Duy Ngã Độc Tôn

Chương 129: Truyền kỳ trong mắt thiên tài Nguồn: Sưu Tầm

Tiểu Đao Phong Lợi

01/04/2013

- Cái gì?

- Không có khả năng!

- Khẳng định không thể!

Ba người gần như tranh nhau nói, nói xong lại liếc mắt nhìn lẫn nhau sau đó không khỏi đều cười rộ lên.

Lãnh Dao nhìn Tần Lập, thanh âm nói chuyện không tự chủ dịu dàng hẳn lên. Điều này lúc trước trên người Lãnh Dao là tuyệt đối không có khả năng xảy ra. Trên thực tế, cho dù là hiện tại, phần dịu dàng này của Lãnh Dao cũng chỉ nhằm vào một mình Tần Lập mà thôi. Chỉ là bản thân nàng còn không cảm giác được.

- Công tử! Ta biết ngươi cấp bách muốn tăng thực lực của chúng ta, nhưng điều này không thực tế. Cho dù những thế gia môn phái nơi thần bí cũng không dám nói trong vòng vài năm tăng một ít võ giả tư chất kém cỏi lên tới một trình độ nào đó. Đan dược cuối cùng chỉ là phụ trợ, mà quan trọng nhất vẫn là tư chất của võ giả! Truyện "Duy Ngã Độc Tôn "

A Hổ cũng gật đầu nói:

- Có thể đi theo công tử đã là một chuyện may mắn nhất đời này của A Hổ. Về sau ta đi ra ngoài cũng có thể nói lão tử có huynh đệ là Hầu tước! Tuổi ta đã lớn, có thể làm cho công tử một số việc cũng đã rất thỏa mãn. Qua vài năm nữa, ta sẽ đón mẫu thân cùng cha dượng đến đế đô, để cho bọn họ cũng được an hưởng lúc tuổi già là ta đã cảm thấy mỹ mãn! Truyện "Duy Ngã Độc Tôn "

Bộ Vân Yên nhìn Tần Lập, trong mắt dịu dàng như nước, khẽ nói:

- Tư chất của ta không tốt, hiện tại còn chưa tới Huyền cấp. Hơn nữa, ta đã vượt qua hai mươi tuổi, có đan dược kia còn không bằng bồi dưỡng thêm một số đứa nhỏ có tiềm lực...

Trên thực tế, trong lòng Bộ Vân Yên rất muốn nói: Chỉ cần đời này có thể đi theo bên cạnh ngươi, chẳng sợ làm một thị nữ bưng trà rót nước, ta cũng đã cảm thấy mãn nguyện rồi!

Tần Lập cười cười, nói:

- Ta nếu dám nói như vậy, tự nhiên có biện pháp của ta. Các người vội vã từ chối như vậy làm gì?

Nói xong nhìn về phía A Hổ:

- A Hổ đại ca! Huynh từ trước tới giờ đã từng nghĩ tới có một ngày cũng dẫm trên luồng gió, oai phong một cõi chưa?

A Hổ ngượng ngùng vò đầu cười cười:

- Đó đều là giấc mộng thời nhỏ không hiểu chuyện. Ặc... Công tử! Ta không phải nói ngươi!

Tần Lập nhún nhún vai, lại chuyển hướng Lãnh Dao:

- Tuy rằng ta không biết kẻ thù Lãnh Dao tỷ rốt cục cường đại bao nhiêu, nhưng người sống trên đời có giấc mộng mới có hy vọng. Nếu ngay cả nghĩ cũng không dám vậy còn sống cũng là tầm thường, sống tạm cho qua ngày! Lãnh Dao tỷ! Tỷ đừng nói với ta, tỷ chưa từng nghĩ tới có một ngày tự tay đâm chết kẻ thù dưới kiếm!

Ánh mắt Lãnh Dao có chút đau khổ, bặm môi thản nhiên nói:

- Nghĩ thì làm thế nào? Cho dù ta đạt tới cảnh giới Thiên cấp, ở trong mắt những người đó cũng căn bản chỉ là mạnh hơn một con kiến một chút mà thôi, tùy thời đều có thể bị bóp chết!

Tần Lập lúc này cười rộ lên, nói:



- Tỷ năm nay cũng chỉ mới hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi. Năm năm sau ngươi hai mươi sáu tuổi tiến vào Thiên cấp, lại qua mười năm, tỷ ba mươi sáu tuổi tiến vào cảnh giới Phá Thiên. Lại qua mười năm tỷ bốn mươi sáu tuổi đạt tới cảnh giới Hợp Thiên, thậm chí là cảnh giới Dung Thiên cũng không phải việc không có khả năng. Đến khi đó tỷ vẫn không chút hy vọng sao? Một mình tỷ có lẽ không được, nhưng chẳng lẽ tỷ quên còn có ta... ở cùng một chỗ với tỷ!

Thân thể Lãnh Dao nhẹ nhàng run lên, ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng phủ một tầng hơi nước, nói:

- Vậy... có thể sao?

“Có ta, mọi chuyện đều có thể!” Tần Lập kỳ thật rất muốn làm bộ nói như vậy, tuy nhiên nghĩ lại cảm thấy có chút quá tự kiêu, chỉ gật đầu nói:

- Không thử xem làm sao biết không thể? Người khi còn sống, nếu ngay cả một trái tim cầu tiến cũng không có như vậy không cần người khác tới đánh bại, tỷ đã bị bại bởi chính mình rồi!

Trong mắt Lãnh Dao dần dần ngưng kết ra một vẻ kiên định.

Gia tộc của nàng năm xưa ở thánh địa Phổ Đà tuy rằng không tính là cường thế đại tộc, ít ra cũng có chút danh tiếng. Mà tổ tiên của nàng, năm xưa chẳng phải từ một võ giả thế tục bình thường đi một bước lên đỉnh, cuối cùng cắm rễ ở thánh địa Phổ Đà sao?

Lãnh Dao nhớ lại cái ngày nhà tan cửa nát, tứ thúc của nàng liều mạng đưa nàng ra khỏi thánh địa Phổ Đà, khó khăn kiên trì đến Thanh Long quốc cuối cùng tứ thúc thương nặng không chữa được. Trước khi chết ông nói cho nàng, vĩnh viễn không nên nghĩ báo thù, ngay cả ý nghĩ trong đầu cũng không nên có. Nếu không, huyết mạch Lãnh gia sẽ hoàn toàn biến mất!

Cảnh tượng trong quá khứ không ngừng xuất hiện trong đầu Lãnh Dao. Từ nhỏ nàng sống như công chúa, gia tộc lại vốn là nổi tiếng về luyện đan, tư chất của Lãnh Dao tự nhiên cũng là tuyệt hảo. Lúc nàng mười hai tuổi, cũng đã tu luyện đến cảnh giới Huyền cấp bậc một. Nếu không có biến cố bất ngờ kia xảy ra, hiện tại nàng ít nhất cũng tiến vào hàng ngũ võ giả Địa cấp. Sau rồi nản lòng thoái chí, nguyên nhân chủ yếu vì nàng lẻ loi một mình, cho dù tu luyện đến Thiên cấp thì lại có năng lực thế nào? Cho dù đột phá Thiên cấp thì lại có thể thế nào?

Nhưng hiện tại, trong cuộc sống của nàng lại có thêm một bóng hình. Lúc trước hoàn toàn không thể nghĩ tới thực lực Tần Lập không ngờ tăng lên nhanh như vậy. Người khác không biết nhưng Lãnh Dao biết rõ về tiềm lực của Tần Lập hơn ai hết.

Nhưng nàng cũng không nguyện để Tần Lập bị cuốn vào trong chuyện này. Kẻ thù của nàng thật sự là quá cường đại, cường đại đến mức chỉ cần nghĩ đến đã có một cảm giác lạnh lẽo từ trong đáy lòng.

Thử xem... như vậy thật sự sẽ có hy vọng sao? Nhìn ánh mắt kiên định của Tần Lập, trái tim Lãnh Dao dần dần ấm áp. Có lẽ, thật sự có hy vọng!

Nghĩ vậy, Lãnh Dao dùng sức gật đầu:

- Từ ngày mai trở đi, ta sẽ tu luyện chăm chỉ!

Tần Lập nhìn Bộ Vân Yên cùng A Hổ, chậm rãi nói:

- Không có ai từ khi sinh ra đã đứng trên đỉnh thế giới. Cho dù là hoàng quyền thế tục này, tổ tiên bọn họ cũng giống như chúng ta. Có một số người, cho dù cả đời cũng sẽ không có hy vọng, nhưng các người không giống vậy. Từ ngày mai bắt đầu, trước tiên ta sẽ thay đổi thể chất của các người! Đừng quên, công pháp ta tu luyện là Thần cấp, mà ta là người duy nhất có thể tu luyện nó.

A Hổ cùng Bộ Vân Yên lúc này trong lòng cũng sôi trào lên. Từ nhỏ, bọn họ đã sống dưới hoàng quyền, cảm thấy được Hoàng đế chính là do trời sinh. Nhưng nghe xong những lời có vẻ đại nghịch bất đạo của Tần Lập, lại cảm thấy rất có lý. Không ai trời sinh phú quý, ta không phú quý nhưng ta có thể cho con của ta, khiến cho đời sau của ta trở nên phú quý!

Nhìn khí chất biến hóa của ba người, Tần Lập khẽ cười biết tâm tình bọn họ đã tốt lên!

Thay đổi một người, trước tiên phải thay đổi trái tim của hắn. Nếu không có một trái tim muốn biến thành cường giả đỉnh cao, như vậy cho dù ngươi cho hắn linh dược tốt nhất trên đời, để hắn học công pháp tốt nhất thì hắn cũng chỉ là một kẻ yếu!

Biết bọn họ còn cần tiêu hóa một chút, Tần Lập chào từ biệt bọn họ trở lại phòng của mình bắt đầu khoanh chân tu luyện.

Muốn thành công đúng là cần phải trả giá cố gắng tương đương. Người khác chỉ có thể nhìn thấy vầng sáng huy hoàng, lại vĩnh viễn không thấy được chua xót sau lưng.

Học Viện Đế Quốc hai ngày này điên cuồng truyền lại một tin tức về những việc truyền kỳ của một thiếu niên quý tộc Đại Tề quốc.



Có thể vào học ở Học viên cao cấp đế quốc, bản thân cũng đã là một vinh quang khó lường. Nơi này tụ tập thiên tài các nơi của Thanh Long quốc.

Đúng vậy, chính là thiên tài!

Tư chất kém một chút, căn bản không thể vào học viện này. Cho dù gia thế của ngươi mạnh mẽ đến đâu, nếu tư chất của ngươi bình thường, như vậy thật xin lỗi. Đế đô còn rất nhiều học viện, như là đế đô Quý Tộc học viện, hay Võ Đấu học viện... rất nhiều rất nhiều đều có thể vào học.

Chỉ có Học Viện Cao Cấp của đế quốc là chỉ thiếu niên tư chất tuyệt hảo mới có thể tiến vào. Mà học sinh nơi này tương lai cũng sẽ trở thành tầng lớp tinh anh chân chính của Thanh Long quốc!

Nghĩ là có thể biết học sinh học ở trong này sẽ là một đám kiêu ngạo như thế nào!

Nhưng chính là đám kiêu ngạo sẽ không dễ dàng coi trọng một học sinh nào, hai ngày nay đều điên cuồng ca ngợi một cái tên – Tần Lập!

Cái tên này dường như có một ma lực thần kỳ khiến cho tất cả các học sinh ở Học Viện Cao Cấp ngay cả tâm tư ghen tị cũng không sinh ra.

Bởi vì... hắn quá mạnh mẽ!

Mười sáu tuổi, Địa cấp bậc bảy, cường công hoàng gia đệ nhất cung phụng Trần Diệc Hàn của Thanh Long quốc ba chiêu, Trần Diệc Hàn không ngờ lại không thể đứng yên ngạnh tiếp được. Điều này... ở một mức độ nào đó mà nói, Tần Lập đã thắng!

Một kiếm chém Thiểm Điện Đao Tôn Lục, thực lực Địa cấp Đường chủ Đại Thanh Bang. Tàn sát bốn mươi lăm võ giả Huyền cấp chiến Đao Đường không tốn nhiều hơi sức. Mà hôm trước lại có thêm một chuyện: vị Hầu gia mười sáu tuổi xưa nay chưa từng có này, không những chém chết Thiểm Điện Đao Tôn Lục, mà cũng chém chết một nhân vật truyền kỳ của thành Thanh Long: Bang chủ Đại Thanh Bang!

Càng thêm truyền kỳ chính là Bang chủ Lãnh Bình của Đại Thanh Bang không ngờ trước khi chết lại giao phó bang hội cho vị Hầu gia tuổi trẻ đến cực điểm kia. Chuyện này... không thể tưởng tượng nổi!

Mà làm cho đám học sinh tinh anh này hưng phấn nhất chính là một nhân vật truyền kỳ như vậy không ngờ lại thành giảng sư cao cấp của học viện bọn họ. Rất nhiều học sinh nữ hưng phấn thậm chí ngủ không yên, mà mấy cửa hàng trang phục xa hoa xung quanh học viên, mấy ngày nay việc buôn bán tốt hơn bình thường mấy lần!

Phải biết rằng, những thiên tài học viện ngày thường đều chỉ lo liều mạng tu luyện, làm sao có thời gian chăm chút chuyện ăn mặc. Mà một cái Tần Lập, người còn chưa tới đã khiến cho rất nhiều học sinh nữ, bắt đầu chú ý dáng vẻ của mình.

Điều này không thể không nói là một kỳ tích nho nhỏ!

Có người vui vẻ, tự nhiên cũng có người không vui.

Mấy ngày nay, huynh đệ Tần Phong Tần Lập gần như sống một ngày dài như một năm. Một mặt, bọn họ hy vọng báo thù rửa hận. Cửa nát nhà tan, hai người hiện tại trừ một chút vầng sáng thiên tài ở ngoài, thì là hai bàn tay trắng. Tuy nói Tần Lập cùng Tần gia bị diệt, ở trong mắt hai người không có quan hệ gì, nhưng hận ý của Tần Phong cùng Tần Hổ đối với Tần Lập lại càng ngày càng tăng!

Bởi vì theo lá thư Tần Hoành Viễn cho người mang tới, bọn họ biết đời này gần như không có bất kỳ cơ hội nào báo thù! Kẻ thù kia, bọn họ không thể trêu vào, cả đời này không thể trêu chọc. Oán hận ngập trời kia đành phải đổ hết lên đầu Tần Lập.

Bọn họ hận không thể nghiền xương Tần Lập thành tro!

Nhất là Mạc Phỉ Phỉ cùng học ở Học Viện Đế Quốc mỗi lần nhìn về phía huynh đệ hai người, cái loại ánh mắt cừu hận càng làm cho Tần Phong thống hận Tần Lập không thôi. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu không có Tần Lập, hắn cùng Mạc Phỉ Phỉ cũng không thể xích mích đến mức như vậy. Như thế, cho dù Tần gia diệt vong, Tần Phong cũng có thể cưới cô gái từ nhỏ đã thầm mến mộ, yêu thích mình. Như vậy, khôi phục Tần gia sẽ nhanh hơn rất nhiều! Truyện "Duy Ngã Độc Tôn "

Tất cả mọi chuyện này đều là vì thằng con hoang chết tiệt kia!

Hai huynh đệ không chỉ một lần thương lượng với nhau, chờ sau khi thực lực tăng lên, ở bên người Nhị hoàng tử có được địa vị nhất định, nhất định phải tìm đến Tần Lập đưa hắn băm vằm từng mảnh!

Bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới, không đợi bọn họ tìm tới, một cái Tần Lập khác đã xuất hiện ngang trời vô cùng thần kỳ, xuất hiện trước mắt bọn họ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Duy Ngã Độc Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook