Duy Nhất Chỉ Hướng Về Em - Ánh Sáng Của Anh
Chương 15: Giận Dỗi
Chimuonanvangu
03/01/2024
Cảm nhận được Tề Chu đang tiến dần về phía mình, vì không biết đối mặt ra sao nên Sở Anh liền cúi thấp người xuống, hai tay túm chặt vào phần mép áo và liên tục vò đến nỗi phần mép áo đó thành nếp nhàu. Sở Anh mím chặt môi đảo mắt liên tục dường như cô đang vô cùng lúng túng, đang e dè một điều gì đó.
Tề Chu thấy lạ bởi bình thường chỉ cần nhìn thấy anh, Sở Anh sẽ luôn sáng mắt ra, nở một nụ cười rất tươi để chào đón anh. Nhưng có vẻ khác xa với tưởng tượng, hình như hôm nay cô bé có gì kì lạ lắm..
Dáng vẻ quen thuộc này..., anh ngẩn người nghĩ rồi bất chợt nhận ra, thở một hơi dài nhẹ nhõm và rồi liếc nhìn Sở Anh tự cười thầm trong lòng. Dường như Tề Chu đã ngấm ngầm nhận ra tiểu tổ tông của anh đang giận dỗi anh điều gì đó rồi. Thảo nào khiến cậu cảm thấy quen thuộc đến vậy.
*** Hồi ức của Tề Chu ****
Vẫn còn nhớ cái hồi tôi đang học 11, chỉ vì hứa với Sở Anh cuối tuần sẽ dẫn con bé đi chơi. Hẹn nhau lúc 4h chiều tại nhà tôi, nhưng vì hôm đấy ăn liên hoan lớp mà tôi quên béng mất. Đến lúc nhận ra thì tầm đó cũng đã 7h tối rồi. Mặc dù biết chắc Sở Anh đã về rồi nhưng tôi vẫn chạy một mạch về nhà.
Khi trở về nhà tôi phải đứng sững người hồi lâu...Vậy mà em ấy vẫn kiên trì đứng trước cổng nhà tôi để đợi tôi trở về...Tôi vẫn còn nhớ câu nói đầu tiên của em ấy khi nhìn thấy tôi.
" Hộc..hộc...Anh xin lỗi!! "
" Huhu.. Anh..anh Tề Chu...May quá, anh không sao? Em cứ tưởng anh xảy ra chuyện gì cơ chứ. Hức...!!"
Tôi đã thật sự rung động trước lời nói đó của Sở Anh.Bây giờ, tôi vẫn còn cảm thấy áy náy, thường tự trách bản thân đúng là một thằng ngốc và tệ hại. Khoảnh khắc nhìn thấy Sở Anh, tôi để ý thấy có đôi nét vui mừng trong ánh mắt của con bé, nhưng đáng lẽ ra lúc đó tôi phải nhận ra sớm hơn còn có cả sự kìm nén trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy. Kìm nén sự yếu đuối để đến khi nhìn thấy tôi mới vỡ oà ra, nước mắt dần tràn ra từ khoé mi rồi lan xuống phần má trắng mềm ấy. Sở Anh nhào vào ôm trầm lấy tôi khóc đến nỗi sưng vù hai bên mắt.. Dường như phần nào tôi cũng hiểu ra con bé đã sốt ruột và lo lắng cho tôi đến mức nào.
Sau đó, tôi đã giải thích và xin lỗi em ấy. Tưởng rằng con bé rộng lòng tha lỗi nhưng mà phải mất một tuần thì Sở Anh mới tha thứ cho tôi. Tội lỗi đầy mình nên tôi thấy vậy cũng xứng đáng.
**** Kết thúc ****
Đó vẫn là cái dáng vẻ của 5 năm trước nhưng cho dù đến bây giờ nét biểu cảm giận dỗi đáng yêu ấy vẫn không thay đổi. Vẫn là cô bé của ngày nào nhưng hiện tại đã trưởng thành và chín chắn hơn.
Tề Chu liếc nhìn Sở Anh, giọng nói trầm thấp mà ấm áp, từng đợt những dòng âm thanh nhẹ nhàng ấy lại khẽ va vào vành tài mềm mỏng của Sở Anh, xuyên thấu màng nhĩ khiến cô có chút nhột mà hơi ửng đỏ tai.
" Anh xin lỗi mà...Đừng giận anh được không?"
" Em im lặng như vậy với anh khiến anh đau lòng lắm đó. "
Cô từ từ quay sang ngước nhìn Tề Chu, khoảnh khắc ánh mắt hai người vô tình chạm nhau khiến cô bất giác né tránh chuyển hướng nhìn sáng hướng khác. Không để cô toại nguyện, cậu liền bóp nhẹ lấy cằm cô, xoay lại. Mặt đối mặt khiến Sở Anh có chút xấu hổ.
Tề Chu tiến sát lại, nhìn cô mãnh liệt, nói:" Em nhìn thẳng anh mà nói chuyện. Rốt cuộc anh đã làm sai điều gì mà khiến cho tiểu quỷ nhỏ phải giận dỗi đến vậy. "
Sở Anh không thèm quan tâm, phụng phịu đến nỗi phồng cả hai má, khó chịu đáp:" Em kh.ông c.ó gi.ận a.nh. "
?? Rồi là không giận giữ chưa?
Cậu càng áp sát lại gần cô hơn, khoảng cách chỉ còn 5cm nữa thôi là môi chạm môi rồi, cậu cười khẩy tiếp lời:" Dối lòng là không tốt đâu, cô nhóc!"
" Em...không...?"
' uỳnh ', lại là tiếng gõ cửa đầy trìu mền của một ai đó. Đúng lúc phá vỡ bầu không khí đầy ái muội giữa Tề Chu và Sở Anh.
Tề Chu tức giận, quay sang nhìn người đang đứng trước cửa bằng cái nhìn đầy yêu thương, thầm nghĩ: tên khốn chết tiệt nào dám phá đám...
Sở Anh nhân cơ hội đó thoát khỏi đôi bàn tay đang giữ nhẹ cằm cô, gượng gạo quay đi, hai mắt xoay vòng tròn liên tục, đầu óc thì trở nên trống rỗng, tim của cô vẫn còn đập loạn xạ do cảm giác vừa nãy, cô tự nghĩ thầm: gần chạm m....Aaaaa.. ngại chết mất!!
Người đứng ở ngoài cửa không ai khác chính là tên sai vặt của Tề Chu- Mạn Tử Ân ( trợ lý), tròn xoe đôi mắt ngơ ngác nhìn, thầm tức giận: Đm..tan làm rồi mà tên chó chết này vẫn bắt mình đi mua cơm hộp và trà sữa cho hắn. Đời nào mà tên này thích mấy thứ đó..hoá ra là bắt mình phi như một con chó từ nhà đến đây cuối cùng chỉ để nhìn thấy cái cảnh này.
Tề Chu thấy lạ bởi bình thường chỉ cần nhìn thấy anh, Sở Anh sẽ luôn sáng mắt ra, nở một nụ cười rất tươi để chào đón anh. Nhưng có vẻ khác xa với tưởng tượng, hình như hôm nay cô bé có gì kì lạ lắm..
Dáng vẻ quen thuộc này..., anh ngẩn người nghĩ rồi bất chợt nhận ra, thở một hơi dài nhẹ nhõm và rồi liếc nhìn Sở Anh tự cười thầm trong lòng. Dường như Tề Chu đã ngấm ngầm nhận ra tiểu tổ tông của anh đang giận dỗi anh điều gì đó rồi. Thảo nào khiến cậu cảm thấy quen thuộc đến vậy.
*** Hồi ức của Tề Chu ****
Vẫn còn nhớ cái hồi tôi đang học 11, chỉ vì hứa với Sở Anh cuối tuần sẽ dẫn con bé đi chơi. Hẹn nhau lúc 4h chiều tại nhà tôi, nhưng vì hôm đấy ăn liên hoan lớp mà tôi quên béng mất. Đến lúc nhận ra thì tầm đó cũng đã 7h tối rồi. Mặc dù biết chắc Sở Anh đã về rồi nhưng tôi vẫn chạy một mạch về nhà.
Khi trở về nhà tôi phải đứng sững người hồi lâu...Vậy mà em ấy vẫn kiên trì đứng trước cổng nhà tôi để đợi tôi trở về...Tôi vẫn còn nhớ câu nói đầu tiên của em ấy khi nhìn thấy tôi.
" Hộc..hộc...Anh xin lỗi!! "
" Huhu.. Anh..anh Tề Chu...May quá, anh không sao? Em cứ tưởng anh xảy ra chuyện gì cơ chứ. Hức...!!"
Tôi đã thật sự rung động trước lời nói đó của Sở Anh.Bây giờ, tôi vẫn còn cảm thấy áy náy, thường tự trách bản thân đúng là một thằng ngốc và tệ hại. Khoảnh khắc nhìn thấy Sở Anh, tôi để ý thấy có đôi nét vui mừng trong ánh mắt của con bé, nhưng đáng lẽ ra lúc đó tôi phải nhận ra sớm hơn còn có cả sự kìm nén trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy. Kìm nén sự yếu đuối để đến khi nhìn thấy tôi mới vỡ oà ra, nước mắt dần tràn ra từ khoé mi rồi lan xuống phần má trắng mềm ấy. Sở Anh nhào vào ôm trầm lấy tôi khóc đến nỗi sưng vù hai bên mắt.. Dường như phần nào tôi cũng hiểu ra con bé đã sốt ruột và lo lắng cho tôi đến mức nào.
Sau đó, tôi đã giải thích và xin lỗi em ấy. Tưởng rằng con bé rộng lòng tha lỗi nhưng mà phải mất một tuần thì Sở Anh mới tha thứ cho tôi. Tội lỗi đầy mình nên tôi thấy vậy cũng xứng đáng.
**** Kết thúc ****
Đó vẫn là cái dáng vẻ của 5 năm trước nhưng cho dù đến bây giờ nét biểu cảm giận dỗi đáng yêu ấy vẫn không thay đổi. Vẫn là cô bé của ngày nào nhưng hiện tại đã trưởng thành và chín chắn hơn.
Tề Chu liếc nhìn Sở Anh, giọng nói trầm thấp mà ấm áp, từng đợt những dòng âm thanh nhẹ nhàng ấy lại khẽ va vào vành tài mềm mỏng của Sở Anh, xuyên thấu màng nhĩ khiến cô có chút nhột mà hơi ửng đỏ tai.
" Anh xin lỗi mà...Đừng giận anh được không?"
" Em im lặng như vậy với anh khiến anh đau lòng lắm đó. "
Cô từ từ quay sang ngước nhìn Tề Chu, khoảnh khắc ánh mắt hai người vô tình chạm nhau khiến cô bất giác né tránh chuyển hướng nhìn sáng hướng khác. Không để cô toại nguyện, cậu liền bóp nhẹ lấy cằm cô, xoay lại. Mặt đối mặt khiến Sở Anh có chút xấu hổ.
Tề Chu tiến sát lại, nhìn cô mãnh liệt, nói:" Em nhìn thẳng anh mà nói chuyện. Rốt cuộc anh đã làm sai điều gì mà khiến cho tiểu quỷ nhỏ phải giận dỗi đến vậy. "
Sở Anh không thèm quan tâm, phụng phịu đến nỗi phồng cả hai má, khó chịu đáp:" Em kh.ông c.ó gi.ận a.nh. "
?? Rồi là không giận giữ chưa?
Cậu càng áp sát lại gần cô hơn, khoảng cách chỉ còn 5cm nữa thôi là môi chạm môi rồi, cậu cười khẩy tiếp lời:" Dối lòng là không tốt đâu, cô nhóc!"
" Em...không...?"
' uỳnh ', lại là tiếng gõ cửa đầy trìu mền của một ai đó. Đúng lúc phá vỡ bầu không khí đầy ái muội giữa Tề Chu và Sở Anh.
Tề Chu tức giận, quay sang nhìn người đang đứng trước cửa bằng cái nhìn đầy yêu thương, thầm nghĩ: tên khốn chết tiệt nào dám phá đám...
Sở Anh nhân cơ hội đó thoát khỏi đôi bàn tay đang giữ nhẹ cằm cô, gượng gạo quay đi, hai mắt xoay vòng tròn liên tục, đầu óc thì trở nên trống rỗng, tim của cô vẫn còn đập loạn xạ do cảm giác vừa nãy, cô tự nghĩ thầm: gần chạm m....Aaaaa.. ngại chết mất!!
Người đứng ở ngoài cửa không ai khác chính là tên sai vặt của Tề Chu- Mạn Tử Ân ( trợ lý), tròn xoe đôi mắt ngơ ngác nhìn, thầm tức giận: Đm..tan làm rồi mà tên chó chết này vẫn bắt mình đi mua cơm hộp và trà sữa cho hắn. Đời nào mà tên này thích mấy thứ đó..hoá ra là bắt mình phi như một con chó từ nhà đến đây cuối cùng chỉ để nhìn thấy cái cảnh này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.