Chương 256: Không thể địch nổi
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
Đại trưởng lão nằm trên mặt đất, khụ khụ thở dốc mấy hơi, rít gào:
- Lão Thất! Ngươi làm tốt lắm. Đời này lão tử xem như một chuyện làm... đúng... đúng... nhất!
- Đúng nhất… con mẹ ngươi! Ngươi câm miệng cho ta!
Tần Lập một cước đạp nát miệng Đại trưởng lão, đạp cho một lời của hắn nuốt ngược vào bụng.
- Không phải ngươi nói là để chúng ta rời đi hay sao?
Tần Lập cười lạnh, nhìn gương mặt xanh mét của Thất trưởng lão.
- Ít nói nhảm! Còn không mau ném vũ khí của ngươi qua đây?
Trên mặt Thất trưởng lão nổi lên một chút đỏ hồng, kích động nói:
- Mẹ nàng không còn, ta dùng nàng ta thay thế, cũng giống nhau thôi! Các ngươi tàn sát người Thần Ưng Môn ta như vậy, còn muốn rời đi dễ dàng hay sao? Quả thật đúng là nằm mơ! Tiểu súc sinh ngươi còn dám cứng cựa?
- Được! Được! Ta ném!
Tần Lập cười, Ẩm Huyết Kiếm cầm trong tay vung vung về phía đám người Thần Ưng Môn bên kia, làm đám người bên kia chạy tán ra xa. Sau đó nhìn về phía thanh kiếm còn trên tay Tần Lập, toàn bộ hiện vẻ mặt xấu hổ gận dữ, phẫn nộ quát:
- Tiểu tạp chủng! Ngươi còn dám kiêu ngạo!
- Buông kiếm ra! Tiểu súc sinh!
- Tiểu tử! Gia gia xem một hồi nữa làm sao ngươi còn kiêu ngạo được!
Đám người Thần Ưng Môn cảm thấy mất hết mặt mũi, đều tức giận mắng to.
Tần Lập tươi cười đùa cợt, sau đó ném Ẩm Huyết về phía một tảng đá lớn bên đường. Một tiếng phập nhẹ vang lên, thanh kiếm trực tiếp xỏ xuyên vào tảng đá lớn tồn tại đã mấy vạn năm, chỉ chừa chuôi kiếm bên ngoài!
Quả nhiên là một thanh thần binh!
Con mắt nhiều người đều bắn ra quang mang tham lam, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm.
- Còn muốn ta làm chuyện gì?
Tần Lập cười hì hì nhìn Thất trưởng lão.
Tần Lập phối hợp như thế, làm cho Thất trưởng lão có một loại khó chịu không nói nên lời, lẽ ra đắc ý vênh vang là mình mới đúng chứ? Làm sao tiểu súc sinh này giống như hoàn toàn không quan tâm đến cô gái này vậy? Đúng rồi, hắn nhất định cho rằng ta không dám thương tổn đến cô gái này!
Thất trưởng lão cảm thấy mình suy nghĩ cẩn thận được mấu chốt chuyện này, cười lạnh một tiếng:
- Tiểu súc sinh! Ngươi cứ cho rằng ta không dám tổn thương nàng. Chỉ cần ngươi dám có dị động, ta không quan tâm hạ độc thủ chà đạp đóa hoa tươi này đâu!
- Đúng vậy! Năm đó chuyện gì còn chưa làm qua, ta nói ngươi còn muốn gì nữa? Ngươi cứ nói đi.
Lúc Tần Lập nói, Thượng Quan Thi Vũ mặc quần áo trắng, trên gương mặt phủ sương lạnh, giống như một tiên tử không ăn khói lửa nhân gian, tĩnh lặng đứng đó, thậm chí trong mắt không một chút sợ hãi!
- Ta muốn ngươi chết!
Thất trưởng lão nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó quay sang một môn hạ của mình, phân phó:
- Đi! Lấy thanh kiếm kia ra cho ta!
Giữa đoàn người, cũng xuất hiện những thanh niên từng thấy qua Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ ngày đó. Chỉ là loại chuyện này, bọn họ căn bản không dám nói ra bọn họ đã gặp nhau! Bằng không nói rõ sự tình, hóa ra Tần Lập theo bọn họ mà vào được đây, Thất trưởng lão không hung hăng trừng phạt bọn họ mới là chuyện kỳ quái.
Giữa đám người kia có một đệ tử thân truyền của Thất trưởng lão, nhìn qua chừng trăm tuổi, thực lực bản thân cũng đã đến Hợp Thiên cảnh, là một đệ tử được Thất trưởng lão ưu ái nhất.
Hắn nghe phân phó, vội vã đi tới trước tảng đá kia. Vốn cứ tưởng có thể dễ dàng rút ra, không ngờ tới thanh kiếm kia giống như hòa hợp một thể với tảng đá, căn bản không rút ra được!
Lúc này mặt hắn đỏ lên, cái này cũng quá mất mặt đi chứ. Bằng thực lực của hắn, một chưởng có thể nổ nát tảng đá này, làm sao không thể rút được một thanh kiếm chứ?
Hây a!
Lập tức hắn quát lớn một tiếng, nguyên lực chạy trong cơ thể hung hăng dùng lực... Chuyện quái dị phát sinh, thanh kiếm kia giống như có lực bám nào, dễ dàng bị rút ra. Còn đệ tử này, lại dùng quá sức lung lay lảo đảo ngã về sau, nếu không phải thực lực mạnh mẽ thì thiếu chút đã đặt mông xuống đất!
Nhìn đệ tử chật vật khó coi, Thất trưởng lão mắng một tiếng:
- Đồ vô dụng!
Sau đó cười lạnh nhìn Tần Lập:
- Lấy tấm bản đồ giao ra đây!
- Bản đồ gì?
Tần Lập vẻ mặt nghi hoặc nhìn Thất trưởng lão.
- Bớt giả hồ đồ với ta! Các ngươi cứu ra tiện nhân kia, còn có thể không biết nơi đặt tấm bản đồ kia hay sao? Nói cho ngươi, nếu ngươi không giao ra, thấy nữ nhân này chứ? Ta sẽ không giết nàng đơn giản như vậy, nhưng hậu quả... ngươi hiểu rõ mà!
Trong mắt Thất trưởng lão, cuối cùng cũng hiện dục niệm.
- Hiểu cái ông cố nội ngươi!
Sắc mặt Tần Lập hoàn toàn lạnh xuống, ánh mắt nhu hòa nhìn Thượng Quan Thi Vũ, khẽ nói:
- Thi Vũ!
- Ừ!
Một tiếng khẽ ừ một tiếng, tiếng nói kia giống như phát ra từ hàn băng ngàn năm.
- Muội nói xem, loại súc sinh này có đáng chết hay không?
- Đáng chết!
- Tiểu súc sinh! Ngươi còn dám mạnh miệng...
Thất trưởng lão nói còn chưa dứt, đột nhiên cảm giác được có một cổ nguy hiểm rất lớn nháy mắt bao phủ lấy lão, lập tức toát ra quang mang hoảng sợ. Lão đột nhiên cảm giác được, bản thân mình không thể động đậy! Lập tức lão vận chuyển toàn bộ thực lực của mình, muốn cởi bỏ loại trói buộc kia.
Bốp!
Lại một tiếng thanh thúy vang lên, chính là Thượng Quan Thi Vũ hung hăng tát hắn một bạt tai. Sau đó vẻ mặt đầy sát khí nhìn hắn, miệng nói:
- Ngươi đáng chết!
Tay nâng kiếm vung lên, đầu Thất trưởng lão lập tức ngã xuống.
Trong đôi mắt còn trừng to, đến lúc chết lão cũng không hiểu được mình chết như thế nào; vì sao lại xuất hiện một cổ áp bức mạnh đến thế, ép hắn đến không thể cử động được!
Cổ uy áp kia, tới nhanh, rút cũng nhanh. Không ai chú ý tới trong tay Tần Lập lại xuất hiện một khối đá thủy tinh trong suốt.
- Bỏ nó ra, đưa lại cho ta!
Ánh mắt Tần Lập nhàn nhạt nhìn đệ tử đang ngây ra như phỗng cầm Ẩm Huyết kiếm.
Trong ánh mắt những môn nhân Thần Ưng Môn đều tràn ngập kinh hãi, nhìn Tần Lập giống như gặp quỷ. Cổ uy áp cường đại như thực chất vừa rồi, khiến cho mọi người không thể nhúc nhích được một chút! Nếu đối phương muốn chém tận giết tuyệt, hiện giờ nơi này đã máu chảy thành sông rồi!
- Không nghe thấy sao?
Hai mắt Tần Lập bắn ra hai tia sáng, giống như hai thanh kiếm sắc bén đâm về phía đệ tử Hợp Thiên cảnh kia.
Đệ tử Thần Ưng Môn kia đột nhiên kinh hoàng hét to một tiếng liền buông tay ra, thanh kiếm kia lập tức bay về phía Tần Lập, sau đó hắn đặt mông ngả ngồi trên mặt đất, trong đôi mắt tràn ngập vẻ mờ mịt.
Tần Lập cầm trong tay Ẩm Huyết Kiếm, lạnh lùng nói:
- Làm bẩn kiếm của ta, ngươi chết đi!
Tiếp theo, một đạo kiếm khí chém về phía đệ tử Hợp Thiên cảnh Thần Ưng Môn ngồi dưới đất kia. Khoảng cách mấy chục thước, nhưng đệ tử này lại không kịp có phản ứng gì, yết hầu liền xuất hiện một vết máu.
Một lúc sau, vết máu mới nứt ra, một cổ máu tươi phun trào khỏi yết hầu.
Mà hết thảy, lại không có một đệ tử Thần Ưng Môn nào dám đứng ra ngăn cản!
Hiện tại, Tần Lập ở trong mắt những người này, hoàn toàn là một tồn tại còn đáng sợ hơn cả tử thần! Bởi vì hắn làm mọi chuyện, hoàn toàn không thể suy đoán theo lẽ thường!
Tần Lập nhìn thoáng qua Tứ trưởng lão cùng Lục trưởng lão, cười lạnh nói:
- Vừa rồi dường như là hai người các ngươi kêu to nhất phải không?
- A! Không... Không có! Đây... đây là ân oán tư nhân giữa các ngươi, không có liên quan gì tới Thần Ưng Môn!
Trên gương mặt trắng không râu phúc hậu của Tứ trưởng lão càng thêm trắng, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Gần như nháy mắt liền chém giết Đại trưởng lão thực lực mạnh nhất giữa những người ở đây, sau đó lại quỷ dị xuất hiện một cổ uy áp khủng bố, ép mấy người ở đây không thở nổi, một kiếm chém bay đầu Thất trưởng lão. Người như thế, còn có ai dám đi trêu chọc?
Lục trưởng lão khô gầy, vẻ mặt cũng khẩn trương nhìn Tần Lập, trầm giọng nói:
- Không sai! Đây là ân oán tư nhân giữa các ngươi, nếu đã giải quyết xong các ngươi cũng nhanh rời đi!
- Ha ha! Chuyển ý thật là nhanh!
Tần Lập cười lạnh, sau đó nói:
- Chẳng qua hiện giờ ta không muốn đi nữa. Vừa rồi các ngươi dám nhục mạ thê tử ta, hiện giờ lão tử muốn lấy trên người các ngươi một linh kiện! Là một tay, hay là một lỗ tai, các ngươi tự mình chọn đi.
- Tiểu tử! Ngươi khinh người quá đáng!
- Tiểu tử! Ngươi thật coi Thần Ưng Môn ta không có người hay sao?
- Thế nào? Không gọi tiểu súc sinh nữa sao?
Tần Lập cười lạnh, sau đó lớn tiếng hét to:
- Các ngươi không động thủ, lão tử tự mình ra tay!
Đám Trưởng lão Thần Ưng Môn bên kia gần như lập tức nhảy lên cùng lúc, mạnh mẽ đánh về phía Tần Lập. Từng đạo lực lượng uy lực vô cùng mạnh mẽ, hỗn loạn thành một đoàn đánh về phía Tần Lập!
- Là các ngươi động thủ trước!
Vẻ mặt Tần Lập cười lạnh, thân thể ầm ầm phóng về phía trời cao, khiến công kích của những người này hoàn toàn thất bại.
Ngay sao đó, những người này liền cảm giác có một cổ uy áp cường đại đến nỗi làm linh hồn bọn họ run rẩy, lại xuất hiện một lần nữa!
Đồng thời, thân thể Tần Lập từ không trung phóng xuống!
Một quầng sáng tử sắc, giống như hoa sen nở rộ, hình ảnh giống như mộng ảo.
Tất cả tiếng động, giờ phút này đọng lại, biến mất!
Sau đó liền thấy trên người Tứ trưởng lão cùng Lục trưởng lão đột nhiên xuất hiện từng vạch máu, sau đó ầm ầm vỡ ra! Cánh tay rơi xuống, chân rơi xuống, cuối cùng... cả người rơi xuống!
Bị một kiếm của Tần Lập, chém thành tám khối!
Trên người những người khác, cũng bị thương ở trình độ bất đồng. Cả đám bị đánh ra thật xa, miệng phun máu tươi, tinh thần uể oải. Trong ánh mắt nhìn về phía Tần Lập, cuối cùng hiện lên sợ hãi không thể che giấu.
- Bọn họ đáng chết, cho nên bọn họ đã chết. Các ngươi tội không đáng chết, lưu cho các ngươi một mạng!
Tần Lập nhàn nhạt nói, quay lại kéo tay Thượng Quan Thi Vũ, một đạo Tiên Thiên Tử Khí chậm rãi đưa vào. Thi Vũ vừa sử dụng Trấn Áp Quyết, lúc này đã thoát lực, chẳng qua lại không có bất kỳ người nào nhìn ra nàng khác thường!
Nhìn hai người thanh niên giống như thần tiên quyến lữ, cứ thế phiêu phiêu rời đi, chỉ lưu lại trên mặt đất mấy cổ thi thể. Mười mấy Trưởng lão cực mạnh của Thần Ưng Môn, ở trong trận chiến này tổn hại bốn người! Còn kéo theo một đệ tử Hợp Thiên cảnh, càng không cần nói đến những người bị thương.
Tất cả mọi người đều mặt xám như tro tàn, hiện giờ cuối cùng bọn họ cũng hiểu được người thanh niên kia đáng sợ cỡ nào, muốn tiêu diệt môn phái bọn họ còn không dễ dàng hay sao!
Từ đầu đến cuối, Nhị trưởng lão vẫn không nói câu nào, thở dài thật mạnh một tiếng. Nhìn Đại trưởng lão chỉ còn lại một hơi, nằm dưới đất kéo một hơi tàn, hơi lắc đầu, sau đó ở trong ánh mắt tràn ngập chờ mong của đối phương, tay vung lên, một đạo kình lực đánh vào yết hầu Đại trưởng lão, nhẹ giọng nói:
- Ngươi ngủ yên đi, so với đau khổ sống tạm qua ngày, còn không bằng chết giải thoát.
- Thu dọn đi, chờ môn chủ trở về rồi nói tiếp.
Nhị trưởng lão nói xong, xoay người rời đi. Chỉ còn lại Đại trưởng lão, hai mắt không thể tin nổi, mở thật to ngẩng nhìn trời cao.
- Lão Thất! Ngươi làm tốt lắm. Đời này lão tử xem như một chuyện làm... đúng... đúng... nhất!
- Đúng nhất… con mẹ ngươi! Ngươi câm miệng cho ta!
Tần Lập một cước đạp nát miệng Đại trưởng lão, đạp cho một lời của hắn nuốt ngược vào bụng.
- Không phải ngươi nói là để chúng ta rời đi hay sao?
Tần Lập cười lạnh, nhìn gương mặt xanh mét của Thất trưởng lão.
- Ít nói nhảm! Còn không mau ném vũ khí của ngươi qua đây?
Trên mặt Thất trưởng lão nổi lên một chút đỏ hồng, kích động nói:
- Mẹ nàng không còn, ta dùng nàng ta thay thế, cũng giống nhau thôi! Các ngươi tàn sát người Thần Ưng Môn ta như vậy, còn muốn rời đi dễ dàng hay sao? Quả thật đúng là nằm mơ! Tiểu súc sinh ngươi còn dám cứng cựa?
- Được! Được! Ta ném!
Tần Lập cười, Ẩm Huyết Kiếm cầm trong tay vung vung về phía đám người Thần Ưng Môn bên kia, làm đám người bên kia chạy tán ra xa. Sau đó nhìn về phía thanh kiếm còn trên tay Tần Lập, toàn bộ hiện vẻ mặt xấu hổ gận dữ, phẫn nộ quát:
- Tiểu tạp chủng! Ngươi còn dám kiêu ngạo!
- Buông kiếm ra! Tiểu súc sinh!
- Tiểu tử! Gia gia xem một hồi nữa làm sao ngươi còn kiêu ngạo được!
Đám người Thần Ưng Môn cảm thấy mất hết mặt mũi, đều tức giận mắng to.
Tần Lập tươi cười đùa cợt, sau đó ném Ẩm Huyết về phía một tảng đá lớn bên đường. Một tiếng phập nhẹ vang lên, thanh kiếm trực tiếp xỏ xuyên vào tảng đá lớn tồn tại đã mấy vạn năm, chỉ chừa chuôi kiếm bên ngoài!
Quả nhiên là một thanh thần binh!
Con mắt nhiều người đều bắn ra quang mang tham lam, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm.
- Còn muốn ta làm chuyện gì?
Tần Lập cười hì hì nhìn Thất trưởng lão.
Tần Lập phối hợp như thế, làm cho Thất trưởng lão có một loại khó chịu không nói nên lời, lẽ ra đắc ý vênh vang là mình mới đúng chứ? Làm sao tiểu súc sinh này giống như hoàn toàn không quan tâm đến cô gái này vậy? Đúng rồi, hắn nhất định cho rằng ta không dám thương tổn đến cô gái này!
Thất trưởng lão cảm thấy mình suy nghĩ cẩn thận được mấu chốt chuyện này, cười lạnh một tiếng:
- Tiểu súc sinh! Ngươi cứ cho rằng ta không dám tổn thương nàng. Chỉ cần ngươi dám có dị động, ta không quan tâm hạ độc thủ chà đạp đóa hoa tươi này đâu!
- Đúng vậy! Năm đó chuyện gì còn chưa làm qua, ta nói ngươi còn muốn gì nữa? Ngươi cứ nói đi.
Lúc Tần Lập nói, Thượng Quan Thi Vũ mặc quần áo trắng, trên gương mặt phủ sương lạnh, giống như một tiên tử không ăn khói lửa nhân gian, tĩnh lặng đứng đó, thậm chí trong mắt không một chút sợ hãi!
- Ta muốn ngươi chết!
Thất trưởng lão nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó quay sang một môn hạ của mình, phân phó:
- Đi! Lấy thanh kiếm kia ra cho ta!
Giữa đoàn người, cũng xuất hiện những thanh niên từng thấy qua Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ ngày đó. Chỉ là loại chuyện này, bọn họ căn bản không dám nói ra bọn họ đã gặp nhau! Bằng không nói rõ sự tình, hóa ra Tần Lập theo bọn họ mà vào được đây, Thất trưởng lão không hung hăng trừng phạt bọn họ mới là chuyện kỳ quái.
Giữa đám người kia có một đệ tử thân truyền của Thất trưởng lão, nhìn qua chừng trăm tuổi, thực lực bản thân cũng đã đến Hợp Thiên cảnh, là một đệ tử được Thất trưởng lão ưu ái nhất.
Hắn nghe phân phó, vội vã đi tới trước tảng đá kia. Vốn cứ tưởng có thể dễ dàng rút ra, không ngờ tới thanh kiếm kia giống như hòa hợp một thể với tảng đá, căn bản không rút ra được!
Lúc này mặt hắn đỏ lên, cái này cũng quá mất mặt đi chứ. Bằng thực lực của hắn, một chưởng có thể nổ nát tảng đá này, làm sao không thể rút được một thanh kiếm chứ?
Hây a!
Lập tức hắn quát lớn một tiếng, nguyên lực chạy trong cơ thể hung hăng dùng lực... Chuyện quái dị phát sinh, thanh kiếm kia giống như có lực bám nào, dễ dàng bị rút ra. Còn đệ tử này, lại dùng quá sức lung lay lảo đảo ngã về sau, nếu không phải thực lực mạnh mẽ thì thiếu chút đã đặt mông xuống đất!
Nhìn đệ tử chật vật khó coi, Thất trưởng lão mắng một tiếng:
- Đồ vô dụng!
Sau đó cười lạnh nhìn Tần Lập:
- Lấy tấm bản đồ giao ra đây!
- Bản đồ gì?
Tần Lập vẻ mặt nghi hoặc nhìn Thất trưởng lão.
- Bớt giả hồ đồ với ta! Các ngươi cứu ra tiện nhân kia, còn có thể không biết nơi đặt tấm bản đồ kia hay sao? Nói cho ngươi, nếu ngươi không giao ra, thấy nữ nhân này chứ? Ta sẽ không giết nàng đơn giản như vậy, nhưng hậu quả... ngươi hiểu rõ mà!
Trong mắt Thất trưởng lão, cuối cùng cũng hiện dục niệm.
- Hiểu cái ông cố nội ngươi!
Sắc mặt Tần Lập hoàn toàn lạnh xuống, ánh mắt nhu hòa nhìn Thượng Quan Thi Vũ, khẽ nói:
- Thi Vũ!
- Ừ!
Một tiếng khẽ ừ một tiếng, tiếng nói kia giống như phát ra từ hàn băng ngàn năm.
- Muội nói xem, loại súc sinh này có đáng chết hay không?
- Đáng chết!
- Tiểu súc sinh! Ngươi còn dám mạnh miệng...
Thất trưởng lão nói còn chưa dứt, đột nhiên cảm giác được có một cổ nguy hiểm rất lớn nháy mắt bao phủ lấy lão, lập tức toát ra quang mang hoảng sợ. Lão đột nhiên cảm giác được, bản thân mình không thể động đậy! Lập tức lão vận chuyển toàn bộ thực lực của mình, muốn cởi bỏ loại trói buộc kia.
Bốp!
Lại một tiếng thanh thúy vang lên, chính là Thượng Quan Thi Vũ hung hăng tát hắn một bạt tai. Sau đó vẻ mặt đầy sát khí nhìn hắn, miệng nói:
- Ngươi đáng chết!
Tay nâng kiếm vung lên, đầu Thất trưởng lão lập tức ngã xuống.
Trong đôi mắt còn trừng to, đến lúc chết lão cũng không hiểu được mình chết như thế nào; vì sao lại xuất hiện một cổ áp bức mạnh đến thế, ép hắn đến không thể cử động được!
Cổ uy áp kia, tới nhanh, rút cũng nhanh. Không ai chú ý tới trong tay Tần Lập lại xuất hiện một khối đá thủy tinh trong suốt.
- Bỏ nó ra, đưa lại cho ta!
Ánh mắt Tần Lập nhàn nhạt nhìn đệ tử đang ngây ra như phỗng cầm Ẩm Huyết kiếm.
Trong ánh mắt những môn nhân Thần Ưng Môn đều tràn ngập kinh hãi, nhìn Tần Lập giống như gặp quỷ. Cổ uy áp cường đại như thực chất vừa rồi, khiến cho mọi người không thể nhúc nhích được một chút! Nếu đối phương muốn chém tận giết tuyệt, hiện giờ nơi này đã máu chảy thành sông rồi!
- Không nghe thấy sao?
Hai mắt Tần Lập bắn ra hai tia sáng, giống như hai thanh kiếm sắc bén đâm về phía đệ tử Hợp Thiên cảnh kia.
Đệ tử Thần Ưng Môn kia đột nhiên kinh hoàng hét to một tiếng liền buông tay ra, thanh kiếm kia lập tức bay về phía Tần Lập, sau đó hắn đặt mông ngả ngồi trên mặt đất, trong đôi mắt tràn ngập vẻ mờ mịt.
Tần Lập cầm trong tay Ẩm Huyết Kiếm, lạnh lùng nói:
- Làm bẩn kiếm của ta, ngươi chết đi!
Tiếp theo, một đạo kiếm khí chém về phía đệ tử Hợp Thiên cảnh Thần Ưng Môn ngồi dưới đất kia. Khoảng cách mấy chục thước, nhưng đệ tử này lại không kịp có phản ứng gì, yết hầu liền xuất hiện một vết máu.
Một lúc sau, vết máu mới nứt ra, một cổ máu tươi phun trào khỏi yết hầu.
Mà hết thảy, lại không có một đệ tử Thần Ưng Môn nào dám đứng ra ngăn cản!
Hiện tại, Tần Lập ở trong mắt những người này, hoàn toàn là một tồn tại còn đáng sợ hơn cả tử thần! Bởi vì hắn làm mọi chuyện, hoàn toàn không thể suy đoán theo lẽ thường!
Tần Lập nhìn thoáng qua Tứ trưởng lão cùng Lục trưởng lão, cười lạnh nói:
- Vừa rồi dường như là hai người các ngươi kêu to nhất phải không?
- A! Không... Không có! Đây... đây là ân oán tư nhân giữa các ngươi, không có liên quan gì tới Thần Ưng Môn!
Trên gương mặt trắng không râu phúc hậu của Tứ trưởng lão càng thêm trắng, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Gần như nháy mắt liền chém giết Đại trưởng lão thực lực mạnh nhất giữa những người ở đây, sau đó lại quỷ dị xuất hiện một cổ uy áp khủng bố, ép mấy người ở đây không thở nổi, một kiếm chém bay đầu Thất trưởng lão. Người như thế, còn có ai dám đi trêu chọc?
Lục trưởng lão khô gầy, vẻ mặt cũng khẩn trương nhìn Tần Lập, trầm giọng nói:
- Không sai! Đây là ân oán tư nhân giữa các ngươi, nếu đã giải quyết xong các ngươi cũng nhanh rời đi!
- Ha ha! Chuyển ý thật là nhanh!
Tần Lập cười lạnh, sau đó nói:
- Chẳng qua hiện giờ ta không muốn đi nữa. Vừa rồi các ngươi dám nhục mạ thê tử ta, hiện giờ lão tử muốn lấy trên người các ngươi một linh kiện! Là một tay, hay là một lỗ tai, các ngươi tự mình chọn đi.
- Tiểu tử! Ngươi khinh người quá đáng!
- Tiểu tử! Ngươi thật coi Thần Ưng Môn ta không có người hay sao?
- Thế nào? Không gọi tiểu súc sinh nữa sao?
Tần Lập cười lạnh, sau đó lớn tiếng hét to:
- Các ngươi không động thủ, lão tử tự mình ra tay!
Đám Trưởng lão Thần Ưng Môn bên kia gần như lập tức nhảy lên cùng lúc, mạnh mẽ đánh về phía Tần Lập. Từng đạo lực lượng uy lực vô cùng mạnh mẽ, hỗn loạn thành một đoàn đánh về phía Tần Lập!
- Là các ngươi động thủ trước!
Vẻ mặt Tần Lập cười lạnh, thân thể ầm ầm phóng về phía trời cao, khiến công kích của những người này hoàn toàn thất bại.
Ngay sao đó, những người này liền cảm giác có một cổ uy áp cường đại đến nỗi làm linh hồn bọn họ run rẩy, lại xuất hiện một lần nữa!
Đồng thời, thân thể Tần Lập từ không trung phóng xuống!
Một quầng sáng tử sắc, giống như hoa sen nở rộ, hình ảnh giống như mộng ảo.
Tất cả tiếng động, giờ phút này đọng lại, biến mất!
Sau đó liền thấy trên người Tứ trưởng lão cùng Lục trưởng lão đột nhiên xuất hiện từng vạch máu, sau đó ầm ầm vỡ ra! Cánh tay rơi xuống, chân rơi xuống, cuối cùng... cả người rơi xuống!
Bị một kiếm của Tần Lập, chém thành tám khối!
Trên người những người khác, cũng bị thương ở trình độ bất đồng. Cả đám bị đánh ra thật xa, miệng phun máu tươi, tinh thần uể oải. Trong ánh mắt nhìn về phía Tần Lập, cuối cùng hiện lên sợ hãi không thể che giấu.
- Bọn họ đáng chết, cho nên bọn họ đã chết. Các ngươi tội không đáng chết, lưu cho các ngươi một mạng!
Tần Lập nhàn nhạt nói, quay lại kéo tay Thượng Quan Thi Vũ, một đạo Tiên Thiên Tử Khí chậm rãi đưa vào. Thi Vũ vừa sử dụng Trấn Áp Quyết, lúc này đã thoát lực, chẳng qua lại không có bất kỳ người nào nhìn ra nàng khác thường!
Nhìn hai người thanh niên giống như thần tiên quyến lữ, cứ thế phiêu phiêu rời đi, chỉ lưu lại trên mặt đất mấy cổ thi thể. Mười mấy Trưởng lão cực mạnh của Thần Ưng Môn, ở trong trận chiến này tổn hại bốn người! Còn kéo theo một đệ tử Hợp Thiên cảnh, càng không cần nói đến những người bị thương.
Tất cả mọi người đều mặt xám như tro tàn, hiện giờ cuối cùng bọn họ cũng hiểu được người thanh niên kia đáng sợ cỡ nào, muốn tiêu diệt môn phái bọn họ còn không dễ dàng hay sao!
Từ đầu đến cuối, Nhị trưởng lão vẫn không nói câu nào, thở dài thật mạnh một tiếng. Nhìn Đại trưởng lão chỉ còn lại một hơi, nằm dưới đất kéo một hơi tàn, hơi lắc đầu, sau đó ở trong ánh mắt tràn ngập chờ mong của đối phương, tay vung lên, một đạo kình lực đánh vào yết hầu Đại trưởng lão, nhẹ giọng nói:
- Ngươi ngủ yên đi, so với đau khổ sống tạm qua ngày, còn không bằng chết giải thoát.
- Thu dọn đi, chờ môn chủ trở về rồi nói tiếp.
Nhị trưởng lão nói xong, xoay người rời đi. Chỉ còn lại Đại trưởng lão, hai mắt không thể tin nổi, mở thật to ngẩng nhìn trời cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.