Chương 50: Ngày nhớ đêm mong...
Mộ Nghĩa
19/03/2020
Thanh âm anh nặng nề, mở miệng: "Ngày mai anh đi, bây giờ em ngoan ngoãn để anh hôn một chút, được không?" âm cuối nhẹ bẫng vào tai cô, phảng phất mang theo sự tê tê dại dại.
Khương Dao nhìn anh, đôi mắt ướt át như nước, nghe vậy cô ngại ngùng đôi chút, gật đầu một cái, ôm cổ của anh. Ngại ngùng mà chủ động.
Anh mím môi cười, lại hôn vào mặt cô.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Dao nghe thấy tiếng sột soạt, mở mắt ra liền thấy, là anh đang mặc quần áo.
"Mục Niên ——" cô nhẹ giọng gọi anh một tiếng.
Nghe thấy tiếng gọi của cô, liền đi đến bên giường, cầm tay cô: "Em ngủ thêm đi, bây giờ còn rất sớm."
"Em dậy đưa anh đi sân bay, không phải tối qua anh nói sáng nay sẽ kêu em dậy sao." Cô giùng giằng muốn ngồi dậy, lại bị anh đè xuống, "Nghe lời đi Dao Dao, em ngủ tiếp đi, tự anh đi sân bay là được rồi."
"Nhưng mà..."
Trong lòng anh sớm đã bị cô làm cho dịu dàng, "Em đến sân bay sẽ nhắn tin cho em, có được hay không? Em dậy sớm như vậy thì cả ngày sẽ không có tinh thần làm việc đâu."
Khương Dao không lay chuyển được anh, "Vậy được rồi."
"Ừm, bữa sáng anh đã chuẩn bị xong, lát em nhớ ăn."
"Vâng."
Anh cúi người hôn xuống môi của cô, khóe môi gợi lên.
Qua 30 phút, Cố Mục Niên kéo hành lý xuống lầu, tiểu lý cùng Chu Mộc đã ở dưới lầu chờ.
Lên xe xong, Cố Mục Niên tựa vào băng ghế sau chợp mắt. Tiểu lý quay đầu nhìn anh, phát hiện tinh thần của Cố tổng không được tốt cho lắm.
Đoán chừng là bởi vì phải đi công tác hơn hai cuối tuần, sẽ không gặp được Khương tiểu thư đi.
Rất nhanh đã đến sân bay, tiểu lí thấy Cố Mục Niên rốt cuộc cũng đã mở mắt, liền báo cáo: "Cố Tổng, trong lúc ngài đi công tác, tôi nhất định sẽ hỗ trợ chiếu cố Khương tiểu thư. Nếu ở công ty cô ấy xảy ra chút chuyện gì, trước tiên tôi sẽ nói cho ngài. Còn có, thức ăn cho buổi tối ngài mua cho Khương tiểu thư, trực tiếp gửi đến nhà."
Khoảng thời gian Cố Mục Niên sắp đi công tác này, các phương diện đều giúp đỡ Khương Dao, anh suy xét hết. Mỗi ngày sẽ có xe đưa đón cô đi làm, đặc biệt là buổi tối, muốn đảm bảo đưa cô an toàn về nhà. Về phần đồ ăn, anh đã mua rất nhiều đồ ăn vặt và nguyên liệu nấu ăn, để khi nào đói cô còn có đồ để ăn.
Tiểu lý ở bên cạnh nhìn anh, có cảm giác lúc Cố Tổng sủng người thật sự là chịu không nổi, xem Khương tiểu thư như con nít mà chăm sóc vậy.
——
Qua một tuần, đã đến lễ Giáng Sinh.
Sáng sớm, Khương Dao đang ăn sáng, cô lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Cố Mục Niên, vừa rời khỏi WeChat, đã nghe thấy ở cửa truyền đến giọng Dương Nhược đang gọi cô.
"Khương Dao, không xong rồi!!!"
Khương Dao cả kinh đứng lên, nhìn thấy Dương Nhược xông vào, "Em đến đây xem buổi trình diễn sản phẩm mới của Bội Cẩm ngày hôm nay đi!"
Khương Dao nháy mắt phải liên tục, lập tức theo Dương Nhược chạy ra ngoài, tim đập loạn xạ.
Một đống người vây quanh ở bên cạnh bàn máy tính, màn hình máy tính truyền phát đầy đủ hình ảnh trưng bày sản phẩm mới của bọn họ. Khương Dao tập trung nhìn vào sản phẩm mới thiết kế của bọn họ, cả người liền ngây dại.
"Cái này tại sao lại có chút giống với thiết kế cho Tết Nguyên đán của Khương Dao a..."
"Đúng vậy, tại sao thế này a..."
Thiết kế của Khương Dao là một dây chuyền kim cương. Hình thức giống như là diệp tử, mặt trên có hai mảnh diệp tử, phía dưới là một viên kim cương. Giống như một mầm chồi non, đại biểu cho năm mới. Mà sản phẩm của Bội Cẩm, cũng là hình thức diệp tử, nhưng mà diệp tử có chút khác biệt, trên diệp tử có khảm lần lượt vài viên kim cương.
Thật ra từ xưa đến nay không phải là không có chuyện hai tác phẩm có chung 1 ý tưởng, chỉ là lần này lại quá đúng dịp, Chí Sinh vừa mới chính thức chọn sản phẩm cho tết nguyên đán vào 1 tuần trước, bây giờ Bội Cẩm lại cho ra một tác phẩm tương tự.
Nếu các nhà thiết kế nhìn qua thì 2 cái vẫn có sự khác biệt rất lớn, nhưng mà nếu như người tiêu dùng thấy thì họ sẽ không nghĩ vậy, thậm chí sẽ cho rằng đây là một cái hệ liệt trang sức.
Chuyện này lập tức truyền đến Chí Sinh, Phó tổng của Chí Sinh là Triệu Thanh Dương lập tức mở cuộc họp khẩn cấp. Tham gia cuộc họp có tổ làm việc cho lễ Giáng Sinh và tổ làm việc cho Tết Nguyên đán.
Triệu Thanh Dương dùng lực vỗ xuống bàn, "Này Bội Cẩm con mẹ nó là đang chơi chúng ta!"
Ti Phùng cũng rất tức giận, anh ta phẫn nộ nói: "Khả năng ý tưởng của chúng ta đã bị tiết lộ, nên mới có thể bị Bội Cẩm lấy đi. Bây giờ, kế hoạch của chúng ta đã bị Bội Cẩm làm rối loạn."
"Đây rốt cuộc là như thế nào?! Tại sao lại có chuyện thiết kế bị lộ ra ngoài?! Ai đang giữ bản thảo thiết kế?"
"Bản phác thảo trên giấy thì tôi giữ, còn bản điện tử thì Cố Tổng và Khương Dao giữ. Những người khác hẳn là không thấy được." Giang Dung trả lời.
"Vậy cô nói cho tôi biết, thiết kế lần này của Bội Cẩm hoàn toàn xuất phát từ sự trùng hợp?!"
Giang Dung á khẩu không trả lời được, bởi vì cô ta cũng hoàn toàn không biết vì cái gì mà lại ra như vậy.
Khương Dao ở bên cạnh nghe vậy, toàn bộ quá trình đầu đều kêu ong ong. Cô cũng không biết tại sao tác phẩm cô tự thiết kế lại bị Bội Cẩm lấy đi. Hơn nữa bây giờ Cố Mục Niên lại không có ở đây, hoạt động cho Tết Nguyên đán thì bị phá tan nát, tất cả mọi người bắt đầu hoảng sợ.
"Chúng ta có thể trực tiếp nói Bội Cẩm bắt chước tham khảo a!" Có người đưa ra ý kiến.
Ti Phùng lắc đầu, "Không được. Thật ra tác phẩm của Bội Cẩm và chúng ta cũng không phải trùng hợp 100%, chỉ bắt chước rất ít. Hơn nữa trước mắt chúng ta không có chứng cớ."
"Khương Dao, có ai đáng nghi ở chỗ cô để trộm bản thảo thiết kế hay không?" Triệu Thanh Dương hỏi.
Cô phủ nhận: "Không có khả năng, trong USB đều có thêm mật khẩu, hơn nữa tôi đều giữ ở bên người." Khương Dao có thể khẳng định 100%, không ai có thể lấy bản thiết kế từ chỗ của cô được.
Cuối cùng cuộc họp chấm dứt, Triệu Thanh Dương nói sẽ cùng Cố Mục Niên bàn bạc đưa ra đối sách.
Khương Dao trở lại vị trí của mình, cánh tay ôm lấy đầu, gục đầu xuống.
Dương Nhược thấy cô như vậy, cũng rất đau lòng, cô ấy đi qua an ủi cô: "Khương Dao, em không sao chứ? Em cũng đừng sốt ruột, Chí Sinh nhất định sẽ có đối sách."
"Vâng, em không sao..." Cô cười cười, nhìn thấy màn hình di động sáng lên. Là Cố Mục Niên gọi điện thoại đến.
Chắc là anh cũng đã biết chuyện này rồi a?
Khương Dao đi nơi an tĩnh nhận điện thoại của anh, "Alo, Cố Mục Niên?"
Anh mệt mỏi mà hơi mang thanh âm khàn khàn truyền tới: "Dao Dao, anh đã biết chuyện của Bội Cẩm."
Nếu nhớ không lầm, bên anh bây giờ đang là nửa đêm, có khi mới vừa rồi anh còn đang ngủ. Cô ngược lại là rất đau lòng cho anh: "Muộn như vậy rồi mà còn ầm ĩ đến giấc ngủ của anh. Không phải bây giờ anh đang cùng Trương tổng bàn việc đấy chứ?"
Bây giờ Cố Mục Niên cũng rất là tức giận, nhưng mà anh cô gắng kìm nén không thể đem cảm xúc của anh nói cho Khương Dao, bởi vì cô nhất định sẽ hoảng sợ.
"Anh lo lắng cho em hơn, cho nên anh gọi điện thoại cho em trước."
"Không có việc gì đâu, em có thể. Ngược lại bây giờ chuyện của công ty quan trọng hơn, anh mau đi trước xử lý đi."
"Được."
Cố Mục Niên cúp điện thoại, gọi điện thoại cho Vu Thần.
Vu Thần nghe xong, an tĩnh vài giây, trả lời: "Mục Niên, chuyện này khẳng định có mờ ám."
"A, " anh xoa xoa mi tâm, "Bội Cẩm đây là đang tự chui đầu vào rọ."
"Ngược lại Khương Dao đáng thương... Nhưng mà bây giờ không có chứng cớ, chúng ta trước hết phải tìm chứng cớ."
"Đây chính là tôi gọi điện thoại cho cậu để tìm hiểu nguyên nhân."
Vu Thần hiểu ý tứ của anh, "Chờ cậu về nước, chúng ta giáp mặt trò chuyện."
Bên kia Khương Dao nói chuyện điện thoại, xong thu hồi tâm tư, không dám nhiều nghĩ, chờ đợi công ty ra đối sách trước đã.
Hai giờ sau, cô nhận được thông tin, hệ liệt "Tân Ý" của cô bị bác bỏ, chỉ tuyên bố hệ liệt "Tân tâm". Thành quả của Khương Dao và mọi người nỗ lực hơn một tháng qua, toàn bộ đều tan thành mây khói
Triệu Thanh Dương giải thích với cô là: "Nếu tuyên bố hệ liệt "Tân Ý", người mua sẽ có đánh giá tiêu cực, sẽ nói là Chí Sinh bắt chước."
Đi trở về chỗ làm việc, cái nhà thiết kế khác đều tới an ủi Khương Dao. Cô đều cười nói làm như không có việc gì, rồi sau đó một mình đi lên sân thượng.
Cô đứng trước gió lạnh, buông mi trút bỏ tâm sự. Tuy trong lòng cô có bao nhiêu uất ức nhưng đều phải suy xét đại cục lấy ích lợi của Chí Sinh làm trọng. Đối với kết quả này, cô nên chấp nhận thì hơn.
Hơn nữa cái này quyết sách nhất định là thông qua Cố Mục Niên cho phép, nếu anh đồng ý làm như vậy, cô liền tin tưởng hắn.
Cô nhắn tin cho Cố Mục Niên: ( Mục Niên, quyết định này của công này em sẽ tiếp nhận, anh không cần lo lắng cho em, em sẽ không sao, anh mau xử lý hoạt động cho Tết Nguyên đán đi, em chờ anh trở về.)
Sau một lúc lâu, Cố Mục Niên trả lời lại cô.
( Dao Dao, chuyện này anh sẽ xử lý tốt, sẽ không để em phải chịu ủy khuất.)
——
Trang sức cho Tết Nguyên đán cần phải chỉnh lần nữa cho hợp kế hoạch, công ty lại lâm vào bận rộn. Khương Dao cũng là bận rộn đến mệt mỏi.
Hơn chín giờ đêm, Khương Dao về tới nhà, trong tay ôm tài liệu. Cô tăng ca đến giờ này, tính về nhà lại tiếp tục tăng ca.
Cô mở cửa, vừa đem tài liệu bỏ lên trên bàn, che miệng hắt hơi một cái.
Cô đã cảm mạo một hai ngày, cô vẫn không để ý chỉ cảm thấy là cảm mạo linh tinh rất nhanh sẽ khỏi, nhưng mà ngược lại cảm giác càng ngày càng nghiêm trọng.
Việc này, đương nhiên cô không dám nói với Cố Mục Niên.
Cô xoa xoa mũi, lại đi mặc thêm áo khoác ngoài. Cô đến phòng bếp nấu nước, nhớ tới hoạt động nguyên đán, trong lòng lại bắt đầu khổ sở.
Nếu không có phát sinh chuyện này thì tâm tình cô sẽ rất tốt, lập tức ở Chí Sinh cố gắn đưa trang sức ra thị trường, ngẫm lại đều rất vui vẻ. Nhưng là nay...
Cô đối tất cả mọi người nói không có việc gì, nhưng mà chỉ có mình cô biết, mấy ngày nay bởi vì chuyện này mà cô ngủ không đủ giấc, thường xuyên nghĩ ngợi lung tung. Huống chi người cho cô cảm giác yên ổn lại không có ở đây.
——
Ngày hôm sao, sáng sớm Khương Dao đã đi đến văn phòng, đem tài liệu giao cho Giang Dung. Cô ta lại cho giao cho cô đống nhiệm vụ mới.
Ra văn phòng, Dương Nhược nhìn thấy cô, lo lắng hỏi: "Khương Dao, có phải em còn chưa hết đau hay không? Nhìn em xem tại sao lại tiều tụy như vậy?"
Khương Dao xấu hổ cười, "Có thể là tối qua em chưa ngủ đủ giấc. Em đi pha cà phê."
"Nhưng mà chị thấy em... Em có muốn xin phép về nhà nghỉ một chút không?"
"Lúc này tất cả mọi người đều rất bận rộn, em làm sao có khả năng xin phép chứ, em sẽ cố gắng cùng mọi người."
Cô trở lại vị trí, gõ gõ cái đầu, cưỡng bức bản thân chuẩn bị tinh thần.
Một lát sau, Cố Mục Niên đột nhiên nhắn tin cho cô: ( anh đang ở sảnh chính của công ty.)
Cô nhìn thấy tin nhìn, thiếu chút nữa cao hứng mà đứng lên. Tại sao anh lại trở về sớm hơn dự định rồi a?! Cái tin này làm cho cô vui vẻ, cả người tràn đầy tinh thần.
Chỉ qua một phút đồng hồ, Khương Dao đã nhìn thấy anh từ cửa thang máy đi ra. Anh mặc tây trang, khoác màu đen áo bành tô, cố tình đi lại, sắc mặt trầm ổn.
Anh đi tới chỗ của cô, Khương Dao đứng ở chỗ của mình, không dám chạy lên đi nghênh đón, nhưng nhìn anh, hốc mắt bắt đầu nóng lên.
Người đàn ông mà cô ngày nhớ đem mong đã về rồi.
______
Đọc xõng hãy bấm bình chọn và theo dõi mình nhé, mãi yêu...
Khương Dao nhìn anh, đôi mắt ướt át như nước, nghe vậy cô ngại ngùng đôi chút, gật đầu một cái, ôm cổ của anh. Ngại ngùng mà chủ động.
Anh mím môi cười, lại hôn vào mặt cô.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Dao nghe thấy tiếng sột soạt, mở mắt ra liền thấy, là anh đang mặc quần áo.
"Mục Niên ——" cô nhẹ giọng gọi anh một tiếng.
Nghe thấy tiếng gọi của cô, liền đi đến bên giường, cầm tay cô: "Em ngủ thêm đi, bây giờ còn rất sớm."
"Em dậy đưa anh đi sân bay, không phải tối qua anh nói sáng nay sẽ kêu em dậy sao." Cô giùng giằng muốn ngồi dậy, lại bị anh đè xuống, "Nghe lời đi Dao Dao, em ngủ tiếp đi, tự anh đi sân bay là được rồi."
"Nhưng mà..."
Trong lòng anh sớm đã bị cô làm cho dịu dàng, "Em đến sân bay sẽ nhắn tin cho em, có được hay không? Em dậy sớm như vậy thì cả ngày sẽ không có tinh thần làm việc đâu."
Khương Dao không lay chuyển được anh, "Vậy được rồi."
"Ừm, bữa sáng anh đã chuẩn bị xong, lát em nhớ ăn."
"Vâng."
Anh cúi người hôn xuống môi của cô, khóe môi gợi lên.
Qua 30 phút, Cố Mục Niên kéo hành lý xuống lầu, tiểu lý cùng Chu Mộc đã ở dưới lầu chờ.
Lên xe xong, Cố Mục Niên tựa vào băng ghế sau chợp mắt. Tiểu lý quay đầu nhìn anh, phát hiện tinh thần của Cố tổng không được tốt cho lắm.
Đoán chừng là bởi vì phải đi công tác hơn hai cuối tuần, sẽ không gặp được Khương tiểu thư đi.
Rất nhanh đã đến sân bay, tiểu lí thấy Cố Mục Niên rốt cuộc cũng đã mở mắt, liền báo cáo: "Cố Tổng, trong lúc ngài đi công tác, tôi nhất định sẽ hỗ trợ chiếu cố Khương tiểu thư. Nếu ở công ty cô ấy xảy ra chút chuyện gì, trước tiên tôi sẽ nói cho ngài. Còn có, thức ăn cho buổi tối ngài mua cho Khương tiểu thư, trực tiếp gửi đến nhà."
Khoảng thời gian Cố Mục Niên sắp đi công tác này, các phương diện đều giúp đỡ Khương Dao, anh suy xét hết. Mỗi ngày sẽ có xe đưa đón cô đi làm, đặc biệt là buổi tối, muốn đảm bảo đưa cô an toàn về nhà. Về phần đồ ăn, anh đã mua rất nhiều đồ ăn vặt và nguyên liệu nấu ăn, để khi nào đói cô còn có đồ để ăn.
Tiểu lý ở bên cạnh nhìn anh, có cảm giác lúc Cố Tổng sủng người thật sự là chịu không nổi, xem Khương tiểu thư như con nít mà chăm sóc vậy.
——
Qua một tuần, đã đến lễ Giáng Sinh.
Sáng sớm, Khương Dao đang ăn sáng, cô lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Cố Mục Niên, vừa rời khỏi WeChat, đã nghe thấy ở cửa truyền đến giọng Dương Nhược đang gọi cô.
"Khương Dao, không xong rồi!!!"
Khương Dao cả kinh đứng lên, nhìn thấy Dương Nhược xông vào, "Em đến đây xem buổi trình diễn sản phẩm mới của Bội Cẩm ngày hôm nay đi!"
Khương Dao nháy mắt phải liên tục, lập tức theo Dương Nhược chạy ra ngoài, tim đập loạn xạ.
Một đống người vây quanh ở bên cạnh bàn máy tính, màn hình máy tính truyền phát đầy đủ hình ảnh trưng bày sản phẩm mới của bọn họ. Khương Dao tập trung nhìn vào sản phẩm mới thiết kế của bọn họ, cả người liền ngây dại.
"Cái này tại sao lại có chút giống với thiết kế cho Tết Nguyên đán của Khương Dao a..."
"Đúng vậy, tại sao thế này a..."
Thiết kế của Khương Dao là một dây chuyền kim cương. Hình thức giống như là diệp tử, mặt trên có hai mảnh diệp tử, phía dưới là một viên kim cương. Giống như một mầm chồi non, đại biểu cho năm mới. Mà sản phẩm của Bội Cẩm, cũng là hình thức diệp tử, nhưng mà diệp tử có chút khác biệt, trên diệp tử có khảm lần lượt vài viên kim cương.
Thật ra từ xưa đến nay không phải là không có chuyện hai tác phẩm có chung 1 ý tưởng, chỉ là lần này lại quá đúng dịp, Chí Sinh vừa mới chính thức chọn sản phẩm cho tết nguyên đán vào 1 tuần trước, bây giờ Bội Cẩm lại cho ra một tác phẩm tương tự.
Nếu các nhà thiết kế nhìn qua thì 2 cái vẫn có sự khác biệt rất lớn, nhưng mà nếu như người tiêu dùng thấy thì họ sẽ không nghĩ vậy, thậm chí sẽ cho rằng đây là một cái hệ liệt trang sức.
Chuyện này lập tức truyền đến Chí Sinh, Phó tổng của Chí Sinh là Triệu Thanh Dương lập tức mở cuộc họp khẩn cấp. Tham gia cuộc họp có tổ làm việc cho lễ Giáng Sinh và tổ làm việc cho Tết Nguyên đán.
Triệu Thanh Dương dùng lực vỗ xuống bàn, "Này Bội Cẩm con mẹ nó là đang chơi chúng ta!"
Ti Phùng cũng rất tức giận, anh ta phẫn nộ nói: "Khả năng ý tưởng của chúng ta đã bị tiết lộ, nên mới có thể bị Bội Cẩm lấy đi. Bây giờ, kế hoạch của chúng ta đã bị Bội Cẩm làm rối loạn."
"Đây rốt cuộc là như thế nào?! Tại sao lại có chuyện thiết kế bị lộ ra ngoài?! Ai đang giữ bản thảo thiết kế?"
"Bản phác thảo trên giấy thì tôi giữ, còn bản điện tử thì Cố Tổng và Khương Dao giữ. Những người khác hẳn là không thấy được." Giang Dung trả lời.
"Vậy cô nói cho tôi biết, thiết kế lần này của Bội Cẩm hoàn toàn xuất phát từ sự trùng hợp?!"
Giang Dung á khẩu không trả lời được, bởi vì cô ta cũng hoàn toàn không biết vì cái gì mà lại ra như vậy.
Khương Dao ở bên cạnh nghe vậy, toàn bộ quá trình đầu đều kêu ong ong. Cô cũng không biết tại sao tác phẩm cô tự thiết kế lại bị Bội Cẩm lấy đi. Hơn nữa bây giờ Cố Mục Niên lại không có ở đây, hoạt động cho Tết Nguyên đán thì bị phá tan nát, tất cả mọi người bắt đầu hoảng sợ.
"Chúng ta có thể trực tiếp nói Bội Cẩm bắt chước tham khảo a!" Có người đưa ra ý kiến.
Ti Phùng lắc đầu, "Không được. Thật ra tác phẩm của Bội Cẩm và chúng ta cũng không phải trùng hợp 100%, chỉ bắt chước rất ít. Hơn nữa trước mắt chúng ta không có chứng cớ."
"Khương Dao, có ai đáng nghi ở chỗ cô để trộm bản thảo thiết kế hay không?" Triệu Thanh Dương hỏi.
Cô phủ nhận: "Không có khả năng, trong USB đều có thêm mật khẩu, hơn nữa tôi đều giữ ở bên người." Khương Dao có thể khẳng định 100%, không ai có thể lấy bản thiết kế từ chỗ của cô được.
Cuối cùng cuộc họp chấm dứt, Triệu Thanh Dương nói sẽ cùng Cố Mục Niên bàn bạc đưa ra đối sách.
Khương Dao trở lại vị trí của mình, cánh tay ôm lấy đầu, gục đầu xuống.
Dương Nhược thấy cô như vậy, cũng rất đau lòng, cô ấy đi qua an ủi cô: "Khương Dao, em không sao chứ? Em cũng đừng sốt ruột, Chí Sinh nhất định sẽ có đối sách."
"Vâng, em không sao..." Cô cười cười, nhìn thấy màn hình di động sáng lên. Là Cố Mục Niên gọi điện thoại đến.
Chắc là anh cũng đã biết chuyện này rồi a?
Khương Dao đi nơi an tĩnh nhận điện thoại của anh, "Alo, Cố Mục Niên?"
Anh mệt mỏi mà hơi mang thanh âm khàn khàn truyền tới: "Dao Dao, anh đã biết chuyện của Bội Cẩm."
Nếu nhớ không lầm, bên anh bây giờ đang là nửa đêm, có khi mới vừa rồi anh còn đang ngủ. Cô ngược lại là rất đau lòng cho anh: "Muộn như vậy rồi mà còn ầm ĩ đến giấc ngủ của anh. Không phải bây giờ anh đang cùng Trương tổng bàn việc đấy chứ?"
Bây giờ Cố Mục Niên cũng rất là tức giận, nhưng mà anh cô gắng kìm nén không thể đem cảm xúc của anh nói cho Khương Dao, bởi vì cô nhất định sẽ hoảng sợ.
"Anh lo lắng cho em hơn, cho nên anh gọi điện thoại cho em trước."
"Không có việc gì đâu, em có thể. Ngược lại bây giờ chuyện của công ty quan trọng hơn, anh mau đi trước xử lý đi."
"Được."
Cố Mục Niên cúp điện thoại, gọi điện thoại cho Vu Thần.
Vu Thần nghe xong, an tĩnh vài giây, trả lời: "Mục Niên, chuyện này khẳng định có mờ ám."
"A, " anh xoa xoa mi tâm, "Bội Cẩm đây là đang tự chui đầu vào rọ."
"Ngược lại Khương Dao đáng thương... Nhưng mà bây giờ không có chứng cớ, chúng ta trước hết phải tìm chứng cớ."
"Đây chính là tôi gọi điện thoại cho cậu để tìm hiểu nguyên nhân."
Vu Thần hiểu ý tứ của anh, "Chờ cậu về nước, chúng ta giáp mặt trò chuyện."
Bên kia Khương Dao nói chuyện điện thoại, xong thu hồi tâm tư, không dám nhiều nghĩ, chờ đợi công ty ra đối sách trước đã.
Hai giờ sau, cô nhận được thông tin, hệ liệt "Tân Ý" của cô bị bác bỏ, chỉ tuyên bố hệ liệt "Tân tâm". Thành quả của Khương Dao và mọi người nỗ lực hơn một tháng qua, toàn bộ đều tan thành mây khói
Triệu Thanh Dương giải thích với cô là: "Nếu tuyên bố hệ liệt "Tân Ý", người mua sẽ có đánh giá tiêu cực, sẽ nói là Chí Sinh bắt chước."
Đi trở về chỗ làm việc, cái nhà thiết kế khác đều tới an ủi Khương Dao. Cô đều cười nói làm như không có việc gì, rồi sau đó một mình đi lên sân thượng.
Cô đứng trước gió lạnh, buông mi trút bỏ tâm sự. Tuy trong lòng cô có bao nhiêu uất ức nhưng đều phải suy xét đại cục lấy ích lợi của Chí Sinh làm trọng. Đối với kết quả này, cô nên chấp nhận thì hơn.
Hơn nữa cái này quyết sách nhất định là thông qua Cố Mục Niên cho phép, nếu anh đồng ý làm như vậy, cô liền tin tưởng hắn.
Cô nhắn tin cho Cố Mục Niên: ( Mục Niên, quyết định này của công này em sẽ tiếp nhận, anh không cần lo lắng cho em, em sẽ không sao, anh mau xử lý hoạt động cho Tết Nguyên đán đi, em chờ anh trở về.)
Sau một lúc lâu, Cố Mục Niên trả lời lại cô.
( Dao Dao, chuyện này anh sẽ xử lý tốt, sẽ không để em phải chịu ủy khuất.)
——
Trang sức cho Tết Nguyên đán cần phải chỉnh lần nữa cho hợp kế hoạch, công ty lại lâm vào bận rộn. Khương Dao cũng là bận rộn đến mệt mỏi.
Hơn chín giờ đêm, Khương Dao về tới nhà, trong tay ôm tài liệu. Cô tăng ca đến giờ này, tính về nhà lại tiếp tục tăng ca.
Cô mở cửa, vừa đem tài liệu bỏ lên trên bàn, che miệng hắt hơi một cái.
Cô đã cảm mạo một hai ngày, cô vẫn không để ý chỉ cảm thấy là cảm mạo linh tinh rất nhanh sẽ khỏi, nhưng mà ngược lại cảm giác càng ngày càng nghiêm trọng.
Việc này, đương nhiên cô không dám nói với Cố Mục Niên.
Cô xoa xoa mũi, lại đi mặc thêm áo khoác ngoài. Cô đến phòng bếp nấu nước, nhớ tới hoạt động nguyên đán, trong lòng lại bắt đầu khổ sở.
Nếu không có phát sinh chuyện này thì tâm tình cô sẽ rất tốt, lập tức ở Chí Sinh cố gắn đưa trang sức ra thị trường, ngẫm lại đều rất vui vẻ. Nhưng là nay...
Cô đối tất cả mọi người nói không có việc gì, nhưng mà chỉ có mình cô biết, mấy ngày nay bởi vì chuyện này mà cô ngủ không đủ giấc, thường xuyên nghĩ ngợi lung tung. Huống chi người cho cô cảm giác yên ổn lại không có ở đây.
——
Ngày hôm sao, sáng sớm Khương Dao đã đi đến văn phòng, đem tài liệu giao cho Giang Dung. Cô ta lại cho giao cho cô đống nhiệm vụ mới.
Ra văn phòng, Dương Nhược nhìn thấy cô, lo lắng hỏi: "Khương Dao, có phải em còn chưa hết đau hay không? Nhìn em xem tại sao lại tiều tụy như vậy?"
Khương Dao xấu hổ cười, "Có thể là tối qua em chưa ngủ đủ giấc. Em đi pha cà phê."
"Nhưng mà chị thấy em... Em có muốn xin phép về nhà nghỉ một chút không?"
"Lúc này tất cả mọi người đều rất bận rộn, em làm sao có khả năng xin phép chứ, em sẽ cố gắng cùng mọi người."
Cô trở lại vị trí, gõ gõ cái đầu, cưỡng bức bản thân chuẩn bị tinh thần.
Một lát sau, Cố Mục Niên đột nhiên nhắn tin cho cô: ( anh đang ở sảnh chính của công ty.)
Cô nhìn thấy tin nhìn, thiếu chút nữa cao hứng mà đứng lên. Tại sao anh lại trở về sớm hơn dự định rồi a?! Cái tin này làm cho cô vui vẻ, cả người tràn đầy tinh thần.
Chỉ qua một phút đồng hồ, Khương Dao đã nhìn thấy anh từ cửa thang máy đi ra. Anh mặc tây trang, khoác màu đen áo bành tô, cố tình đi lại, sắc mặt trầm ổn.
Anh đi tới chỗ của cô, Khương Dao đứng ở chỗ của mình, không dám chạy lên đi nghênh đón, nhưng nhìn anh, hốc mắt bắt đầu nóng lên.
Người đàn ông mà cô ngày nhớ đem mong đã về rồi.
______
Đọc xõng hãy bấm bình chọn và theo dõi mình nhé, mãi yêu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.