Duy Ngã Độc Tôn

Chương 127: Muốn tranh với lão tử?

Tiểu Đao Phong Lợi

01/04/2013

Lúc này nghe thấy Tần Lập nói:

- Mẹ nó! Muốn cùng lão tử chơi trò mèo đuổi chuột? Ngươi không phải ngu ngốc đấy chứ. Bất kỳ hành động gì của ngươi, trước cặp mắt thần thông của bản Hầu đều không thể nào che giấu!

Ảnh Tử vừa nghe, ngược lại không sợ. Nếu tiểu tử này thực sự có bản lĩnh đó, tuyệt đối sẽ không nói ra. Rất hiển nhiên là hắn đang nói ba hoa khoác lác. Tuy nhiên trong lòng Ảnh Tử vẫn hết sức buồn bực, thầm nghĩ: thực không may, mèo mù bắt được chuột đều có thể bị tên tiểu tử này gặp phải.

Quả nhiên, lúc này lại thấy Tần Lập vẻ mặt tự đắc đứng đó nói:

- Tố chất tâm lý của ngươi quá kém. Bản Hầu hơi lừa một chút, ngươi đã tự động lăn ra. Ha ha. Nói cho ngươi biết một cái bí mật nhỏ: bản Hầu mỗi ngày về đến trước cửa đều nói một câu như vậy! Ha ha ha ha!

Ảnh Tử tức giận đến mức tái cả mặt, tâm tính tốt thế nào gặp được tên vô sỉ loại này cũng có thể bị chọc cho ra bệnh. Một đôi mắt lạnh lẽo hung hăng trợn mắt nhìn Tần Lập, giọng nói lạnh như băng:

- Đừng quá kiêu ngạo! Người càng kiêu ngạo chết càng nhanh!

- Lời này cũng đồng dạng tặng cho ngươi!

Tần Lập chớp chớp mắt, giọng nói như hát tuồng.

Cơ mặt Ảnh Tử co giật vài cái, trong mắt chợt lóe lên một chút sát khí kinh thiên rồi biến mất. Nếu không phải điện hạ đã dặn trước, tạm thời không thể động người này, hắn thật sự muốn một kiếm làm thịt tiểu tử chết tiệt này.

- Ta không phải tới đấu võ mồm với ngươi. Tần Lập! Điện hạ để ta mang cho ngươi một câu: Chuyện giữa ngươi với Đại Thanh Bang đã chấm dứt, từ này về sau mọi chuyện của Đại Thanh Bang không quan hệ gì với ngươi!

Ảnh Tử mạnh mẽ nén sát khí trong lòng, lạnh băng đờ đẫn nói.

- Điện hạ? Điện hạ nào? Trong thành Thanh Long này được xưng là điện hạ có vài người mà!

Tần Lập bĩu môi, vẻ mặt khinh thường nói:

- Muốn nói cái gì thì gọn gàng dứt khoát một chút. Đừng giấu đầu hở đuôi làm cho người ta khinh thường!

- Rất tốt!

Ảnh Tử nhìn chăm chú Tần Lập thật sâu:

- Là Thái tử điện hạ!

- Ồ! Thái tử điện hạ! Ta sợ a!

Tần Lập khoa trương nhún nhún vai, giơ hai tay nói:

- Nhưng hắn có quan hệ gì với Đại Thanh Bang? Chuyện giữa lão tử với Đại Thanh Bang, hắn quản được sao?

- Người thông minh cũng hiểu rõ đừng giả hồ đồ!

Giọng nói Ảnh Tử chợt lạnh hơn, không kiên nhẫn:

- Nói thật cho ngươi biết, Đại Thanh Bang điện hạ nhất định muốn. Nếu ngươi muốn giữ phần phú quý này của ngươi, chuyện ngươi không nên chen vào thì không nên chen vào là hơn! Như vậy mới có thể sống lâu được một chút!

- Ngươi uy hiếp ta?

- Coi như vậy!

Tần Lập bỗng nhiên nở nụ cười, cười cực kỳ vui vẻ, nhìn Ảnh Tử chậm rãi nói:

- Ngu ngốc!



- Ngươi... Tần Lập! Ngươi mấy lần làm nhục ta, cho rằng ta không dám giết ngươi sao?

Sát khí đầy trời phát ra từ trên người Ảnh Tử. Uy áp Thiên cấp tùy theo mà đến!

Trong mắt Ảnh Tử lóe lên, hắn thật sự động sát tâm. Tiểu tử chết tiệt này căn bản là dầu muối không vào, điện hạ có như vậy cũng là đương nhiên. Nghĩ đến tiểu tử này sẽ chịu uy hiếp, một khi đã vậy còn không bằng giết hắn cho xong!

Ảnh Tử nghĩ thầm trong lòng.

Trên mặt Tần Lập cũng lộ ra cười lạnh:

- Giết ta? Chỉ bằng ngươi? Biết vì sao, ta là một võ giả Địa cấp lại liếc mắt một cái có thể nhìn ra ngươi là Thiên cấp không? Nói cho ngươi, lão tử không phải giả vờ!

Con ngươi Ảnh Tử chợt co rụt mạnh, sát khí trên người càng thêm nồng đậm. Hắn kinh ngạc phát hiện, uy áp của mình không ngờ hoàn toàn không hiệu quả đối với thiếu niên này!

Tiểu tử này có cổ quái!

Trong lòng Ảnh Tử vừa hiện lên ý nghĩ như vậy, đã thấy Tần Lập ở đối diện bỗng nhiên động, trường kiếm theo đó ra khỏi vỏ!

Tốc độ đó nhanh mạnh như một tia chớp!

Một đạo hào quang lấp lánh như sao băng bỗng nhiên nổ ra!

Ảnh Tử lập tức cả kinh, thiếu chút nữa thốt ra: Thiểm Điện đao pháp của Tôn Lục!

Động tác của hắn cũng không chậm chút nào, thân hình nhoáng một cái biến mất trong không trung. Đồng thời, hai thanh chủy thủ dài khoảng một xích (~33. 3cm) xuất hiện trong tay Ảnh Tử. Trên lưỡi chủy thủ lóe ra hào quang lam nhạt, hiển nhiên là bôi kịch độc!

Ảnh Tử chưa bao giờ cho rằng mình là tiểu nhân, cũng đều là giết người, dùng độc thì đã sao? Chẳng lẽ nói dùng đao đâm chết người hay dùng độc chết người, hay cái đó có gì khác nhau sao?

Cho nên, cho tới bây giờ hắn là người không kiêng kị gì. Là đối thủ của hắn, cho dù đối phương có thực lực Thiên cấp cũng chỉ cần bị cắt qua một đao thì sẽ trúng kịch độc. Mà độc dược của Ảnh Tử đó chính là kiến huyết phong hầu.

Sau khi kiếm quang lóe ra, thân hình Tần Lập cũng lập tức biến mất trong không khí!

Lúc này Ảnh Tử mới hiểu được, từ đầu đến cuối hắn bị Tần Lập đùa giỡn. Tiểu tử này thật sự có một thân bản lĩnh thần kỳ, hơn nữa hắn nhìn thấu hành tung của mình cũng không phải là ngẫu nhiên!

Tuy nhiên trước mặt võ giả Thiên cấp chơi trò ẩn nấp, đây rõ ràng là hành vi tìm chết. Ảnh Tử hừ lạnh một tiếng thân hình lưu loát sinh động như mây bay nước chảy vọt về một phía, không ngờ không làm cho không khí sinh ra bất kỳ dao động nào!

- Choeng Choeng Choeng Choeng!

Một loạt tiếng binh khí chạm nhau vang lên, đồng thời nguyên tố ngũ hành trong không khí chợt tụ tập. Một hồi nóng như thiêu, một hồi lại lạnh như băng, một hồi bụi đất bay lên, một hồi lại là trọng lực khác thường.

Trong lòng Tần Lập lúc này không thể không tán thưởng chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn cường đại! Cái gì gọi là Duy Ngã Độc Tôn? Chính là đây!

Lão tử muốn dùng loại chiến kỹ gì để chiến đấu là có thể dùng cái đó! Muốn bắt chước ai, là có thể bắt chước người đó!

Nghĩ vậy, khóe miệng Tần Lập bỗng nhiên nhếch về phía trước, lộ ra một nụ cười kinh ngạc. Bởi vì hắn bỗng nhiên nghĩ đến, dùng loại này để tính kế người, quả thực chính là làm gì cũng thuận lợi!

Ảnh Tử càng đánh càng lợi hại, thật sự là gặp quỷ. Tiểu tử này rõ ràng chỉ có thực lực Địa cấp, chống đỡ cũng là Địa cấp đỉnh phong. Nhưng không biết vì sao hắn lại có thể chống đỡ uy áp Thiên cấp, hơn nữa lực lượng quả thực lớn đến mức biến thái. Nguyên tố ngũ hành trong chiêu thức cũng khiến cho Ảnh Tử có cảm giác ứng phó một cách chật vật!

Võ giả bình thường có thể có chiến kỹ mang theo hai loại nguyên tố đã xem như rất giỏi rồi. Hơn nữa thường thường võ giả như vậy thành tựu cũng không quá cao. Trên đại lục, võ giả đạt tới cảnh giới Thiên cấp hơn phân nửa đều chuyên tinh một môn, làm sao giống tên tiểu tử biến thái này, không ngờ là Ngũ Hành thân thể, mà bộ chiến kỹ cao cấp bao gồm Ngũ Hành này được hắn dùng đến mức lô hỏa thuần thanh!

Tiểu tử này cho dù không phải thằng con hoang ở thành Hoàng Sa kia cũng không thể tha được! Nếu không sẽ có một ngày hắn sẽ thành mối họa lớn của điện hạ!

Trong lòng nghĩ, tốc độ Ảnh Tử càng lúc càng nhanh, gần như hoàn toàn biến mất trong không khí, xuất quỷ nhập thần tiến hành công kích mãnh liệt đối với Tần Lập.



Ảnh Tử tuy rằng đạt tới cảnh giới Thiên cấp, nhưng chiến kỹ hắn tu luyện lại lấy ám sát là chủ. Cái loại động tĩnh kinh thiên động địa không phải hắn không làm được, nhưng nó không hợp với thói quen và tính tình của hắn!

Tuy nhiên một sát thủ thực lực Thiên cấp nếu thực sự động sát tâm, đó cũng là một chuyện rất đáng sợ.

Cho nên Tần Lập cũng không dám quá mức kiêu ngạo. Kỳ thật Tần Lập vẫn rất khát vọng có thể phóng ra toàn bộ tu vi của mình, tìm một đối thủ ngang với mình đánh một trận, cho dù liều mạng để đánh hắn cũng nguyện ý.

Bởi vì một võ giả chân chính nếu không trải qua thử thách sống chết thì vĩnh viễn đều không thể trưởng thành.

Tuy nhiên, ở đế đô này, duy nhất có tư cách đánh một trận như thế với Tần Lập chỉ sợ cũng chỉ có đại cung phụng thủ tịch hoàng gia Trần Diệc Hàn. Nhưng Trần lão đầu này hiện tại hoàn toàn là thái độ coi trọng hắn, đều này làm cho Tần Lập muốn khiêu khích cũng không có biện pháp.

Mà Ảnh Tử trước mắt này, nếu Tần Lập thật sự thi triển toàn bộ thực lực, chỉ sợ hắn không qua nổi một chiêu trên tay Tần Lập!

Tuy nhiên, nếu là như vậy, chỉ sợ không quá ba mươi giây sẽ có vô số cường giả từ các nơi chạy tới.

Vì vậy Tần Lập chỉ có thể cẩn thận ứng đối công kích của Ảnh Tử. Ngay từ đầu tần suất tấn công của Ảnh Tử rất cao, dần dần trở nên càng ngày càng phức tạp nhưng vẻ mặt của Tần Lập cũng càng ngày càng ngưng trọng.

Bởi vì tần suất công kích của Ảnh Tử càng thấp, uy lực cũng càng cường đại!

Hai thanh chủy thủ kia toát ra một mùi vị chết chóc trong không khí, cũng khiến cho trong lòng Tần Lập dần dần dâng lên một cỗ sát ý.

Vũ khí tẩm độc! Thật là thứ không biết xấu hổ!

Lúc này, Ảnh Tử đã dồn sức một kích thật lâu, rốt cục phát ra. Thân hình hắn nghiêng nghiêng xuất hiện phía sau Tần Lập, hai thanh chủy thủ một thanh đâm vào sau lưng Tần Lập, một thanh khác lại chém xuống chân Tần Lập!

Nếu là người bình thường, tất nhiên trước tránh công kích yếu hại nơi sau lưng, sau đó mới né tránh công kích trên đùi. Nếu là như vậy, Ảnh Tử đã thành công rồi!

Tần Lập chân đạp thất tinh, thân hình cực kỳ linh hoạt tránh né một kích này của Ảnh Tử. Đồng thời hắn nghiêng người hung hăng đá một cước vào eo Ảnh Tử, Ảnh Tử vội vàng lui người tránh khỏi.

Hắn lại không nghĩ rằng chiêu này của Tần Lập hóa thật thành hư, thân hình thuận thế xông lên trước, tay trái trống không không ngờ chộp tới một thanh chủy thủ của Ảnh Tử.

Ảnh Tử lập tức hết sức vui mừng, thầm nghĩ đây chính là ngươi tự tìm chết, không trách được ta!

Ảnh Tử hừ lạnh một tiếng, chủy thủ trong tay hướng tay Tần Lập cắt một đường. Chỉ cần chảy máu, vậy cái mạng nhỏ của Tần Lập cũng gần như đã xong xuôi!

Nhưng ngay trong nháy mắt này, cánh tay Tần Lập lại mềm mại giống như sợi mì, nháy mắt trầm xuống phía dưới, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của Ảnh Tử.

Tim Ảnh Tử trầm xuống, chủy thủ ở tay kia hung hăng đâm tới mặt Tần Lập!

Mà lúc này, kiếm trong tay phải Tần Lập cũng đâm hướng dưới eo Ảnh Tử, đồng thời tay trái mềm mại kia cũng bắt được cổ tay phải của Ảnh Tử, trên tay bỗng nhiên sinh ra một cỗ lực lượng lớn kinh thiên.

Chỉ nghe một tiếng xương gãy “rắc” giòn tan đến cực điểm lập tức vang lên. Ảnh Tử phát ra một tiếng kêu thảm thiết, lại kinh hãi thấy Tần Lập cầm tay của mình hung hăng đâm tới tim mình!

Đó chính là kịch độc kiến huyết phong hầu, cho dù có thuốc giải nhưng Tần Lập này sẽ cho hắn cơ hội để dùng sao?

Trên người Ảnh Tử đột nhiên toát mồ hôi lạnh, cũng bất chấp đau đớn nơi tay, nổi giận gầm lên một tiếng. Trên người hắn trong giây lát nổ ra một cỗ khí thế kinh thiên, cắn mạnh răng thân hình điên cuồng lui về sau!

Cổ tay bị Tần Lập bắt được lập tức kéo dài ra, sau đó bị mạnh mẽ kéo đứt rời!

Kiếm trong tay Tần Lập cũng để lại một vết thương thật sâu trên thân Ảnh Tử. Hắn phát ra một tiếng kêu cực kỳ thê lương thảm thiết, thân hình như quỷ mị biến mất trong không khí.

Tần Lập nhìn cái tay bị đứt máu tươi đầm đìa trong tay, “Phì” một cái ném xuống đất. Hắn lại duỗi tay nhặt thanh chủy thủ do Ảnh Tử để lại, chủy thủ cầm trong tay thật nặng, mặt trên lóe hào quang màu lam nhạt, thật sự là thứ tốt. Tần Lập tiện tay thu vào!

Hắn híp mắt, ánh mắt lóe lên nhìn hướng Ảnh Tử biến mất, hung hăng “Phì” một ngụm:

- Còn muốn tranh với lão tử, nằm mơ đi thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Duy Ngã Độc Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook