Chương 188: Thiên Sát Môn!
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
Mấy người đối phương kể cả Bàng Kỳ đều nhìn cử chỉ như trò đùa của Tần Lập như nhìn tên ngu ngốc, thầm nghĩ: “Tiểu tử này thoạt nhìn rất khôn khéo làm sao lại là một thằng ngốc? Lấy thực lực kém cói của hắn dám đối đãi như vậy với một kích toàn lực của võ giả Thiên cấp, có khác gì tìm chết không?”
Không biết sống chết a!
Rầm!
Một tiếng nổ vang lên, trên mặt đám người Bàng Kỳ đều lộ ra vẻ tươi cười khinh thường. Bọn họ dường như nhìn thấy tiểu tử không biết sống chết này kết cục khảng định vô cùng thê thảm.
Tuy nhiên nụ cười của bọn họ rất nhanh cứng lại, sững sờ đứng tại chỗ. Biểu tình đó thật giống như là một mỹ nữ không mặc quần áo, nhưng quay đầu lại là một nam nhân xấu xí. Tất cả đều đứng đó như hóa đá.
Tên đệ tử Thiên Sát Môn tên là Chí Văn bị một cái vung tay hời hợt này đánh lên cao bay ra thật xa, ở không trong quay cuồng giống như một con ruồi bọ bị một cái vỗ làm cho hôn mê.
Đồng thời trên không trung còn vang lên vài tiếng kêu thê lương.
“Phịch” một tiếng, thân hình hắn ngã xuống đất nhúc nhích vài cái, ngọ nguậy nhưng lại không thể đứng lên.
Một tên đệ tử Thiên Sát Môn nhanh chóng chạy tới, bi phẫn hô:
-Thiếu chủ! Một cánh tay của Chí Văn sư huynh bị phế rồi! Còn bị nội thương nghiêm trọng!
Tê!
Mấy người này của Thiên Sát Môn đều không kìm nổi hít một ngụm hơi lạnh, trong mắt đều lộ ra hào quang không dám tin. Một thiếu niên đến từ thế tục, tuổi còn nhỏ hơn bọn họ làm sao lại có thể có thực lực như vậy?
Thiếu niên như vậy cho dù ở trên Huyền Đảo cũng không phải là loại người không tên tuổi, không danh tiếng.
Như vậy, hắn làm sao có thể là con cháu gì của Tần gia, rõ ràng là một môn phái lớn nào đó bí mật bồi dưỡng ra. Nghĩ vậy, Bàng Kỳ có loại cảm giác muốn hộc máu, hai mắt vô cùng oán độc căm tức nhìn Tần Lập, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Bằng hữu xuống tay có phải là có chút ác độc quá không?
-Ác độc sao? Ta cảm thấy được ta đã đủ nhân từ. Nếu ta thật sự là một võ giả thực lực bình thường chỉ sợ vừa rồi cũng bị đồng môn Thiên cấp kia của ngươi đánh ta chết tại chỗ rồi ấy chứ! Ta tha hắn một mạng đã là rất nể mặt Thiên Sát Môn các ngươi. Nhớ kĩ, về sau đừng không biết sống chết như vậy!
Tần Lập đem lời bọn Bàng Kỳ vừa nói trả lại cho bọn họ nhưng đám người Bàng Kỳ đều là tức giận mà không dám nói. Hiện tại bọn họ mới hiểu được vì sao trên người đối phương không có bất kì dao động nguyên lực nào, nguyên nhân rất đơn giản: Thực lực của đối phương cao hơn bọn họ rất nhiều cho nên bọn họ mới nhìn không ra nông cạn của người ta!
-Hay, bằng hữu dạy quá đúng! Bàng Kỳ ta thua tâm phục khẩu phục. Tuy nhiên, ngươi có dám báo ra lai lịch chân chính của ngươi hay không? Nam nhân làm việc không cần dấu đầu lộ đuôi, ngươi có cám nói ra lai lịch của ngươi?
Bàng Kỳ híp mắt, ánh mắt lóe lên. Thiên Sát Môn thói quen có thù tất báo truyền lại từ xưa đến nay. Hơn nữa trong Thiên Sát Môn trưởng lão có thực lực cường hãn có rất nhiều người, bất kì người nào cũng đều có thể dễ dàng phế thiếu niên này đi!
-Ta vì sao phải nói cho các ngươi? Cho các ngươi thời gian đếm đến ba, nhanh cút đi!
Tần Lập vẻ mặt không kiên nhẫn nói.
-Tiểu tử, ngươi hơi quá đáng. Làm người không nên quá kiêu ngạo.
Bàng Kỳ cả giận nói.
-Ba!
-Ngươi nhớ kĩ cho ta. Ta nhất định sẽ bắt ngươi lại!
-Hai!
-Chúng ta đi!
Đám người Bàng Kỳ này tuy rằng không coi ai ra gì nhưng đối mặt cường giả chân chính bọn họ làm sao còn có gan kiêu ngạo. Tuy nhiên Bàng Kỳ cho rằng thiếu niên này không thể là người Tần gia thành Phong Sa nhưng vẫn quyết định phái người đi điều tra một phen.
“Nếu tiểu tử này thật sự là người của Tần gia...” Nghĩ đến giải đấu Chí Tôn được tổ chức vào ba năm sau, Bàng Kỳ cười lạnh trong lòng: “Nếu ngươi thật sự là con cháu Tần gia, ngươi liền chờ chết đi! Cũng không cần đến Thiên Sát Môn chúng ta đích thân giết ngươi, ngươi cũng không sống tới lúc đó!” .
-Thật nhàm chán!
Lệnh Hồ Phi Nguyệt nhìn những người kia không vào Thất Thải Huyễn Quang Môn mà là một người trong đó cõng đồng môn bị thương lên theo đường đi tới chạy như điên trở về.
-Bọn họ không phải là nhàm chán, là vô sỉ!
Tần Lập thản nhiên nói một câu, sau đó nói:
-Chúng ta cũng đi thôi. Ngươi đã hồi phục rồi chứ?
-Hi hi! Người ta không sao! Tuy nhiên người nào đó vừa rồi nói ta là lão...khụ khụ, là thê tử hắn. Món nợ này hẳn là tính thế nào đây?
Lệnh Hồ Phi Nguyệt vẻ mặt đắc ý nhìn Tần Lập.
-Khụ khụ!
Tần Lập vẻ mặt xấu hổ, nói:
-Đó chỉ là lí do để đuổi đám ruồi bọ kia đi mà thôi. Nếu nói ngươi là muội muội, ta không biết bọn họ còn giằng co bao lâu.
-Ngươi như vậy người ta sẽ rất đau lòng!
Cặp mắt sáng trong veo của Lệnh Hồ Phi Nguyệt nhìn Tần Lập với vẻ đáng thương, sau đó nói:
-Hơn nữa, về sau khi nhìn thấy vợ chưa cưới của ngươi, ngộ nhỡ ta không cẩn thận lỡ miệng nói ra thì làm sao?
-Ặc! Đồ tiều hồ ly giảo hoạt nhà ngươi!
Tần Lập vỗ đầu, biết rằng nha đầu này muốn vơ vét tài sản của mình, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
-Được rồi! Ngươi thắng. Vậy ngươi nói, ngươi muốn thế nào?
-Hi hi! Ta thật sự có thể nói lên yêu cầu?
Một con hồ ly nào đó vẻ mặt đắc ý.
-Nói mau, nếu không ta biến giả thành thật, thật sự làm thịt ngươi!
Một người nào đó lạnh mặt cười nói.
-Hung dữ như vậy làm gì!
Lệnh Hồ Phi Nguyệt làm ra một biểu tình sợ hãi, sau đó nói:
-Kì thật người ta chỉ hi vọng về sau lúc nào ngươi tu luyện thì cho ta một chút năng lượng ngươi hút vào buổi sáng. Như vậy ta liền thỏa mãn.
Nói xong, biểu tình sợ hãi nhìn Tần Lập, hai tròng mắt tràn đầy chờ mong. Nàng tự nhiên biết yêu cầu của mình thật quá phận, thầm nghĩ nếu hắn không đồng ý như vậy đổi lại một cái, cho dù tu luyện ở bên cạnh hắn cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều. Nhất là buổi sáng mỗi ngày lúc Tần Lập hấp thu Tiên Thiên Tử Khí là rõ ràng nhất.
“Thật là tiểu hồ ly tinh ranh!”
Tần Lập thầm mắng trong lòng một câu, sau đó nghiêm mặt nhìn Lệnh Hồ Phi Nguyệt cười lạnh nói:
-Tiểu nha đầu. Ngươi nghĩ rằng ta là cái gì, là rau xanh rẻ tiền sao? Lúc rảnh rỗi truyền cho ngươi một chút. Ta xem ta vẫn là đem ngươi gạo nấu thành cơm, cho ngươi làm lão bà của ta là xong!
Nói xong, Tần Lập mặt cười xấu xa tới sát Lệnh Hồ Phi Nguyệt. Đừng thấy Lệnh Hồ Phi Nguyệt tu luyện ngàn năm nhưng nàng hóa hình cũng chỉ ngắn ngủi vài năm thời gian, tinh thông ngôn ngữ nhân loại là được truyền thừa từ hồ tộc. Trên thực tế, tư tưởng của nàng thuần khiết giống như một cô bé nhân loại khoảng mười tuổi mà thôi, làm sao có thể chống lại Tần Lập khiêu khích.
Mặt nàng đỏ như sắp nhỏ máu đến nơi, đỏ đến tận mang tai, vội vàng nhảy ra vẻ mặt cảnh giác nhìn Tần Lập. Nắm tay đẹp đẽ nắm lạu, nhe răng thị uy với Tần Lập:
-Ngươi không nên lại đây. Ta sẽ tức giận!
-Ha ha ha!
Tần Lập kiêu ngạo cười to vài tiếng, thầm nghĩ: “Tiểu nha đầu ngươi dám theo ta đấu, ngươi còn quá non!”
Tiểu hồ ly vẻ mặt ủy khuất nhìn Tần Lập, kháng nghị nói:
-Là ngươi nói người ta đưa ra yêu cầu mà!
-Đúng vậy. Tuy nhiên loại yêu cầu quá mức không hợp lý này ta có quyền lợi cự tuyệt!
Tần Lập trả lời như là theo lý phải thế.
-Vậy...vậy về sau sáng sớm mỗi ngày, lúc ngươi tu luyện ta yêu cầu được tu luyện ở bên cạnh ngươi!
Tiểu hồ ly vẻ mặt bi phẫn nhìn Tần Lập, biểu lộ rõ thái độ nếu ngươi không đồng ý ta liền liều mạng với ngươi!
Tần Lập cười thầm trong lòng: “Thật sự là đứa nhỏ đơn thuần a!” Kì thật cho dù truyền cho nàng một chút Tiên Thiên Tử Khí đối với Tần Lập mà nói cũng không tổn thất gì, chỉ là hắn muốn chọc ghẹo nàng mà thôi.
Tần Lập nghiêm túc gật đầu, có chút khó xử nói:
-Nể tình chúng ta là đồng bọn tạm thời, ta cố gắng đáp ứng ngươi, được chưa?
Đối với Tần Lập có thể đáp ứng mình, Lệnh Hồ Phi Nguyệt rất vui vẻ. Trái tim đơn thuần của nàng chưa từng bị ô nhiễm, cảm thấy được loại yêu cầu này của mình đã là rất quá phận! Phải biết rằng linh thú tu luyện từ trước tới giờ là dựa vào bản thân mình hoặc là săn linh thú khác lấy nội đan để hấp thu!
Linh thú giống như nàng dày mặt ở bên người một nhân loại phỏng chừng là vô tiền khoáng hậu! (Trước đây chưa từng có, sau này cũng không có!)
Cho nên Lệnh Hồ Phi Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc nói:
-Ngươi yên tâm. Ta cũng sẽ không để ngươi làm không công. Nếu có ai dám bắt nạt ngươi, ta nhất định ra tay giúp ngươi đánh hắn!
-Ha ha! Tốt!
Bên người có thêm một tay đấm miễn phí Tần Lập tự nhiên là cầu mà không được. Hơn nữa thời gian ở chung càng dài cảm thấy linh thú thuần khiết giống như một đóa hoa trắng này quả thực rất là đáng yêu.
Hai ngươi một đường đi thẳng, lúc đi vào cái trấn kia thì bầu trời đã gần chạng vạng. Trấn nhỏ tràn ngập khí tức bình lặng, cũng không có bao nhiêu người. Chỉ sợ vào lúc một số môn phái gia tộc lớn có nhiều đệ tử vào thế tục rèn luyện thì trấn nhỏ này mới náo nhiệt.
Đám người Thiên Sát Môn cũng không phái người chặn ở đây, một phần là không có ý nghĩ gì; về phần khác bọn họ cũng không nhanh như vậy liên hệ với đồng môn. Bởi vì Thiên Sát Môn cách nơi này những bảy, tám ngày đường!
Mặc kệ Huyền Đảo ở trong mắt thế tục có địa vị cao bao nhiêu, nhưng ở trong này cũng đồng dạng có rất nhiều người bình thường.
Là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng. Kì thật cũng không hẳn như vậy, bao giờ cũng có một số người trời sinh vốn không có thiên phú tu luyện tâm pháp chiến kỹ, cũng có một số người sinh ra đã không thích tu luyện!
Kì thật người của thế giới nào cũng giống nhau, cái gọi là thiên tài lại thêm chăm chỉ mới có thể thành công. Nếu đã không phải thiên tài lại không có lòng chuyên cần như vậy thật sự chỉ có thể làm người thường cả đời.
Qua nhiều năm phát triền, trên Huyền Đảo tuy rằng không có quốc gia nhưng mảnh đất này cũng đều bị một số môn phái gia tộc lớn nhỏ chia nhau chiếm lĩnh. Đương nhiên trừ những nơi đồng dạng là cấm địa của võ giả Huyền Đảo.
Cho nên vàng bạc ở trên Huyền Đảo cũng được lưu thông!
Bởi vì có thế lực trên Huyền Đảo khống chế được các quốc gia thế tục, vàng bạc có thể mua được rất nhiều tài liệu luyện khí, luyện dược bọn họ cần.
Tần Lập mua mọt phần bản đồ Huyền Đảo, trên bản đồ này có đánh dấu một trăm gia tộc môn phái lớn nhỏ trên Huyền Đảo. Trong này tự nhiên có một số môn phái gia tộc rất thần bí ẩn cư, nhưng hầu hết dựa vào bản đồ này vẫn là có thể tìm được.
Tứ Quý Cốc cách nơi này một ngàn ba trăm dặm! Tần gia thành Phong xa cách nơi này một ngàn một trăm dặm! Hơn nữa hai nơi này hoàn toàn là hai đường khác nhau!
-Như vậy...trước tiên đi đâu?
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Có thank cho anh không thì bảo
http://i21.photobucket.com/albums/b298/rebecca_tin44b/miukhung2dc1.gif
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Không biết sống chết a!
Rầm!
Một tiếng nổ vang lên, trên mặt đám người Bàng Kỳ đều lộ ra vẻ tươi cười khinh thường. Bọn họ dường như nhìn thấy tiểu tử không biết sống chết này kết cục khảng định vô cùng thê thảm.
Tuy nhiên nụ cười của bọn họ rất nhanh cứng lại, sững sờ đứng tại chỗ. Biểu tình đó thật giống như là một mỹ nữ không mặc quần áo, nhưng quay đầu lại là một nam nhân xấu xí. Tất cả đều đứng đó như hóa đá.
Tên đệ tử Thiên Sát Môn tên là Chí Văn bị một cái vung tay hời hợt này đánh lên cao bay ra thật xa, ở không trong quay cuồng giống như một con ruồi bọ bị một cái vỗ làm cho hôn mê.
Đồng thời trên không trung còn vang lên vài tiếng kêu thê lương.
“Phịch” một tiếng, thân hình hắn ngã xuống đất nhúc nhích vài cái, ngọ nguậy nhưng lại không thể đứng lên.
Một tên đệ tử Thiên Sát Môn nhanh chóng chạy tới, bi phẫn hô:
-Thiếu chủ! Một cánh tay của Chí Văn sư huynh bị phế rồi! Còn bị nội thương nghiêm trọng!
Tê!
Mấy người này của Thiên Sát Môn đều không kìm nổi hít một ngụm hơi lạnh, trong mắt đều lộ ra hào quang không dám tin. Một thiếu niên đến từ thế tục, tuổi còn nhỏ hơn bọn họ làm sao lại có thể có thực lực như vậy?
Thiếu niên như vậy cho dù ở trên Huyền Đảo cũng không phải là loại người không tên tuổi, không danh tiếng.
Như vậy, hắn làm sao có thể là con cháu gì của Tần gia, rõ ràng là một môn phái lớn nào đó bí mật bồi dưỡng ra. Nghĩ vậy, Bàng Kỳ có loại cảm giác muốn hộc máu, hai mắt vô cùng oán độc căm tức nhìn Tần Lập, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Bằng hữu xuống tay có phải là có chút ác độc quá không?
-Ác độc sao? Ta cảm thấy được ta đã đủ nhân từ. Nếu ta thật sự là một võ giả thực lực bình thường chỉ sợ vừa rồi cũng bị đồng môn Thiên cấp kia của ngươi đánh ta chết tại chỗ rồi ấy chứ! Ta tha hắn một mạng đã là rất nể mặt Thiên Sát Môn các ngươi. Nhớ kĩ, về sau đừng không biết sống chết như vậy!
Tần Lập đem lời bọn Bàng Kỳ vừa nói trả lại cho bọn họ nhưng đám người Bàng Kỳ đều là tức giận mà không dám nói. Hiện tại bọn họ mới hiểu được vì sao trên người đối phương không có bất kì dao động nguyên lực nào, nguyên nhân rất đơn giản: Thực lực của đối phương cao hơn bọn họ rất nhiều cho nên bọn họ mới nhìn không ra nông cạn của người ta!
-Hay, bằng hữu dạy quá đúng! Bàng Kỳ ta thua tâm phục khẩu phục. Tuy nhiên, ngươi có dám báo ra lai lịch chân chính của ngươi hay không? Nam nhân làm việc không cần dấu đầu lộ đuôi, ngươi có cám nói ra lai lịch của ngươi?
Bàng Kỳ híp mắt, ánh mắt lóe lên. Thiên Sát Môn thói quen có thù tất báo truyền lại từ xưa đến nay. Hơn nữa trong Thiên Sát Môn trưởng lão có thực lực cường hãn có rất nhiều người, bất kì người nào cũng đều có thể dễ dàng phế thiếu niên này đi!
-Ta vì sao phải nói cho các ngươi? Cho các ngươi thời gian đếm đến ba, nhanh cút đi!
Tần Lập vẻ mặt không kiên nhẫn nói.
-Tiểu tử, ngươi hơi quá đáng. Làm người không nên quá kiêu ngạo.
Bàng Kỳ cả giận nói.
-Ba!
-Ngươi nhớ kĩ cho ta. Ta nhất định sẽ bắt ngươi lại!
-Hai!
-Chúng ta đi!
Đám người Bàng Kỳ này tuy rằng không coi ai ra gì nhưng đối mặt cường giả chân chính bọn họ làm sao còn có gan kiêu ngạo. Tuy nhiên Bàng Kỳ cho rằng thiếu niên này không thể là người Tần gia thành Phong Sa nhưng vẫn quyết định phái người đi điều tra một phen.
“Nếu tiểu tử này thật sự là người của Tần gia...” Nghĩ đến giải đấu Chí Tôn được tổ chức vào ba năm sau, Bàng Kỳ cười lạnh trong lòng: “Nếu ngươi thật sự là con cháu Tần gia, ngươi liền chờ chết đi! Cũng không cần đến Thiên Sát Môn chúng ta đích thân giết ngươi, ngươi cũng không sống tới lúc đó!” .
-Thật nhàm chán!
Lệnh Hồ Phi Nguyệt nhìn những người kia không vào Thất Thải Huyễn Quang Môn mà là một người trong đó cõng đồng môn bị thương lên theo đường đi tới chạy như điên trở về.
-Bọn họ không phải là nhàm chán, là vô sỉ!
Tần Lập thản nhiên nói một câu, sau đó nói:
-Chúng ta cũng đi thôi. Ngươi đã hồi phục rồi chứ?
-Hi hi! Người ta không sao! Tuy nhiên người nào đó vừa rồi nói ta là lão...khụ khụ, là thê tử hắn. Món nợ này hẳn là tính thế nào đây?
Lệnh Hồ Phi Nguyệt vẻ mặt đắc ý nhìn Tần Lập.
-Khụ khụ!
Tần Lập vẻ mặt xấu hổ, nói:
-Đó chỉ là lí do để đuổi đám ruồi bọ kia đi mà thôi. Nếu nói ngươi là muội muội, ta không biết bọn họ còn giằng co bao lâu.
-Ngươi như vậy người ta sẽ rất đau lòng!
Cặp mắt sáng trong veo của Lệnh Hồ Phi Nguyệt nhìn Tần Lập với vẻ đáng thương, sau đó nói:
-Hơn nữa, về sau khi nhìn thấy vợ chưa cưới của ngươi, ngộ nhỡ ta không cẩn thận lỡ miệng nói ra thì làm sao?
-Ặc! Đồ tiều hồ ly giảo hoạt nhà ngươi!
Tần Lập vỗ đầu, biết rằng nha đầu này muốn vơ vét tài sản của mình, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
-Được rồi! Ngươi thắng. Vậy ngươi nói, ngươi muốn thế nào?
-Hi hi! Ta thật sự có thể nói lên yêu cầu?
Một con hồ ly nào đó vẻ mặt đắc ý.
-Nói mau, nếu không ta biến giả thành thật, thật sự làm thịt ngươi!
Một người nào đó lạnh mặt cười nói.
-Hung dữ như vậy làm gì!
Lệnh Hồ Phi Nguyệt làm ra một biểu tình sợ hãi, sau đó nói:
-Kì thật người ta chỉ hi vọng về sau lúc nào ngươi tu luyện thì cho ta một chút năng lượng ngươi hút vào buổi sáng. Như vậy ta liền thỏa mãn.
Nói xong, biểu tình sợ hãi nhìn Tần Lập, hai tròng mắt tràn đầy chờ mong. Nàng tự nhiên biết yêu cầu của mình thật quá phận, thầm nghĩ nếu hắn không đồng ý như vậy đổi lại một cái, cho dù tu luyện ở bên cạnh hắn cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều. Nhất là buổi sáng mỗi ngày lúc Tần Lập hấp thu Tiên Thiên Tử Khí là rõ ràng nhất.
“Thật là tiểu hồ ly tinh ranh!”
Tần Lập thầm mắng trong lòng một câu, sau đó nghiêm mặt nhìn Lệnh Hồ Phi Nguyệt cười lạnh nói:
-Tiểu nha đầu. Ngươi nghĩ rằng ta là cái gì, là rau xanh rẻ tiền sao? Lúc rảnh rỗi truyền cho ngươi một chút. Ta xem ta vẫn là đem ngươi gạo nấu thành cơm, cho ngươi làm lão bà của ta là xong!
Nói xong, Tần Lập mặt cười xấu xa tới sát Lệnh Hồ Phi Nguyệt. Đừng thấy Lệnh Hồ Phi Nguyệt tu luyện ngàn năm nhưng nàng hóa hình cũng chỉ ngắn ngủi vài năm thời gian, tinh thông ngôn ngữ nhân loại là được truyền thừa từ hồ tộc. Trên thực tế, tư tưởng của nàng thuần khiết giống như một cô bé nhân loại khoảng mười tuổi mà thôi, làm sao có thể chống lại Tần Lập khiêu khích.
Mặt nàng đỏ như sắp nhỏ máu đến nơi, đỏ đến tận mang tai, vội vàng nhảy ra vẻ mặt cảnh giác nhìn Tần Lập. Nắm tay đẹp đẽ nắm lạu, nhe răng thị uy với Tần Lập:
-Ngươi không nên lại đây. Ta sẽ tức giận!
-Ha ha ha!
Tần Lập kiêu ngạo cười to vài tiếng, thầm nghĩ: “Tiểu nha đầu ngươi dám theo ta đấu, ngươi còn quá non!”
Tiểu hồ ly vẻ mặt ủy khuất nhìn Tần Lập, kháng nghị nói:
-Là ngươi nói người ta đưa ra yêu cầu mà!
-Đúng vậy. Tuy nhiên loại yêu cầu quá mức không hợp lý này ta có quyền lợi cự tuyệt!
Tần Lập trả lời như là theo lý phải thế.
-Vậy...vậy về sau sáng sớm mỗi ngày, lúc ngươi tu luyện ta yêu cầu được tu luyện ở bên cạnh ngươi!
Tiểu hồ ly vẻ mặt bi phẫn nhìn Tần Lập, biểu lộ rõ thái độ nếu ngươi không đồng ý ta liền liều mạng với ngươi!
Tần Lập cười thầm trong lòng: “Thật sự là đứa nhỏ đơn thuần a!” Kì thật cho dù truyền cho nàng một chút Tiên Thiên Tử Khí đối với Tần Lập mà nói cũng không tổn thất gì, chỉ là hắn muốn chọc ghẹo nàng mà thôi.
Tần Lập nghiêm túc gật đầu, có chút khó xử nói:
-Nể tình chúng ta là đồng bọn tạm thời, ta cố gắng đáp ứng ngươi, được chưa?
Đối với Tần Lập có thể đáp ứng mình, Lệnh Hồ Phi Nguyệt rất vui vẻ. Trái tim đơn thuần của nàng chưa từng bị ô nhiễm, cảm thấy được loại yêu cầu này của mình đã là rất quá phận! Phải biết rằng linh thú tu luyện từ trước tới giờ là dựa vào bản thân mình hoặc là săn linh thú khác lấy nội đan để hấp thu!
Linh thú giống như nàng dày mặt ở bên người một nhân loại phỏng chừng là vô tiền khoáng hậu! (Trước đây chưa từng có, sau này cũng không có!)
Cho nên Lệnh Hồ Phi Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc nói:
-Ngươi yên tâm. Ta cũng sẽ không để ngươi làm không công. Nếu có ai dám bắt nạt ngươi, ta nhất định ra tay giúp ngươi đánh hắn!
-Ha ha! Tốt!
Bên người có thêm một tay đấm miễn phí Tần Lập tự nhiên là cầu mà không được. Hơn nữa thời gian ở chung càng dài cảm thấy linh thú thuần khiết giống như một đóa hoa trắng này quả thực rất là đáng yêu.
Hai ngươi một đường đi thẳng, lúc đi vào cái trấn kia thì bầu trời đã gần chạng vạng. Trấn nhỏ tràn ngập khí tức bình lặng, cũng không có bao nhiêu người. Chỉ sợ vào lúc một số môn phái gia tộc lớn có nhiều đệ tử vào thế tục rèn luyện thì trấn nhỏ này mới náo nhiệt.
Đám người Thiên Sát Môn cũng không phái người chặn ở đây, một phần là không có ý nghĩ gì; về phần khác bọn họ cũng không nhanh như vậy liên hệ với đồng môn. Bởi vì Thiên Sát Môn cách nơi này những bảy, tám ngày đường!
Mặc kệ Huyền Đảo ở trong mắt thế tục có địa vị cao bao nhiêu, nhưng ở trong này cũng đồng dạng có rất nhiều người bình thường.
Là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng. Kì thật cũng không hẳn như vậy, bao giờ cũng có một số người trời sinh vốn không có thiên phú tu luyện tâm pháp chiến kỹ, cũng có một số người sinh ra đã không thích tu luyện!
Kì thật người của thế giới nào cũng giống nhau, cái gọi là thiên tài lại thêm chăm chỉ mới có thể thành công. Nếu đã không phải thiên tài lại không có lòng chuyên cần như vậy thật sự chỉ có thể làm người thường cả đời.
Qua nhiều năm phát triền, trên Huyền Đảo tuy rằng không có quốc gia nhưng mảnh đất này cũng đều bị một số môn phái gia tộc lớn nhỏ chia nhau chiếm lĩnh. Đương nhiên trừ những nơi đồng dạng là cấm địa của võ giả Huyền Đảo.
Cho nên vàng bạc ở trên Huyền Đảo cũng được lưu thông!
Bởi vì có thế lực trên Huyền Đảo khống chế được các quốc gia thế tục, vàng bạc có thể mua được rất nhiều tài liệu luyện khí, luyện dược bọn họ cần.
Tần Lập mua mọt phần bản đồ Huyền Đảo, trên bản đồ này có đánh dấu một trăm gia tộc môn phái lớn nhỏ trên Huyền Đảo. Trong này tự nhiên có một số môn phái gia tộc rất thần bí ẩn cư, nhưng hầu hết dựa vào bản đồ này vẫn là có thể tìm được.
Tứ Quý Cốc cách nơi này một ngàn ba trăm dặm! Tần gia thành Phong xa cách nơi này một ngàn một trăm dặm! Hơn nữa hai nơi này hoàn toàn là hai đường khác nhau!
-Như vậy...trước tiên đi đâu?
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Có thank cho anh không thì bảo
http://i21.photobucket.com/albums/b298/rebecca_tin44b/miukhung2dc1.gif
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.