Chương 133: Khiêu chiến
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
- Chờ một chút!
Tiếng của một nam nhân vang lên từ xa, quay đầu lại, thấy Ngụy giáo sư vẻ mặt bình tĩnh đang đi tới.
- Oa! Là Ngụy giáo sư. Hắn tới làm quái gì vậy?
- Hắc! Các ngươi không thấy biểu tình của Ngụy giáo sư sao? Hắn đang giả bộ tình tĩnh thôi. Ta dám cam đoan nhất định là hắn ghen tị với Tần giáo sư!
- Đúng vậy! Hắc! Lát nữa có trò hay để xem!
- Các ngươi thấy Tần giáo sư có phải đối thủ của hắn không? Ngụy giáo sư có thực lực Địa cấp bậc tám đó a!
- Ta không nghĩ vậy. Nếu Tần giáo sư chỉ có tài trí bình thường, sao Hoàng đế bệ hạ lại có thể xem trọng hắn như vậy chứ?
- Ngụy giáo sư thật là có chút vô sỉ, hắn cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, Tần giáo sư nếu tới ba mươi, khẳng định đã có thực lực Thiên cấp!
Ngụy Cường nghe thấy đám học sinh nhỏ giọng nghị luận, khuôn mặt bắt đầu khó coi. Tuy nhiên, hắn không quan tâm, chỉ là hắn không quen nhìn cái tên Hầu gia trẻ tuổi nhất Thanh Long đế quốc kia, chỉ nhìn thấy khuôn mặt đó liền tức giận, hận không thể đi lên đá cho hai đá!
Tần Lập ngồi trên xe nghe thấy những lời đó, ngay cả Triệu Thiên Thiên đã lên xe cũng không thể không mở cửa xe, nhìn vị giáo sư Ngụy Cường, người có được phong hào Bá tước và cũng coi như có chút danh tiếng trong học viện cao cấp, không biết hắn muốn làm gì đây.
- Ngươi là?
Tần Lập nhìn nam nhân hơn ba mươi tuổi đi tới trước mặt mình, không nhớ ra là đã gặp qua hoặc là đã đắc tội với người này ở đâu. Tuy nhiên hắn vẫn có thể cảm giác được, vị giáo sư của học viện cao cấp này chẳng lẽ là tới gây phiền toái?
- Ta là Cuồng Lôi Bá tước Ngụy Cường! Cũng là giáo sư trong học viện cao cấp này. Nghe nói thực lực ngươi không tồi, ta muốn khiêu chiến ngươi. Thế nào, giáo sư Tần, ngươi có dám ứng chiến không?
Lời này của Ngụy Cường vừa ra chung quanh đã lập tức trở nên im ắng, rất nhiều học sinh đều khó tin nhìn Ngụy Cường. Tuy rằng bình thường vị giáo sư này nhân phẩm không được tốt lắm, há mồm ra là nói toàn chuyện độc địa, nhưng không đến mức khiêu chiến một thanh niên tuổi chỉ bằng nửa hắn, thực lực thấp hơn hắn cả một bậc chứ?
Lại nói, đầu hắn có bệnh sao? Rõ ràng là công chúa đã biểu đạt thiện ý với giáo sư Tần Lập, ngươi thì là cái gì? Ngươi tới khiêu chiến, cũng không cần phải dọa người thế chứ?
Tần Lập nhất thời không nói gì, nói thật, hắn cũng đã đoán trước được, bản thân đi vào học viện này đảm nhiệm chức giáo sư sẽ không ít phong ba. Dù sao thì hắn còn quá trẻ.
Vốn Tần Lập thấy, muốn làm khó dễ trước hết có thể là học sinh, lại không nghĩ rằng học sinh nơi này lại sùng bái hắn như thế. Thực ra việc này cũng không khó như trong tưởng tượng, thiên tài đều cô độc, thiên tài đều cao ngạo, người có thể khiến họ vui lòng phục tùng thật sự là rất ít! Mà tuổi Tần Lập còn trẻ, lại có thực lực, thêm nữa là những việc hắn đã làm lại vừa đúng với tâm lý thiếu niên. Vị thiên tài cùng tuổi này thực lực cao hơn họ rất nhiều, chênh lệch quá lớn!
Cho nên, vốn là ghen tị, lại trực tiếp chuyển thành sùng bái!
Mà ghen tị hắn thực sự, hơn nữa còn tìm đến tận cửa không ngờ lại là người cũng có thân phận giáo sư như Tần Lập, hắn cảm thấy có phần buồn cười, thản nhiên nhìn thoáng qua Ngụy Cường, nói:
- Ta sao phải đáp ứng khiêu chiến của ngươi? Ta không biết ngươi, cũng không có cừu hận gì với ngươi cả. Ngươi không biết là ngươi làm vậy có chút không thích hợp sao?
Đám người xung quanh lập tức truyền tới tiếng cười ầm ỹ, không ít học sinh đều cười nhạo Ngụy Cường, thầm nghĩ tên độc mồm này cuối cùng cũng có đối thủ rồi.
Sắc mặt Ngụy Cường lúc đỏ lúc trắng, hắn nhìn Tần Lập nói:
- Trong học viện cao cấp này, từ xưa đã lưu truyền một quy củ bất thành văn. Đó là, võ giả khiêu chiến lẫn nhau là phải nhận! Chỉ có kẻ hèn nhát mới không dám nhận khiêu chiến của người khác! Ta không muốn nói gì khác với ngươi. Hầu tước Tần Lập, ta liền hỏi ngươi, ngươi nhận hay là vẫn không nhận!
Sắc mặt Tần Lập dần dần lạnh xuống, hờ hững nói:
- Nếu là quy củ bất thành văn, vậy không phải quy củ! Ta có phải kẻ hèn nhát hay không cũng không phải kẻ ếch ngồi đáy giếng như ngươi có thể đánh giá. Khiêu chiến? Ngươi, còn chưa xứng!
- Hay!
Trong đám ngươi cũng không biết là cô gái nào vừa thốt ra, tiếng nói giòn tan, lại gây ra một trận cười nữa.
Ngụy Cường cuối cùng cũng không nhịn được nửa giận trong lòng, cười lạnh nói với Tần Lập:
- Ta còn tưởng đế quốc lại có thêm một thiên tài khó lường nào, không nghĩ tới, lại là một cái gối thêu hoa không dùng được! Ta không xứng sao? Một thân thực lực của Ngụy Cường ta là do liều mạng tu luyện mà thành! Danh hiệu Bá tước của ta, đó là được Hoàng thượng tự mình sắc phong! Ta là ếch ngồi đáy giếng? Ta đã liệp sát vô số linh thú Huyền cấp! Ngươi thì tính là gì, dám nói lung tung trước mặt ta! Tần Lập, ta không sợ nói thẳng cho ngươi biết, ta chính là nhìn ngươi không vừa mắt!
Việc này, đã không còn có thể xem là khiêu khích được nữa, mà là công kích thẳng thừng rồi. Không ít học sinh cũng có phần khó tin nhìn vẻ mặt kích động của Ngụy Cường, lúc này bỗng nhiên có người nhìn thấy giáo sư Y Ngưng lẳng lặng đứng, không ít ngươi lập tức bừng tỉnh hiểu ra. Tuy học sinh bọn họ dành phần lớn thời gian để tu luyện, nhưng gần như đều có xuất thân phú gia hoặc là đại quý tộc, kiến thức sao có thể ít? Tất nhiên là đã sớm biết chuyện Ngụy Cường theo đuổi giáo sư Y Ngưng.
Tình yêu, là muốn làm anh hùng trước mặt người con gái mà mình thích!
- Ngươi nói xong chưa?
Tần Lập thản nhiên nhìn Ngụy Cường, tựa như đang nhìn một thằng ngốc.
Ngụy Cường nhất thời đứng đực ra, không ngờ nói đến giờ phút này rồi, đã lôi ra hết những lời lẽ cay nghiệt nhất, lôi ra cả trăm điều, biểu tình cũng không thiếu, càng không nói đến, trong tưởng tượng của hắn, Tần Lập sẽ nổi giận lôi đình đáp ứng khiêu chiến của hắn.
- Nói xong rồi, ngươi có thể đi. À, không! Là ta có thể đi phải không nhỉ?
Tần Lập xoay người, chuẩn bị lên xe ngựa. So sánh với kẻ kia, tiểu công chúa hoàng thất này còn đáng yêu hơn, vẫn im lặng ngồi trên xe chờ.
- Ngươi, ngươi là đồ nhát gan ! Ngươi không xứng có được danh hiệu Hầu tước ! Ngươi lại càng không xứng có danh hiệu giáo sư học viện cao cấp ! Ngươi có tư cách gì…
Không đợi Ngụy Cường nói xong, chỉ thấy Tần Lập đứng cách hắn chừng bảy tám thước, đang quay lưng về phía hắn, thân hình bỗng nhiên biến mất. Theo bản năng hắn cảm giác không thích hợp, nhưng không chờ hắn bày ra phòng ngự thì mặt đã cảm thấy nóng rát.
Bốp!
Tần Lập dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, hung hăng tát Ngụy Cường một cái tát!
Sau đó ném lại một câu:
- Thật là mất mặt!
Xong rồi quay người bước đi!
Lúc này, những học sinh vây quanh xem mới kịp phản ứng, lập tức thét lên kinh hãi, bọn họ nhờ phúc của Ngụy Cường mà được chứng kiến bản lĩnh chân chính của vị Hầu gia trẻ tuổi này!
- Rất nhanh! Thực sự rất nhanh! Không thể nào, Tần giáo sư thực sự chỉ có thực lực Địa cấp bậc bảy thôi sao ?
- Ngụy giáo sư ngay cả phản ứng cũng không kịp, thực là khó tin!
- Hừ, là Tần giáo sư đánh lén.
Trong đám người cuối cùng cũng phát ra một tiếng không phục, là một nam sinh.
- Đánh lén cái rắm! Ngươi đi đánh lén thử coi Ngụy giáo sư có một cước đá bay ngươi đi không! Thực lực Ngụy giáo sư cũng không yếu, giống với Lương Lạc giáo sư, đều là Địa cấp bậc tám! Mà Ngụy giáo sư mới có hơn ba mươi tuổi thôi! Hừ!
- Đúng vậy đúng vậy. Rõ ràng chính là Ngụy giáo sư căn bản không kịp phòng ngự!
- Tần giáo sư ta nhất định phải tới khóa học của giáo sư!
Một nữ sinh lớn tiếng thét lên thật chói ta.
Tần Lập không quay lưng, khoát tay, tiếp tục đi về phía xe ngựa.
Trong mắt Ngụy Cường toát ra lửa giận kinh thiên, ngực kịch liệt phập phồng, đột nhiên gào lên:
- Tần Lập, ngươi dám đánh lén ta! Ta phải giết ngươi!
Keng một tiếng, Ngụy Cường rút bội kiếm ra khỏi vỏ, cả người bốc lên khí thế kinh người. Các học sinh chung quanh phần lớn là Huyền cấp đều không chịu nổi loại áp lực này, phải lui về sau. Bộ Đồng đứng trên cửa sổ lầu ba nhìn xuống dưới, khóe miệng cười lạnh, thầm nghĩ: “chuyện so với điều ta muốn còn thuận lợi hơn. Tần Lập này ngày đầu đến học viện đã gây ra chuyện lớn thế này, Ngụy Cường này tính tình kiêu ngạo đến cực điểm, lần này cuối cùng cũng làm ra một chuyện chính xác rồi, phải thưởng cho hắn thật tốt mới được!”
- Ngụy giáo sư, mau dừng tay!
Lương Lạc cũng là Địa cấp bậc tám ở xa xa giả mù sa mưa hô lớn, một chút ý tứ đi lên ngăn cản cũng không có, ngược lại lại còn thêm mắm thêm muối:
- Người ta là Hầu tước được Hoàng đế tin tưởng, đánh hắn bị thương ngươi cũng khó ăn nói đó!
Y Ngưng bên kia lạnh lùng nhìn thoáng qua Lương Lạc, thầm mắng: Tiểu nhân!
Lúc này, tiểu công chúa Triệu Thiên Thiên trong xe ngựa lạnh lùng nói:
- Ngụy Cường giáo sư, ta sẽ bẩm báo chi tiết tất cả những chuyện ngày hôm nay lại cho phụ hoàng, ta tin tưởng, người sẽ làm ra một cái quyết định công bằng. Tuy nhiên ta cho rằng, ngươi đã không còn thích hợp làm giáo sư ở học viện cao cấp nữa.
Ngụy Cường sửng sốt, không nghĩ tới tiểu công chúa lại bảo vệ Tần Lập như thế, lửa giận lại càng bùng lên, lớn tiếng nói:
- Ta cũng là quý tộc! Hơn nữa ta khiêu chiến hắn ! Hắn dám làm nhục ta, là một quý tộc ta có quyền đánh trả! Hơn nữa, công chúa điện hạ tôn quý, trong học viện này thân phận của ngài cũng chỉ là một học sinh. Ngài… không có tư cách dạy ta ! Tần Lập, ngươi chịu chết đi !
Ngụy Cường nổi điên gào lên, thân mình đột ngột bắn lên cao, từ trên không đánh về phía Tần Lập.
Lúc này Ngụy Cường đã không quan tâm tới đường lui nữa, là một kẻ kiêu ngạo đến cực điểm, hắn căn bản là không cho phép ai dám động tới tự tôn của hắn, mà lời nói của công chúa Triệu Thiên Thiên đã hoàn toàn làm tổn thương nghiêm trọng tới lòng tự tôn của hắn.
Đối với một người mới hơn ba mươi tuổi đã có thực lực Địa cấp bậc tám, tuyệt đối được cho là một thiên tài võ học, Ngụy Cường cũng không sợ lời nói của mình có thể khiến Hoàng đế thực sự tức giận, thậm chí trả thù hắn. Vì nếu vậy, về sau sẽ không có người dám tới nương tựa hoàng thất Thanh Long nữa!
Một kiếm của Ngụy Cường không chút lưu thủ, hung hăng bổ về phía Tần Lập đã xoay người lại, cười lạnh!
Kiếm khí cực kỳ rét lạnh!
Hiển nhiên, kiếm kỹ mà Ngụy Cường tu luyện cũng là chiến kỹ thuộc tính, hơn nữa là chiến kỹ thuộc tính hàn băng cực kỳ hiếm thấy!
Khóe miệng Tần Lập cười lạnh, càng khiến Ngụy Cường điên cuồng.
- Chết đi!
Ngụy Cường hét to một tiếng, không khí chung quanh dường như cũng đóng băng lại, thực lực võ giả Địa cấp thật không phải là nhỏ.
Lúc này, vài nhân vật đã như u linh nhanh chóng tiếp cận xe của Tần Lập, chặt chẽ bảo vệ xe ngựa. Đó chính là các hộ vệ của Công chúa mà bình thường không ai nhìn thấy.
Ầm!
Một tiếng trầm đục nặng nề vang lên, thân mình Ngụy Cường như diều đứt dây, hung hăng bắn về phía sau.
Tiếng của một nam nhân vang lên từ xa, quay đầu lại, thấy Ngụy giáo sư vẻ mặt bình tĩnh đang đi tới.
- Oa! Là Ngụy giáo sư. Hắn tới làm quái gì vậy?
- Hắc! Các ngươi không thấy biểu tình của Ngụy giáo sư sao? Hắn đang giả bộ tình tĩnh thôi. Ta dám cam đoan nhất định là hắn ghen tị với Tần giáo sư!
- Đúng vậy! Hắc! Lát nữa có trò hay để xem!
- Các ngươi thấy Tần giáo sư có phải đối thủ của hắn không? Ngụy giáo sư có thực lực Địa cấp bậc tám đó a!
- Ta không nghĩ vậy. Nếu Tần giáo sư chỉ có tài trí bình thường, sao Hoàng đế bệ hạ lại có thể xem trọng hắn như vậy chứ?
- Ngụy giáo sư thật là có chút vô sỉ, hắn cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, Tần giáo sư nếu tới ba mươi, khẳng định đã có thực lực Thiên cấp!
Ngụy Cường nghe thấy đám học sinh nhỏ giọng nghị luận, khuôn mặt bắt đầu khó coi. Tuy nhiên, hắn không quan tâm, chỉ là hắn không quen nhìn cái tên Hầu gia trẻ tuổi nhất Thanh Long đế quốc kia, chỉ nhìn thấy khuôn mặt đó liền tức giận, hận không thể đi lên đá cho hai đá!
Tần Lập ngồi trên xe nghe thấy những lời đó, ngay cả Triệu Thiên Thiên đã lên xe cũng không thể không mở cửa xe, nhìn vị giáo sư Ngụy Cường, người có được phong hào Bá tước và cũng coi như có chút danh tiếng trong học viện cao cấp, không biết hắn muốn làm gì đây.
- Ngươi là?
Tần Lập nhìn nam nhân hơn ba mươi tuổi đi tới trước mặt mình, không nhớ ra là đã gặp qua hoặc là đã đắc tội với người này ở đâu. Tuy nhiên hắn vẫn có thể cảm giác được, vị giáo sư của học viện cao cấp này chẳng lẽ là tới gây phiền toái?
- Ta là Cuồng Lôi Bá tước Ngụy Cường! Cũng là giáo sư trong học viện cao cấp này. Nghe nói thực lực ngươi không tồi, ta muốn khiêu chiến ngươi. Thế nào, giáo sư Tần, ngươi có dám ứng chiến không?
Lời này của Ngụy Cường vừa ra chung quanh đã lập tức trở nên im ắng, rất nhiều học sinh đều khó tin nhìn Ngụy Cường. Tuy rằng bình thường vị giáo sư này nhân phẩm không được tốt lắm, há mồm ra là nói toàn chuyện độc địa, nhưng không đến mức khiêu chiến một thanh niên tuổi chỉ bằng nửa hắn, thực lực thấp hơn hắn cả một bậc chứ?
Lại nói, đầu hắn có bệnh sao? Rõ ràng là công chúa đã biểu đạt thiện ý với giáo sư Tần Lập, ngươi thì là cái gì? Ngươi tới khiêu chiến, cũng không cần phải dọa người thế chứ?
Tần Lập nhất thời không nói gì, nói thật, hắn cũng đã đoán trước được, bản thân đi vào học viện này đảm nhiệm chức giáo sư sẽ không ít phong ba. Dù sao thì hắn còn quá trẻ.
Vốn Tần Lập thấy, muốn làm khó dễ trước hết có thể là học sinh, lại không nghĩ rằng học sinh nơi này lại sùng bái hắn như thế. Thực ra việc này cũng không khó như trong tưởng tượng, thiên tài đều cô độc, thiên tài đều cao ngạo, người có thể khiến họ vui lòng phục tùng thật sự là rất ít! Mà tuổi Tần Lập còn trẻ, lại có thực lực, thêm nữa là những việc hắn đã làm lại vừa đúng với tâm lý thiếu niên. Vị thiên tài cùng tuổi này thực lực cao hơn họ rất nhiều, chênh lệch quá lớn!
Cho nên, vốn là ghen tị, lại trực tiếp chuyển thành sùng bái!
Mà ghen tị hắn thực sự, hơn nữa còn tìm đến tận cửa không ngờ lại là người cũng có thân phận giáo sư như Tần Lập, hắn cảm thấy có phần buồn cười, thản nhiên nhìn thoáng qua Ngụy Cường, nói:
- Ta sao phải đáp ứng khiêu chiến của ngươi? Ta không biết ngươi, cũng không có cừu hận gì với ngươi cả. Ngươi không biết là ngươi làm vậy có chút không thích hợp sao?
Đám người xung quanh lập tức truyền tới tiếng cười ầm ỹ, không ít học sinh đều cười nhạo Ngụy Cường, thầm nghĩ tên độc mồm này cuối cùng cũng có đối thủ rồi.
Sắc mặt Ngụy Cường lúc đỏ lúc trắng, hắn nhìn Tần Lập nói:
- Trong học viện cao cấp này, từ xưa đã lưu truyền một quy củ bất thành văn. Đó là, võ giả khiêu chiến lẫn nhau là phải nhận! Chỉ có kẻ hèn nhát mới không dám nhận khiêu chiến của người khác! Ta không muốn nói gì khác với ngươi. Hầu tước Tần Lập, ta liền hỏi ngươi, ngươi nhận hay là vẫn không nhận!
Sắc mặt Tần Lập dần dần lạnh xuống, hờ hững nói:
- Nếu là quy củ bất thành văn, vậy không phải quy củ! Ta có phải kẻ hèn nhát hay không cũng không phải kẻ ếch ngồi đáy giếng như ngươi có thể đánh giá. Khiêu chiến? Ngươi, còn chưa xứng!
- Hay!
Trong đám ngươi cũng không biết là cô gái nào vừa thốt ra, tiếng nói giòn tan, lại gây ra một trận cười nữa.
Ngụy Cường cuối cùng cũng không nhịn được nửa giận trong lòng, cười lạnh nói với Tần Lập:
- Ta còn tưởng đế quốc lại có thêm một thiên tài khó lường nào, không nghĩ tới, lại là một cái gối thêu hoa không dùng được! Ta không xứng sao? Một thân thực lực của Ngụy Cường ta là do liều mạng tu luyện mà thành! Danh hiệu Bá tước của ta, đó là được Hoàng thượng tự mình sắc phong! Ta là ếch ngồi đáy giếng? Ta đã liệp sát vô số linh thú Huyền cấp! Ngươi thì tính là gì, dám nói lung tung trước mặt ta! Tần Lập, ta không sợ nói thẳng cho ngươi biết, ta chính là nhìn ngươi không vừa mắt!
Việc này, đã không còn có thể xem là khiêu khích được nữa, mà là công kích thẳng thừng rồi. Không ít học sinh cũng có phần khó tin nhìn vẻ mặt kích động của Ngụy Cường, lúc này bỗng nhiên có người nhìn thấy giáo sư Y Ngưng lẳng lặng đứng, không ít ngươi lập tức bừng tỉnh hiểu ra. Tuy học sinh bọn họ dành phần lớn thời gian để tu luyện, nhưng gần như đều có xuất thân phú gia hoặc là đại quý tộc, kiến thức sao có thể ít? Tất nhiên là đã sớm biết chuyện Ngụy Cường theo đuổi giáo sư Y Ngưng.
Tình yêu, là muốn làm anh hùng trước mặt người con gái mà mình thích!
- Ngươi nói xong chưa?
Tần Lập thản nhiên nhìn Ngụy Cường, tựa như đang nhìn một thằng ngốc.
Ngụy Cường nhất thời đứng đực ra, không ngờ nói đến giờ phút này rồi, đã lôi ra hết những lời lẽ cay nghiệt nhất, lôi ra cả trăm điều, biểu tình cũng không thiếu, càng không nói đến, trong tưởng tượng của hắn, Tần Lập sẽ nổi giận lôi đình đáp ứng khiêu chiến của hắn.
- Nói xong rồi, ngươi có thể đi. À, không! Là ta có thể đi phải không nhỉ?
Tần Lập xoay người, chuẩn bị lên xe ngựa. So sánh với kẻ kia, tiểu công chúa hoàng thất này còn đáng yêu hơn, vẫn im lặng ngồi trên xe chờ.
- Ngươi, ngươi là đồ nhát gan ! Ngươi không xứng có được danh hiệu Hầu tước ! Ngươi lại càng không xứng có danh hiệu giáo sư học viện cao cấp ! Ngươi có tư cách gì…
Không đợi Ngụy Cường nói xong, chỉ thấy Tần Lập đứng cách hắn chừng bảy tám thước, đang quay lưng về phía hắn, thân hình bỗng nhiên biến mất. Theo bản năng hắn cảm giác không thích hợp, nhưng không chờ hắn bày ra phòng ngự thì mặt đã cảm thấy nóng rát.
Bốp!
Tần Lập dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, hung hăng tát Ngụy Cường một cái tát!
Sau đó ném lại một câu:
- Thật là mất mặt!
Xong rồi quay người bước đi!
Lúc này, những học sinh vây quanh xem mới kịp phản ứng, lập tức thét lên kinh hãi, bọn họ nhờ phúc của Ngụy Cường mà được chứng kiến bản lĩnh chân chính của vị Hầu gia trẻ tuổi này!
- Rất nhanh! Thực sự rất nhanh! Không thể nào, Tần giáo sư thực sự chỉ có thực lực Địa cấp bậc bảy thôi sao ?
- Ngụy giáo sư ngay cả phản ứng cũng không kịp, thực là khó tin!
- Hừ, là Tần giáo sư đánh lén.
Trong đám người cuối cùng cũng phát ra một tiếng không phục, là một nam sinh.
- Đánh lén cái rắm! Ngươi đi đánh lén thử coi Ngụy giáo sư có một cước đá bay ngươi đi không! Thực lực Ngụy giáo sư cũng không yếu, giống với Lương Lạc giáo sư, đều là Địa cấp bậc tám! Mà Ngụy giáo sư mới có hơn ba mươi tuổi thôi! Hừ!
- Đúng vậy đúng vậy. Rõ ràng chính là Ngụy giáo sư căn bản không kịp phòng ngự!
- Tần giáo sư ta nhất định phải tới khóa học của giáo sư!
Một nữ sinh lớn tiếng thét lên thật chói ta.
Tần Lập không quay lưng, khoát tay, tiếp tục đi về phía xe ngựa.
Trong mắt Ngụy Cường toát ra lửa giận kinh thiên, ngực kịch liệt phập phồng, đột nhiên gào lên:
- Tần Lập, ngươi dám đánh lén ta! Ta phải giết ngươi!
Keng một tiếng, Ngụy Cường rút bội kiếm ra khỏi vỏ, cả người bốc lên khí thế kinh người. Các học sinh chung quanh phần lớn là Huyền cấp đều không chịu nổi loại áp lực này, phải lui về sau. Bộ Đồng đứng trên cửa sổ lầu ba nhìn xuống dưới, khóe miệng cười lạnh, thầm nghĩ: “chuyện so với điều ta muốn còn thuận lợi hơn. Tần Lập này ngày đầu đến học viện đã gây ra chuyện lớn thế này, Ngụy Cường này tính tình kiêu ngạo đến cực điểm, lần này cuối cùng cũng làm ra một chuyện chính xác rồi, phải thưởng cho hắn thật tốt mới được!”
- Ngụy giáo sư, mau dừng tay!
Lương Lạc cũng là Địa cấp bậc tám ở xa xa giả mù sa mưa hô lớn, một chút ý tứ đi lên ngăn cản cũng không có, ngược lại lại còn thêm mắm thêm muối:
- Người ta là Hầu tước được Hoàng đế tin tưởng, đánh hắn bị thương ngươi cũng khó ăn nói đó!
Y Ngưng bên kia lạnh lùng nhìn thoáng qua Lương Lạc, thầm mắng: Tiểu nhân!
Lúc này, tiểu công chúa Triệu Thiên Thiên trong xe ngựa lạnh lùng nói:
- Ngụy Cường giáo sư, ta sẽ bẩm báo chi tiết tất cả những chuyện ngày hôm nay lại cho phụ hoàng, ta tin tưởng, người sẽ làm ra một cái quyết định công bằng. Tuy nhiên ta cho rằng, ngươi đã không còn thích hợp làm giáo sư ở học viện cao cấp nữa.
Ngụy Cường sửng sốt, không nghĩ tới tiểu công chúa lại bảo vệ Tần Lập như thế, lửa giận lại càng bùng lên, lớn tiếng nói:
- Ta cũng là quý tộc! Hơn nữa ta khiêu chiến hắn ! Hắn dám làm nhục ta, là một quý tộc ta có quyền đánh trả! Hơn nữa, công chúa điện hạ tôn quý, trong học viện này thân phận của ngài cũng chỉ là một học sinh. Ngài… không có tư cách dạy ta ! Tần Lập, ngươi chịu chết đi !
Ngụy Cường nổi điên gào lên, thân mình đột ngột bắn lên cao, từ trên không đánh về phía Tần Lập.
Lúc này Ngụy Cường đã không quan tâm tới đường lui nữa, là một kẻ kiêu ngạo đến cực điểm, hắn căn bản là không cho phép ai dám động tới tự tôn của hắn, mà lời nói của công chúa Triệu Thiên Thiên đã hoàn toàn làm tổn thương nghiêm trọng tới lòng tự tôn của hắn.
Đối với một người mới hơn ba mươi tuổi đã có thực lực Địa cấp bậc tám, tuyệt đối được cho là một thiên tài võ học, Ngụy Cường cũng không sợ lời nói của mình có thể khiến Hoàng đế thực sự tức giận, thậm chí trả thù hắn. Vì nếu vậy, về sau sẽ không có người dám tới nương tựa hoàng thất Thanh Long nữa!
Một kiếm của Ngụy Cường không chút lưu thủ, hung hăng bổ về phía Tần Lập đã xoay người lại, cười lạnh!
Kiếm khí cực kỳ rét lạnh!
Hiển nhiên, kiếm kỹ mà Ngụy Cường tu luyện cũng là chiến kỹ thuộc tính, hơn nữa là chiến kỹ thuộc tính hàn băng cực kỳ hiếm thấy!
Khóe miệng Tần Lập cười lạnh, càng khiến Ngụy Cường điên cuồng.
- Chết đi!
Ngụy Cường hét to một tiếng, không khí chung quanh dường như cũng đóng băng lại, thực lực võ giả Địa cấp thật không phải là nhỏ.
Lúc này, vài nhân vật đã như u linh nhanh chóng tiếp cận xe của Tần Lập, chặt chẽ bảo vệ xe ngựa. Đó chính là các hộ vệ của Công chúa mà bình thường không ai nhìn thấy.
Ầm!
Một tiếng trầm đục nặng nề vang lên, thân mình Ngụy Cường như diều đứt dây, hung hăng bắn về phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.