Chương 174: Thế không thể chống cự!
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
Tiếng nói vang tới tai người khác thì không có cảm giác gì. Nhưng rơi vào tai hai võ giả Phá Thiên thì quả thực như một tiếng sấm sét, ầm ầm bùng nổ!
Hai người này sắc mặt đại biến, thân mình không kìm được lui về sau vài bước!
Một màn này khiến cho người xem lập tức cả kinh, cả đám người như hóa thành rối gỗ, khó tin đứng nhìn cảnh trước mắt.
Có thể giết cho cung phụng Thiên cấp tới hoa rơi nước chảy, chết hơn nửa, gần như bằng thực lực hai người hủy diệt toàn bộ Thanh Long quốc!
Nhưng hiện giờ, đối mặt với vẻ mặt tươi cười ngại ngùng của thiếu niên, hai người không ngờ phải lui! Không ngờ, cứ như vậy mà lui!
- Triệu Tinh Hà, sao ngươi không nói câu nào? Không phải ngươi hy vọng ta tới sao? Sao giờ lại không nói?
Vẻ mặt Tần Lập thong dong, hắn cười nhạt, khuôn mặt đã khôi phục lại dung mạo của quý tộc nghèo túng Đại Tề quốc kia.
Trên thân Tần Lập rõ ràng không có khí thế uy áp gì phát ra, nhưng Triệu Tinh Hà đột nhiên cảm thấy, một áp lực cực lớn như một tảng đá lớn nặng ngàn cân đang đè lên ngực hắn.
- Tần Lập, hôm nay chính là ngày chết của ngươi! Bổn vương xem xem ngươi có thể càn rỡ tới ngày mai không!
Dưới tình thế cấp bách, Triệu Tinh Hà không ngờ lại nói loạn lên, nói ra hai chữ bổn vương, sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên sự sợ hãi nồng đậm.
- Triệu Tinh Hà, ngươi không xứng làm vua! Còn dám tự nhận sao? Ngươi, đồ súc sinh khốn kiếp, bệ hạ chết thế nào?
Một tiếng của Tần Lập ẩn chứa sức mạnh tinh thần cực lớn.
Tinh thần Triệu Tinh Hà hoảng hốt, thì thào:
- Ta để cho người ta giết, là ta để cho hai vị cung phụng phá nát kinh mạch lão. Hừ, ai khiến lão muốn phế địa vị Thái tử của ta! Bày đặt từ chối điều kiện tốt của Tân Tần quốc, còn muốn liều chết chiến một trận. Ta phải ngăn cản lão!
Lời nầy của Triệu Tinh Hà vừa ra, liền khiến đại thần vốn hạ quyết tâm chung một đường với Triệu Tinh hà cũng phải hoảng sợ, khó tin nhìn một màn trước mắt. Từ vẻ mặt oán độc cùng với thần sắc đắc ý của Triệu Tinh Hà có thể thấy được, đây là lời nói đã tích lại trong lòng hắn rất lâu rồi.
Hai võ giả Phá Thiên hoảng sợ, vừa mới nghĩ đến việc lên tiếng thức tỉnh Triệu Tinh Hà thì một cỗ khí thế kinh thiên dâng lên từ người Tần Lập. Hơn nữa, càng khiến người ta sợ hãi, khí thế này lại không ảnh hưởng đến những người khác, chỉ chiếu thẳng tới hai người, lập tức đè ngay lời nói vừa đến miệng của họ lại!
Cảm giác này, thực giống như lúc giận đến tím mặt, chuẩn bị đánh người thì bị người hung hăng cho một cái tát, lập tức choáng đầu hoa mắt không còn chút khí lực nào nữa.
- Hoặc là chết, hoặc là cút!
Lời nói của Tần Lập bộc phát ra sắc bén như đao phong.
Hai võ giả cảnh giới Phá Thiên trong mắt người thế tục chính là tuyệt thế cường giả, là nhân vật gần như đã được thần thánh hóa, liếc mắt nhìn nhau một cái, không ngờ lại cùng lúc làm ra một động tác.
Thân mình họ mạnh mẽ lui cấp tốc về phía sau, chưởng phá vỡ bức tường nặng nề sau lưng, bụi bốc lên mù mịt. Hành động giống như sấm vang chớp giật, nhanh chóng biến mất trong đêm khuya mịt mù.
Chỉ hận cha mẹ sinh ra ít mất hai cái chân.
Thị vệ trong ngoài hoàng cung bị một màn bất thình lình này khiến cho sững sờ, sau khi phản ứng lại mới ào ào tiến vào từ cái lỗ hổng to tướng kia, tấn công.
Tần Lập ngẩng đầu, quát một tiếng:
- Cút!
Một luồng uy áp khổng lồ trong giây lát tràn ra theo tiếng quát. Đám thị vệ hoàng gia vừa mới tiến vào, còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra lập tức bị luồng uy áp mạnh mẽ của Tần Lập hất văng ra ngoài, giống như một đám rác rưởi.
Sắc mặt Triệu Tinh Hà ửng hồng, dường như vừa mới tỉnh lại từ cơn mê, hơn nữa, hắn không nhớ chút nào về những điều mình vừa nói.
Ngẩng đầu, hắn mù mờ nhìn những thần sắc khác nhau ở dưới. Quần thần đang nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, mơ màng hỏi:
- Các ngươi, làm sao vậy?
Trên yên hội, cựu thần đầu tiên đứng ra tỏ thái độ trung thành, giờ phút này các nếp nhăn trên mặt thành màu xám trắng, run rẩy đứng ra, nhìn Triệu Tinh Hà rồi chậm rãi quỳ xuống, hai hàng lệ đục ngầu, nức nở nói:
- Bệ hạ, tiên hoàng, thật là do ngươi giết sao? Cựu thần không tin, cựu thần không tin!
- Cái gì, ngươi nói cái gì? Sao ta lại giết phụ hoàng mình chứ? Nói đùa gì đây? Đây là nói bậy, là nói bừa! Là ngươi âm mưu đúng không? Tần Lập, nhất định là ngươi, nhất định là ngươi…
Sắc mặt Triệu Tinh Hà tái nhợt, như người tâm thần, thân mình lui về sau hai bước ngã ngồi xuống đất. Chiếc vương miện sáng ngời huy hoàng, một thân hoàng bào khí chất ung dung mặc trên người hắn, giờ phút này lại có vẻ buồn cười, chẳng ra cái gì cả.
Tình cảnh này đến ngay cả các đại thần vốn trung thành với hắn, cũng đều quay mặt đi. Thật sự còn nói được cái gì nữa?
- Có câu hổ dữ không ăn thịt con, cầm thú là thế, cầm thú là thế! Tân Tần quốc thực lực mạnh mẽ, đánh bừa không bằng cầu hòa, ít nhất, còn có thể cam đoan địa vị một thuộc quốc. Lão phu tự nhận, làm như thế không có sai! Chiến tranh, giết chóc, nghe thì có vẻ nhiệt huyết, nhưng, đó là người chết đó! Sẽ có bao nhiêu gia đình bị chia rẽ, sẽ có bao nhiêu trẻ nhỏ mất đi gia đình người thân, lại có bao nhiêu nữ nhân từ nay về sau thủ tiết!
Vị cựu thần lệ rơi đầy mặt nói xong, mọi người ở đây, không có ai lên tiếng phản bác. Chiến tranh, từ trước tới giờ chính là đứng trên máu tươi, điểm ấy, là người ai cũng phải hiểu.
- Nhất tướng công thành vạn cốt khô, năm đó, lão phu cũng từng tràn đầy nhiệt huyết như thế, mà giờ, lão phu lại sợ chết. Ngươi tống xuất công chúa đi để kết thân, lão phu cũng có thể lý giải được. Nữ nhân, cho dù là công chú tôn quý, cuối cùng cũng phải lập gia đình, gả cho ai được đây? Không bằng gả cho một quốc quân cường đại! Nhưng mà, lão phu, là tam triêu nguyên lão! Tính cả kim triêu thì chính là tứ triêu! Một người, điều cơ bản nhất, chính là đạo hiếu! Ngay cả phụ thân của mình còn có thể giết hại, ngươi còn có ai không dám giết, sẽ không giết? Lão phu, lão phu không đủ tư cách làm một Tứ triêu nguyên lão! Lão phu từ quan hồi hương, hồi hương, từ từ mà sống đi!
Vị cựu thần run rẩy đứng dậy, đi từng bước một, chậm rãi, đi ra ngoài cung.
Những người vốn cười chê khinh thường lão, giờ phút này nhìn bóng dáng tràn ngập bi thương của lão nhân, cũng không biết nên nói gì cho tốt.
- Ta cũng cáo lui!
- Lão phu cũng đi thôi.
- Bản tướng quân cũng đi thôi! Mẹ nó, mẹ nó!
Văn võ đầy điện, nhưng lại không có một người, tự xưng vi thần!
Trong khoảnh khắc, đã đi hết không còn một người.
Thái tổ hoàng đế của Thanh Long quốc năm xưa Thanh Long Đằng, bằng vào thân phận con hoang, kiến quốc lập gia, điều coi trọng nhất, chính là đạo hiếu!
Cho dù là kẻ cùng hung cực ác, chẳng sợ tay đầy máu tươi, chẳng sợ lòng tham không đáy. Nhưng người này nếu là đứa con có hiếu, Triệu Long Đằng liền trọng dụng!
Bởi vì, trong lòng người này, còn có một nguyên tắc giới hạn!
Ngay cả cha mẹ ruột còn có thể phụ bạc, còn có ai hắn không thể phụ?
- Triệu Tinh Hà, ngươi tự mình kết thúc đi!
Tần Lập thương hại nhìn Triệu Tinh Hà ngã ngồi dưới đất, nhìn như kẻ ngu dại, thản nhiên nói.
Buông tha hắn? Tần Lập chưa từng có thói quen buông tha địch nhân của mình.
- Dựa vào cái gì? Ta là kẻ đứng đầu thiên hạ! Ai dám bức tử ta?
Triệu Tinh Hà vụt đứng dậy, nhìn Tần Lập cười điên cuồng nói:
- Tần Lập, ngươi là Tần Lập đúng không? Ha ha, dù ngươi hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi! Thượng Quan gia cũng có gián điệp ngầm. Chế dược sư kia của ngươi chính là người trong nghiệp đoàn thợ săn của thành Hoàng Sa nắm đó đúng không? Nàng rất được! Còn có nữ nhân họ Bộ kia nữa cũng rất được. Ta đã quyết định, nạp họ làm phi tử! Phàm là nữ nhân của ngươi, ta đều cướp hết! Đúng rồi, còn có khuê nữ của Thượng Quan gia kia nữa, là vị hôn thể của ngươi đó. Ha ha ha, ta quyết định, phong nàng làm hậu! Ngươi nói sao? Ta sẽ phái cung phụng của ta đi tới thành Hoàng Sa, diệt lão chó Trần Diệc Hàn, còn có con cá lọt lưới này nữa, ha ha.
Tiếng cười điên cuồng của Triệu Tinh Hà chợt tắc nghẹn. Từ mi tâm của hắn hiện lên một cái lỗ đỏ sẫm, chậm rãi mở rộng. Phù một tiếng, thân mình Triệu Tinh Hà ngã xuống đất, hai mắt vẫn còn trợn trừng, dường như không thể tin được, Tần Lập có thể ra tay giết mình.
Tần Lập thở phào một hơi, thầm nghĩ: Triệu Tinh Hà, chết trên tay ta còn thoải mái hơn so với chết trên tay huynh đệ của chính ngươi nhiều lắm!
- Triệu Tinh Hải, ta giúp ngươi không phải đeo ác danh giết huynh, ngươi nợ ta một nhân tình!
Tần Lập nói xong, thân hình phi lên trời, lập tức biến mất giữa bóng đếm mờ mịt.
Từ bóng tối trong đại sảnh yến hội, một thanh niên chậm rãi đi ra, mặt như quan ngọc, cử chỉ nhanh nhẹn. Trong mắt hắn là vô tận vui sướng. Nhưng hắn có thể khống chế tốt tâm tình mình, thản nhiên phân phó:
- Hoàng huynh bị sát thủ phục kích, gặp chuyện bỏ mình, Tần Hầu đang đuổi theo hung thủ.
Từ đằng sau truyền tới tiếng trả lời lạnh nhạt:
- Vâng, bệ hạ!
- Mặt khác, phong Tần Hầu là nhất đẳng Công Tước! Thành Hoàng Sa ban cho Tần Công tước làm đất phong vĩnh cửu, nhưng, gọi là công quốc!
- Rõ!
- Tuân lệnh!
- Vâng!
Thân thể Tần Lập như một làn khói nhẹ, sau khi ra khỏi hoàng cung thì đứng trên một con đường cái. Hắn thả thần thức ra, chung quanh phạm vi năm dặm quanh hoàng thành, tất cả các khí tức mạnh mẽ đồng thời tiến vào trong đầu Tần Lập.
Ngắm chuẩn một phương hướng, Tần Lập chợt biến mất.
Ngay sau đó, cánh cửa của một ngôi nhà dân bình thường chợt mở ra, một lão già chậm rãi đi ra. Tay phải của lão già bị chặt đứt, tuổi già sức yếu, bộ dạng yếu đuối.
- Ngươi tới rồi?
- Đã tới.
- Hắn đã chết?
- Phải!
Trong lúc hai người nói chuyện, mười phần đơn giản, thậm chí không cần hỏi nhiều cũng biết.
- Ta chỉ biết, ngươi sẽ không bỏ qua ta.
Người kia ngẩng đầu, khuôn mặt đờ đẫn đối mặt với Tần Lập.
- Biết thì sao không rời đi?
- Không nghĩ tới.
Trên mặt ngươi nọ hiện ra thần sắc tưởng nhớ, nhàn nhạt nói:
- Trước đây, hắn không phải người như thế.
- Không phải là ta ép buộc hắn, mà là bản tính hắn bộc lộ ra mà thôi.
Tần Lập cũng lạnh nhạt nói.
- Có lẽ vậy.
Bóng dáng kia thở dài một tiếng, tiếp:
- Sau khi ta chết, hy vọng Tần Hầu đối xử tử tế với đôi chủy của ta. Song chủy này, cho dù là thân thể của tuyệt đỉnh cường giả mà bị đâm trúng, thì cũng chỉ có còn đường chết! Đáng tiếc, ta không phải đối thủ của Tần Hầu.
Người kia nói xong, vẻ mặt cười thảm, khóe miệng tràn ra một dòng máu tươi, thân mình chậm rãi xụi lơ trên mặt đất.
Keng một tiếng, cặp chủy màu lam hắc rơi xuống đất.
Hai người này sắc mặt đại biến, thân mình không kìm được lui về sau vài bước!
Một màn này khiến cho người xem lập tức cả kinh, cả đám người như hóa thành rối gỗ, khó tin đứng nhìn cảnh trước mắt.
Có thể giết cho cung phụng Thiên cấp tới hoa rơi nước chảy, chết hơn nửa, gần như bằng thực lực hai người hủy diệt toàn bộ Thanh Long quốc!
Nhưng hiện giờ, đối mặt với vẻ mặt tươi cười ngại ngùng của thiếu niên, hai người không ngờ phải lui! Không ngờ, cứ như vậy mà lui!
- Triệu Tinh Hà, sao ngươi không nói câu nào? Không phải ngươi hy vọng ta tới sao? Sao giờ lại không nói?
Vẻ mặt Tần Lập thong dong, hắn cười nhạt, khuôn mặt đã khôi phục lại dung mạo của quý tộc nghèo túng Đại Tề quốc kia.
Trên thân Tần Lập rõ ràng không có khí thế uy áp gì phát ra, nhưng Triệu Tinh Hà đột nhiên cảm thấy, một áp lực cực lớn như một tảng đá lớn nặng ngàn cân đang đè lên ngực hắn.
- Tần Lập, hôm nay chính là ngày chết của ngươi! Bổn vương xem xem ngươi có thể càn rỡ tới ngày mai không!
Dưới tình thế cấp bách, Triệu Tinh Hà không ngờ lại nói loạn lên, nói ra hai chữ bổn vương, sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên sự sợ hãi nồng đậm.
- Triệu Tinh Hà, ngươi không xứng làm vua! Còn dám tự nhận sao? Ngươi, đồ súc sinh khốn kiếp, bệ hạ chết thế nào?
Một tiếng của Tần Lập ẩn chứa sức mạnh tinh thần cực lớn.
Tinh thần Triệu Tinh Hà hoảng hốt, thì thào:
- Ta để cho người ta giết, là ta để cho hai vị cung phụng phá nát kinh mạch lão. Hừ, ai khiến lão muốn phế địa vị Thái tử của ta! Bày đặt từ chối điều kiện tốt của Tân Tần quốc, còn muốn liều chết chiến một trận. Ta phải ngăn cản lão!
Lời nầy của Triệu Tinh Hà vừa ra, liền khiến đại thần vốn hạ quyết tâm chung một đường với Triệu Tinh hà cũng phải hoảng sợ, khó tin nhìn một màn trước mắt. Từ vẻ mặt oán độc cùng với thần sắc đắc ý của Triệu Tinh Hà có thể thấy được, đây là lời nói đã tích lại trong lòng hắn rất lâu rồi.
Hai võ giả Phá Thiên hoảng sợ, vừa mới nghĩ đến việc lên tiếng thức tỉnh Triệu Tinh Hà thì một cỗ khí thế kinh thiên dâng lên từ người Tần Lập. Hơn nữa, càng khiến người ta sợ hãi, khí thế này lại không ảnh hưởng đến những người khác, chỉ chiếu thẳng tới hai người, lập tức đè ngay lời nói vừa đến miệng của họ lại!
Cảm giác này, thực giống như lúc giận đến tím mặt, chuẩn bị đánh người thì bị người hung hăng cho một cái tát, lập tức choáng đầu hoa mắt không còn chút khí lực nào nữa.
- Hoặc là chết, hoặc là cút!
Lời nói của Tần Lập bộc phát ra sắc bén như đao phong.
Hai võ giả cảnh giới Phá Thiên trong mắt người thế tục chính là tuyệt thế cường giả, là nhân vật gần như đã được thần thánh hóa, liếc mắt nhìn nhau một cái, không ngờ lại cùng lúc làm ra một động tác.
Thân mình họ mạnh mẽ lui cấp tốc về phía sau, chưởng phá vỡ bức tường nặng nề sau lưng, bụi bốc lên mù mịt. Hành động giống như sấm vang chớp giật, nhanh chóng biến mất trong đêm khuya mịt mù.
Chỉ hận cha mẹ sinh ra ít mất hai cái chân.
Thị vệ trong ngoài hoàng cung bị một màn bất thình lình này khiến cho sững sờ, sau khi phản ứng lại mới ào ào tiến vào từ cái lỗ hổng to tướng kia, tấn công.
Tần Lập ngẩng đầu, quát một tiếng:
- Cút!
Một luồng uy áp khổng lồ trong giây lát tràn ra theo tiếng quát. Đám thị vệ hoàng gia vừa mới tiến vào, còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra lập tức bị luồng uy áp mạnh mẽ của Tần Lập hất văng ra ngoài, giống như một đám rác rưởi.
Sắc mặt Triệu Tinh Hà ửng hồng, dường như vừa mới tỉnh lại từ cơn mê, hơn nữa, hắn không nhớ chút nào về những điều mình vừa nói.
Ngẩng đầu, hắn mù mờ nhìn những thần sắc khác nhau ở dưới. Quần thần đang nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, mơ màng hỏi:
- Các ngươi, làm sao vậy?
Trên yên hội, cựu thần đầu tiên đứng ra tỏ thái độ trung thành, giờ phút này các nếp nhăn trên mặt thành màu xám trắng, run rẩy đứng ra, nhìn Triệu Tinh Hà rồi chậm rãi quỳ xuống, hai hàng lệ đục ngầu, nức nở nói:
- Bệ hạ, tiên hoàng, thật là do ngươi giết sao? Cựu thần không tin, cựu thần không tin!
- Cái gì, ngươi nói cái gì? Sao ta lại giết phụ hoàng mình chứ? Nói đùa gì đây? Đây là nói bậy, là nói bừa! Là ngươi âm mưu đúng không? Tần Lập, nhất định là ngươi, nhất định là ngươi…
Sắc mặt Triệu Tinh Hà tái nhợt, như người tâm thần, thân mình lui về sau hai bước ngã ngồi xuống đất. Chiếc vương miện sáng ngời huy hoàng, một thân hoàng bào khí chất ung dung mặc trên người hắn, giờ phút này lại có vẻ buồn cười, chẳng ra cái gì cả.
Tình cảnh này đến ngay cả các đại thần vốn trung thành với hắn, cũng đều quay mặt đi. Thật sự còn nói được cái gì nữa?
- Có câu hổ dữ không ăn thịt con, cầm thú là thế, cầm thú là thế! Tân Tần quốc thực lực mạnh mẽ, đánh bừa không bằng cầu hòa, ít nhất, còn có thể cam đoan địa vị một thuộc quốc. Lão phu tự nhận, làm như thế không có sai! Chiến tranh, giết chóc, nghe thì có vẻ nhiệt huyết, nhưng, đó là người chết đó! Sẽ có bao nhiêu gia đình bị chia rẽ, sẽ có bao nhiêu trẻ nhỏ mất đi gia đình người thân, lại có bao nhiêu nữ nhân từ nay về sau thủ tiết!
Vị cựu thần lệ rơi đầy mặt nói xong, mọi người ở đây, không có ai lên tiếng phản bác. Chiến tranh, từ trước tới giờ chính là đứng trên máu tươi, điểm ấy, là người ai cũng phải hiểu.
- Nhất tướng công thành vạn cốt khô, năm đó, lão phu cũng từng tràn đầy nhiệt huyết như thế, mà giờ, lão phu lại sợ chết. Ngươi tống xuất công chúa đi để kết thân, lão phu cũng có thể lý giải được. Nữ nhân, cho dù là công chú tôn quý, cuối cùng cũng phải lập gia đình, gả cho ai được đây? Không bằng gả cho một quốc quân cường đại! Nhưng mà, lão phu, là tam triêu nguyên lão! Tính cả kim triêu thì chính là tứ triêu! Một người, điều cơ bản nhất, chính là đạo hiếu! Ngay cả phụ thân của mình còn có thể giết hại, ngươi còn có ai không dám giết, sẽ không giết? Lão phu, lão phu không đủ tư cách làm một Tứ triêu nguyên lão! Lão phu từ quan hồi hương, hồi hương, từ từ mà sống đi!
Vị cựu thần run rẩy đứng dậy, đi từng bước một, chậm rãi, đi ra ngoài cung.
Những người vốn cười chê khinh thường lão, giờ phút này nhìn bóng dáng tràn ngập bi thương của lão nhân, cũng không biết nên nói gì cho tốt.
- Ta cũng cáo lui!
- Lão phu cũng đi thôi.
- Bản tướng quân cũng đi thôi! Mẹ nó, mẹ nó!
Văn võ đầy điện, nhưng lại không có một người, tự xưng vi thần!
Trong khoảnh khắc, đã đi hết không còn một người.
Thái tổ hoàng đế của Thanh Long quốc năm xưa Thanh Long Đằng, bằng vào thân phận con hoang, kiến quốc lập gia, điều coi trọng nhất, chính là đạo hiếu!
Cho dù là kẻ cùng hung cực ác, chẳng sợ tay đầy máu tươi, chẳng sợ lòng tham không đáy. Nhưng người này nếu là đứa con có hiếu, Triệu Long Đằng liền trọng dụng!
Bởi vì, trong lòng người này, còn có một nguyên tắc giới hạn!
Ngay cả cha mẹ ruột còn có thể phụ bạc, còn có ai hắn không thể phụ?
- Triệu Tinh Hà, ngươi tự mình kết thúc đi!
Tần Lập thương hại nhìn Triệu Tinh Hà ngã ngồi dưới đất, nhìn như kẻ ngu dại, thản nhiên nói.
Buông tha hắn? Tần Lập chưa từng có thói quen buông tha địch nhân của mình.
- Dựa vào cái gì? Ta là kẻ đứng đầu thiên hạ! Ai dám bức tử ta?
Triệu Tinh Hà vụt đứng dậy, nhìn Tần Lập cười điên cuồng nói:
- Tần Lập, ngươi là Tần Lập đúng không? Ha ha, dù ngươi hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi! Thượng Quan gia cũng có gián điệp ngầm. Chế dược sư kia của ngươi chính là người trong nghiệp đoàn thợ săn của thành Hoàng Sa nắm đó đúng không? Nàng rất được! Còn có nữ nhân họ Bộ kia nữa cũng rất được. Ta đã quyết định, nạp họ làm phi tử! Phàm là nữ nhân của ngươi, ta đều cướp hết! Đúng rồi, còn có khuê nữ của Thượng Quan gia kia nữa, là vị hôn thể của ngươi đó. Ha ha ha, ta quyết định, phong nàng làm hậu! Ngươi nói sao? Ta sẽ phái cung phụng của ta đi tới thành Hoàng Sa, diệt lão chó Trần Diệc Hàn, còn có con cá lọt lưới này nữa, ha ha.
Tiếng cười điên cuồng của Triệu Tinh Hà chợt tắc nghẹn. Từ mi tâm của hắn hiện lên một cái lỗ đỏ sẫm, chậm rãi mở rộng. Phù một tiếng, thân mình Triệu Tinh Hà ngã xuống đất, hai mắt vẫn còn trợn trừng, dường như không thể tin được, Tần Lập có thể ra tay giết mình.
Tần Lập thở phào một hơi, thầm nghĩ: Triệu Tinh Hà, chết trên tay ta còn thoải mái hơn so với chết trên tay huynh đệ của chính ngươi nhiều lắm!
- Triệu Tinh Hải, ta giúp ngươi không phải đeo ác danh giết huynh, ngươi nợ ta một nhân tình!
Tần Lập nói xong, thân hình phi lên trời, lập tức biến mất giữa bóng đếm mờ mịt.
Từ bóng tối trong đại sảnh yến hội, một thanh niên chậm rãi đi ra, mặt như quan ngọc, cử chỉ nhanh nhẹn. Trong mắt hắn là vô tận vui sướng. Nhưng hắn có thể khống chế tốt tâm tình mình, thản nhiên phân phó:
- Hoàng huynh bị sát thủ phục kích, gặp chuyện bỏ mình, Tần Hầu đang đuổi theo hung thủ.
Từ đằng sau truyền tới tiếng trả lời lạnh nhạt:
- Vâng, bệ hạ!
- Mặt khác, phong Tần Hầu là nhất đẳng Công Tước! Thành Hoàng Sa ban cho Tần Công tước làm đất phong vĩnh cửu, nhưng, gọi là công quốc!
- Rõ!
- Tuân lệnh!
- Vâng!
Thân thể Tần Lập như một làn khói nhẹ, sau khi ra khỏi hoàng cung thì đứng trên một con đường cái. Hắn thả thần thức ra, chung quanh phạm vi năm dặm quanh hoàng thành, tất cả các khí tức mạnh mẽ đồng thời tiến vào trong đầu Tần Lập.
Ngắm chuẩn một phương hướng, Tần Lập chợt biến mất.
Ngay sau đó, cánh cửa của một ngôi nhà dân bình thường chợt mở ra, một lão già chậm rãi đi ra. Tay phải của lão già bị chặt đứt, tuổi già sức yếu, bộ dạng yếu đuối.
- Ngươi tới rồi?
- Đã tới.
- Hắn đã chết?
- Phải!
Trong lúc hai người nói chuyện, mười phần đơn giản, thậm chí không cần hỏi nhiều cũng biết.
- Ta chỉ biết, ngươi sẽ không bỏ qua ta.
Người kia ngẩng đầu, khuôn mặt đờ đẫn đối mặt với Tần Lập.
- Biết thì sao không rời đi?
- Không nghĩ tới.
Trên mặt ngươi nọ hiện ra thần sắc tưởng nhớ, nhàn nhạt nói:
- Trước đây, hắn không phải người như thế.
- Không phải là ta ép buộc hắn, mà là bản tính hắn bộc lộ ra mà thôi.
Tần Lập cũng lạnh nhạt nói.
- Có lẽ vậy.
Bóng dáng kia thở dài một tiếng, tiếp:
- Sau khi ta chết, hy vọng Tần Hầu đối xử tử tế với đôi chủy của ta. Song chủy này, cho dù là thân thể của tuyệt đỉnh cường giả mà bị đâm trúng, thì cũng chỉ có còn đường chết! Đáng tiếc, ta không phải đối thủ của Tần Hầu.
Người kia nói xong, vẻ mặt cười thảm, khóe miệng tràn ra một dòng máu tươi, thân mình chậm rãi xụi lơ trên mặt đất.
Keng một tiếng, cặp chủy màu lam hắc rơi xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.