Duyên Âm - Nghiệt Duyên Tiền Kiếp
Chương 15
Ngô Hạ Chi
19/02/2022
Ông Tám Tàng hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Nhưng khi nhớ về hình ảnh quái dị của Tư Hun đêm hôm qua, mồ hôi của ông càng túa ra như tắm. Trong cơn hoảng sợ, ông giục người phu xe mau đi nhanh khỏi đó.
Một đám lính từ đâu bước đến, đuổi bớt những kẻ đang tụ tập kia đi. Tám Tàng không nhịn được liền quay đầu nhìn về phía cái xác đó một lần nữa, nhưng điều ông ta nhìn thấy càng đáng kinh hãi hơn gấp bội. Gương mặt của cái xác kia nát bấy, không phải vì bị dùng dao rạch mà chính xác là bị cắn nát. Hai con mắt thì bị móc lồi ra ngoài, ngực thì bị xé toạc phần da thịt.
Một trận ói mửa trào lên, khiến ông Tám Tàng phải tìm cách kiềm nó xuống vì không muốn bị phát hiện. Nếu như dân làng biết gia đình ông đều dọn lên trên tỉnh ở, thể nào họ sẽ tìm cách làm khó làm dễ. Nên ông đành phải kìm nén sự ghê tởm của mình, đồng thời giục người phu xe mau đi nhanh lên.
Mất một lúc lâu, chiếc xe ngựa mới có thể vượt qua được đám đông mà đi tiếp. Càng đi càng xa, bóng những con người trong ngôi làng đó cũng vì vậy mà mất dần theo khói bụi mà xe ngựa đi qua. Nhưng sự ám ảnh của ông Tám Tàng về nơi này, nơi chôn nhau cắt rốn của ông thì vẫn cứ bám chặt lấy ông không buông cho đến cuối đời. Tựa như một vết sẹo đầy khó chịu, khiến nhìn lại chỉ khiến bản thân như đang bị dày xéo đầy đau đớn.
Một ngày một đêm là khoảng thời gian chiếc xe ngựa ấy đi không ngừng nghỉ để đến nơi ở mới. Trên xe chỉ có hai người là ông Tám Tàng và người phu xe cùng mấy gói hành lý cứ băng qua không biết bao nhiêu cánh đồng, con sông nhưng chưa khi nào họ dám ngừng lại. Họ đang trốn chạy, nên họ rất sợ, không chỉ là sợ những vong linh kia, mà còn là những kẻ đang sống. Vì vậy nên đôi mắt của họ không lúc nào dám nghỉ ngơi, mà luôn phải cảnh giác nhìn chung quanh xem có ai đi theo họ hay không.
"Kétttt!" - Khoảnh khắc tiếng xe ngựa dừng lại vang lên, lòng ông Tám Tàng như trút được tảng đá nặng ngàn cân. Ông biết là ông đã đến nơi ở mới rồi, nơi có vợ con ông đang đợi ông. Người phu xe đỡ ông xuống rồi lại đỡ ông vào nhà. Vừa hay lúc này con gái ông là Hương cũng vừa chạy xuống. Sau mấy ngày ở nơi này, cô đã dần có sinh khí hơn, không còn cái dáng vẻ tiều tụy và mệt mỏi thường ngày.
"Tía, tía đến rồi sao?"
Nhìn thấy ông Tám Tàng khập khiễng bước vào, Hương liền chạy đến. Ngay cả vợ ông đang nấu ăn sau bếp cũng mau chóng chạy ra. Cả gia đình ba người đoàn tụ mừng mừng tủi tủi không ngớt, ôm chầm lấy nhau cho thỏa nỗi nhớ thương. Nhất là ông Tám Tàng, nước mắt ông cứ rơi lã chã trên khuôn mặt đầy nếp nhăn kia khi nhìn thấy đứa con gái mình yêu thương vẫn còn sống bằng da bằng thịt. Ông cứ tưởng một trận tai họa kia đã khiến cho cha con ông sinh ly tử biệt, chỉ còn có thể gặp nhau trong giấc mộng thôi. Cũng may là ông trời còn xót thương cho tấm thân già này của ông để cho con gái ông là Hương một lần cải tử hồi sinh.
Sự vui mừng vừa chớm nở ấy trong lòng ông vừa chớm nở lại thay bằng nỗi lo lắng khôn nguôi. Nhìn Hương, ông càng yêu thương cô bao nhiêu thì lại càng sợ hãi. Hơn ba mươi năm nuôi cô khôn lớn, ông đã phải gồng mình để đối phó với tai vạ dính vào cô từ kiếp trước. Rõ ràng biết là khó cưỡng cầu, nhưng cô là đứa xon gái duy nhất của vợ chồng ông, làm sao ông có thể hai tay dâng cô lên cho lũ ma quỷ cơ chứ? Và rồi ông tự hỏi, liệu rằng khi gia đình ông đã bỏ chạy đi thì liệu rằng có thoát hay chỉ là một sự bỏ công đầy vô ích.
"Ông ơi, chân ông bị sao thế này?"
Bà Tám Tàng nhìn xuống cái chân bị thương của ông rồi xuýt xoa kêu lên. Cái vết thương của ông một ngày một đêm không thay băng cộng thêm đi xe ngựa xốc liên tục nên lại rỉ máu ra rồi. Vì để tiện cho việc đi khỏi làng nên ông mượn chú Ba Đình một bộ bà ba nâu sần chứ không mặc loại bà ba lụa như thường ngày, nên nếu không để ý kĩ sẽ khó thấy được máu đang rỉ ra. Quả nhiên bà Tám Tàng luôn là một người vợ quan tâm đến ông dù chỉ là một thứ nhỏ nhất. Dùng tay xua xua, ông ngồi xuống ghế gần đó rồi đáp lời bà:
"Chuyện dài lắm bà ạ, có gì để khi nào rảnh thì tui kể cho bà với cái Hương nghe tường tận."
Dù trong lòng cả hai má con bà Tám Tàng rất lo lắng và muốn biết đã có chuyện chi xảy ra với ông, nhưng nghe ông nói thế thì cũng kiềm lòng lại. Bà Tám Tàng kêu một đứa đầy tớ đem băng và thuốc lên để bà thay cho ông, còn Hương thì ngồi trò chuyện cùng ông. Nhìn gia đình họ hạnh phúc như vậy, không ai nghĩ rằng một trận bão táp lớn sắp nổ ra, cuốn sạch đi tất cả hi vọng mà họ gầy dựng.
Đêm hôm đó, mọi người trong nhà đã chìm vào một giấc ngủ say, chỉ có mình Hương trằn trọc mãi vẫn không thể chợp mắt. Đã mấy đêm nay, cư vào khoảng độ ba giờ sáng là cô sẽ bừng tỉnh dậy. Nhưng những điều cô gặp trong mơ mới là thứ khiến cô không dám chợp mắt lại tiếp.
Giọng nói đầy ma mị, cái bóng đen mờ mờ ảo ảo của một người đàn ông cứ quẩn quanh bám lấy giấc mơ của Hương. Có lần cô thấy mình cùng anh ta đang ở trong lễ cưới của chính họ, có cả tía má cô và rất nhiều người đến dự. Nhưng tất cả họ đều mang một vẻ đầy chết chóc với con mắt bị khoét rỗng sâu hoắm. Cũng có lần Hương mơ thấy mình cùng anh ta đứng ở trên một mõm núi, trao cho nhau thứ gì đó rồi khóc lóc thảm thiết. Mọi thứ cô đều biết là giấc mơ mà thôi, nhưng lại chân thực đến kì lạ.
Từng cử chỉ, từng câu nói của người đàn ông ấy như vẫn đang hiện hữu bên cạnh Hương. Mỗi lân cô thức dậy, đều mang theo một chút tiếc nuối xen lẫn trong nỗi sợ hãi vô tận ấy. Và rồi mãi đến khuya, cô cứ mãi theo thức mà không thể ngủ được.
Hương bước đến ngồi bên bàn trang điểm, nơi có chiếc gương đối diện khung cửa sổ trong phòng cô. Bàn tay cô nhẹ nhàng cầm lấy chiếc lược bắt đầu chải tóc, đầu oca thơ thẩn đầy suy nghĩ vẩn vơ. Người đàn ông ấy là ai? Cớ gì khi tỉnh mộng cô lại quyến luyến hắn? Tại sao hắn luôn xuất hiện trong những giấc mơ của cô?
Những câu hỏi cứ như vậy mà bủa vây trong đầu Hương khiến nó phát đau. Từ nhỉ chỉ cần Hương suy nghĩ quá nhiều là tự khác đầu cô lại đau đến chết đi sống lại. Cơn đau lần này cũng như vậy, ập đến một cách bất ngờ khiến cô khó chịu vô cùng. Cố gắng chải cho xong mớ tóc dài rối, Hương định làm xong sẽ mau chóng đi ngủ. Thế nhưng khi cô đặt chiếc lược xuống, bên tai cô bỗng vang lên ba tiếng:
"Cộc! Cộc! Cộc!"
Mới đầu cô cứ tưởng là mình đang nghe lầm, nhưng nó cứ lặp đi lặp lại liên tục không dứt. Hương thầm nghĩ, hay là có ai đang gõ cửa nhà cô để tìm ông bà Tám Tàng. Nhưng rồi ý nghĩa kia lập tức bị cô gạt phăng đi, bởi cả gia đình cô vừa đến nơi này ba bốn ngày thì làm sao có ai biết mà đến cơ chứ. Vậy thứ âm thanh đó là từ đâu phát ra?
Hương nhìn xung quanh, thậm chí cô còn đánh bạo nhìn ra phía cửa sổ để xem có ai không. Thế nhưng đáp lại cô chỉ có những ngọn gió thổi rít lên đầy đáng sợ. Tay cô buông chiếc lược, nhìn lại vào trong gương. Nơi đó chỉ có hình ảnh phản chiếu của cô mà thôi. Khoan đã...đôi mắt Hương lia đến ảnh phản chiếu trong gương của chiếc cửa sổ sau lưng cô.
"Cộc!Cộc!Cộc!"
Ba tiếng đó lại lần nữa vang lên trong màn đêm tăm tối, như một tiếng chuông báo hiệu có kẻ đang ở gần. Thông qua chiếc gương, cô nhìn thấy trên khung kính cửa sổ hiện lên một bàn tay gầy gò. Nó dùng bộ móng sắc nhọn của mình gõ lên mặt kính, tạo nên thứ tiếng quái dị ấy.
Hơi thở Hương như bị ngưng trệ lại, đôi mắt trợn chừng không dám chớp khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Bàn tay đó thì cứ gõ, giống như muốn cô biết được sự hiện diện của cô. Hương cứ nhìn vào gương, miệng lặp đi lăp lại một câu vô nghĩa:
"Đây không phải thực! Đây không phải thực!"
Cô cứ ngồi niệm như vậy, mặc cho mồ hôi đã ra ướt đẫm bộ bà ba của mình. Mất một lúc lâu sau đó, cái tiếng bàn tay gõ lên mặt kính cũng dần biến mất. Hương trộm nghĩ có thể là nó cho rằng cô đã ngủ rồi nên không trêu chọc cô nữa. Nhưng cô còn chưa kịp mừng rỡ, thì lại có cảm giác như có thứ gì đó đang va vào chân cô liên tiếp, khiến nó đau nhói cả lên.
Một cơn lạnh lẽo truyền dọc sóng lưng của Hương, khiến cô không dám nhìn xuống. Cái vật đó vẫn cứ va vào chân cô đều đều, vang lên những tiếng lạch cà lạch cạch. Cô run run rẩy rẩy nhìn xuống, nơi đó là một khoảng đen tối khiến người khác rùng mình. Chẳng hiểu vì sao, Hương lại cúi người, thò tay xuống nơi đó để xem thử thứ đó là gì.
Bàn tay cô chạm xuống nền nhà lạnh lẽo, mơ hồ mò mẫm xung quanh. Hơi thở của Hương như bị đè chặt lại, môi thì bị cắn chặt. Sự sợ hãi cứ như vậy mà bám chặt lấy cô, khiến mồ hôi cô túa ra như tắm. Sau một hồi mò mẫm thật lâu, cuối cùng Hương cũng nắm được thứ đó trong tay. Cảm giác quen thuộc lập tức bừng lên trong cô, khiến cô run lẩy bẩy không ngừng.
"Là thứ đó sao?"
Giọng nói của Hương có chút sợ hãi khi tự hỏi chính bản thân mình. Cơn ác mộng kia, cô tưởng nó đã kết thúc rồi cơ mà. Không đúng, chắc chắn là do cô quá lo lắng mà thôi. Hít một hơi sâu, cô nhấc cái tay đang cầm thứ đó của mình lên cao. Dưới cái ánh sáng lờ mờ, cuộn chỉ màu đỏ đầy oan nghiệt kia hiện dần lên, như để báo cho Hương biết rằng mọi thứ đã trở về, con quỷ đã tìm thấy cô rồi.
Một đám lính từ đâu bước đến, đuổi bớt những kẻ đang tụ tập kia đi. Tám Tàng không nhịn được liền quay đầu nhìn về phía cái xác đó một lần nữa, nhưng điều ông ta nhìn thấy càng đáng kinh hãi hơn gấp bội. Gương mặt của cái xác kia nát bấy, không phải vì bị dùng dao rạch mà chính xác là bị cắn nát. Hai con mắt thì bị móc lồi ra ngoài, ngực thì bị xé toạc phần da thịt.
Một trận ói mửa trào lên, khiến ông Tám Tàng phải tìm cách kiềm nó xuống vì không muốn bị phát hiện. Nếu như dân làng biết gia đình ông đều dọn lên trên tỉnh ở, thể nào họ sẽ tìm cách làm khó làm dễ. Nên ông đành phải kìm nén sự ghê tởm của mình, đồng thời giục người phu xe mau đi nhanh lên.
Mất một lúc lâu, chiếc xe ngựa mới có thể vượt qua được đám đông mà đi tiếp. Càng đi càng xa, bóng những con người trong ngôi làng đó cũng vì vậy mà mất dần theo khói bụi mà xe ngựa đi qua. Nhưng sự ám ảnh của ông Tám Tàng về nơi này, nơi chôn nhau cắt rốn của ông thì vẫn cứ bám chặt lấy ông không buông cho đến cuối đời. Tựa như một vết sẹo đầy khó chịu, khiến nhìn lại chỉ khiến bản thân như đang bị dày xéo đầy đau đớn.
Một ngày một đêm là khoảng thời gian chiếc xe ngựa ấy đi không ngừng nghỉ để đến nơi ở mới. Trên xe chỉ có hai người là ông Tám Tàng và người phu xe cùng mấy gói hành lý cứ băng qua không biết bao nhiêu cánh đồng, con sông nhưng chưa khi nào họ dám ngừng lại. Họ đang trốn chạy, nên họ rất sợ, không chỉ là sợ những vong linh kia, mà còn là những kẻ đang sống. Vì vậy nên đôi mắt của họ không lúc nào dám nghỉ ngơi, mà luôn phải cảnh giác nhìn chung quanh xem có ai đi theo họ hay không.
"Kétttt!" - Khoảnh khắc tiếng xe ngựa dừng lại vang lên, lòng ông Tám Tàng như trút được tảng đá nặng ngàn cân. Ông biết là ông đã đến nơi ở mới rồi, nơi có vợ con ông đang đợi ông. Người phu xe đỡ ông xuống rồi lại đỡ ông vào nhà. Vừa hay lúc này con gái ông là Hương cũng vừa chạy xuống. Sau mấy ngày ở nơi này, cô đã dần có sinh khí hơn, không còn cái dáng vẻ tiều tụy và mệt mỏi thường ngày.
"Tía, tía đến rồi sao?"
Nhìn thấy ông Tám Tàng khập khiễng bước vào, Hương liền chạy đến. Ngay cả vợ ông đang nấu ăn sau bếp cũng mau chóng chạy ra. Cả gia đình ba người đoàn tụ mừng mừng tủi tủi không ngớt, ôm chầm lấy nhau cho thỏa nỗi nhớ thương. Nhất là ông Tám Tàng, nước mắt ông cứ rơi lã chã trên khuôn mặt đầy nếp nhăn kia khi nhìn thấy đứa con gái mình yêu thương vẫn còn sống bằng da bằng thịt. Ông cứ tưởng một trận tai họa kia đã khiến cho cha con ông sinh ly tử biệt, chỉ còn có thể gặp nhau trong giấc mộng thôi. Cũng may là ông trời còn xót thương cho tấm thân già này của ông để cho con gái ông là Hương một lần cải tử hồi sinh.
Sự vui mừng vừa chớm nở ấy trong lòng ông vừa chớm nở lại thay bằng nỗi lo lắng khôn nguôi. Nhìn Hương, ông càng yêu thương cô bao nhiêu thì lại càng sợ hãi. Hơn ba mươi năm nuôi cô khôn lớn, ông đã phải gồng mình để đối phó với tai vạ dính vào cô từ kiếp trước. Rõ ràng biết là khó cưỡng cầu, nhưng cô là đứa xon gái duy nhất của vợ chồng ông, làm sao ông có thể hai tay dâng cô lên cho lũ ma quỷ cơ chứ? Và rồi ông tự hỏi, liệu rằng khi gia đình ông đã bỏ chạy đi thì liệu rằng có thoát hay chỉ là một sự bỏ công đầy vô ích.
"Ông ơi, chân ông bị sao thế này?"
Bà Tám Tàng nhìn xuống cái chân bị thương của ông rồi xuýt xoa kêu lên. Cái vết thương của ông một ngày một đêm không thay băng cộng thêm đi xe ngựa xốc liên tục nên lại rỉ máu ra rồi. Vì để tiện cho việc đi khỏi làng nên ông mượn chú Ba Đình một bộ bà ba nâu sần chứ không mặc loại bà ba lụa như thường ngày, nên nếu không để ý kĩ sẽ khó thấy được máu đang rỉ ra. Quả nhiên bà Tám Tàng luôn là một người vợ quan tâm đến ông dù chỉ là một thứ nhỏ nhất. Dùng tay xua xua, ông ngồi xuống ghế gần đó rồi đáp lời bà:
"Chuyện dài lắm bà ạ, có gì để khi nào rảnh thì tui kể cho bà với cái Hương nghe tường tận."
Dù trong lòng cả hai má con bà Tám Tàng rất lo lắng và muốn biết đã có chuyện chi xảy ra với ông, nhưng nghe ông nói thế thì cũng kiềm lòng lại. Bà Tám Tàng kêu một đứa đầy tớ đem băng và thuốc lên để bà thay cho ông, còn Hương thì ngồi trò chuyện cùng ông. Nhìn gia đình họ hạnh phúc như vậy, không ai nghĩ rằng một trận bão táp lớn sắp nổ ra, cuốn sạch đi tất cả hi vọng mà họ gầy dựng.
Đêm hôm đó, mọi người trong nhà đã chìm vào một giấc ngủ say, chỉ có mình Hương trằn trọc mãi vẫn không thể chợp mắt. Đã mấy đêm nay, cư vào khoảng độ ba giờ sáng là cô sẽ bừng tỉnh dậy. Nhưng những điều cô gặp trong mơ mới là thứ khiến cô không dám chợp mắt lại tiếp.
Giọng nói đầy ma mị, cái bóng đen mờ mờ ảo ảo của một người đàn ông cứ quẩn quanh bám lấy giấc mơ của Hương. Có lần cô thấy mình cùng anh ta đang ở trong lễ cưới của chính họ, có cả tía má cô và rất nhiều người đến dự. Nhưng tất cả họ đều mang một vẻ đầy chết chóc với con mắt bị khoét rỗng sâu hoắm. Cũng có lần Hương mơ thấy mình cùng anh ta đứng ở trên một mõm núi, trao cho nhau thứ gì đó rồi khóc lóc thảm thiết. Mọi thứ cô đều biết là giấc mơ mà thôi, nhưng lại chân thực đến kì lạ.
Từng cử chỉ, từng câu nói của người đàn ông ấy như vẫn đang hiện hữu bên cạnh Hương. Mỗi lân cô thức dậy, đều mang theo một chút tiếc nuối xen lẫn trong nỗi sợ hãi vô tận ấy. Và rồi mãi đến khuya, cô cứ mãi theo thức mà không thể ngủ được.
Hương bước đến ngồi bên bàn trang điểm, nơi có chiếc gương đối diện khung cửa sổ trong phòng cô. Bàn tay cô nhẹ nhàng cầm lấy chiếc lược bắt đầu chải tóc, đầu oca thơ thẩn đầy suy nghĩ vẩn vơ. Người đàn ông ấy là ai? Cớ gì khi tỉnh mộng cô lại quyến luyến hắn? Tại sao hắn luôn xuất hiện trong những giấc mơ của cô?
Những câu hỏi cứ như vậy mà bủa vây trong đầu Hương khiến nó phát đau. Từ nhỉ chỉ cần Hương suy nghĩ quá nhiều là tự khác đầu cô lại đau đến chết đi sống lại. Cơn đau lần này cũng như vậy, ập đến một cách bất ngờ khiến cô khó chịu vô cùng. Cố gắng chải cho xong mớ tóc dài rối, Hương định làm xong sẽ mau chóng đi ngủ. Thế nhưng khi cô đặt chiếc lược xuống, bên tai cô bỗng vang lên ba tiếng:
"Cộc! Cộc! Cộc!"
Mới đầu cô cứ tưởng là mình đang nghe lầm, nhưng nó cứ lặp đi lặp lại liên tục không dứt. Hương thầm nghĩ, hay là có ai đang gõ cửa nhà cô để tìm ông bà Tám Tàng. Nhưng rồi ý nghĩa kia lập tức bị cô gạt phăng đi, bởi cả gia đình cô vừa đến nơi này ba bốn ngày thì làm sao có ai biết mà đến cơ chứ. Vậy thứ âm thanh đó là từ đâu phát ra?
Hương nhìn xung quanh, thậm chí cô còn đánh bạo nhìn ra phía cửa sổ để xem có ai không. Thế nhưng đáp lại cô chỉ có những ngọn gió thổi rít lên đầy đáng sợ. Tay cô buông chiếc lược, nhìn lại vào trong gương. Nơi đó chỉ có hình ảnh phản chiếu của cô mà thôi. Khoan đã...đôi mắt Hương lia đến ảnh phản chiếu trong gương của chiếc cửa sổ sau lưng cô.
"Cộc!Cộc!Cộc!"
Ba tiếng đó lại lần nữa vang lên trong màn đêm tăm tối, như một tiếng chuông báo hiệu có kẻ đang ở gần. Thông qua chiếc gương, cô nhìn thấy trên khung kính cửa sổ hiện lên một bàn tay gầy gò. Nó dùng bộ móng sắc nhọn của mình gõ lên mặt kính, tạo nên thứ tiếng quái dị ấy.
Hơi thở Hương như bị ngưng trệ lại, đôi mắt trợn chừng không dám chớp khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Bàn tay đó thì cứ gõ, giống như muốn cô biết được sự hiện diện của cô. Hương cứ nhìn vào gương, miệng lặp đi lăp lại một câu vô nghĩa:
"Đây không phải thực! Đây không phải thực!"
Cô cứ ngồi niệm như vậy, mặc cho mồ hôi đã ra ướt đẫm bộ bà ba của mình. Mất một lúc lâu sau đó, cái tiếng bàn tay gõ lên mặt kính cũng dần biến mất. Hương trộm nghĩ có thể là nó cho rằng cô đã ngủ rồi nên không trêu chọc cô nữa. Nhưng cô còn chưa kịp mừng rỡ, thì lại có cảm giác như có thứ gì đó đang va vào chân cô liên tiếp, khiến nó đau nhói cả lên.
Một cơn lạnh lẽo truyền dọc sóng lưng của Hương, khiến cô không dám nhìn xuống. Cái vật đó vẫn cứ va vào chân cô đều đều, vang lên những tiếng lạch cà lạch cạch. Cô run run rẩy rẩy nhìn xuống, nơi đó là một khoảng đen tối khiến người khác rùng mình. Chẳng hiểu vì sao, Hương lại cúi người, thò tay xuống nơi đó để xem thử thứ đó là gì.
Bàn tay cô chạm xuống nền nhà lạnh lẽo, mơ hồ mò mẫm xung quanh. Hơi thở của Hương như bị đè chặt lại, môi thì bị cắn chặt. Sự sợ hãi cứ như vậy mà bám chặt lấy cô, khiến mồ hôi cô túa ra như tắm. Sau một hồi mò mẫm thật lâu, cuối cùng Hương cũng nắm được thứ đó trong tay. Cảm giác quen thuộc lập tức bừng lên trong cô, khiến cô run lẩy bẩy không ngừng.
"Là thứ đó sao?"
Giọng nói của Hương có chút sợ hãi khi tự hỏi chính bản thân mình. Cơn ác mộng kia, cô tưởng nó đã kết thúc rồi cơ mà. Không đúng, chắc chắn là do cô quá lo lắng mà thôi. Hít một hơi sâu, cô nhấc cái tay đang cầm thứ đó của mình lên cao. Dưới cái ánh sáng lờ mờ, cuộn chỉ màu đỏ đầy oan nghiệt kia hiện dần lên, như để báo cho Hương biết rằng mọi thứ đã trở về, con quỷ đã tìm thấy cô rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.