Chương 7
Hề Lệ Sa
05/07/2013
Thủy
Dạng Hề tim đập mạnh và loạn nhịp , nghe hoàng hậu nói: "Nhưng nàng vừa
rơi xuống nước sau đó không nhớ được chuyện trước kia, vậy là xảy ra chuyện
gì."
Chỉ thấy hắn vừa thu cái hòm thuốc, vừa nói: "Mỗi người sau khi bị thương nặng, không nhớ được chuyện trước kia cũng rất bình thường . Có thể là bệnh nhân muốn mình quên đi, cho nên ở trong tiềm thức đã quên mất tất cả. Thật ra thì, quên mất, cũng không có nghĩa là một việc chuyện xấu. Chuyện cũ trước kia, xem như mây khói, đã không nhớ, cứ để vậy, cần gì hối tiếc. Sống ở trên đời cùng hướng về tương lai, hãy nắm chặc những gì trước mắt mới là tốt nhất . Vi Trần cáo lui."
Thủy Dạng Hề nhìn bóng lưng của hắn, không hèn mọn không sâu xa, mang theo tính cách tự tại, quả thật là một nhân vật có tính cách.
"Mẫu hậu, Hề nhi đã nói, không có gì đáng ngại , nhưng mẫu hậu không tin. Cái này thì nên yên tâm rồi." Nàng lôi kéo tay hoàng hậu, giống như lấy lòng nói.
"Ngươi quỷ linh tinh. Dĩ nhiên phải xem qua thái y sau này mới có thể an tâm." Hoàng hậu nhéo nhéo cái mũi của nàng, bộ dạng thật sủng ái.
"Ha hả. . . . . ." Thủy Dạng Hề cười, "Mẫu hậu thương yêu Hề Nhi, Hề Nhi tự nhiên biết. Bất quá, Hề Nhi phải đi rồi, ngày khác lại đến thăm mẫu hậu. Hôm nay, sắc trời cũng không sớm, Hề Nhi sợ trở về chậm, gây ra chuyện làm Tam hoàng tử không vui, sẽ không tốt."
"Nếu như thế, mẫu hậu cũng không giữ ngươi nữa. Bất quá, cũng đừng quên, hai mươi lăm tháng sau, chúng ta lại nhìn vật nhớ người. Mẹ ngươi để lại cho ngươi rất nhiều di vật, ngươi mỗi tháng mang một món , chúng ta hướng về nó mà hoài niệm mẹ ngươi, cũng là chuyện tốt. Hai năm qua cũng là như vậy mà trãi qua." Hoàng hậu có chút thở dài nói.
"Đúng vậy, mẫu hậu, Hề Nhi nhớ kỹ."
"Ngươi hôm nay, rất nhiều chuyện cũng không nhớ được rồi, Vu Nhi là nha đầu từ nhỏ đi theo ngươi. Ta xem nàng rất đáng tin, nếu là có cái gì không biết , có thể hỏi nàng. Còn có, ngươi lần này đại nạn không chết, đúng là nhờ mẹ ngươi phù hộ, trở về tướng phủ vì nàng thắp nén hương đi."
"Dạ, Hề Nhi nhớ kỹ." Thủy Dạng Hề thi lễ một cái, "Vậy mẫu hậu, Hề Nhi cáo lui."
Thủy Dạng Hề bái biệt hoàng hậu, trở ra cung Phượng Nghi, một đường vọt xuống tìm kiếm thân ảnh người kia, chẳng qua là không có nơi nào tìm kiếm được. Tìm một hồi mệt gấn chết, chỉ đành phải bỏ cuộc. Vừa đi, vừa hồi tưởng đến tình cảnh mới vừa rồi, cảm giác, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại nói không ra không đúng ở nơi nào, cảm giác này tựa như trong tai nghe thanh âm cạo kéo của thủy tinh rất khó chịu nhưng không biết làm thế nào, không tự chủ đành phải cắn chặc hàm răng.
Bất quá, nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ nữa. Nắm mãi một chuyện không tha, cũng không phải là tính cách của nàng. Đành cười cười lắc đầu. Trở ra cửa cung, thật bất ngờ, đã có chiếc xe ngựa ở nơi đó chờ, không nghĩ tới Tam hoàng tử cũng có thời điểm cũng là người tốt như vậy .
Bất quá, cũng có thể đang chờ nàng trở về hưng sư vấn tội đây.
Đúng như dự đoán, vừa vào cửa phòng đã nhìn thấy Nam Cung Ngự Cảnh nằm ở trên giường, nhàn tản xem sách, nhìn thấy nàng vào cửa, chỉ miễn cưỡng liếc nàng một cái, liền nhìn trở về quyển sách: "Ngươi rốt cục cũng trở về rồi, hoàng tử phi của bổn hoàng tử, ngươi thật đúng là biết cách để cho bổn hoàng tử chờ a." Hắn tiện tay lật ra một tờ giấy, ngay cả mắt cũng không nhìn xuống.
Thủy Dạng Hề nhìn thấy hắn nằm ở trên giường của mình, quả thực tức điên rồi, đó là giường của nàng, không phải của hắn. Nàng bình sinh ghét nhất người khác đụng vào đồ vật của nàng, nhất là giống như giường thuộc loại đồ vật cá nhân, nhưng hiện tại, hắn nhàn nhã nằm cả người ở trên giường của nàng. Nàng nhíu mày, oán hận nhìn hắn một cái, đối với Vu Nhi nói: "Vu Nhi, ngươi trước đi ra ngoài. Ta muốn hảo hảo cùng Tam hoàng tử nói chuyện một chút." Nàng cố ý tăng thêm hai chữ hảo hảo.
Vu Nhi gật đầu, không khỏi lo lắng nhìn Thủy Dạng Hề một cái, liền tới cửa đi ra ngoài.
Thủy Dạng Hề cũng không nóng lòng mở miệng, chỉ ngồi ở bên cạnh bàn, thong thả ung dung uống trà, nói thật, nàng rất thích trà cổ đại , so sánh với hiện đại thật sự là uống ngon hơn rất nhiều.
Lần này, nàng không mở miệng trước.
Qua một lúc lâu, Nam Cung Ngự Cảnh ngồi dậy, nhìn Thủy Dạng Hề, từ lần trước ở Tử Thần Lâu nhìn thấy nàng, nàng thật có điểm không giống như lúc trước. Trải qua an bài ở bên người nàng, được hồi báo lại, so sánh với trước kia, đã trầm tĩnh cùng nội liễm nhiều hơn, thiếu hẳn phần liều lĩnh và điêu ngoa, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng sắc bén, phảng phất như có thể nhìn thấu nội tâm người khác. Mà hôm nay theo lời nói kia ở trước mặt hoàng hậu, tựa hồ không hợp với tính tình cùng phong cách xử thế của nàng sau khi tỉnh lại, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao hiện giờ hắn phải ở chỗ này .
Nam Cung Ngự Cảnh cười cười, đi tới, một tay chống đỡ đầu, nghiên mặt nhìn nàng: "Hề Nhi không phải là muốn cùng ta hảo hảo nói chuyện một chút sao? Tại sao ngược lại không nói lời nào vậy?" Thanh âm ôn nhu, lại xen lẫn một tia oán giận.
Thủy Dạng Hề cả kinh đem một ngụm trà thẳng phun ra ngoài, thiếu chút nữa sặc đến nàng nói không ra lời. Nàng liếc mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn vẻ mặt mang nét cười, hồn nhiên vô hại, trong mắt tràn ngập ủy khuất, đáng thương giống như hài tử bị cướp mất phần thưởng, thật vô tội nhưng lại không thể làm gì được.
Trời, này Nam Cung Ngự Cảnh cũng quá tuyệt đi, thật là so sánh với diễn viên còn diễn hay hơn, nếu không phải nàng chính mắt thấy hắn lãnh khốc, thật đúng là sẽ bị lừa gạt bởi biểu hiện lúc này của hắn. Thủy Dạng Hề đứng dậy khụ khụ không ngừng, nàng là thật bị bị sặc.
Nam Cung Ngự Cảnh vỗ lưng của nàng: "Hề Nhi, thì ra là ngươi thấy ta lại kích động như vậy a, ta đây sau này có phải hay không nên thường tới đây với ngươi. Hoặc là, dứt khoát ngươi mang đến Lâm Thủy các, như thế nào?"
Lâm Thủy các? Đây không phải là chỗ ở của Nam Cung Ngự Cảnh hay sao? Thủy Dạng Hề đẩy ra hắn, "Khụ. . . . . . Khụ. . . . . . Nam. . . . . . Khụ. . . . . .Nam Cung Ngự Cảnh. . . . . . Khụ. . . . . . Ngươi. . . . . . Khụ. . . . . . Ngươi hãy giống như ngươi trước kia như vậy tương đối khả ái, còn bây giờ thật đúng là làm người ta khó lòng phòng bị." Trong lòng quýnh lên, hơn nữa bị nước làm cho nghẹn rồi, đã nói ra tiếng lòng.
Khả ái? Hắn có thể dùng khả ái để hình dung hắn sao? Nam Cung Ngự Cảnh? Hừ hừ, nàng thế nhưng gọi hắn là Nam Cung Ngự Cảnh, hơn nữa gọi được rất thành thạo, dường như trước đây thật lâu đã gọi loại như vậy, bất quá, hắn nghe cảm giác có chút không tốt: "Trước kia? Hề Nhi biết trước kia như thế nào a? Hề Nhi không phải là không nhớ ra được chuyện trước kia sao?" Thanh âm vẫn ôn nhu như cũ, ánh mắt hồn nhiên vô hại, khóe miệng nở nụ cười như có như không, lộ ra vẻ rất tức cười. Lời nói ra giống như là sét đánh, nhưng lại trái ngược hoàn toàn với biểu hiện trên gương mặt hắn.
Thủy Dạng Hề mặt nhăn cau mày, kinh ngạc nhìn hắn: "Làm sao ngươi biết?"
Hắn chẳng qua là nhíu mày, vẻ mặt mang nụ cười như cũ, lộ ra vẻ trộm cắp.
Nhìn hắn cười đắt ý như vậy, Thủy Dạng Hề giật mình thì ra là mình đã tiến vào bẫy rập của hắn rồi, nàng hung hăng muốn khoét trên người hắn một cái, sau đó suy nghĩ một chút, "Chẳng lẽ là Vu Nhi nói cho ngươi?"
Nam Cung Ngự Cảnh trừng mắt nhìn nàng, cũng khôi phục bộ dáng trong trẻo lạnh lùng: "Ta còn tưởng rằng sau khi ngươi mất trí nhớ sẽ trở nên thông minh hơn, lại vẫn là đần như vậy. Khó trách có vẫn bị lợi dụng." Còn làm bộ lắc đầu, một bộ dạng tiếc hận than thở.
Thủy Dạng Hề thu lại tầm mắt, trải qua chuyện khiếp sợ mới vừa rồi, đã làm đầu óc ngừng trệ. Nàng sửa sang lại suy nghĩ, đột nhiên, trong đầu linh quang chợt lóe: "Chẳng lẽ. . . . . . Nhưng là, tự ngươi đã đi trước wow. . . . . . Trừ phi. . . . . . Ngươi đã an bài người ở trong cung của hoàng hậu" Bất quá, hoàng hậu không phải là mẹ của hắn ư, làm sao sẽ. . . . . . Thật khiến cho người ta khó hiểu, quả thật là nhà đế vương ngay cả thân tình cũng khó mà gắn bó? Thủy Dạng Hề nghi ngờ nhìn hắn.
"Ừ, không tệ. Nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt. So sánh với trước kia thông minh hơn một chút." Nam Cung Ngự Cảnh gật đầu làm như có thật, chẳng qua là vẻ mặt tựa hồ có chút bất mãn, làm cho Thủy Dạng Hề than thở, nhà đế vương, đúng là nhà đế vương, bất quá, mẹ con bọn hắn hoặc là phụ tử hay huynh đệ tỷ muội muốn làm sao đấu, cũng là chuyện của bọn hắn, nàng chỉ cần quản tốt mọi sự của chính nàng là ok rồi, nghĩ vậy nên gật đầu đầy hứng thú. Mà Nam Cung Ngự Cảnh nhìn bộ dạng rung đùi đắc ý của nàng liền nói "Ngươi rất thích xuất thần nha." A, như vậy, có thể giải thích thông rồi "Hôm nay, thế nhưng ở hoàng hậu trước mặt cũng xuất thần, thật là can đảm a. Đừng tưởng rằng nàng là di nương của ngươi thì có thể phớt lờ, đều này có thể không, như ngươi vậy rất dễ dàng cho người khác thừa cơ hội nha. Ha hả. . . . . . Bất quá, xem ra chuyện này càng lúc càng thú vị." Nói xong, liền trực tiếp tự mình đi ra ngoài cửa.
Chỉ thấy hắn vừa thu cái hòm thuốc, vừa nói: "Mỗi người sau khi bị thương nặng, không nhớ được chuyện trước kia cũng rất bình thường . Có thể là bệnh nhân muốn mình quên đi, cho nên ở trong tiềm thức đã quên mất tất cả. Thật ra thì, quên mất, cũng không có nghĩa là một việc chuyện xấu. Chuyện cũ trước kia, xem như mây khói, đã không nhớ, cứ để vậy, cần gì hối tiếc. Sống ở trên đời cùng hướng về tương lai, hãy nắm chặc những gì trước mắt mới là tốt nhất . Vi Trần cáo lui."
Thủy Dạng Hề nhìn bóng lưng của hắn, không hèn mọn không sâu xa, mang theo tính cách tự tại, quả thật là một nhân vật có tính cách.
"Mẫu hậu, Hề nhi đã nói, không có gì đáng ngại , nhưng mẫu hậu không tin. Cái này thì nên yên tâm rồi." Nàng lôi kéo tay hoàng hậu, giống như lấy lòng nói.
"Ngươi quỷ linh tinh. Dĩ nhiên phải xem qua thái y sau này mới có thể an tâm." Hoàng hậu nhéo nhéo cái mũi của nàng, bộ dạng thật sủng ái.
"Ha hả. . . . . ." Thủy Dạng Hề cười, "Mẫu hậu thương yêu Hề Nhi, Hề Nhi tự nhiên biết. Bất quá, Hề Nhi phải đi rồi, ngày khác lại đến thăm mẫu hậu. Hôm nay, sắc trời cũng không sớm, Hề Nhi sợ trở về chậm, gây ra chuyện làm Tam hoàng tử không vui, sẽ không tốt."
"Nếu như thế, mẫu hậu cũng không giữ ngươi nữa. Bất quá, cũng đừng quên, hai mươi lăm tháng sau, chúng ta lại nhìn vật nhớ người. Mẹ ngươi để lại cho ngươi rất nhiều di vật, ngươi mỗi tháng mang một món , chúng ta hướng về nó mà hoài niệm mẹ ngươi, cũng là chuyện tốt. Hai năm qua cũng là như vậy mà trãi qua." Hoàng hậu có chút thở dài nói.
"Đúng vậy, mẫu hậu, Hề Nhi nhớ kỹ."
"Ngươi hôm nay, rất nhiều chuyện cũng không nhớ được rồi, Vu Nhi là nha đầu từ nhỏ đi theo ngươi. Ta xem nàng rất đáng tin, nếu là có cái gì không biết , có thể hỏi nàng. Còn có, ngươi lần này đại nạn không chết, đúng là nhờ mẹ ngươi phù hộ, trở về tướng phủ vì nàng thắp nén hương đi."
"Dạ, Hề Nhi nhớ kỹ." Thủy Dạng Hề thi lễ một cái, "Vậy mẫu hậu, Hề Nhi cáo lui."
Thủy Dạng Hề bái biệt hoàng hậu, trở ra cung Phượng Nghi, một đường vọt xuống tìm kiếm thân ảnh người kia, chẳng qua là không có nơi nào tìm kiếm được. Tìm một hồi mệt gấn chết, chỉ đành phải bỏ cuộc. Vừa đi, vừa hồi tưởng đến tình cảnh mới vừa rồi, cảm giác, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại nói không ra không đúng ở nơi nào, cảm giác này tựa như trong tai nghe thanh âm cạo kéo của thủy tinh rất khó chịu nhưng không biết làm thế nào, không tự chủ đành phải cắn chặc hàm răng.
Bất quá, nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ nữa. Nắm mãi một chuyện không tha, cũng không phải là tính cách của nàng. Đành cười cười lắc đầu. Trở ra cửa cung, thật bất ngờ, đã có chiếc xe ngựa ở nơi đó chờ, không nghĩ tới Tam hoàng tử cũng có thời điểm cũng là người tốt như vậy .
Bất quá, cũng có thể đang chờ nàng trở về hưng sư vấn tội đây.
Đúng như dự đoán, vừa vào cửa phòng đã nhìn thấy Nam Cung Ngự Cảnh nằm ở trên giường, nhàn tản xem sách, nhìn thấy nàng vào cửa, chỉ miễn cưỡng liếc nàng một cái, liền nhìn trở về quyển sách: "Ngươi rốt cục cũng trở về rồi, hoàng tử phi của bổn hoàng tử, ngươi thật đúng là biết cách để cho bổn hoàng tử chờ a." Hắn tiện tay lật ra một tờ giấy, ngay cả mắt cũng không nhìn xuống.
Thủy Dạng Hề nhìn thấy hắn nằm ở trên giường của mình, quả thực tức điên rồi, đó là giường của nàng, không phải của hắn. Nàng bình sinh ghét nhất người khác đụng vào đồ vật của nàng, nhất là giống như giường thuộc loại đồ vật cá nhân, nhưng hiện tại, hắn nhàn nhã nằm cả người ở trên giường của nàng. Nàng nhíu mày, oán hận nhìn hắn một cái, đối với Vu Nhi nói: "Vu Nhi, ngươi trước đi ra ngoài. Ta muốn hảo hảo cùng Tam hoàng tử nói chuyện một chút." Nàng cố ý tăng thêm hai chữ hảo hảo.
Vu Nhi gật đầu, không khỏi lo lắng nhìn Thủy Dạng Hề một cái, liền tới cửa đi ra ngoài.
Thủy Dạng Hề cũng không nóng lòng mở miệng, chỉ ngồi ở bên cạnh bàn, thong thả ung dung uống trà, nói thật, nàng rất thích trà cổ đại , so sánh với hiện đại thật sự là uống ngon hơn rất nhiều.
Lần này, nàng không mở miệng trước.
Qua một lúc lâu, Nam Cung Ngự Cảnh ngồi dậy, nhìn Thủy Dạng Hề, từ lần trước ở Tử Thần Lâu nhìn thấy nàng, nàng thật có điểm không giống như lúc trước. Trải qua an bài ở bên người nàng, được hồi báo lại, so sánh với trước kia, đã trầm tĩnh cùng nội liễm nhiều hơn, thiếu hẳn phần liều lĩnh và điêu ngoa, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng sắc bén, phảng phất như có thể nhìn thấu nội tâm người khác. Mà hôm nay theo lời nói kia ở trước mặt hoàng hậu, tựa hồ không hợp với tính tình cùng phong cách xử thế của nàng sau khi tỉnh lại, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao hiện giờ hắn phải ở chỗ này .
Nam Cung Ngự Cảnh cười cười, đi tới, một tay chống đỡ đầu, nghiên mặt nhìn nàng: "Hề Nhi không phải là muốn cùng ta hảo hảo nói chuyện một chút sao? Tại sao ngược lại không nói lời nào vậy?" Thanh âm ôn nhu, lại xen lẫn một tia oán giận.
Thủy Dạng Hề cả kinh đem một ngụm trà thẳng phun ra ngoài, thiếu chút nữa sặc đến nàng nói không ra lời. Nàng liếc mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn vẻ mặt mang nét cười, hồn nhiên vô hại, trong mắt tràn ngập ủy khuất, đáng thương giống như hài tử bị cướp mất phần thưởng, thật vô tội nhưng lại không thể làm gì được.
Trời, này Nam Cung Ngự Cảnh cũng quá tuyệt đi, thật là so sánh với diễn viên còn diễn hay hơn, nếu không phải nàng chính mắt thấy hắn lãnh khốc, thật đúng là sẽ bị lừa gạt bởi biểu hiện lúc này của hắn. Thủy Dạng Hề đứng dậy khụ khụ không ngừng, nàng là thật bị bị sặc.
Nam Cung Ngự Cảnh vỗ lưng của nàng: "Hề Nhi, thì ra là ngươi thấy ta lại kích động như vậy a, ta đây sau này có phải hay không nên thường tới đây với ngươi. Hoặc là, dứt khoát ngươi mang đến Lâm Thủy các, như thế nào?"
Lâm Thủy các? Đây không phải là chỗ ở của Nam Cung Ngự Cảnh hay sao? Thủy Dạng Hề đẩy ra hắn, "Khụ. . . . . . Khụ. . . . . . Nam. . . . . . Khụ. . . . . .Nam Cung Ngự Cảnh. . . . . . Khụ. . . . . . Ngươi. . . . . . Khụ. . . . . . Ngươi hãy giống như ngươi trước kia như vậy tương đối khả ái, còn bây giờ thật đúng là làm người ta khó lòng phòng bị." Trong lòng quýnh lên, hơn nữa bị nước làm cho nghẹn rồi, đã nói ra tiếng lòng.
Khả ái? Hắn có thể dùng khả ái để hình dung hắn sao? Nam Cung Ngự Cảnh? Hừ hừ, nàng thế nhưng gọi hắn là Nam Cung Ngự Cảnh, hơn nữa gọi được rất thành thạo, dường như trước đây thật lâu đã gọi loại như vậy, bất quá, hắn nghe cảm giác có chút không tốt: "Trước kia? Hề Nhi biết trước kia như thế nào a? Hề Nhi không phải là không nhớ ra được chuyện trước kia sao?" Thanh âm vẫn ôn nhu như cũ, ánh mắt hồn nhiên vô hại, khóe miệng nở nụ cười như có như không, lộ ra vẻ rất tức cười. Lời nói ra giống như là sét đánh, nhưng lại trái ngược hoàn toàn với biểu hiện trên gương mặt hắn.
Thủy Dạng Hề mặt nhăn cau mày, kinh ngạc nhìn hắn: "Làm sao ngươi biết?"
Hắn chẳng qua là nhíu mày, vẻ mặt mang nụ cười như cũ, lộ ra vẻ trộm cắp.
Nhìn hắn cười đắt ý như vậy, Thủy Dạng Hề giật mình thì ra là mình đã tiến vào bẫy rập của hắn rồi, nàng hung hăng muốn khoét trên người hắn một cái, sau đó suy nghĩ một chút, "Chẳng lẽ là Vu Nhi nói cho ngươi?"
Nam Cung Ngự Cảnh trừng mắt nhìn nàng, cũng khôi phục bộ dáng trong trẻo lạnh lùng: "Ta còn tưởng rằng sau khi ngươi mất trí nhớ sẽ trở nên thông minh hơn, lại vẫn là đần như vậy. Khó trách có vẫn bị lợi dụng." Còn làm bộ lắc đầu, một bộ dạng tiếc hận than thở.
Thủy Dạng Hề thu lại tầm mắt, trải qua chuyện khiếp sợ mới vừa rồi, đã làm đầu óc ngừng trệ. Nàng sửa sang lại suy nghĩ, đột nhiên, trong đầu linh quang chợt lóe: "Chẳng lẽ. . . . . . Nhưng là, tự ngươi đã đi trước wow. . . . . . Trừ phi. . . . . . Ngươi đã an bài người ở trong cung của hoàng hậu" Bất quá, hoàng hậu không phải là mẹ của hắn ư, làm sao sẽ. . . . . . Thật khiến cho người ta khó hiểu, quả thật là nhà đế vương ngay cả thân tình cũng khó mà gắn bó? Thủy Dạng Hề nghi ngờ nhìn hắn.
"Ừ, không tệ. Nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt. So sánh với trước kia thông minh hơn một chút." Nam Cung Ngự Cảnh gật đầu làm như có thật, chẳng qua là vẻ mặt tựa hồ có chút bất mãn, làm cho Thủy Dạng Hề than thở, nhà đế vương, đúng là nhà đế vương, bất quá, mẹ con bọn hắn hoặc là phụ tử hay huynh đệ tỷ muội muốn làm sao đấu, cũng là chuyện của bọn hắn, nàng chỉ cần quản tốt mọi sự của chính nàng là ok rồi, nghĩ vậy nên gật đầu đầy hứng thú. Mà Nam Cung Ngự Cảnh nhìn bộ dạng rung đùi đắc ý của nàng liền nói "Ngươi rất thích xuất thần nha." A, như vậy, có thể giải thích thông rồi "Hôm nay, thế nhưng ở hoàng hậu trước mặt cũng xuất thần, thật là can đảm a. Đừng tưởng rằng nàng là di nương của ngươi thì có thể phớt lờ, đều này có thể không, như ngươi vậy rất dễ dàng cho người khác thừa cơ hội nha. Ha hả. . . . . . Bất quá, xem ra chuyện này càng lúc càng thú vị." Nói xong, liền trực tiếp tự mình đi ra ngoài cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.