Chương 556: Tần Lập phát uy!
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
Tây Qua vội vàng cho người đi sắp xếp, lại bảo Cơ Như Băng và Cơ Như Nguyệt đi theo hỗ trợ. Lãnh Dao phát hiện trong tay Cơ Ngữ Yên còn nắm chặt thứ gì đó, nàng bèn nói bên tai:
- Cơ cô nương! Buông tay của cô ra! Cô được cứu rồi! Không có việc gì!
Lúc này tay Cơ Ngữ Yên mới hơi buông lỏng. Lãnh Dao vừa thấy vật trong tay Cơ Ngữ Yên kia, lập tức hít một hơi khí lạnh. Vật này là do nàng luyện chế ra, làm sao nàng có thể không biết?
Lãnh Dao nhìn về phía Cơ Ngữ Yên, trong ánh mắt nhiều thêm vài phần dịu dàng, nữ nhân này cũng là một người thà rằng ngọc nát còn hơn làm ngói lành mà thân mình bị chà đạp, may mà đến đúng lúc, bằng không một khi Hắc Độc Đan này nổ tung, phạm vi mấy chục dặm này, trong thời gian mấy trăm năm đừng nghĩ tới bất cứ vật gì sống sót được!
Lãnh Dao thu hồi viên Hắc Độc Đan, sau đó bắt đầu ra tay trị liệu cho Cơ Ngữ Yên.
_ _ _ _ _ _ _ _ _
Ở bên này Đoạn Mi đoạt lại thi thể Hoàng Sơn Dương trở về, sau một hồi khóc lớn, hắn ngẩng đầu, oán độc nhìn Tần Lập cùng đám người vây quanh bọn mình, cười lạnh nói:
- Muốn giết hết chúng ta sao? Chỉ sợ ngươi không có thực lực này! Tiểu tử, ta thật coi thường ngươi rồi! Ngươi cũng không phải đồ đệ của Cơ Ngữ Yên. Nói, ngươi rốt cuộc là ai?
- Ta là Tần Lập!
- Tần Lập?
Đoạn Mi cau mày, gã thanh niên bên cạnh hắn bỗng nhiên thần sắc chấn động, nhìn Tần Lập, kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi chính là Tần Lập gần đây loan truyền ồn ào huyên náo kia sao?
- Ta không biết ngươi nói là người nào, nhưng ta chính là Tần Lập!
Tần Lập sao có thể nhìn không ra bản thân Cơ Ngữ Yên bị trọng thương? Lửa giận trong lòng hắn cũng không có vì đánh chết Hoàng Sơn Dương mà giảm bớt phần nào, hai mắt dừng ở trên người Đoạn Mi, thản nhiên nói:
- Đoạn Mi! Ngươi tự sát, hay là đợi ta ra tay?
Đoạn Mi ngẩng đầu, nhíu nhíu hai hàng lông mày ngắn ngủn, hai mắt bắn ra hào quang vô cùng oán độc, nhìn Tần Lập, thanh âm âm trầm nói:
- Tần Lập! Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn trở thành tử địch cùng Thánh Hoàng nhất mạch sao? Không tệ, ngươi là có một kiện Bảo Khí, tuy nhiên, vậy thì sao? Thánh Hoàng nhất mạch ta, nhưng là có Kiếp Khí! Đừng tưởng rằng một mình ngươi thực lực mạnh, chính là thiên hạ vô địch! Nội tình của Thánh Hoàng nhất mạch, không phải ngươi có thể tưởng tượng được!
- Vậy thì thế nào? Hôm nay ta buông tha các ngươi, Thánh Hoàng nhất mạch các ngươi sẽ bỏ qua cho ta, không xem ta là địch hay sao?
Trên mặt Tần Lập mang theo vẻ cười lạnh, sau đó nói:
- Hơn nữa, Đoạn Mi! Ngươi không muốn báo thù cho Hoàng Sơn Dương sao?
- Cừu hận có thể chỉ là giữa ngươi và ta!
Đoạn Mi trầm giọng nói:
- Hai người bên cạnh ta, ngươi có biết thân phận là gì không?
Tần Lập nở nụ cười, cười với bộ dáng thực vui vẻ; vừa rồi hắn theo phản ứng của Đoạn Mi liền nhìn ra được thân phận của hai gã thanh niên này tuyệt đối là rất cao, nếu không Đoạn Mi hẳn là trước tiên liều mạng với mình mới đúng, mà không phải ở chỗ này nói này nói nọ với mình!
- Cho dù bọn họ là con của Thánh Hoàng, thì sao nào?
Trên mặt Tần Lập lộ ra một chút ngạo nghễ, chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn ở trong máu Tần Lập, sôi trào lên:
- Lão tử cũng cứ giết không bỏ sót!
- Ngươi...
Đoạn Mi bị Tần Lập chọc tức đến giận sôi lên, hắn không nghĩ tới, Tần Lập này lại ngang ngược như thế, to gan lớn mật như thế.
Lúc này, hai gã thanh niên bên cạnh Đoạn Mi liếc nhìn nhau, một người lấy ra một vật gì đó hình thoi bằng cỡ nắm tay, mặt trên lấp lóe hào quang vàng ánh, lưu quang tràn đầy màu sắc, vừa nhìn liền biết là bảo vật.
Gã thanh niên lấy ra vật này, nói một câu:
- Ta nhất định sẽ báo thù cho hai người các ngươi!
- Ngăn hắn lại!
Tần Lập đột nhiên quát to.
Gã thanh niên hướng tới Tần Lập lạnh lùng cười:
- Chậm rồi! Tần Lập! Ngươi lấy Thúy Trúc Trượng của Thánh Hoàng nhất mạch ta, sớm muộn gì có một ngày sẽ có người tìm tới ngươi lấy lại!
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Liên tiếp ba lực lượng vô cùng mạnh mẽ, nhằm đánh vào gã thanh niên này, một luồng lực lượng khổng lồ lan ra bốn phía, đánh trúng mặt đất cát bay đá chạy!
Một vầng hào quang chói mắt bùng lên, không ngờ ngăn cản được toàn bộ những công kích này ở ngoài, chỉ trong nháy mắt hào quang liền biến mất, gã thanh niên và bảo vật hình thoi đều biến mất không còn hình bóng!
"Con bà nó! Không ngờ lại là một kiện Bảo Khí!"
Tần Lập không kìm nổi thầm mắng trong lòng. Hắn không nghĩ tới, người của lĩnh vực Thánh Hoàng lại có được hai kiện Bảo Khí!
Hơn nữa, Bảo Khí này còn là một kiện phòng ngự tinh thuần, dùng để giữ mạng chạy trốn, cho dù là Tần Lập tự mình ra tay, cũng không kịp!
Mà ba đạo công kích vừa rồi đó, ngược lại tạo thành thương tổn rất lớn cho gã thanh niên kia. Gã thanh niên lập tức miệng phun máu tươi, té trên mặt đất!
Đoạn Mi giận tím mặt, điên cuồng gầm lên:
- Tần Lập! Hôm nay lão tử muốn nhìn xem ngươi, người trong vận mạng trong truyền thuyết Thiên Nguyên Đại Lục này, rốt cuộc có bản lãnh gì!
Đoạn Mi nói xong, thân thể mập mạp của hắn bay lên không trung, một luồng trọng lực khổng lồ từ thân thể Đoạn Mi, lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Đoạn Mi này là cảnh giới Lôi Kiếp, cũng không phải người bình thường có thể so sánh. Dù sao hắn cũng là cường giả thành danh nhiều năm. Lần này, vừa ra tav liền trấn áp toàn bộ đám người Thượng Quan Thi Vũ cùng Bạch Trung Sơn ở nơi đó không thể động đậy!
Khoảng cách giữa cảnh giới Lôi Kiếp và Đan Nguyên Anh Hóa liền hiển hiện ra rõ ràng. Trong số này, duy nhất không bị ảnh hưởng chính là Tần Lập!
Chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, bản thân nó chính là gặp mạnh thì càng mạnh, hơn nữa, Đoạn Mi phóng xuất ra trọng lực này, nếu so với trọng lực trong Hoàng Kim Cung thì kém không phải một chút!
Tần Lập cười lạnh, liền tế ra Bảo Khi Ấn Chương đánh về phía Đoạn Mi.
Đồng thời kiện Nghiễn Thai kia, cũng được Tần Lập tế ra ngoài, hai kiện Bảo Khí một trước một sau đánh tới.
Đoạn Mi lập tức hoảng hốt, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, trên đời này lại có người đồng thời có được hai kiện Bảo Khí. Chẳng những trực tiếp phá vỡ trọng lực của hắn, hơn nữa còn lấy thế lôi đình vạn quân muốn trực tiếp đánh chết hắn!
Thân hình mập mạp của Đoạn Mi ở không trung cũng vô cùng linh động. Hắn nhanh chóng bật lui về phía sau, mà khiến hắn cực kỳ hoảng sợ, chính là tốc độ của hai kiện Bảo Khí này quả thực quá nhanh!
Chỗ nào nó đi qua, không gian từng mảnh từng mảnh sụp xuống!
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Hai kiện Bảo Khí một trước một sau, căn bản không có để cho Đoạn Mi kịp có cơ hội phản ứng, đánh thẳng trên mình Đoạn Mi. Đoạn Mi này là cường giả siêu cấp cảnh giới Lôi Kiếp, trong giây lát hắn gầm lên giận dữ, đột nhiên xuất hiện một bức tường đất dày ước chừng mấy chục thước che ở trước người hắn, tựa như một tường thành vô cùng to lớn trong giây lát dựng thẳng lên. Phạm trù này đã vượt qua chiến kỹ của võ giả, đây là pháp thuật thổ hệ địa đạo!
Nhìn qua không thể phá vỡ!
Tuy nhiên, đấy cũng chỉ là nhìn thấy qua mà thôi!
Sau một tiếng nổ ầm vang, Bảo Khí Ấn Chương so với tường đất cực kỳ to lớn này, thực nhỏ bé đáng thương, lại trực tiếp đánh cho bức tường đất thật dày này nát vụn, bụi đất bay mù mịt che lấp cả bầu trời!
Kiện Nghiễn Thai phong cách cổ xưa tiếp theo sau, lóe ra một chút ô quang, hung hăng đánh vào ngực Đoạn Mi!
Đoạn Mi "A" một tiếng, bị Bảo Khí Nghiễn Thai phong cách cổ xưa này đánh trúng ngực, lập tức xương ngực xương sườn toàn bộ bị đánh cho dập nát, cả người lập tức từ giữa không trung rơi xuống.
Bảo Khí Ấn Chương vẫn còn theo sát phía sau, lại một lần nữa hung hăng nện trên người Đoạn Mi, trực tiếp đánh chết Đoạn Mi!
Dư ba của lực lượng khổng lồ, làm cho gã thanh niên không kịp chạy trốn bản thân đã bị trọng thương kia bị đánh thành bụi phấn!
Ngay cả nhóm người Bạch Trung Sơn, Thượng Quan Thi Vũ bọn họ, đều bị ảnh hưởng lan đến, cả đám đều bị đánh trúng bay đi thật xa, đều bị vết thương không nhẹ.
Đợi cho hết thảy bình tĩnh trở lại, nhìn nơi này đã biến thành một cái hố cực kỳ to lớn sâu không thấy đáy!
Mọi người đều trợn tròn mắt nhìn một màn này. Bạch Trung Sơn nhìn Tần Lập với vẻ mặt hoảng sợ, cho tới hôm nay lão vượn mới biết được thực lực chân chính của Tần Lập mạnh biết bao nhiêu.
Đám người Thượng Quan Thi Vũ cũng đều kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, bọn họ chưa bao giờ thấy qua Tần Lập thi triển ra toàn bộ thực lực là như thế nào nữa, hôm nay, rốt cục thấy được.
Thoáng cái giết chết hai cao thủ Lôi Kiếp!
Đây là thực lực chân chính của Tần Lập sao?
Trong thiên hạ, còn có ai có thể chống đỡ?
Tần Lập cứ như vậy lẳng lặng đứng ở nơi đó, dường như cùng thiên địa hòa hợp thành một thể! Ánh mắt đám người Thượng Quan Thi Vũ nhìn về phía Tần Lập đều không giống như trước kia, cái gì gọi là cường giả? Đây... mới chân chính là cường giả a!
Đúng lúc này rốt cục Tần Lập thở dài một hơi nhẹ nhõm, không thèm để ý tới hình tượng đặt mông ngồi phịch dưới đất, toàn thân từ trên xuống dưới đều ướt đẫm mồ hôi, trên đầu tóc cũng toàn bộ ướt đẫm, giống như bị mưa to không ngừng xối xuống.
Giết chết cấp kỳ hai gã cường giả siêu cấp cảnh giới Lôi Kiếp, toàn bộ năng lượng trong cơ thể Tần Lập, cũng đã bị tiêu hao sạch không còn, hiện tại cho dù là một võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không, đều có thể mang đến uy hiếp thật lớn cho Tần Lập.
Tần Lập hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ: "Cường giả cảnh giới Lôi Kiếp, quả nhiên không phải dễ giết chết như vậy!"
Có thể giết chết ngay hai gã cường giả cảnh giới Lôi Kiếp, một phần do vận khí rất lớn. Đầu tiên là Hoàng Sơn Dương: ngay từ đầu hắn cũng không biết ô quang đó là Bảo Khí, nếu không tuyệt đối hắn sẽ không đánh bừa như vậy.
Nếu vậy, kết quả sẽ hoàn toàn khác, nhất là trên tay Hoàng Sơn Dương lúc ấy còn có một kiện Bảo Khí.
Dưới loại tình huống này, Tần Lập tuyệt đối không có khả năng đánh chết được hai người này. Cho dù có thể đánh bại bọn họ, chính mình cũng phải trả một cái giá thật lớn, mà Hoàng Sơn Dương và Đoạn Mi nếu muốn chạy trốn cũng thật dễ dàng.
Hoàng Sơn Dương bỏ mạng vì khinh địch, còn Đoạn Mi thì căn bản là không kịp chạy trốn. Chỉ tiếc, một tên chạy thoát kia còn có Bảo Khí của lĩnh vực Thánh Hoàng. Thân phận địa vị của hắn hiển nhiên cũng không bình thường, mặc kệ nói như thế nào, địa phương này không có khả năng tiếp tục ở lại nữa.
Lúc này, Thượng Quan Thi Vũ đi tới lấy ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng Tần Lập, vẻ mặt thân thiết hỏi:
- Phu quân! Huynh không sao chứ?
Tần Lập lắc lắc đầu mỉm cười:
- Ta không sao, chỉ hơi mệt một chút! Đỡ ta đi vào nghỉ ngơi một chút, ta còn muốn nhìn xem Ngữ Yên có sao không.
- Muội thay huynh đi xem, huynh tốt hơn là nghỉ ngơi trước đi!
Thượng Quan Thi Vũ không khỏi vừa phân trần, vừa đỡ Tần Lập vào trang viên.
Tần Lập ngả người trên giường, thấy cũng kiên trì không được, cảm giác toàn bộ trong đầu óc đều trống rỗng. Vừa rồi hắn bị tiêu hao, là trước nay chưa từng có, thoạt nhìn khổng chế hai kiện Bảo Khí, đánh giết một gã cường giả siêu cấp cảnh giới Lôi Kiếp dường như thực dễ dàng. Nhưng trên thực tế, đối với tâm thần, đối với tinh thần lực, đối với năng lượng tiêu hao trong cơ thể, đó là một con số kinh người!
Bởi vì đối thủ không phải là võ giả Đan Nguyên Anh Hóa, mà là đại năng Lôi Kiếp chính hiệu nha!
Tần Lập vừa nghĩ, vừa trực tiếp dùng một chút tinh thần lực còn thừa lại thôi miên chính minh, sau đó đi vào giấc ngủ say.
- Cơ cô nương! Buông tay của cô ra! Cô được cứu rồi! Không có việc gì!
Lúc này tay Cơ Ngữ Yên mới hơi buông lỏng. Lãnh Dao vừa thấy vật trong tay Cơ Ngữ Yên kia, lập tức hít một hơi khí lạnh. Vật này là do nàng luyện chế ra, làm sao nàng có thể không biết?
Lãnh Dao nhìn về phía Cơ Ngữ Yên, trong ánh mắt nhiều thêm vài phần dịu dàng, nữ nhân này cũng là một người thà rằng ngọc nát còn hơn làm ngói lành mà thân mình bị chà đạp, may mà đến đúng lúc, bằng không một khi Hắc Độc Đan này nổ tung, phạm vi mấy chục dặm này, trong thời gian mấy trăm năm đừng nghĩ tới bất cứ vật gì sống sót được!
Lãnh Dao thu hồi viên Hắc Độc Đan, sau đó bắt đầu ra tay trị liệu cho Cơ Ngữ Yên.
_ _ _ _ _ _ _ _ _
Ở bên này Đoạn Mi đoạt lại thi thể Hoàng Sơn Dương trở về, sau một hồi khóc lớn, hắn ngẩng đầu, oán độc nhìn Tần Lập cùng đám người vây quanh bọn mình, cười lạnh nói:
- Muốn giết hết chúng ta sao? Chỉ sợ ngươi không có thực lực này! Tiểu tử, ta thật coi thường ngươi rồi! Ngươi cũng không phải đồ đệ của Cơ Ngữ Yên. Nói, ngươi rốt cuộc là ai?
- Ta là Tần Lập!
- Tần Lập?
Đoạn Mi cau mày, gã thanh niên bên cạnh hắn bỗng nhiên thần sắc chấn động, nhìn Tần Lập, kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi chính là Tần Lập gần đây loan truyền ồn ào huyên náo kia sao?
- Ta không biết ngươi nói là người nào, nhưng ta chính là Tần Lập!
Tần Lập sao có thể nhìn không ra bản thân Cơ Ngữ Yên bị trọng thương? Lửa giận trong lòng hắn cũng không có vì đánh chết Hoàng Sơn Dương mà giảm bớt phần nào, hai mắt dừng ở trên người Đoạn Mi, thản nhiên nói:
- Đoạn Mi! Ngươi tự sát, hay là đợi ta ra tay?
Đoạn Mi ngẩng đầu, nhíu nhíu hai hàng lông mày ngắn ngủn, hai mắt bắn ra hào quang vô cùng oán độc, nhìn Tần Lập, thanh âm âm trầm nói:
- Tần Lập! Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn trở thành tử địch cùng Thánh Hoàng nhất mạch sao? Không tệ, ngươi là có một kiện Bảo Khí, tuy nhiên, vậy thì sao? Thánh Hoàng nhất mạch ta, nhưng là có Kiếp Khí! Đừng tưởng rằng một mình ngươi thực lực mạnh, chính là thiên hạ vô địch! Nội tình của Thánh Hoàng nhất mạch, không phải ngươi có thể tưởng tượng được!
- Vậy thì thế nào? Hôm nay ta buông tha các ngươi, Thánh Hoàng nhất mạch các ngươi sẽ bỏ qua cho ta, không xem ta là địch hay sao?
Trên mặt Tần Lập mang theo vẻ cười lạnh, sau đó nói:
- Hơn nữa, Đoạn Mi! Ngươi không muốn báo thù cho Hoàng Sơn Dương sao?
- Cừu hận có thể chỉ là giữa ngươi và ta!
Đoạn Mi trầm giọng nói:
- Hai người bên cạnh ta, ngươi có biết thân phận là gì không?
Tần Lập nở nụ cười, cười với bộ dáng thực vui vẻ; vừa rồi hắn theo phản ứng của Đoạn Mi liền nhìn ra được thân phận của hai gã thanh niên này tuyệt đối là rất cao, nếu không Đoạn Mi hẳn là trước tiên liều mạng với mình mới đúng, mà không phải ở chỗ này nói này nói nọ với mình!
- Cho dù bọn họ là con của Thánh Hoàng, thì sao nào?
Trên mặt Tần Lập lộ ra một chút ngạo nghễ, chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn ở trong máu Tần Lập, sôi trào lên:
- Lão tử cũng cứ giết không bỏ sót!
- Ngươi...
Đoạn Mi bị Tần Lập chọc tức đến giận sôi lên, hắn không nghĩ tới, Tần Lập này lại ngang ngược như thế, to gan lớn mật như thế.
Lúc này, hai gã thanh niên bên cạnh Đoạn Mi liếc nhìn nhau, một người lấy ra một vật gì đó hình thoi bằng cỡ nắm tay, mặt trên lấp lóe hào quang vàng ánh, lưu quang tràn đầy màu sắc, vừa nhìn liền biết là bảo vật.
Gã thanh niên lấy ra vật này, nói một câu:
- Ta nhất định sẽ báo thù cho hai người các ngươi!
- Ngăn hắn lại!
Tần Lập đột nhiên quát to.
Gã thanh niên hướng tới Tần Lập lạnh lùng cười:
- Chậm rồi! Tần Lập! Ngươi lấy Thúy Trúc Trượng của Thánh Hoàng nhất mạch ta, sớm muộn gì có một ngày sẽ có người tìm tới ngươi lấy lại!
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Liên tiếp ba lực lượng vô cùng mạnh mẽ, nhằm đánh vào gã thanh niên này, một luồng lực lượng khổng lồ lan ra bốn phía, đánh trúng mặt đất cát bay đá chạy!
Một vầng hào quang chói mắt bùng lên, không ngờ ngăn cản được toàn bộ những công kích này ở ngoài, chỉ trong nháy mắt hào quang liền biến mất, gã thanh niên và bảo vật hình thoi đều biến mất không còn hình bóng!
"Con bà nó! Không ngờ lại là một kiện Bảo Khí!"
Tần Lập không kìm nổi thầm mắng trong lòng. Hắn không nghĩ tới, người của lĩnh vực Thánh Hoàng lại có được hai kiện Bảo Khí!
Hơn nữa, Bảo Khí này còn là một kiện phòng ngự tinh thuần, dùng để giữ mạng chạy trốn, cho dù là Tần Lập tự mình ra tay, cũng không kịp!
Mà ba đạo công kích vừa rồi đó, ngược lại tạo thành thương tổn rất lớn cho gã thanh niên kia. Gã thanh niên lập tức miệng phun máu tươi, té trên mặt đất!
Đoạn Mi giận tím mặt, điên cuồng gầm lên:
- Tần Lập! Hôm nay lão tử muốn nhìn xem ngươi, người trong vận mạng trong truyền thuyết Thiên Nguyên Đại Lục này, rốt cuộc có bản lãnh gì!
Đoạn Mi nói xong, thân thể mập mạp của hắn bay lên không trung, một luồng trọng lực khổng lồ từ thân thể Đoạn Mi, lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Đoạn Mi này là cảnh giới Lôi Kiếp, cũng không phải người bình thường có thể so sánh. Dù sao hắn cũng là cường giả thành danh nhiều năm. Lần này, vừa ra tav liền trấn áp toàn bộ đám người Thượng Quan Thi Vũ cùng Bạch Trung Sơn ở nơi đó không thể động đậy!
Khoảng cách giữa cảnh giới Lôi Kiếp và Đan Nguyên Anh Hóa liền hiển hiện ra rõ ràng. Trong số này, duy nhất không bị ảnh hưởng chính là Tần Lập!
Chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, bản thân nó chính là gặp mạnh thì càng mạnh, hơn nữa, Đoạn Mi phóng xuất ra trọng lực này, nếu so với trọng lực trong Hoàng Kim Cung thì kém không phải một chút!
Tần Lập cười lạnh, liền tế ra Bảo Khi Ấn Chương đánh về phía Đoạn Mi.
Đồng thời kiện Nghiễn Thai kia, cũng được Tần Lập tế ra ngoài, hai kiện Bảo Khí một trước một sau đánh tới.
Đoạn Mi lập tức hoảng hốt, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, trên đời này lại có người đồng thời có được hai kiện Bảo Khí. Chẳng những trực tiếp phá vỡ trọng lực của hắn, hơn nữa còn lấy thế lôi đình vạn quân muốn trực tiếp đánh chết hắn!
Thân hình mập mạp của Đoạn Mi ở không trung cũng vô cùng linh động. Hắn nhanh chóng bật lui về phía sau, mà khiến hắn cực kỳ hoảng sợ, chính là tốc độ của hai kiện Bảo Khí này quả thực quá nhanh!
Chỗ nào nó đi qua, không gian từng mảnh từng mảnh sụp xuống!
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Hai kiện Bảo Khí một trước một sau, căn bản không có để cho Đoạn Mi kịp có cơ hội phản ứng, đánh thẳng trên mình Đoạn Mi. Đoạn Mi này là cường giả siêu cấp cảnh giới Lôi Kiếp, trong giây lát hắn gầm lên giận dữ, đột nhiên xuất hiện một bức tường đất dày ước chừng mấy chục thước che ở trước người hắn, tựa như một tường thành vô cùng to lớn trong giây lát dựng thẳng lên. Phạm trù này đã vượt qua chiến kỹ của võ giả, đây là pháp thuật thổ hệ địa đạo!
Nhìn qua không thể phá vỡ!
Tuy nhiên, đấy cũng chỉ là nhìn thấy qua mà thôi!
Sau một tiếng nổ ầm vang, Bảo Khí Ấn Chương so với tường đất cực kỳ to lớn này, thực nhỏ bé đáng thương, lại trực tiếp đánh cho bức tường đất thật dày này nát vụn, bụi đất bay mù mịt che lấp cả bầu trời!
Kiện Nghiễn Thai phong cách cổ xưa tiếp theo sau, lóe ra một chút ô quang, hung hăng đánh vào ngực Đoạn Mi!
Đoạn Mi "A" một tiếng, bị Bảo Khí Nghiễn Thai phong cách cổ xưa này đánh trúng ngực, lập tức xương ngực xương sườn toàn bộ bị đánh cho dập nát, cả người lập tức từ giữa không trung rơi xuống.
Bảo Khí Ấn Chương vẫn còn theo sát phía sau, lại một lần nữa hung hăng nện trên người Đoạn Mi, trực tiếp đánh chết Đoạn Mi!
Dư ba của lực lượng khổng lồ, làm cho gã thanh niên không kịp chạy trốn bản thân đã bị trọng thương kia bị đánh thành bụi phấn!
Ngay cả nhóm người Bạch Trung Sơn, Thượng Quan Thi Vũ bọn họ, đều bị ảnh hưởng lan đến, cả đám đều bị đánh trúng bay đi thật xa, đều bị vết thương không nhẹ.
Đợi cho hết thảy bình tĩnh trở lại, nhìn nơi này đã biến thành một cái hố cực kỳ to lớn sâu không thấy đáy!
Mọi người đều trợn tròn mắt nhìn một màn này. Bạch Trung Sơn nhìn Tần Lập với vẻ mặt hoảng sợ, cho tới hôm nay lão vượn mới biết được thực lực chân chính của Tần Lập mạnh biết bao nhiêu.
Đám người Thượng Quan Thi Vũ cũng đều kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, bọn họ chưa bao giờ thấy qua Tần Lập thi triển ra toàn bộ thực lực là như thế nào nữa, hôm nay, rốt cục thấy được.
Thoáng cái giết chết hai cao thủ Lôi Kiếp!
Đây là thực lực chân chính của Tần Lập sao?
Trong thiên hạ, còn có ai có thể chống đỡ?
Tần Lập cứ như vậy lẳng lặng đứng ở nơi đó, dường như cùng thiên địa hòa hợp thành một thể! Ánh mắt đám người Thượng Quan Thi Vũ nhìn về phía Tần Lập đều không giống như trước kia, cái gì gọi là cường giả? Đây... mới chân chính là cường giả a!
Đúng lúc này rốt cục Tần Lập thở dài một hơi nhẹ nhõm, không thèm để ý tới hình tượng đặt mông ngồi phịch dưới đất, toàn thân từ trên xuống dưới đều ướt đẫm mồ hôi, trên đầu tóc cũng toàn bộ ướt đẫm, giống như bị mưa to không ngừng xối xuống.
Giết chết cấp kỳ hai gã cường giả siêu cấp cảnh giới Lôi Kiếp, toàn bộ năng lượng trong cơ thể Tần Lập, cũng đã bị tiêu hao sạch không còn, hiện tại cho dù là một võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không, đều có thể mang đến uy hiếp thật lớn cho Tần Lập.
Tần Lập hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ: "Cường giả cảnh giới Lôi Kiếp, quả nhiên không phải dễ giết chết như vậy!"
Có thể giết chết ngay hai gã cường giả cảnh giới Lôi Kiếp, một phần do vận khí rất lớn. Đầu tiên là Hoàng Sơn Dương: ngay từ đầu hắn cũng không biết ô quang đó là Bảo Khí, nếu không tuyệt đối hắn sẽ không đánh bừa như vậy.
Nếu vậy, kết quả sẽ hoàn toàn khác, nhất là trên tay Hoàng Sơn Dương lúc ấy còn có một kiện Bảo Khí.
Dưới loại tình huống này, Tần Lập tuyệt đối không có khả năng đánh chết được hai người này. Cho dù có thể đánh bại bọn họ, chính mình cũng phải trả một cái giá thật lớn, mà Hoàng Sơn Dương và Đoạn Mi nếu muốn chạy trốn cũng thật dễ dàng.
Hoàng Sơn Dương bỏ mạng vì khinh địch, còn Đoạn Mi thì căn bản là không kịp chạy trốn. Chỉ tiếc, một tên chạy thoát kia còn có Bảo Khí của lĩnh vực Thánh Hoàng. Thân phận địa vị của hắn hiển nhiên cũng không bình thường, mặc kệ nói như thế nào, địa phương này không có khả năng tiếp tục ở lại nữa.
Lúc này, Thượng Quan Thi Vũ đi tới lấy ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng Tần Lập, vẻ mặt thân thiết hỏi:
- Phu quân! Huynh không sao chứ?
Tần Lập lắc lắc đầu mỉm cười:
- Ta không sao, chỉ hơi mệt một chút! Đỡ ta đi vào nghỉ ngơi một chút, ta còn muốn nhìn xem Ngữ Yên có sao không.
- Muội thay huynh đi xem, huynh tốt hơn là nghỉ ngơi trước đi!
Thượng Quan Thi Vũ không khỏi vừa phân trần, vừa đỡ Tần Lập vào trang viên.
Tần Lập ngả người trên giường, thấy cũng kiên trì không được, cảm giác toàn bộ trong đầu óc đều trống rỗng. Vừa rồi hắn bị tiêu hao, là trước nay chưa từng có, thoạt nhìn khổng chế hai kiện Bảo Khí, đánh giết một gã cường giả siêu cấp cảnh giới Lôi Kiếp dường như thực dễ dàng. Nhưng trên thực tế, đối với tâm thần, đối với tinh thần lực, đối với năng lượng tiêu hao trong cơ thể, đó là một con số kinh người!
Bởi vì đối thủ không phải là võ giả Đan Nguyên Anh Hóa, mà là đại năng Lôi Kiếp chính hiệu nha!
Tần Lập vừa nghĩ, vừa trực tiếp dùng một chút tinh thần lực còn thừa lại thôi miên chính minh, sau đó đi vào giấc ngủ say.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.