Duy Ngã Độc Tôn

Chương 271: Trên đỉnh Huyền Vũ

Tiểu Đao Phong Lợi

01/04/2013

- Lão tổ tông! Ngài nói với ta một số quy củ của giải đấu Chí Tôn đi.

Trên chiếc xe ngựa nhìn không bắt mắt của Tần Lĩnh Sơn, vẻ mặt Tần Lập bình tĩnh, khẽ hỏi.

Xe ngựa không lớn, trang trí bên trong cũng rất đơn giản nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác tâm bình khí hòa (bình tĩnh, hòa nhã). Hiển nhiên gỗ tạo xe ngựa cũng không phải thứ bình thường.

Tới cảnh giới cùng tuổi của Tần Lĩnh Sơn, càng nguyện ý thân cận tự nhiên một chút cho nên những thứ xa hoa này lão gia tử cũng không thích.

- Ồ? Làm sao bỗng nhiên hỏi về chuyện này?

Tần Lĩnh Sơn ít nhiều có chút nghi hoặc nhìn Tần Lập.

- Con nghe nói quy của của Hoàng Kim Cung là dưới trăm tuổi, cảnh giới Chí Tôn trở xuống mới có thể tham gia. Nhưng Thôi Lãnh rõ ràng là cảnh giới Chí Tôn, vì sao hắn có thể tham gia?

Tần Lĩnh Sơn lắc đầu, nói:

- Ngươi nói sai rồi. Quy củ là như vậy, trên trăm tuổi, Chí Tôn trở lên không thể tham gia mà không nói là Chí Tôn là không thể tham gia. Mà là võ giả Chí Tôn trở lên không thể tham gia. Quy củ này rất nhiều năm qua đều bị cho rằng không có tác dụng. Bởi vì thứ nhất: trong vòng trăm tuổi có thể đạt đến cảnh giới Chí Tôn, từ xưa đến nay cũng không có mấy người; thứ hai là võ giả đột phá cảnh giới Chí Tôn, tuy rằng trong truyền thuyết là có nhưng lại chưa bao giờ thấy qua. Ta cũng chưa bao giờ cho rằng, trên thế gian này còn tồn tại võ giả trong vòng trăm tuổi liền siêu việt Chí Tôn. Cho nên rất nhiều năm qua ta đều không hiểu quy củ này.

- Dựa theo ý của ngài là võ giả Chí Tôn dưới trăm tuổi là có thể giam gia giải đấu Chí Tôn?

- Đương nhiên! Quy định này phải chia làm hai bộ phận. Thứ nhất phải là võ giả trong phạm vi trăm tuổi, đây là quy định không thay đổi; thứ hai chính là võ giả cảnh giới Chí Tôn trở lên không thể gham gia. Nói cách khác, cho dù ngươi trong vòng trăm tuổi siêu việt cảnh giới Chí Tôn là có thể tham gia!

Tần Lĩnh Sơn nhíu mày nói, sau đó lại cười khổ nói rằng:

- Kỳ thật quy củ này chưa từng có người để ý. Ít nhất ta cho tới bây giờ chưa từng nghe qua có võ giả nào trong vòng trăm tuổi đạt tới cảnh giới Chí Tôn. Thôi Lãnh của Thôi gia này thật đúng là người thứ nhất! Nói thật ta thật sự có chút lo lắng. Người này hôm qua tuy rằng cũng bị thất thế nhưng ta vẫn có cảm giác hắn còn có chuẩn bị. Cho nên nếu gặp hắn ngươi nhất định phải cẩn thận!

Tần Lập gật đầu:

- Lão tổ tông! Con đã biết, ngài cứ yên tâm!

Đỉnh Huyền Vũ hùng vĩ cao chót vót, ở vào vùng ven phía đông nam Huyền Đảo. Đầu Huyền Vũ thật lớn hướng về phía mặt trời mọc, lại đi tới phía trước không đến trăm dặm là biên giới của Huyền Đảo. Nơi đó là hư không vô tận, võ giả bình thường căn bản không thể vào. Mà cho dù tiến vào trong cũng sẽ bị lạc ở đó. Không ai biết trong nơi hư vô đó rốt cục có cái gì.

Đỉnh Huyền vũ vô cùng to lớn, cho dù lúc này toàn Huyền Đảo có hơn mười vạn người tiến vào cũng không cảm giác được chật chội nhiều lắm.

Các gia tộc môn phái đều ở trên đỉnh Huyền Vũ tuyển chọn kỹ lượng nơi đóng quân. Những nơi này cơ bản đã sớm định hình. Mà như bảy thế lực lớn cùng một số gia tộc môn phái cao cấp lại từ rất nhiều năm trước cũng đã xây dựng hành cung ở nơi này!

Xây dựng hành cung ở đây, cái loại khó khăn cùng tiêu hao rất lớn thật sự không phải thế lực bình thường có thể chịu được. Nhưng đối với các thế lực khống chế mấy quốc gia mà nói thì thật đúng là không đáng bận tâm.

Phía đông nam của đỉnh Huyền Vũ, giữa một sườn núi là một bình đài vô cùng lớn, bán kính bình đài khoảng chừng hai mươi dặm. Mà vách đá mà bình đài dựa vào cao khoảng mười lăm dặm!

Loại núi khổng lồ này so với bất kỳ ngọn núi nào kiếp trước Tần Lập từng gặp đều phải cao hơn rất nhiều lần!



Người đứng trên bình đài nhìn vách đá vô tận, cái loại ấn tượng đánh vào thị giác quả thật rất cường đại. Cũng khó trách Hoàng Kim Cung lại buông xuống trên bình đài này!

Con đường kia cũng chỉ thông đến phía trên bình đài, các nhà đều đóng quân ở trong này. Tần gia lựa chọn là một nơi dựa vào núi đá, mấy mươi lều trại dựng lên, xem ra cũng rất quy mô.

Thượng Quan Thi Vũ đứng cạnh Tần Lập nhìn vào vách đá trên đỉnh đầu không thấy đỉnh, không biết bao nhiêu tầng sương mù và mây trắng lượn lờ bên trên. Cảm giác ngọn núi này dường như muốn đâm thẳng lên trời vậy.

- Nơi này thật đẹp!

Thượng Quan Thi Vũ cảm thán nói.

Tần Lập đứng cạnh nàng, lấy tay ôm vùng eo thon mềm mại đầy co dãn của Thượng Quan Thi Vũ, nói:

- Hay là chúng ta lên trên nhìn?

- Không thể!

Giọng nói Tần Lĩnh Sơn từ cách đó không xa truyền đến.

Sắc mặt Thượng Quan Thi Vũ đỏ ửng tránh khỏi tay Tần Lập. Tuy nói quan hệ của hai người đã sớm được xác định nhưng chung quy còn chưa làm lễ cưới. Loại cử chỉ vô cùng thân thiết chỉ giới hạn ở chỗ vắng người, nếu trước mặt người khác vẫn rất thẹn thùng.

- Đỉnh Huyền Vũ này chính là Thánh sơn của Huyền Đảo. Nghe đồn Thần tiên thương cảm loài người cho nên mới mỗi 70 năm khiến cho Hoàng Kim Cung xuất hiện một lần, dạy nhân loại rất nhiều tri thức khiến cho văn minh có thể truyền thừa kéo dài. Nguyên bản trên Huyền Đảo là thiên hạ của các loại linh thú mạnh mẽ, mà trên đỉnh Huyền Vũ này lại có một linh thú cường đại đến khó tin. Mà nơi bình đài này đã được bảo hộ mới không bị linh thú tấn công đến. Nhưng trên đỉnh Huyền Vũ này... Nhất định không thể lên!

Vẻ mặt Tần Lĩnh Sơn nghiêm túc, từ xa xa nhìn Tần Lập nói. Lão biết huyền tôn của mình cái gì cũng tốt, nhưng là lá gan có chút quá lớn! Quả thật chính là to gan lớn mật. Trên đời này dường như không có gì có thể khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Cho nên Tần Lĩnh Sơn chỉ có thể lấy truyền thuyết nghe được từ khi còn bé để hù dọa Tần Lập. Lại không nghĩ rằng, lúc này ngược lại dẫn đến một đám con cháu trẻ tuổi Tần gia nổi lòng hiếu kỳ, không ít người vây lại đây. Tần Tỏa nhìn Tần Lĩnh Sơn, vẻ mặt mong đợi:

- Lão tổ tông! Xin người kể một chút, trên đỉnh Huyền Vũ này có những linh thú cường đại nào đi!!!

- Đám nhóc con các ngươi, không có việc gì lại đây ồn ào gì thế!

Tần Lĩnh Sơn trừng con ngươi, trong lòng cũng rất cao hứng. Tần gia đã không biết bao nhiêu năm không có loại không khí như hiện tại. Đám trẻ tuổi trước mắt này đều là hy vọng và tương lai của Tần gia!

Mà Tần Lập lại là thần tượng trong mắt tất cả đám trẻ tuổi Tần gia cộng đồng sùng bái. Chỉ cần Tần Lập vẫn có thể trưởng thành lớn mạnh, như vậy Tần gia quật khởi cũng là một ngày không xa.

- Lão tổ tông! Ngài nói đi mà!

- Đúng vậy, lão tổ tông. Chúng con đều rất thích nghe chuyện này!

- Đúng vậy, lão tổ tông nói đi mà!

Một đám con cháu trẻ tuổi Tần gia đều nhìn ra Tần Lĩnh Sơn đang giả bộ vì thế đều cười ồn lên.

- Được rồi, được rồi! Ta liền nói cho các ngươi một chút về truyền thuyết của đỉnh Huyền Vũ này. Tuy nhiên các ngươi nghe cho kỹ, ta nói cũng không phải tất cả đều là truyền thuyết không có thật, mấy ngày hôm nay các ngươi đều yên ổn ở nơi này không được đi loạn, không được gây chuyện. Nếu có người vi phạm, cũng đừng trách ta dùng gia pháp xử lý các ngươi!



- Chúng con đều nhớ kỹ!

Một đám con cháu Tần gia, đáp ứng vang rền khiến cho người của các gia tộc, môn phái cách đó không xa đều lấy làm kỳ. Người trẻ tuổi luôn thích sùng bái người cường đại hơn so với mình cho nên một số người trẻ tuổi của không ít gia tộc, môn phái đều cảm thấy sùng bái Tần Lập – người có thể chống đỡ một võ giả Chí Tôn mà không bị thua thiệt. Cũng thậm chí có một số người hận mình không phải là một thành viên của Tần gia. Một đám con cháu Tần gia đều biết việc này cho nên mấy ngày qua, mỗi người đều cảm thấy tự hào.

Nơi dừng chân của Thôi gia cách nơi này mấy dặm, sau khi đi tới Huyền Vũ đài (bình đài trên đỉnh Huyền Vũ) liền trở nên hết sức khiêm tốn. Ở trong mắt rất nhiều người, bọn họ là bởi vì sĩ khí hạ thấp, nhưng Tần Lập lại rất rõ ràng, Thôi gia làm vậy chỉ là vì che mắt người đời mà thôi.

- Giải đấu Chí Tôn 2100 năm trước, từng có đệ tử một môn phái vì tò mò mà từ bên cạnh Huyền Vũ đài trèo lên đỉnh Huyền Vũ, gặp được một đại mãng xà dài trăm thước. Con đại mãng xà kia to như một thùng nước, toàn thân tối đen như mực, trên đầu có hai sừng nhọn; toàn thân vảy bóng loáng giống như mặc ngọc vậy, nhìn qua cực kỳ khủng bố. Tên đệ tử đó thiếu chút nữa bị dọa chết tại chỗ, chạytrối chết. May mắn con cự mãng kia không có hứng thú với hắn, nếu không tên võ giả chỉ có cảnh giới Hợp Thiên đó hẳn phải chết không nghi ngờ! Bởi vì khí tức phát ra trên thân con cự mãng kia sâu không lường được!

- Lão tổ tông! Con cự mãng kia có cảnh giới Chí Tôn sao?

TầnTỏa hỏi.

- Chỉ sợ còn hơn!

Đôi mắt Tần Lĩnh Sơn cũng lộ ra mấy phần mê hoặc, sau đó nói:

- Từ cổ đến nay, trên đỉnh Huyền Vũ đã truyền lưu câu chuyện về “Nhất mãng, nhất điêu, nhị ưng, tam viên”. Truyền thuyết đám linh thú này ít nhất có cảnh giới Chí Tôn, thậm chí còn có khả năng siêu việt cảnh giới Chí Tôn. Đương nhiên ngoài ra còn có rất nhiều linh thú cường đại chiếm cứ trên đỉnh Huyền Vũ này. Những gì chúng ta nghe nói chỉ là một góc nhỏ mà thôi, tựa như Huyền Đảo cũng chỉ là một trong vô số nơi thần bí trên Thiên Nguyên Đại Lục. Những gì chúng ta không biết còn có rất nhiều!

Một đám con cháu Tần gia bị chuyện xưa của Tần Lĩnh Sơn dọa sợ. Lòng hiếu kỳ tuy mạnh nhưng mà phải sống sót thì mới có thể tiếp tục tò mò. Người chết vĩnh viễn sẽ không hiếu kỳ!

Nhưng thật ra Tần Lập, trong lòng đối với đỉnh Huyền Vũ này có vài phần hướng tới. Tiểu Hắc lần này ở lại Tần gia ở thành Phong Sa, cùng lúc thủ hộ Tần gia và không ngừng tu luyện muốn đột phá đến cảnh giới Chí Tôn. Một khi tiến vào cảnh giới Chí Tôn, Tiểu Hắc có thể trở về báo thù rửa hận, cho nên hắn vẫn rất nỗ lực.

Nguyên nhân bởi vì Tần Lập có liên hệ với rất nhiều linh thú, Tiên Thiên Tử Khí trên người hắn đối với rất nhiều linh thú mà nói dường như có một loại hấp dẫn thần kỳ mới khiến cho hắn hết sức hướng tới đám linh thú trong truyền thuyết trên đỉnh Huyền Vũ này. Nghĩ lại, nếu có thể có được một con linh thú cảnh giới Chí Tôn đi theo, vậy chẳng phải là quá sung sướng?

Tần Lập cho tới bây giờ đều không phải là một người theo lẽ thường, đối với điểm ấy Thượng Quan Thi Vũ biết rất rõ. Sau khi trở lại lều của Tần Lập, đôi mắt Thượng Quan Thi Vũ sáng ngời vô cùng.

- Phu quân! Mang ta cùng đi được không?

Tần Lập có chút ngây người nhìn ánh mắt chờ đợi của Thượng Quan Thi Vũ, giả ngu nói:

- Ta không phải là mang nàng đi là gì?

- Hừ! Ta nói là đi lên núi! Chàng chẳng lẽ không có hứng thú với đám linh thú này sao?

Thượng Quan Thi Vũ bĩu môi, tựa như Tần Lập hiểu biết về nang, nàng đối với Tần Lập cũng rất hiểu.

- Không có hứng thú!

Tần Lập rất quả quyết trả lời. Đùa gì chứ, Tần Lập dám lên núi đó là bởi vì trong cơ thể hắn có Tiên Thiên Tử Khí. Mà Thượng Quan Thi Vũ tuy là Tiên Thiên linh thể nhưng chính vì vậy Tần Lập mới không dám mang nàng theo.

Đám người Thôi gia kia đều muốn đem nàng luyện chế thành thuốc càng đừng nói đám linh thú trí tuệ sắc bén... Khẳng định đều muốn trực tiếp ăn tươi nàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Duy Ngã Độc Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook