Chương 320: Thần bí chưởng môn nhân của Băng Thiên Nhai!
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
-Tần Lập, ngươi chuẩn bị tính sao?
Sau khi tất cả mọi người rời khỏi, Xà nữ lặng lẽ tiến vào phòng Tần Lập. Đôi mắt to linh động nhìn Tần Lập hỏi:
-Ân, lời này của ngươi là có ý gì?
Vẻ mặt của Tần Lập có chút mịt mờ nhìn Xà nữ.
-Hừ, tuy ta không phải là nhân loại nhưng cũng không thể nói là đối với nhân loại ta không có chút hiểu biết nào! Ngươi thật sự phải đưa gia tộc rời đi? Ngươi thật sự cứ như thế buông tha cho tất cả bảo vật của cc kia sao?
Xà nữ cười như không cười nhìn Tần Lập:
-Ngươi cũng đừng nghĩ là lừa ta. Ta không tin ngươi thuộc loại người tốt như thế!
-Ta thế nào mà không phải là người tốt?
Nhìn biểu tình xấu xa của Xà nữ, Tần Lập có chút bất đắc dĩ, bỗng nhiên hắn nhớ tới Thượng Quan Thi Vũ. Người dễ dàng nhận ra tâm tư của mình vốn cũng chỉ có nàng, không ngờ hiện tại lại có thêm một xà nữ!
Trừ hai người này ra, ngay cả Lãnh Dao cũng không thể rõ tâm tư của mình!
-Đúng vậy, ta vì sao phải đưa tộc nhân rời đi! Nơi cực Tây bên kia nếu có thể đi qua đại lục, tiến vào chỗ chúng ta một cách dễ dàng thì ngàn vạn năm qua, chỉ sợ là rất nhiều thần bí chi địa đều đã bị tiêu diệt! Nếu ta không phán đoán sai thì võ giả Phá Toái Hư Không chạy thoát kia chính là người của nơi cực Tây. Hắn bị trọng thương như thế thì cũng không sống được bao lâu nữa! Nếu ta không thể nhân cơ hội này tiêu diệt sạch bọn chúng thì mới chân chính là hậu hoạn vô cùng!
Tần Lập nhẹ giọng nói xong, hai mắt bắn ra hai đạo sát khí nhàn nhạt! Xà nữ hài lòng gật gật đầu, hừ một tiếng rồi nói:
-Đây mới là đúng!
Lúc này, đột nhiên có người tiến đến truyền lời nói:
-Tần Lập thiếu gia, Chưởng môn Băng Thiên Nhai muốn gặp!
-Nga?
Tần Lập đứng dậy, nhìn thoáng qua Xà nữ, khẽ cười nói:
-Xem ra chúng ta vẫn còn minh hữu!
Xà nữ bĩu môi, lặng lẽ thối lui.
Tần Lập đi nghênh đón, nhìn thấy vị Chưởng môn thần bí của Băng Thiên Nhai liền khom người cười nói:
-Tiền bối muốn gặp Tần Lập thì chỉ cần nói một tiếng Tần Lập sẽ đi tới bái kiến mà!
-Hà hà, không sao, không sao!
Tính tình vị Chưởng môn thần bí của Băng Thiên Nhai có vẻ rất hào sảng. Điều này, từ ngày tổ chức đại hôn của Trầm Nhạc hắn đã nhìn ra. Ngay cả đồ đệ Lãnh Phương Phỉ của nàng tuy thanh lãnh nhưng trên thực tế lại cực kì hào sảng.
Tần Lập dẫn nữ Chưởng môn của Băng Thiên Nhai qua phòng khách, Lãnh Dao liền bưng nước trà lên, vừa muốn lui ra thì nữ Chưởng môn đột nhiên mở miệng nói:
-Cô nương, ngươi có bằng lòng bái vào Băng Thiên Nhai, trở thành quan môn đệ tử của ta không?
Tần Lập và Lãnh Dao đều ngẩn ra, không ngờ được rằng đường đường là Chưởng môn của Băng Thiên Nhai mà lại nói ra lời này. Nói thật là bái vào Băng Thiên Nhai thì đối với Lãnh Dao đúng là trăm điều lợi mà không một điều hại! Nội tình Băng Thiên Nhai thâm hậu, lại là môn phái thần bí. Tuyết ngân đóng băng ngàn dặm kia cũng chưa từng có ai có thể xuyên qua được!
Vị Chưởng môn thần bí kia lại mỉm cười nói tiếp:
-Không cần hiểu lầm ta! Ta chỉ là do nhìn trúng tư chất của ngươi, khí chất lại hợp với môn phong của Băng Thiên Nhai ta! Hơn nữa, Băng Thiên Nhai cũng không cấm nam nữ kết hôn. Ngươi xem, đồ đệ bảo bối Lãnh Phương Phỉ của ta không phải là vừa được gả cho Trầm Nhạc đó sao?
Tần Lập nhìn Lãnh Dao. Loại chuyện này hắn cũng không thể thay mặt nàng quyết định được!
Đôi mắt của Lãnh Dao ban đầu là chăm chú nhìn Tần Lập một hồi, khẽ cắn môi, trong lòng dường như đang đấu tranh kịch liệt. Thật lâu sau, nàng mới chậm rãi lắc đầu, nói:
-Hảo ý của tiền bối, Lãnh Dao tâm lĩnh nhưng Lãnh Dao...không muốn đi!
-Aiz.....
Trong mắt vị Chưởng môn thần bí của Băng Thiên Nhai tràn ngập vẻ thất vọng, thở dài một tiếng sau đó mới nói:
-Thôi vậy! Ai cũng có cơ duyên của riêng mình, không thể cưỡng cầu được! Tiểu cô nương, ta quen biết với ngươi cũng coi như hữu duyên. Nơi này ta có một quyển công pháp, một quyển chiến kỹ tặng cho ngươi vậy! Tuy không tính là bí tịch Thần cấp nhưng trên xx này cũng có thể coi như bảo bối!
-A, điều này sao được!
Tần Lập vội vàng nói.
Chưởng môn của Băng Thiên Nhai nguýt Tần Lập một cái, nói:
-Đi đi đi, chuyện của nữ nhân chúng ta, ngươi xen vào làm gì? Tiểu cô nương, ngươi không phải ngượng ngùng. Nếu thật sự băn khoăn thì có thể làm một ký danh đệ tử của Băng Thiên Nhai ta! Như vậy thì tương lai ngươi ở trên xx cũng không có ai dám dễ dàng khi dễ ngươi!
-Điều này...có được không?
Trong lòng Lãnh Dao cũng có chút cảm động, hai mắt lại nhìn về phía Tần Lập!
Tần Lập cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ nhân tình này nhận chính là nhận, không nhận cũng phải nhận! Hắn hơi khẽ gật đầu nói:
-Đây là cơ duyên của ngươi, nhanh cảm ơn...!
Tần Lập lúc này mới đột nhiên nhận ra mình không ngờ lại không biết tên của Chưởng môn Băng Thiên Nhai.
-Ta là Lãnh Diễm Như, Băng Thiên Nhai gần như toàn bộ đệ tử đều là nữ tử, đa số lại là cô nhi cho nên danh tính gần như đều theo tên người sáng lập!
“Vị Chưởng môn thần bí của Băng Thiên Nhai này cũng không lạnh lùng như người bên ngoài tưởng tượng! Ngược lại, từ trong giọng nói của nàng thì xem ra đây cũng là một người rất nhiệt tình! Khó trách không ngờ lại cũng giống như Lãnh Dao.” trong lòng Tần Lập thầm nghĩ.
Lúc này Lãnh Dao liền quỳ xuống làm lễ bái sư. Lãnh Diễm Như tủm tỉm cười, nhận ba bái của Lãnh Dao, sau đó nâng Lãnh Dao dậy cười nói:
-Tốt, tốt! Đồ đệ ngoan!
Sau chuyện này, Lãnh Diễm Như ngồi đối diện với Tần Lập. Trong phòng này cũng chỉ có hai người nhưng khăn che trên mặt của Lãnh Diễm Như vẫn không tháo xuống, đây dường như đã là một thói quen của nàng, dù là trong Băng Thiên Nhai cũng rất ít người từng thấy qua khuôn mặt nàng!
-Tần Lập, ngươi cảm thấy tình thế trước đây trên xx như thế nào?
Đôi mắt của Lãnh Diễm Như chăm chú nhìn vào mặt Tần Lập bình thản nói.
-Cũng không như thế nào cả! Trước đây như thế nào thì bây giờ vẫn thế!
Tần Lập cười đáp.
-Ồ! Ngươi cảm thấy nơi cực Tây không phải là một cái uy hiếp sao?
Ánh mắt Lãnh Diễm Như lộ ra chút hào hứng, cười hỏi ngược lại.
-Nơi cực Tây, thực sự Lãnh Môn chủ cho rằng bọn họ thật sự có uy hiếp sao?
Tần Lập cười tự giễu, nói:
-Có một số người cũng không tránh khỏi rất đề cao chính mình!
-Hà hà, lời này của Tần công tử đúng là hợp ý với ta!
Lãnh Diễm Như sóng mắt như nước, cười vài tiếng sang sảng rồi mới khinh thường nói:
-Trên xx này, siêu cấp thế lực cũng tốt, cao cấp thế lực cũng tốt, thậm chí...tính cả trung cấp và các tiểu tộc tiểu phái thì gần như không có một gia tộc nào là không có dã tâm! Mà loại dã tâm này trong thời thái bình thịnh thế tất nhiên không thể biểu hiện ta toàn bộ! Nhưng nếu tới loạn thế, mặc kệ là đại quỷ hay tiểu quỷ đều muốn một phen thành danh!
Nghe được thanh âm lạnh như băng của Lãnh Diễm Như, trong lòng Tần Lập cười khổ. Vị môn chủ này đúng là có tính cách ghét ác như thù, vì thế cười nói:
-Lãnh môn chủ cần gì phải để ý tới những người đó, Băng Thiên Nhai tự mình hình thành một thể, cho dù có người muốn đảo loạn xx này thì cũng không thể tìm tới cửa của Băng Thiên Nhai mà!
-Hừ, ai bảo? Mấy năm nay ít nhất có ba mươi mấy người của các gia tộc bước chân lên phía Tây của Tuyết Nguyên, thoạt nhìn là tìm kiếm Thiên niên Tuyết Niên, linh vật duy nhất chỉ có trên Tuyết Nguyên nhưng thực tế lại không phải đặt chủ ý lên Băng Thiên Nhai đó sao? Dù sao, Băng Thiên Nhai là chưởng quản của nhiều tài nguyên nhất trên Tuyết Nguyên! Mà lúc này đây, Lâm gia cũng tốt, Trầm gia cũng tốt, đều không có lòng tốt gì! Ta đến cũng chỉ muốn nhắc nhở Tần công tử một câu, phải rất cẩn thận đối với bọn họ! Ngàn vạn lần đừng tưởng rằng có giao tình tốt với đám con cháu của bọn họ là đã có giao tình tốt với gia tộc bọn họ!
-Vẫn phải cảm ơn sự nhắc nhở của Lãnh môn chủ!
Tần Lập chân thành nói lời cảm tạ đối với Lãnh Diễm Như, sau đó cười nói:
-Một cái cc, chỉ mấy chục năm cũng đủ để biến thành một con ác thú như thế! Tại hạ trẻ người non dạ, gia tộc yếu nhỏ, sẽ không tham dự loại chuyện này!
Hai mắt của Lãnh Diễm Như nhìn chằm chằm Tần Lập hồi lâu, cặp mắt như muốn nhìn thấu thâm sâu của đối phương, mãi lúc sau mới lộ ra vẻ mỉm cười nói:
-Băng Thiên Nhai cũng không tham dự vào chuyện này. Đối với việc đánh giết, chúng ta cũng không có chút hứng thú nào! Chỉ hi vọng thời điểm Tần công tử quật khởi có thể dành cho Băng Thiên Nhai vài phần tình cảm!
Tần Lập cười nói:
-Ta dù có phát triển hơn nữa sợ rằng cũng không có tư cách đánh đồng với Băng Thiên Nhai!
Lãnh Diễm Như cười đứng lên, nhìn Tần Lập một cái thật sâu:
-Hơn nữa ngày đó chưa chắc đã xa! Chúc Tần công tử may mắn!
Nói xong nhẹ nhàng bước đi. Tần Lập tiễn bước Lãnh Diễm Như, nhìn bóng dáng của nàng đi xa, đứng nơi đó dường như đang suy nghĩ điều gì!
Xem ra, từ “hắn” trong miệng xà nữ, lực ảnh hưởng của ta đối với những siêu cấp thế lực này đúng là không chỉ đôi chút nữa điểm! Nguyên nhân rất đơn giản, cho dù những siêu cấp thế lực như Thiên Cơ Môn, Lâm gia, Tàng Kiếm Sơn Trang muốn đá văng mình ra, vì lợi ích của cc đã tới mức độ đỏ con mắt! Như vậy, không ai trực tiếp đem đầu kiếm chỉ về chính mình!
Đối với “hắn” kia, cho tới bây giờ Tần Lập vẫn không cho rằng đó là lão viên kia! Không phải là lão viên không trợ giúp mình là là Bạch Trung Sơn không có loại thực lực khiến cho tất cả những võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không trong xx phải sợ hãi! Thử nghĩ xem, một vị Chí Tôn, người ta sợ hãi nhưng Chí Tôn cũng không sợ!
Cho nên hiển nhiên là một người khác! Nhưng trong trí nhớ của Hô Diên Bác mà Tần Lập kế thừa không có cái gì liên quan cả! Tới lúc này, Tần Lập rốt cuộc hiểu ra rằng, những thứ Hô Diên Bác cho mình kế thừa cũng không phải là toàn bộ trí nhớ mà là có lựa chọn!
Hơn nữa, bởi vì chút trí nhớ này quá mức mờ mịt. Nếu muốn từ trong đó phát hiện ra điều gì thì gần như là một chuyện tình không có khả năng!
Trừ phi có một ngày chính mình có thể thấy rõ ràng toàn cảnh thức hải khổng lồ của người ta thì mới có thể phát hiện ra những thứ mà Hô Diên Bác cho mình kế thừa!
Về phần vì sao người kia trợ giúp mình, Tần Lập đồng dạng rất nghi hoặc. Hiện tại hắn đoán, nhiều khả năng là trước khi Hô Diên Bác gặp được Xà nữ thì từng gặp một đại gia hỏa!
Sau đó, Gia chủ Tiền gia Tiền Đa Đa cũng lần nữa tiến tới bái phỏng Tần Lập. Tần Lập thập phần nhiệt tình tiếp đãi vị gia chủ nho nhã mà đã giúp mình vào thời khắc mấu chốt nhất! Mà lời nói của vị gia chủ Tiền gia này khiến cho Tần Lập không thể không lần nữa đánh giá cao hơn vài phần!
Sau khi tất cả mọi người rời khỏi, Xà nữ lặng lẽ tiến vào phòng Tần Lập. Đôi mắt to linh động nhìn Tần Lập hỏi:
-Ân, lời này của ngươi là có ý gì?
Vẻ mặt của Tần Lập có chút mịt mờ nhìn Xà nữ.
-Hừ, tuy ta không phải là nhân loại nhưng cũng không thể nói là đối với nhân loại ta không có chút hiểu biết nào! Ngươi thật sự phải đưa gia tộc rời đi? Ngươi thật sự cứ như thế buông tha cho tất cả bảo vật của cc kia sao?
Xà nữ cười như không cười nhìn Tần Lập:
-Ngươi cũng đừng nghĩ là lừa ta. Ta không tin ngươi thuộc loại người tốt như thế!
-Ta thế nào mà không phải là người tốt?
Nhìn biểu tình xấu xa của Xà nữ, Tần Lập có chút bất đắc dĩ, bỗng nhiên hắn nhớ tới Thượng Quan Thi Vũ. Người dễ dàng nhận ra tâm tư của mình vốn cũng chỉ có nàng, không ngờ hiện tại lại có thêm một xà nữ!
Trừ hai người này ra, ngay cả Lãnh Dao cũng không thể rõ tâm tư của mình!
-Đúng vậy, ta vì sao phải đưa tộc nhân rời đi! Nơi cực Tây bên kia nếu có thể đi qua đại lục, tiến vào chỗ chúng ta một cách dễ dàng thì ngàn vạn năm qua, chỉ sợ là rất nhiều thần bí chi địa đều đã bị tiêu diệt! Nếu ta không phán đoán sai thì võ giả Phá Toái Hư Không chạy thoát kia chính là người của nơi cực Tây. Hắn bị trọng thương như thế thì cũng không sống được bao lâu nữa! Nếu ta không thể nhân cơ hội này tiêu diệt sạch bọn chúng thì mới chân chính là hậu hoạn vô cùng!
Tần Lập nhẹ giọng nói xong, hai mắt bắn ra hai đạo sát khí nhàn nhạt! Xà nữ hài lòng gật gật đầu, hừ một tiếng rồi nói:
-Đây mới là đúng!
Lúc này, đột nhiên có người tiến đến truyền lời nói:
-Tần Lập thiếu gia, Chưởng môn Băng Thiên Nhai muốn gặp!
-Nga?
Tần Lập đứng dậy, nhìn thoáng qua Xà nữ, khẽ cười nói:
-Xem ra chúng ta vẫn còn minh hữu!
Xà nữ bĩu môi, lặng lẽ thối lui.
Tần Lập đi nghênh đón, nhìn thấy vị Chưởng môn thần bí của Băng Thiên Nhai liền khom người cười nói:
-Tiền bối muốn gặp Tần Lập thì chỉ cần nói một tiếng Tần Lập sẽ đi tới bái kiến mà!
-Hà hà, không sao, không sao!
Tính tình vị Chưởng môn thần bí của Băng Thiên Nhai có vẻ rất hào sảng. Điều này, từ ngày tổ chức đại hôn của Trầm Nhạc hắn đã nhìn ra. Ngay cả đồ đệ Lãnh Phương Phỉ của nàng tuy thanh lãnh nhưng trên thực tế lại cực kì hào sảng.
Tần Lập dẫn nữ Chưởng môn của Băng Thiên Nhai qua phòng khách, Lãnh Dao liền bưng nước trà lên, vừa muốn lui ra thì nữ Chưởng môn đột nhiên mở miệng nói:
-Cô nương, ngươi có bằng lòng bái vào Băng Thiên Nhai, trở thành quan môn đệ tử của ta không?
Tần Lập và Lãnh Dao đều ngẩn ra, không ngờ được rằng đường đường là Chưởng môn của Băng Thiên Nhai mà lại nói ra lời này. Nói thật là bái vào Băng Thiên Nhai thì đối với Lãnh Dao đúng là trăm điều lợi mà không một điều hại! Nội tình Băng Thiên Nhai thâm hậu, lại là môn phái thần bí. Tuyết ngân đóng băng ngàn dặm kia cũng chưa từng có ai có thể xuyên qua được!
Vị Chưởng môn thần bí kia lại mỉm cười nói tiếp:
-Không cần hiểu lầm ta! Ta chỉ là do nhìn trúng tư chất của ngươi, khí chất lại hợp với môn phong của Băng Thiên Nhai ta! Hơn nữa, Băng Thiên Nhai cũng không cấm nam nữ kết hôn. Ngươi xem, đồ đệ bảo bối Lãnh Phương Phỉ của ta không phải là vừa được gả cho Trầm Nhạc đó sao?
Tần Lập nhìn Lãnh Dao. Loại chuyện này hắn cũng không thể thay mặt nàng quyết định được!
Đôi mắt của Lãnh Dao ban đầu là chăm chú nhìn Tần Lập một hồi, khẽ cắn môi, trong lòng dường như đang đấu tranh kịch liệt. Thật lâu sau, nàng mới chậm rãi lắc đầu, nói:
-Hảo ý của tiền bối, Lãnh Dao tâm lĩnh nhưng Lãnh Dao...không muốn đi!
-Aiz.....
Trong mắt vị Chưởng môn thần bí của Băng Thiên Nhai tràn ngập vẻ thất vọng, thở dài một tiếng sau đó mới nói:
-Thôi vậy! Ai cũng có cơ duyên của riêng mình, không thể cưỡng cầu được! Tiểu cô nương, ta quen biết với ngươi cũng coi như hữu duyên. Nơi này ta có một quyển công pháp, một quyển chiến kỹ tặng cho ngươi vậy! Tuy không tính là bí tịch Thần cấp nhưng trên xx này cũng có thể coi như bảo bối!
-A, điều này sao được!
Tần Lập vội vàng nói.
Chưởng môn của Băng Thiên Nhai nguýt Tần Lập một cái, nói:
-Đi đi đi, chuyện của nữ nhân chúng ta, ngươi xen vào làm gì? Tiểu cô nương, ngươi không phải ngượng ngùng. Nếu thật sự băn khoăn thì có thể làm một ký danh đệ tử của Băng Thiên Nhai ta! Như vậy thì tương lai ngươi ở trên xx cũng không có ai dám dễ dàng khi dễ ngươi!
-Điều này...có được không?
Trong lòng Lãnh Dao cũng có chút cảm động, hai mắt lại nhìn về phía Tần Lập!
Tần Lập cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ nhân tình này nhận chính là nhận, không nhận cũng phải nhận! Hắn hơi khẽ gật đầu nói:
-Đây là cơ duyên của ngươi, nhanh cảm ơn...!
Tần Lập lúc này mới đột nhiên nhận ra mình không ngờ lại không biết tên của Chưởng môn Băng Thiên Nhai.
-Ta là Lãnh Diễm Như, Băng Thiên Nhai gần như toàn bộ đệ tử đều là nữ tử, đa số lại là cô nhi cho nên danh tính gần như đều theo tên người sáng lập!
“Vị Chưởng môn thần bí của Băng Thiên Nhai này cũng không lạnh lùng như người bên ngoài tưởng tượng! Ngược lại, từ trong giọng nói của nàng thì xem ra đây cũng là một người rất nhiệt tình! Khó trách không ngờ lại cũng giống như Lãnh Dao.” trong lòng Tần Lập thầm nghĩ.
Lúc này Lãnh Dao liền quỳ xuống làm lễ bái sư. Lãnh Diễm Như tủm tỉm cười, nhận ba bái của Lãnh Dao, sau đó nâng Lãnh Dao dậy cười nói:
-Tốt, tốt! Đồ đệ ngoan!
Sau chuyện này, Lãnh Diễm Như ngồi đối diện với Tần Lập. Trong phòng này cũng chỉ có hai người nhưng khăn che trên mặt của Lãnh Diễm Như vẫn không tháo xuống, đây dường như đã là một thói quen của nàng, dù là trong Băng Thiên Nhai cũng rất ít người từng thấy qua khuôn mặt nàng!
-Tần Lập, ngươi cảm thấy tình thế trước đây trên xx như thế nào?
Đôi mắt của Lãnh Diễm Như chăm chú nhìn vào mặt Tần Lập bình thản nói.
-Cũng không như thế nào cả! Trước đây như thế nào thì bây giờ vẫn thế!
Tần Lập cười đáp.
-Ồ! Ngươi cảm thấy nơi cực Tây không phải là một cái uy hiếp sao?
Ánh mắt Lãnh Diễm Như lộ ra chút hào hứng, cười hỏi ngược lại.
-Nơi cực Tây, thực sự Lãnh Môn chủ cho rằng bọn họ thật sự có uy hiếp sao?
Tần Lập cười tự giễu, nói:
-Có một số người cũng không tránh khỏi rất đề cao chính mình!
-Hà hà, lời này của Tần công tử đúng là hợp ý với ta!
Lãnh Diễm Như sóng mắt như nước, cười vài tiếng sang sảng rồi mới khinh thường nói:
-Trên xx này, siêu cấp thế lực cũng tốt, cao cấp thế lực cũng tốt, thậm chí...tính cả trung cấp và các tiểu tộc tiểu phái thì gần như không có một gia tộc nào là không có dã tâm! Mà loại dã tâm này trong thời thái bình thịnh thế tất nhiên không thể biểu hiện ta toàn bộ! Nhưng nếu tới loạn thế, mặc kệ là đại quỷ hay tiểu quỷ đều muốn một phen thành danh!
Nghe được thanh âm lạnh như băng của Lãnh Diễm Như, trong lòng Tần Lập cười khổ. Vị môn chủ này đúng là có tính cách ghét ác như thù, vì thế cười nói:
-Lãnh môn chủ cần gì phải để ý tới những người đó, Băng Thiên Nhai tự mình hình thành một thể, cho dù có người muốn đảo loạn xx này thì cũng không thể tìm tới cửa của Băng Thiên Nhai mà!
-Hừ, ai bảo? Mấy năm nay ít nhất có ba mươi mấy người của các gia tộc bước chân lên phía Tây của Tuyết Nguyên, thoạt nhìn là tìm kiếm Thiên niên Tuyết Niên, linh vật duy nhất chỉ có trên Tuyết Nguyên nhưng thực tế lại không phải đặt chủ ý lên Băng Thiên Nhai đó sao? Dù sao, Băng Thiên Nhai là chưởng quản của nhiều tài nguyên nhất trên Tuyết Nguyên! Mà lúc này đây, Lâm gia cũng tốt, Trầm gia cũng tốt, đều không có lòng tốt gì! Ta đến cũng chỉ muốn nhắc nhở Tần công tử một câu, phải rất cẩn thận đối với bọn họ! Ngàn vạn lần đừng tưởng rằng có giao tình tốt với đám con cháu của bọn họ là đã có giao tình tốt với gia tộc bọn họ!
-Vẫn phải cảm ơn sự nhắc nhở của Lãnh môn chủ!
Tần Lập chân thành nói lời cảm tạ đối với Lãnh Diễm Như, sau đó cười nói:
-Một cái cc, chỉ mấy chục năm cũng đủ để biến thành một con ác thú như thế! Tại hạ trẻ người non dạ, gia tộc yếu nhỏ, sẽ không tham dự loại chuyện này!
Hai mắt của Lãnh Diễm Như nhìn chằm chằm Tần Lập hồi lâu, cặp mắt như muốn nhìn thấu thâm sâu của đối phương, mãi lúc sau mới lộ ra vẻ mỉm cười nói:
-Băng Thiên Nhai cũng không tham dự vào chuyện này. Đối với việc đánh giết, chúng ta cũng không có chút hứng thú nào! Chỉ hi vọng thời điểm Tần công tử quật khởi có thể dành cho Băng Thiên Nhai vài phần tình cảm!
Tần Lập cười nói:
-Ta dù có phát triển hơn nữa sợ rằng cũng không có tư cách đánh đồng với Băng Thiên Nhai!
Lãnh Diễm Như cười đứng lên, nhìn Tần Lập một cái thật sâu:
-Hơn nữa ngày đó chưa chắc đã xa! Chúc Tần công tử may mắn!
Nói xong nhẹ nhàng bước đi. Tần Lập tiễn bước Lãnh Diễm Như, nhìn bóng dáng của nàng đi xa, đứng nơi đó dường như đang suy nghĩ điều gì!
Xem ra, từ “hắn” trong miệng xà nữ, lực ảnh hưởng của ta đối với những siêu cấp thế lực này đúng là không chỉ đôi chút nữa điểm! Nguyên nhân rất đơn giản, cho dù những siêu cấp thế lực như Thiên Cơ Môn, Lâm gia, Tàng Kiếm Sơn Trang muốn đá văng mình ra, vì lợi ích của cc đã tới mức độ đỏ con mắt! Như vậy, không ai trực tiếp đem đầu kiếm chỉ về chính mình!
Đối với “hắn” kia, cho tới bây giờ Tần Lập vẫn không cho rằng đó là lão viên kia! Không phải là lão viên không trợ giúp mình là là Bạch Trung Sơn không có loại thực lực khiến cho tất cả những võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không trong xx phải sợ hãi! Thử nghĩ xem, một vị Chí Tôn, người ta sợ hãi nhưng Chí Tôn cũng không sợ!
Cho nên hiển nhiên là một người khác! Nhưng trong trí nhớ của Hô Diên Bác mà Tần Lập kế thừa không có cái gì liên quan cả! Tới lúc này, Tần Lập rốt cuộc hiểu ra rằng, những thứ Hô Diên Bác cho mình kế thừa cũng không phải là toàn bộ trí nhớ mà là có lựa chọn!
Hơn nữa, bởi vì chút trí nhớ này quá mức mờ mịt. Nếu muốn từ trong đó phát hiện ra điều gì thì gần như là một chuyện tình không có khả năng!
Trừ phi có một ngày chính mình có thể thấy rõ ràng toàn cảnh thức hải khổng lồ của người ta thì mới có thể phát hiện ra những thứ mà Hô Diên Bác cho mình kế thừa!
Về phần vì sao người kia trợ giúp mình, Tần Lập đồng dạng rất nghi hoặc. Hiện tại hắn đoán, nhiều khả năng là trước khi Hô Diên Bác gặp được Xà nữ thì từng gặp một đại gia hỏa!
Sau đó, Gia chủ Tiền gia Tiền Đa Đa cũng lần nữa tiến tới bái phỏng Tần Lập. Tần Lập thập phần nhiệt tình tiếp đãi vị gia chủ nho nhã mà đã giúp mình vào thời khắc mấu chốt nhất! Mà lời nói của vị gia chủ Tiền gia này khiến cho Tần Lập không thể không lần nữa đánh giá cao hơn vài phần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.