho nên, đoàn người được ngồi trên xe trượt tuyết có huy hiệu Thánh Hoàng, dĩ nhiên tốc độ nhanh hơn.
Các đệ tử Băng Tuyết Môn, mấy ngày gần đây tất cả đều rơi vào trầm mặc, ngay cả Tây Qua đều rất ít nói chuyện, chỉ là có đôi khi ánh mắt lóe lên, không biết đang suy nghĩ điều gi.
Cơ Ngữ Yên lại tự mình ngồi bên Tần Lập, nàng đã cảm giác được cỗ năng lượng mãnh liệt mênh mông trong cơ thể Tần Lập, dường như... đã hoàn toàn ổn định lại rồi.
Nhưng Tần Lập vẫn không có dấu hiệu sắp tỉnh lại. Cơ Ngữ Yên trông chờ Tần Lập có thể sớm một chút tỉnh lại. Hiện tại gần như nàng đã ký thác toàn bộ mọi hy vọng trên người Tần Lập.
Sau khi đi vào lĩnh vực Thánh Hoàng, Đoạn Mi cùng Hoàng Sơn Dương, cùng trở nên nghiêm túc đứng đắn hẳn lên. Nhìn ra được hai người ở lĩnh vực Thánh Hoàng này địa vị không thấp, gần như mọi người nhìn thấy bọn họ đều đứng lại thi lễ, mà hai người phần lớn đều chỉ thản nhiên gật gật đầu, sau đó rời đi, mà trên mặt những người đó cũng không có biểu hiện bất mãn chút nào.
Mấy ngày nay Cơ Ngữ Yên luôn luôn yên lặng chú tâm quan sát tất cả tình huống, mặc kệ có thể còn sống bao lâu, nàng cũng muốn mình không ngốc như trước nữa.
Mấy ngày này, tự bản thân nàng đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, mình sai ở điểm nào, nếu sau này gặp phải chuyện như vậy, nàng dám cam đoan, tuyệt sẽ không phải là kết cục như hiện giờ.
Chỉ có điều còn có tiếp theo hay không, chính Cơ Ngữ Yên cũng không biết.
Tần Lập thì sao? Kỳ thật hiện tại Tần Lập đã hấp thu được toàn bộ năng lượng trong cơ thể, Đan Nguyên Anh Hóa của hắn, hiện giờ sớm đã cường đại đến không thể tưởng tượng.
Còn thiếu chút xíu nữa thì đạt tới Lôi Kiếp.
Một chút xíu này cũng không phải là về tích lũy năng lượng, năng lượng tích lũy trong cơ thể Tần Lập sớm đã đạt tới trình độ đột phá. Tần Lập còn thiếu chính là ngộ đạo.
Nếu muốn từ cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa tăng lên tới cảnh giới Lôi Kiếp, thì lĩnh ngộ đối với thiên đạo, đổi với ngũ hành thiên nhiên, ắt không thể thiếu. Có lẽ các võ giả cảnh giới Lôi Kiếp khác, lĩnh ngộ đều chỉ là một loại trong đó, tỷ như nói hỏa, tỷ như nói thủy, tỷ như nói thổ.
Tùy tiện lĩnh ngộ một loại pháp tắc của ngũ hành, đều có thể đủ để đột phá đến cảnh giới Lôi Kiếp, mà thực sự có loại thiên tài siêu cấp như thế sẽ trực tiếp lĩnh ngộ thiên đạo. Người như vậy là rất có hi vọng tiến vào cảnh giới Lôi Kiếp, còn có thể đột phá đến một tầng rất cao, cũng chính là cảnh giới Địa Tiên.
Kỳ thật tới cảnh giới này rồi, trên cơ bản so với mọi người, cũng chính là thiên phú.
Mà Tần Lập, Tử Khí Quyết của hắn hấp thu chính là tinh hoa của ngũ hành. Cho nên, đối với ngũ hành thiên nhiên. Tần Lập là muốn lĩnh ngộ, về phần chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, hiện giờ Tần Lập đã đạt tới cảnh giới đổi máu huyết, thân thể gần như là kim cương bất hoại, nhưng cảnh giới tầng thứ sáu: tinh thần hóa thật, thì cần có điều lĩnh ngộ về thiên đạo.
Hiện tại Tần Lặp lĩnh ngộ về ngũ hành thiên nhiên, đã đạt tới một mức độ rất cao thâm. Ít nhất, đột phá đến cảnh giới Lôi Kiếp không có vấn đề gì.
Nhưng lĩnh ngộ về thiên đạo, cũng là còn kém một chút như vậy.
Nơi này, đã là lĩnh vực Thánh Hoàng. Tần Lập thực có tin tưởng dưới tập kích bất ngờ, có thể nháy mắt đánh chết một trong hai người Đoạn Mi cùng Hoàng Sơn Dương, nhưng không có nắm chắc đồng thòi đánh chết cả hai.
Đối với hai người này Tần Lập sớm nổi sát tâm, biết cả hai tên cũng không phải là hạng người tốt lành gì, ngay cả những người sinh ra bên trong lĩnh vực Thánh Hoàng, cũng đồng dạng không ai là người tốt.
Nhưng nếu đã đến nơi đây, Tần Lập quyết định tốt hơn là tạm thời quan sát một chút rồi tính sau. Nếu hắn muốn tỉnh lại, tùy thời đều có thể, nhưng nếu muốn từ trong này mang theo tất cả mọi người cùng đi, đó cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Ít nhất, mấy ngày qua Tần Lập đã khôi phục lại, thần thức của hắn so với trước kia mạnh hơn rất nhiều. Hắn cảm nhận được trên đường đi âm thầm ẩn nấp rất nhiều cao thủ sâu không lường được.
Cho nên, Tần Lập thậm chí không dám nói cho Cơ Ngữ Yên biết, hắn sợ cô nàng này thiếu kiên nhẫn, lại làm lộ ra, lúc đó có thể thật sự nguy hiểm. Cho dù hai người bọn họ có thể chạy thoát, nhưng đám người Tây Qua tất nhiên sẽ bị giữ lại chỗ này.
Kết quả này, không phải Tần Lập muốn nhìn thấy.
Cho nên, Tần Lập cùng lúc hấp thu kế thừa ký ức của Hô Diên Bác, cùng lúc căn cứ vào đó lĩnh ngộ pháp tắc thiên đạo, thời gian cứ như vậy từng ngày từng ngày trôi qua.
Rốt cục, bọn họ xuyên qua một cái kết giới thập phần cường đại, sau đó đi vào một địa phương... khiến mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Một dãy ngọn núi san sát thật lớn, treo trên không trung, nhưng lại đang không ngừng chậm rãi di động, khí thể trên bầu trời bay tới, vờn quanh trong đó, nhìn qua giống như là chốn thần tiên.
Ngọn núi kia đủ loại kiểu dáng, có dãy núi hình thoi, có hình tam giác bình thường, cũng có hình tam giác ngược, còn có núi đá, phía trên toàn bộ đều là rừng đá... đủ loại kỳ hình dị trạng, làm cho người ta có cảm giác như đi vào một thế giới thần thoại.
Những dãy núi treo ở không trung này, có cao có thấp, cao nhất cách mặt đất chừng mấy ngàn thước; thấp nhất cách mặt đất cũng tới mấy trăm thước.
- Hoan nghênh đến Huyền Không Đảo!
Hoàng Sơn Dương nhìn đám đệ tử Băng Tuyết Môn kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, trong mắt hắn hiện lên một chút ý cười: "Chính mình năm đó vừa mới đi vào nơi này, nhìn thấy cảnh tượng này, lúc đó chẳng phải cũng là vẻ mặt này sao?"
Các người Thánh Hoàng nhất mạch khác nhìn thấy vẻ mặt dại ra của đám người xa lạ này, đều thầm bĩu môi: "Một đám quê mùa không có kiến thức!"
- Huyền Không Đảo? Nơi này... nơi này chính là lĩnh vực Thánh Hoàng?
Cơ Ngữ Yên không kìm nổi hỏi, bởi vì trong lòng của nàng, đột nhiên hiện lên tư liệu Thiên Huyền Thảo Tần Lặp nói qua: "Thiên Huyền Thảo, cao một thước, phiến lá giống như kiếm lan, nở hoa như hoa cúc, hoa nở ba ngày tức héo tàn, sinh trưởng ở địa phương phi thiên phi địa phi hà phi hải."
Phi thiên, phi địa, phi hà, phi hải...
Trước mắt, hòn đảo nhỏ treo trên không trung vượt qua sức tưởng tượng này, có phải là nơi sinh trưởng của Thiên Huyền Thảo hay không?
Trong nháy mắt này trong lòng Tần Lặp cũng đang nghĩ tới khả năng này, không khỏi cảm thấy vài phần ngạc nhiên và vui mừng. Tục ngữ nói không vào hang cọp sao bắt được cọp con?
Lĩnh vực Thánh Hoàng, đối với đám người Tần Lập, Cơ Ngữ Yên, chân chính là đầm rồng hang hổ. Nhưng mà, địa phương này thật rất có thể là chỗ sinh trưởng của Thiên Huyền Thảo.
Càn Khôn Tái Sinh Tạo Hóa Đan không chỉ riêng có thể chữa khỏi bệnh của Tây Qua, mà đây là một loại đan dược có thể nói là Thần cấp: cho dù là người thiên phú bình thường, sau khi dùng loại đan dược này, cũng có thể trọng tố kinh mạch biến thành thiên tài siêu cấp.
Điều này có ý nghĩa thế nào, không cần phải nói ai nấy cũng đều biết.
Cơ Ngữ Yên dù kinh ngạc, nhưng không biểu hiện ra ngoài một chút dấu vết gì, ở trong mắt Hoàng Sơn Dương cùng Đoạn Mi thấy giống như là ngạc nhiên và thán phục chỗ thần kỳ của địa phương này mà thôi.
Hoàng Sơn Dương và Đoạn Mi mang theo nhóm người Băng Tuyết Môn, đi vào phía dưới một dãy núi phạm vi hơn cả ngàn thước. Không bao lâu, từ trên núi hạ xuống một cái thùng gỗ cột bằng bốn sợi dây thừng thô to cỡ cánh tay, có thể chứa hai ba chục người trong đó.
Hoàng Sơn Dương cùng Đoạn Mi cản phía sau, để đám người Băng Tuyết Môn phía trước từng nhóm từng nhóm leo vào trong thùng gỗ.
Ngọn núi ở trên cao như vậy, nếu không có thứ này, người bình thường tuyệt đối không thể bay lên được. Hơn nữa nơi này dường như là cấm phi hành, bởi vì mọi người thấy những ngọn núi treo trên không trung ở xa xa, không ngừng có loại thừng này buông xuống kéo lên.
Cuối cùng, Hoàng Sơn Dương, Đoạn Mi mới cùng đám người Tần Lập, Cơ Ngữ Yên leo lên thùng gỗ. Thùng gỗ chậm rãi bay lên, mặc dù thân bị giam cầm, nhưng tất cả đám người Băng Tuyết Môn đều cảm nhận được một loại thể nghiệm hoàn toàn mới, trước nay chưa từng có.
Ngay cả Cơ Ngữ Yên cũng có chút tò mò nhìn bốn phương tám hướng, những dãy núi lơ lửng trên không trung nổi tiếp kéo dài.
Hoàng Sơn Dương ở một bên cười nói:
- Địa phương này ai mới đến đều như thế! Đều rất ngạc nhiên, trên đời này làm sao có thể có địa phương nào giống như nơi đây. Cho nên, ta tin rằng không cần tới bao lâu, các ngươi liền sẽ ưa thích nơi này. Đến lúc đó, có cho các ngươi rời đi, các ngươi cũng không còn muốn chạy đi nữa!
Cơ Ngữ Yên thản nhiên cười, nói:
- Một chỗ rất đẹp! Đáng tiếc...
- Đáng tiếc cái gì?
Hoàng Sơn Dương hỏi.
- Đáng tiếc lại sinh sống ở đây một đám súc sinh!
Cơ Ngữ Yên nói xong, nở nụ cười tươi xinh như hoa nở rộ.
Những lời này khiến Hoàng Sơn Dương nổi giận thiếu chút nữa tắt thở, nhưng thấy nụ cười của Cơ Ngữ Yên, hắn không kìm nổi lại thất thần ngẩn ra ở nơi đó.
Chờ đến lúc hắn và Đoạn Mi phục hồi tinh thần lại, thì Cơ Ngữ Yên đã quay mặt qua một bên, căn bản không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn một cái.
Chọc tức cho Đoạn Mi, Hoàng Sơn Dương giận đến sôi lên, không nghĩ tới gần đến lúc cuối cùng, còn bị nữ nhân này hung hăng mắng cho một câu, Hoàng Sơn Dương cười lạnh nói:
- Cứ mắng chửi đi, mắng tùy tiện đi! Tới nơi này rồi, ngươi cũng chỉ có thể thoải mái thống khoái cái miệng của ngươi, không tới bao lâu, ngươi sẽ hoài niệm đoạn lộ trình này!
Đoạn Mi ho nhẹ một tiếng, đưa mắt ra hiệu cho Hoàng Sơn Dương, ra ý bảo đã tới đây rồi, cần gì phải gây chuyện?
Hoàng Sơn Dương hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nói gì.
Sau khi lên tới phía trên, có người của lĩnh vực Thánh Hoàng canh giữ, nhìn thấy Hoàng Sơn Dương, Đoạn Mi đều khom mình thi lễ.
Hoàng Sơn Dương thản nhiên nói:
- Tốt lắm! Dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi đi, đi đường dài mệt nhọc, phải hầu hạ cho chu đáo! Xảy ra sai lầm là hỏi tội các ngươi đó!
- Tuân lệnh!
Mấy người này đều thập phần cung kính hồi đáp.
Đoạn Mi nói:
- Nhớ kỹ, không được để bất cứ người nào rời nơi này!
- Tuân lệnh!
Hoàng Sơn Dương, Đoạn Mi cuối cùng nhìn thoáng qua mọi người. Đoạn Mi ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Chư vị ở chỗ này chờ hưởng phúc đi! Nơi này, so với chỗ Băng Tuyết Môn các ngươi đúng là trên trời dưới đất!
- Ha ha! Đúng rồi, các ngươi sẽ hoài niệm hai chúng ta suốt dọc đường nhân từ!
Vừa mới bị Cơ Ngữ Yên mắng một câu, Hoàng Sơn Dương tâm tình rất không tốt, nhưng dù sao đã tới địa phương này, cũng hoàn toàn không sợ bọn họ có thể chạy trốn.
Lúc này, Tần Lập vẫn nằm trên cáng, đột nhiên khẽ nhúc nhích một cái.
Lập tức, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tần Lập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.