Chương 219: Ngươi coi như bảo bối, ta coi như rác rưởi!
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồn nhìn Tần Lĩnh Sơn, sau đó ánh mắt hâm mộ ghen tị nhìn về Tần Lập.
Ngay cả đám con cháu trẻ tuổi nhất của Tần gia, ánh mắt nhìn về phía Tần Lập đều không kìm nổi mang theo một chút ghen tị.
Lão gia chủ trân trọng Tần Lập quả thực làm cho người ta hâm mộ, thậm chí tới mức độ như mù quáng! Dường như Tần Lập chính là chúa cứu thế của Tần gia vậy!
Nhưng làm sao có ai biết, hắn có thể làm được thỏa đáng với phần tin tưởng của lão gia chủ không?
Người ở đây mang theo một thái độ nghi ngờ, tuyệt đối không chỉ một hai người.
Tuy nhiên không có bất kì người nào dám đưa ra ý kiến phản đối trước mặt mọi người. Bởi vì gia tộc này thủy chung đoàn kết, sự mạnh mẽ của Tần Lĩnh Sơn đã ăn sâu bén rễ trong lòng bọn họ.
Tuy nhiên bọn họ vẫn chờ xem Tần Lập rốt cục có lời gì để nói hay không. Nếu là không có như vậy cho dù vũ lực hắn có mạnh mẽ đến đâu, thiên phú cao thế nào thì đám con cháu dòng chính đại biểu cho Tần gia cũng sẽ không chân chính phục hắn!
Nếu nói Tần Lập lúc trước chỉ là có hải cảm không tồi, nhưu vậy hôm nay sau khi Tần Lĩnh Sơn nói những lời này Tần Lập cảm thấy được nếu mình không thể vì gia tộc này làm chuyện gì vậy thì thật sự có chút không xứng đáng!
Loại tin tưởng này rất khó có được. Tuy rằng đây là thành lập trên cơ sở thực lực cùng thiên phú yêu nghiệt của mình, nhưng là cũng không phải tất cả mọi người đều có thể làm được như Tần Lĩnh Sơn: Tin tưởng không giữ lại chút nào đối với hậu bối tuổi còn chưa bằng số lẻ của lão!
Cho nên Tần Lập lạnh nhạt cười, nhìn mấy người chung quanh một lượt sau đó hỏi Tần Lĩnh Sơn:
-Chuyện này không phải bình thường. Không phải ta không tin mọi người ngồi đây mà là chuyện ta muốn nói đây, nếu là tiết lộ ra ngoài vậy sẽ không chỉ đơn giản là bị người ép buộc mà chỉ sợ trực tiếp sẽ có đại gia tộc môn phái đến diệt tộc!
Mọi người trong phòng nghe thấy mấy câu đầu của Tần Lập trong lòng đều có chút bất mãn, cảm thấy được Tần Lập không tin bọn họ. Nhưng sau khi nghe mấy câu sau, bọn họ đều không thể không thận trọng bởi vì trách nhiệm như vậy không ai trong bọn họ gánh chịu nổi!
Người trước đây vô ý nói ra tân dược Tần gia luyện chế cũng là dòng chính trung tâm, đều không phải cố ý lộ ra mà sau khi say rượu nói khoác lác. Kết quả là con cháu dòng chính đó bị phạt bế qua năm trăm năm, nếu không thể tu luyện đến cảnh giới Chí Tôn chỉ sợ đời này hắn cũng đừng hòng nghĩ ra ngoài!
Nhưng không ai có đồng tình với hắn, bởi vì nếu hắn không lỡ miệng thì Tần gia làm sao gặp nguy cơ lần này?
Cho nên những người này sau khi nghe Tần Lập nói, tất cả đều rơi vào im lặng.
Tần Lĩnh Sơn ngăn lại, thản nhiên nói:
-Đi theo ta!
Tần Lập đi theo Tần Lĩnh Sơn vào một gian mật thất, sau đó dùng thần thức tra xét một lần không phát hiện bất kì khác thường nào mới yên lòng mỉm cười với Tần Lĩnh Sơn, nói:
-Tằng tổ tin tưởng ta như vậy, ta nếu là không thể có báo đáp, thật sự là trong lòng không yên.
Tần Lĩnh Sơn khoát tay, tùy ý nói:
-Ngươi có tư cách được sự tin tưởng của ta. Tần gia từ xưa đến nay đều là như vậy. Người có năng lực lớn phải dốc hết sức của gia tộc phục vụ cho hắn. Bởi vì chỉ có người như vậy mới có thể dẫn dắt gia tộc đi lên con đường càng huy hoàng hơn!
Tần Lập khẽ gật đầu cũng không hỏi lời vô nghĩa như là: “Nếu người này không đáng tin cậy thì sao?”, nói thẳng:
-Ta sở dĩ nói buông tha đan phương kia có hai nguyên nhân chủ yếu: Thứ nhất kì thật là tất cả mọi người đều biết, đan phương đó chúng ta cho dù buông tha thì cũng vẫn luyện chế, chẳng qua không phải là độc quyền mà thôi. Mà sau khi thả ra ngoài, lại có thể khiến cho nhưng gia tộc kia tranh nhau đầu rơi máu chảy. Mà bản thân chúng ta tự nhiên cũng an toàn!
Tần Lĩnh Sơn gật gật đầu, nói:
-Điều này là đương nhiên. Ngay từ đầu ta đã tính toán như vậy. Vì một đan phương mà đắc tội các đại gia tôc thật sự không đáng. Tuy rằng trong lòng tức giận nhưng đây là kết quả của thực lực không bằng người, rất bình thường!
Tần Lập cười cười, sau đó nói:
-Ta muốn nói nguyên nhân thứ hai mới là nguyên nhân chân chính. Trong tay ta có phối phương tốt hơn trăm lần đan dược này. Tằng tổ đại nhân, nghe xong lời này ngài còn thấy được đan phương kia khó có thể vứt bỏ hay sao?
-Thật sao?
Cho dù Tần Lĩnh Sơn thực lực là cảnh giới Dung Thiên cường đại, tâm tình đã nhiều năm như giếng cổ không dao động thì lúc này cũng không kìm được trợn to hai mắt nhìn, đứng lên hai mắt nhìn chòng chọc Tần Lập, hô hấp cũng có chút dồn dập.
-Ngươi có biết, lời ngươi nói có ý nghĩa thế nào không?
Tần Lập gật gật đầu, sau đó khẽ cười nói:
-Ta không cần thiết phải nói dối. Lúc trước không lấy ra bởi vì gia tộc chúng ta căn bản không có thực lực bảo hộ phối phương này!
Tần Lập nói xong, trong tay có thêm một bình sứ nhỏ, đổ ra một viên Tinh Nguyên Đan tiện tay đưa cho Tần Lĩnh Sơn:
-Viên đan dược này tặng cho tằng tổ. Hi vọng ngài sớm ngày đột phá đến cảnh giới Chí Tôn, trở thành thần thủ hộ của Tần gia ta!
Tần Lĩnh Sơn đón lấy, dùng mũi hơi ngửi một chút. Biểu tình khuôn mặt chợt cứng đờ, khóe miệng co giật dữ dội, tay cầm đan dược không kìm nổi có chút run rẫy.
Miệng lão lẩm bẩm nói:
-Không thể tưởng tượng được trên đời này thật sự tồn tại đan dược Thần phẩm! Thật sự.......
Lập tức trong mắt Tần Lĩnh Sơn tràn ngập vẻ khó tin nhìn Tần Lập, thấy hai mắt hắn lộ vẻ khảng định thì mặt lão mới lộ ra vẻ mừng như điên.
Sau đó lão nói:
-Hài tử! Viên đan dược này quá trọng yếu, ta nhận. Nhưng đan phương này ngươi không cần phải nói cho ta. Ta hiểu được tâm tư của ngươi, cũng biết ngươi không phải không muốn cống hiến cho gia tộc. Ngươi nói rất đúng, gia tộc ta quá yếu, không có thực lực bảo vệ đan phương Thần phẩm. Cho nên chuyện này chỉ cần một mình ta biết là đủ rồi. Đợi cho ngươi khi nào có thực lực chân chính bảo vệ nó, thì mới công khai là hơn!
Tần Lĩnh Sơn nhìn về phía Tần Lập, trong mắt tràn ngập cưng chiều. Huyền tôn này thật sự làm lão cảm thấy rất vừa lòng, nhân tiện cũng cảm thấy vô cùng vừa lòng lão cha tiện nghi Tần Văn Hiên của Tần Lập, cho rằng cống hiến lớn nhất cả đời này của Tần Văn Hiên chính là có con trai như Tần Lập. Thành tựu này thậm chí có thể viết vào sử sách của gia tộc!
-Tần Lập. Ở đây ta còn có một thỉnh cầu cá nhân!
-Xin tằng tổ cứ nói!
-Tần gia chúng ta tính cả ta thì trước mắt có bốn võ giả cảnh giới Dung Thiên. Ngươi có thể cho ba Thái thượng trưởng lão mỗi người một viên đan dược vào lúc họ tiến hành đột phá? Ta cũng biết là đan dược này là vô cùng quý hiếm, nhưng...
Tần Lập cười ngắt lời Tần Lĩnh Sơn:
-Tằng tổ. Con cũng là người của Tần gia, gia tộc đối với con như thế con làm sao lại là người không hiểu báo đáp?
Tần Lập nói xong sau đó lại đổ ra ba viên đan dược, sau đó nói:
-Về sau nếu Tần gia ta lại có võ giả đột phá cảnh giới Dung Thiên con đều miễn phí cung cấp Tinh Nguyên Đan!
Tần Lĩnh Sơn tràn đầy vẻ xúc động, nói luôn mồm:
-Hài tử ngoan, hài tử ngoan!
Khi Tần Lập cùng Tần Lĩnh Sơn lại xuất hiện ở trong mật thất Tần gia, Tần Lĩnh Sơn sắc mặt bình tĩnh nói:
-Tần Tỏa. Ngươi đi tuyên bố ra ngoài nói rằng Tần gia ta mười ngày sau sẽ công khai đấu giá phối phương này ở phòng đấu giá Tứ Hải thành Phonh Sa! Đồng thời ngươi tận lực lan truyền tin tức này càng lớn càng tốt! Hừ, Tần gia ta không giữ được vậy để cho bọn họ cướp với nhau!
Mọi người Tần gia cũng không ngốc, thấy lúc Tần Lĩnh Sơn nói ra những lời này chẳng những không có nửa phần uể oải mà giọng điệu dường như hoàn toàn không quan tâm phối phương hao phí tâm huyết mấy thế nhệ Tần gia nghiên cứu ra. Thậm chí giọng điệu mơ hồ còn mang theo một tia khinh miệt.
-Đây...đây là chuyện gì xảy ra?
Không ít người lập tức hướng ánh mắt nghi ngờ nhìn hướng Tần Lập, thấy hắn làm mặt tỉnh bơ ngồi trong góc cùng với Thượng Quan Thi Vũ khe khẽ nói cái gì, biểu tình trên mặt thật là thoải mái. Trong lòng bọn họ đều nảy lên một dấu chấm hỏi: “Tần Lập rốt cục là nói với lão gia chủ những gì mà có thế khiến lão gia chủ nghiêm túc nhất từ trước đến nay có thể lộ rõ vẻ vui mừng như thế trên mặt?”
Tần Tỏa vững vàng xưng “vâng” sau đó xoay người rời đi.
Nửa canh giờ sau, một tin tức chấn động ầm ầm nổ lên trong thành Phong Sa!
Tần gia rốc cục chịu không nổi phải bán đấu giá phối phương đan dược kia!
Người nào trả cao thì được!
Tần gia thành ý mời các gia tộc môn phái lớn tiến đến cùng hưởng phối phương này.
Một loại đan dược phối phương vĩ đại nhất ở Huyền Đảo trong vòng ba trăm năm nay sắp công khai bán đấu giá!
Trong lúc nhất thời, đủ loại tin tức bay múa đầy trời lập tức thổi lên một đợt sóng trào.
Có người vui, có người buồn, có người kinh ngạc cũng có người giận. Mặc kệ thế nào thì trận náo loạn dài mấy tháng rầm rộ tranh đoạt đan dược phối phương thoạt nhìn kết cục là Tần gia không chịu được áp lực. Kế tiếp liền xem các gia tộc môn phái cường đại làm thế nào tranh đoạt đan phương này vào tay.
Thượng Quan Thi Vũ biết hết toàn bộ, cô gái thanh thuần lạnh lùng khi thấy thành Phong Sa không ngừng xuất hiện đại nhân vật cùng cường giả, mục đích là muốn chiếm được đan phương bị Tần Lập gọi là rác rưởi kia, cũng chỉ có thể trợn mắt há mồm nói với Tần Lập bốn chữ:
-Ngươi quá xấu xa!
Tần Lập đối với đạo luyện đan không tính là tinh thông, nhưng điều này giống như là người ăn ngon không nhất định là biết làm thức ăn, chỉ cần ăn là được. Dùng đan dược của Tần gia sản xuất rồi lại so sánh với Tinh Nguyên Đan, như vậy khác gì rác rưởi!
Cho nên Tần Lập không chút nào cho rằng lời nói của mình quá phận.
Đối với đan phương, Thôi gia làm một bộ dạng nhất định phải chiếm được, bọn họ vừa mới mua được một bộ quan tài tốt chuẩn bị đến cửa Tần gia đòi công bằng, chuyện này liền bộc phát ra, đợi cho bọn họ phản ứng lại thì tin tức này đã truyền khắp thành Phong Sa!
Là địa đầu xa thành Phong Sa, Tần gia muốn rải tin tức ra ngoài quả thật quá dễ dàng!
Bởi vậy toàn thể người Thôi gia rất là kích động quả thật là giận không thể át!
Bọn họ mắng to Tần gia chết tiệt, sớm không thỏa hiệp muộn không thỏa hiệp. Chờ đúng lúc Thôi gia ngậm bồ hòn, không đợi đến lúc trả thù thì đã thỏa hiệp.
Hành vi này quả thực chính là làm cho người ta giận điên tiết!
Sau đó Thôi gia nhận được một tin tức: Tần Lập kia mang theo vợ chưa cưới sắc nước hương trời của hắn đang ở trong thành Phong Sa, khoa trương đi chơi, dạo phố mua đồ!
Điều này lại khiến đám người Thôi gia tức giận gần chết, kế hoạch vốn ám sát Tần Lập chỉ có thể lùi lại phía sau. Bởi vì lúc này nếu lại làm ra hành động gì nhất định sẽ bị gia tộc môn phái khác căm thù, cho rằng Thôi gia muốn ăn một mình!
Ngay cả đám con cháu trẻ tuổi nhất của Tần gia, ánh mắt nhìn về phía Tần Lập đều không kìm nổi mang theo một chút ghen tị.
Lão gia chủ trân trọng Tần Lập quả thực làm cho người ta hâm mộ, thậm chí tới mức độ như mù quáng! Dường như Tần Lập chính là chúa cứu thế của Tần gia vậy!
Nhưng làm sao có ai biết, hắn có thể làm được thỏa đáng với phần tin tưởng của lão gia chủ không?
Người ở đây mang theo một thái độ nghi ngờ, tuyệt đối không chỉ một hai người.
Tuy nhiên không có bất kì người nào dám đưa ra ý kiến phản đối trước mặt mọi người. Bởi vì gia tộc này thủy chung đoàn kết, sự mạnh mẽ của Tần Lĩnh Sơn đã ăn sâu bén rễ trong lòng bọn họ.
Tuy nhiên bọn họ vẫn chờ xem Tần Lập rốt cục có lời gì để nói hay không. Nếu là không có như vậy cho dù vũ lực hắn có mạnh mẽ đến đâu, thiên phú cao thế nào thì đám con cháu dòng chính đại biểu cho Tần gia cũng sẽ không chân chính phục hắn!
Nếu nói Tần Lập lúc trước chỉ là có hải cảm không tồi, nhưu vậy hôm nay sau khi Tần Lĩnh Sơn nói những lời này Tần Lập cảm thấy được nếu mình không thể vì gia tộc này làm chuyện gì vậy thì thật sự có chút không xứng đáng!
Loại tin tưởng này rất khó có được. Tuy rằng đây là thành lập trên cơ sở thực lực cùng thiên phú yêu nghiệt của mình, nhưng là cũng không phải tất cả mọi người đều có thể làm được như Tần Lĩnh Sơn: Tin tưởng không giữ lại chút nào đối với hậu bối tuổi còn chưa bằng số lẻ của lão!
Cho nên Tần Lập lạnh nhạt cười, nhìn mấy người chung quanh một lượt sau đó hỏi Tần Lĩnh Sơn:
-Chuyện này không phải bình thường. Không phải ta không tin mọi người ngồi đây mà là chuyện ta muốn nói đây, nếu là tiết lộ ra ngoài vậy sẽ không chỉ đơn giản là bị người ép buộc mà chỉ sợ trực tiếp sẽ có đại gia tộc môn phái đến diệt tộc!
Mọi người trong phòng nghe thấy mấy câu đầu của Tần Lập trong lòng đều có chút bất mãn, cảm thấy được Tần Lập không tin bọn họ. Nhưng sau khi nghe mấy câu sau, bọn họ đều không thể không thận trọng bởi vì trách nhiệm như vậy không ai trong bọn họ gánh chịu nổi!
Người trước đây vô ý nói ra tân dược Tần gia luyện chế cũng là dòng chính trung tâm, đều không phải cố ý lộ ra mà sau khi say rượu nói khoác lác. Kết quả là con cháu dòng chính đó bị phạt bế qua năm trăm năm, nếu không thể tu luyện đến cảnh giới Chí Tôn chỉ sợ đời này hắn cũng đừng hòng nghĩ ra ngoài!
Nhưng không ai có đồng tình với hắn, bởi vì nếu hắn không lỡ miệng thì Tần gia làm sao gặp nguy cơ lần này?
Cho nên những người này sau khi nghe Tần Lập nói, tất cả đều rơi vào im lặng.
Tần Lĩnh Sơn ngăn lại, thản nhiên nói:
-Đi theo ta!
Tần Lập đi theo Tần Lĩnh Sơn vào một gian mật thất, sau đó dùng thần thức tra xét một lần không phát hiện bất kì khác thường nào mới yên lòng mỉm cười với Tần Lĩnh Sơn, nói:
-Tằng tổ tin tưởng ta như vậy, ta nếu là không thể có báo đáp, thật sự là trong lòng không yên.
Tần Lĩnh Sơn khoát tay, tùy ý nói:
-Ngươi có tư cách được sự tin tưởng của ta. Tần gia từ xưa đến nay đều là như vậy. Người có năng lực lớn phải dốc hết sức của gia tộc phục vụ cho hắn. Bởi vì chỉ có người như vậy mới có thể dẫn dắt gia tộc đi lên con đường càng huy hoàng hơn!
Tần Lập khẽ gật đầu cũng không hỏi lời vô nghĩa như là: “Nếu người này không đáng tin cậy thì sao?”, nói thẳng:
-Ta sở dĩ nói buông tha đan phương kia có hai nguyên nhân chủ yếu: Thứ nhất kì thật là tất cả mọi người đều biết, đan phương đó chúng ta cho dù buông tha thì cũng vẫn luyện chế, chẳng qua không phải là độc quyền mà thôi. Mà sau khi thả ra ngoài, lại có thể khiến cho nhưng gia tộc kia tranh nhau đầu rơi máu chảy. Mà bản thân chúng ta tự nhiên cũng an toàn!
Tần Lĩnh Sơn gật gật đầu, nói:
-Điều này là đương nhiên. Ngay từ đầu ta đã tính toán như vậy. Vì một đan phương mà đắc tội các đại gia tôc thật sự không đáng. Tuy rằng trong lòng tức giận nhưng đây là kết quả của thực lực không bằng người, rất bình thường!
Tần Lập cười cười, sau đó nói:
-Ta muốn nói nguyên nhân thứ hai mới là nguyên nhân chân chính. Trong tay ta có phối phương tốt hơn trăm lần đan dược này. Tằng tổ đại nhân, nghe xong lời này ngài còn thấy được đan phương kia khó có thể vứt bỏ hay sao?
-Thật sao?
Cho dù Tần Lĩnh Sơn thực lực là cảnh giới Dung Thiên cường đại, tâm tình đã nhiều năm như giếng cổ không dao động thì lúc này cũng không kìm được trợn to hai mắt nhìn, đứng lên hai mắt nhìn chòng chọc Tần Lập, hô hấp cũng có chút dồn dập.
-Ngươi có biết, lời ngươi nói có ý nghĩa thế nào không?
Tần Lập gật gật đầu, sau đó khẽ cười nói:
-Ta không cần thiết phải nói dối. Lúc trước không lấy ra bởi vì gia tộc chúng ta căn bản không có thực lực bảo hộ phối phương này!
Tần Lập nói xong, trong tay có thêm một bình sứ nhỏ, đổ ra một viên Tinh Nguyên Đan tiện tay đưa cho Tần Lĩnh Sơn:
-Viên đan dược này tặng cho tằng tổ. Hi vọng ngài sớm ngày đột phá đến cảnh giới Chí Tôn, trở thành thần thủ hộ của Tần gia ta!
Tần Lĩnh Sơn đón lấy, dùng mũi hơi ngửi một chút. Biểu tình khuôn mặt chợt cứng đờ, khóe miệng co giật dữ dội, tay cầm đan dược không kìm nổi có chút run rẫy.
Miệng lão lẩm bẩm nói:
-Không thể tưởng tượng được trên đời này thật sự tồn tại đan dược Thần phẩm! Thật sự.......
Lập tức trong mắt Tần Lĩnh Sơn tràn ngập vẻ khó tin nhìn Tần Lập, thấy hai mắt hắn lộ vẻ khảng định thì mặt lão mới lộ ra vẻ mừng như điên.
Sau đó lão nói:
-Hài tử! Viên đan dược này quá trọng yếu, ta nhận. Nhưng đan phương này ngươi không cần phải nói cho ta. Ta hiểu được tâm tư của ngươi, cũng biết ngươi không phải không muốn cống hiến cho gia tộc. Ngươi nói rất đúng, gia tộc ta quá yếu, không có thực lực bảo vệ đan phương Thần phẩm. Cho nên chuyện này chỉ cần một mình ta biết là đủ rồi. Đợi cho ngươi khi nào có thực lực chân chính bảo vệ nó, thì mới công khai là hơn!
Tần Lĩnh Sơn nhìn về phía Tần Lập, trong mắt tràn ngập cưng chiều. Huyền tôn này thật sự làm lão cảm thấy rất vừa lòng, nhân tiện cũng cảm thấy vô cùng vừa lòng lão cha tiện nghi Tần Văn Hiên của Tần Lập, cho rằng cống hiến lớn nhất cả đời này của Tần Văn Hiên chính là có con trai như Tần Lập. Thành tựu này thậm chí có thể viết vào sử sách của gia tộc!
-Tần Lập. Ở đây ta còn có một thỉnh cầu cá nhân!
-Xin tằng tổ cứ nói!
-Tần gia chúng ta tính cả ta thì trước mắt có bốn võ giả cảnh giới Dung Thiên. Ngươi có thể cho ba Thái thượng trưởng lão mỗi người một viên đan dược vào lúc họ tiến hành đột phá? Ta cũng biết là đan dược này là vô cùng quý hiếm, nhưng...
Tần Lập cười ngắt lời Tần Lĩnh Sơn:
-Tằng tổ. Con cũng là người của Tần gia, gia tộc đối với con như thế con làm sao lại là người không hiểu báo đáp?
Tần Lập nói xong sau đó lại đổ ra ba viên đan dược, sau đó nói:
-Về sau nếu Tần gia ta lại có võ giả đột phá cảnh giới Dung Thiên con đều miễn phí cung cấp Tinh Nguyên Đan!
Tần Lĩnh Sơn tràn đầy vẻ xúc động, nói luôn mồm:
-Hài tử ngoan, hài tử ngoan!
Khi Tần Lập cùng Tần Lĩnh Sơn lại xuất hiện ở trong mật thất Tần gia, Tần Lĩnh Sơn sắc mặt bình tĩnh nói:
-Tần Tỏa. Ngươi đi tuyên bố ra ngoài nói rằng Tần gia ta mười ngày sau sẽ công khai đấu giá phối phương này ở phòng đấu giá Tứ Hải thành Phonh Sa! Đồng thời ngươi tận lực lan truyền tin tức này càng lớn càng tốt! Hừ, Tần gia ta không giữ được vậy để cho bọn họ cướp với nhau!
Mọi người Tần gia cũng không ngốc, thấy lúc Tần Lĩnh Sơn nói ra những lời này chẳng những không có nửa phần uể oải mà giọng điệu dường như hoàn toàn không quan tâm phối phương hao phí tâm huyết mấy thế nhệ Tần gia nghiên cứu ra. Thậm chí giọng điệu mơ hồ còn mang theo một tia khinh miệt.
-Đây...đây là chuyện gì xảy ra?
Không ít người lập tức hướng ánh mắt nghi ngờ nhìn hướng Tần Lập, thấy hắn làm mặt tỉnh bơ ngồi trong góc cùng với Thượng Quan Thi Vũ khe khẽ nói cái gì, biểu tình trên mặt thật là thoải mái. Trong lòng bọn họ đều nảy lên một dấu chấm hỏi: “Tần Lập rốt cục là nói với lão gia chủ những gì mà có thế khiến lão gia chủ nghiêm túc nhất từ trước đến nay có thể lộ rõ vẻ vui mừng như thế trên mặt?”
Tần Tỏa vững vàng xưng “vâng” sau đó xoay người rời đi.
Nửa canh giờ sau, một tin tức chấn động ầm ầm nổ lên trong thành Phong Sa!
Tần gia rốc cục chịu không nổi phải bán đấu giá phối phương đan dược kia!
Người nào trả cao thì được!
Tần gia thành ý mời các gia tộc môn phái lớn tiến đến cùng hưởng phối phương này.
Một loại đan dược phối phương vĩ đại nhất ở Huyền Đảo trong vòng ba trăm năm nay sắp công khai bán đấu giá!
Trong lúc nhất thời, đủ loại tin tức bay múa đầy trời lập tức thổi lên một đợt sóng trào.
Có người vui, có người buồn, có người kinh ngạc cũng có người giận. Mặc kệ thế nào thì trận náo loạn dài mấy tháng rầm rộ tranh đoạt đan dược phối phương thoạt nhìn kết cục là Tần gia không chịu được áp lực. Kế tiếp liền xem các gia tộc môn phái cường đại làm thế nào tranh đoạt đan phương này vào tay.
Thượng Quan Thi Vũ biết hết toàn bộ, cô gái thanh thuần lạnh lùng khi thấy thành Phong Sa không ngừng xuất hiện đại nhân vật cùng cường giả, mục đích là muốn chiếm được đan phương bị Tần Lập gọi là rác rưởi kia, cũng chỉ có thể trợn mắt há mồm nói với Tần Lập bốn chữ:
-Ngươi quá xấu xa!
Tần Lập đối với đạo luyện đan không tính là tinh thông, nhưng điều này giống như là người ăn ngon không nhất định là biết làm thức ăn, chỉ cần ăn là được. Dùng đan dược của Tần gia sản xuất rồi lại so sánh với Tinh Nguyên Đan, như vậy khác gì rác rưởi!
Cho nên Tần Lập không chút nào cho rằng lời nói của mình quá phận.
Đối với đan phương, Thôi gia làm một bộ dạng nhất định phải chiếm được, bọn họ vừa mới mua được một bộ quan tài tốt chuẩn bị đến cửa Tần gia đòi công bằng, chuyện này liền bộc phát ra, đợi cho bọn họ phản ứng lại thì tin tức này đã truyền khắp thành Phong Sa!
Là địa đầu xa thành Phong Sa, Tần gia muốn rải tin tức ra ngoài quả thật quá dễ dàng!
Bởi vậy toàn thể người Thôi gia rất là kích động quả thật là giận không thể át!
Bọn họ mắng to Tần gia chết tiệt, sớm không thỏa hiệp muộn không thỏa hiệp. Chờ đúng lúc Thôi gia ngậm bồ hòn, không đợi đến lúc trả thù thì đã thỏa hiệp.
Hành vi này quả thực chính là làm cho người ta giận điên tiết!
Sau đó Thôi gia nhận được một tin tức: Tần Lập kia mang theo vợ chưa cưới sắc nước hương trời của hắn đang ở trong thành Phong Sa, khoa trương đi chơi, dạo phố mua đồ!
Điều này lại khiến đám người Thôi gia tức giận gần chết, kế hoạch vốn ám sát Tần Lập chỉ có thể lùi lại phía sau. Bởi vì lúc này nếu lại làm ra hành động gì nhất định sẽ bị gia tộc môn phái khác căm thù, cho rằng Thôi gia muốn ăn một mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.