Chương 193: Thái độ của Tần gia!
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
Màn đêm buông xuống, tổ trạch Tần gia đèn đuốc sáng trưng. Ngoại trừ những người còn đang ở bên ngoài không thể trở về, các con cháu hạch tâm của Tần gia còn lại không thiếu một ai, toàn bộ đều xuất hiện trong đại sảnh tham dự yến hội Tần gia.
Trên mặt hầu hết mọi người đều đang bàn tán về thiếu niên thần kì kia, đều không thể tưởng tượng được hắn lại có thể ngay tại cửa tổ trạch Tần gia tiến hành đột phá. Đây không phải là báo trước một điềm tốt hay sao?
Vì thế rất nhiều người đều chạy tới cửa tổ trạch, thiếu điều muốn gỡ những tảng đá rêu xanh đó xuống để nghiên cứu, nhưng đáng tiếc không có người nào trên đó thu được nửa điểm lĩnh ngộ. Không thể không cảm thán: Người cùng người quả thực có khác biệt rất lớn.
Tin tức về Tần Lập một con cháu trở về từ giới thế tục, ở ngay cửa tổ trạch lĩnh ngộ đột phá, bị Tần gia phong tỏa trong nội bộ, bọn họ cũng đều hiểu được tin tức như vậy đối với Huyền Đảo sẽ có ý nghĩa như thế nào.
Giải đấu Chí Tôn còn ba năm nữa, ai biết trong thời gian đó tiểu tử này có thể đạt tới cái cảnh giới gì chứ?
Nhất là thời gian cùng địa điểm Tần Lập đột phá, quả thực giống như là biểu thị Tần gia sắp quật khởi!
Nhất là các Thái thượng trưởng lão, lúc này đều là vẻ mặt hiền lành, ôn hòa, thật giống như là các lão nhân bên nhà nếu muốn hiền lành bao nhiêu liền có thể hiền lành bấy nhiêu!
Mà lúc này, Tần Lập còn đang bị vây quanh giữa ba nữ nhân, khổ sở kiên trì!
Tần Hàn Nguyệt cảm thấy nhi tử trẻ tuổi của mình thật rất đẹp trai, hơn nữa hôm nay hoàn toàn xứng đáng là diễn viên chính, hắn phải mặc một thân quần áo màu đỏ để biểu hiện vui mừng!
Tần Tuyết cảm thấy màu đỏ quá mức màu mè, không bằng áo dài màu xanh hiển lộ tinh thần!
Còn có Lệnh Hồ Phi Nguyệt chuyên gia quấy rối, nhân vật đảm đương trọng tài, thời điểm Tần Hàn Nguyệt hỏi thì nói màu đỏ đẹp, thời điểm Tần Tuyết hỏi còn nói màu xanh đẹp.
Hai nàng cùng căm tức nhìn Lệnh Hồ Phi Nguyệt. Tuy nhiên Tiểu hồ ly tuy rằng đơn thuần, nhưng chỉ số thông minh cũng không tệ, đương hiên hẳn là phải biết lấy lòng người nào, bèn cười hì hì nói:
-Ta cảm thấy được màu đỏ đích thực không tệ!
Tần Hàn Nguyệt vừa mới lộ ra vẻ cười tươi hài lòng, nhưng không nghĩ rằng cô gái tinh quái diện mạo tuyệt đẹp này lại nói tiếp:
-Nhưng ta cảm thấy màu đỏ cũng tốt, màu xanh cũng tốt, nhưng không đẹp bằng màu tím!
Tần Hàn Nguyệt mặt mày nhăn nhó, nhìn làn da nhi tử trong suốt như ngọc ngay cả nàng cũng thập phần hâm mộ, chậm rãi gật gật đầu, nói:
-Ừ! Lệnh Hồ tiểu thư đề nghị cũng không sai! Nhi tử bảo bối! Con thử đổi màu tím xem!
Tần Lập đầu đầy hắc tuyến, khóc không ra nước mắt.
-Ngài gọi ta là Phi Nhi được rồi!
Tiểu hồ ly vì để có thể đi theo bên người Tần Lập tu luyện có thể nói là đã dùng hết tâm cơ thủ đoạn. Mắt thấy Tần Lập quan tâm tới mẫu thân hắn như thế, tự nhiên nàng cũng phải ton hót theo.
-Hì hì! Thật ngoan!
Đối mặt với cô gái tuyệt đẹp đáng yêu như thế lại lấy lòng mình, Tần Hàn Nguyệt không vui mới là lạ. Nàng đối với cô gái mà nhi tử mình nửa đường gặp được này, trong lòng cũng vô cùng yêu thích. Tuy nhiên thoáng nghĩ đến ngay tại Huyền Đảo này, còn có một Thượng Quan Thi Vũ, trong lúc nhất thời nàng cảm thấy có chút khó chọn mà lấy hay bỏ, thầm nghĩ: “Nếu có thể đều cưới về nhà, vậy là tốt nhất!”
Nhưng cái tiêu chuẩn song trọng này, nếu là Tần Văn Hiên dám nảy sinh ra ý niệm này trong đầu, khảng định Tần Hàn Nguyệt là người thứ nhất không tha cho hắn. Nhưng với nhi tử này thì lại hận nó không thể cưới mỹ nữ khắp thiên hạ về nhà!
Chờ đến khi Tần Lập rốt cục theo cách ăn mặc của mấy nữ nhân xuất hiện tại cửa đại sảnh yến hội Tần gia, bên trong đang ồn ào náo nhiệt thoáng cái im phăng phắc. Mọi người đều hướng về phía thiếu niên hệt như một công tử ở giới thế tục, tận đáy lòng thầm khen một tiếng “đẹp”!
Mày kiếm mắt sáng, mặt như ngọc, trên đầu đội kim quan, càng hiển lộ tư thế oai hùng, dáng người cao to, toàn thân choàng trường bào màu tím càng trang trọng cao quý, làn da như ngọc kia đỏ hồng như trẻ con, đến ngay cả nữ nhân nhìn vào cũng đều tự cảm thấy xấu hổ.
Nơi khóe miệng Tần Lập hiện ra vẻ tươi cười nhàn nhạt. Lệnh Hồ Phi Nguyệt đi bên cạnh, mặc váy dài màu trắng, tóc búi cao, khí chất cao quý, thân hình đong đưa, nhìn vào nàng lại có một loại khí chất làm cho người ta không dám khinh thị. Đôi mắt kia tinh thuần như nước, cố tình làm cho người ta có một loại cảm giác mị hoặc tuyệt thế!
Một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ thật hoàn mỹ nha!
Đám con cháu Tần gia vốn đối với Lệnh Hồ Phi Nguyệt có chút tâm tư khác thường, nhìn thấy một màn trước mắt này gần như hoàn toàn đánh mất niềm tin. Dường như tới gần nàng, đều là một loại mặc cảm. Mà khắp thiên hạ cũng chỉ có thiếu niên này mới có thể xứng đôi với nàng.
Tần Lập cười khổ trong lòng! Chuyện này tự nhiên chính là điều mẫu thân hắn muốn làm. Tần Hàn Nguyệt biết rõ con mình còn có một vị hôn thê, nhưng cô gái này nàng cũng không muốn buông tha. Dù sao nam nhân trên đời này ba vợ bốn nàng hầu cũng là chuyện bình thường. Con trai mình có thực lực, có thế lực, người lại ngọc thụ lâm phong như thế, có cưới nhiều vợ thì có làm sao chứ?
Đương nhiên, cho tới giờ Tần Hàn Nguyệt không hề nghĩ tới nam nhân của mình chỉ có một mình nàng là thê tử, ở thời đại này cũng coi như thuộc loại chuyện đặc biệt. “Hắn dĩ nhiên phải chung tình chỉ một mình ta!”
Tần Hàn Nguyệt vẫn luôn nghĩ như vậy.
Tần Tuyết bầu bạn với Tần Hàn Nguyệt là cam tâm tình nguyện, mấy năm nay sau khi đã trải qua rất nhiều chuyện, tầm nhìn của Tần Tuyết đã vô cùng khoáng đạt. Tuy rằng hiện tại thực lực của nàng còn yếu, nhưng nàng tin tưởng, chỉ cần mình chuyên tâm cố gắng thì một ngày nào đó, cũng sẽ thành công có chỗ kí thác!
Tần Lập đi vào đại sảnh yến hội, trong lòng sinh ra cảm khái: đây là Tần gia, nơi hai mẫu tử sống mười hai năm trước kia cũng là Tần gia! Không nói đến chênh lệch thực lực giữa hai cái Tần gia, chỉ nói về bầu không khí bên trong gia tộc, cũng đã có cách biệt một trời một vực!
Đây mới là phong cách phải có của một đại gia tộc chân chính!
Nhìn từng gương mặt của đám người kia nhìn về phía mình đều mang theo vẻ tươi cười, nhất là vẻ hâm mộ hiện rõ trên mặt đám người trẻ tuổi, cùng với vẻ sùng bái kính sợ của bọn nhỏ, điểm duy nhất Tần Lập không nhìn thấy chính là ghen tị!
Điều này, có lẽ liên quan với thực lực siêu mạnh của hắn, làm cho một vài người vốn có chút ghen tị, nhưng không làm soa nổi lên lòng đố kỵ được bởi vì chênh lệch quá lớn!
Nhưng không thừa nhận cũng không được, Tần gia thành Phong Sa là một gia tộc chân chính có được khí độ của gia tộc lớn!
Nguyên vốn trong lòng Tần Lập có chút không yên và khẩn trương, đến giờ phút này hoàn toàn biến mất.
“Đây mới là gia tộc mà ta muốn!” Tần Lập nghĩ trong lòng.
-Tần Lập! Lại đây với chúng ta!
Tần Lĩnh Sơn hướng tới Tần Lập vẫy vẫy tay, thái độ thập phần ôn hòa.
Dưới ánh mắt hâm mộ, Tần Lập mỉm cười đi tới bên đó, chỗ mà ngay cả mấy người Tần Văn Hiên cũng không có tư cách ngồi!
Mười hai người ngồi xung quanh cái bàn tròn thật lớn, nhìn lướt qua hết thảy đều tuổi tác cực cao, trên mọi gương mặt cũng như nhau đầy nếp nhăn, trẻ nhất xem ra dường như chình là Tần Lĩnh Sơn.
Tần Lập bước tới gần, trên gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ tươi cười thoáng chút ngượng ngùng, hắn khom người, hướng về phía các lão nhân đang ngồi nói:
-Vãn bối Tần Lập ra mắt các vị tổ tông!
-Tốt, quá tốt!
-Không hổ là hậu nhân của Tần gia ta! Lão phu rất vui!
-Ha ha! Tương lai Tần gia có hi vọng tấn thăng một cấp rồi!
-Thiếu niên này tướng mạo anh tuấn giống ta!
Người nói câu này là một lão nhân già nua, trên mặt đầy nếp nhăn như ngàn vạn khe rãnh sâu hóm, nhưng cũng có thể từ trên gương mặt già nua đó nhìn ra phong thái năm xưa. Đây đúng là phụ thân thân sinh của đương kim lão gia chủ Tần Lĩnh Sơn, một trong những Thái thượng trưởng lão: Tần Hải Dương, đây cũng là một võ giả cảnh giới Dung Thiên!
Tuy rằng Tần Lập là cháu ruột trực hệ của Tần Hải Dương, nhưng lời nói của lão, vẫn bị hai lão nhân già nua bên cạnh cười nhạo một hồi.
-Ha ha! Đại ca bế quan nhiều năm như vậy, công phu gì khác không tiến bộ, ngược lại tính tự yêu mình vẫn như ngày xưa!
-Đúng vậy! Thời điểm đại ca còn trẻ, cũng là người anh tuấn giống như tên tiểu tử này! Hà hà! Năm đó, ôi! Nhoáng một cái đều đã già như vậy! Đến khi nào thì mới có thể đột phá đến cảnh giới Chí Tôn, trong truyền thuyết có thể phản lão hoàn đồng đây!
-Ha ha! Tam đệ lại nằm mơ rồi!
Ba Thái thượng trưởng lão trêu chọc lẫn nhau, lập tức làm cho tất cả mọi người trong đại sảnh yến hội trợn mắt cứng lưỡi im lặng như tờ, khó tin nhìn các lão nhân đó. Không thể tưởng tượng được các Thái thượng trưởng lão từ trước đến nay vẫn luôn nghiêm túc, cũng có lúc bình dị gần gũi như thế này.
Đừng nói các hậu nhân vãn bối Tần gia trong đại sảnh, đến ngay cả Tần Lĩnh Sơn cũng rất hiếm khi có thể nghe loại lời nói như thế từ miệng các Thái thượng trưởng lão bậc cha chú này.
Hơn nữa hết thảy đều do người thiếu niên trước mắt này mang tới!
Có thể nói, đúng là hắn đã mang đến niềm hi vọng mới, luồng sinh khí mới cho Tần gia!
-Tần Lập này! Ngươi là con của Văn Hiên! Mấy năm nay, Tần gia xin lỗi ngươi!
Tần Lĩnh Sơn không có nói lời thừa, đi thẳng vào vấn đề, nói ra một hơi như vậy khiến tất cả mọi người bao gồm Tần Lập ở bên trong có điều bất ngờ.
Tần Lập nao nao trong lòng cố gượng cười tươi. Bởi vì hiện tại hắn còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào mới có thể nhìn nhận Tần Văn Hiên, chuyện này cùng chuyện hắn nhận gia tộc Tần gia, hoàn toàn là hai loại khái niệm khác nhau.
Nguyên nhân rất đơn giản, nhận một gia tộc, thừa nhận chính mình là một thành viên gia tộc cũng không khó khăn, bởi vì bất kể theo phương diện nào mà nói, Tần Lập đều không tránh khỏi thân thế của chính mình.
Nhưng nhận một nam nhân chưa bao giờ cho hắn nửa điểm tình thương của người cha...khối thân thể này, Tần Lập cảm thấy điều này rất miễn cưỡng! Hôm nay hắn chỉ là nể mặt mũi mẫu thân, mới cho Tần Văn Hiên một cái chỗ đứng giữa hai người. Bởi vì Tần Lập cảm nhận được nỗi lo lắng của mẫu thân, cũng nhìn ra xác thực mẫu thân rất hạnh phúc, đồng thời cũng không có bị bất cứ kì thị gì ở nơi này. Vì thế Tần Lập mới có thể đè nén chuyện này xuống.
Hơn nữa, thái độ của Tần gia từ trên xuống dưới đối với hắn đều có thể nói là cực độ thân mật. Đương nhiên, điều này khảng định có quan hệ với việc hắn đã biểu hiện ra thực lực của mình.
Nhưng cái gọi là “thái độ” này đã quyết định hết thảy!
Tần Lập vốn định ở lại đây vài ngày, sau đó đi Tứ Quý Cốc tìm Thượng Quan Thi Vũ, chung quy về sau hắn phải về lại giới thế tục. Ở nơi này hắn cũng chỉ là một người khách qua đường mà thôi.
Thế nhưng không nghĩ rằng, Tần gia từ trên xuống dưới xem ra đều phi thường tán thành hắn, hơn nữa đều một lòng muốn giữ hắn ở lại Tần gia.
“Nên lựa chọn như thế nào đây?” Tần Lập nghĩ trong lòng.
Lúc này, Tần Lĩnh Sơn tiếp tục nói:
-Hài tử! Nếu trách thì trách gia quy Tần gia không hợp tình hợp lí, không nên đi trách phụ thân người, hắn là một người rất trung thực. Hãy tin tưởng ta! Ngươi ở nơi này tốt lắm! Từ nay về sau, ngươi chính là một thành viên Tần gia, cùng hưởng vinh nhục cùng Tần gia! Mà Tần gia cũng toàn lực hậu thuẫn cho ngươi, mặc kệ đối mặt với địch nhân như thế nào, Tần gia cũng sẽ không lùi bước.
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Có thank cho anh không thì bảo
http://i21.photobucket.com/albums/b298/rebecca_tin44b/miukhung2dc1.gif
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Trên mặt hầu hết mọi người đều đang bàn tán về thiếu niên thần kì kia, đều không thể tưởng tượng được hắn lại có thể ngay tại cửa tổ trạch Tần gia tiến hành đột phá. Đây không phải là báo trước một điềm tốt hay sao?
Vì thế rất nhiều người đều chạy tới cửa tổ trạch, thiếu điều muốn gỡ những tảng đá rêu xanh đó xuống để nghiên cứu, nhưng đáng tiếc không có người nào trên đó thu được nửa điểm lĩnh ngộ. Không thể không cảm thán: Người cùng người quả thực có khác biệt rất lớn.
Tin tức về Tần Lập một con cháu trở về từ giới thế tục, ở ngay cửa tổ trạch lĩnh ngộ đột phá, bị Tần gia phong tỏa trong nội bộ, bọn họ cũng đều hiểu được tin tức như vậy đối với Huyền Đảo sẽ có ý nghĩa như thế nào.
Giải đấu Chí Tôn còn ba năm nữa, ai biết trong thời gian đó tiểu tử này có thể đạt tới cái cảnh giới gì chứ?
Nhất là thời gian cùng địa điểm Tần Lập đột phá, quả thực giống như là biểu thị Tần gia sắp quật khởi!
Nhất là các Thái thượng trưởng lão, lúc này đều là vẻ mặt hiền lành, ôn hòa, thật giống như là các lão nhân bên nhà nếu muốn hiền lành bao nhiêu liền có thể hiền lành bấy nhiêu!
Mà lúc này, Tần Lập còn đang bị vây quanh giữa ba nữ nhân, khổ sở kiên trì!
Tần Hàn Nguyệt cảm thấy nhi tử trẻ tuổi của mình thật rất đẹp trai, hơn nữa hôm nay hoàn toàn xứng đáng là diễn viên chính, hắn phải mặc một thân quần áo màu đỏ để biểu hiện vui mừng!
Tần Tuyết cảm thấy màu đỏ quá mức màu mè, không bằng áo dài màu xanh hiển lộ tinh thần!
Còn có Lệnh Hồ Phi Nguyệt chuyên gia quấy rối, nhân vật đảm đương trọng tài, thời điểm Tần Hàn Nguyệt hỏi thì nói màu đỏ đẹp, thời điểm Tần Tuyết hỏi còn nói màu xanh đẹp.
Hai nàng cùng căm tức nhìn Lệnh Hồ Phi Nguyệt. Tuy nhiên Tiểu hồ ly tuy rằng đơn thuần, nhưng chỉ số thông minh cũng không tệ, đương hiên hẳn là phải biết lấy lòng người nào, bèn cười hì hì nói:
-Ta cảm thấy được màu đỏ đích thực không tệ!
Tần Hàn Nguyệt vừa mới lộ ra vẻ cười tươi hài lòng, nhưng không nghĩ rằng cô gái tinh quái diện mạo tuyệt đẹp này lại nói tiếp:
-Nhưng ta cảm thấy màu đỏ cũng tốt, màu xanh cũng tốt, nhưng không đẹp bằng màu tím!
Tần Hàn Nguyệt mặt mày nhăn nhó, nhìn làn da nhi tử trong suốt như ngọc ngay cả nàng cũng thập phần hâm mộ, chậm rãi gật gật đầu, nói:
-Ừ! Lệnh Hồ tiểu thư đề nghị cũng không sai! Nhi tử bảo bối! Con thử đổi màu tím xem!
Tần Lập đầu đầy hắc tuyến, khóc không ra nước mắt.
-Ngài gọi ta là Phi Nhi được rồi!
Tiểu hồ ly vì để có thể đi theo bên người Tần Lập tu luyện có thể nói là đã dùng hết tâm cơ thủ đoạn. Mắt thấy Tần Lập quan tâm tới mẫu thân hắn như thế, tự nhiên nàng cũng phải ton hót theo.
-Hì hì! Thật ngoan!
Đối mặt với cô gái tuyệt đẹp đáng yêu như thế lại lấy lòng mình, Tần Hàn Nguyệt không vui mới là lạ. Nàng đối với cô gái mà nhi tử mình nửa đường gặp được này, trong lòng cũng vô cùng yêu thích. Tuy nhiên thoáng nghĩ đến ngay tại Huyền Đảo này, còn có một Thượng Quan Thi Vũ, trong lúc nhất thời nàng cảm thấy có chút khó chọn mà lấy hay bỏ, thầm nghĩ: “Nếu có thể đều cưới về nhà, vậy là tốt nhất!”
Nhưng cái tiêu chuẩn song trọng này, nếu là Tần Văn Hiên dám nảy sinh ra ý niệm này trong đầu, khảng định Tần Hàn Nguyệt là người thứ nhất không tha cho hắn. Nhưng với nhi tử này thì lại hận nó không thể cưới mỹ nữ khắp thiên hạ về nhà!
Chờ đến khi Tần Lập rốt cục theo cách ăn mặc của mấy nữ nhân xuất hiện tại cửa đại sảnh yến hội Tần gia, bên trong đang ồn ào náo nhiệt thoáng cái im phăng phắc. Mọi người đều hướng về phía thiếu niên hệt như một công tử ở giới thế tục, tận đáy lòng thầm khen một tiếng “đẹp”!
Mày kiếm mắt sáng, mặt như ngọc, trên đầu đội kim quan, càng hiển lộ tư thế oai hùng, dáng người cao to, toàn thân choàng trường bào màu tím càng trang trọng cao quý, làn da như ngọc kia đỏ hồng như trẻ con, đến ngay cả nữ nhân nhìn vào cũng đều tự cảm thấy xấu hổ.
Nơi khóe miệng Tần Lập hiện ra vẻ tươi cười nhàn nhạt. Lệnh Hồ Phi Nguyệt đi bên cạnh, mặc váy dài màu trắng, tóc búi cao, khí chất cao quý, thân hình đong đưa, nhìn vào nàng lại có một loại khí chất làm cho người ta không dám khinh thị. Đôi mắt kia tinh thuần như nước, cố tình làm cho người ta có một loại cảm giác mị hoặc tuyệt thế!
Một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ thật hoàn mỹ nha!
Đám con cháu Tần gia vốn đối với Lệnh Hồ Phi Nguyệt có chút tâm tư khác thường, nhìn thấy một màn trước mắt này gần như hoàn toàn đánh mất niềm tin. Dường như tới gần nàng, đều là một loại mặc cảm. Mà khắp thiên hạ cũng chỉ có thiếu niên này mới có thể xứng đôi với nàng.
Tần Lập cười khổ trong lòng! Chuyện này tự nhiên chính là điều mẫu thân hắn muốn làm. Tần Hàn Nguyệt biết rõ con mình còn có một vị hôn thê, nhưng cô gái này nàng cũng không muốn buông tha. Dù sao nam nhân trên đời này ba vợ bốn nàng hầu cũng là chuyện bình thường. Con trai mình có thực lực, có thế lực, người lại ngọc thụ lâm phong như thế, có cưới nhiều vợ thì có làm sao chứ?
Đương nhiên, cho tới giờ Tần Hàn Nguyệt không hề nghĩ tới nam nhân của mình chỉ có một mình nàng là thê tử, ở thời đại này cũng coi như thuộc loại chuyện đặc biệt. “Hắn dĩ nhiên phải chung tình chỉ một mình ta!”
Tần Hàn Nguyệt vẫn luôn nghĩ như vậy.
Tần Tuyết bầu bạn với Tần Hàn Nguyệt là cam tâm tình nguyện, mấy năm nay sau khi đã trải qua rất nhiều chuyện, tầm nhìn của Tần Tuyết đã vô cùng khoáng đạt. Tuy rằng hiện tại thực lực của nàng còn yếu, nhưng nàng tin tưởng, chỉ cần mình chuyên tâm cố gắng thì một ngày nào đó, cũng sẽ thành công có chỗ kí thác!
Tần Lập đi vào đại sảnh yến hội, trong lòng sinh ra cảm khái: đây là Tần gia, nơi hai mẫu tử sống mười hai năm trước kia cũng là Tần gia! Không nói đến chênh lệch thực lực giữa hai cái Tần gia, chỉ nói về bầu không khí bên trong gia tộc, cũng đã có cách biệt một trời một vực!
Đây mới là phong cách phải có của một đại gia tộc chân chính!
Nhìn từng gương mặt của đám người kia nhìn về phía mình đều mang theo vẻ tươi cười, nhất là vẻ hâm mộ hiện rõ trên mặt đám người trẻ tuổi, cùng với vẻ sùng bái kính sợ của bọn nhỏ, điểm duy nhất Tần Lập không nhìn thấy chính là ghen tị!
Điều này, có lẽ liên quan với thực lực siêu mạnh của hắn, làm cho một vài người vốn có chút ghen tị, nhưng không làm soa nổi lên lòng đố kỵ được bởi vì chênh lệch quá lớn!
Nhưng không thừa nhận cũng không được, Tần gia thành Phong Sa là một gia tộc chân chính có được khí độ của gia tộc lớn!
Nguyên vốn trong lòng Tần Lập có chút không yên và khẩn trương, đến giờ phút này hoàn toàn biến mất.
“Đây mới là gia tộc mà ta muốn!” Tần Lập nghĩ trong lòng.
-Tần Lập! Lại đây với chúng ta!
Tần Lĩnh Sơn hướng tới Tần Lập vẫy vẫy tay, thái độ thập phần ôn hòa.
Dưới ánh mắt hâm mộ, Tần Lập mỉm cười đi tới bên đó, chỗ mà ngay cả mấy người Tần Văn Hiên cũng không có tư cách ngồi!
Mười hai người ngồi xung quanh cái bàn tròn thật lớn, nhìn lướt qua hết thảy đều tuổi tác cực cao, trên mọi gương mặt cũng như nhau đầy nếp nhăn, trẻ nhất xem ra dường như chình là Tần Lĩnh Sơn.
Tần Lập bước tới gần, trên gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ tươi cười thoáng chút ngượng ngùng, hắn khom người, hướng về phía các lão nhân đang ngồi nói:
-Vãn bối Tần Lập ra mắt các vị tổ tông!
-Tốt, quá tốt!
-Không hổ là hậu nhân của Tần gia ta! Lão phu rất vui!
-Ha ha! Tương lai Tần gia có hi vọng tấn thăng một cấp rồi!
-Thiếu niên này tướng mạo anh tuấn giống ta!
Người nói câu này là một lão nhân già nua, trên mặt đầy nếp nhăn như ngàn vạn khe rãnh sâu hóm, nhưng cũng có thể từ trên gương mặt già nua đó nhìn ra phong thái năm xưa. Đây đúng là phụ thân thân sinh của đương kim lão gia chủ Tần Lĩnh Sơn, một trong những Thái thượng trưởng lão: Tần Hải Dương, đây cũng là một võ giả cảnh giới Dung Thiên!
Tuy rằng Tần Lập là cháu ruột trực hệ của Tần Hải Dương, nhưng lời nói của lão, vẫn bị hai lão nhân già nua bên cạnh cười nhạo một hồi.
-Ha ha! Đại ca bế quan nhiều năm như vậy, công phu gì khác không tiến bộ, ngược lại tính tự yêu mình vẫn như ngày xưa!
-Đúng vậy! Thời điểm đại ca còn trẻ, cũng là người anh tuấn giống như tên tiểu tử này! Hà hà! Năm đó, ôi! Nhoáng một cái đều đã già như vậy! Đến khi nào thì mới có thể đột phá đến cảnh giới Chí Tôn, trong truyền thuyết có thể phản lão hoàn đồng đây!
-Ha ha! Tam đệ lại nằm mơ rồi!
Ba Thái thượng trưởng lão trêu chọc lẫn nhau, lập tức làm cho tất cả mọi người trong đại sảnh yến hội trợn mắt cứng lưỡi im lặng như tờ, khó tin nhìn các lão nhân đó. Không thể tưởng tượng được các Thái thượng trưởng lão từ trước đến nay vẫn luôn nghiêm túc, cũng có lúc bình dị gần gũi như thế này.
Đừng nói các hậu nhân vãn bối Tần gia trong đại sảnh, đến ngay cả Tần Lĩnh Sơn cũng rất hiếm khi có thể nghe loại lời nói như thế từ miệng các Thái thượng trưởng lão bậc cha chú này.
Hơn nữa hết thảy đều do người thiếu niên trước mắt này mang tới!
Có thể nói, đúng là hắn đã mang đến niềm hi vọng mới, luồng sinh khí mới cho Tần gia!
-Tần Lập này! Ngươi là con của Văn Hiên! Mấy năm nay, Tần gia xin lỗi ngươi!
Tần Lĩnh Sơn không có nói lời thừa, đi thẳng vào vấn đề, nói ra một hơi như vậy khiến tất cả mọi người bao gồm Tần Lập ở bên trong có điều bất ngờ.
Tần Lập nao nao trong lòng cố gượng cười tươi. Bởi vì hiện tại hắn còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào mới có thể nhìn nhận Tần Văn Hiên, chuyện này cùng chuyện hắn nhận gia tộc Tần gia, hoàn toàn là hai loại khái niệm khác nhau.
Nguyên nhân rất đơn giản, nhận một gia tộc, thừa nhận chính mình là một thành viên gia tộc cũng không khó khăn, bởi vì bất kể theo phương diện nào mà nói, Tần Lập đều không tránh khỏi thân thế của chính mình.
Nhưng nhận một nam nhân chưa bao giờ cho hắn nửa điểm tình thương của người cha...khối thân thể này, Tần Lập cảm thấy điều này rất miễn cưỡng! Hôm nay hắn chỉ là nể mặt mũi mẫu thân, mới cho Tần Văn Hiên một cái chỗ đứng giữa hai người. Bởi vì Tần Lập cảm nhận được nỗi lo lắng của mẫu thân, cũng nhìn ra xác thực mẫu thân rất hạnh phúc, đồng thời cũng không có bị bất cứ kì thị gì ở nơi này. Vì thế Tần Lập mới có thể đè nén chuyện này xuống.
Hơn nữa, thái độ của Tần gia từ trên xuống dưới đối với hắn đều có thể nói là cực độ thân mật. Đương nhiên, điều này khảng định có quan hệ với việc hắn đã biểu hiện ra thực lực của mình.
Nhưng cái gọi là “thái độ” này đã quyết định hết thảy!
Tần Lập vốn định ở lại đây vài ngày, sau đó đi Tứ Quý Cốc tìm Thượng Quan Thi Vũ, chung quy về sau hắn phải về lại giới thế tục. Ở nơi này hắn cũng chỉ là một người khách qua đường mà thôi.
Thế nhưng không nghĩ rằng, Tần gia từ trên xuống dưới xem ra đều phi thường tán thành hắn, hơn nữa đều một lòng muốn giữ hắn ở lại Tần gia.
“Nên lựa chọn như thế nào đây?” Tần Lập nghĩ trong lòng.
Lúc này, Tần Lĩnh Sơn tiếp tục nói:
-Hài tử! Nếu trách thì trách gia quy Tần gia không hợp tình hợp lí, không nên đi trách phụ thân người, hắn là một người rất trung thực. Hãy tin tưởng ta! Ngươi ở nơi này tốt lắm! Từ nay về sau, ngươi chính là một thành viên Tần gia, cùng hưởng vinh nhục cùng Tần gia! Mà Tần gia cũng toàn lực hậu thuẫn cho ngươi, mặc kệ đối mặt với địch nhân như thế nào, Tần gia cũng sẽ không lùi bước.
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Có thank cho anh không thì bảo
http://i21.photobucket.com/albums/b298/rebecca_tin44b/miukhung2dc1.gif
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.