Chương 474: Nghi ngờ
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
Trận phong ba này kết thúc như một trò khôi hài. Chuyện thị nữ Cố Chấp sự bên cạnh Hàn Mai kiêu ngạo quá đầu, bị một hạ nhân đưa củi đánh thành trọng thương nhanh chóng truyền khắp Nguyệt Diêu Tiên Cung.
Khi Hàn Mai nghe nói đến chuyện này, thiếu chút nữa tức giận thở hắt ra.
Nàng một mặt là thầm hận thị nữ của mình tại thời điểm này còn gây chuyện cho mình, về mặt khác cũng là thống hận Hồ trưởng lão không nể mặt mình. Trước mặt nhiều người như vậy làm khó xử thị nữ của mình. Những lời đó không phải là đánh lên mặt mình sao?
- Hai tiện tỳ không ra hồn!
Hàn Mai ngồi trên một cái ghế chạm trổ tinh tế, lạnh lùng nhìn hai thị nữ quỳ phía dưới. Thị nữ hộ Cố đã ăn thuốc chữa thương, nhưng tinh thần vẫn ủ rũ không phấn chấn, quỳ ở phía dưới, cúi đầu rơi lệ nhìn qua hết sức ủy khuất.
- Cố Vũ, ngươi thật là có bản lĩnh, thật uy phong nha! Nghe nói lúc ấy ngươi ở sơn môn chỉ trích, khí thế kinh người, dọa rất nhiều người ở nơi đó sợ không dám nói một tiếng?
Giọng nói âm u của Hàn Mai khiến sau lưng Cố Vũ dâng lên một luồng khí lạnh, nức nở không ngừng:
- Tiểu thư, Vũ nhi sai rồi, xin tiểu thư tha thứ cho Vũ nhi một lần. Vũ nhi cũng không dám nữa!
- Không dám nữa?
Giọng nói Hàn Mai thản nhiên, nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì.
- Đúng vậy! Vũ nhi không dám nữa!
Cố Vũ quỳ ở đó, ngay cả dũng khí thanh minh cũng không có. Tuy nhiên nàng lại không nghĩ rằng, vừa rồi nàng ở sơn môn tác oai tác quái, người bên kia có phải cũng có tâm tư giống nàng hiện tại hay không?
- Đồ vô dụng! Ngươi là người của ta, dựa vào cái gì bị người ta khi dễ như vậy? Vì sao không dám? Vì sao không dám? Bọn họ khi dễ ngươi như thế nào, ta sẽ cho ngươi khi dễ trở lại! Không dám là ý tứ gì? Nếu ngay cả tâm tư trả thù cũng không có, ngươi không phải rác rưởi thì là cái gì? Ta muốn một thị nữ rác rưởi làm gì?
Liên tiếp những lời nói của Hàn Mai làm Cố Vũ ngây ngốc sững sờ quỳ tại chỗ, ngẩng đầu nhìn Hàn Mai, vẻ mặt như “lê hoa đái vũ”, nhìn qua thật là đáng thương. ( như hoa lê sau mưa )
Thị nữ quỳ bên cạnh Hàn Mai nhẹ giọng nói:
- Muội tử ngốc, tiểu thư rõ ràng là muốn báo thù cho ngươi. Ngươi là người của tiểu thư, ngươi mất mặt, tiểu thư đẹp mặt sao? Người của tiểu thư, như thế nào có thể bị người khác khi dễ như vậy?
Lúc này Cố Vũ mới phản ứng lại, dịu dàng nói:
- Tiểu thư, Vũ nhi biết sai rồi…
- Giỏi. Vậy nói xem, rốt cục là chuyện gì xảy ra.
Hàn Mai mặt không biểu tình ngồi ở đó nghe hai thị nữ không giấu diếm gì cũng không khoa trương kể lại hết thảy mọi chuyện xảy ra. Hai bàn tay ngọc vốn phủ lên tay vịn không biết từ khi nào nắm lại, trên cánh tay trắng nõn nổi lên gân xanh rõ ràng.
- Nói như vậy, ngay từ đầu ngươi chỉ là muốn giáo huấn hai hạ nhân không hiểu quy củ kia sao?
- Đúng vậy, tiểu thư. Tiểu cô nương kia tuy rằng là đệ tử cấp thấp nhưng cũng là đệ tử Nguyệt Diêu Tiên Cung chúng ta, như thế nào có thể ở cùng một chỗ với hạ nhân đưa củi? Cho nên, muội dựa theo môn quy, giáo huấn bọn họ một phen, sau đó chuẩn bị đuổi hạ nhân đưa củi kia đi…
- Làm như vậy, cũng không sai. Tuy rằng sơn môn là vi phạm quản lý của Hồ trưởng lão, tuy nhiên nếu nàng ta quản không tốt, chúng ta giúp nàng quản cũng không có gì sai.
Hàn Mai như cổ vũ Cố Vũ vậy, lại giống như thì thào tự nói, sau đó ngẩng đầu hỏi:
- Khi ngươi muốn trừng phạt đệ tử cấp thấp kia, hạ nhân đưa củi đột nhiên ra tay, đả thương ngươi?
- Đúng vậy, tiểu thư. Là Vũ nhi vô năng, làm mất mặt tiểu thư. Tuy nhiên tốc độ người kia thật sự rất nhanh, Vũ nhi ngay cả nửa điểm phản ứng cũng không có, đã bị hắn đánh bay.
Cố Vũ nói xong, còn sờ lên mặt mình, cảm giác được trên mặt còn sót lại cảm giác nóng rát.
Đừng thấy nàng kiêu ngạo ương ngạnh trước mặt người ngoài, nhưng ở trước mặt Thánh nữ Hàn Mai này lại nhu thuận như là mèo nhỏ.
- Hừ! Một hạ nhân đưa củi lại mang tuyệt kỹ trên người, hắn đi vào Nguyệt Diêu Tiên Cung ta muốn làm gì? Hồ trưởng lão thật là có chút kỳ cục, không bắt hắn lại nghiêm hình tra khảo, không ngờ còn muốn chiêu mộ người như vậy vào Nguyệt Diêu Tiên Cung? Nàng muốn làm gì?
Trong đầu Hàn Mai đột nhiên nghĩ tới Tần Lập, hàm răng cắn chặt, trong mắt bắn ra hào quang phẫn hận, thầm nghĩ: “Nam nhân đời, không một ai là thứ tốt!”
Hàn Mai nói đến Hồ trưởng lão, Cố Vũ cùng thị nữ kia cũng không dám tiếp lời. Dù sao, đó không phải là chuyện mà người có thân phận như họ có thể bàn luận.
Lúc này Cố Vũ nói:
- Tiểu thư. Hồ trưởng lão từng nói, muốn tìm một người thực lực mạnh nhất Tiên Cung chúng ta làm sư phụ Tần Phương kia!
- Người mạnh nhất… Ồ, chờ một chút. Người vừa nói cái gì? Ngươi nói hạ nhân đưa củi kia gọi là Tần Phương?
Đôi mày liễu thanh tú của Hàn Mai nhíu lại, nhìn Cố Vũ.
- Đúng vậy. Muội nghe đệ tử cấp thấp của chúng ta gọi hắn là Tần Phương đại ca.
Cố Vũ nói.
- Tần Phương… Tần Phương… Tần Lập… Nhất định là hắn!
Ánh mắt Hàn Mai bỗng nhiên sáng ngời, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh lẽo, trong lòng nghĩ thầm: “Tần Lập ơi Tần Lập, không thể tưởng được ngươi không ngờ lại to gan lớn mật dám đi vào Nguyệt Diêu Tiên Cung chúng ta sinh sự. Hơn nữa, bản lĩnh đặt tên của ngươi, cũng quá kém một chút nhỉ?”
“Ngươi không ngờ còn muốn ở Nguyệt Diêu Tiên Cung ta bái sư học nghệ? Thật sự là chuyện cười lớn nhất thiên hạ! Tuy rằng không biết ngươi có mục đích gì mà đến Nguyệt Diêu Tiên Cung ta, tuy nhiên ngươi nếu đã đến, còn muốn bình yên rời đi sao? Ngươi cho là người khác không nhận ra ngươi, ngươi có thể hung hăn càn quấy như vậy sao?”
“Nói đúng ra, còn thật là phải cảm tạ Vũ nhi. Nếu không có nàng, ngươi còn không lộ ra dấu vết, để cho một con sói thời khắc ẩn nấp bên người ta, thật là có chút nguy hiểm đó!”
Hàn Mai càng nghĩ càng đắc ý, cười lạnh nghĩ tiếp: “Hồ trưởng lão ơi Hồ trưởng lão. Ngươi thông minh một đời, không ngờ nhìn không ra người này là Tần Lập. Ngươi không phải muốn tiến cử hắn bái sư sao? Rất tốt! Ta cho ngươi cơ hội này! Chờ đến lúc bái sư, tan gay mặt vạch trần hắn, xem ngươi làm sao xử lý!”
“Muốn đấu với ta? Chỉ một lần ta liền muốn mạng của ngươi!”
- Tiểu thư, tiểu thư?
Cố Vũ cùng thị nữ thấy Hàn Mai thất thần, nhẹ giọng hô.
- Ồ, không có việc gì. Vũ nhi, ngươi đi lĩnh mấy viên đan dược tốt, trở về nghỉ ngơi cho khỏe. Chuyện này, ngươi không cần hỏi nữa, ta sẽ đi xử lý thật tốt!
Hàn Mai thản nhiên mệnh lệnh.
- Dạ.
Cố Vũ cùng thị nữ liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng không biết tiểu thư nghĩ gì nhưng họ đều hiểu tính tình tiểu thư, tuyệt đối không chịu thiệt.
Tần Lập đi theo Hồ trưởng lão tới nơi ở của nàng, khiến rất nhiều người cảm thấy ngạc nhiên chính là Hồ trưởng lão trực tiếp mang Tần Lập vào khuê phòng chưa từng nam nhân nào được tiến vào.
Tần Lập cũng không phải lần đầu vào khuê phòng nữ nhân, nhưng tiến vào khuê phòng Hồ trưởng lão vẫn cảm thấy mặt có vài phần nóng. Trong phòng màu đỏ làm chủ, làm cho người ta có một cảm giác ấm áp, trong phòng còn có một mùi hương của nữ nhân.
Nhìn bộ dạng Tần Lập có chút lúng ta lúng túng, Hồ trưởng lão cười yêu kiều một tiếng, nói:
- Ngồi đi!
Tần Lập ngồi trên ghế, mặt lộ ra một biểu tình mất tự nhiên. Điều này không cần phải ngụy trang, thật sự là nói chuyện ở nơi này làm cho người ta có một loại cảm giác mờ ám, mập mờ.
- Ngươi rốt cục là ai?
Tần Lập có chút không nghĩ tới câu nói đầu tiên của Hồ trưởng lão dĩ nhiên là vấn đề này. Nhìn Hồ trưởng lão vẻ mặt nghiêm túc, tươi cười biến mất nhìn mình, Tần Lập nghĩ thầm: “nữ nhân của Nguyệt Diêu Tiên Cung quả nhiên không một ai đơn giản”.
- Ta… ta là Tần Phương, từ nhỏ tới lớn ở trong một thôn trang.
- Được rồi, được rồi, nơi này chỉ có hai ta, tuyệt đối không có người thứ ba nghe chuyện giữa chúng ta. Người trẻ tuổi, không cần ngụy trang nữa. Nói xem, ngươi tới Nguyệt Diêu Tiên Cung có mục đích gì?
Hồ trưởng lão nói xong, không ngờ đi qua phía Tần Lập, vươn tay sờ hai má Tần Lập.
Tần Lập nao nao, hắn không cảm nhận được bất kỳ chút địch ý nào từ trên người Hồ trưởng lão. Lúc này bàn tay mềm mại tinh xảo của Hồ trưởng lão đã chạm lên mặt Tần Lập, khẽ “A” một tiếng, lập tức thu tay về, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tần Lập:
- Thuật dịch dung thật cao minh, không ngờ cảm giác không ra dấu vết giả nào!
Tần Lập cười khổ nhìn Hồ trưởng lão, nói:
- Ta không rõ ngươi đang nói gì, cái gì thuật dịch dung hả?
Hồ trưởng lão như cười như không nhìn Tần Lập, nói:
- Tần Phương, Tần Lập… Hai cái tên này thật đúng là gần nhau nhỉ. Ngươi có phải khinh thường thay hình đổi dạng mới chọn một cái tên tương tự như vậy, ỷ vào thuật dịch dung vô cùng cao minh, dùng phương thức này nói cho người khác: ta chính là Tần Lập, nhưng các ngươi không có chứng cớ gì! Tiểu tử kia, ngươi đừng quên, chúng ta đã gặp mặt. Ta tuy rằng thực lực không bằng ngươi, nhưng ta có một bản lĩnh thần kỳ. Ta đối với ánh mắt người khác, có bản lĩnh gặp qua là không quên!
Hồ trưởng lão nói rồi lui về sau mấy bước, chậm rãi ngồi trên giường trải khăn màu đỏ, tủm tỉm cười nhìn Tần Lập, biểu tình mang theo vài phần mập mờ, nhẹ giọng nói:
- Ngươi xem, nơi này của ta chưa từng có nam nhân nào có thể bước vào, ngươi là người thứ nhất! Chẳng lẽ, ngươi không muốn nói gì với ta sao?
- Ta thật sự không rõ ngươi đang nói gì cả!
Tần Lập quyết định chủ ý, đánh chết không thừa nhận. Thật không phải hắn sợ cái gì, mà là Tần Lập cảm giác được tinh thần lực của Hồ trưởng lão cũng không kiên định như lời nàng ta khẳnh định. Rất hiển nhiên, nàng ta chỉ hoài nghi mà thôi, nếu mình thừa nhận đó mới là ngốc!
- Khách khách! Ngươi còn thật là biết giả bộ. Tuyệt thế thiên tài của đại lục phương Đông; tuyệt thế thiên tài của Hải gia ảm đạm thất sắc trước mặt ngươi; Thánh nữ của Nguyệt Diêu Tiên Cung chúng ta bị ngươi trêu đùa đủ kiểu; Tân vương giả bộ tộc tử đồng! Tần Lập à Tần Lập, ngươi thật đúng là một người làm cho người ta đoán không ra, sờ không thấu, khiến người khác mê muội đó!
Giọng nói Hồ trưởng lão có chút mê ly hư ảo, nghe giống như âm thanh của tự nhiên.
Trong lòng Tần Lập khẽ chấn động, thầm nghĩ nữ nhân này không ngờ biết mị thuật lợi hại như vậy, trên mặt lộ ra một nụ cười chất phác, nói:
- Tần Lập là ai? Có cùng họ với ta à!
- Ôi, được rồi. Ngươi đã không muốn nhận, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Tuy nhiên, ngươi nghe cho kỹ, Cừu hận của ngươi cùng Hàn Mai ta mặc kệ, đó là chuyện của các ngươi. Nhưng nếu ngươi dám làm ra chuyện nguy hại đến Nguyệt Diêu Tiên Cung ta, ta sẽ không buông tha cho ngươi! Đừng cho rằng thực lực ngươi hơn ta, nhưng đừng quên, nơi này là… Nguyệt Diêu Tiên Cung!
Khi Hàn Mai nghe nói đến chuyện này, thiếu chút nữa tức giận thở hắt ra.
Nàng một mặt là thầm hận thị nữ của mình tại thời điểm này còn gây chuyện cho mình, về mặt khác cũng là thống hận Hồ trưởng lão không nể mặt mình. Trước mặt nhiều người như vậy làm khó xử thị nữ của mình. Những lời đó không phải là đánh lên mặt mình sao?
- Hai tiện tỳ không ra hồn!
Hàn Mai ngồi trên một cái ghế chạm trổ tinh tế, lạnh lùng nhìn hai thị nữ quỳ phía dưới. Thị nữ hộ Cố đã ăn thuốc chữa thương, nhưng tinh thần vẫn ủ rũ không phấn chấn, quỳ ở phía dưới, cúi đầu rơi lệ nhìn qua hết sức ủy khuất.
- Cố Vũ, ngươi thật là có bản lĩnh, thật uy phong nha! Nghe nói lúc ấy ngươi ở sơn môn chỉ trích, khí thế kinh người, dọa rất nhiều người ở nơi đó sợ không dám nói một tiếng?
Giọng nói âm u của Hàn Mai khiến sau lưng Cố Vũ dâng lên một luồng khí lạnh, nức nở không ngừng:
- Tiểu thư, Vũ nhi sai rồi, xin tiểu thư tha thứ cho Vũ nhi một lần. Vũ nhi cũng không dám nữa!
- Không dám nữa?
Giọng nói Hàn Mai thản nhiên, nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì.
- Đúng vậy! Vũ nhi không dám nữa!
Cố Vũ quỳ ở đó, ngay cả dũng khí thanh minh cũng không có. Tuy nhiên nàng lại không nghĩ rằng, vừa rồi nàng ở sơn môn tác oai tác quái, người bên kia có phải cũng có tâm tư giống nàng hiện tại hay không?
- Đồ vô dụng! Ngươi là người của ta, dựa vào cái gì bị người ta khi dễ như vậy? Vì sao không dám? Vì sao không dám? Bọn họ khi dễ ngươi như thế nào, ta sẽ cho ngươi khi dễ trở lại! Không dám là ý tứ gì? Nếu ngay cả tâm tư trả thù cũng không có, ngươi không phải rác rưởi thì là cái gì? Ta muốn một thị nữ rác rưởi làm gì?
Liên tiếp những lời nói của Hàn Mai làm Cố Vũ ngây ngốc sững sờ quỳ tại chỗ, ngẩng đầu nhìn Hàn Mai, vẻ mặt như “lê hoa đái vũ”, nhìn qua thật là đáng thương. ( như hoa lê sau mưa )
Thị nữ quỳ bên cạnh Hàn Mai nhẹ giọng nói:
- Muội tử ngốc, tiểu thư rõ ràng là muốn báo thù cho ngươi. Ngươi là người của tiểu thư, ngươi mất mặt, tiểu thư đẹp mặt sao? Người của tiểu thư, như thế nào có thể bị người khác khi dễ như vậy?
Lúc này Cố Vũ mới phản ứng lại, dịu dàng nói:
- Tiểu thư, Vũ nhi biết sai rồi…
- Giỏi. Vậy nói xem, rốt cục là chuyện gì xảy ra.
Hàn Mai mặt không biểu tình ngồi ở đó nghe hai thị nữ không giấu diếm gì cũng không khoa trương kể lại hết thảy mọi chuyện xảy ra. Hai bàn tay ngọc vốn phủ lên tay vịn không biết từ khi nào nắm lại, trên cánh tay trắng nõn nổi lên gân xanh rõ ràng.
- Nói như vậy, ngay từ đầu ngươi chỉ là muốn giáo huấn hai hạ nhân không hiểu quy củ kia sao?
- Đúng vậy, tiểu thư. Tiểu cô nương kia tuy rằng là đệ tử cấp thấp nhưng cũng là đệ tử Nguyệt Diêu Tiên Cung chúng ta, như thế nào có thể ở cùng một chỗ với hạ nhân đưa củi? Cho nên, muội dựa theo môn quy, giáo huấn bọn họ một phen, sau đó chuẩn bị đuổi hạ nhân đưa củi kia đi…
- Làm như vậy, cũng không sai. Tuy rằng sơn môn là vi phạm quản lý của Hồ trưởng lão, tuy nhiên nếu nàng ta quản không tốt, chúng ta giúp nàng quản cũng không có gì sai.
Hàn Mai như cổ vũ Cố Vũ vậy, lại giống như thì thào tự nói, sau đó ngẩng đầu hỏi:
- Khi ngươi muốn trừng phạt đệ tử cấp thấp kia, hạ nhân đưa củi đột nhiên ra tay, đả thương ngươi?
- Đúng vậy, tiểu thư. Là Vũ nhi vô năng, làm mất mặt tiểu thư. Tuy nhiên tốc độ người kia thật sự rất nhanh, Vũ nhi ngay cả nửa điểm phản ứng cũng không có, đã bị hắn đánh bay.
Cố Vũ nói xong, còn sờ lên mặt mình, cảm giác được trên mặt còn sót lại cảm giác nóng rát.
Đừng thấy nàng kiêu ngạo ương ngạnh trước mặt người ngoài, nhưng ở trước mặt Thánh nữ Hàn Mai này lại nhu thuận như là mèo nhỏ.
- Hừ! Một hạ nhân đưa củi lại mang tuyệt kỹ trên người, hắn đi vào Nguyệt Diêu Tiên Cung ta muốn làm gì? Hồ trưởng lão thật là có chút kỳ cục, không bắt hắn lại nghiêm hình tra khảo, không ngờ còn muốn chiêu mộ người như vậy vào Nguyệt Diêu Tiên Cung? Nàng muốn làm gì?
Trong đầu Hàn Mai đột nhiên nghĩ tới Tần Lập, hàm răng cắn chặt, trong mắt bắn ra hào quang phẫn hận, thầm nghĩ: “Nam nhân đời, không một ai là thứ tốt!”
Hàn Mai nói đến Hồ trưởng lão, Cố Vũ cùng thị nữ kia cũng không dám tiếp lời. Dù sao, đó không phải là chuyện mà người có thân phận như họ có thể bàn luận.
Lúc này Cố Vũ nói:
- Tiểu thư. Hồ trưởng lão từng nói, muốn tìm một người thực lực mạnh nhất Tiên Cung chúng ta làm sư phụ Tần Phương kia!
- Người mạnh nhất… Ồ, chờ một chút. Người vừa nói cái gì? Ngươi nói hạ nhân đưa củi kia gọi là Tần Phương?
Đôi mày liễu thanh tú của Hàn Mai nhíu lại, nhìn Cố Vũ.
- Đúng vậy. Muội nghe đệ tử cấp thấp của chúng ta gọi hắn là Tần Phương đại ca.
Cố Vũ nói.
- Tần Phương… Tần Phương… Tần Lập… Nhất định là hắn!
Ánh mắt Hàn Mai bỗng nhiên sáng ngời, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh lẽo, trong lòng nghĩ thầm: “Tần Lập ơi Tần Lập, không thể tưởng được ngươi không ngờ lại to gan lớn mật dám đi vào Nguyệt Diêu Tiên Cung chúng ta sinh sự. Hơn nữa, bản lĩnh đặt tên của ngươi, cũng quá kém một chút nhỉ?”
“Ngươi không ngờ còn muốn ở Nguyệt Diêu Tiên Cung ta bái sư học nghệ? Thật sự là chuyện cười lớn nhất thiên hạ! Tuy rằng không biết ngươi có mục đích gì mà đến Nguyệt Diêu Tiên Cung ta, tuy nhiên ngươi nếu đã đến, còn muốn bình yên rời đi sao? Ngươi cho là người khác không nhận ra ngươi, ngươi có thể hung hăn càn quấy như vậy sao?”
“Nói đúng ra, còn thật là phải cảm tạ Vũ nhi. Nếu không có nàng, ngươi còn không lộ ra dấu vết, để cho một con sói thời khắc ẩn nấp bên người ta, thật là có chút nguy hiểm đó!”
Hàn Mai càng nghĩ càng đắc ý, cười lạnh nghĩ tiếp: “Hồ trưởng lão ơi Hồ trưởng lão. Ngươi thông minh một đời, không ngờ nhìn không ra người này là Tần Lập. Ngươi không phải muốn tiến cử hắn bái sư sao? Rất tốt! Ta cho ngươi cơ hội này! Chờ đến lúc bái sư, tan gay mặt vạch trần hắn, xem ngươi làm sao xử lý!”
“Muốn đấu với ta? Chỉ một lần ta liền muốn mạng của ngươi!”
- Tiểu thư, tiểu thư?
Cố Vũ cùng thị nữ thấy Hàn Mai thất thần, nhẹ giọng hô.
- Ồ, không có việc gì. Vũ nhi, ngươi đi lĩnh mấy viên đan dược tốt, trở về nghỉ ngơi cho khỏe. Chuyện này, ngươi không cần hỏi nữa, ta sẽ đi xử lý thật tốt!
Hàn Mai thản nhiên mệnh lệnh.
- Dạ.
Cố Vũ cùng thị nữ liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng không biết tiểu thư nghĩ gì nhưng họ đều hiểu tính tình tiểu thư, tuyệt đối không chịu thiệt.
Tần Lập đi theo Hồ trưởng lão tới nơi ở của nàng, khiến rất nhiều người cảm thấy ngạc nhiên chính là Hồ trưởng lão trực tiếp mang Tần Lập vào khuê phòng chưa từng nam nhân nào được tiến vào.
Tần Lập cũng không phải lần đầu vào khuê phòng nữ nhân, nhưng tiến vào khuê phòng Hồ trưởng lão vẫn cảm thấy mặt có vài phần nóng. Trong phòng màu đỏ làm chủ, làm cho người ta có một cảm giác ấm áp, trong phòng còn có một mùi hương của nữ nhân.
Nhìn bộ dạng Tần Lập có chút lúng ta lúng túng, Hồ trưởng lão cười yêu kiều một tiếng, nói:
- Ngồi đi!
Tần Lập ngồi trên ghế, mặt lộ ra một biểu tình mất tự nhiên. Điều này không cần phải ngụy trang, thật sự là nói chuyện ở nơi này làm cho người ta có một loại cảm giác mờ ám, mập mờ.
- Ngươi rốt cục là ai?
Tần Lập có chút không nghĩ tới câu nói đầu tiên của Hồ trưởng lão dĩ nhiên là vấn đề này. Nhìn Hồ trưởng lão vẻ mặt nghiêm túc, tươi cười biến mất nhìn mình, Tần Lập nghĩ thầm: “nữ nhân của Nguyệt Diêu Tiên Cung quả nhiên không một ai đơn giản”.
- Ta… ta là Tần Phương, từ nhỏ tới lớn ở trong một thôn trang.
- Được rồi, được rồi, nơi này chỉ có hai ta, tuyệt đối không có người thứ ba nghe chuyện giữa chúng ta. Người trẻ tuổi, không cần ngụy trang nữa. Nói xem, ngươi tới Nguyệt Diêu Tiên Cung có mục đích gì?
Hồ trưởng lão nói xong, không ngờ đi qua phía Tần Lập, vươn tay sờ hai má Tần Lập.
Tần Lập nao nao, hắn không cảm nhận được bất kỳ chút địch ý nào từ trên người Hồ trưởng lão. Lúc này bàn tay mềm mại tinh xảo của Hồ trưởng lão đã chạm lên mặt Tần Lập, khẽ “A” một tiếng, lập tức thu tay về, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tần Lập:
- Thuật dịch dung thật cao minh, không ngờ cảm giác không ra dấu vết giả nào!
Tần Lập cười khổ nhìn Hồ trưởng lão, nói:
- Ta không rõ ngươi đang nói gì, cái gì thuật dịch dung hả?
Hồ trưởng lão như cười như không nhìn Tần Lập, nói:
- Tần Phương, Tần Lập… Hai cái tên này thật đúng là gần nhau nhỉ. Ngươi có phải khinh thường thay hình đổi dạng mới chọn một cái tên tương tự như vậy, ỷ vào thuật dịch dung vô cùng cao minh, dùng phương thức này nói cho người khác: ta chính là Tần Lập, nhưng các ngươi không có chứng cớ gì! Tiểu tử kia, ngươi đừng quên, chúng ta đã gặp mặt. Ta tuy rằng thực lực không bằng ngươi, nhưng ta có một bản lĩnh thần kỳ. Ta đối với ánh mắt người khác, có bản lĩnh gặp qua là không quên!
Hồ trưởng lão nói rồi lui về sau mấy bước, chậm rãi ngồi trên giường trải khăn màu đỏ, tủm tỉm cười nhìn Tần Lập, biểu tình mang theo vài phần mập mờ, nhẹ giọng nói:
- Ngươi xem, nơi này của ta chưa từng có nam nhân nào có thể bước vào, ngươi là người thứ nhất! Chẳng lẽ, ngươi không muốn nói gì với ta sao?
- Ta thật sự không rõ ngươi đang nói gì cả!
Tần Lập quyết định chủ ý, đánh chết không thừa nhận. Thật không phải hắn sợ cái gì, mà là Tần Lập cảm giác được tinh thần lực của Hồ trưởng lão cũng không kiên định như lời nàng ta khẳnh định. Rất hiển nhiên, nàng ta chỉ hoài nghi mà thôi, nếu mình thừa nhận đó mới là ngốc!
- Khách khách! Ngươi còn thật là biết giả bộ. Tuyệt thế thiên tài của đại lục phương Đông; tuyệt thế thiên tài của Hải gia ảm đạm thất sắc trước mặt ngươi; Thánh nữ của Nguyệt Diêu Tiên Cung chúng ta bị ngươi trêu đùa đủ kiểu; Tân vương giả bộ tộc tử đồng! Tần Lập à Tần Lập, ngươi thật đúng là một người làm cho người ta đoán không ra, sờ không thấu, khiến người khác mê muội đó!
Giọng nói Hồ trưởng lão có chút mê ly hư ảo, nghe giống như âm thanh của tự nhiên.
Trong lòng Tần Lập khẽ chấn động, thầm nghĩ nữ nhân này không ngờ biết mị thuật lợi hại như vậy, trên mặt lộ ra một nụ cười chất phác, nói:
- Tần Lập là ai? Có cùng họ với ta à!
- Ôi, được rồi. Ngươi đã không muốn nhận, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Tuy nhiên, ngươi nghe cho kỹ, Cừu hận của ngươi cùng Hàn Mai ta mặc kệ, đó là chuyện của các ngươi. Nhưng nếu ngươi dám làm ra chuyện nguy hại đến Nguyệt Diêu Tiên Cung ta, ta sẽ không buông tha cho ngươi! Đừng cho rằng thực lực ngươi hơn ta, nhưng đừng quên, nơi này là… Nguyệt Diêu Tiên Cung!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.