Chương 7: Khi vật đổi sao dời (1)
Loạn
24/10/2022
Editor: QingWei
Mây trôi không ngừng, thủy triều lên xuống, vật đổi sao dời, năm trăm năm sau —-
Dì nói năm trăm năm đối với bà là chẳng có gì, nó chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt thoáng qua mà thôi.
Đại sư phụ nói năm trăm năm đối với người chính là điều người quan tâm nhất, hoa đào người trồng phía trước cửa sổ khi còn là một tiểu hòa thượng có còn nở hoa mỗi năm khi gió xuân về không. Có chàng trai ngây thơ nào trèo lên cây hái hoa đào xuống để tặng lấy lòng nữ tử mình thích hay không.
Nhị sư phụ nói năm trăm năm như một giấc mộng Nam Kha*, trong mộng người vẫn là một chú nai nhỏ, sống trong khu rừng người thích, tiếng mưa rơi tiếng gió thổi biến cả khu rừng thành một màn diễn tấu, nắng sớm dừng chân trên cỏ tươi còn đọng sương, ánh nắng giương oai chiếu xuyên qua từng tán cây rậm rạp, chim chóc tung cánh bay về từ trong đêm.
*Giấc mộng Nam Kha-南柯一梦: chính là chỉ về những thứ vô thực, những thứ vượt xa tầm tay với của con người. Kỳ thực, điều nó muốn ám chỉ nhất chính là “nhân sinh như mộng ảo”, đời người như một giấc chiêm bao.
Tam sư phụ nói năm trăm năm qua, người chỉ quan tâm đến cái giỏ lưng của mình, không biết bên trong nó đầy đủ mọi thứ hay không, cái giỏ lưng của người chứa đầy các loại thảo mộc khác nhau, người dùng những thảo dược đó để chữa bệnh cho mọi người ở khắp thế gian, nhìn nụ cười của họ hé ra từng chút một, nụ cười tươi sau khi hồi phục của những người đó là thứ cổ vũ tinh thần người.
Ấy thế mà năm trăm năm lại là một khoảng thời gian dài đối với Lý Thanh La, dài đến mức nàng nghĩ rằng nó có lẽ sẽ không bao giờ tới, nhưng cuối cùng nó đã tới.
Năm trăm năm qua, Lý Thanh La luôn sống trên núi Phượng Tiên ở phía nam, núi Phượng Tiên ẩn sâu trong nơi có mây mù bao quanh, nơi này tràn ngập hoa phượng tiên, khói bay lượn lờ xuyên suốt, thỉnh thoảng lại có phượng hoàng đến đây dừng chân, năm trăm năm trước, dì đã đưa nàng đến đây để đi theo ba vị sư phụ trên núi học tập.
Đại sư phụ là một tăng nhân đắc đạo, trời sinh tính tình đạm bạc, thích nhất là nghiên cứu kinh sách, người dạy kinh văn cho Lý Thanh La, khi nhiệt huyết dâng trào sẽ kể cho nàng nghe một vài điển cố trong kinh thư.
Nhị sư phụ trước khi trở thành tiên từng là một con hươu sao, sau khi thành tiên trở thành một nữ tử xinh đẹp dịu dàng, tuổi tác lớn hơn Lý Thanh La một chút, người tinh thông âm luật, khi đánh đàn có thể gọi phượng hoàng gần đó tới. Người phụ trách dạy âm luật cho Lý Thanh La, trong năm trăm năm, kỹ năng đánh đàn của Lý Thanh La tuy rằng không xuất thần nhập hóa bằng Nhị sư phụ, nhưng là cao sơn lưu thủy*, tựa như âm trời.
*Cao sơn lưu thủy-高山流水: ý chỉ tiếng đàn vời vợi tựa Thái sơn, mênh mang như sông nước.
Tam sư phụ kiếp trước là một y sư, hành y cứu thế, nhờ công đức tích được ở kiếp trước nên đã trở thành tiên, sau khi thành tiên người vẫn mang trái tim của một y sư kiếp trước, thường xuyên biến thành người thường đi đến nhân gian để giúp đỡ chữa bệnh, những lúc đó, Lý Thanh La sẽ hoá thành một nam học đồ đi theo, một bên học tập một bên giúp đỡ, lâu dần, nàng cũng tinh thông y thuật.
Có lần, nàng hỏi dì, vì sao lại muốn nàng học những thứ này, dì không trả lời lý do, chỉ nói với nàng rằng một ngày nào đó những thứ đó có thể giúp ích cho con.
Dì rất ít khi đến tìm nàng, thi thoảng sẽ để Tiểu Tú đến truyền tin, ba trăm năm trước, vì không đành lòng nhìn linh hồn của Tiểu Tú tan biến, Lý Thanh La đã cầu xin dì hãy mang Tiểu Tú theo bên người, hiện tại, Tiểu Tú là một tiểu tiên đi theo dì tu tiên.
Đêm qua, ở trên bầu trời cực bắc xuất hiện mưa sao băng hiếm có, ba vị sư phụ nhìn Lý Thanh La hồi lâu, giữa lông mày thoáng hiện lên tia bất đắc dĩ.
Ngày hôm sau, khi thấy dì đến, Lý Thanh La hiểu sự bất đắc dĩ của các sư phụ đến từ đâu.
Ban đêm, các ngôi sao lấp lánh, ở hướng bắc có một ngôi sao đặc biệt sáng ngời, ánh sáng của nó lấn át cả các ngôi sao khác, dì chỉ vào ngôi sao đó, A La, ngôi sao đó tượng trưng cho mệnh của Vân Lâu, nó đã bắt đầu phát sáng rồi.
Đêm nay, cái tên phủ đầy bụi suốt năm trăm năm đã được phá kén, kèm theo nỗi đau kịch liệt sâu thẳm và có chút mong chờ khó lòng lý giải.
Đêm nay, Lý Thanh La đã mơ một giấc mơ kỳ lạ, hình dáng của người trong mơ mơ hồ.
Ba vị sư phụ đứng trên đỉnh Phượng Tiên, vẻ mặt lạnh nhạt, khi Thanh Loan phát ra tiếng kêu quen thuộc ở giữa không trung, Lý Thanh La quay mặt đi, nước mắt mới rơi xuống.
Tối qua, Đại sư phụ nói, Thanh La, ngươi là học sinh duy nhất chúng ta thu nhận, nhưng hãy nhớ, ngay sau khi ngươi xuống núi Phượng Tiên, duyên phận của chúng ta đã hết, sau này, hãy quên hết mọi chuyện ở núi Phượng Tiên, ba vị sư phụ ngươi quen sống ẩn dật tự tại qua ngày, chưa từng nghĩ muốn cuốn vào phân tranh.
Sau khi cung bái ba lần trước ba vị sư phụ, nàng ngồi trên Thanh Loan, Lý Thanh La không dám quay đầu nhìn lại.
Thanh Loan chở nàng theo dì đi về hướng bắc.
Trong đêm tối, dì hạ đầu mây, dừng lại bên một bờ sông.
Trong đêm tối, bọn họ đi tới đế quốc hùng mạnh nhất ở Trung Nguyên đại lục —- Chiêu Thục.
Từ trăm ngàn năm nay, Chiêu Thục luôn đứng đầu Trung Nguyên đại lục, từ một bộ tộc nhỏ bé, trải qua những trận chém giết không ngừng, tranh giành liên miên, đã đạt được địa vị của đại quốc ngày nay, Chiêu Thục đã trở thành nơi mà các quốc gia nhỏ bé, bộ lạc khác nhau nương nhờ, hằng năm bọn họ đều tiến cống đến Chiêu Thục, lấy được kết thân với Chiêu Thục làm vinh dự, bọn họ đưa đệ tử đến Chiêu Thục để học tập.
Chiêu Thục là chế độ cha truyền con nối, vương vị được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, hiệu của đại vương hiện tại là Chiêu Lăng, ở đất nước này Chiêu Lăng có nghĩa là cương nhu lưu loát*, trên thực tế, Chiêu Lăng vương thật sự đã làm được đến điểm này, dân chúng cả nước vô cùng kính mến ông, dưới sự thống trị của ông đất nước phồn vinh, thịnh vượng.
*Cương nhu lưu loát-刚柔并济: kết hợp giữa cứng rắn và mềm mỏng một cách nhuần nhuyễn, trôi chảy.
Điều duy nhất mà Chiêu Lăng vương bị chỉ trích là cách đây sáu năm ông đã mang về một bé trai không rõ danh tính, ông nói rằng đó là đứa con thứ ba của mình, không rõ mẹ của đứa trẻ là ai, Chiêu Lăng vương cực kỳ sủng ái đứa trẻ đó, khiến tộc của vương hậu bất mãn, xoay quanh đứa trẻ đó, hoàng thành tranh đấu gay gắt.
Chiêu Thục năm thứ 1006.
Vào ngày mà Lý Thanh La và dì đến đế đô, khắp nơi trong hoàng thành phồn hoa treo đèn kết hoa, nghe nói là để chúc mừng sinh thần lần thứ sáu của Tam hoàng tử.
Trên đường đi, Lý Thanh La đã nghe không ít chuyện về Tam hoàng tử. Tam hoàng tử là một đứa trẻ thần đồng, ba tuổi đã có thể đọc thuộc trăm bài thơ ca, lúc bốn tuổi trở thành đệ tử duy nhất của vị quốc sư tôn kính nhất Mân quốc sư, lúc năm tuổi dễ dàng giải được khối kết mà hàng nghìn năm nay chưa ai giải được ở Chiêu Thục, tương truyền, tám trăm năm trước có một nhà trí giả tới Chiêu Thục, dùng dây thừng thắt một khối kết chằng chịt ma trận, trước khi rời đi, ông ta nói, nếu sau này ai giải được khối kết đó thì chắc chắn hắn là người thông minh nhất.
Ai mà ngờ được người giải khối kết lại là một đứa trẻ năm tuổi, vào cậu ngày giải được khối kết, người dân đế đô đổ xô nhau nói rằng bọn họ tin tưởng Tam hoàng tử sẽ dẫn dắt đất nước của họ ngày càng huy hoàng hơn.
Mới ngày hôm qua, một quý nhân trí thức uyên bác nhất đế quốc đã từ chức trở về nông thôn, ông ta là sư phụ của Tam hoàng tử, nghe nói, lúc gần đi ông ta đã cảm thấy mãn nguyện, ông ta nói với Chiêu Lăng vương rằng ông ta đã cho tất cả những gì có thể, không còn gì để dạy học sinh của mình nữa.
Lý Thanh La càng nghe càng kinh ngạc, một đứa bé sáu tuổi đã gây ấn tượng mãnh liệt như vậy, nàng bất giác mỉm cười, mọi người trong dân gian này đều thích đem chuyện thường thần kỳ hóa lên.
Dì đưa Lý Thanh La đến bên ngoài một đại trạch đơn giản nhưng không mất uy nghiêm, gõ cửa đại trạch.
Một lão người làm ra mở cửa, nhìn thấy bọn họ liền cúng kính. Đưa bọn họ đến đại sảnh đơn giản, dâng trà.
Lý Thanh La và dì ngồi trong đại sảnh rất lâu. Khi hoàng hôn đến gần, một người nam tử trung niên tuấn tú đi tới.
Ông mặc một chiếc áo choàng màu xám, hướng tới dì nở một nụ cười nhạt như bộ y phục của mình nói, nàng đến rồi à.
Sau một câu nàng đến rồi, cả hai như đang mê man trong giây lát.
Dì nói với Lý Thanh La bọn họ sẽ gặp một vị bạn cũ của bà, vị bạn cũ kia là quốc sư của Chiêu Thục, nói vậy, vị trước mắt này hẳn là người bạn cũ đó của dì.
Tiếp theo, lời giới thiệu của dì đã chứng thực suy đoán của Lý Thanh La, người nam tử trung niên mặc áo choàng xám là Mân quốc sư của Chiêu Thục, ông đã theo cạnh Chiêu Lăng vương từ khi còn trẻ.
Dì nói chuyện rất khách khí, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự ôn nhu mờ nhạt trong mắt dì.
Lý Thanh La lấy cớ đi đường mệt muốn lui xuống, vừa đi ngoài cửa, nàng liền một vị nam tử mặc y phục màu xanh lam trẻ tuổi đang dựa vào cửa sổ, lão người làm dẫn nàng ra ngoài gọi một tiếng Tiểu Mân tiên sinh, người nọ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lý Thanh La.
Lão người làm dẫn Lý Thanh La đến một sương phòng trên lầu, trong sương phòng đó có một chiếc gương đồng, chiếc gương đồng phản chiếu dáng vẻ của nàng, dung mạo vẫn giống y như năm trăm năm trước, chỉ có cằm nhọn thêm một chút, ánh mắt ủ rũ đi mấy phần.
Trong đại sảnh chỉ còn lại mình Mân quốc sư, ông nhìn thân ảnh nhàn nhạt rời đi mà lòng không khỏi phiền muộn, không biết lần sau phải bao lâu mới có thể gặp lại nàng*.
*Nàng: ở đây là nói Mai Cơ nhé mọi người.
“Ra đây đi! Mân Nhuận Nguyệt.” Ông giận dữ hét lên một tiếng.
Nam tử y phục xanh lam trốn ngoài cửa ngập ngừng bước vào, hắn chỉ tò mò muốn nhìn thấy vị đại nhân vật được đặt kỳ vọng cao kia, nghe nói, tương lai Chiêu Thục sẽ xảy ra đại kiếp, nàng là nhân vật chủ chốt có thể ảnh hưởng đến kết cục. Thật không ngờ rằng lại là một tiểu nha đầu trạc tuổi hắn, điều đáng ghét là nha đầu kia lại có chút trì độn, vừa rồi hắn muốn thử thân thủ của nàng, hắn duỗi chân ra, ấy thế mà nha đầu kia lại chẳng hề hay biết.
Chưa kể, nếu không phải thân thủ hắn kịp thời đỡ lấy nàng, chỉ sợ nàng sẽ có chút khó xem mất thôi.
Nghĩ đến đây, Mân Nhuận Nguyệt ấp úng: “Ca, nha đầu đó trông chẳng giống người có năng lực chút nào. Các người có nhầm không vậy?”
“Không, so với năng lực, nàng lại có một trái tim tinh tế và trong sáng.” Mặc dù ông và Mai Cơ che giấu rất kỹ, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua nàng đã có thể nhìn ra loại tình cảm giữa bọn họ.
Mai Cơ đi tới sương phòng, liền thấy Lý Thanh La đang ngơ ngẩn trước gương đồng, bà kéo nàng tới ban công, chỉ vào ánh đèn rực rỡ của kiến trúc hùng vĩ cách đó không xa.
“A La, cậu ấy sống ở đó.”
Lý Thanh La chấn động.
“Kiếp này, cậu ấy tên là Lâu Sanh Ca, năm nay sáu tuổi, là Tam hoàng tử của Chiêu Lăng vương, ngày mai con sẽ gặp cậu ấy, sẽ trở thành lão sư và làm bạn đồng hành của cậu ấy, cho tới khi cậu ấy gặp được nữ tử định mệnh của mình, cho tới khi bọn họ có kết cục viên mãn.”
“A La. Tất cả những gì con cần làm là dạy cậu ấy những điều con cảm thấy là chân chính, trong sáng và tốt đẹp trên thế gian này.”
“Lâu Sanh Ca, Lâu Sanh Ca.” Lý Thanh La thì thào nhớ kỹ, tên của chàng cũng có một chữ Lâu này.
Nhất định, nàng nhất định sẽ cho chàng cảm nhận được những điều chân chính, trong sáng và tốt đẹp nhất trên thế gian.
- Hết chương 7-
Mây trôi không ngừng, thủy triều lên xuống, vật đổi sao dời, năm trăm năm sau —-
Dì nói năm trăm năm đối với bà là chẳng có gì, nó chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt thoáng qua mà thôi.
Đại sư phụ nói năm trăm năm đối với người chính là điều người quan tâm nhất, hoa đào người trồng phía trước cửa sổ khi còn là một tiểu hòa thượng có còn nở hoa mỗi năm khi gió xuân về không. Có chàng trai ngây thơ nào trèo lên cây hái hoa đào xuống để tặng lấy lòng nữ tử mình thích hay không.
Nhị sư phụ nói năm trăm năm như một giấc mộng Nam Kha*, trong mộng người vẫn là một chú nai nhỏ, sống trong khu rừng người thích, tiếng mưa rơi tiếng gió thổi biến cả khu rừng thành một màn diễn tấu, nắng sớm dừng chân trên cỏ tươi còn đọng sương, ánh nắng giương oai chiếu xuyên qua từng tán cây rậm rạp, chim chóc tung cánh bay về từ trong đêm.
*Giấc mộng Nam Kha-南柯一梦: chính là chỉ về những thứ vô thực, những thứ vượt xa tầm tay với của con người. Kỳ thực, điều nó muốn ám chỉ nhất chính là “nhân sinh như mộng ảo”, đời người như một giấc chiêm bao.
Tam sư phụ nói năm trăm năm qua, người chỉ quan tâm đến cái giỏ lưng của mình, không biết bên trong nó đầy đủ mọi thứ hay không, cái giỏ lưng của người chứa đầy các loại thảo mộc khác nhau, người dùng những thảo dược đó để chữa bệnh cho mọi người ở khắp thế gian, nhìn nụ cười của họ hé ra từng chút một, nụ cười tươi sau khi hồi phục của những người đó là thứ cổ vũ tinh thần người.
Ấy thế mà năm trăm năm lại là một khoảng thời gian dài đối với Lý Thanh La, dài đến mức nàng nghĩ rằng nó có lẽ sẽ không bao giờ tới, nhưng cuối cùng nó đã tới.
Năm trăm năm qua, Lý Thanh La luôn sống trên núi Phượng Tiên ở phía nam, núi Phượng Tiên ẩn sâu trong nơi có mây mù bao quanh, nơi này tràn ngập hoa phượng tiên, khói bay lượn lờ xuyên suốt, thỉnh thoảng lại có phượng hoàng đến đây dừng chân, năm trăm năm trước, dì đã đưa nàng đến đây để đi theo ba vị sư phụ trên núi học tập.
Đại sư phụ là một tăng nhân đắc đạo, trời sinh tính tình đạm bạc, thích nhất là nghiên cứu kinh sách, người dạy kinh văn cho Lý Thanh La, khi nhiệt huyết dâng trào sẽ kể cho nàng nghe một vài điển cố trong kinh thư.
Nhị sư phụ trước khi trở thành tiên từng là một con hươu sao, sau khi thành tiên trở thành một nữ tử xinh đẹp dịu dàng, tuổi tác lớn hơn Lý Thanh La một chút, người tinh thông âm luật, khi đánh đàn có thể gọi phượng hoàng gần đó tới. Người phụ trách dạy âm luật cho Lý Thanh La, trong năm trăm năm, kỹ năng đánh đàn của Lý Thanh La tuy rằng không xuất thần nhập hóa bằng Nhị sư phụ, nhưng là cao sơn lưu thủy*, tựa như âm trời.
*Cao sơn lưu thủy-高山流水: ý chỉ tiếng đàn vời vợi tựa Thái sơn, mênh mang như sông nước.
Tam sư phụ kiếp trước là một y sư, hành y cứu thế, nhờ công đức tích được ở kiếp trước nên đã trở thành tiên, sau khi thành tiên người vẫn mang trái tim của một y sư kiếp trước, thường xuyên biến thành người thường đi đến nhân gian để giúp đỡ chữa bệnh, những lúc đó, Lý Thanh La sẽ hoá thành một nam học đồ đi theo, một bên học tập một bên giúp đỡ, lâu dần, nàng cũng tinh thông y thuật.
Có lần, nàng hỏi dì, vì sao lại muốn nàng học những thứ này, dì không trả lời lý do, chỉ nói với nàng rằng một ngày nào đó những thứ đó có thể giúp ích cho con.
Dì rất ít khi đến tìm nàng, thi thoảng sẽ để Tiểu Tú đến truyền tin, ba trăm năm trước, vì không đành lòng nhìn linh hồn của Tiểu Tú tan biến, Lý Thanh La đã cầu xin dì hãy mang Tiểu Tú theo bên người, hiện tại, Tiểu Tú là một tiểu tiên đi theo dì tu tiên.
Đêm qua, ở trên bầu trời cực bắc xuất hiện mưa sao băng hiếm có, ba vị sư phụ nhìn Lý Thanh La hồi lâu, giữa lông mày thoáng hiện lên tia bất đắc dĩ.
Ngày hôm sau, khi thấy dì đến, Lý Thanh La hiểu sự bất đắc dĩ của các sư phụ đến từ đâu.
Ban đêm, các ngôi sao lấp lánh, ở hướng bắc có một ngôi sao đặc biệt sáng ngời, ánh sáng của nó lấn át cả các ngôi sao khác, dì chỉ vào ngôi sao đó, A La, ngôi sao đó tượng trưng cho mệnh của Vân Lâu, nó đã bắt đầu phát sáng rồi.
Đêm nay, cái tên phủ đầy bụi suốt năm trăm năm đã được phá kén, kèm theo nỗi đau kịch liệt sâu thẳm và có chút mong chờ khó lòng lý giải.
Đêm nay, Lý Thanh La đã mơ một giấc mơ kỳ lạ, hình dáng của người trong mơ mơ hồ.
Ba vị sư phụ đứng trên đỉnh Phượng Tiên, vẻ mặt lạnh nhạt, khi Thanh Loan phát ra tiếng kêu quen thuộc ở giữa không trung, Lý Thanh La quay mặt đi, nước mắt mới rơi xuống.
Tối qua, Đại sư phụ nói, Thanh La, ngươi là học sinh duy nhất chúng ta thu nhận, nhưng hãy nhớ, ngay sau khi ngươi xuống núi Phượng Tiên, duyên phận của chúng ta đã hết, sau này, hãy quên hết mọi chuyện ở núi Phượng Tiên, ba vị sư phụ ngươi quen sống ẩn dật tự tại qua ngày, chưa từng nghĩ muốn cuốn vào phân tranh.
Sau khi cung bái ba lần trước ba vị sư phụ, nàng ngồi trên Thanh Loan, Lý Thanh La không dám quay đầu nhìn lại.
Thanh Loan chở nàng theo dì đi về hướng bắc.
Trong đêm tối, dì hạ đầu mây, dừng lại bên một bờ sông.
Trong đêm tối, bọn họ đi tới đế quốc hùng mạnh nhất ở Trung Nguyên đại lục —- Chiêu Thục.
Từ trăm ngàn năm nay, Chiêu Thục luôn đứng đầu Trung Nguyên đại lục, từ một bộ tộc nhỏ bé, trải qua những trận chém giết không ngừng, tranh giành liên miên, đã đạt được địa vị của đại quốc ngày nay, Chiêu Thục đã trở thành nơi mà các quốc gia nhỏ bé, bộ lạc khác nhau nương nhờ, hằng năm bọn họ đều tiến cống đến Chiêu Thục, lấy được kết thân với Chiêu Thục làm vinh dự, bọn họ đưa đệ tử đến Chiêu Thục để học tập.
Chiêu Thục là chế độ cha truyền con nối, vương vị được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, hiệu của đại vương hiện tại là Chiêu Lăng, ở đất nước này Chiêu Lăng có nghĩa là cương nhu lưu loát*, trên thực tế, Chiêu Lăng vương thật sự đã làm được đến điểm này, dân chúng cả nước vô cùng kính mến ông, dưới sự thống trị của ông đất nước phồn vinh, thịnh vượng.
*Cương nhu lưu loát-刚柔并济: kết hợp giữa cứng rắn và mềm mỏng một cách nhuần nhuyễn, trôi chảy.
Điều duy nhất mà Chiêu Lăng vương bị chỉ trích là cách đây sáu năm ông đã mang về một bé trai không rõ danh tính, ông nói rằng đó là đứa con thứ ba của mình, không rõ mẹ của đứa trẻ là ai, Chiêu Lăng vương cực kỳ sủng ái đứa trẻ đó, khiến tộc của vương hậu bất mãn, xoay quanh đứa trẻ đó, hoàng thành tranh đấu gay gắt.
Chiêu Thục năm thứ 1006.
Vào ngày mà Lý Thanh La và dì đến đế đô, khắp nơi trong hoàng thành phồn hoa treo đèn kết hoa, nghe nói là để chúc mừng sinh thần lần thứ sáu của Tam hoàng tử.
Trên đường đi, Lý Thanh La đã nghe không ít chuyện về Tam hoàng tử. Tam hoàng tử là một đứa trẻ thần đồng, ba tuổi đã có thể đọc thuộc trăm bài thơ ca, lúc bốn tuổi trở thành đệ tử duy nhất của vị quốc sư tôn kính nhất Mân quốc sư, lúc năm tuổi dễ dàng giải được khối kết mà hàng nghìn năm nay chưa ai giải được ở Chiêu Thục, tương truyền, tám trăm năm trước có một nhà trí giả tới Chiêu Thục, dùng dây thừng thắt một khối kết chằng chịt ma trận, trước khi rời đi, ông ta nói, nếu sau này ai giải được khối kết đó thì chắc chắn hắn là người thông minh nhất.
Ai mà ngờ được người giải khối kết lại là một đứa trẻ năm tuổi, vào cậu ngày giải được khối kết, người dân đế đô đổ xô nhau nói rằng bọn họ tin tưởng Tam hoàng tử sẽ dẫn dắt đất nước của họ ngày càng huy hoàng hơn.
Mới ngày hôm qua, một quý nhân trí thức uyên bác nhất đế quốc đã từ chức trở về nông thôn, ông ta là sư phụ của Tam hoàng tử, nghe nói, lúc gần đi ông ta đã cảm thấy mãn nguyện, ông ta nói với Chiêu Lăng vương rằng ông ta đã cho tất cả những gì có thể, không còn gì để dạy học sinh của mình nữa.
Lý Thanh La càng nghe càng kinh ngạc, một đứa bé sáu tuổi đã gây ấn tượng mãnh liệt như vậy, nàng bất giác mỉm cười, mọi người trong dân gian này đều thích đem chuyện thường thần kỳ hóa lên.
Dì đưa Lý Thanh La đến bên ngoài một đại trạch đơn giản nhưng không mất uy nghiêm, gõ cửa đại trạch.
Một lão người làm ra mở cửa, nhìn thấy bọn họ liền cúng kính. Đưa bọn họ đến đại sảnh đơn giản, dâng trà.
Lý Thanh La và dì ngồi trong đại sảnh rất lâu. Khi hoàng hôn đến gần, một người nam tử trung niên tuấn tú đi tới.
Ông mặc một chiếc áo choàng màu xám, hướng tới dì nở một nụ cười nhạt như bộ y phục của mình nói, nàng đến rồi à.
Sau một câu nàng đến rồi, cả hai như đang mê man trong giây lát.
Dì nói với Lý Thanh La bọn họ sẽ gặp một vị bạn cũ của bà, vị bạn cũ kia là quốc sư của Chiêu Thục, nói vậy, vị trước mắt này hẳn là người bạn cũ đó của dì.
Tiếp theo, lời giới thiệu của dì đã chứng thực suy đoán của Lý Thanh La, người nam tử trung niên mặc áo choàng xám là Mân quốc sư của Chiêu Thục, ông đã theo cạnh Chiêu Lăng vương từ khi còn trẻ.
Dì nói chuyện rất khách khí, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự ôn nhu mờ nhạt trong mắt dì.
Lý Thanh La lấy cớ đi đường mệt muốn lui xuống, vừa đi ngoài cửa, nàng liền một vị nam tử mặc y phục màu xanh lam trẻ tuổi đang dựa vào cửa sổ, lão người làm dẫn nàng ra ngoài gọi một tiếng Tiểu Mân tiên sinh, người nọ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lý Thanh La.
Lão người làm dẫn Lý Thanh La đến một sương phòng trên lầu, trong sương phòng đó có một chiếc gương đồng, chiếc gương đồng phản chiếu dáng vẻ của nàng, dung mạo vẫn giống y như năm trăm năm trước, chỉ có cằm nhọn thêm một chút, ánh mắt ủ rũ đi mấy phần.
Trong đại sảnh chỉ còn lại mình Mân quốc sư, ông nhìn thân ảnh nhàn nhạt rời đi mà lòng không khỏi phiền muộn, không biết lần sau phải bao lâu mới có thể gặp lại nàng*.
*Nàng: ở đây là nói Mai Cơ nhé mọi người.
“Ra đây đi! Mân Nhuận Nguyệt.” Ông giận dữ hét lên một tiếng.
Nam tử y phục xanh lam trốn ngoài cửa ngập ngừng bước vào, hắn chỉ tò mò muốn nhìn thấy vị đại nhân vật được đặt kỳ vọng cao kia, nghe nói, tương lai Chiêu Thục sẽ xảy ra đại kiếp, nàng là nhân vật chủ chốt có thể ảnh hưởng đến kết cục. Thật không ngờ rằng lại là một tiểu nha đầu trạc tuổi hắn, điều đáng ghét là nha đầu kia lại có chút trì độn, vừa rồi hắn muốn thử thân thủ của nàng, hắn duỗi chân ra, ấy thế mà nha đầu kia lại chẳng hề hay biết.
Chưa kể, nếu không phải thân thủ hắn kịp thời đỡ lấy nàng, chỉ sợ nàng sẽ có chút khó xem mất thôi.
Nghĩ đến đây, Mân Nhuận Nguyệt ấp úng: “Ca, nha đầu đó trông chẳng giống người có năng lực chút nào. Các người có nhầm không vậy?”
“Không, so với năng lực, nàng lại có một trái tim tinh tế và trong sáng.” Mặc dù ông và Mai Cơ che giấu rất kỹ, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua nàng đã có thể nhìn ra loại tình cảm giữa bọn họ.
Mai Cơ đi tới sương phòng, liền thấy Lý Thanh La đang ngơ ngẩn trước gương đồng, bà kéo nàng tới ban công, chỉ vào ánh đèn rực rỡ của kiến trúc hùng vĩ cách đó không xa.
“A La, cậu ấy sống ở đó.”
Lý Thanh La chấn động.
“Kiếp này, cậu ấy tên là Lâu Sanh Ca, năm nay sáu tuổi, là Tam hoàng tử của Chiêu Lăng vương, ngày mai con sẽ gặp cậu ấy, sẽ trở thành lão sư và làm bạn đồng hành của cậu ấy, cho tới khi cậu ấy gặp được nữ tử định mệnh của mình, cho tới khi bọn họ có kết cục viên mãn.”
“A La. Tất cả những gì con cần làm là dạy cậu ấy những điều con cảm thấy là chân chính, trong sáng và tốt đẹp trên thế gian này.”
“Lâu Sanh Ca, Lâu Sanh Ca.” Lý Thanh La thì thào nhớ kỹ, tên của chàng cũng có một chữ Lâu này.
Nhất định, nàng nhất định sẽ cho chàng cảm nhận được những điều chân chính, trong sáng và tốt đẹp nhất trên thế gian.
- Hết chương 7-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.