Chương 480: Ta thích thế!
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
Nguyệt Diêu Tiên Cung có quy củ, Thánh nữ rời chỗ ở của mình hơn ba ngày, thì phải báo cho cung chủ biết, bất kể đi đâu. Cho dù là đi tới chỗ ở của lão tổ tông Nguyệt Diêu Tiên Cung, cũng cần phải báo cho cung chủ biết.
Bởi vì thân phận địa vị của Thánh nữ rất đặc thù, nên không thể tùy ý đi loạn.
Hơn nữa, Nguyệt Diêu Tiên Cung còn có một quy củ còn nghiêm ngặt hơn là: bất kẻ vì lý do gì cấu kết với ngoại phái, đều phải bị trừng phạt nghiêm khắc nhất: Trục xuất khỏi môn phái!
Hàn Mai phạm vào cả hai điều này!
Bởi vì nàng chính miệng thừa nhận, là nàng nói cho Hải gia: Tần Lập ở Nguyệt Diêu Tiên Cung, và nàng cũng không báo cáo tự ý vắng mặt, xem quy củ Tiên Cung như không có, chạy tới chỗ lão tổ tông Nguyệt Diêu Tiên Cung cáo trạng.
Vốn trước đó, Hàn Mai nghĩ tới hết thảy mọi chuyện này, tưởng rằng việc mình làm đều không chê vào đâu được. Công khai bức cung chủ thoái vị, cũng khiến cho mọi người đều nói không ra lời.
Đây không phải là âm mưu, đây là “dương mưu” quang minh chính đại! Làm cho tất cả mọi người đều biết rõ là mưu đồ công khai, nhưng chỉ có thể á khẩu không trả lời được!
Thế nhưng khiến cho lưng nàng phát lạnh, tới chết cũng không nghĩ tới: “Chuyện này chính mình lập kế hoạch rất lâu, không ngờ bản thân nó đã tồn tại lỗ hổng quá lớn như vậy!”
Hàn Mai không phải không nghĩ tới nên báo một tiếng cho sư phụ Minh Nguyệt thượng nhân, nhưng thái độ của sư phụ đối với Tần Lập, làm cho nàng đánh mất ý niệm này trong đầu. Nếu chuyện này để cho Minh Nguyệt thượng nhân, hơn nữa, biết mình muốn truyền báo tin tức của Tần Lập cho Hải gia, khẳng định sư phụ sẽ không đồng ý. Mà nếu nàng thành công lên làm cung chủ, chuyện này rất nhanh sẽ bị áp chế đi. Chỉ khi nào nàng thất bại, thì điều đó không thể nghi ngờ sẽ trở thành lý do để người khác công kích nàng!
Hàn Mai kỳ thật không nghĩ tới Hải gia lại dễ dàng bán đứng nàng như vậy. Nếu nàng không thừa nhận, Hải gia sẽ nói ra trước mặt mọi người, lúc đó bị đả kích sẽ không là Vĩnh Xuân thượng nhân, mà là toàn bộ Nguyệt Diêu Tiên Cung! Cho nên, Hàn Mai đứng ra thừa nhận. Nhưng nàng không nghĩ tới, chỉ một câu nói của Vĩnh Xuân thượng nhân đã ném thẳng nàng từ thiên đường xuống địa ngục. Hàn Mai ngây ngốc, ngây ra như phỗng đứng ở nơi đó, sắc mặt xám như tro tàn.
Minh Nguyệt thượng nhân thở dài một tiếng thật sâu, khóe miệng hơi hơi co giật vài cái, dường như muốn nói điều gì, nhưng vẫn là nhịn xuống không nói, chỉ nhìn về phía Hàn Mai, trong ánh mắt đầy vẻ thất vọng.
Mà Cố Vũ cùng Phương Hương đang mơ màng trong mộng đẹp, mơ tương lai sẽ trở thành trưởng lão, cũng đều tỉnh mộng rồi lại chết lặng ở nơi đó. Như thế nào họ cũng không tưởng được, chỉ trong nháy mắt, tình thế đã chuyển biến một cách vô tình như vậy.
Họ từ những người có công trạng lớn, nhoáng một cái liền biến thành tội nhân của Nguyệt Diêu Tiên Cung! Nghĩ đến thủ đoạn xử lý phản đồ của Nguyệt Diêu Tiên Cung, hai người cùng rùng mình một cái.
Toàn bộ thời gian này Hàn Mai ngẩng đầu, hai mắt chứa đầy vẻ oán độc, nhìn Vĩnh Xuân thượng nhân, chậm rãi hỏi:
- Vì cái gì?
- Bởi vì ngươi vi phạm môn quy!
Vĩnh Xuân thượng nhân hạ ánh mắt xuống, thản nhiên nói. Nàng biết điều Hàn Mai muốn hỏi là vì sao lại nhằm vào nàng, nhưng Vĩnh Xuân thượng nhân không nghĩ sẽ trả lời vấn đề ngu xuẩn này.
“Vì cái gì? Hỏi chính ngươi đí! Chính ngươi không biết vì cái gì sao?” Vĩnh Xuân thượng nhân lười hỏi như vậy, đối mặt với hạng người ích kỷ hẹp hỏi này, nàng ngay cả hứng thú nói chuyện cũng không có. Hạng người như thế, hoàn toàn không xứng làm Thánh nữ của Nguyệt Diêu Tiên Cung! Càng không nên trở thành chưởng môn của Nguyệt Diêu Tiên Cung!
- Tốt, tốt!
Hàn Mai ngẩng đầu lên rất nhanh, vẻ sợ hãi cùng oán độc trong mắt đã biến mất không thấy, có chăng chỉ là cừu hận thật sâu, nàng nhìn về phía Tần Lập:
- Tần Lập! Ngươi quả có thủ đoạn! Ta thật bội phục! Ta thật sự rất bội phục, thua ở dưới tay ngươi mấy lần, Hàn Mai ta tâm phục khẩu phục! Tuy nhiên, Tần Lập! Ngươi nhớ kỹ cho ta, giữa chúng ta không chết không ngừng!
Hàn Mai nói xong, hướng tới Minh Nguyệt thượng nhân dập đầu lạy ba cái, sau đó đứng lên, nói:
- Nếu ta bị trục xuất khỏi Nguyệt Diêu Tiên Cung, như vậy, đồ vật của ta, có phải đều trả lại cho ta hay không?
Minh Nguyệt thượng nhân trầm mặc một lúc lâu, mới nói:
- Đi lấy vật Hàn Mai giao lại trước kia, trả lại cho nàng!
Hồ trưởng lão chần chừ một lúc, nói:
- Cái này…
Minh Nguyệt thượng nhân thở dài một tiếng:
- Chúng ta giữ thứ đó có ích lợi gì? Chúng ta không muốn tranh bá Thiên hạ, lại không muốn giành lấy trọng bảo tuyệt thế gì cả, cứ coi như là một chút tình cảm riêng của ta là được rồi! Trả lại cho nàng ta đi!
Hồ trưởng lão trầm giọng nói:
- Biết rồi.
Nói xong xoay người rời đi. Không lâu sau, cầm ra một cái hộp gỗ giao cho Hàn Mai. Hàn Mai tiện tay thu hộp gỗ vào nhẫn không gian, cũng không để ý tới vẻ tham lam toát ra từ trong mắt đám người Hải gia kia. Nàng lạnh lùng cười, xoay người bước đi.
Cố Vũ cùng Phương Hương liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng kêu lên:
- Tiểu thư! Chúng ta cũng đi theo người!
Hàn Mai dừng chân lại, thản nhiên nói:
- Các ngươi quyết định rồi?
- Quyết định rồi! Chúng ta có chết cũng cũng sẽ đi theo Mai tỷ!
Cố Vũ lớn tiếng nói.
Sắc mặt Hàn Mai hơi dịu lại một chút, nàng cũng hiểu rằng, hai thị nữ này ở lại Nguyệt Diêu Tiên Cung, khẳng định sẽ không có kết cục tốt. Hiện giờ mình rời đi dù sao cũng cần có người ở bên cạnh hầu hạ chính mình. Hai người theo mình rất nhiều năm, quen thuộc và hiểu rõ ý mình:
- Tốt! Vậy chúng ta đi thôi.
Hàn Mai căn bản không có nhìn lại bất cứ người nào, bởi vì nàng biết, cho dù là lão tổ Nguyệt Diêu Tiên Cung, cũng không có cách nào thay đổi tình thế này được, cùng với ở lại chỗ này chịu nhục, chẳng thà sớm rời đi.
Thời điểm đi đến cửa điện, Hàn Mai nghiêng người, nhìn thoáng qua Tần Lập, lạnh lùng nói:
- Tần Lập! Chúng ta chờ xem!
Mấy lão tổ Nguyệt Diêu Tiên Cung, giờ này khắc này, đều cảm thấy trên mặt mình không ánh sáng, vốn đều muốn quên đi, cứ như vậy rời đi, nhưng vừa nhìn lại Tần Lập, mấy lão tổ liếc nhìn nhau một cái, một người trong đó mỉm cười nói:
- Vĩnh Xuân! Ngươi thay thế cung chủ đạt phát thần uy, thanh lý phản đồ của Nguyệt Diêu Tiên Cung, như vậy kế tiếp, có phải nên nói rõ về người trẻ tuổi bên cạnh ngươi với chúng ta hay không?
- Hắn là đồ đệ ta.
Vĩnh Xuân thượng nhân vẫn như cũ bình ổn đứng ở nơi đó thản nhiên nói:
- Các ngươi cứ lặp đi lặp lại Tần Lập này Tần Lập kia, nói nửa ngày, ta căn bản không biết Tần Lập là ai, ta hiện tại nói cho các ngươi, người trẻ tuổi này là ta thu làm đồ đệ, tên là Tần Phương.
Hải Ngự Phong thật lâu vẫn không nói gì, đúng lúc này thản nhiên nói:
- Vĩnh Xuân! Ngươi cần gì phải thế chứ! Vì một người ngoài mà phải chịu hạ mình, hà tất tự làm khổ mình như vậy chứ? Nói lời thật mất lòng, hôm nay, bất kể như thế nào, chúng ta cũng phải dẫn người này đi!
- Ha ha! Hải Ngự Phong! Rốt cục ngươi chịu nói ra mục đích của mình rồi sao? Ngươi tưởng Nguyệt Diêu Tiên Cung là địa phương nào? Muốn mang hắn đi, phải bước qua thi thể của ta rồi hẳn nói!
Vĩnh Xuân thượng nhân ngẩng đầu, đôi mắt tinh thuần, bình tĩnh nhin chăm chú vào Hải Ngự Phong. Bầu không khí trong đại điện chợt căng thẳng lên.
Cảnh giới Lôi Kiếp đấu với nhau, loại cơ hội ngàn năm một thuở này khó gặp, nhưng đồng dạng sự nguy hiểm cũng là rất kinh người!
Lúc này, một lão tổ Nguyệt Diêu Tiên Cung thản nhiên nói:
- Vĩnh Xuân! Ngươi lần này có hơi quá lố rồi!? Với thân phận địa vị của ngươi, nếu muốn thu đồ đệ, không công bố cho toàn bộ Nguyệt Diêu Tiên Cung, điều này thích hợp sao? Chẳng lẽ ngươi muốn cho chưởng giáo chí tôn, sau này bỗng dưng thêm ra một lão tổ tông hai mươi mấy tuổi sao?
- Ta muốn thế!
Vĩnh Xuân cũng không thèm liếc mắt nhìn vị lão tổ này một cái, thản nhiên nói:
- Ta làm chuyện gì còn phải để các ngươi chỉ dạy sao? Đừng tưởng rằng mình ăn nhiều cơm hơi lớn tuổi một chút, là có thể che dấu đi sự thật năm đó tò tò đi theo phía sau ta, nước mũi chảy ròng kêu tỷ tỷ ta dạy võ công!
- Ngươi…
Vị lão tổ vừa nói chuyện, lập tức phẫn nộ nói không ra lời.
Tần Lập cười thầm trong lòng, tính tình Vĩnh Xuân hắn thực rất thích, muốn nói cái gì liền nói cái đó, không hề che dấu chút nào. Nhìn như không có chút tâm cơ nào, nhưng ngay cả Hàn Mai là một nữ nhân có chỉ số thông minh rất cao, đều dễ dàng bị nàng tìm ra sơ hở, đồng thời tung một kích trí mạng.
- Tốt lắm tốt lắm, cũng không cần lầm ĩ, trước hãy giải quyết chuyện trước mắt này rồi nói sau.
Một lão tổ Nguyệt Diêu Tiên Cung, ở một bên lên tiếng giải hòa.
Vĩnh Xuân nhướng mày, nhìn Hải Ngự Phong, nói:
- Chúng ta nơi này không có người ngươi muốn tìm, người bên cạnh ta không hề có liên quan tới ngươi. Nếu ngươi muốn cưỡng ép dẫn hắn đi, hãy qua cửa ải của ta trước đã!
Hải Ngự Phong mỉm cười, gật gật đầu, nói:
- Ta đang có ý này!
- Nếu ngươi bị thua thì sao?
Trong đôi mắt tinh thuần của Vĩnh Xuân lộ ra vài phần khiêu khích.
- Không có khả năng!
Hải Ngự Phong cực kỳ có tự tin nói:
- Ta không có khả năng thua!
- Phải không? Nếu ngươi thua phải lập tức cút khỏi Tiên Cung cho ta! Về sau ít đến chỗ ta nơi này làm ra vẻ!
Vĩnh Xuân không chút khách khí lạnh lùng nói.
- Ôi, Vĩnh Xuân! Ngươi ta nhiều năm không gặp, ngươi cần gì phải tuyệt tình như thế chứ? Được rồi, nếu ta bại dưới tay ngươi, ta vĩnh viễn không bước vào Nguyệt Diêu Tiên Cung! Tuy nhiên, người này…
Hải Ngự Phong nói xong, chỉ ngón tay vào Tần Lập:
- Hắn cũng vĩnh viễn ở trong Nguyệt Diêu Tiên Cung đừng hòng ra ngoài!
- Ngươi có ý tứ gì?
Vĩnh Xuân lạnh lùng nhìn Hải Ngự Phong.
Hải Ngự Phong nói:
- Ta sẽ tăng thêm người ở bên ngoài! Hắn chỉ cần ra khỏi Nguyệt Diêu Tiên Cung, hẳn phải chết!
- Ha ha! Nếu ta ra ngoài Nguyệt Diêu Tiên Cung mà không chết thì ngươi chính là con rùa khốn kiếp hay sao?
Ai cũng không nghĩ tới, Tần Lập từ đầu vẫn không nói gì, đột nhiên cười mộc mạc nói ra một câu long trời lở đất như vậy.
- Muốn chết!
Thân hình Hải Ngự Phong hơi nhoáng lên một cái, một cỗ uy áp khổng lồ, cuồn cuộn mãnh liệt ập tới Tần Lập. Mà làm cho người ta cảm thẩy vô cùng kinh hãi là cỗ uy áp này, không ngờ không có va chạm vào bất cứ đồ vật gì trong đại điện.
Lực khống chế, đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực!
“Ầm!” Trong không khí bỗng nhiên nổ vang một tiếng giòn tan, thân hình Vĩnh Xuân cũng hơi vừa động, trong nháy mắt ngăn chặn công kích của Hải Ngự Phong. Các đồ vật trong đại điện này nọ, đều không có bất cứ biến hóa gì, nhưng các cường giả chân chính ở đây đều là toát một thân mồ hôi lạnh, mọi người đều biết rằng: trong nháy mắt vừa rồi, hai cường giả tuyệt thế này đã chạm nhau một chiêu! Xem ra là đánh ngang tay, nhưng người chân chính sáng suốt, vẫn nhìn ra Vĩnh Xuân thượng nhân nhỉnh hơn một chút!
Bởi vì Hải Ngự Phong là người chủ động công kích, mà Vĩnh Xuân là bất ngờ phòng ngự! Tuy nhiên không ai biết trong khoảnh khắc vừa rồi, đến tột cùng Hải Ngự Phong dùng mấy thành công lực, cong không ai biết Vĩnh Xuân dùng mấy thành công lực, cho nên, hai người ai mạnh ai yếu quả thực khó nói.
Hải Ngự Phong mỉm cười:
- Vĩnh Xuân! Tên đồ đệ này của ngươi, cũng thực không có quy củ gì cả!
- Ta thích thế!
Vĩnh Xuân đứng đó giống như tòa núi lớn, nhướng mày nói với vẻ mặt không có gì quan trọng.
Bởi vì thân phận địa vị của Thánh nữ rất đặc thù, nên không thể tùy ý đi loạn.
Hơn nữa, Nguyệt Diêu Tiên Cung còn có một quy củ còn nghiêm ngặt hơn là: bất kẻ vì lý do gì cấu kết với ngoại phái, đều phải bị trừng phạt nghiêm khắc nhất: Trục xuất khỏi môn phái!
Hàn Mai phạm vào cả hai điều này!
Bởi vì nàng chính miệng thừa nhận, là nàng nói cho Hải gia: Tần Lập ở Nguyệt Diêu Tiên Cung, và nàng cũng không báo cáo tự ý vắng mặt, xem quy củ Tiên Cung như không có, chạy tới chỗ lão tổ tông Nguyệt Diêu Tiên Cung cáo trạng.
Vốn trước đó, Hàn Mai nghĩ tới hết thảy mọi chuyện này, tưởng rằng việc mình làm đều không chê vào đâu được. Công khai bức cung chủ thoái vị, cũng khiến cho mọi người đều nói không ra lời.
Đây không phải là âm mưu, đây là “dương mưu” quang minh chính đại! Làm cho tất cả mọi người đều biết rõ là mưu đồ công khai, nhưng chỉ có thể á khẩu không trả lời được!
Thế nhưng khiến cho lưng nàng phát lạnh, tới chết cũng không nghĩ tới: “Chuyện này chính mình lập kế hoạch rất lâu, không ngờ bản thân nó đã tồn tại lỗ hổng quá lớn như vậy!”
Hàn Mai không phải không nghĩ tới nên báo một tiếng cho sư phụ Minh Nguyệt thượng nhân, nhưng thái độ của sư phụ đối với Tần Lập, làm cho nàng đánh mất ý niệm này trong đầu. Nếu chuyện này để cho Minh Nguyệt thượng nhân, hơn nữa, biết mình muốn truyền báo tin tức của Tần Lập cho Hải gia, khẳng định sư phụ sẽ không đồng ý. Mà nếu nàng thành công lên làm cung chủ, chuyện này rất nhanh sẽ bị áp chế đi. Chỉ khi nào nàng thất bại, thì điều đó không thể nghi ngờ sẽ trở thành lý do để người khác công kích nàng!
Hàn Mai kỳ thật không nghĩ tới Hải gia lại dễ dàng bán đứng nàng như vậy. Nếu nàng không thừa nhận, Hải gia sẽ nói ra trước mặt mọi người, lúc đó bị đả kích sẽ không là Vĩnh Xuân thượng nhân, mà là toàn bộ Nguyệt Diêu Tiên Cung! Cho nên, Hàn Mai đứng ra thừa nhận. Nhưng nàng không nghĩ tới, chỉ một câu nói của Vĩnh Xuân thượng nhân đã ném thẳng nàng từ thiên đường xuống địa ngục. Hàn Mai ngây ngốc, ngây ra như phỗng đứng ở nơi đó, sắc mặt xám như tro tàn.
Minh Nguyệt thượng nhân thở dài một tiếng thật sâu, khóe miệng hơi hơi co giật vài cái, dường như muốn nói điều gì, nhưng vẫn là nhịn xuống không nói, chỉ nhìn về phía Hàn Mai, trong ánh mắt đầy vẻ thất vọng.
Mà Cố Vũ cùng Phương Hương đang mơ màng trong mộng đẹp, mơ tương lai sẽ trở thành trưởng lão, cũng đều tỉnh mộng rồi lại chết lặng ở nơi đó. Như thế nào họ cũng không tưởng được, chỉ trong nháy mắt, tình thế đã chuyển biến một cách vô tình như vậy.
Họ từ những người có công trạng lớn, nhoáng một cái liền biến thành tội nhân của Nguyệt Diêu Tiên Cung! Nghĩ đến thủ đoạn xử lý phản đồ của Nguyệt Diêu Tiên Cung, hai người cùng rùng mình một cái.
Toàn bộ thời gian này Hàn Mai ngẩng đầu, hai mắt chứa đầy vẻ oán độc, nhìn Vĩnh Xuân thượng nhân, chậm rãi hỏi:
- Vì cái gì?
- Bởi vì ngươi vi phạm môn quy!
Vĩnh Xuân thượng nhân hạ ánh mắt xuống, thản nhiên nói. Nàng biết điều Hàn Mai muốn hỏi là vì sao lại nhằm vào nàng, nhưng Vĩnh Xuân thượng nhân không nghĩ sẽ trả lời vấn đề ngu xuẩn này.
“Vì cái gì? Hỏi chính ngươi đí! Chính ngươi không biết vì cái gì sao?” Vĩnh Xuân thượng nhân lười hỏi như vậy, đối mặt với hạng người ích kỷ hẹp hỏi này, nàng ngay cả hứng thú nói chuyện cũng không có. Hạng người như thế, hoàn toàn không xứng làm Thánh nữ của Nguyệt Diêu Tiên Cung! Càng không nên trở thành chưởng môn của Nguyệt Diêu Tiên Cung!
- Tốt, tốt!
Hàn Mai ngẩng đầu lên rất nhanh, vẻ sợ hãi cùng oán độc trong mắt đã biến mất không thấy, có chăng chỉ là cừu hận thật sâu, nàng nhìn về phía Tần Lập:
- Tần Lập! Ngươi quả có thủ đoạn! Ta thật bội phục! Ta thật sự rất bội phục, thua ở dưới tay ngươi mấy lần, Hàn Mai ta tâm phục khẩu phục! Tuy nhiên, Tần Lập! Ngươi nhớ kỹ cho ta, giữa chúng ta không chết không ngừng!
Hàn Mai nói xong, hướng tới Minh Nguyệt thượng nhân dập đầu lạy ba cái, sau đó đứng lên, nói:
- Nếu ta bị trục xuất khỏi Nguyệt Diêu Tiên Cung, như vậy, đồ vật của ta, có phải đều trả lại cho ta hay không?
Minh Nguyệt thượng nhân trầm mặc một lúc lâu, mới nói:
- Đi lấy vật Hàn Mai giao lại trước kia, trả lại cho nàng!
Hồ trưởng lão chần chừ một lúc, nói:
- Cái này…
Minh Nguyệt thượng nhân thở dài một tiếng:
- Chúng ta giữ thứ đó có ích lợi gì? Chúng ta không muốn tranh bá Thiên hạ, lại không muốn giành lấy trọng bảo tuyệt thế gì cả, cứ coi như là một chút tình cảm riêng của ta là được rồi! Trả lại cho nàng ta đi!
Hồ trưởng lão trầm giọng nói:
- Biết rồi.
Nói xong xoay người rời đi. Không lâu sau, cầm ra một cái hộp gỗ giao cho Hàn Mai. Hàn Mai tiện tay thu hộp gỗ vào nhẫn không gian, cũng không để ý tới vẻ tham lam toát ra từ trong mắt đám người Hải gia kia. Nàng lạnh lùng cười, xoay người bước đi.
Cố Vũ cùng Phương Hương liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng kêu lên:
- Tiểu thư! Chúng ta cũng đi theo người!
Hàn Mai dừng chân lại, thản nhiên nói:
- Các ngươi quyết định rồi?
- Quyết định rồi! Chúng ta có chết cũng cũng sẽ đi theo Mai tỷ!
Cố Vũ lớn tiếng nói.
Sắc mặt Hàn Mai hơi dịu lại một chút, nàng cũng hiểu rằng, hai thị nữ này ở lại Nguyệt Diêu Tiên Cung, khẳng định sẽ không có kết cục tốt. Hiện giờ mình rời đi dù sao cũng cần có người ở bên cạnh hầu hạ chính mình. Hai người theo mình rất nhiều năm, quen thuộc và hiểu rõ ý mình:
- Tốt! Vậy chúng ta đi thôi.
Hàn Mai căn bản không có nhìn lại bất cứ người nào, bởi vì nàng biết, cho dù là lão tổ Nguyệt Diêu Tiên Cung, cũng không có cách nào thay đổi tình thế này được, cùng với ở lại chỗ này chịu nhục, chẳng thà sớm rời đi.
Thời điểm đi đến cửa điện, Hàn Mai nghiêng người, nhìn thoáng qua Tần Lập, lạnh lùng nói:
- Tần Lập! Chúng ta chờ xem!
Mấy lão tổ Nguyệt Diêu Tiên Cung, giờ này khắc này, đều cảm thấy trên mặt mình không ánh sáng, vốn đều muốn quên đi, cứ như vậy rời đi, nhưng vừa nhìn lại Tần Lập, mấy lão tổ liếc nhìn nhau một cái, một người trong đó mỉm cười nói:
- Vĩnh Xuân! Ngươi thay thế cung chủ đạt phát thần uy, thanh lý phản đồ của Nguyệt Diêu Tiên Cung, như vậy kế tiếp, có phải nên nói rõ về người trẻ tuổi bên cạnh ngươi với chúng ta hay không?
- Hắn là đồ đệ ta.
Vĩnh Xuân thượng nhân vẫn như cũ bình ổn đứng ở nơi đó thản nhiên nói:
- Các ngươi cứ lặp đi lặp lại Tần Lập này Tần Lập kia, nói nửa ngày, ta căn bản không biết Tần Lập là ai, ta hiện tại nói cho các ngươi, người trẻ tuổi này là ta thu làm đồ đệ, tên là Tần Phương.
Hải Ngự Phong thật lâu vẫn không nói gì, đúng lúc này thản nhiên nói:
- Vĩnh Xuân! Ngươi cần gì phải thế chứ! Vì một người ngoài mà phải chịu hạ mình, hà tất tự làm khổ mình như vậy chứ? Nói lời thật mất lòng, hôm nay, bất kể như thế nào, chúng ta cũng phải dẫn người này đi!
- Ha ha! Hải Ngự Phong! Rốt cục ngươi chịu nói ra mục đích của mình rồi sao? Ngươi tưởng Nguyệt Diêu Tiên Cung là địa phương nào? Muốn mang hắn đi, phải bước qua thi thể của ta rồi hẳn nói!
Vĩnh Xuân thượng nhân ngẩng đầu, đôi mắt tinh thuần, bình tĩnh nhin chăm chú vào Hải Ngự Phong. Bầu không khí trong đại điện chợt căng thẳng lên.
Cảnh giới Lôi Kiếp đấu với nhau, loại cơ hội ngàn năm một thuở này khó gặp, nhưng đồng dạng sự nguy hiểm cũng là rất kinh người!
Lúc này, một lão tổ Nguyệt Diêu Tiên Cung thản nhiên nói:
- Vĩnh Xuân! Ngươi lần này có hơi quá lố rồi!? Với thân phận địa vị của ngươi, nếu muốn thu đồ đệ, không công bố cho toàn bộ Nguyệt Diêu Tiên Cung, điều này thích hợp sao? Chẳng lẽ ngươi muốn cho chưởng giáo chí tôn, sau này bỗng dưng thêm ra một lão tổ tông hai mươi mấy tuổi sao?
- Ta muốn thế!
Vĩnh Xuân cũng không thèm liếc mắt nhìn vị lão tổ này một cái, thản nhiên nói:
- Ta làm chuyện gì còn phải để các ngươi chỉ dạy sao? Đừng tưởng rằng mình ăn nhiều cơm hơi lớn tuổi một chút, là có thể che dấu đi sự thật năm đó tò tò đi theo phía sau ta, nước mũi chảy ròng kêu tỷ tỷ ta dạy võ công!
- Ngươi…
Vị lão tổ vừa nói chuyện, lập tức phẫn nộ nói không ra lời.
Tần Lập cười thầm trong lòng, tính tình Vĩnh Xuân hắn thực rất thích, muốn nói cái gì liền nói cái đó, không hề che dấu chút nào. Nhìn như không có chút tâm cơ nào, nhưng ngay cả Hàn Mai là một nữ nhân có chỉ số thông minh rất cao, đều dễ dàng bị nàng tìm ra sơ hở, đồng thời tung một kích trí mạng.
- Tốt lắm tốt lắm, cũng không cần lầm ĩ, trước hãy giải quyết chuyện trước mắt này rồi nói sau.
Một lão tổ Nguyệt Diêu Tiên Cung, ở một bên lên tiếng giải hòa.
Vĩnh Xuân nhướng mày, nhìn Hải Ngự Phong, nói:
- Chúng ta nơi này không có người ngươi muốn tìm, người bên cạnh ta không hề có liên quan tới ngươi. Nếu ngươi muốn cưỡng ép dẫn hắn đi, hãy qua cửa ải của ta trước đã!
Hải Ngự Phong mỉm cười, gật gật đầu, nói:
- Ta đang có ý này!
- Nếu ngươi bị thua thì sao?
Trong đôi mắt tinh thuần của Vĩnh Xuân lộ ra vài phần khiêu khích.
- Không có khả năng!
Hải Ngự Phong cực kỳ có tự tin nói:
- Ta không có khả năng thua!
- Phải không? Nếu ngươi thua phải lập tức cút khỏi Tiên Cung cho ta! Về sau ít đến chỗ ta nơi này làm ra vẻ!
Vĩnh Xuân không chút khách khí lạnh lùng nói.
- Ôi, Vĩnh Xuân! Ngươi ta nhiều năm không gặp, ngươi cần gì phải tuyệt tình như thế chứ? Được rồi, nếu ta bại dưới tay ngươi, ta vĩnh viễn không bước vào Nguyệt Diêu Tiên Cung! Tuy nhiên, người này…
Hải Ngự Phong nói xong, chỉ ngón tay vào Tần Lập:
- Hắn cũng vĩnh viễn ở trong Nguyệt Diêu Tiên Cung đừng hòng ra ngoài!
- Ngươi có ý tứ gì?
Vĩnh Xuân lạnh lùng nhìn Hải Ngự Phong.
Hải Ngự Phong nói:
- Ta sẽ tăng thêm người ở bên ngoài! Hắn chỉ cần ra khỏi Nguyệt Diêu Tiên Cung, hẳn phải chết!
- Ha ha! Nếu ta ra ngoài Nguyệt Diêu Tiên Cung mà không chết thì ngươi chính là con rùa khốn kiếp hay sao?
Ai cũng không nghĩ tới, Tần Lập từ đầu vẫn không nói gì, đột nhiên cười mộc mạc nói ra một câu long trời lở đất như vậy.
- Muốn chết!
Thân hình Hải Ngự Phong hơi nhoáng lên một cái, một cỗ uy áp khổng lồ, cuồn cuộn mãnh liệt ập tới Tần Lập. Mà làm cho người ta cảm thẩy vô cùng kinh hãi là cỗ uy áp này, không ngờ không có va chạm vào bất cứ đồ vật gì trong đại điện.
Lực khống chế, đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực!
“Ầm!” Trong không khí bỗng nhiên nổ vang một tiếng giòn tan, thân hình Vĩnh Xuân cũng hơi vừa động, trong nháy mắt ngăn chặn công kích của Hải Ngự Phong. Các đồ vật trong đại điện này nọ, đều không có bất cứ biến hóa gì, nhưng các cường giả chân chính ở đây đều là toát một thân mồ hôi lạnh, mọi người đều biết rằng: trong nháy mắt vừa rồi, hai cường giả tuyệt thế này đã chạm nhau một chiêu! Xem ra là đánh ngang tay, nhưng người chân chính sáng suốt, vẫn nhìn ra Vĩnh Xuân thượng nhân nhỉnh hơn một chút!
Bởi vì Hải Ngự Phong là người chủ động công kích, mà Vĩnh Xuân là bất ngờ phòng ngự! Tuy nhiên không ai biết trong khoảnh khắc vừa rồi, đến tột cùng Hải Ngự Phong dùng mấy thành công lực, cong không ai biết Vĩnh Xuân dùng mấy thành công lực, cho nên, hai người ai mạnh ai yếu quả thực khó nói.
Hải Ngự Phong mỉm cười:
- Vĩnh Xuân! Tên đồ đệ này của ngươi, cũng thực không có quy củ gì cả!
- Ta thích thế!
Vĩnh Xuân đứng đó giống như tòa núi lớn, nhướng mày nói với vẻ mặt không có gì quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.