Chương 34
Hề Lệ Sa
05/07/2013
Buổi tối, đêm lạnh như
nước, mọi vật đều yên tĩnh, tựa hồ thật sự có thể nghe được thanh âm không khí
chuyện động, giống như con sâu đang rục rịch... Xem ra, đây thật đúng là đêm
thích hợp chuyện, vì nó yên tĩnh đến quỷ dị.
Thủy Dạng Hề nằm ở trên giường, từ từ nhắm hai mắt lại, giống như đang ngủ thật say, nhưng hai lỗ tai mẫn tiệp, đã hoàn toàn mở ra, không buông tha một chút tiếng vang nào.
Nam Cung Ngự Cảnh vẫn từ phía sau lấy ôm nàng, nghe hô hấp, dường như đã ngủ.
Thủy Dạng Hề nheo mắt lại, nhìn lên trần, đơi đến đêm khuya , hành động xác thực có thể bắt đầu đi...
Đang nghĩ tới đây, lại nghe thấy ngoài cửa vang lên một trận tiếng đập cửa dồn dập, Thủy Dạng Hề nhướng mày cười, tất cả đang ở bên trong kế hoạch.
"Chuyện gì?" thanh âm của Nam Cung Ngự Cảnh thừ phía sau vang lên, mang theo uấn giận, xuyên thấu đêm tối yên tĩnh.
"Điện hạ... Hoàng Thượng triệu gấp, cho người nhanh chóng vào cung." Hoa Nhiên bên ngoài cung kính đáp.
Nam Cung Ngự Cảnh nghe xong, thân mình di chuyển nhẹ, tựa hồ đang cân nhắc hoàng đế tại sao lại hắn vào cung lúc này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Trong chốc lát, hắn liền lặng yên đứng dậy, vì Thủy Dạng Hề kéo lại góc chăn, động tác mềm nhẹ đến cực điểm, sợ hãi sẽ đem nàng đánh thức .
Thủy Dạng Hề tất nhiên là đã nhận ra, xoay người, ngáp một cái, bộ dáng giống như mới vừa bừng tỉnh , hỏi: "Sao vậy, sao trời còn chưa sáng liền đứng lên?"
Nam Cung Ngự Cảnh nhẹ giọng nói: "Vẫn ồn đến nàng sao? Hiện tại đang là đêm khuya, mau ngủ đi. Phụ hoàng triệu ta tiến cung gấp, không biết xảy ra chuyện gì, ta đi qua đó một lát. Ta sẽ để cho Hoa Nhiên ở bên cạnh nàng, yên tâm ngủ đi."
"Ân, được, ngươi đi đi..." Thủy Dạng Hề từ từ nhắm hai mắt lẩm bẩm, giờ này khắc này giống như ngủ mới là chuyện lớn nhất của nàng.
Nam Cung Ngự Cảnh nhìn dung nhan đang ngủ của nàng, bất đắc dĩ sờ sờ đầu nàng, trên mặt đôi mắt mang sủng nịch tươi cười. Cúi người ở trên trán nàng hôn một cái, mới yên tâm rời đi. Trước khi đi còn phân công cho Hoa Nhiên hảo hảo bảo hộ nàng linh tinh .
Mà nơi này, Thủy Dạng Hề ngưng thần yên lặng nghe, xác định Nam Cung Ngự Cảnh đã rời đi, mới ôm lấy chăn, ngồi dậy. Có chút hơi xuất thần, không biết khi Nam Cung Ngự Cảnh trở về phát hiện giường không nhà trống, thì sẽ phản ứng gì, chắc không phải thực sự đem toàn bộ hoàng tử phủ hủy đi chứ? Ngẫm lại tình cảnh kia, thật đúng là đủ làm cho người ta sợ hãi .
Nàng nhướng mài, làm sao vậy? Không nỡ sao? Chẳng lẽ đã thành thói quen có người ở bên cạnh? Đến thời khắc này trong lòng nàng lại có một chút do dự, thật đúng là không giống phong cách làm việc của nàng đâu.
Trần định tinh thần lại, hướng phía ngoài cửa nói: "Hoa nhiên, ngươi tiến vào."
Hoa nhiên nghe thấy, dạ một tiếng, liền đẩy cửa vào phòng, đã thấy Thủy Dạng Hề ôm chăn mà ngồi, mái tóc thật dài trút xuống ở trên lưng, như thác nước chảy, bóng loáng mềm mịn, phối hợp với màu trắng áo ngủ, trong ánh sáng mỏng manh có vẻ như ẩn như hiện, coi như ảo ảnh không thực tồn tại.
Hoa Nhiên trong lòng có đầy dự cảm bất hảo, nhưng lại nói không được không tốt ở chỗ nào, chỉ biết là cùng tam hoàng tử phi có liên quan.
"Nương nương có gì phân phó?" Tự ngày đó chứng kiến qua lợi hại của nàng ấy, nàng liền không dám như trước xem thường nàng ta nữa. Nàng tất nhiên hiểu rõ ý tứ trong câu nói cuối cùng ngày hôm đó của nàng ấy, nếu hiện tại đi theo tam hoàng phi, thì không thể làm ra chuyện có lỗi với nàng, nếu không, sẽ không có kết cục tốt. Hoàng tử phi bây giờ so sánh với trước kia thủ đoạn quả nhiên cao minh hơn rất nhiều. Lúc đầu, Phượng Phù cùng Trần tổng quản đã dặn dò mình, đi theo hoàng phi, tầm nhìn phải xa một chút, vạn lần không thể xem nhẹ, bằng không sẽ chịu tội, hiện nay, quả nhiên như lời tiên đoán.
Thủy Dạng Hề thấy nàng đã không còn vẻ khinh thường như ngày xưa, trong mắt ngược lại còn nhiều tia kính sợ, đương nhiên cũng có một ít cảm xúc không tình nguyện , có lẽ đây là tính cố hữu của nữ tử đi, bất quá, như vậy mới là người có tài.
"Ta muốn ngươi đi làm một chuyện cho ta, ngươi có bằng lòng hay không?" Thủy Dạng Hề sâu kín hỏi.
Hoa Nhiên bĩu môi, việc này không phải đã biết rõ còn cố hỏi sao, nàng hoàng tử phi nương nương chỉ cần mở miệng, nào có chuyện làm thuộc hạ mà không làm cho nàng, nói sau, gặp phải chủ tử như vậy, không làm cũng không được: "Thuộc hạ không dám. Không biết nương nương muốn thuộc hạ làm chuyện gì?"
"Ta muốn ngươi lập tức đi vào trong cung, ám sát một Thái y, họ Trương, phải là một vị tuổi trẻ y thuật tốt nhất của Thái y viện, nhưng ta không biết tên đầy đủ của hắn. Bất quá, ta nghĩ ngươi sẽ có biện pháp tìm ra hắn . Nhớ kỹ, ta chỉ muốn ngươi thử một chút, cũng không phải muốn lấy mạng của hắn, chỉ cần xác định hắn biết võ công liền được..." Thủy Dạng Hề ngón tay gõ gõ lên giường, thanh âm của móng tay cùng đầu gỗ va chạm nhau, vang vọng ở trong bóng đêm, rõ ràng và ó chút quỷ mị.
Thủy Dạng Hề tiếp tục nói: "Sau khi thành công, nếu có thể hãy đi đến tây nam nhạc phường ở trong cung, nhìn xem cái nhạc sĩ không nhiễm khói lửa nhân gian võ nghệ tu vi cao bao nhiêu. Có thể làm được không?" Thủy Dạng Hề dừng ở trên người nàng, làm thị vệ của Nam Cung Ngự Cảnh đều phải võ nghệ phi phàm, tin tưởng sẽ không thành vấn đề.
"Tuân lệnh, nương nương, nhưng là... Điện hạ trước khi rời đi còn cố ý phân phó thuộc hạ phải bảo vệ tốt an nguy của nương nương, nếu..." Hoa nhiên chần chờ nói, nàng đây thật không biết đã theo phải dạng chủ tử gì a, hai chủ tử nàng đều không thể chọc, không cẩn thận một cái, đắc tội một trong hai người, đều không có kết cục tốt .
"Việc này ngươi không cần lo lắng, không phải còn có Tống nương ở đây sao?Võ nghệ của ngươi so với Tống nương không cao hơn, nên mới phái ngươi đi. Mà ta thân ở trong phủ, cũng không có cái gì nguy hiểm, hơn nữa, trong phủ không phải còn có thị vệ sao?" Nàng tất nhiên là biết Nam Cung Ngự Cảnh lưu lại nàng ta là vì nàng, bằng không, cũng sẽ không nghĩ biện pháp điều nàng ta ly khai. Nhưng mà, dù sao là dương đông kích tây, cũng phải lựa chọn việc có giá trị tốt, nếu có thể được đem nàng ta đi lấy một ít tin tức tốt cho hai người cũng là lựa chọn không sai.
"Cho nên, ngươi cứ yên tâm đi làm tốt chuyện này cho ta đi." Thủy Dạng Hề tiếp tục nói.
"Dạ..." Hoa nhiên lên tiếng, rồi đi ra ngoài cửa, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, nàng chần chờ xoay người, nhìn Thủy Dạng Hề, nói: "Hoàng phi, chuyện này có hay không..."
"Yên tâm, việc này tuyệt đối đối với chủ tử của ngươi có ích không hại, ta dù sao cũng là hoàng phi của các ngươi a, chẳng lẽ đi hại điện hạ các ngươi sao?" Thủy Dạng Hề đánh gãy lời của nàng, một lời nói ra sầu lo của nàng ta, đồng thời cũng cho nàng ấy một viên thuốc an thần.
Hoa nhiên gật gật đầu, rốt cục cũng thi triển khinh công phi thân mà đi. Thủy Dạng Hề thấy vậy, mới thở ra nhẹ nhõm. Nếu không phải có chuyện ngày đó cho nàng ấy xem khúc dạo đầu, bây giờ muốn điều nàng ta rời khỏi, thật đúng là không có khả năng. Hoàn hảo, tất cả đều chuẩn bị tốt.
Thủy Dạng Hề lúc này mới tìm ra bộ y phục dạ hành đã chuẩn bị tốt. Phủ lên một thân tuyết trắng, chỉ lộ hai ánh mắt ở bên ngoài, quay tròn chuyển động. Không có biện pháp, quần áo của nàng cùng Nam Cung Ngự Cảnh đặt chung một chỗ, nếu như không duyên cớ mà có thêm một bộ xiêm y màu đen nhất định sẽ làm người ta hoài nghi.
Chuyện kể rằng bộ y phục dạ hành này là ngày hôm đó nàng phân phó Tống nương cố ý ra phủ làm cho nàng, chỉ nói đây là một loại vũ y màu trắng đặc biệt, mới đánh mất sự nghi ngờ của Tống nương đối với quần áo . Đương nhiên, cũng không phải nàng không tín nhiệm Tống nương, chỉ là càng ít người biết, xác xuất thành công sẽ càng lớn, nói sau, nàng cũng không nắm chắc Tống nương sẽ ủng hộ quyết định của nàng.
Mặc y phục dạ hành, lắc mình một cái, liền đã biến mất ở trong phòng. Nàng chưa từng thật sự thử qua khinh công, không thể tưởng được lại sự dụng tốt như thế, sợ là có thể so với chim tước đang bay. Bất quá, một thân áo trắng bay trên không trung, đạp trên hoa cỏ mà đi, thật là có hương vị tiểu long nữ.
Chỉ chốc lát sau, Thủy Dạng Hề đã là đến tẩm cung của hoàng hậu. Trong cung im ắng , trừ bỏ nha đầu cùng bọn thái giám gác đêm, thì đều đã đắm chìm nặng nề trong mộng đẹp. Thủy Dạng Hề thấy may mắn chính mình đã tới tẩm cung của hoàng hậu, mới có thể nhanh chóng lẽn vào phòng ngủ hoàng hậu. Thủy Dạng Hề thần tốc điểm huyệt ngủ cung nữ thái giám canh cửa, liền thấy mấy người kia vốn đã đầu óc mơ màng, giờ phút này kéo đầu cùng nhau mà ngủ.
Xem ra, điểm huyệt thật đúng là dùng được, ngày đó nàng cố ý hỏi Tống nương khả có cái huyệt vị nào điểm làm cho người ta mê man không, Tống nương liền báo cho nàng biết huyệt ngủ này. Vì muốn không bị thất bại trong gang tấc, nàng còn ngầm ở trên người Đông Ly Hạo sử dụng vài lần, cho đến khi sử dụng tự nhiên mới dừng.
Một cái lắc mình, đi vào trước giường của hoàng hậu, đem chủy thủ một phen để ở trên cổ của bà ta, lạnh lùng nhìn khuôn mặt đoan trang hiền thục của bà, đôi môi hé ra như cười, làm cho người ta cảm giác bà đang cười , ngay cả ngủ đều không ngoại lệ. Bất quá, khá lắm tướng mạo ôn hòa nhân từ, sao biết trong lòng dạ lại có một viên tàn ác nhẫn tâm như thế .
Thế gian này, bất cứ lúc nào chỗ nào, tri nhân tri diện bất tri tâm thật đúng là danh ngôn kinh điển.
Khí lạnh của chủy thủ làm hoàng hậu tỉnh dậy, Thủy Dạng Hề nhìn con ngươi hoảng sợ của bà, trong mắt đúng là hiện lên một tia tự đắc khoái ý, nàng che miệng của bà ta lại, chủy thủ lại tiến dần lên vài phân, hạ giọng nói: "Muốn sống, thì đừng lên tiếng."
Hoàng hậu cảm thụ được sự lạnh lẽo trên cần cổ kia đang thấm vào da thịt mình, nhìn thích khách trước mặt một thân áo trắng, trong mắt sát ý hiện lên rõ ràng như vậy, nàng có thể khẳng định, nếu như mình không nghe theo, tên này sẽ không chút do dự đâm vào. Vì thế gật gật đầu.
Thủy Dạng Hề thấy thế, cái tay che miệng nàng lại thả lỏng một chút rồi nói: "Thiên tàm sa ở đâu?"
"Cái gì thiên tàm sa, ta ngay cả nghe cũng chưa nghe nói qua." Quả nhiên không hổ là hoàng hậu, ngay cả lời nói dối cũng có thể nói đến mặt không đổi sắc, thẳng thắng khẳng khái.
"Ta không có tính nhẫn nại, ta đếm tới mười, ngươi nếu không nói, liền đừng trách dao nhỏ của ta vô tình ." Lực hạ xuống mah5 thêm một chút, không tin ngươi không sợ hãi. Tưởng nàng không biết cái gì là thiên tàm sa nên muốn lừa sao, trừ phi mình không phát hiện Thủy Dạng Hề chết là bà ta chủ mưu.
"Ta thật sự không biết, ngươi cho dù giết ta cũng vô dụng." Nhiều năm làm hoàng hậu cũng không phải hư danh, muốn dọa mình sao, bản thân nên học hỏi kinh nghiệm thêm vài năm.
Thủy Dạng Hề thấy bà ta tiếp tục giả ngu, biết bà ta định là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Cười lạnh một tiếng, nói: "Hoàng hậu nương nương cũng biết nếu đem từng mảnh từng mảnh từ trên người tươi sống cắt bỏ, sau đó nhìn máu tươi chảy ròng, thẳng đến người kia bị chết trong đau đớn, thảm trạng đó, ta nghĩ hoàng hậu nương nương có thể tưởng tượng ra? Tuy rằng hiện tại thời gian không đủ, bất quá, ta nghĩ, nếu là đem hoàng hậu nương nương cắt thành hơn mười khối, vẫn không thành vấn đề đi. Nhưng mà, từ chỗ nào xuống tay trước mới tốt đây?"
Nói xong, yêu mị cười, tiếng cười khinh miệt từ trong miệng truyền ra, làm người ta cả người run lên. Hoàng hậu chỉ thấy trong mắt nàng sự tàn ác mãnh liệt, làm như thật sự lo lắng nên từ chỗ nào nào xuống tay mới thỏa đáng nhất, trong lòng không khỏi sợ hãi, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nói: "Vô luận ngươi uy hiếp như thế nào cũng vô dụng, ta quả thật không biết." Trong thanh âm đã mang theo một tia run run.
"Thật không?" Thủy Dạng Hề cười nói, "Như vậy, bắt đầu từ mặt đi thấy như thế nào?" Nói xong, chủy thủ đã là chuyển qua trên mặt hoàng hậu, thoáng dùng sức, da thịt vô cùng mịn màng đã chảy ra loang lổ máu, từng giọt màu hồng nhạt rơi trên áo ngủ, như từng đoá hoa sáng lạn đang nở.
Việc này, hoàng hậu sợ hãi không hiểu nàng chỉ nghĩ thích khách áo trắng muốn hù dọa mình thôi, nhưng hôm nay, mệnh của nàng thật sự nguy hiểm trong sớm tối, vội vàng nói: "Khoan... Khoan... , ta nói, ta nói... Ở... Ở dưới giường ta có ngăn ngầm..."
"Vậy phiền toái hoàng hậu nương nương lấy ra đi." Chủy thủ vẫn để ở cổ của bà ta.
Hoàng hậu chậm rãi đứng dậy, chầm chập vén lên chăn mềm, lộ ra trên ván giường thượng một cái vật hình tròn đụng vào, giường kia như lên tiếng trả lời chia làm hai nửa. Bàn tay Hoàng hậu tiến vào ngăn hầm, trong mắt chợt lóe sáng, chỉ nghe hưu một tiếng, một mũi tên liền hướng Thủy Dạng Hề bay đi.
Thủy Dạng Hề khinh miệt cười, nàng đã sớm dự đoán được hoàng hậu quỷ kế đa đoan, sao có thể dễ dàng trúng mưu, nàng kéo bà ta làm làm tấm bia, mũi tên này xuyên qua cánh tay bà ta, lần này, lại có rắc rối khác vì hoàng hậu a một tiếng kêu lên. Thủy Dạng Hề trong lòng âm thầm hối hận, thầm nghĩ giáo huấn bà ta một cái, nhưng lại quên hiện nay là khi nào nếu kinh động thị vệ trong cung, quả là tự tìm phiền toái .
Lúc này, nàng cầm lấy thiên tàm sa trong ngăn hầm liền phi thân ly khai, chạy đi còn không quên dùng chủy thủ trên thiên tằm sa rạch mấy đao, quả thật mềm dẻo vô cùng.
Qua một hồi, trong cung hoàng hậu đã có bóng người di chuyển, Thủy Dạng Hề bất đắc dĩ mặt nhăn nhíu mày, xem ra tốc độ phải nhanh hơn. Trong lòng nghĩ vậy thân hình đồng thời cũng di chuyển nhanh hơn không ít. Như một con chim yến từ tẩm cung hoàng hậu hướng ra ngoài cung mà bay đi, nhưng nàng bỗng thấy một đóa pháo hoa nở rộ ở không trung , khẽ kêu một tiếng rồi giây lát lướt qua nó.
Thủy Dạng Hề lập tức có dự cảm không tốt, sao bỗng nhiên lại có pháo hoa? Đang lúc nàng do dự, liền thấy một thanh trường kiếm đã đưa tới trước mắt nàng, Thủy Dạng Hề xoay người một cái, né trách mũi kiếm.
Tập trung nhìn lại, chủ nhân của trường kiếm đúng là Nam Cung Ngự Cảnh, chỉ thấy thân hình thon dài đẹp đẽ, mặc quần áo dài màu xanh bao vây lấy thân hình cao lớn, độc lập ở trong bóng đêm, giống nhau một vương giả cô độc, tản mát ra khí thế lạnh lùng. Ánh mắt không chớp một cài nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt có ngạc nhiên, nhưng lại càng nhiều sự đùa cợt, giống nhau đang cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình, dám ở trước mắt hắn không coi vào đâu xông vào hoàng cung.
Lại là một bộ mặt khác của Nam Cung Ngự Cảnh, khi đối địch với hắn, làm cho người ta thấy một loại cảm giác áp bách, khiến người ta cảm giác quanh thân dưỡng khí đều bị rút đi. Thủy Dạng Hề mím môi, hắn như thế nào lại ở chỗ này, không phải đang ở chỗ hoàng đế sao? Thịnh Hạ quốc công chúa kia rốt cuộc đang làm cái gì? Sao không bám trụ được Nam Cung Ngự Cảnh vậy? Thật sự là liên luỵ nàng mà.
Nam Cung Ngự Cảnh nhẹ phi thân, một kiếm quét ngang, liền thẳng hướng Thủy Dạng Hề đánh tới. Thủy Dạng Hề thấy tình thế, kiếm chưa tới, khí đã tới trước, nàng biết không phải dễ ứng phó như vậy mà, lật nghiêng người một cái liền bay đi. Nhưng mà, nàng mau, kiếm còn nhanh hơn, cuối cùng đã bị kiếm khí gây thương tích, tuy rằng không nghiêm trọng lắm, nhưng trên áo trắng đã có máu thấm ra.
Thật là kiếm pháp lợi hại, Thủy Dạng Hề không khỏi nghĩ ngợi. Chỉ một cái thất thần, một kiếm hoa lại đến trước mặt nàng, trong kiếm mang theo sát khí sắc bén, kiếm chiêu liên tục thay đổi, lúc thì như du long vẫy đuôi với khí thế bàng bạc, lúc thì như phượng hoàng bay múa nhẹ nhàng mà tự nhiên. Hắn thật sự muốn giết nàng, trong lòng Thủy Dạng Hề lập tức hiện lên ý nghĩ này. Nàng biết hắn là ai vậy, nhưng hắn lại không biết nàng là ai.
Nàng liền không chút nghĩ ngợi, cầm chuỷ thủ đánh thẳng chổ yếu hại bên hông của Nam Cung Ngự Cảnh , muốn làm cho hắn thu hồi kiếm chiêu đã xuất. Nhưng Nam Cung Ngự Cảnh động cũng không động mà hướng nàng đánh úp lại, Thủy Dạng Hề không khỏi kinh hãi, hắn là quá mức tự tin hay quá coi thường chuỷ thủ của nàng? Phải biết rằng chuỷ thủ của nàng uy lực so với kiếm của hắn cũng không kém.
Mắt thấy chuỷ thủ sẽ đâm lên người Nam Cung Ngự Cảnh, hắn lại không chịu thu kiếm thế, Thủy Dạng Hề không khỏi cả kinh xoay người thu hồi chuỷ thủ, thuận thế bò lên đại thụ bên cạnh, tiếp theo ráng kéo sức mà bay đi qua.
Cùng lúc Nam Cung Ngự Cảnh đâu phải người tầm thường, kiếm chiêu của hắn không phải ngươi muốn tránh liền có thể tránh được , chỉ nghe Thủy Dạng Hề a một tiếng, trên vai đã là trúng một kiếm, tuy rằng tránh khỏi chỗ nguy hiểm, nhưng một kiếm này đâm rất sâu. Nhất thời, máu theo kiếm lan tràn, ở trên áo trắng của nàng thượng một đóa hoa hồng nở ra yêu dã mà chói mắt . Từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, sáng lạn mà ưu thương...
Tất cả mọi thứ chỉ phát sinh ở trong nháy mắt.
Thủy Dạng Hề kinh ngạc nhìn hắn, hắn thật sự đem kiếm đâm vào thân thể của nàng sao? Trong mắt nàng lập tức che dấu không được bi thương tràn ngập... Cho dù hắn không biết nàng là ai, nhưng mà, khi nàng nhìn thấy chuỷ thủ sẽ đâm vào hắn, nàng không phải đã thu hồi chuỷ thủ sao, vì cái gì mà hắn không chút do dự hướng nàng đâm tới, chẳng lẽ hắn thật sự ngoan tuyệt đến như thế sao?
Miệng vết thương đau quá, nguyên lai, lợi khí đâm vào thân thể, là đau như thế, cơn đau truyền khắp toàn thân, cuối cùng tụ tập ở nơi đó, nàng đồng thời cảm thấy mệt mỏi quá, mệt mỏi quá... , trong mắt đã đông đầy nước mắt, mà không tự biết...
Nam Cung Ngự Cảnh nghe thấy tiếng kêu của nàng, cũng đồng thời giật mình đứng tại chỗ như nàng, tay hắn hơi hơi phát run, một tiếng kêu Hề Nhi ở trong cổ họng, cũng không dám gọi ra, hắn cảm thấy hắn sợ, sợ người hắn đâm trúng chính là người quan trọng nhất trong đáy lòng mình, sợ nhìn thấy ánh mắt nàng hận hắn.
Hắn vẫn cầm kiếm không nhúc nhích, không dám rụt, sợ hơi không cẩn thận một chút, nàng liền vì đau thê thảm mà kêu to, đúng a, tiếng kêu vừa mới rồi, là nàng đau thảm đi! Nhìn thấy nàng đau đến nhăn mài, nhìn đến ánh mắt không thể tin được của nàng, trong lòng hắn đau đớn lan tràn, cuối cùng liền hỏi ra: "Hề Nhi, là ngươi sao?" Thanh âm thật cẩn thận như vậy, nhu hòa như vậy, vì sợ hơi mạnh một chút, thiên hạ trước mặt sẽ hóa thành bụi trần, biến mất không thấy...
Thủy Dạng Hề vừa nghe tiếng hắn nói ra, ánh mắt ngước lên, liền kéo suy nghĩ về, tay phải vừa vung lên, chuỷ thủ đã hướng ngực hắn đánh tới...
Thủy Dạng Hề nằm ở trên giường, từ từ nhắm hai mắt lại, giống như đang ngủ thật say, nhưng hai lỗ tai mẫn tiệp, đã hoàn toàn mở ra, không buông tha một chút tiếng vang nào.
Nam Cung Ngự Cảnh vẫn từ phía sau lấy ôm nàng, nghe hô hấp, dường như đã ngủ.
Thủy Dạng Hề nheo mắt lại, nhìn lên trần, đơi đến đêm khuya , hành động xác thực có thể bắt đầu đi...
Đang nghĩ tới đây, lại nghe thấy ngoài cửa vang lên một trận tiếng đập cửa dồn dập, Thủy Dạng Hề nhướng mày cười, tất cả đang ở bên trong kế hoạch.
"Chuyện gì?" thanh âm của Nam Cung Ngự Cảnh thừ phía sau vang lên, mang theo uấn giận, xuyên thấu đêm tối yên tĩnh.
"Điện hạ... Hoàng Thượng triệu gấp, cho người nhanh chóng vào cung." Hoa Nhiên bên ngoài cung kính đáp.
Nam Cung Ngự Cảnh nghe xong, thân mình di chuyển nhẹ, tựa hồ đang cân nhắc hoàng đế tại sao lại hắn vào cung lúc này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Trong chốc lát, hắn liền lặng yên đứng dậy, vì Thủy Dạng Hề kéo lại góc chăn, động tác mềm nhẹ đến cực điểm, sợ hãi sẽ đem nàng đánh thức .
Thủy Dạng Hề tất nhiên là đã nhận ra, xoay người, ngáp một cái, bộ dáng giống như mới vừa bừng tỉnh , hỏi: "Sao vậy, sao trời còn chưa sáng liền đứng lên?"
Nam Cung Ngự Cảnh nhẹ giọng nói: "Vẫn ồn đến nàng sao? Hiện tại đang là đêm khuya, mau ngủ đi. Phụ hoàng triệu ta tiến cung gấp, không biết xảy ra chuyện gì, ta đi qua đó một lát. Ta sẽ để cho Hoa Nhiên ở bên cạnh nàng, yên tâm ngủ đi."
"Ân, được, ngươi đi đi..." Thủy Dạng Hề từ từ nhắm hai mắt lẩm bẩm, giờ này khắc này giống như ngủ mới là chuyện lớn nhất của nàng.
Nam Cung Ngự Cảnh nhìn dung nhan đang ngủ của nàng, bất đắc dĩ sờ sờ đầu nàng, trên mặt đôi mắt mang sủng nịch tươi cười. Cúi người ở trên trán nàng hôn một cái, mới yên tâm rời đi. Trước khi đi còn phân công cho Hoa Nhiên hảo hảo bảo hộ nàng linh tinh .
Mà nơi này, Thủy Dạng Hề ngưng thần yên lặng nghe, xác định Nam Cung Ngự Cảnh đã rời đi, mới ôm lấy chăn, ngồi dậy. Có chút hơi xuất thần, không biết khi Nam Cung Ngự Cảnh trở về phát hiện giường không nhà trống, thì sẽ phản ứng gì, chắc không phải thực sự đem toàn bộ hoàng tử phủ hủy đi chứ? Ngẫm lại tình cảnh kia, thật đúng là đủ làm cho người ta sợ hãi .
Nàng nhướng mài, làm sao vậy? Không nỡ sao? Chẳng lẽ đã thành thói quen có người ở bên cạnh? Đến thời khắc này trong lòng nàng lại có một chút do dự, thật đúng là không giống phong cách làm việc của nàng đâu.
Trần định tinh thần lại, hướng phía ngoài cửa nói: "Hoa nhiên, ngươi tiến vào."
Hoa nhiên nghe thấy, dạ một tiếng, liền đẩy cửa vào phòng, đã thấy Thủy Dạng Hề ôm chăn mà ngồi, mái tóc thật dài trút xuống ở trên lưng, như thác nước chảy, bóng loáng mềm mịn, phối hợp với màu trắng áo ngủ, trong ánh sáng mỏng manh có vẻ như ẩn như hiện, coi như ảo ảnh không thực tồn tại.
Hoa Nhiên trong lòng có đầy dự cảm bất hảo, nhưng lại nói không được không tốt ở chỗ nào, chỉ biết là cùng tam hoàng tử phi có liên quan.
"Nương nương có gì phân phó?" Tự ngày đó chứng kiến qua lợi hại của nàng ấy, nàng liền không dám như trước xem thường nàng ta nữa. Nàng tất nhiên hiểu rõ ý tứ trong câu nói cuối cùng ngày hôm đó của nàng ấy, nếu hiện tại đi theo tam hoàng phi, thì không thể làm ra chuyện có lỗi với nàng, nếu không, sẽ không có kết cục tốt. Hoàng tử phi bây giờ so sánh với trước kia thủ đoạn quả nhiên cao minh hơn rất nhiều. Lúc đầu, Phượng Phù cùng Trần tổng quản đã dặn dò mình, đi theo hoàng phi, tầm nhìn phải xa một chút, vạn lần không thể xem nhẹ, bằng không sẽ chịu tội, hiện nay, quả nhiên như lời tiên đoán.
Thủy Dạng Hề thấy nàng đã không còn vẻ khinh thường như ngày xưa, trong mắt ngược lại còn nhiều tia kính sợ, đương nhiên cũng có một ít cảm xúc không tình nguyện , có lẽ đây là tính cố hữu của nữ tử đi, bất quá, như vậy mới là người có tài.
"Ta muốn ngươi đi làm một chuyện cho ta, ngươi có bằng lòng hay không?" Thủy Dạng Hề sâu kín hỏi.
Hoa Nhiên bĩu môi, việc này không phải đã biết rõ còn cố hỏi sao, nàng hoàng tử phi nương nương chỉ cần mở miệng, nào có chuyện làm thuộc hạ mà không làm cho nàng, nói sau, gặp phải chủ tử như vậy, không làm cũng không được: "Thuộc hạ không dám. Không biết nương nương muốn thuộc hạ làm chuyện gì?"
"Ta muốn ngươi lập tức đi vào trong cung, ám sát một Thái y, họ Trương, phải là một vị tuổi trẻ y thuật tốt nhất của Thái y viện, nhưng ta không biết tên đầy đủ của hắn. Bất quá, ta nghĩ ngươi sẽ có biện pháp tìm ra hắn . Nhớ kỹ, ta chỉ muốn ngươi thử một chút, cũng không phải muốn lấy mạng của hắn, chỉ cần xác định hắn biết võ công liền được..." Thủy Dạng Hề ngón tay gõ gõ lên giường, thanh âm của móng tay cùng đầu gỗ va chạm nhau, vang vọng ở trong bóng đêm, rõ ràng và ó chút quỷ mị.
Thủy Dạng Hề tiếp tục nói: "Sau khi thành công, nếu có thể hãy đi đến tây nam nhạc phường ở trong cung, nhìn xem cái nhạc sĩ không nhiễm khói lửa nhân gian võ nghệ tu vi cao bao nhiêu. Có thể làm được không?" Thủy Dạng Hề dừng ở trên người nàng, làm thị vệ của Nam Cung Ngự Cảnh đều phải võ nghệ phi phàm, tin tưởng sẽ không thành vấn đề.
"Tuân lệnh, nương nương, nhưng là... Điện hạ trước khi rời đi còn cố ý phân phó thuộc hạ phải bảo vệ tốt an nguy của nương nương, nếu..." Hoa nhiên chần chờ nói, nàng đây thật không biết đã theo phải dạng chủ tử gì a, hai chủ tử nàng đều không thể chọc, không cẩn thận một cái, đắc tội một trong hai người, đều không có kết cục tốt .
"Việc này ngươi không cần lo lắng, không phải còn có Tống nương ở đây sao?Võ nghệ của ngươi so với Tống nương không cao hơn, nên mới phái ngươi đi. Mà ta thân ở trong phủ, cũng không có cái gì nguy hiểm, hơn nữa, trong phủ không phải còn có thị vệ sao?" Nàng tất nhiên là biết Nam Cung Ngự Cảnh lưu lại nàng ta là vì nàng, bằng không, cũng sẽ không nghĩ biện pháp điều nàng ta ly khai. Nhưng mà, dù sao là dương đông kích tây, cũng phải lựa chọn việc có giá trị tốt, nếu có thể được đem nàng ta đi lấy một ít tin tức tốt cho hai người cũng là lựa chọn không sai.
"Cho nên, ngươi cứ yên tâm đi làm tốt chuyện này cho ta đi." Thủy Dạng Hề tiếp tục nói.
"Dạ..." Hoa nhiên lên tiếng, rồi đi ra ngoài cửa, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, nàng chần chờ xoay người, nhìn Thủy Dạng Hề, nói: "Hoàng phi, chuyện này có hay không..."
"Yên tâm, việc này tuyệt đối đối với chủ tử của ngươi có ích không hại, ta dù sao cũng là hoàng phi của các ngươi a, chẳng lẽ đi hại điện hạ các ngươi sao?" Thủy Dạng Hề đánh gãy lời của nàng, một lời nói ra sầu lo của nàng ta, đồng thời cũng cho nàng ấy một viên thuốc an thần.
Hoa nhiên gật gật đầu, rốt cục cũng thi triển khinh công phi thân mà đi. Thủy Dạng Hề thấy vậy, mới thở ra nhẹ nhõm. Nếu không phải có chuyện ngày đó cho nàng ấy xem khúc dạo đầu, bây giờ muốn điều nàng ta rời khỏi, thật đúng là không có khả năng. Hoàn hảo, tất cả đều chuẩn bị tốt.
Thủy Dạng Hề lúc này mới tìm ra bộ y phục dạ hành đã chuẩn bị tốt. Phủ lên một thân tuyết trắng, chỉ lộ hai ánh mắt ở bên ngoài, quay tròn chuyển động. Không có biện pháp, quần áo của nàng cùng Nam Cung Ngự Cảnh đặt chung một chỗ, nếu như không duyên cớ mà có thêm một bộ xiêm y màu đen nhất định sẽ làm người ta hoài nghi.
Chuyện kể rằng bộ y phục dạ hành này là ngày hôm đó nàng phân phó Tống nương cố ý ra phủ làm cho nàng, chỉ nói đây là một loại vũ y màu trắng đặc biệt, mới đánh mất sự nghi ngờ của Tống nương đối với quần áo . Đương nhiên, cũng không phải nàng không tín nhiệm Tống nương, chỉ là càng ít người biết, xác xuất thành công sẽ càng lớn, nói sau, nàng cũng không nắm chắc Tống nương sẽ ủng hộ quyết định của nàng.
Mặc y phục dạ hành, lắc mình một cái, liền đã biến mất ở trong phòng. Nàng chưa từng thật sự thử qua khinh công, không thể tưởng được lại sự dụng tốt như thế, sợ là có thể so với chim tước đang bay. Bất quá, một thân áo trắng bay trên không trung, đạp trên hoa cỏ mà đi, thật là có hương vị tiểu long nữ.
Chỉ chốc lát sau, Thủy Dạng Hề đã là đến tẩm cung của hoàng hậu. Trong cung im ắng , trừ bỏ nha đầu cùng bọn thái giám gác đêm, thì đều đã đắm chìm nặng nề trong mộng đẹp. Thủy Dạng Hề thấy may mắn chính mình đã tới tẩm cung của hoàng hậu, mới có thể nhanh chóng lẽn vào phòng ngủ hoàng hậu. Thủy Dạng Hề thần tốc điểm huyệt ngủ cung nữ thái giám canh cửa, liền thấy mấy người kia vốn đã đầu óc mơ màng, giờ phút này kéo đầu cùng nhau mà ngủ.
Xem ra, điểm huyệt thật đúng là dùng được, ngày đó nàng cố ý hỏi Tống nương khả có cái huyệt vị nào điểm làm cho người ta mê man không, Tống nương liền báo cho nàng biết huyệt ngủ này. Vì muốn không bị thất bại trong gang tấc, nàng còn ngầm ở trên người Đông Ly Hạo sử dụng vài lần, cho đến khi sử dụng tự nhiên mới dừng.
Một cái lắc mình, đi vào trước giường của hoàng hậu, đem chủy thủ một phen để ở trên cổ của bà ta, lạnh lùng nhìn khuôn mặt đoan trang hiền thục của bà, đôi môi hé ra như cười, làm cho người ta cảm giác bà đang cười , ngay cả ngủ đều không ngoại lệ. Bất quá, khá lắm tướng mạo ôn hòa nhân từ, sao biết trong lòng dạ lại có một viên tàn ác nhẫn tâm như thế .
Thế gian này, bất cứ lúc nào chỗ nào, tri nhân tri diện bất tri tâm thật đúng là danh ngôn kinh điển.
Khí lạnh của chủy thủ làm hoàng hậu tỉnh dậy, Thủy Dạng Hề nhìn con ngươi hoảng sợ của bà, trong mắt đúng là hiện lên một tia tự đắc khoái ý, nàng che miệng của bà ta lại, chủy thủ lại tiến dần lên vài phân, hạ giọng nói: "Muốn sống, thì đừng lên tiếng."
Hoàng hậu cảm thụ được sự lạnh lẽo trên cần cổ kia đang thấm vào da thịt mình, nhìn thích khách trước mặt một thân áo trắng, trong mắt sát ý hiện lên rõ ràng như vậy, nàng có thể khẳng định, nếu như mình không nghe theo, tên này sẽ không chút do dự đâm vào. Vì thế gật gật đầu.
Thủy Dạng Hề thấy thế, cái tay che miệng nàng lại thả lỏng một chút rồi nói: "Thiên tàm sa ở đâu?"
"Cái gì thiên tàm sa, ta ngay cả nghe cũng chưa nghe nói qua." Quả nhiên không hổ là hoàng hậu, ngay cả lời nói dối cũng có thể nói đến mặt không đổi sắc, thẳng thắng khẳng khái.
"Ta không có tính nhẫn nại, ta đếm tới mười, ngươi nếu không nói, liền đừng trách dao nhỏ của ta vô tình ." Lực hạ xuống mah5 thêm một chút, không tin ngươi không sợ hãi. Tưởng nàng không biết cái gì là thiên tàm sa nên muốn lừa sao, trừ phi mình không phát hiện Thủy Dạng Hề chết là bà ta chủ mưu.
"Ta thật sự không biết, ngươi cho dù giết ta cũng vô dụng." Nhiều năm làm hoàng hậu cũng không phải hư danh, muốn dọa mình sao, bản thân nên học hỏi kinh nghiệm thêm vài năm.
Thủy Dạng Hề thấy bà ta tiếp tục giả ngu, biết bà ta định là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Cười lạnh một tiếng, nói: "Hoàng hậu nương nương cũng biết nếu đem từng mảnh từng mảnh từ trên người tươi sống cắt bỏ, sau đó nhìn máu tươi chảy ròng, thẳng đến người kia bị chết trong đau đớn, thảm trạng đó, ta nghĩ hoàng hậu nương nương có thể tưởng tượng ra? Tuy rằng hiện tại thời gian không đủ, bất quá, ta nghĩ, nếu là đem hoàng hậu nương nương cắt thành hơn mười khối, vẫn không thành vấn đề đi. Nhưng mà, từ chỗ nào xuống tay trước mới tốt đây?"
Nói xong, yêu mị cười, tiếng cười khinh miệt từ trong miệng truyền ra, làm người ta cả người run lên. Hoàng hậu chỉ thấy trong mắt nàng sự tàn ác mãnh liệt, làm như thật sự lo lắng nên từ chỗ nào nào xuống tay mới thỏa đáng nhất, trong lòng không khỏi sợ hãi, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nói: "Vô luận ngươi uy hiếp như thế nào cũng vô dụng, ta quả thật không biết." Trong thanh âm đã mang theo một tia run run.
"Thật không?" Thủy Dạng Hề cười nói, "Như vậy, bắt đầu từ mặt đi thấy như thế nào?" Nói xong, chủy thủ đã là chuyển qua trên mặt hoàng hậu, thoáng dùng sức, da thịt vô cùng mịn màng đã chảy ra loang lổ máu, từng giọt màu hồng nhạt rơi trên áo ngủ, như từng đoá hoa sáng lạn đang nở.
Việc này, hoàng hậu sợ hãi không hiểu nàng chỉ nghĩ thích khách áo trắng muốn hù dọa mình thôi, nhưng hôm nay, mệnh của nàng thật sự nguy hiểm trong sớm tối, vội vàng nói: "Khoan... Khoan... , ta nói, ta nói... Ở... Ở dưới giường ta có ngăn ngầm..."
"Vậy phiền toái hoàng hậu nương nương lấy ra đi." Chủy thủ vẫn để ở cổ của bà ta.
Hoàng hậu chậm rãi đứng dậy, chầm chập vén lên chăn mềm, lộ ra trên ván giường thượng một cái vật hình tròn đụng vào, giường kia như lên tiếng trả lời chia làm hai nửa. Bàn tay Hoàng hậu tiến vào ngăn hầm, trong mắt chợt lóe sáng, chỉ nghe hưu một tiếng, một mũi tên liền hướng Thủy Dạng Hề bay đi.
Thủy Dạng Hề khinh miệt cười, nàng đã sớm dự đoán được hoàng hậu quỷ kế đa đoan, sao có thể dễ dàng trúng mưu, nàng kéo bà ta làm làm tấm bia, mũi tên này xuyên qua cánh tay bà ta, lần này, lại có rắc rối khác vì hoàng hậu a một tiếng kêu lên. Thủy Dạng Hề trong lòng âm thầm hối hận, thầm nghĩ giáo huấn bà ta một cái, nhưng lại quên hiện nay là khi nào nếu kinh động thị vệ trong cung, quả là tự tìm phiền toái .
Lúc này, nàng cầm lấy thiên tàm sa trong ngăn hầm liền phi thân ly khai, chạy đi còn không quên dùng chủy thủ trên thiên tằm sa rạch mấy đao, quả thật mềm dẻo vô cùng.
Qua một hồi, trong cung hoàng hậu đã có bóng người di chuyển, Thủy Dạng Hề bất đắc dĩ mặt nhăn nhíu mày, xem ra tốc độ phải nhanh hơn. Trong lòng nghĩ vậy thân hình đồng thời cũng di chuyển nhanh hơn không ít. Như một con chim yến từ tẩm cung hoàng hậu hướng ra ngoài cung mà bay đi, nhưng nàng bỗng thấy một đóa pháo hoa nở rộ ở không trung , khẽ kêu một tiếng rồi giây lát lướt qua nó.
Thủy Dạng Hề lập tức có dự cảm không tốt, sao bỗng nhiên lại có pháo hoa? Đang lúc nàng do dự, liền thấy một thanh trường kiếm đã đưa tới trước mắt nàng, Thủy Dạng Hề xoay người một cái, né trách mũi kiếm.
Tập trung nhìn lại, chủ nhân của trường kiếm đúng là Nam Cung Ngự Cảnh, chỉ thấy thân hình thon dài đẹp đẽ, mặc quần áo dài màu xanh bao vây lấy thân hình cao lớn, độc lập ở trong bóng đêm, giống nhau một vương giả cô độc, tản mát ra khí thế lạnh lùng. Ánh mắt không chớp một cài nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt có ngạc nhiên, nhưng lại càng nhiều sự đùa cợt, giống nhau đang cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình, dám ở trước mắt hắn không coi vào đâu xông vào hoàng cung.
Lại là một bộ mặt khác của Nam Cung Ngự Cảnh, khi đối địch với hắn, làm cho người ta thấy một loại cảm giác áp bách, khiến người ta cảm giác quanh thân dưỡng khí đều bị rút đi. Thủy Dạng Hề mím môi, hắn như thế nào lại ở chỗ này, không phải đang ở chỗ hoàng đế sao? Thịnh Hạ quốc công chúa kia rốt cuộc đang làm cái gì? Sao không bám trụ được Nam Cung Ngự Cảnh vậy? Thật sự là liên luỵ nàng mà.
Nam Cung Ngự Cảnh nhẹ phi thân, một kiếm quét ngang, liền thẳng hướng Thủy Dạng Hề đánh tới. Thủy Dạng Hề thấy tình thế, kiếm chưa tới, khí đã tới trước, nàng biết không phải dễ ứng phó như vậy mà, lật nghiêng người một cái liền bay đi. Nhưng mà, nàng mau, kiếm còn nhanh hơn, cuối cùng đã bị kiếm khí gây thương tích, tuy rằng không nghiêm trọng lắm, nhưng trên áo trắng đã có máu thấm ra.
Thật là kiếm pháp lợi hại, Thủy Dạng Hề không khỏi nghĩ ngợi. Chỉ một cái thất thần, một kiếm hoa lại đến trước mặt nàng, trong kiếm mang theo sát khí sắc bén, kiếm chiêu liên tục thay đổi, lúc thì như du long vẫy đuôi với khí thế bàng bạc, lúc thì như phượng hoàng bay múa nhẹ nhàng mà tự nhiên. Hắn thật sự muốn giết nàng, trong lòng Thủy Dạng Hề lập tức hiện lên ý nghĩ này. Nàng biết hắn là ai vậy, nhưng hắn lại không biết nàng là ai.
Nàng liền không chút nghĩ ngợi, cầm chuỷ thủ đánh thẳng chổ yếu hại bên hông của Nam Cung Ngự Cảnh , muốn làm cho hắn thu hồi kiếm chiêu đã xuất. Nhưng Nam Cung Ngự Cảnh động cũng không động mà hướng nàng đánh úp lại, Thủy Dạng Hề không khỏi kinh hãi, hắn là quá mức tự tin hay quá coi thường chuỷ thủ của nàng? Phải biết rằng chuỷ thủ của nàng uy lực so với kiếm của hắn cũng không kém.
Mắt thấy chuỷ thủ sẽ đâm lên người Nam Cung Ngự Cảnh, hắn lại không chịu thu kiếm thế, Thủy Dạng Hề không khỏi cả kinh xoay người thu hồi chuỷ thủ, thuận thế bò lên đại thụ bên cạnh, tiếp theo ráng kéo sức mà bay đi qua.
Cùng lúc Nam Cung Ngự Cảnh đâu phải người tầm thường, kiếm chiêu của hắn không phải ngươi muốn tránh liền có thể tránh được , chỉ nghe Thủy Dạng Hề a một tiếng, trên vai đã là trúng một kiếm, tuy rằng tránh khỏi chỗ nguy hiểm, nhưng một kiếm này đâm rất sâu. Nhất thời, máu theo kiếm lan tràn, ở trên áo trắng của nàng thượng một đóa hoa hồng nở ra yêu dã mà chói mắt . Từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, sáng lạn mà ưu thương...
Tất cả mọi thứ chỉ phát sinh ở trong nháy mắt.
Thủy Dạng Hề kinh ngạc nhìn hắn, hắn thật sự đem kiếm đâm vào thân thể của nàng sao? Trong mắt nàng lập tức che dấu không được bi thương tràn ngập... Cho dù hắn không biết nàng là ai, nhưng mà, khi nàng nhìn thấy chuỷ thủ sẽ đâm vào hắn, nàng không phải đã thu hồi chuỷ thủ sao, vì cái gì mà hắn không chút do dự hướng nàng đâm tới, chẳng lẽ hắn thật sự ngoan tuyệt đến như thế sao?
Miệng vết thương đau quá, nguyên lai, lợi khí đâm vào thân thể, là đau như thế, cơn đau truyền khắp toàn thân, cuối cùng tụ tập ở nơi đó, nàng đồng thời cảm thấy mệt mỏi quá, mệt mỏi quá... , trong mắt đã đông đầy nước mắt, mà không tự biết...
Nam Cung Ngự Cảnh nghe thấy tiếng kêu của nàng, cũng đồng thời giật mình đứng tại chỗ như nàng, tay hắn hơi hơi phát run, một tiếng kêu Hề Nhi ở trong cổ họng, cũng không dám gọi ra, hắn cảm thấy hắn sợ, sợ người hắn đâm trúng chính là người quan trọng nhất trong đáy lòng mình, sợ nhìn thấy ánh mắt nàng hận hắn.
Hắn vẫn cầm kiếm không nhúc nhích, không dám rụt, sợ hơi không cẩn thận một chút, nàng liền vì đau thê thảm mà kêu to, đúng a, tiếng kêu vừa mới rồi, là nàng đau thảm đi! Nhìn thấy nàng đau đến nhăn mài, nhìn đến ánh mắt không thể tin được của nàng, trong lòng hắn đau đớn lan tràn, cuối cùng liền hỏi ra: "Hề Nhi, là ngươi sao?" Thanh âm thật cẩn thận như vậy, nhu hòa như vậy, vì sợ hơi mạnh một chút, thiên hạ trước mặt sẽ hóa thành bụi trần, biến mất không thấy...
Thủy Dạng Hề vừa nghe tiếng hắn nói ra, ánh mắt ngước lên, liền kéo suy nghĩ về, tay phải vừa vung lên, chuỷ thủ đã hướng ngực hắn đánh tới...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.