Duy Nhất Chỉ Hướng Về Em - Ánh Sáng Của Anh
Chương 23: Đó là không ngừng yêu em
Chimuonanvangu
03/01/2024
Cậu đưa bàn tay lên vuốt ve bên má ưng ửng đỏ của Sở Anh, nhẹ nhàng khẽ hôn nên vầng trán của cô. Nhìn cô say mê, hạ thấp giọng, ấm áp nói:" Tại vì…"
Anh thích em. Anh yêu em…Anh mến em. Anh muốn em là người phụ nữ duy nhất của cuộc đời anh.
Muốn nói vậy lắm, nói những lời mà mình thật lòng chôn giấu trong nhiều năm nay. Nhưng …khó lắm…khó có thể mở lời bởi chính sự ràng buộc trong lòng anh.
Cuối cùng anh đã hiểu rồi, Sở Anh à! Em biết không?
Những lúc muộn phiền không bao giờ anh không ngừng nghĩ rằng bản thân có thật xứng đáng để tồn tại trên cuộc đời này hay không? Mọi thứ khiến anh quá mệt mỏi, dù muốn bỏ cuộc lắm nhưng anh …sợ điều đó!
Anh có thể sẵn sàng từ bỏ cuộc sống này nhưng điều duy nhất anh không thể từ bỏ được. Em biết là gì không? Đó là không ngừng yêu em.
Vẻ mặt Sở Anh đầy mong chờ điều mà cậu sắp sửa nói ra. Nhưng cũng dập tắt luôn suy nghĩ đó, đôi mắt cụp xuống có đôi chút buồn không nói thành lời vì sự ảo tưởng của bản thân. Đúng như cô dự đoán, Tề Chu chỉ xoa đầu cô rồi tỉnh bơ nói:" Bí mật…"
Quá đỗi quen thuộc rồi nên cô cũng chẳng buồn tức giận vì điều đó cũng chả giải quyết được gì và chỉ làm cho mối quan hệ hai người thêm khó xử mà thôi.
" Được rồi! Không thể để bát cháo của tiểu tổ tông nguội lạnh nữa! Anh sẽ ăn hết luôn."
Dù nói vậy nhưng cậu vẫn sợ rùng mình, cầm bát cháo trên tay mà run lẩy bẩy, cậu không nghĩ nhìn bề ngoài nhìn ngon như vậy mà sao ăn nó lại kinh khủng đến phát ói luôn. Nhưng không sao vì người con gái mình yêu, kể cả có là món ăn khiến cậu ám ảnh cả đời cậu cũng không sợ.
Chắc là không sao đâu. Nhắm mắt một húp.
Hết lời can ngăn nhưng Tề Chu vẫn nhất quyết ăn hết bằng được lên cô chỉ bất lực nhìn mà khóc thét:" Nếu anh ăn xong có mệnh hệ gì thì em mặc kệ đó."
" Um…um…Yên tâm bụng dạ anh khoẻ lắm! "
****
Sau khi Cửu Mặc bị Dư Hoài khịa hết lời thì cậu chỉ biết nuốt cục tức này rời đi.
" Ha…hà…một thằng nhóc được chiều chuộng nhiều quá mà sinh hư. Tuổi con ten mà đòi cãi tay đôi với anh mày. "
Dư Hoài người nghiêng ngả tứ hướng, miệng không ngừng nói mấy lời xà lơ, cũng chỉ nhấp môi vài lần mà cậu đã say mèm đến vậy, ý thức cũng dần mơ hồ bắt đầu đã không tự chủ được bản thân.
Quán cũng sắp đóng cửa, thêm vào đó khách cũng đã về hết, xung quanh trong quán chỉ còn duy nhất hai con người. Vì Thời Minh cũng sắp phải tan ca nên cậu cũng có khó xử, khẽ nói:" Anh Dư Hoài, em nghĩ anh cũng đã say đó nên… "
Dư Hoài chổm đứng dậy, đập mạnh vào bàn, ánh mắt lờ đờ nhìn không rõ gương mặt của người đang đối diện nhưng cậu nghe rất rõ và hiểu được dụng ý cố tình nói vậy để đuổi cậu đi.
Nhìn sai trọng tâm, rồi chỉ thẳng vào kệ rượu, nấc cục nói:" Muốn gì? Đuổi tôi đi sao…Tôi không đi đâu hết. Tôi muốn uống nữa, cho thêm ly nữa đi!"
Thời Minh thở dài, cướp lấy ly rượu của Dư Hoài rồi uống sạch luôn. Sau đó, vừa dọn dẹp vừa nghe Dư Hoài lẩm bẩm doạ nạt cậu.
" Này! Tên kia…làm gì vậy hả? Sao dám cướp rượu của ông đây. Có tin ta cho một nhát đấm thần sầu không? ", lời nói có chút ngu ngơ như một đứa trẻ khiến Thời Minh phí cười.
" Này, tên kia cậu dám cười ông đây. Chán sống rồi sao?"
Thời Minh không thể cưỡng nổi sự đáng yêu đầy bất ngờ của Dư Hoài, không ngờ anh ấy lại còn có một mặt như vậy.
Giống mèo con khi xù lông ghê. Haha…
" Không dám… không dám! Được rồi. Đến đây thôi, quán sẽ đóng cửa nên chúng ta phải rời đi ngay. "
Dư Hoài khoanh tay, khó chịu quay mặt đi, phụng phịu nói:" Không thích."
" Anh mà không đi tí nữa sẽ bị dốt tại đây đó. Tối lắm rồi lại nhiều…"
Dư Hoài nghe vậy thì cũng có chút lay động sợ hãi, nhưng cậu vẫn cương quyết nằm ra sàn năn qua năn lại, nhõng nhẽo nói:" Không muốn… không muốn…"
Thời Minh cảm thấy khó xử, tay đặt vào phần trán nghĩ ngợi hồi lâu:" Rắc rối to rồi đây!"
Đột nhiên cậu cười khẩy, có lẽ đã nảy ra một ý tưởng, cậu hạ thấp người xuống, không chút do dự vác Dư Hoài lên vai một cách nhẹ nhàng:" Thất lễ rồi thưa tiền bối!"
" Oa…aaaa…Tên điên này làm gì vậy! Thả ông đây xuống!"
Thời Minh vỗ mạnh vào mông Dư Hoài, tự nhiên lại khiến cậu ấy câm nín ngay sau đó. Dư Hoài cũng không vùng vẫy nữa mà ngoan ngoan để Thời Minh vác đặt lên Taxi.
Thấy lạ, Thời Minh liếc nhìn Dư Hoài thấy cậu ấy đang sụt sùi, tủi thân liền có chút hoảng hốt nói:" Anh…anh sao vậy!"
" Cậu bắt nạt tôi, dám vỗ mông tôi. Tên bỉ ổi nhà cậu. Tôi thủ thân như ngọc mà cậu dám…huhuhu…"
" Oaoaoaoa…Đồ chó nhà cậu! "
Dư Hoài khóc như một đứa trẻ, khiến Thời Minh có chút lúng túng, vội nhận lỗi rồi dỗ dành Dư Hoài:" Em xin lỗi…lần sau sẽ không vậy nữa đâu. Em hứa sẽ không đánh anh nữa đâu. Đừng khóc…"
Ánh mắt đau lòng, ôm chặt người con trai đang khóc vào lồng ngực mình. Cậu dịu dàng nói lời đường mật khiến Dư Hoài phần nào cũng nguôi giận mà nín khóc.
Anh thích em. Anh yêu em…Anh mến em. Anh muốn em là người phụ nữ duy nhất của cuộc đời anh.
Muốn nói vậy lắm, nói những lời mà mình thật lòng chôn giấu trong nhiều năm nay. Nhưng …khó lắm…khó có thể mở lời bởi chính sự ràng buộc trong lòng anh.
Cuối cùng anh đã hiểu rồi, Sở Anh à! Em biết không?
Những lúc muộn phiền không bao giờ anh không ngừng nghĩ rằng bản thân có thật xứng đáng để tồn tại trên cuộc đời này hay không? Mọi thứ khiến anh quá mệt mỏi, dù muốn bỏ cuộc lắm nhưng anh …sợ điều đó!
Anh có thể sẵn sàng từ bỏ cuộc sống này nhưng điều duy nhất anh không thể từ bỏ được. Em biết là gì không? Đó là không ngừng yêu em.
Vẻ mặt Sở Anh đầy mong chờ điều mà cậu sắp sửa nói ra. Nhưng cũng dập tắt luôn suy nghĩ đó, đôi mắt cụp xuống có đôi chút buồn không nói thành lời vì sự ảo tưởng của bản thân. Đúng như cô dự đoán, Tề Chu chỉ xoa đầu cô rồi tỉnh bơ nói:" Bí mật…"
Quá đỗi quen thuộc rồi nên cô cũng chẳng buồn tức giận vì điều đó cũng chả giải quyết được gì và chỉ làm cho mối quan hệ hai người thêm khó xử mà thôi.
" Được rồi! Không thể để bát cháo của tiểu tổ tông nguội lạnh nữa! Anh sẽ ăn hết luôn."
Dù nói vậy nhưng cậu vẫn sợ rùng mình, cầm bát cháo trên tay mà run lẩy bẩy, cậu không nghĩ nhìn bề ngoài nhìn ngon như vậy mà sao ăn nó lại kinh khủng đến phát ói luôn. Nhưng không sao vì người con gái mình yêu, kể cả có là món ăn khiến cậu ám ảnh cả đời cậu cũng không sợ.
Chắc là không sao đâu. Nhắm mắt một húp.
Hết lời can ngăn nhưng Tề Chu vẫn nhất quyết ăn hết bằng được lên cô chỉ bất lực nhìn mà khóc thét:" Nếu anh ăn xong có mệnh hệ gì thì em mặc kệ đó."
" Um…um…Yên tâm bụng dạ anh khoẻ lắm! "
****
Sau khi Cửu Mặc bị Dư Hoài khịa hết lời thì cậu chỉ biết nuốt cục tức này rời đi.
" Ha…hà…một thằng nhóc được chiều chuộng nhiều quá mà sinh hư. Tuổi con ten mà đòi cãi tay đôi với anh mày. "
Dư Hoài người nghiêng ngả tứ hướng, miệng không ngừng nói mấy lời xà lơ, cũng chỉ nhấp môi vài lần mà cậu đã say mèm đến vậy, ý thức cũng dần mơ hồ bắt đầu đã không tự chủ được bản thân.
Quán cũng sắp đóng cửa, thêm vào đó khách cũng đã về hết, xung quanh trong quán chỉ còn duy nhất hai con người. Vì Thời Minh cũng sắp phải tan ca nên cậu cũng có khó xử, khẽ nói:" Anh Dư Hoài, em nghĩ anh cũng đã say đó nên… "
Dư Hoài chổm đứng dậy, đập mạnh vào bàn, ánh mắt lờ đờ nhìn không rõ gương mặt của người đang đối diện nhưng cậu nghe rất rõ và hiểu được dụng ý cố tình nói vậy để đuổi cậu đi.
Nhìn sai trọng tâm, rồi chỉ thẳng vào kệ rượu, nấc cục nói:" Muốn gì? Đuổi tôi đi sao…Tôi không đi đâu hết. Tôi muốn uống nữa, cho thêm ly nữa đi!"
Thời Minh thở dài, cướp lấy ly rượu của Dư Hoài rồi uống sạch luôn. Sau đó, vừa dọn dẹp vừa nghe Dư Hoài lẩm bẩm doạ nạt cậu.
" Này! Tên kia…làm gì vậy hả? Sao dám cướp rượu của ông đây. Có tin ta cho một nhát đấm thần sầu không? ", lời nói có chút ngu ngơ như một đứa trẻ khiến Thời Minh phí cười.
" Này, tên kia cậu dám cười ông đây. Chán sống rồi sao?"
Thời Minh không thể cưỡng nổi sự đáng yêu đầy bất ngờ của Dư Hoài, không ngờ anh ấy lại còn có một mặt như vậy.
Giống mèo con khi xù lông ghê. Haha…
" Không dám… không dám! Được rồi. Đến đây thôi, quán sẽ đóng cửa nên chúng ta phải rời đi ngay. "
Dư Hoài khoanh tay, khó chịu quay mặt đi, phụng phịu nói:" Không thích."
" Anh mà không đi tí nữa sẽ bị dốt tại đây đó. Tối lắm rồi lại nhiều…"
Dư Hoài nghe vậy thì cũng có chút lay động sợ hãi, nhưng cậu vẫn cương quyết nằm ra sàn năn qua năn lại, nhõng nhẽo nói:" Không muốn… không muốn…"
Thời Minh cảm thấy khó xử, tay đặt vào phần trán nghĩ ngợi hồi lâu:" Rắc rối to rồi đây!"
Đột nhiên cậu cười khẩy, có lẽ đã nảy ra một ý tưởng, cậu hạ thấp người xuống, không chút do dự vác Dư Hoài lên vai một cách nhẹ nhàng:" Thất lễ rồi thưa tiền bối!"
" Oa…aaaa…Tên điên này làm gì vậy! Thả ông đây xuống!"
Thời Minh vỗ mạnh vào mông Dư Hoài, tự nhiên lại khiến cậu ấy câm nín ngay sau đó. Dư Hoài cũng không vùng vẫy nữa mà ngoan ngoan để Thời Minh vác đặt lên Taxi.
Thấy lạ, Thời Minh liếc nhìn Dư Hoài thấy cậu ấy đang sụt sùi, tủi thân liền có chút hoảng hốt nói:" Anh…anh sao vậy!"
" Cậu bắt nạt tôi, dám vỗ mông tôi. Tên bỉ ổi nhà cậu. Tôi thủ thân như ngọc mà cậu dám…huhuhu…"
" Oaoaoaoa…Đồ chó nhà cậu! "
Dư Hoài khóc như một đứa trẻ, khiến Thời Minh có chút lúng túng, vội nhận lỗi rồi dỗ dành Dư Hoài:" Em xin lỗi…lần sau sẽ không vậy nữa đâu. Em hứa sẽ không đánh anh nữa đâu. Đừng khóc…"
Ánh mắt đau lòng, ôm chặt người con trai đang khóc vào lồng ngực mình. Cậu dịu dàng nói lời đường mật khiến Dư Hoài phần nào cũng nguôi giận mà nín khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.