Duy Nhất Chỉ Hướng Về Em - Ánh Sáng Của Anh
Chương 10: Tiểu Cường xuất hiện
Chimuonanvangu
03/01/2024
Sở Anh có chút do dự, chạm phải ánh mắt của Tề đang đầy mong đợi rằng cô sẽ ở lại khiến cô ngại ngùng mà liếc nhìn sang hướng khác, ngập ngừng
nói:" Vậy thì sẽ phiền anh lắm. Hay thôi..."
Tề Chu lắc lư tay của cô, bày ra vẻ mặt khẩn cầu, ánh mắt sáng long lanh chiếu thẳng vào cô khiến cô không thể đỡ được mà bị khuất phục ngay lập tức.
" Hz..Được rồi. Em sẽ ở lại đây qua đêm vậy!"
" Ye.. Vậy để anh đi dọn phòng cho em.", Tề nở một nụ cười không ngớt thể hiện rõ sự vui mừng trong lòng cậu.
Sở Anh lắc đầu lia lịa, có chút bối rối một phần không muốn làm phiền tới Tề, một phần không muốn anh coi bản thân là trẻ con.
" Anh, anh không cần phải làm như vậy đâu. Em cũng lớn rồi mà! "
Anh nhìn cô bằng ánh mắt chiều chuộng, nhẹ nhàng xoa lên đầu cô, thân thiện mỉm cười nói:" Nhưng mà đối với anh, em vẫn là tiểu cô nương bé bỏng mà anh yêu thương."
Mặc dù nói vậy thôi, chứ trong thâm tâm cậu vẫn băn khoăn trăn trở vì có lẽ tình cảm này đã vượt xa hơn sự tưởng tượng của cậu. Không còn là tình cảm anh em đơn thuần mà chính cậu cũng tự nhận thức rằng thứ tình cảm mà cậu dành cho Sở Anh đã vượt qua ranh giới anh em.
Đó cũng không phải chỉ là có cảm tình đơn thuần hay cảm giác thích thầm cô gái ấy mà giờ đây đã trở thành một làn sóng tình yêu mãnh liệt thầm kín trong lòng cậu dành cho người con gái cậu yêu thương.
Cậu bất lực nghĩ mà cảm thấy áy náy. Có lẽ lấy cái cớ 'anh em' chỉ có thể để được gần gũi hơn với em ấy đúng là điều hết sức nghịch lý. Nhưng như vậy thì mới được ở cạnh em ấy và cũng có thể chăm sóc, bảo vệ em ấy mỗi ngày. Chỉ như vậy thôi cậu cũng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi!
Cậu cũng không mong muốn Sở Anh phải đáp lại tình cảm của mình nhưng cậu chỉ mong sao cô bé ấy không ghét bỏ cậu mà một lần nữa rời xa cậu.
Thật tệ khi điều đó xảy ra ( chữ nghiêng là suy nghĩ nhé).
" Phòng đã được chuẩn bị xong rồi. Anh cũng đã thay ga giường mới và những đồ dùng cần thiết rồi nên nếu có gì bất tiện cứ nói với anh nhé!"
" Em cảm ơn anh lại làm phiền anh rồi! Em thấy có lỗi quá. "
" Anh đã bảo là không sao rồi mà. Được rồi, em nghỉ ngơi đi anh ra ngoài đây. Có chuyện gì cứ gọi anh nha."
" Um..em biết rùi."
Sở Anh nhìn theo bóng lưng rời đi của Tề Chu được một lúc thì cô thờ phào nhẹ nhõm ngã nhào về phía giường, ngửa mặt lên nhìn khoảng không vô tận mà có nhiều suy tư không mấy vui nổi. Cô quyết định bật dậy, bôm bốp vào hai bên má khiến nó đỏ ửng hẳn lên.
" Không nghĩ nữa! Đi tắm thôi, người cũng bốc mùi lắm rồi. "
Vào nhà tắm, cô liền cởi đồ rồi vứt tạm vào cái chậu ngay cạnh đó. Sau một lúc tắm vòi hoa sen cô liền quấn khăn lên đầu rồi thư giãn ngâm mình trong bồn tắm, cô vừa nhắm mắt vừa ngửa đầu đặt xuống lẩm bẩm:" Thoải mái quá!"
Đôi mắt từ từ mở ra, cô liếc nhìn qua trần nhà thì....
" Aaaaaaa........"
Tiếng hét to tới mức mà dù là căn phòng cách âm cũng phải vang tới nhà hàng xóm. Nghe thấy tiếng hét của cô, Tề Chu đang tắm liền nhanh chóng lấy tạm một chiếc khăn chắn quấn phần dưới để lộ body 6 múi rắn chắc của mình.
' Uỳch ' tiếng mở cửa mạnh thể hiện sự lo lắng, hoảng hốt của Tề Chu.
" Em có sao không, Sở Anh?"
Vừa đúng lúc cậu tới thì Sở Anh cũng chỉ quấn một tấm khăn trắng quanh ngực dài gần tới đầu gối với gương mặt sở hãi chạy khỏi phòng tắm. Cô ươn ướt mắt vừa nhìn thấy Tề, cô liền chạy nhào đến nhảy lên ôm chặt cổ của Tề khiến anh không kịp phản ứng mà đỏ bừng mặt.
" Huhu..anh ơi, em sợ lắm!"
Làn da trắng nõn của Sở Anh ma sát vào da thịt rắn chắc của Tề khiến cậu có chút ngượng ngùng mà hơi thở trở nên gấp gáp hẳn. Nhìn thấy người con gái mình yêu quyến rũ như vậy thử hỏi làm sao cậu có thể kím chế được chứ.
Cậu cố chấn tĩnh bản thân không được vượt giới hạn, phải kìm chế hết mức có thể, mặc dù nói vậy nhưng tai cùng với hai phần má của cậu vẫn đỏ ửng, nhỏ giọng hỏi cô:" Có chuyện gì sao?"
Sở Anh run bần bật, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi. Có vẻ như vì sợ hãi quá nên cô quên mất hình tượng rằng bản thân chỉ đang quấn một tấm khăn mỏng mà ôm một người khác giới không chút ngại ngùng. Cô vừa chỉ tay về phía phòng tắm vừa lắp bắp nói:" Trong...đó..có TIỂU CƯỜNG. "
??? Hả?
Tề Chu lắc lư tay của cô, bày ra vẻ mặt khẩn cầu, ánh mắt sáng long lanh chiếu thẳng vào cô khiến cô không thể đỡ được mà bị khuất phục ngay lập tức.
" Hz..Được rồi. Em sẽ ở lại đây qua đêm vậy!"
" Ye.. Vậy để anh đi dọn phòng cho em.", Tề nở một nụ cười không ngớt thể hiện rõ sự vui mừng trong lòng cậu.
Sở Anh lắc đầu lia lịa, có chút bối rối một phần không muốn làm phiền tới Tề, một phần không muốn anh coi bản thân là trẻ con.
" Anh, anh không cần phải làm như vậy đâu. Em cũng lớn rồi mà! "
Anh nhìn cô bằng ánh mắt chiều chuộng, nhẹ nhàng xoa lên đầu cô, thân thiện mỉm cười nói:" Nhưng mà đối với anh, em vẫn là tiểu cô nương bé bỏng mà anh yêu thương."
Mặc dù nói vậy thôi, chứ trong thâm tâm cậu vẫn băn khoăn trăn trở vì có lẽ tình cảm này đã vượt xa hơn sự tưởng tượng của cậu. Không còn là tình cảm anh em đơn thuần mà chính cậu cũng tự nhận thức rằng thứ tình cảm mà cậu dành cho Sở Anh đã vượt qua ranh giới anh em.
Đó cũng không phải chỉ là có cảm tình đơn thuần hay cảm giác thích thầm cô gái ấy mà giờ đây đã trở thành một làn sóng tình yêu mãnh liệt thầm kín trong lòng cậu dành cho người con gái cậu yêu thương.
Cậu bất lực nghĩ mà cảm thấy áy náy. Có lẽ lấy cái cớ 'anh em' chỉ có thể để được gần gũi hơn với em ấy đúng là điều hết sức nghịch lý. Nhưng như vậy thì mới được ở cạnh em ấy và cũng có thể chăm sóc, bảo vệ em ấy mỗi ngày. Chỉ như vậy thôi cậu cũng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi!
Cậu cũng không mong muốn Sở Anh phải đáp lại tình cảm của mình nhưng cậu chỉ mong sao cô bé ấy không ghét bỏ cậu mà một lần nữa rời xa cậu.
Thật tệ khi điều đó xảy ra ( chữ nghiêng là suy nghĩ nhé).
" Phòng đã được chuẩn bị xong rồi. Anh cũng đã thay ga giường mới và những đồ dùng cần thiết rồi nên nếu có gì bất tiện cứ nói với anh nhé!"
" Em cảm ơn anh lại làm phiền anh rồi! Em thấy có lỗi quá. "
" Anh đã bảo là không sao rồi mà. Được rồi, em nghỉ ngơi đi anh ra ngoài đây. Có chuyện gì cứ gọi anh nha."
" Um..em biết rùi."
Sở Anh nhìn theo bóng lưng rời đi của Tề Chu được một lúc thì cô thờ phào nhẹ nhõm ngã nhào về phía giường, ngửa mặt lên nhìn khoảng không vô tận mà có nhiều suy tư không mấy vui nổi. Cô quyết định bật dậy, bôm bốp vào hai bên má khiến nó đỏ ửng hẳn lên.
" Không nghĩ nữa! Đi tắm thôi, người cũng bốc mùi lắm rồi. "
Vào nhà tắm, cô liền cởi đồ rồi vứt tạm vào cái chậu ngay cạnh đó. Sau một lúc tắm vòi hoa sen cô liền quấn khăn lên đầu rồi thư giãn ngâm mình trong bồn tắm, cô vừa nhắm mắt vừa ngửa đầu đặt xuống lẩm bẩm:" Thoải mái quá!"
Đôi mắt từ từ mở ra, cô liếc nhìn qua trần nhà thì....
" Aaaaaaa........"
Tiếng hét to tới mức mà dù là căn phòng cách âm cũng phải vang tới nhà hàng xóm. Nghe thấy tiếng hét của cô, Tề Chu đang tắm liền nhanh chóng lấy tạm một chiếc khăn chắn quấn phần dưới để lộ body 6 múi rắn chắc của mình.
' Uỳch ' tiếng mở cửa mạnh thể hiện sự lo lắng, hoảng hốt của Tề Chu.
" Em có sao không, Sở Anh?"
Vừa đúng lúc cậu tới thì Sở Anh cũng chỉ quấn một tấm khăn trắng quanh ngực dài gần tới đầu gối với gương mặt sở hãi chạy khỏi phòng tắm. Cô ươn ướt mắt vừa nhìn thấy Tề, cô liền chạy nhào đến nhảy lên ôm chặt cổ của Tề khiến anh không kịp phản ứng mà đỏ bừng mặt.
" Huhu..anh ơi, em sợ lắm!"
Làn da trắng nõn của Sở Anh ma sát vào da thịt rắn chắc của Tề khiến cậu có chút ngượng ngùng mà hơi thở trở nên gấp gáp hẳn. Nhìn thấy người con gái mình yêu quyến rũ như vậy thử hỏi làm sao cậu có thể kím chế được chứ.
Cậu cố chấn tĩnh bản thân không được vượt giới hạn, phải kìm chế hết mức có thể, mặc dù nói vậy nhưng tai cùng với hai phần má của cậu vẫn đỏ ửng, nhỏ giọng hỏi cô:" Có chuyện gì sao?"
Sở Anh run bần bật, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi. Có vẻ như vì sợ hãi quá nên cô quên mất hình tượng rằng bản thân chỉ đang quấn một tấm khăn mỏng mà ôm một người khác giới không chút ngại ngùng. Cô vừa chỉ tay về phía phòng tắm vừa lắp bắp nói:" Trong...đó..có TIỂU CƯỜNG. "
??? Hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.