Chương 466: Nguyệt Diêu Tiên Cung!
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
- Này, tiểu tử kia. Đây không phải là nơi ngươi nên tới. Nhanh rời đi!
Một giọng nữ giòn tan đột nhiên vang lên dưới sơn môn.
Tần Lập nhìn thoáng qua cô gái mặc bộ váy màu vàng này. Tuổi nàng không lớn, chỉ khoảng 17,18 tuổi, mắt sáng răng trắng, làn da trắng nõn, mặt trái xoan, thật đúng là một mỹ nhân.
- Vị tiểu muội này, ta tới nơi này bái sư học nghệ.
Trên mặt ngăm đen của Tần Lập lộ ra nụ cười hàm hậu, nhìn qua rất chân thật.
- Bái sư học nghệ?
Cô gái nháy đôi mắt linh động, nhìn chằm chằm Tần Lập từ trên xuống dưới, sau đó lắc đầu:
- Không được. Tuổi ngươi quá lớn rồi. Ngươi năm nay, chắc đã ba mươi nhỉ? Ngươi bỏ lỡ tuổi tốt nhất tu luyện chiến kỹ, vẫn là về nhà đi thôi.
Tần Lập không nói gì, thầm nghĩ bộ dạng ta hiện tại cũng chỉ hơn hai mươi tuổi thôi, ngươi lại một lời tăng thêm mười tuổi. Ánh mắt kiểu gì thế?
Cô gái thấy Tần Lập đứng bất động, mặt lộ vẻ thất vọng, trong lòng ít nhiều có chút không đành lòng. Nơi Cực Tây tuy rằng cường giả như mây, nhưng đồng dạng cũng có dân chúng bình thường. Đối với những người đó mà nói, có thể bái vào một đại phái, cho dù là tiểu nhị nhóm lửa làm cơm cũng có thể kiếm được một khoản tương đối khá, đối với việc chi tiêu trong gia đình có tác dụng trọng yếu. Dù sao, môn phái lớn tới đâu cũng là người mà ra, mà người thì luôn phải ăn uống, sinh hoạt. Việc này cũng phải có người đi làm.
Cho nên, cô gái nhìn thoáng qua Tần Lập, cảm thấy được đại ca này thật hàm hậu vì thế động lòng trắc ẩn, nhẹ giọng nói:
- Tuổi của ngươi muốn bái sư học nghệ thật sư là không được. Võ công từ nhỏ mà luyện thành, mà ngươi hiện tại gân cốt đã thành hình, cho dù có danh sư chỉ điểm ngươi cũng không có khả năng đạt thành tựu to lớn.
Cô gái nghĩ thầm trong lòng: “Đương nhiên, nếu có người ban cho ngươi mấy viên đan dược, là có thể dịch cân tẩy tủy. Loại đan dược này ngay cả ta cũng không chiếm được, làm thế nào có thể cho ngươi đây?”
Nghĩ trong lòng, cô gái nói tiếp:
- Đương nhiên, nếu ngươi không chê, nơi chúng ta còn thiếu vài hạ nhân đốn củi. Nếu ngươi có sức lực, chặt được nhiều củi, thu nhập cũng rất khả quan đó. Ít nhất cũng khiến cho người nhà của ngươi, được sống những ngày thoải mái.
Nghe cô gái có lòng tốt chỉ điểm, Tần Lập thầm dở khóc dở cười, trong đầu bỗng nhớ tới đoạn ngày được lão đạo sĩ thu dưỡng. Ở trên núi, mỗi ngày lão đạo sĩ dạy hắn võ công các loại lưu phái, sau đó là đốn củi, nhóm lửa nấu cơm… những chuyện vốn thuộc về lão đạo sĩ đều do Tần Lập đi làm.
Đoạn trí nhớ này chôn sâu trong óc, gần như đã bị phủ đầy bụi lại một lần nữa khiến tâm thần Tần Lập rung động. Những ngày đó, gần như là thời gian tốt đẹp nhất trong đời Tần Lập.
Nghĩ rồi, khóe miệng Tần Lập nổi lên một nụ cười ấm áp.
Cô gái dường như bị nụ cười của Tần Lập thu hút, nghĩ thầm: “Thật chất phác a! Nghe nói có thể kiếm tiền liền lộ ra nụ cười vui vẻ như thế. Nếu ta có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy, thật sự tốt biết bao, miễn cho ngày nào cũng ngóng trông sư phụ lúc nào có thể ban thưởng viên đan dược tẩy tủy tiếp theo.”
- Tiểu Anh, con đang làm gì đó?
Một giọng nữ nhân khá uy nghiêm nhưng còn trẻ từ trong sơn môn vang lên.
- A, Sư… sư phụ! Con không làm gì.
Cô gái dường như bị giọng nói này làm hoảng sợ, vội vàng giải thích.
Lúc này từ trong sơn môn một nữ tử nhìn qua khoảng 18,19 tuổi đi ra, bộ dạng hết sức tinh trí. Thấy ngoài sơn môn có một thanh niên trung hậu làn da ngăm đen, tướng mạo coi như anh tuấn, hơi sững người nhìn Tiểu Anh có chút luống cuống chân tay, chậm rãi hỏi:
- Hắn là ai?
- Sư phụ. Hắn… hắn là tới bái sư học nghệ. Con… con nói tuổi hắn quá lớn, gân cốt thành hình không thể tu luyện. Sau đó… sau đó con lại kêu hắn đi làm hạ nhân đốn củi. Dù sao đối với người thường mà nói, thu nhập đó cũng không ít.
Cô gái ấp úng nói, đôi tay mân mê gấu áo, sắc mặt đỏ bừng có vẻ hết sức khẩn trương.
Sư phụ? Tần Lập liếc mắt một cái đánh giá nữ tử mặc trang phục màu trắng này, từ nguyên lực dao động trên người tản ra hẳn là thực lực giữa cảnh giới Phá Thiên và cảnh giới Hợp Thiên. Tần Lập bỗng sinh cảm khái trong lòng. Cho tới nay, hắn tiếp xúc đều là trung tâm cao tầng, cho dù ở Tần gia, hắn cũng đều rất ít giao lưu với những người ở tầng thấp nhất. Hiện tại nghĩ lại, bất kỳ một gia tộc, đại phái nào đều có tầng dưới chót như vậy. Bọn họ đều là đá tảng của môn phái, chuyện náo động, vĩnh viễn không tới phiên họ.
Nhưng trên thực tế, đối với một môn phái mà nói, họ đồng dạng là nhân vật không thể thiếu. Chỉ tiếc, rất ít có người đưa ánh mắt nhìn về phía họ.
Nữ tử mặc trang phụ trắng, đôi mi thanh tú nhíu lại, nhẹ giọng nói:
- Người như thế, trực tiếp đuổi đi là được. Nguyệt Diêu Tiên Cung, ai cũng muốn vào là vào hay sao? Lại nói, một đoạn thời gian gần đây, rất không bình tĩnh, cẩn thận gian tế trà trộn, đến lúc đó ngươi liền không gánh được tội.
- Nhưng sư phụ, hắn không giống loại người đó đâu. Chúng ta… chúng ta giúp hắn, được không?
Cô gái váy vàng có chút gấp gáp, đáng thương nhìn sư phụ nàng.
- Ôi, ngươi, lòng dạ quá mềm yếu, hơn nữa chừng nào ngươi có thể bỏ được tật xấu nói lắp đây? Ta là sư phụ ngươi, không phải kẻ địch, ngươi sợ ta làm gì? Lúc nói với nam nhân này, ta thấy ngươi nói thật trôi chảy a!
Nữ tử áo trắng than thở hai câu, sau đó nhìn thoáng qua Tần Lập đứng ở đó, nói:
- Đồ đệ ta cầu xin cho ngươi, ta cũng làm trái một lần. Nhưng ngươi nhớ kỹ, sau khi vào Nguyệt Diêu Tiên Cung phải tuân thủ quy củ, nơi nam nhân không được đi, quyết không thể đặt chân nữa bước… Nếu không bị những đệ tử tính tình táo bạo gặp phải, đánh cho tàn phế còn là nhẹ, rất có khả năng ngay cả mạng cũng mất. Lời không nên nói, không cần nói linh tinh. Nguyệt Diêu Tiên Cung là môn phái nữ tử làm chủ, nam đệ tử rất ít. Giữa nam nữ đệ tử có thể kết hợp, nhưng đệ tử Nguyệt Diêu Tiên Cung không phải loại như ngươi có thể với cao, hiểu chưa?
Nữ tử áo trắng nói đến cuối, vẻ mặt và lời nói rất nghiêm khắc. Nàng tuy không có nhiều kinh nghiệm tình cảm, nhưng có thể nhìn được, đệ tử duy nhất của mình dường như rất có hảo cảm với nam nhân này. Phải dập tắt ngọn lửa này ở trạng thái nguyên thủy, vạn lần không thể để phát triển thêm.
Tần Lập trong lòng không cho là đúng trên mặt lại lộ ra biểu tình hết sức lo sợ, dùng sức gật đầu, nói:
- Ta hiểu được, ta hiểu được.
- Còn có, ngươi phải nhớ kỹ, nhất định phải tuân thủ quy củ,ở tại địa phương của mình, ngàn vạn lần không được đi loạn. Nhớ lấy điều này, sau đó chăm chỉ làm việc, cũng có cơ hội được đề bạt.
Nữ tử áo trắng xem ra cũng có vài phần thủ đoạn, đầu tiên là cây gậy, sau đó là củ cà rốt. Thủ đoạn vừa đánh vừa xoa, sử dụng thật là thuần thục.
- Thật sự, còn có thể được đề bạt?
Tần Lập vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng nhìn nữ tử trang phục trắng, tia mong chờ trong mắt thậm chí khiến trong lòng nữ tử áo trắng có một loại cảm giác gây tội ác. Có cái gì mà đề bạt? Chẳng là từ đốn củi tăng lên đầu mục đốn củi =)) , cũng coi như là tăng lên hả?
Tuy nhiên nàng vẫn gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc:
- Đó là tự nhiên. Bằng không ngươi cho là nhiều quản sự ngoại môn như vậy, đều là từ đâu mà ra?
Nói đến đây, nữ tử áo trắng cười cười:
- Ngươi có võ công không?
Nàng không cảm giác được trên người Tần Lập một chút dao động nguyên lực nào, tự nhiên theo bản năng cho rằng là một người thường.
Tần Lập cười ngây ngốc nói:
- Ta là võ giả Hoàng cấp!
Hoàng… hoàng cấp!!!
Nhìn thanh niên này, thế nào cũng đã hơn hai chục tuổi. Nơi Cực Tây linh khí đầy đủ, nếu từ tám, chin tuổi tu luyện đến 12,13 tuổi, người ngốc đến đâu cũng đã là Hoàng cấp. Mà đến tuổi này, không tu luyện còn đỡ, nếu tu luyện không đến Địa cấp có thể được xưng là ngu ngốc.
Không nghĩ tới người này vẻ mặt còn kiêu ngạo, giống như Hoàng cấp là cảnh giới Lôi Kiếp vậy…
Nữ tử áo trắng khóe miệng khẽ co giật, mặt không chút thay đổi đật đầu thản nhiên nói:
- Rất tốt! Lúc đốn củi phải dùng đến. Tiểu Anh, con dẫn hắn đến kho củi báo tin.
Cô gái váy vàng ngược lại rất vui vẻ. Tuy rằng nàng là đệ tử chính thức của Nguyệt Diêu Tiên Cung nhưng ở trong Nguyệt Diêu Tiên Cung cho tới giờ đều là ở tầng dưới chót, không có địa vị gì. Tuy rằng không ai khi dễ nàng, nhưng cũng không ai chú ý liếc mắt nhìn nàng nhiều một cái. Hiện tại có thể trợ giúp một người, khiến nàng cảm giác mình cũng không phải cái gì đều vô dụng.
Vui vẻ gật đầu, nàng cười với Tần Lập, nói:
- Đi thôi.
Tần Lập đi theo sau cô gái về phía trong sơn môn. Dọc theo đường đi, đụng với không ít đệ tử cấp thấp Nguyệt Diêu Tiên Cung, cô gái Tiểu Anh đều vẻ mặt cung kính, lui qua một bên nhường đường cho người ta.
Kỳ thật đường rất rộng cũng rất bằng phẳng, nhưng thái độ của nàng khiến trong lòng Tần Lập cảm thấy có chút chua xót. Bởi vì Tiểu Anh nhường đường cho người ta, đối phương cũng chỉ là một số đệ tử cấp thấp, mà lại còn khinh thường không thèm để ý. Về phần Tần Lập, càng là trực tiếp không nhìn.
Đi một quãng đường khá dài, quẹo trái phải mấy lần tiến vào một nơi kiến trúc có vẻ giản dị, Tiểu Anh cười với Tần Lập, nói:
- Đây là nơi hạ nhân ở lại, tận cùng trong khu nhà kia là kho củi. Kho củi cũng có phân công rõ ràng, có người phụ trách đốn củi, có nugời phụ trách chất lên xe, có người phụ trách đưa đi các nơi. Ta mang ngươi đi, xem có thể giúp ngươi tìm một công việc nhẹ nhàng hay không. Kỳ thật ta cảm thấy, phụ trách đưa đi các nơi là nhẹ nhàng nhất, còn có thể gặp rất nhiều cường giả. Không chừng vận khí tốt sẽ cơ duyên ấy chứ!
Tần Lập gật đầu, có ý muốn hỏi một chút tin tức bọn Bộ Vân Yên, nhưng cũng biết rõ như vậy rất dễ dàng làm kinh động người khác. Dù sao mình hiện tại trong mắt người khác là một người bình thường, tùy tiện hỏi vấn đề này, nhất định khiến người ta có cảnh giác. Chỉ là hy vọng mấy người Bộ Vân Yên sẽ không giống cô gái này – một chút địa vị cung không có – là tốt rồi.
Một giọng nữ giòn tan đột nhiên vang lên dưới sơn môn.
Tần Lập nhìn thoáng qua cô gái mặc bộ váy màu vàng này. Tuổi nàng không lớn, chỉ khoảng 17,18 tuổi, mắt sáng răng trắng, làn da trắng nõn, mặt trái xoan, thật đúng là một mỹ nhân.
- Vị tiểu muội này, ta tới nơi này bái sư học nghệ.
Trên mặt ngăm đen của Tần Lập lộ ra nụ cười hàm hậu, nhìn qua rất chân thật.
- Bái sư học nghệ?
Cô gái nháy đôi mắt linh động, nhìn chằm chằm Tần Lập từ trên xuống dưới, sau đó lắc đầu:
- Không được. Tuổi ngươi quá lớn rồi. Ngươi năm nay, chắc đã ba mươi nhỉ? Ngươi bỏ lỡ tuổi tốt nhất tu luyện chiến kỹ, vẫn là về nhà đi thôi.
Tần Lập không nói gì, thầm nghĩ bộ dạng ta hiện tại cũng chỉ hơn hai mươi tuổi thôi, ngươi lại một lời tăng thêm mười tuổi. Ánh mắt kiểu gì thế?
Cô gái thấy Tần Lập đứng bất động, mặt lộ vẻ thất vọng, trong lòng ít nhiều có chút không đành lòng. Nơi Cực Tây tuy rằng cường giả như mây, nhưng đồng dạng cũng có dân chúng bình thường. Đối với những người đó mà nói, có thể bái vào một đại phái, cho dù là tiểu nhị nhóm lửa làm cơm cũng có thể kiếm được một khoản tương đối khá, đối với việc chi tiêu trong gia đình có tác dụng trọng yếu. Dù sao, môn phái lớn tới đâu cũng là người mà ra, mà người thì luôn phải ăn uống, sinh hoạt. Việc này cũng phải có người đi làm.
Cho nên, cô gái nhìn thoáng qua Tần Lập, cảm thấy được đại ca này thật hàm hậu vì thế động lòng trắc ẩn, nhẹ giọng nói:
- Tuổi của ngươi muốn bái sư học nghệ thật sư là không được. Võ công từ nhỏ mà luyện thành, mà ngươi hiện tại gân cốt đã thành hình, cho dù có danh sư chỉ điểm ngươi cũng không có khả năng đạt thành tựu to lớn.
Cô gái nghĩ thầm trong lòng: “Đương nhiên, nếu có người ban cho ngươi mấy viên đan dược, là có thể dịch cân tẩy tủy. Loại đan dược này ngay cả ta cũng không chiếm được, làm thế nào có thể cho ngươi đây?”
Nghĩ trong lòng, cô gái nói tiếp:
- Đương nhiên, nếu ngươi không chê, nơi chúng ta còn thiếu vài hạ nhân đốn củi. Nếu ngươi có sức lực, chặt được nhiều củi, thu nhập cũng rất khả quan đó. Ít nhất cũng khiến cho người nhà của ngươi, được sống những ngày thoải mái.
Nghe cô gái có lòng tốt chỉ điểm, Tần Lập thầm dở khóc dở cười, trong đầu bỗng nhớ tới đoạn ngày được lão đạo sĩ thu dưỡng. Ở trên núi, mỗi ngày lão đạo sĩ dạy hắn võ công các loại lưu phái, sau đó là đốn củi, nhóm lửa nấu cơm… những chuyện vốn thuộc về lão đạo sĩ đều do Tần Lập đi làm.
Đoạn trí nhớ này chôn sâu trong óc, gần như đã bị phủ đầy bụi lại một lần nữa khiến tâm thần Tần Lập rung động. Những ngày đó, gần như là thời gian tốt đẹp nhất trong đời Tần Lập.
Nghĩ rồi, khóe miệng Tần Lập nổi lên một nụ cười ấm áp.
Cô gái dường như bị nụ cười của Tần Lập thu hút, nghĩ thầm: “Thật chất phác a! Nghe nói có thể kiếm tiền liền lộ ra nụ cười vui vẻ như thế. Nếu ta có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy, thật sự tốt biết bao, miễn cho ngày nào cũng ngóng trông sư phụ lúc nào có thể ban thưởng viên đan dược tẩy tủy tiếp theo.”
- Tiểu Anh, con đang làm gì đó?
Một giọng nữ nhân khá uy nghiêm nhưng còn trẻ từ trong sơn môn vang lên.
- A, Sư… sư phụ! Con không làm gì.
Cô gái dường như bị giọng nói này làm hoảng sợ, vội vàng giải thích.
Lúc này từ trong sơn môn một nữ tử nhìn qua khoảng 18,19 tuổi đi ra, bộ dạng hết sức tinh trí. Thấy ngoài sơn môn có một thanh niên trung hậu làn da ngăm đen, tướng mạo coi như anh tuấn, hơi sững người nhìn Tiểu Anh có chút luống cuống chân tay, chậm rãi hỏi:
- Hắn là ai?
- Sư phụ. Hắn… hắn là tới bái sư học nghệ. Con… con nói tuổi hắn quá lớn, gân cốt thành hình không thể tu luyện. Sau đó… sau đó con lại kêu hắn đi làm hạ nhân đốn củi. Dù sao đối với người thường mà nói, thu nhập đó cũng không ít.
Cô gái ấp úng nói, đôi tay mân mê gấu áo, sắc mặt đỏ bừng có vẻ hết sức khẩn trương.
Sư phụ? Tần Lập liếc mắt một cái đánh giá nữ tử mặc trang phục màu trắng này, từ nguyên lực dao động trên người tản ra hẳn là thực lực giữa cảnh giới Phá Thiên và cảnh giới Hợp Thiên. Tần Lập bỗng sinh cảm khái trong lòng. Cho tới nay, hắn tiếp xúc đều là trung tâm cao tầng, cho dù ở Tần gia, hắn cũng đều rất ít giao lưu với những người ở tầng thấp nhất. Hiện tại nghĩ lại, bất kỳ một gia tộc, đại phái nào đều có tầng dưới chót như vậy. Bọn họ đều là đá tảng của môn phái, chuyện náo động, vĩnh viễn không tới phiên họ.
Nhưng trên thực tế, đối với một môn phái mà nói, họ đồng dạng là nhân vật không thể thiếu. Chỉ tiếc, rất ít có người đưa ánh mắt nhìn về phía họ.
Nữ tử mặc trang phụ trắng, đôi mi thanh tú nhíu lại, nhẹ giọng nói:
- Người như thế, trực tiếp đuổi đi là được. Nguyệt Diêu Tiên Cung, ai cũng muốn vào là vào hay sao? Lại nói, một đoạn thời gian gần đây, rất không bình tĩnh, cẩn thận gian tế trà trộn, đến lúc đó ngươi liền không gánh được tội.
- Nhưng sư phụ, hắn không giống loại người đó đâu. Chúng ta… chúng ta giúp hắn, được không?
Cô gái váy vàng có chút gấp gáp, đáng thương nhìn sư phụ nàng.
- Ôi, ngươi, lòng dạ quá mềm yếu, hơn nữa chừng nào ngươi có thể bỏ được tật xấu nói lắp đây? Ta là sư phụ ngươi, không phải kẻ địch, ngươi sợ ta làm gì? Lúc nói với nam nhân này, ta thấy ngươi nói thật trôi chảy a!
Nữ tử áo trắng than thở hai câu, sau đó nhìn thoáng qua Tần Lập đứng ở đó, nói:
- Đồ đệ ta cầu xin cho ngươi, ta cũng làm trái một lần. Nhưng ngươi nhớ kỹ, sau khi vào Nguyệt Diêu Tiên Cung phải tuân thủ quy củ, nơi nam nhân không được đi, quyết không thể đặt chân nữa bước… Nếu không bị những đệ tử tính tình táo bạo gặp phải, đánh cho tàn phế còn là nhẹ, rất có khả năng ngay cả mạng cũng mất. Lời không nên nói, không cần nói linh tinh. Nguyệt Diêu Tiên Cung là môn phái nữ tử làm chủ, nam đệ tử rất ít. Giữa nam nữ đệ tử có thể kết hợp, nhưng đệ tử Nguyệt Diêu Tiên Cung không phải loại như ngươi có thể với cao, hiểu chưa?
Nữ tử áo trắng nói đến cuối, vẻ mặt và lời nói rất nghiêm khắc. Nàng tuy không có nhiều kinh nghiệm tình cảm, nhưng có thể nhìn được, đệ tử duy nhất của mình dường như rất có hảo cảm với nam nhân này. Phải dập tắt ngọn lửa này ở trạng thái nguyên thủy, vạn lần không thể để phát triển thêm.
Tần Lập trong lòng không cho là đúng trên mặt lại lộ ra biểu tình hết sức lo sợ, dùng sức gật đầu, nói:
- Ta hiểu được, ta hiểu được.
- Còn có, ngươi phải nhớ kỹ, nhất định phải tuân thủ quy củ,ở tại địa phương của mình, ngàn vạn lần không được đi loạn. Nhớ lấy điều này, sau đó chăm chỉ làm việc, cũng có cơ hội được đề bạt.
Nữ tử áo trắng xem ra cũng có vài phần thủ đoạn, đầu tiên là cây gậy, sau đó là củ cà rốt. Thủ đoạn vừa đánh vừa xoa, sử dụng thật là thuần thục.
- Thật sự, còn có thể được đề bạt?
Tần Lập vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng nhìn nữ tử trang phục trắng, tia mong chờ trong mắt thậm chí khiến trong lòng nữ tử áo trắng có một loại cảm giác gây tội ác. Có cái gì mà đề bạt? Chẳng là từ đốn củi tăng lên đầu mục đốn củi =)) , cũng coi như là tăng lên hả?
Tuy nhiên nàng vẫn gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc:
- Đó là tự nhiên. Bằng không ngươi cho là nhiều quản sự ngoại môn như vậy, đều là từ đâu mà ra?
Nói đến đây, nữ tử áo trắng cười cười:
- Ngươi có võ công không?
Nàng không cảm giác được trên người Tần Lập một chút dao động nguyên lực nào, tự nhiên theo bản năng cho rằng là một người thường.
Tần Lập cười ngây ngốc nói:
- Ta là võ giả Hoàng cấp!
Hoàng… hoàng cấp!!!
Nhìn thanh niên này, thế nào cũng đã hơn hai chục tuổi. Nơi Cực Tây linh khí đầy đủ, nếu từ tám, chin tuổi tu luyện đến 12,13 tuổi, người ngốc đến đâu cũng đã là Hoàng cấp. Mà đến tuổi này, không tu luyện còn đỡ, nếu tu luyện không đến Địa cấp có thể được xưng là ngu ngốc.
Không nghĩ tới người này vẻ mặt còn kiêu ngạo, giống như Hoàng cấp là cảnh giới Lôi Kiếp vậy…
Nữ tử áo trắng khóe miệng khẽ co giật, mặt không chút thay đổi đật đầu thản nhiên nói:
- Rất tốt! Lúc đốn củi phải dùng đến. Tiểu Anh, con dẫn hắn đến kho củi báo tin.
Cô gái váy vàng ngược lại rất vui vẻ. Tuy rằng nàng là đệ tử chính thức của Nguyệt Diêu Tiên Cung nhưng ở trong Nguyệt Diêu Tiên Cung cho tới giờ đều là ở tầng dưới chót, không có địa vị gì. Tuy rằng không ai khi dễ nàng, nhưng cũng không ai chú ý liếc mắt nhìn nàng nhiều một cái. Hiện tại có thể trợ giúp một người, khiến nàng cảm giác mình cũng không phải cái gì đều vô dụng.
Vui vẻ gật đầu, nàng cười với Tần Lập, nói:
- Đi thôi.
Tần Lập đi theo sau cô gái về phía trong sơn môn. Dọc theo đường đi, đụng với không ít đệ tử cấp thấp Nguyệt Diêu Tiên Cung, cô gái Tiểu Anh đều vẻ mặt cung kính, lui qua một bên nhường đường cho người ta.
Kỳ thật đường rất rộng cũng rất bằng phẳng, nhưng thái độ của nàng khiến trong lòng Tần Lập cảm thấy có chút chua xót. Bởi vì Tiểu Anh nhường đường cho người ta, đối phương cũng chỉ là một số đệ tử cấp thấp, mà lại còn khinh thường không thèm để ý. Về phần Tần Lập, càng là trực tiếp không nhìn.
Đi một quãng đường khá dài, quẹo trái phải mấy lần tiến vào một nơi kiến trúc có vẻ giản dị, Tiểu Anh cười với Tần Lập, nói:
- Đây là nơi hạ nhân ở lại, tận cùng trong khu nhà kia là kho củi. Kho củi cũng có phân công rõ ràng, có người phụ trách đốn củi, có nugời phụ trách chất lên xe, có người phụ trách đưa đi các nơi. Ta mang ngươi đi, xem có thể giúp ngươi tìm một công việc nhẹ nhàng hay không. Kỳ thật ta cảm thấy, phụ trách đưa đi các nơi là nhẹ nhàng nhất, còn có thể gặp rất nhiều cường giả. Không chừng vận khí tốt sẽ cơ duyên ấy chứ!
Tần Lập gật đầu, có ý muốn hỏi một chút tin tức bọn Bộ Vân Yên, nhưng cũng biết rõ như vậy rất dễ dàng làm kinh động người khác. Dù sao mình hiện tại trong mắt người khác là một người bình thường, tùy tiện hỏi vấn đề này, nhất định khiến người ta có cảnh giác. Chỉ là hy vọng mấy người Bộ Vân Yên sẽ không giống cô gái này – một chút địa vị cung không có – là tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.