Chương 486: Lam Sắc Mộng Ảo Quả!
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
Tần Lập không chút do dự, theo Thư đi vào khu rừng này. Sau một lúc, khu thâm cốc này lại khôi phục bình tĩnh, tiếng kêu những loại chim réo rắt, vang lên trong khu rừng cổ thụ che trời này.
Nơi này linh khí rất sung túc, làm người ta có một cảm giác thần thanh khí sảng thoải mái vui vẻ. Đi vào bên trong, Tần Lập mới phát hiện ở giữa thâm cốc này lại có một hang động rất lớn.
Hang động cao chừng trăm thước, rộng bảy tám chục thước, bên trong thật sâu, liếc mắt không thấy đến cuối.
Thư đi ở phía trước, Tần Lập theo ở phía sau, có chút hiếu kỳ đánh giá vách tường xung quanh hang động. Bởi vì Tần Lập vừa bước vào hang động này, liền cảm giác được linh khí bốn phương tám hướng, có một loại cram giác đập thẳng vào mặt.
Nhìn kỹ lại, mới phát hiện trên vách hang động này, không ngờ khảm đầy vô số linh thạch nguyên thạch to nhỏ.
Tần Lập khẽ giật mình, xem ra hang động này không phải do sức người mở ra, mà là thiên nhiên hình thành, không ngờ là một… mỏ linh thạch thiên nhiên.
Bên ngoài đã có nhiều linh thạch nguyên thạch như vậy, như thế đào sâu bên dưới, bên trong sẽ ẩn giấu một mạch khoáng linh thạch khổng lồ.
Tuy nhiên nơi này bị Thư chiếm cứ. Tuy rằng Thư dựa theo ước định thủ hộ Nguyệt Diêu Tiên Cung một vạn năm, nhưng trong một vạn năm này, Nguyệt Diêu Tiên Cung đừng nghĩ tới chuyện khai thác mỏ linh thạch này ra ngoài.
Càng là võ giả cao cấp, lượng nhu cầu đối với linh thạch càng lớn. Ví như võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa như Tần Lập, nếu nguyên lực trong cơ thể là tu luyện thiên địa linh khí, như vậy tới cảnh giới này, hấp thu thiên địa linh khí đã quá chậm, phải có linh thạch cung ứng. Tiêu hao linh thạch mỗi ngày, đã là một con số kinh người.
Nói cho đơn giả, một mỏ khoáng linh thạch cỡ trung, nếu khai thác bình thường thì linh thạch nó sản xuất ra cũng chỉ đủ cung ứng cho hai võ giả Đan Nguyên Anh Hóa.
Cho nên linh thạch này ở trong mắt võ giả cao cấp chính là đồng tiền thông hành, có thể dùng để đổi rất nhiều thiên tài địa bảo.
Nghĩ vậy, Tần Lập không khỏi buồn cười, sợ rằng năm đó người ở Nguyệt Diêu Tiên Cung cũng không biết nơi này là một mỏ khoáng linh thạch, trấn áp Thư ở nơi này không biết là kiếm lời hay bị thiệt nữa.
Tần Lập sẽ không tin Thư lại thờ ơ với những linh thạch này. Quả nhiên, đi vào bên trong, hang động này liền xuất hiện một vài đường rẽ, có rất nhiều ngõ ngách đều vừa đủ dung nạp thân thể của Thư. Từ trên vết tích, những con đường kia hẳn đều do Thư đào ra.
Dường như biết Tần Lập nghĩ gì, Thư ở bên trong hang động ồm ồm nói:
- Đây là một mỏ linh thạch khổng lồ, năm đó người Nguyệt Diêu Tiên Cung cũng không biết trên địa bàn của họ có một bảo tàng như vậy. Ta thua dưới đám người kia liên thủ công kích, cảm ứng được mỏ khoáng linh thạch ở chỗ này, vì vậy đáp ứng bọn họ thủ hộ Nguyệt Diêu Tiên Cung thời gian một vạn năm. Trong một vạn năm này, ta đã sắp hấp thu xong mỏ linh thạch khổng lồ này rồi. Linh thạch ở nơi này đã không còn thừa mấy nữa.
“…”
Tần Lập nhìn bóng lưng khổng lồ của Thư hết chỗ nói, thầm nhủ trí tuệ của tên to con này không thấp một chút nào. Ai nói nhân loại là sinh vật thông minh nhất chứ? Quả thực là sai vô cùng sai. Không biết chờ sau khi Thư rời đi, người Nguyệt Diêu Tiên Cung phát hiện bí mật nơi này, sẽ có biểu tình gì? Chuyện trước giờ vẫn luôn lấy tự ngạo, kết quả lại phát hiện là một chuyện vô cùng buồn cười. Đám tổ tiên Nguyệt Diêu Tiên Cung năm đó hao hết tâm tư giam Thư ở tại nơi này, nếu dưới suối vàng có biết được, có thể bị tức đến hộc máu, chết thêm một lần nữa hay không?
Thư mang theo Tần Lập đi hơn nửa giờ, rốt cuộc đi tới đầu hang động bên kia. Trước mắt Tần Lập sáng ngời, người đã bước ra bên ngoài.
Hiện ra dưới chân bọn họ, cũng là một sơn cốc, mà cảnh sắc sơn cốc này quả thật đẹp đến nỗi làm người ta hít thở không thông. Hiện ra trước mắt Tần Lập, là một thế giới giống như chỉ có trong mộng.
- Đây… đây là nơi nào?
Tần Lập nhìn những đóa hoa đủ màu sắc phủ khắp núi đồi, ngửi hương thơm trong làn gió nhẹ, kinh ngạc hỏi.
- Nơi này, gọi là Mộng Ảo Cốc!
Thư nhẹ giọng nói, giống như sợ quấy nhiễu những con ong mật đang lấy mật của những đóa hoa, sau đó nói:
- Người Nguyệt Diêu Tiên Cung cũng không biết nơi này. Đây, là một tiểu thế giới!
- A?
Tần Lập sững sờ, vội ngẩng đầu lên nhìn mặt trời chói mắt bên trên, nhìn lại bầu trời xanh thẳm trong vắt, xa xa là dãy núi nhìn như vô tận, mọc lên những cổ thụ che trời…
Tần Lập khó tin thốt lên:
- Đây… đây chẳng lẽ không phải là nơi trên Thiên Nguyên Đại Lục? Hay là nói nơi này giống như những nơi thần bí do các Đại ma pháp sư thời đại Thái Cổ phong ấn lại, là một nơi bị ngăn cách?
Thư xoay người lại, có chút bất ngờ nhìn thoáng qua Tần Lập. Không ngờ tới người thanh niên tản ra khí tức làm nó rất thoải mái này, lại biết được rất nhiều sự tình.
- Trên Thiên Nguyên Đại Lục, kỳ thật ẩn chứa vô số điều thần bí. Ngươi nói nơi thần bí, ta biết, đó là những chỗ phong ấn mà thành. Còn nơi này, là theo Thiên Nguyên Đại Lục sinh ra, đã tồn tại những tiểu thế giới như nơi này. Hoàn toàn giống như bên ngoài, nhưng là hai vị diện bất đồng. Ta mang ngươi tới nơi này, là bởi chỗ này có vài loại trân bảo hiếm thấy, coi như lễ vật ta tặng cho ngươi.
Thư nói, thân thể to lớn chậm rãi bay lên không trung, bay vào bên trong.
- Vì sao lại đối đãi với ta tốt như vậy?
Tần Lập thật sự rất khó hiểu, lẽ nào bởi vì một câu mình giúp hậu duệ Thư huyết thống không thuần khiết kia hay sao? Khả năng này rất nhỏ, trước mắt con Thư huyết thống thuần khiết này, thực lực sâu không đoán được, dù ngay cả Tần Lập cũng không có cách nào nhìn thấu nó đến cùng đã đạt tới cảnh giới gì. Hơn nữa nó ít nhất cũng sống mấy vạn năm, thậm chí là mười mấy vạn năm, sinh mệnh dài dòng để cho nó từng trải những điều nhân loại không thể so sánh được, còn có cái gì để nó nhìn không ra chứ?
Nói cái gì ta nhìn ngươi thuận mắt, vậy càng không thể tin, bản thân mình có cái gì đáng để đối phương nhìn thuận mắt?
- Bởi vì ngươi là người ứng vận theo lời tiên đoán ở Thiên Nguyên đại lục.
Thư trả lời, làm Tần Lập nghe được đồng thời trong lòng cũng càng thêm nghi hoặc: vì sao nó cũng nhìn ra điểm này?
Lẽ nào ta thật sự là bởi lời tiên đoán Thiên Nguyên đại lục mới xuyên qua hay sao? Nếu quả thật là thế, vậy cái thế giới này cũng quá thần kỳ đi chứ? Hay là nói trong sâu thẳm thật sự có một bàn tay, đang điều khiển tất cả mọi thứ?
Trong lòng Tần Lập nghĩ lung tung, đi theo sau Thư không nói gì nữa. Đi tới bên cạnh một hồ nước u tĩnh trong sơn cốc, thân thể to lớn của Thư hạ xuống.
Tần Lập đánh giá cảnh sắc xung quanh, hoàn cảnh nơi này cực kỳ u tĩnh, nước suối lưu chuyền róc rách, âm thanh ưu mỹ như một khúc nhạc. Bốn phía là những cổ thụ che trời, thân cây thẳng tắp, nếu không hiểu rõ nơi này, sợ rằng bay ở trên trời cũng khó tìm được nơi đây.
Bên cạnh hồ nước, một gốc cây thu hút sự chú ý của Tần Lập. Chỉ cao hai thước, thô to bằng cánh tay người trưởng thành, toàn thể xanh biếc, giống như được tạo thành từ ngọc bích, tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Những nhánh cây bên trên cũng giống như thế, màu xanh ngọc biếc, tản ra ánh sáng lưu chuyền.
Vừa nhìn, còn tưởng là giả. Gốc cây này không có lá cây, một mảnh cũng không có, chỉ có cành cây trụi lủi, bên trên kết chừng hai ba mươi trái cây màu lam. Trái cây lớn như trái nhãn, toàn thân bóng loáng, lóng lánh ánh sáng màu lam, dính trên cây giống như một viên ngọc bích.
- Loại trái cây này, ta gọi là Lam Sắc Mộng Ảo. Mỗi một viên làm người ta tăng trưởng năm trăm năm công lực.
Thư nói, giống như nhớ tới điều gì, dừng một chút, nói tiếp:
- Ngươi cứ mang hết chúng đi.
- Cái này sao được, thứ quý giá như thế, tiền bối cho ta hai ba viên là được rồi…
Tần Lập thật sự sợ ngây ra, tuy rằng không biết năm trăm năm công lực cuối cùng là bao nhiêu, nhưng hắn biết rõ giá trị của thứ này. Một khi truyền ra, tuyệt đối có thể oanh động toàn Thiên Nguyên đại lục.
- Thứ này đối với ta đã vô dụng.
Ngữ khí của Thư đột nhiên có chút thương cảm:
- Năm đó đám tổ tiên Nguyệt Diêu Tiên Cung kia liên thủ chiến đấu với ta, lúc phong ấn, ta cũng vì vậy mà bị thương. May là linh thạch bên trong hang động này mới làm ta khôi phục lại. Sau đó ta mới phát hiện loại quả màu lam này, khi tới cảnh giới Lôi Kiếp ăn vào đã không có hiệu quả lớn nữa. Tốt nhất là cảnh giới Phá Toái Hư Không dùng Lam Sắc Mộng Ảo Quả, bởi vì dùng khoảng ba viên thì công lực sẽ tăng trưởng đến giới hạn đột phá, còn lại chỉ là trình độ lĩnh ngộ võ đạo mà thôi. Chỉ cần lĩnh ngộ được, là có thể tiến vào cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa.
- Ngay cả bình cảnh cũng không có?
Tần Lập kinh ngạc hỏi.
Thư khẽ lắc đầu nói:
- Cái gọi là bình cảnh, kỳ thật là bản thân thiếu thực lực, muốn mạnh mẽ đột phá. Dưới tình huống bình thường, tu luyện là chuyện xuôi buồm thuận gió, nào có bình cảnh?
Tần Lập mới lần đầu nghe được cách nói như thế, đầu tiên là bất ngờ, sau đó cau mày suy nghĩ một hồi, trên mặt hiện vẻ tươi cười, quay về phía Thư thi lễ thật sâu:
- Đa tạ tiền bối chỉ giáo!
- Cái này không có gì, ngươi mang hết những trái cây này đi. Cây này không rời khỏi nước suối kia được, năm ngàn năm quả này sẽ chín một lần. Lúc ta vừa nhìn thấy, nó còn là cây non. Vốn là có hai gốc, ta thử di dời một gốc nhưng thất bại, nó chỉ có thể sinh trưởng ở một nơi. Lần kết quả tiếp theo là năm ngàn năm sau, đến lúc đó ngươi nhớ kỹ nơi này trở lại tìm là được.
Tần Lập cười khổ, dù tới cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, hắn cũng không dám nói có thể sống năm ngàn năm, vậy thật là khó tin mà. Năm ngàn năm… quả thật là lịch sử phát triển của nhân loại còn gì.
Thư nhìn thoáng qua Tần Lập, sau đó nói:
- Có phải ngươi nghĩ rằng đi vào nơi này rất dễ hay không?
Tần Lập suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Không sai, đi theo con đường kia là trực tiếp tới nơi này, đương nhiên không khó rồi. Chờ sau này ngài rời đi, Nguyệt Diêu Tiên Cung rất dễ dàng phát hiện nơi này còn gì? Đến lúc đó, khẳng định sẽ khống chế nơi này.
Trên cái đầu to lớn dữ tợn của Thư, miệng nó khẽ nhếch lên, có vẻ như đang cười:
- Người thanh niên, ngươi quá coi thường địa phương này. Nhanh hái những trái cây kia xuống đi, bằng không chúng ta không đủ thời gian nữa.
Nơi này linh khí rất sung túc, làm người ta có một cảm giác thần thanh khí sảng thoải mái vui vẻ. Đi vào bên trong, Tần Lập mới phát hiện ở giữa thâm cốc này lại có một hang động rất lớn.
Hang động cao chừng trăm thước, rộng bảy tám chục thước, bên trong thật sâu, liếc mắt không thấy đến cuối.
Thư đi ở phía trước, Tần Lập theo ở phía sau, có chút hiếu kỳ đánh giá vách tường xung quanh hang động. Bởi vì Tần Lập vừa bước vào hang động này, liền cảm giác được linh khí bốn phương tám hướng, có một loại cram giác đập thẳng vào mặt.
Nhìn kỹ lại, mới phát hiện trên vách hang động này, không ngờ khảm đầy vô số linh thạch nguyên thạch to nhỏ.
Tần Lập khẽ giật mình, xem ra hang động này không phải do sức người mở ra, mà là thiên nhiên hình thành, không ngờ là một… mỏ linh thạch thiên nhiên.
Bên ngoài đã có nhiều linh thạch nguyên thạch như vậy, như thế đào sâu bên dưới, bên trong sẽ ẩn giấu một mạch khoáng linh thạch khổng lồ.
Tuy nhiên nơi này bị Thư chiếm cứ. Tuy rằng Thư dựa theo ước định thủ hộ Nguyệt Diêu Tiên Cung một vạn năm, nhưng trong một vạn năm này, Nguyệt Diêu Tiên Cung đừng nghĩ tới chuyện khai thác mỏ linh thạch này ra ngoài.
Càng là võ giả cao cấp, lượng nhu cầu đối với linh thạch càng lớn. Ví như võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa như Tần Lập, nếu nguyên lực trong cơ thể là tu luyện thiên địa linh khí, như vậy tới cảnh giới này, hấp thu thiên địa linh khí đã quá chậm, phải có linh thạch cung ứng. Tiêu hao linh thạch mỗi ngày, đã là một con số kinh người.
Nói cho đơn giả, một mỏ khoáng linh thạch cỡ trung, nếu khai thác bình thường thì linh thạch nó sản xuất ra cũng chỉ đủ cung ứng cho hai võ giả Đan Nguyên Anh Hóa.
Cho nên linh thạch này ở trong mắt võ giả cao cấp chính là đồng tiền thông hành, có thể dùng để đổi rất nhiều thiên tài địa bảo.
Nghĩ vậy, Tần Lập không khỏi buồn cười, sợ rằng năm đó người ở Nguyệt Diêu Tiên Cung cũng không biết nơi này là một mỏ khoáng linh thạch, trấn áp Thư ở nơi này không biết là kiếm lời hay bị thiệt nữa.
Tần Lập sẽ không tin Thư lại thờ ơ với những linh thạch này. Quả nhiên, đi vào bên trong, hang động này liền xuất hiện một vài đường rẽ, có rất nhiều ngõ ngách đều vừa đủ dung nạp thân thể của Thư. Từ trên vết tích, những con đường kia hẳn đều do Thư đào ra.
Dường như biết Tần Lập nghĩ gì, Thư ở bên trong hang động ồm ồm nói:
- Đây là một mỏ linh thạch khổng lồ, năm đó người Nguyệt Diêu Tiên Cung cũng không biết trên địa bàn của họ có một bảo tàng như vậy. Ta thua dưới đám người kia liên thủ công kích, cảm ứng được mỏ khoáng linh thạch ở chỗ này, vì vậy đáp ứng bọn họ thủ hộ Nguyệt Diêu Tiên Cung thời gian một vạn năm. Trong một vạn năm này, ta đã sắp hấp thu xong mỏ linh thạch khổng lồ này rồi. Linh thạch ở nơi này đã không còn thừa mấy nữa.
“…”
Tần Lập nhìn bóng lưng khổng lồ của Thư hết chỗ nói, thầm nhủ trí tuệ của tên to con này không thấp một chút nào. Ai nói nhân loại là sinh vật thông minh nhất chứ? Quả thực là sai vô cùng sai. Không biết chờ sau khi Thư rời đi, người Nguyệt Diêu Tiên Cung phát hiện bí mật nơi này, sẽ có biểu tình gì? Chuyện trước giờ vẫn luôn lấy tự ngạo, kết quả lại phát hiện là một chuyện vô cùng buồn cười. Đám tổ tiên Nguyệt Diêu Tiên Cung năm đó hao hết tâm tư giam Thư ở tại nơi này, nếu dưới suối vàng có biết được, có thể bị tức đến hộc máu, chết thêm một lần nữa hay không?
Thư mang theo Tần Lập đi hơn nửa giờ, rốt cuộc đi tới đầu hang động bên kia. Trước mắt Tần Lập sáng ngời, người đã bước ra bên ngoài.
Hiện ra dưới chân bọn họ, cũng là một sơn cốc, mà cảnh sắc sơn cốc này quả thật đẹp đến nỗi làm người ta hít thở không thông. Hiện ra trước mắt Tần Lập, là một thế giới giống như chỉ có trong mộng.
- Đây… đây là nơi nào?
Tần Lập nhìn những đóa hoa đủ màu sắc phủ khắp núi đồi, ngửi hương thơm trong làn gió nhẹ, kinh ngạc hỏi.
- Nơi này, gọi là Mộng Ảo Cốc!
Thư nhẹ giọng nói, giống như sợ quấy nhiễu những con ong mật đang lấy mật của những đóa hoa, sau đó nói:
- Người Nguyệt Diêu Tiên Cung cũng không biết nơi này. Đây, là một tiểu thế giới!
- A?
Tần Lập sững sờ, vội ngẩng đầu lên nhìn mặt trời chói mắt bên trên, nhìn lại bầu trời xanh thẳm trong vắt, xa xa là dãy núi nhìn như vô tận, mọc lên những cổ thụ che trời…
Tần Lập khó tin thốt lên:
- Đây… đây chẳng lẽ không phải là nơi trên Thiên Nguyên Đại Lục? Hay là nói nơi này giống như những nơi thần bí do các Đại ma pháp sư thời đại Thái Cổ phong ấn lại, là một nơi bị ngăn cách?
Thư xoay người lại, có chút bất ngờ nhìn thoáng qua Tần Lập. Không ngờ tới người thanh niên tản ra khí tức làm nó rất thoải mái này, lại biết được rất nhiều sự tình.
- Trên Thiên Nguyên Đại Lục, kỳ thật ẩn chứa vô số điều thần bí. Ngươi nói nơi thần bí, ta biết, đó là những chỗ phong ấn mà thành. Còn nơi này, là theo Thiên Nguyên Đại Lục sinh ra, đã tồn tại những tiểu thế giới như nơi này. Hoàn toàn giống như bên ngoài, nhưng là hai vị diện bất đồng. Ta mang ngươi tới nơi này, là bởi chỗ này có vài loại trân bảo hiếm thấy, coi như lễ vật ta tặng cho ngươi.
Thư nói, thân thể to lớn chậm rãi bay lên không trung, bay vào bên trong.
- Vì sao lại đối đãi với ta tốt như vậy?
Tần Lập thật sự rất khó hiểu, lẽ nào bởi vì một câu mình giúp hậu duệ Thư huyết thống không thuần khiết kia hay sao? Khả năng này rất nhỏ, trước mắt con Thư huyết thống thuần khiết này, thực lực sâu không đoán được, dù ngay cả Tần Lập cũng không có cách nào nhìn thấu nó đến cùng đã đạt tới cảnh giới gì. Hơn nữa nó ít nhất cũng sống mấy vạn năm, thậm chí là mười mấy vạn năm, sinh mệnh dài dòng để cho nó từng trải những điều nhân loại không thể so sánh được, còn có cái gì để nó nhìn không ra chứ?
Nói cái gì ta nhìn ngươi thuận mắt, vậy càng không thể tin, bản thân mình có cái gì đáng để đối phương nhìn thuận mắt?
- Bởi vì ngươi là người ứng vận theo lời tiên đoán ở Thiên Nguyên đại lục.
Thư trả lời, làm Tần Lập nghe được đồng thời trong lòng cũng càng thêm nghi hoặc: vì sao nó cũng nhìn ra điểm này?
Lẽ nào ta thật sự là bởi lời tiên đoán Thiên Nguyên đại lục mới xuyên qua hay sao? Nếu quả thật là thế, vậy cái thế giới này cũng quá thần kỳ đi chứ? Hay là nói trong sâu thẳm thật sự có một bàn tay, đang điều khiển tất cả mọi thứ?
Trong lòng Tần Lập nghĩ lung tung, đi theo sau Thư không nói gì nữa. Đi tới bên cạnh một hồ nước u tĩnh trong sơn cốc, thân thể to lớn của Thư hạ xuống.
Tần Lập đánh giá cảnh sắc xung quanh, hoàn cảnh nơi này cực kỳ u tĩnh, nước suối lưu chuyền róc rách, âm thanh ưu mỹ như một khúc nhạc. Bốn phía là những cổ thụ che trời, thân cây thẳng tắp, nếu không hiểu rõ nơi này, sợ rằng bay ở trên trời cũng khó tìm được nơi đây.
Bên cạnh hồ nước, một gốc cây thu hút sự chú ý của Tần Lập. Chỉ cao hai thước, thô to bằng cánh tay người trưởng thành, toàn thể xanh biếc, giống như được tạo thành từ ngọc bích, tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Những nhánh cây bên trên cũng giống như thế, màu xanh ngọc biếc, tản ra ánh sáng lưu chuyền.
Vừa nhìn, còn tưởng là giả. Gốc cây này không có lá cây, một mảnh cũng không có, chỉ có cành cây trụi lủi, bên trên kết chừng hai ba mươi trái cây màu lam. Trái cây lớn như trái nhãn, toàn thân bóng loáng, lóng lánh ánh sáng màu lam, dính trên cây giống như một viên ngọc bích.
- Loại trái cây này, ta gọi là Lam Sắc Mộng Ảo. Mỗi một viên làm người ta tăng trưởng năm trăm năm công lực.
Thư nói, giống như nhớ tới điều gì, dừng một chút, nói tiếp:
- Ngươi cứ mang hết chúng đi.
- Cái này sao được, thứ quý giá như thế, tiền bối cho ta hai ba viên là được rồi…
Tần Lập thật sự sợ ngây ra, tuy rằng không biết năm trăm năm công lực cuối cùng là bao nhiêu, nhưng hắn biết rõ giá trị của thứ này. Một khi truyền ra, tuyệt đối có thể oanh động toàn Thiên Nguyên đại lục.
- Thứ này đối với ta đã vô dụng.
Ngữ khí của Thư đột nhiên có chút thương cảm:
- Năm đó đám tổ tiên Nguyệt Diêu Tiên Cung kia liên thủ chiến đấu với ta, lúc phong ấn, ta cũng vì vậy mà bị thương. May là linh thạch bên trong hang động này mới làm ta khôi phục lại. Sau đó ta mới phát hiện loại quả màu lam này, khi tới cảnh giới Lôi Kiếp ăn vào đã không có hiệu quả lớn nữa. Tốt nhất là cảnh giới Phá Toái Hư Không dùng Lam Sắc Mộng Ảo Quả, bởi vì dùng khoảng ba viên thì công lực sẽ tăng trưởng đến giới hạn đột phá, còn lại chỉ là trình độ lĩnh ngộ võ đạo mà thôi. Chỉ cần lĩnh ngộ được, là có thể tiến vào cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa.
- Ngay cả bình cảnh cũng không có?
Tần Lập kinh ngạc hỏi.
Thư khẽ lắc đầu nói:
- Cái gọi là bình cảnh, kỳ thật là bản thân thiếu thực lực, muốn mạnh mẽ đột phá. Dưới tình huống bình thường, tu luyện là chuyện xuôi buồm thuận gió, nào có bình cảnh?
Tần Lập mới lần đầu nghe được cách nói như thế, đầu tiên là bất ngờ, sau đó cau mày suy nghĩ một hồi, trên mặt hiện vẻ tươi cười, quay về phía Thư thi lễ thật sâu:
- Đa tạ tiền bối chỉ giáo!
- Cái này không có gì, ngươi mang hết những trái cây này đi. Cây này không rời khỏi nước suối kia được, năm ngàn năm quả này sẽ chín một lần. Lúc ta vừa nhìn thấy, nó còn là cây non. Vốn là có hai gốc, ta thử di dời một gốc nhưng thất bại, nó chỉ có thể sinh trưởng ở một nơi. Lần kết quả tiếp theo là năm ngàn năm sau, đến lúc đó ngươi nhớ kỹ nơi này trở lại tìm là được.
Tần Lập cười khổ, dù tới cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, hắn cũng không dám nói có thể sống năm ngàn năm, vậy thật là khó tin mà. Năm ngàn năm… quả thật là lịch sử phát triển của nhân loại còn gì.
Thư nhìn thoáng qua Tần Lập, sau đó nói:
- Có phải ngươi nghĩ rằng đi vào nơi này rất dễ hay không?
Tần Lập suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Không sai, đi theo con đường kia là trực tiếp tới nơi này, đương nhiên không khó rồi. Chờ sau này ngài rời đi, Nguyệt Diêu Tiên Cung rất dễ dàng phát hiện nơi này còn gì? Đến lúc đó, khẳng định sẽ khống chế nơi này.
Trên cái đầu to lớn dữ tợn của Thư, miệng nó khẽ nhếch lên, có vẻ như đang cười:
- Người thanh niên, ngươi quá coi thường địa phương này. Nhanh hái những trái cây kia xuống đi, bằng không chúng ta không đủ thời gian nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.