Chương 35
Trang Trang
05/07/2013
Tử Ly đăng cơ lấy niên hiệu là Long Hưng, xưng là Ly
Vương. Ninh quốc ngày hai mươi sáu tháng tư năm Long Hưng thứ nhất, sứ thần bốn
nước Trần, Khởi, An, Hạ đến Ninh đô Phong thành chúc mừng tân đế đăng cơ.
Sau khi Ly vương lên ngôi báu Phong thành đã khôi phục vẻ phồn thịnh ngày trước. Ngày sứ thần bốn nước đến Phong thành, cờ xí rợp trời, dân chúng đổ ra đường chào đón. Trong bốn sứ đoàn, chỉ có đoàn An quốc đi đường thủy. Họ đáp thuyền đi ngược dòng Đô Ninh, tiến thẳng đến bến cảng phía nam Phong thành. An quốc ở phía bắc, nơi phải chịu đựng cái lạnh thấu xương, tướng quốc Thiết Hãn đích thân dẫn sứ đoàn đến Ninh quốc, một là chúc mừng Ly vương đăng cơ, hai là xin phép thông thương đường thủy và đường bộ, mua lương thực, binh khí của Ninh quốc để tăng cường quốc lực nước nhà.
Sau khi sứ thuyền vào sông Đô Ninh, đi sâu vào nội địa Ninh quốc, nhìn thấy Ninh quốc một màu xanh bát ngát, đất đai phì nhiều, làng mạc hai bên bờ khói bếp nghi ngút, dân chúng phấn khởi nhiệt tình, bất giác muôn phần hâm mộ sự phồn thịnh của nước này. Khi cách Phong thành gần trăm dặm đã có đội thuyền Ninh quốc nghênh đón hộ tống. Tất cả diễn ra theo trật tự trang nghiêm long trọng, lại thầm khen Ninh quốc binh hùng tướng mạnh. Cũng thấy mừng, may Ninh quốc và An quốc còn có khu rừng Hắc Sơn làm ranh giới, nếu là thảo nguyên, An quốc khó tránh mối lo. Lòng đinh ninh lần này đến sẽ thiết lập mối bang giao đời đời hữu hảo với Ninh quốc.
Khởi quốc là quốc gia thảo nguyên, có nhiều bộ lạc, qua mấy chục năm nghỉ ngơi dưỡng sức đã thấp thoáng nhìn thấy chí khí bá chủ. Mục Thân vương, hoàng đệ của Khởi vương thống lãnh binh mã toàn quốc, lần này phụng mệnh đưa sứ đoàn đến Ninh quốc chúc mừng, ít nhiều cũng có ý thăm dò tình hình. Sau khi sứ đoàn vào Phong thành, Cố Thiên Tường thân chinh dẫn Hữu quân nghênh đón. Chàng vận áo bào trắng, mang giáp sắt oai nghiêm, lạnh lùng mà nho nhã, hộ tống Mục Thân vương tiến thẳng vào kinh đô. Sau khi biết chàng là thân huynh của đương kim hoàng hậu Ninh quốc, lại thống lãnh Hữu quân, Mục Thân vương bụng nghĩ, sau này muốn vào Ninh quốc, thủ lĩnh đầu tiên giao chiến với mình chính là anh ta, bất giác lưu tâm quan sát.
Nhị vương tử của Trần quốc Sở Nam đưa sứ đoàn qua Hán Thủy, ngẩng nhìn cổng thành Lâm Nam, bỗng nghiến răng, mối hận cũ lại sôi lên. Qua thành Lâm Nam, đôi mắt hung hãn dưới hàng lông mày rậm của Sở Nam lóe sáng nhìn mảnh đất phì nhiêu. Sở Nam lạnh giọng “hừ” một tiếng, thầm nghĩ nhất định có ngày ta sẽ sáp nhập mảnh đất này vào giang sơn Trần quốc.
Hạ quốc ở vùng núi phía tây nam, yếu nhất trong bốn nước, lần này đích thân Hạ vương đến chúc mừng tân vương Ninh quốc. Sứ đoàn bốn nước sau khi vào Phong thành lần lượt đến sứ quán của mình nghỉ ngơi.
Tối hôm đó, quan truyền chỉ Ninh quốc đến báo, Ly vương mở đại yến trong vương cung tiếp đãi các sứ đoàn.
Cánh cổng hoàng cung đồ sộ từ từ mở ra, sứ thần bốn nước đi qua cây cầu ngọc bên ngoài cửa cung, được chuyển sang kiệu mềm đưa vào Di Tâm điện. Di Tâm điện là cung điện lớn nhất trong vương cung sau toà Kim điện, là nơi chuyên tiếp đón sứ thần các nước hoặc những dịp đại tiệc chiêu đãi bá quan.
Di Tâm điện hôm nay đặt chín đài nến cao tới hai trượng, mỗi đài nến thắp tám mốt cây nến đỏ, trên trần điện treo chín trăm chín mươi cây đèn. Bốn bức tường xung quanh treo đèn lồng lấp lánh, khi nến và đèn lồng đồng loạt châm lửa, cả tòa đại điện đồ sộ tráng lệ phút chốc sáng trưng như ban ngày.
Từ cửa điện vào trong đâu đâu cũng là hoa tươi mùa xuân. Long diên hương(5) được đốt trong các đỉnh đồng, cung nữ được lựa chọn kỹ càng ai nấy xinh đẹp, thanh thoát, xiêm y rực rỡ qua lại giữa những dãy bàn.
Chư sứ sứ đoàn bốn nước ngồi sát hai bên ngai vàng, phía dưới là các đại thần Ninh quốc cùng thành viên các sứ đoàn. Thanh vương Lưu Giám cũng phụng chỉ vào cung. Trước đó Tử Ly đã nói với chàng: “Đại ca nhiều năm xử lý sự vụ ngoại giao với bốn nước. Tử Ly chưa đủ kinh nghiệm, khẩn mong đại ca đến dự giúp Tử Ly tiếp đón sứ đoàn”.
Lưu Giám nhìn ra phía sau lưng, yến tiệc quả là thịnh soạn! Từ chỗ chàng ngồi đã không nhìn thấy những quan viên ngồi cuối dãy. Chàng quay lại nhìn ngai vàng phía trên, người ngồi trên đó lẽ ra là chàng. Bây giờ phải ngồi bên dưới, cho dù dưới một người trên vạn người nhưng cảm giác vẫn vô cùng khó chịu. Cố gắng che giấu tâm tư đó, Lưu Giám mỉm cười hàn huyên với sứ thần các nước, mắt bất chợt bắt gặp ánh mắt Hạ vương, lòng bỗng nảy mối hoài nghi, lập tức nhìn sang phía khác. Đột nhiên chàng như hiểu ra điều gì, lòng trào niềm vui sắc mặt hớn hở, tựa hồ không hề có cuộc tranh giành vương vị một tháng trước.
Mục Thân vương nhìn chàng ánh mắt dường như có ẩn ý sâu xa, bụng nghĩ, vị thái tử đã bị phế này có lẽ còn có thể lợi dụng.
Sở Nam đã sớm nhìn thấy Lưu Giác và Cố Thiên Tường ngồi ở phía chếch đối diện, ánh mắt trở nên dữ dằn. Lưu Giác cũng nhìn thấy, mỉm cười chắp tay thi lễ. Sở Nam phì một tiếng qua đường mũi, ngoảnh mặt đi.
Lưu Giác đang đợi, khách mời dự tiệc hôm nay đều là hoàng thân quốc thích và quan viên tam phẩm trở lên. Mắt chàng lơ đãng liếc về phía cuối dãy bàn, Binh bộ thị lang Thành Tư Duyệt miệng tươi cười đang tiếp chuyện sứ thần An quốc, khi hai ánh mắt như tình cờ gặp nhau, mắt Thành thị lang chợt nháy ba cái.
Lưu Giác lại nhìn Sở Nam, miệng mỉm cười.
Hắn cười nhạo mình ư? Sở Nam nhìn Lưu Giác, mối hận ngấm ngầm lại dội lên. Thất bại ở Lâm Nam, Trần quốc hàng năm phải cống nạp, quả là nỗi nhục to lớn đối với nhị vương tử Sở Nam.
Lúc này tiếng chuông trầm hùng ngân vang, tiếng trống gióng giả, cung nhân cao giọng dõng dạc hô: “Ly vương giá đáo!”.
Tất cả tới tấp rời bàn hành lễ: “Cung nghênh vương thượng bệ hạ!”.
Tử Ly mình khoác hoàng bào thêu chín con rồng, đội mũ ngọc, lưng thắt đai ngọc, khí độ phi phàm, khoan thai bước vào Di Tâm điện. Trên khuôn mặt trẻ trung của chàng thấp thoáng nụ cười, sau khi ngồi lên ngai vàng, chàng giơ hai tay: “Các sứ thần đa lễ rồi, chúng ái khanh bình thân!”.
“Tạ ơn bệ hạ!”.
Tiếng hô đồng thanh vừa dứt, trước mặt một biển đầu người dập dồn như sóng, không nhìn thấy những người ở cuối dãy bàn kéo dài đến tận cửa cung, chỉ có mình chàng ngự trên cao, mọi con mắt đều hướng tới, mọi con mắt đều ngưỡng nhìn. Lòng chàng cuộn trào niềm vui mãn nguyện. Chẳng thế mà để được ngôi báu thế này dẫu phải hy sinh ngàn sinh mạng, dẫu máu chảy thành sông thiên hạ vẫn đua nhau dấn thân, có lẽ cũng chỉ vì cảm giác đế vương tuyệt diệu lúc này! Chàng điềm tĩnh cất tiếng, ngữ khí ôn hòa: “Các sứ thần không quản đường xa đến đây, quả nhân xin chúc một ly!”.
Thái độ của chàng ôn hòa, ngữ khí có phần khiêm nhường. An quốc tướng quân Thiết Hãn thở phào, mắt lộ niềm vui. Nghe đồn Ly vương tính khí dịu hòa thân thiện, hôm nay tận mắt chứng kiến, quả nhiên không sai, thương thảo liên kết đồng minh hữu hảo và buôn bán thông thương với Ninh quốc chắc cũng thuận lợi. Mục Thân vương của Khởi quốc nhìn Tử Ly, cười khẩy. Hừ! Tiểu nhân mạnh mồm, vừa lên ngôi vẫn bạch diện thư sinh, Ninh quốc nguy rồi! Sở Nam ngửa cổ ruống cạn ly rượu, cười thầm. Mười lăm thành trì phía nam ắt vào tay Trần quốc. Hạ vương mặt thâm trầm bí hiểm, mỉm cười lặng lẽ uống rượu.
Tiếp đó là các đoàn sứ thần dâng lễ vật chúc mừng, cung nhân đọc to danh sách vật phẩm. An quốc hiến một viên minh châu to như cái bát, khi mở nắp hộp, cùng với mùi gỗ trầm hương sực nức, một luồng ánh sáng chói mắt từ trong hộp phát ra. Tướng quân Thiết Hãn vẻ tự hào xen lẫn đắc ý nói: “Đây là viên ngọc minh châu ngàn năm khó gặp, do ngư dân ngẫu nhiên tìm thấy trong bụng con trai khổng lồ ở sâu dưới đáy biển Tinh Nguyệt. Treo nó lên giữa điện, nó sẽ tỏa sáng rạng rỡ, không kém ban ngày là mấy!”.
Tử Ly mỉm cười, nhìn viên minh châu, ánh mắt sáng lên kinh ngạc: “Một báu vật như thế, An quốc quả thực rất có lòng!”.
Mục Thân vương thấy vậy, lòng không phục. Thì ra Ly vương là người hám của! Đợi lát nữa lễ vật của Khởi quốc dâng lên, báu vật kia e lập tức lu mờ! Ông ta vỗ tay, một bóng người từ bên ngoài đại điện tiến vào, toàn thân trùm trong lần áo choàng rộng. Mục Thân vương cười ha hả: “Khởi quốc chúng tôi cũng dâng tặng ngọc minh châu. Tâu bệ hạ, bản vương mang đến một viên minh châu sáng nhất thảo nguyên!”.
Lời vừa dứt, một người trong sứ đoàn Khởi quốc bước ra, lật áo choàng. Thì ra là một đại mỹ nhân! Thân hình nàng thanh mảnh yểu điệu, mái tóc được kết thành những bím nhỏ xíu, buông dài tới gót chân, bay nhè nhẹ, làm cho vóc dáng tú mỹ của nàng càng thướt tha. Một tấm voan trắng che mặt nàng, chỉ lộ đôi mắt sóng sánh long lanh, ánh sáng rực rỡ trong đại điện chiếu vào càng xán lạn choáng ngợp, mê ly. Tử Ly giật mình, chấn động, đôi mắt này quá giống mắt A La!
Mục Thân vương lại vỗ tay, bên ngoài điện lại tràn vào một bầy con gái toàn thân tha thướt trong lần xiêm y mỏng tang sặc sỡ, miệng ngân nga giai điệu bay bổng, tay nhịp nhàng gõ trống. Thân hình mỹ nhân vừa lắc, những lớp lụa mỏng trên người từng phiến từng phiến rơi xuống. Nàng vươn người múa, như đóa hoa tươi bừng nở, cánh hoa tầng tầng lộ ra. Mỹ nhân liên tục xoay người, cả thân hình như đóa hoa nở dần liên tục bay về phía Tử Ly. Khi đến cách chàng hai trượng, tiếng trống dừng lại, cũng là lúc tấm thân tuyệt mỹ của nàng phục xuống, chiếc váy xòe ra như đóa hoa, tấm thân nõn nà run run. Đón hoa đã nở hết, chỉ đợi Tử Ly đến hái.
Tân khách ngây ra nhìn, dường như lòng đều khao khát muốn chạy đến ôm nàng. Lưu Giám cũng ngơ ngẩn, không ngờ đất thảo nguyên thô mộc lại nở được đóa hoa diễm kiều như vậy!
Mỹ nhân từ từ ngẩng đầu, chiếc khăn choàng rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết. Tử Ly nhìn đăm đăm vào đôi mắt đó, giống thật! A La, trên thế giới này vẫn còn đôi mắt tương tự mắt muội sao, chàng nhìn đến ngơ ngẩn.
Lưu Giám ngồi bên dưới cũng nhận ra đôi mắt kia rất giống mắt A La, lòng xúc động, mỉm cười hướng về mỹ nhân nâng cao ly rượu.
Mục Thân vương rất hài lòng, đặc biệt là hài lòng với biểu hiện của Ly vương và Thanh vương Lưu Giám!
Cung nhân ho nhẹ một tiếng nhắc nhở. Tử Ly định thần trở lại, cất tiếng cười sang sảng: “Minh châu thế này, mỹ nhân thế này! Mỹ nhân này đặt tên là Minh Châu!”.
“Bệ hạ thánh minh, mỹ nhân chính là Minh Châu, là Minh Châu công chúa Khởi quốc!”.
Tử Ly kinh ngạc, đưa một công chúa đến để cầu thân? Muốn hòa hảo hay là muốn mê hoặc ta? Chàng vẫn mỉm cười: “Vạn dặm xa nhà, một mình ở lại Ninh quốc, chỉ e khiến công chúa buồn tủi, ngọc Minh Châu sẽ vướng bụi, quả nhân không nỡ”.
Minh Châu ngẩng đầu nhìn vị hoàng đế trẻ tuổi, lại nhìn Thanh vương ngồi một bên đang mỉm cười nhìn nàng. Nàng cười e lệ, cúi đầu thật thấp.
“Công chúa bình thân!”. Tử Ly nhẹ nhàng nói.
Minh Châu nhỏ nhẹ tạ ơn, vịn vào tay cung nữ đứng lên. Không biết do múa nhiều quỳ lâu hay là cố ý, chân nàng mềm mềm, người lảo đảo. Lưu Giám cau mày.
Minh Châu dựa vào cung nữ, dịu dàng nói: “Minh Châu từ nhỏ đã một lòng ngưỡng mộ Ninh quốc phồn vinh. Bệ hạ lẽ nào không muốn để Minh Châu toại nguyện?”. Giọng nói đã có vẻ tủi thân.
Tử Ly nhìn Lưu Giám, ánh mắt sáng lên của cựu thái tử khi nhìn Minh Châu không lọt qua mắt chàng. Tử Ly cười: “Đã vậy, Minh Châu công chúa sẽ ban cho Thanh vương Ninh quốc làm chính phi, không biết có làm công chúa tủi thân không”.
Mục Thân vương mỉm cười: “Mọi việc xin do bệ hạ định liệu!”.
Lưu Giám thất thần, không biết là mừng hay là sợ, là hận hay là khen, đành quỳ phục tạ ơn. Chàng thấy đôi mắt Minh Châu giống A La, cảm thấy có thể làm Tử Ly động lòng, không ngờ trong chớp mắt Tử Ly lại đem tặng cho chàng. Nghĩ đến Thanh Lôi một lòng mong muốn làm chính phi của chàng. Hai người đã bàn đợi vài hôm nữa sẽ mời vương thượng hạ chỉ để nàng toại nguyện. Không ngờ Tử Ly lại đưa đến công chúa này, lại là công chúa Khởi quốc - nước có dã tâm lớn nhất bốn nước. Tử Ly giúp chàng hay hại chàng, hắn có ý đồ gì? Lưu Giám vừa tiếp sứ thần các nước trong đầu vừa suy nghĩ rất lung.
Sau đó, Trần quốc, Hạ quốc đều dâng lễ vật, Tử Ly điềm nhiên tiếp nhận, tay vỗ nhẹ, âm nhạc nổi lên, khắp điện tưng bừng tiếng nhạc, rộn ràng điệu múa.
Mọi người vui vẻ chuyện trò, không khí mỗi lúc càng thêm hòa hợp, không ai để ý Thành Tư Duyệt đã ra khỏi bàn tiệc từ lúc nào.
Sở Nam nâng ly hướng về Lưu Giác: “Bình Nam vương mưu dũng song toàn, bản vương xin kính một ly!”.
Lưu Giác mỉm cười, “Vương tử Sở Nam có thể đâm ta một nhát kiếm, võ nghệ quả không tồi!”. Chàng nâng ly uống cạn, lại tiếp: “Có điều ngươi vẫn thất bại”.
“Ngươi!”. Sở Nam phẫn nộ trừng mắt nhìn Lưu Giác, “Bản vương vẫn còn lưu lại Phong thành du chơi hai tháng, để chiêm ngưỡng sự phồn thịnh của đại quốc. Có thời gian Sở Nam còn muốn học vài chiêu của Bình Nam vương”.
“Học vài chiêu xin miễn, có lẽ nhị điện hạ còn lưu luyến đất lành Phong thành!”. Lưu Giác nói đùa, thầm tính thời gian, chọc tức người này chàng mới có cớ rời bàn tiệc sớm, nếu đợi tiệc tàn e là không đi nổi.
Quả nhiên, Sở Nam nổi tiếng kiêu căng tức thì phẫn nộ hét to: “Bình Nam vương, ngươi dám coi thường bản vương?”.
“Thì đã sao, trận Lâm Nam, chẳng phải Trần quân đại bại? Hừ, dám to gan xâm phạm lãnh thổ Ninh quốc, muốn nuốt trôi đất đai nước người, kết cục thế nào!”.
Lưu Giác đã cố ý nói nhỏ, Tử Ly từ xa chỉ thấy thái độ hai người hình như có mùi gươm đao, nhưng không nghe thấy Lưu Giác nói gì. Chàng nhìn Sở Nam đỏ mặt tía tai, cơ hồ sắp nổi trận lôi đình, thầm nghĩ, vị vương tử nước Trần võ công cao cường, kiêu ngạo bất kham, trước đây đã thất bại trong tay Lưu Giác và Cố Thiên Tường, chắc chắc vẫn ôm hận trong lòng. Nhưng trong buổi hôm nay không thể để hai người gây chuyện bất hòa, liền mỉm cười: “Nhị điện hạ, người đời có câu “chưa đánh vỡ đầu chưa biết nhau”, Bình Nam vương và Trung Dũng công thần của Ninh quốc chúng ta đều là bậc hào hiệp, nhị điện hạ lưu lại chơi Phong thành nên thường xuyên qua lại với họ!”.
Sở Nam lạnh mặt nâng ly hướng về Lưu Giác tỏ ý dàn hòa, không ngờ Lưu Giác bĩu môi, ngoảnh mặt đi. Sở Nam nhảy lên, chỉ vào Lưu Giác: “Bản vương đã nể lời bệ hạ. Nếu ngươi bản lĩnh cao cường đã không trúng nhát kiếm của ta!”.
Lưu Giác nhân cơ hội này đùng đùng nổi giận, bước ra quỳ trước mặt Tử Ly, nói: “Thần thỉnh chỉ giao đấu với vương tử Sở Nam, mong vương thượng ân chuẩn!”.
Tử Ly cười: “Đợi tiệc tàn, hai người hẹn nhau lúc khác. Doãn Chi!”. Giọng chàng đã hơi bực, ý muốn nhắc Lưu Giác, đây là yến tiệc chiêu đãi sứ thần bốn nước, ngươi đừng làm hỏng việc của ta!
Lưu Giác trợn mắt nhìn Sở Nam, trở về chỗ, uống cạn ly, cúi đầu hành lễ với Tử Ly, “Thần tửu lượng không tốt, uống nữa e thất lễ, xin vương thượng ân chuẩn cho thần cáo lui!”.
Trong lòng có lửa nhưng phải nín nhịn, Lưu Giác kiêu ngạo quen rồi, tất không nhịn nổi hận này. Tử Ly mỉm cười, “Bình Nam vương về sớm nghỉ ngơi, hôm khác sẽ so tài cùng vương tử Sở Nam, quả nhân sẽ thân chinh làm trọng tài!”.
Lưu Giác cúi chào quan khách xung quanh, lúc bỏ đi còn trợn mắt nhìn Sở Nam. Sở Nam hừ một tiếng cũng quay mặt không chấp.
Đi khỏi Di Tâm điện, Lưu Giác nhanh chóng ra khỏi vương cung. Minh Âm đã đợi bên ngoài cửa cung từ lâu. Hai bên trao đổi, nhanh chóng phi về phía cổng tây kinh thành. Binh sĩ thủ thành ở đây tối nay đã được thay bằng thân binh của Lưu Giác, thấy hai người đi đến, nhanh nhẹn mở cổng thành, hai cái bóng lập tức biến vào bóng đêm.
Thành Tư Duyệt ngồi hàng ghế cuối trong đại điện đã âm thầm rời khỏi điện từ lúc nào. Lẩn vào chỗ tối, thay y phục, chàng lại trở thành Ám Dạ.
Ám Dạ bí mật đến chỗ hẹn, ở đây đã có đội quân ngầm của Cáp tổ đứng đợi. Chàng chìa tấm lệnh bài, một toán người theo lối đi đã chọn nhanh chóng áp sát điện Ngọc Hoa.
Nhìn thấy cấm quân đứng thẳng tắp bên ngoài điện, Ám Dạ chửi thầm, chủ lực cấm quân đã điều đến Di Tâm điện cảnh giới, sao người ở đây vẫn không điều bớt đi.
Thời gian không nhiều, chàng vung tay, từ trong tay áo trượt ra một sợi móc câu, quăng lên một góc mái hiên điện Ngọc Hoa, nhún người bay như làn khói về phía đó, lát sau đã đậu xuống đỉnh tòa điện. Ám Dạ bật người nhảy xuống, qua cửa sổ nhìn thấy A La nằm trên giường, cách ba trượng có bốn cung nữ ngồi canh. Chàng lấy ra một ống trúc nhỏ, thổi một luồng khói xanh vào bên trong.
Lát sau, bốn cung nữ từ từ gục xuống. Ám Dạ vòng ra sau tòa điện quan sát, phía trước điện có hai mươi cấm vệ quân, phía sau chỉ có năm người. Mỗi người cách nhau ba trượng. Ám Dạ nhẩm tính thời gian, ném một viên đá nhỏ vào binh sĩ cấm vệ quân đứng giữa, người đó ngoái đầu, bốn người kia cũng ngơ ngác nhìn lại. Như một tia chớp, Á Dạ xông tới, ra tay như gió điểm huyệt hai cấm vệ quân, đồng thời thổi khói gây mê, cơ thể lao như mũi tên vào binh sĩ đứng gần nhất. Hai người này mới hô được nửa câu: “Có... “, nắm đấm của Ám Dạ đã chẹn vào cổ họng, mấy tiếng tiếp theo không nói ra được nữa.
Lúc này một tốp cấm vệ quân đang đi đến trước cửa điện, có khoảng mười binh sĩ, viên đội trưởng chắp tay nói với cấm quân canh giác ngoài điện: “Anh em vất vả quá”.
Lính gác cười: “Thực thi vương mệnh, huynh đệ còn đến thăm chúng tôi thực là quý hóa”. Lời vừa dứt, mũi đã hít phải một thứ khói lạ, mắt vừa trợn tức thì ngất xỉu. Toán binh sĩ tập kích toán cấm quân gác điện này chính là đội quân ngầm của Cáp tổ cài cắm trong vương cung phục vụ cho cuộc chiến tranh giành vương vị hơn một tháng trước. Một người vừa vẫy tay, ám khí trong tay Cáp tổ nhất loạt tung ra. Chỉ nghe thấy những tiếng kêu nho nhỏ, hai mươi binh sĩ cấm quân trước điện đã đổ ngục. Sự việc diễn ra gọn gàng mau lẹ, cũng phải thôi, cho dù cao thủ cấm vệ quân cũng sao có thể địch nổi tinh binh Ô y kỵ?
Họ nhanh tay chuyển cấm vệ quân vào một bên, đứng thay vào vị trí trước điện. Người ngoài nhìn vào như không có chuyện gì xảy ra.
Ám Dạ hài lòng nhìn thuộc hạ hành động, đẩy cửa điện bước vào, lấy ra một cái bình nhỏ để vào mũi A La, lay gọi: “A La, tỉnh lại!”.
A La từ từ tỉnh lại, mở mắt, nhìn thấy người áo đen bịt mặt đứng ngay trước giường, vừa há miệng định hô, Ám Dạ đã giơ tay bịt miệng nàng, “Tôi là Ám Dạ, chúa thượng đã đợi rất lâu. Muội có thể đi được không? Nếu đi được thì thay y phục đi theo tôi rời khỏi đây!”.
Ám Dạ? A La mừng quýnh, đón chiếc áo đen Ám Dạ đưa, nhanh chóng thay đồ. Ám Dạ vẫn áo đen khăn bịt mặt, kéo tay A La, miệng vẫn kịp nói: “Thất lễ!”.
Ám Dạ đưa nàng ra khỏi cung, từ phía sau điện Ngọc Hoa đi thẳng đến ngự hoa viên. Chàng ta thi triển khinh công kéo nàng cùng vọt lên không một chút trở ngại. Đến chân tường vương cung, Ám Dạ ôm A La bay vọt lên, bám vào sợi dây thừng có móc câu, tung người bay khỏi tường cung.
Bên ngoài đã có Ô y kỵ đợi sẵn. Ám Dạ chắp tay trước A La: “Đi đường cẩn thận”. Nói đoạn, thoắt cái đã vọt lên, xoay người nhảy vào bên trong.
Từ khi rời bàn tiệc đến khi đưa A La ra khỏi cung, giao cho Ô y kỵ chỉ mất chưa đầy một canh giờ. Ám Dạ lại thay quan phục, xức nước thơm lên người. Thành Tư Duyệt lại xuất hiện ở gần hòn non bộ cạnh Di Tâm điện. Chàng đứng ngắm trăng, cười mủm mỉm đi về phía điện, nhìn thấy thống lĩnh cấm quân bèn lên tiếng chào: “Chung thống lĩnh đêm nay vất vả quá”.
“Thành thị lang không ở điện nội uống rượu, ra ngoài có việc gì?”. Chung Hữu Sơn cười hỏi.
Thành Tư Duyệt mặt chợt nhăn nhó, nói nhỏ: “Sứ thần An quốc ngồi cạnh, người hôi rình mùi dê, hạ quan sắp chết ngạt mới ra ngoài cho thoáng khí!”.
Chung Hữu Sơn che miệng cười: “Thành thị lang đành chịu đựng chút nữa, yến tiệc xem chừng cũng sắp tàn”.
Thành Tư Duyệt lắc đầu thở dài, cười cười: “Hôm nào mời Chung thống lĩnh uống rượu!”. Nói đoạn, chàng thong thả trở vào bàn tiệc.
Ca vũ vẫn đang tiếp tục, Tử Ly vẫn bận rộn tiếp sứ thần, Lưu Giác đã ra về, tất cả đều thuận lợi theo đúng kế hoạch.
A La đi theo Ô y kỵ, thúc ngựa phi ra khỏi cổng tây kinh thành, đi về hướng thảo nguyên. Một canh giờ sau đã nhìn thấy trên thảo nguyên, dưới ánh trăng thanh hiện ra hai bóng người. A La bỗng trào nước mắt, ngựa vừa tiến lại gần, một bóng người lao đến, ôm chầm lấy nàng, đôi môi ấm nóng áp lên mắt nàng. Lưu Giác rên rỉ: “A La! A La, Lưu Giác của nàng đây!”.
A La nhìn chàng, lòng nao nao. Sao chàng ngốc thế, sao lại dám đưa nàng đi trốn, chàng không nghĩ đến cha ư? Không nghĩ đến mọi người trong vương phủ sao? Nàng không nói được một lời, tay nắm chặt áo chàng, nắm riết không buông.
Thời gian rất gấp, Lưu Giác không kịp nói tình hình với nàng. Chàng đổi ngựa, ôm A La đặt lên lưng ngựa, đem theo Minh Âm và hai binh sĩ Ô y kỵ, cả đoàn người thúc ngựa đi về phía mấy ngọn núi cuối cùng của dãy Ngọc Tượng.
Đến chân núi đã có người đứng đợi. Lưu Giác, A La, Minh Âm, lại đổi ngựa, mỗi người một ngựa, những người khác đưa những con ngựa vừa đổi quay về. Phía chân trời đã hé rạng, Lưu Giác ái ngại hỏi A La: “Phi ngựa suốt đêm, nàng mệt chưa?”.
A La sáng mắt, mặt tươi rói: “Không mệt, đi thôi!”.
Ba người từ từ men theo chân núi vòng qua núi Ngọc Tượng, đi vào rừng Hắc sơn. Lúc này A La đã thấm mệt, từ tối qua đến giờ ba người đã đi một mạch về phía bắc, chỉ xuống ngựa nghỉ nửa canh giờ. Ánh mặt trời xuyên qua tán cây rừng chiếu vào người, bây giờ đã là trưa ngày hôm sau.
Minh Âm nhìn phương hướng: “Chúa thượng, chúng ta đã vào rừng Hắc sơn, có thể dừng chân nghỉ một lát”.
Lưu Giác đón A La xuống ngựa, chân nàng vừa tiếp đất đã khuỵu xuống, ngồi thụp xuống đất. Lưu Giác đỡ nàng: “Nàng không như bọn ta, cưỡi ngựa lâu như vậy, chân sẽ không chịu nổi”.
Lúc này A La mới thấy hai mông mỏi nhừ, đau nhức, mặt nhăn nhó, Lưu Giác nhìn nàng. Chàng biết nàng đau thế nào, động viên nàng: “Gắng chịu đựng một lúc sẽ hết”.
Minh Âm lấy ra lương khô và nước ra, ba người ăn xong, A La mới hỏi: “Chúng ta có thể chạy thoát được không?”.
“Được ngày nào hay ngày đó. Ta không muốn để nàng ở trong cung nữa”. Lưu Giác thản nhiên nói.
Minh Âm đứng dậy: “Chúa thượng và tiểu thư bảo trọng, Minh Âm cáo từ, trở về phục mệnh vương phủ”.
“Được, ngươi đi cẩn thận!”.
Minh Âm để lại lương thực nước uống, một con ngựa và một bộ cung tên, cúi chào hai người rồi quay đi.
“Minh Âm phải quay về xóa dấu vết. A La, cha nói trong rừng Hắc sơn có một thung lũng rất đẹp. Lưu Anh và Tiểu Ngọc đã đợi chúng ta ở đó, ta đi thôi”.
A La không hỏi chàng đưa nàng đi trốn, An Thanh vương sẽ thế nào, những người ở vương phủ ra sao. Nàng chăm chú nhìn chàng, miệng cười thật tươi: “Thiếp sẽ sống chết cùng chàng”.
Lưu Giác vỗ nhẹ má nàng: “Sao ngày trước không nói?”.
“Ngày trước không cảm thấy chàng tốt như vậy!”.
“Thực ra, Tử Ly rất tốt với nàng, chúng ta quả có lỗi với huynh ấy”.
“Vậy thì thiếp trở về làm hoàng phi của huynh ấy!”.
Lưu Giác gói xong hành lý, nhảy lên ngựa cười: “Được, vậy một mình ta lang thang!”.
A La ngồi dưới đất lườm chàng, miệng lẩm bẩm câu gì không rõ. Lưu Giác nhướn mày: “Cho nàng cơ hội nữa, lại đây!”.
A La mệt mỏi rã rời, khi đã ngồi xuống, đâu dễ đứng lên, nàng nhìn Lưu Giác phụng phịu: “Đau quá, chân thiếp mềm nhũn, không còn sức nữa”.
Lưu Giác nén cười, thúc ngựa đi đến, cúi người nhấc nàng lên, mông vừa đặt xuống lưng ngựa nàng đã nhăn nhó nghiến răng.
“Biết đau rồi cơ đấy, dạo trước tuyệt thực cho ai xem? Hả? Định ép ta phải không?”.
“Đâu có, là miệng thiếp không muốn ăn, thức ăn trong cung như là để nuôi lợn ấy!”. A La càu nhàu.
Lưu Giác cười ngất: “Đầu bếp vương cung bị nàng xoay cho tức đến chết thôi! Đi thôi!”.
Đi suốt một buổi chiều trong núi. Khi mặt trời vừa lặn, Lưu Giác nhìn thấy hẻm núi mà An Thanh vương đã nói. Chàng tươi cười: “A La, chúng ta đến rồi”.
A La nhìn chàng ngọt ngào âu yếm, “Tiểu Ngọc và Lưu Anh thế nào? Chúng ta sẽ tốt chức hôn lễ cho bọn họ ở trong núi nhé?”.
“Được!”. Lưu Giác xuống ngựa, rút kiếm khỏi bao dắt ngựa đưa A La đi vào trong hẻm núi. Một con suối nhỏ từ trong đó chảy ra, hai người đi vào. Bên trong không hẹp như bên ngoài, khéo léo vẫn đi ngựa được. Phía xa đã nhìn thấy có ánh sáng, hai người từ từ đi vào, hai khắc sau họ đã đứng ở cửa thung lũng.
Mặt trời vừa lặn, thung lũng ngập tràn ráng đỏ, còn có một hồ nước nhỏ gần đó, bên bờ cỏ xanh như thảm lụa mọc đầy hoa dại sặc sỡ. A La thốt lên: “Thì ra trên đời có đào nguyên thật! Đúng như mô tả trong phim Công viên kỷ Jura, ra khỏi sơn động bên ngoài là thế giới mới kỳ lạ!”. Nàng gọi to: “Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc!”.
Âm thanh vang vọng trong thung lũng, đập vào vách núi, ngân vang mãi, bỗng nhiên trong vạt rừng đối diện có hai người đi đến. Chính là Tiểu Ngọc và Lưu Anh. Tiểu Ngọc vui mừng vẫy tay với nàng: “Tiểu thư! Chúng em ở đây!”.
Lưu Giác cười nhảy lên ngựa, huýt một tiếng, ngựa men theo bờ hồ, đi về phía hai người. Tiểu Ngọc ôm chầm A La bật khóc, Lưu Anh mỉm cười trao đổi tình hình với Lưu Giác. Thì ra hai người họ đã đến đây từ ba ngày trước, sau khi đến mới phát hiện, trong rừng đã dựng sẵn mấy gian nhà gỗ, có cả lương thực và đồ dùng sinh hoạt, xem ra cũng chỉ mới làm trong khoảng hai tháng gần đây.
Lưu Giác nghĩ, sao cha lại biết sẽ có ngày này, ngày chàng đưa A La bỏ trốn? Chàng không khỏi bái phục con mắt tinh tường của cha.
Chàng nhìn trời, sắp tối đến nơi, Lưu Giác chìa tay cho A La: “Chúng ta về nhà thôi!”.
A La nhìn chàng, mặt chàng tươi rói, mỉm cười với nàng, lại nhìn bàn tay chàng chìa ra. Đây là bàn tay nàng có thể nắm suốt đời. Nàng dẩu môi: “Phải cõng thiếp cơ, thiếp bước không nổi”.
Lưu Anh dắt ngựa, liếc nhìn Tiểu Ngọc cười thầm, cả hai quay đi.
Lưu Giác bất lực thở dài, khom lưng: “Lên đi!”. Yến tiệc đến hồi kết. Thành Tư Duyệt nhìn thấy một cung nữ vẻ hốt hoảng đi vội vào trong điện. Bàn tay Tử Ly nắm chặt ly rượu rồi lại mở ra, sắc mặt không biểu cảm. Thành Tư Duyệt nhướn mày, Ly vương quả thực rất giỏi kìm chế.
Tử Ly bình tĩnh ngồi xuống, ánh mắt dừng lại ở trên ghế của Lưu Giác. Sắp đặt tốt lắm, Doãn Chi! Chàng mỉm cười giễu cợt, ngươi muốn ta cứu mạng A La, thành tâm thành ý đưa A La vào cung làm phi của ta, sau đó lại âm thầm ra tay cướp nàng ấy khỏi vương cung! Ngươi coi vương cung là gì, là hậu viên của vương phủ ngươi ư? Ngươi coi ta là gì, là kẻ nhu nhược có thể đánh lừa được sao?
Chàng kìm chế nỗi giận bùng phát, nụ cười trên mặt vẫn không tắt. Nhưng ánh mắt sắc sảo của Thành Tư Duyệt đã nhận ra sự gượng gạo trên khuôn mặt đó.
Ánh mắt Tử Ly lại chuyển sang Sở Nam, mỉm cười nói: “Võ công của Bình Nam vương đã có tiếng, trong trận chiến Lâm Nam lại bị trúng một nhát kiếm của nhị điện hạ, cho nên võ công của nhị điện hạ mới thật cao cường!”.
Sở Nam tươi cười: “Sở Nam may mắn đắc thủ, thực ra lúc đó Bình Nam vương chiến đấu trên tường thành đã lâu, sức đã gần kiệt. Sở Nam rất khâm phục mưu trí và phối hợp tài tình của Bình Nam vương và Trung Dũng công Thiên Tường tướng quân”.
Cố Thiên Tường cuối cùng điềm đạm lên tiếng: “Điện hạ chỉ cần thi triển khinh công cũng vọt lên được tường thành, công lực đó không nên khiêm tốn!”. Tối nay, theo trực giác mách bảo Cố Thiên Tường thấy Lưu Giác quá kích động, nhưng không hiểu vì sao? Với tính cách Lưu Giác sẽ không để bụng chuyện thắng thua với Sở Nam. Nhưng giờ Tử Ly dường như lại đang chọc tức Sở Nam. Không thể lý giải nguyên do, chàng nói xong cúi đầu uống rượu. Có điều ngự tửu trong cung, cũng không sánh được Ly nhân túy do bàn tay Doanh Tú cất ủ. Chàng đã đưa Doanh Tú cùng về, chỉ đợi triều đình đón tiếp sứ thần xong xuôi sẽ thưa chuyện hôn sự với cha. Ý nghĩ của chàng lại quay về Doanh Tú, không để ý đến nụ cười gượng, vẻ mặt rắn đanh của Tử Ly.
Cuối cùng bữa tiệc cũng tàn, tiễn sứ thần bốn nước, bá quan lục tục giải tán, trước khi rời đi Thành Tư Duyệt còn liếc trộm khuôn mặt cuối cùng đã lộ vẻ nôn nóng của Tử Ly.
Tử Ly ra khỏi Di Tâm điện, đi thẳng đến điện Ngọc Hoa, cung nhân và cấm quân đã tỉnh, quỳ suốt hơn một canh giờ. Đi đến cửa điện, Tử Ly giơ chân đá bay một thị vệ, ba người kia dập đầu lia lịa: “Vương thượng tha mạng! Chúng nô tài đột nhiên ngất đi, quả thực không hiểu xảy ra chuyện gì!”.
Thị vệ thân tín của chàng kiểm tra kỹ trong ngoài điện và toán cấm vệ bị thương, bước vào quỳ bẩm: “Vương thượng, đây là đòn của cao thủ. Không tổn thương tính mạng, chắc chắn cố tình nhẹ tay”.
Tử Ly đứng lặng một lát, cố nén cơn giận, thản nhiên ra lệnh: “Lui cả đi, quả nhân muốn yên tĩnh một lát”.
Mọi người lui khỏi điện, chàng vung tay đấm mạnh vào án thư cạnh cửa sổ. Tất cả nộ khí theo cú đấm mà ra, chàng đột nhiên cảm thấy không còn sức lực. Nhìn tòa điện không có A La trở nên hoang vắng, lòng chàng cũng hoang vắng như thế.
Đúng như ước muốn của muội, như thế muội đã vui chưa? Tử Ly chậm rãi đi đến bên giường, thận trọng nhón lấy mấy sợi tóc vương trên gối, quấn vào ngón tay. Những sợi tóc mềm, óng ả, chàng cuộn thành vòng nhỏ bỏ vào chiếc túi thơm ở thắt lưng.
Tử Ly nằm ngả trên giường, trên đó còn phảng phất mùi hương chưa tan, nhắm mắt nhớ lại cảm giác ôm A La vào lòng. Mùi hương vẫn chưa phai, từ khóe mắt chàng một giọt lệ lớn lăn ra, miệng khẽ gọi tên nàng, chàng nhắm mắt, run run giơ cánh tay, bàn tay chỉ nắm được nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
A La, sao muội nỡ nhẫn tâm để mình ta ở lại, cô đơn một mình trong cung? Cũng phải thôi, ta còn không muốn là quả nhân trong vương cung, huống chi muội?
A La, muội cứ thế ra đi sao? Tình nguyện sống chết cùng người đó, nhất quyết không chịu ở bên ta. Ba năm không gặp, chỉ nhìn muội mấy ngày rồi muội lại mất tăm. Muội sao có thể chạy thoát? Nếu ta nhẫn tâm, Lưu Giác đưa muội bỏ trốn chính là đã đưa muội vào chỗ chết! Ta có thể để hai người bỏ trốn không? Sứ thần bốn nước lấy cớ chúc mừng, mỗi người đều có mục đích riêng, hai người có thể chạy đi đâu? Với thân phận Lưu Giác, có nước nào có thể bỏ qua chàng ta? Thôi được, coi như hai người ra ngoài giải khuây ít ngày. Muội sẽ trở về, ta nhất định tìm được muội trở về.
Chú thích:
5. Long diên hương là một hợp chất tự nhiên giống sáp, do cá nhà táng tiết ra, thường gặp dưới dạng khối tròn hoặc bị sóng đánh lên bờ. Long diên hương là hợp chất rất có giá trị, có mùi thơm dễ chịu, được dùng làm chất định hương cao cấp trong ngành công nghiệp nước hoa. (BTV).
Sau khi Ly vương lên ngôi báu Phong thành đã khôi phục vẻ phồn thịnh ngày trước. Ngày sứ thần bốn nước đến Phong thành, cờ xí rợp trời, dân chúng đổ ra đường chào đón. Trong bốn sứ đoàn, chỉ có đoàn An quốc đi đường thủy. Họ đáp thuyền đi ngược dòng Đô Ninh, tiến thẳng đến bến cảng phía nam Phong thành. An quốc ở phía bắc, nơi phải chịu đựng cái lạnh thấu xương, tướng quốc Thiết Hãn đích thân dẫn sứ đoàn đến Ninh quốc, một là chúc mừng Ly vương đăng cơ, hai là xin phép thông thương đường thủy và đường bộ, mua lương thực, binh khí của Ninh quốc để tăng cường quốc lực nước nhà.
Sau khi sứ thuyền vào sông Đô Ninh, đi sâu vào nội địa Ninh quốc, nhìn thấy Ninh quốc một màu xanh bát ngát, đất đai phì nhiều, làng mạc hai bên bờ khói bếp nghi ngút, dân chúng phấn khởi nhiệt tình, bất giác muôn phần hâm mộ sự phồn thịnh của nước này. Khi cách Phong thành gần trăm dặm đã có đội thuyền Ninh quốc nghênh đón hộ tống. Tất cả diễn ra theo trật tự trang nghiêm long trọng, lại thầm khen Ninh quốc binh hùng tướng mạnh. Cũng thấy mừng, may Ninh quốc và An quốc còn có khu rừng Hắc Sơn làm ranh giới, nếu là thảo nguyên, An quốc khó tránh mối lo. Lòng đinh ninh lần này đến sẽ thiết lập mối bang giao đời đời hữu hảo với Ninh quốc.
Khởi quốc là quốc gia thảo nguyên, có nhiều bộ lạc, qua mấy chục năm nghỉ ngơi dưỡng sức đã thấp thoáng nhìn thấy chí khí bá chủ. Mục Thân vương, hoàng đệ của Khởi vương thống lãnh binh mã toàn quốc, lần này phụng mệnh đưa sứ đoàn đến Ninh quốc chúc mừng, ít nhiều cũng có ý thăm dò tình hình. Sau khi sứ đoàn vào Phong thành, Cố Thiên Tường thân chinh dẫn Hữu quân nghênh đón. Chàng vận áo bào trắng, mang giáp sắt oai nghiêm, lạnh lùng mà nho nhã, hộ tống Mục Thân vương tiến thẳng vào kinh đô. Sau khi biết chàng là thân huynh của đương kim hoàng hậu Ninh quốc, lại thống lãnh Hữu quân, Mục Thân vương bụng nghĩ, sau này muốn vào Ninh quốc, thủ lĩnh đầu tiên giao chiến với mình chính là anh ta, bất giác lưu tâm quan sát.
Nhị vương tử của Trần quốc Sở Nam đưa sứ đoàn qua Hán Thủy, ngẩng nhìn cổng thành Lâm Nam, bỗng nghiến răng, mối hận cũ lại sôi lên. Qua thành Lâm Nam, đôi mắt hung hãn dưới hàng lông mày rậm của Sở Nam lóe sáng nhìn mảnh đất phì nhiêu. Sở Nam lạnh giọng “hừ” một tiếng, thầm nghĩ nhất định có ngày ta sẽ sáp nhập mảnh đất này vào giang sơn Trần quốc.
Hạ quốc ở vùng núi phía tây nam, yếu nhất trong bốn nước, lần này đích thân Hạ vương đến chúc mừng tân vương Ninh quốc. Sứ đoàn bốn nước sau khi vào Phong thành lần lượt đến sứ quán của mình nghỉ ngơi.
Tối hôm đó, quan truyền chỉ Ninh quốc đến báo, Ly vương mở đại yến trong vương cung tiếp đãi các sứ đoàn.
Cánh cổng hoàng cung đồ sộ từ từ mở ra, sứ thần bốn nước đi qua cây cầu ngọc bên ngoài cửa cung, được chuyển sang kiệu mềm đưa vào Di Tâm điện. Di Tâm điện là cung điện lớn nhất trong vương cung sau toà Kim điện, là nơi chuyên tiếp đón sứ thần các nước hoặc những dịp đại tiệc chiêu đãi bá quan.
Di Tâm điện hôm nay đặt chín đài nến cao tới hai trượng, mỗi đài nến thắp tám mốt cây nến đỏ, trên trần điện treo chín trăm chín mươi cây đèn. Bốn bức tường xung quanh treo đèn lồng lấp lánh, khi nến và đèn lồng đồng loạt châm lửa, cả tòa đại điện đồ sộ tráng lệ phút chốc sáng trưng như ban ngày.
Từ cửa điện vào trong đâu đâu cũng là hoa tươi mùa xuân. Long diên hương(5) được đốt trong các đỉnh đồng, cung nữ được lựa chọn kỹ càng ai nấy xinh đẹp, thanh thoát, xiêm y rực rỡ qua lại giữa những dãy bàn.
Chư sứ sứ đoàn bốn nước ngồi sát hai bên ngai vàng, phía dưới là các đại thần Ninh quốc cùng thành viên các sứ đoàn. Thanh vương Lưu Giám cũng phụng chỉ vào cung. Trước đó Tử Ly đã nói với chàng: “Đại ca nhiều năm xử lý sự vụ ngoại giao với bốn nước. Tử Ly chưa đủ kinh nghiệm, khẩn mong đại ca đến dự giúp Tử Ly tiếp đón sứ đoàn”.
Lưu Giám nhìn ra phía sau lưng, yến tiệc quả là thịnh soạn! Từ chỗ chàng ngồi đã không nhìn thấy những quan viên ngồi cuối dãy. Chàng quay lại nhìn ngai vàng phía trên, người ngồi trên đó lẽ ra là chàng. Bây giờ phải ngồi bên dưới, cho dù dưới một người trên vạn người nhưng cảm giác vẫn vô cùng khó chịu. Cố gắng che giấu tâm tư đó, Lưu Giám mỉm cười hàn huyên với sứ thần các nước, mắt bất chợt bắt gặp ánh mắt Hạ vương, lòng bỗng nảy mối hoài nghi, lập tức nhìn sang phía khác. Đột nhiên chàng như hiểu ra điều gì, lòng trào niềm vui sắc mặt hớn hở, tựa hồ không hề có cuộc tranh giành vương vị một tháng trước.
Mục Thân vương nhìn chàng ánh mắt dường như có ẩn ý sâu xa, bụng nghĩ, vị thái tử đã bị phế này có lẽ còn có thể lợi dụng.
Sở Nam đã sớm nhìn thấy Lưu Giác và Cố Thiên Tường ngồi ở phía chếch đối diện, ánh mắt trở nên dữ dằn. Lưu Giác cũng nhìn thấy, mỉm cười chắp tay thi lễ. Sở Nam phì một tiếng qua đường mũi, ngoảnh mặt đi.
Lưu Giác đang đợi, khách mời dự tiệc hôm nay đều là hoàng thân quốc thích và quan viên tam phẩm trở lên. Mắt chàng lơ đãng liếc về phía cuối dãy bàn, Binh bộ thị lang Thành Tư Duyệt miệng tươi cười đang tiếp chuyện sứ thần An quốc, khi hai ánh mắt như tình cờ gặp nhau, mắt Thành thị lang chợt nháy ba cái.
Lưu Giác lại nhìn Sở Nam, miệng mỉm cười.
Hắn cười nhạo mình ư? Sở Nam nhìn Lưu Giác, mối hận ngấm ngầm lại dội lên. Thất bại ở Lâm Nam, Trần quốc hàng năm phải cống nạp, quả là nỗi nhục to lớn đối với nhị vương tử Sở Nam.
Lúc này tiếng chuông trầm hùng ngân vang, tiếng trống gióng giả, cung nhân cao giọng dõng dạc hô: “Ly vương giá đáo!”.
Tất cả tới tấp rời bàn hành lễ: “Cung nghênh vương thượng bệ hạ!”.
Tử Ly mình khoác hoàng bào thêu chín con rồng, đội mũ ngọc, lưng thắt đai ngọc, khí độ phi phàm, khoan thai bước vào Di Tâm điện. Trên khuôn mặt trẻ trung của chàng thấp thoáng nụ cười, sau khi ngồi lên ngai vàng, chàng giơ hai tay: “Các sứ thần đa lễ rồi, chúng ái khanh bình thân!”.
“Tạ ơn bệ hạ!”.
Tiếng hô đồng thanh vừa dứt, trước mặt một biển đầu người dập dồn như sóng, không nhìn thấy những người ở cuối dãy bàn kéo dài đến tận cửa cung, chỉ có mình chàng ngự trên cao, mọi con mắt đều hướng tới, mọi con mắt đều ngưỡng nhìn. Lòng chàng cuộn trào niềm vui mãn nguyện. Chẳng thế mà để được ngôi báu thế này dẫu phải hy sinh ngàn sinh mạng, dẫu máu chảy thành sông thiên hạ vẫn đua nhau dấn thân, có lẽ cũng chỉ vì cảm giác đế vương tuyệt diệu lúc này! Chàng điềm tĩnh cất tiếng, ngữ khí ôn hòa: “Các sứ thần không quản đường xa đến đây, quả nhân xin chúc một ly!”.
Thái độ của chàng ôn hòa, ngữ khí có phần khiêm nhường. An quốc tướng quân Thiết Hãn thở phào, mắt lộ niềm vui. Nghe đồn Ly vương tính khí dịu hòa thân thiện, hôm nay tận mắt chứng kiến, quả nhiên không sai, thương thảo liên kết đồng minh hữu hảo và buôn bán thông thương với Ninh quốc chắc cũng thuận lợi. Mục Thân vương của Khởi quốc nhìn Tử Ly, cười khẩy. Hừ! Tiểu nhân mạnh mồm, vừa lên ngôi vẫn bạch diện thư sinh, Ninh quốc nguy rồi! Sở Nam ngửa cổ ruống cạn ly rượu, cười thầm. Mười lăm thành trì phía nam ắt vào tay Trần quốc. Hạ vương mặt thâm trầm bí hiểm, mỉm cười lặng lẽ uống rượu.
Tiếp đó là các đoàn sứ thần dâng lễ vật chúc mừng, cung nhân đọc to danh sách vật phẩm. An quốc hiến một viên minh châu to như cái bát, khi mở nắp hộp, cùng với mùi gỗ trầm hương sực nức, một luồng ánh sáng chói mắt từ trong hộp phát ra. Tướng quân Thiết Hãn vẻ tự hào xen lẫn đắc ý nói: “Đây là viên ngọc minh châu ngàn năm khó gặp, do ngư dân ngẫu nhiên tìm thấy trong bụng con trai khổng lồ ở sâu dưới đáy biển Tinh Nguyệt. Treo nó lên giữa điện, nó sẽ tỏa sáng rạng rỡ, không kém ban ngày là mấy!”.
Tử Ly mỉm cười, nhìn viên minh châu, ánh mắt sáng lên kinh ngạc: “Một báu vật như thế, An quốc quả thực rất có lòng!”.
Mục Thân vương thấy vậy, lòng không phục. Thì ra Ly vương là người hám của! Đợi lát nữa lễ vật của Khởi quốc dâng lên, báu vật kia e lập tức lu mờ! Ông ta vỗ tay, một bóng người từ bên ngoài đại điện tiến vào, toàn thân trùm trong lần áo choàng rộng. Mục Thân vương cười ha hả: “Khởi quốc chúng tôi cũng dâng tặng ngọc minh châu. Tâu bệ hạ, bản vương mang đến một viên minh châu sáng nhất thảo nguyên!”.
Lời vừa dứt, một người trong sứ đoàn Khởi quốc bước ra, lật áo choàng. Thì ra là một đại mỹ nhân! Thân hình nàng thanh mảnh yểu điệu, mái tóc được kết thành những bím nhỏ xíu, buông dài tới gót chân, bay nhè nhẹ, làm cho vóc dáng tú mỹ của nàng càng thướt tha. Một tấm voan trắng che mặt nàng, chỉ lộ đôi mắt sóng sánh long lanh, ánh sáng rực rỡ trong đại điện chiếu vào càng xán lạn choáng ngợp, mê ly. Tử Ly giật mình, chấn động, đôi mắt này quá giống mắt A La!
Mục Thân vương lại vỗ tay, bên ngoài điện lại tràn vào một bầy con gái toàn thân tha thướt trong lần xiêm y mỏng tang sặc sỡ, miệng ngân nga giai điệu bay bổng, tay nhịp nhàng gõ trống. Thân hình mỹ nhân vừa lắc, những lớp lụa mỏng trên người từng phiến từng phiến rơi xuống. Nàng vươn người múa, như đóa hoa tươi bừng nở, cánh hoa tầng tầng lộ ra. Mỹ nhân liên tục xoay người, cả thân hình như đóa hoa nở dần liên tục bay về phía Tử Ly. Khi đến cách chàng hai trượng, tiếng trống dừng lại, cũng là lúc tấm thân tuyệt mỹ của nàng phục xuống, chiếc váy xòe ra như đóa hoa, tấm thân nõn nà run run. Đón hoa đã nở hết, chỉ đợi Tử Ly đến hái.
Tân khách ngây ra nhìn, dường như lòng đều khao khát muốn chạy đến ôm nàng. Lưu Giám cũng ngơ ngẩn, không ngờ đất thảo nguyên thô mộc lại nở được đóa hoa diễm kiều như vậy!
Mỹ nhân từ từ ngẩng đầu, chiếc khăn choàng rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết. Tử Ly nhìn đăm đăm vào đôi mắt đó, giống thật! A La, trên thế giới này vẫn còn đôi mắt tương tự mắt muội sao, chàng nhìn đến ngơ ngẩn.
Lưu Giám ngồi bên dưới cũng nhận ra đôi mắt kia rất giống mắt A La, lòng xúc động, mỉm cười hướng về mỹ nhân nâng cao ly rượu.
Mục Thân vương rất hài lòng, đặc biệt là hài lòng với biểu hiện của Ly vương và Thanh vương Lưu Giám!
Cung nhân ho nhẹ một tiếng nhắc nhở. Tử Ly định thần trở lại, cất tiếng cười sang sảng: “Minh châu thế này, mỹ nhân thế này! Mỹ nhân này đặt tên là Minh Châu!”.
“Bệ hạ thánh minh, mỹ nhân chính là Minh Châu, là Minh Châu công chúa Khởi quốc!”.
Tử Ly kinh ngạc, đưa một công chúa đến để cầu thân? Muốn hòa hảo hay là muốn mê hoặc ta? Chàng vẫn mỉm cười: “Vạn dặm xa nhà, một mình ở lại Ninh quốc, chỉ e khiến công chúa buồn tủi, ngọc Minh Châu sẽ vướng bụi, quả nhân không nỡ”.
Minh Châu ngẩng đầu nhìn vị hoàng đế trẻ tuổi, lại nhìn Thanh vương ngồi một bên đang mỉm cười nhìn nàng. Nàng cười e lệ, cúi đầu thật thấp.
“Công chúa bình thân!”. Tử Ly nhẹ nhàng nói.
Minh Châu nhỏ nhẹ tạ ơn, vịn vào tay cung nữ đứng lên. Không biết do múa nhiều quỳ lâu hay là cố ý, chân nàng mềm mềm, người lảo đảo. Lưu Giám cau mày.
Minh Châu dựa vào cung nữ, dịu dàng nói: “Minh Châu từ nhỏ đã một lòng ngưỡng mộ Ninh quốc phồn vinh. Bệ hạ lẽ nào không muốn để Minh Châu toại nguyện?”. Giọng nói đã có vẻ tủi thân.
Tử Ly nhìn Lưu Giám, ánh mắt sáng lên của cựu thái tử khi nhìn Minh Châu không lọt qua mắt chàng. Tử Ly cười: “Đã vậy, Minh Châu công chúa sẽ ban cho Thanh vương Ninh quốc làm chính phi, không biết có làm công chúa tủi thân không”.
Mục Thân vương mỉm cười: “Mọi việc xin do bệ hạ định liệu!”.
Lưu Giám thất thần, không biết là mừng hay là sợ, là hận hay là khen, đành quỳ phục tạ ơn. Chàng thấy đôi mắt Minh Châu giống A La, cảm thấy có thể làm Tử Ly động lòng, không ngờ trong chớp mắt Tử Ly lại đem tặng cho chàng. Nghĩ đến Thanh Lôi một lòng mong muốn làm chính phi của chàng. Hai người đã bàn đợi vài hôm nữa sẽ mời vương thượng hạ chỉ để nàng toại nguyện. Không ngờ Tử Ly lại đưa đến công chúa này, lại là công chúa Khởi quốc - nước có dã tâm lớn nhất bốn nước. Tử Ly giúp chàng hay hại chàng, hắn có ý đồ gì? Lưu Giám vừa tiếp sứ thần các nước trong đầu vừa suy nghĩ rất lung.
Sau đó, Trần quốc, Hạ quốc đều dâng lễ vật, Tử Ly điềm nhiên tiếp nhận, tay vỗ nhẹ, âm nhạc nổi lên, khắp điện tưng bừng tiếng nhạc, rộn ràng điệu múa.
Mọi người vui vẻ chuyện trò, không khí mỗi lúc càng thêm hòa hợp, không ai để ý Thành Tư Duyệt đã ra khỏi bàn tiệc từ lúc nào.
Sở Nam nâng ly hướng về Lưu Giác: “Bình Nam vương mưu dũng song toàn, bản vương xin kính một ly!”.
Lưu Giác mỉm cười, “Vương tử Sở Nam có thể đâm ta một nhát kiếm, võ nghệ quả không tồi!”. Chàng nâng ly uống cạn, lại tiếp: “Có điều ngươi vẫn thất bại”.
“Ngươi!”. Sở Nam phẫn nộ trừng mắt nhìn Lưu Giác, “Bản vương vẫn còn lưu lại Phong thành du chơi hai tháng, để chiêm ngưỡng sự phồn thịnh của đại quốc. Có thời gian Sở Nam còn muốn học vài chiêu của Bình Nam vương”.
“Học vài chiêu xin miễn, có lẽ nhị điện hạ còn lưu luyến đất lành Phong thành!”. Lưu Giác nói đùa, thầm tính thời gian, chọc tức người này chàng mới có cớ rời bàn tiệc sớm, nếu đợi tiệc tàn e là không đi nổi.
Quả nhiên, Sở Nam nổi tiếng kiêu căng tức thì phẫn nộ hét to: “Bình Nam vương, ngươi dám coi thường bản vương?”.
“Thì đã sao, trận Lâm Nam, chẳng phải Trần quân đại bại? Hừ, dám to gan xâm phạm lãnh thổ Ninh quốc, muốn nuốt trôi đất đai nước người, kết cục thế nào!”.
Lưu Giác đã cố ý nói nhỏ, Tử Ly từ xa chỉ thấy thái độ hai người hình như có mùi gươm đao, nhưng không nghe thấy Lưu Giác nói gì. Chàng nhìn Sở Nam đỏ mặt tía tai, cơ hồ sắp nổi trận lôi đình, thầm nghĩ, vị vương tử nước Trần võ công cao cường, kiêu ngạo bất kham, trước đây đã thất bại trong tay Lưu Giác và Cố Thiên Tường, chắc chắc vẫn ôm hận trong lòng. Nhưng trong buổi hôm nay không thể để hai người gây chuyện bất hòa, liền mỉm cười: “Nhị điện hạ, người đời có câu “chưa đánh vỡ đầu chưa biết nhau”, Bình Nam vương và Trung Dũng công thần của Ninh quốc chúng ta đều là bậc hào hiệp, nhị điện hạ lưu lại chơi Phong thành nên thường xuyên qua lại với họ!”.
Sở Nam lạnh mặt nâng ly hướng về Lưu Giác tỏ ý dàn hòa, không ngờ Lưu Giác bĩu môi, ngoảnh mặt đi. Sở Nam nhảy lên, chỉ vào Lưu Giác: “Bản vương đã nể lời bệ hạ. Nếu ngươi bản lĩnh cao cường đã không trúng nhát kiếm của ta!”.
Lưu Giác nhân cơ hội này đùng đùng nổi giận, bước ra quỳ trước mặt Tử Ly, nói: “Thần thỉnh chỉ giao đấu với vương tử Sở Nam, mong vương thượng ân chuẩn!”.
Tử Ly cười: “Đợi tiệc tàn, hai người hẹn nhau lúc khác. Doãn Chi!”. Giọng chàng đã hơi bực, ý muốn nhắc Lưu Giác, đây là yến tiệc chiêu đãi sứ thần bốn nước, ngươi đừng làm hỏng việc của ta!
Lưu Giác trợn mắt nhìn Sở Nam, trở về chỗ, uống cạn ly, cúi đầu hành lễ với Tử Ly, “Thần tửu lượng không tốt, uống nữa e thất lễ, xin vương thượng ân chuẩn cho thần cáo lui!”.
Trong lòng có lửa nhưng phải nín nhịn, Lưu Giác kiêu ngạo quen rồi, tất không nhịn nổi hận này. Tử Ly mỉm cười, “Bình Nam vương về sớm nghỉ ngơi, hôm khác sẽ so tài cùng vương tử Sở Nam, quả nhân sẽ thân chinh làm trọng tài!”.
Lưu Giác cúi chào quan khách xung quanh, lúc bỏ đi còn trợn mắt nhìn Sở Nam. Sở Nam hừ một tiếng cũng quay mặt không chấp.
Đi khỏi Di Tâm điện, Lưu Giác nhanh chóng ra khỏi vương cung. Minh Âm đã đợi bên ngoài cửa cung từ lâu. Hai bên trao đổi, nhanh chóng phi về phía cổng tây kinh thành. Binh sĩ thủ thành ở đây tối nay đã được thay bằng thân binh của Lưu Giác, thấy hai người đi đến, nhanh nhẹn mở cổng thành, hai cái bóng lập tức biến vào bóng đêm.
Thành Tư Duyệt ngồi hàng ghế cuối trong đại điện đã âm thầm rời khỏi điện từ lúc nào. Lẩn vào chỗ tối, thay y phục, chàng lại trở thành Ám Dạ.
Ám Dạ bí mật đến chỗ hẹn, ở đây đã có đội quân ngầm của Cáp tổ đứng đợi. Chàng chìa tấm lệnh bài, một toán người theo lối đi đã chọn nhanh chóng áp sát điện Ngọc Hoa.
Nhìn thấy cấm quân đứng thẳng tắp bên ngoài điện, Ám Dạ chửi thầm, chủ lực cấm quân đã điều đến Di Tâm điện cảnh giới, sao người ở đây vẫn không điều bớt đi.
Thời gian không nhiều, chàng vung tay, từ trong tay áo trượt ra một sợi móc câu, quăng lên một góc mái hiên điện Ngọc Hoa, nhún người bay như làn khói về phía đó, lát sau đã đậu xuống đỉnh tòa điện. Ám Dạ bật người nhảy xuống, qua cửa sổ nhìn thấy A La nằm trên giường, cách ba trượng có bốn cung nữ ngồi canh. Chàng lấy ra một ống trúc nhỏ, thổi một luồng khói xanh vào bên trong.
Lát sau, bốn cung nữ từ từ gục xuống. Ám Dạ vòng ra sau tòa điện quan sát, phía trước điện có hai mươi cấm vệ quân, phía sau chỉ có năm người. Mỗi người cách nhau ba trượng. Ám Dạ nhẩm tính thời gian, ném một viên đá nhỏ vào binh sĩ cấm vệ quân đứng giữa, người đó ngoái đầu, bốn người kia cũng ngơ ngác nhìn lại. Như một tia chớp, Á Dạ xông tới, ra tay như gió điểm huyệt hai cấm vệ quân, đồng thời thổi khói gây mê, cơ thể lao như mũi tên vào binh sĩ đứng gần nhất. Hai người này mới hô được nửa câu: “Có... “, nắm đấm của Ám Dạ đã chẹn vào cổ họng, mấy tiếng tiếp theo không nói ra được nữa.
Lúc này một tốp cấm vệ quân đang đi đến trước cửa điện, có khoảng mười binh sĩ, viên đội trưởng chắp tay nói với cấm quân canh giác ngoài điện: “Anh em vất vả quá”.
Lính gác cười: “Thực thi vương mệnh, huynh đệ còn đến thăm chúng tôi thực là quý hóa”. Lời vừa dứt, mũi đã hít phải một thứ khói lạ, mắt vừa trợn tức thì ngất xỉu. Toán binh sĩ tập kích toán cấm quân gác điện này chính là đội quân ngầm của Cáp tổ cài cắm trong vương cung phục vụ cho cuộc chiến tranh giành vương vị hơn một tháng trước. Một người vừa vẫy tay, ám khí trong tay Cáp tổ nhất loạt tung ra. Chỉ nghe thấy những tiếng kêu nho nhỏ, hai mươi binh sĩ cấm quân trước điện đã đổ ngục. Sự việc diễn ra gọn gàng mau lẹ, cũng phải thôi, cho dù cao thủ cấm vệ quân cũng sao có thể địch nổi tinh binh Ô y kỵ?
Họ nhanh tay chuyển cấm vệ quân vào một bên, đứng thay vào vị trí trước điện. Người ngoài nhìn vào như không có chuyện gì xảy ra.
Ám Dạ hài lòng nhìn thuộc hạ hành động, đẩy cửa điện bước vào, lấy ra một cái bình nhỏ để vào mũi A La, lay gọi: “A La, tỉnh lại!”.
A La từ từ tỉnh lại, mở mắt, nhìn thấy người áo đen bịt mặt đứng ngay trước giường, vừa há miệng định hô, Ám Dạ đã giơ tay bịt miệng nàng, “Tôi là Ám Dạ, chúa thượng đã đợi rất lâu. Muội có thể đi được không? Nếu đi được thì thay y phục đi theo tôi rời khỏi đây!”.
Ám Dạ? A La mừng quýnh, đón chiếc áo đen Ám Dạ đưa, nhanh chóng thay đồ. Ám Dạ vẫn áo đen khăn bịt mặt, kéo tay A La, miệng vẫn kịp nói: “Thất lễ!”.
Ám Dạ đưa nàng ra khỏi cung, từ phía sau điện Ngọc Hoa đi thẳng đến ngự hoa viên. Chàng ta thi triển khinh công kéo nàng cùng vọt lên không một chút trở ngại. Đến chân tường vương cung, Ám Dạ ôm A La bay vọt lên, bám vào sợi dây thừng có móc câu, tung người bay khỏi tường cung.
Bên ngoài đã có Ô y kỵ đợi sẵn. Ám Dạ chắp tay trước A La: “Đi đường cẩn thận”. Nói đoạn, thoắt cái đã vọt lên, xoay người nhảy vào bên trong.
Từ khi rời bàn tiệc đến khi đưa A La ra khỏi cung, giao cho Ô y kỵ chỉ mất chưa đầy một canh giờ. Ám Dạ lại thay quan phục, xức nước thơm lên người. Thành Tư Duyệt lại xuất hiện ở gần hòn non bộ cạnh Di Tâm điện. Chàng đứng ngắm trăng, cười mủm mỉm đi về phía điện, nhìn thấy thống lĩnh cấm quân bèn lên tiếng chào: “Chung thống lĩnh đêm nay vất vả quá”.
“Thành thị lang không ở điện nội uống rượu, ra ngoài có việc gì?”. Chung Hữu Sơn cười hỏi.
Thành Tư Duyệt mặt chợt nhăn nhó, nói nhỏ: “Sứ thần An quốc ngồi cạnh, người hôi rình mùi dê, hạ quan sắp chết ngạt mới ra ngoài cho thoáng khí!”.
Chung Hữu Sơn che miệng cười: “Thành thị lang đành chịu đựng chút nữa, yến tiệc xem chừng cũng sắp tàn”.
Thành Tư Duyệt lắc đầu thở dài, cười cười: “Hôm nào mời Chung thống lĩnh uống rượu!”. Nói đoạn, chàng thong thả trở vào bàn tiệc.
Ca vũ vẫn đang tiếp tục, Tử Ly vẫn bận rộn tiếp sứ thần, Lưu Giác đã ra về, tất cả đều thuận lợi theo đúng kế hoạch.
A La đi theo Ô y kỵ, thúc ngựa phi ra khỏi cổng tây kinh thành, đi về hướng thảo nguyên. Một canh giờ sau đã nhìn thấy trên thảo nguyên, dưới ánh trăng thanh hiện ra hai bóng người. A La bỗng trào nước mắt, ngựa vừa tiến lại gần, một bóng người lao đến, ôm chầm lấy nàng, đôi môi ấm nóng áp lên mắt nàng. Lưu Giác rên rỉ: “A La! A La, Lưu Giác của nàng đây!”.
A La nhìn chàng, lòng nao nao. Sao chàng ngốc thế, sao lại dám đưa nàng đi trốn, chàng không nghĩ đến cha ư? Không nghĩ đến mọi người trong vương phủ sao? Nàng không nói được một lời, tay nắm chặt áo chàng, nắm riết không buông.
Thời gian rất gấp, Lưu Giác không kịp nói tình hình với nàng. Chàng đổi ngựa, ôm A La đặt lên lưng ngựa, đem theo Minh Âm và hai binh sĩ Ô y kỵ, cả đoàn người thúc ngựa đi về phía mấy ngọn núi cuối cùng của dãy Ngọc Tượng.
Đến chân núi đã có người đứng đợi. Lưu Giác, A La, Minh Âm, lại đổi ngựa, mỗi người một ngựa, những người khác đưa những con ngựa vừa đổi quay về. Phía chân trời đã hé rạng, Lưu Giác ái ngại hỏi A La: “Phi ngựa suốt đêm, nàng mệt chưa?”.
A La sáng mắt, mặt tươi rói: “Không mệt, đi thôi!”.
Ba người từ từ men theo chân núi vòng qua núi Ngọc Tượng, đi vào rừng Hắc sơn. Lúc này A La đã thấm mệt, từ tối qua đến giờ ba người đã đi một mạch về phía bắc, chỉ xuống ngựa nghỉ nửa canh giờ. Ánh mặt trời xuyên qua tán cây rừng chiếu vào người, bây giờ đã là trưa ngày hôm sau.
Minh Âm nhìn phương hướng: “Chúa thượng, chúng ta đã vào rừng Hắc sơn, có thể dừng chân nghỉ một lát”.
Lưu Giác đón A La xuống ngựa, chân nàng vừa tiếp đất đã khuỵu xuống, ngồi thụp xuống đất. Lưu Giác đỡ nàng: “Nàng không như bọn ta, cưỡi ngựa lâu như vậy, chân sẽ không chịu nổi”.
Lúc này A La mới thấy hai mông mỏi nhừ, đau nhức, mặt nhăn nhó, Lưu Giác nhìn nàng. Chàng biết nàng đau thế nào, động viên nàng: “Gắng chịu đựng một lúc sẽ hết”.
Minh Âm lấy ra lương khô và nước ra, ba người ăn xong, A La mới hỏi: “Chúng ta có thể chạy thoát được không?”.
“Được ngày nào hay ngày đó. Ta không muốn để nàng ở trong cung nữa”. Lưu Giác thản nhiên nói.
Minh Âm đứng dậy: “Chúa thượng và tiểu thư bảo trọng, Minh Âm cáo từ, trở về phục mệnh vương phủ”.
“Được, ngươi đi cẩn thận!”.
Minh Âm để lại lương thực nước uống, một con ngựa và một bộ cung tên, cúi chào hai người rồi quay đi.
“Minh Âm phải quay về xóa dấu vết. A La, cha nói trong rừng Hắc sơn có một thung lũng rất đẹp. Lưu Anh và Tiểu Ngọc đã đợi chúng ta ở đó, ta đi thôi”.
A La không hỏi chàng đưa nàng đi trốn, An Thanh vương sẽ thế nào, những người ở vương phủ ra sao. Nàng chăm chú nhìn chàng, miệng cười thật tươi: “Thiếp sẽ sống chết cùng chàng”.
Lưu Giác vỗ nhẹ má nàng: “Sao ngày trước không nói?”.
“Ngày trước không cảm thấy chàng tốt như vậy!”.
“Thực ra, Tử Ly rất tốt với nàng, chúng ta quả có lỗi với huynh ấy”.
“Vậy thì thiếp trở về làm hoàng phi của huynh ấy!”.
Lưu Giác gói xong hành lý, nhảy lên ngựa cười: “Được, vậy một mình ta lang thang!”.
A La ngồi dưới đất lườm chàng, miệng lẩm bẩm câu gì không rõ. Lưu Giác nhướn mày: “Cho nàng cơ hội nữa, lại đây!”.
A La mệt mỏi rã rời, khi đã ngồi xuống, đâu dễ đứng lên, nàng nhìn Lưu Giác phụng phịu: “Đau quá, chân thiếp mềm nhũn, không còn sức nữa”.
Lưu Giác nén cười, thúc ngựa đi đến, cúi người nhấc nàng lên, mông vừa đặt xuống lưng ngựa nàng đã nhăn nhó nghiến răng.
“Biết đau rồi cơ đấy, dạo trước tuyệt thực cho ai xem? Hả? Định ép ta phải không?”.
“Đâu có, là miệng thiếp không muốn ăn, thức ăn trong cung như là để nuôi lợn ấy!”. A La càu nhàu.
Lưu Giác cười ngất: “Đầu bếp vương cung bị nàng xoay cho tức đến chết thôi! Đi thôi!”.
Đi suốt một buổi chiều trong núi. Khi mặt trời vừa lặn, Lưu Giác nhìn thấy hẻm núi mà An Thanh vương đã nói. Chàng tươi cười: “A La, chúng ta đến rồi”.
A La nhìn chàng ngọt ngào âu yếm, “Tiểu Ngọc và Lưu Anh thế nào? Chúng ta sẽ tốt chức hôn lễ cho bọn họ ở trong núi nhé?”.
“Được!”. Lưu Giác xuống ngựa, rút kiếm khỏi bao dắt ngựa đưa A La đi vào trong hẻm núi. Một con suối nhỏ từ trong đó chảy ra, hai người đi vào. Bên trong không hẹp như bên ngoài, khéo léo vẫn đi ngựa được. Phía xa đã nhìn thấy có ánh sáng, hai người từ từ đi vào, hai khắc sau họ đã đứng ở cửa thung lũng.
Mặt trời vừa lặn, thung lũng ngập tràn ráng đỏ, còn có một hồ nước nhỏ gần đó, bên bờ cỏ xanh như thảm lụa mọc đầy hoa dại sặc sỡ. A La thốt lên: “Thì ra trên đời có đào nguyên thật! Đúng như mô tả trong phim Công viên kỷ Jura, ra khỏi sơn động bên ngoài là thế giới mới kỳ lạ!”. Nàng gọi to: “Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc!”.
Âm thanh vang vọng trong thung lũng, đập vào vách núi, ngân vang mãi, bỗng nhiên trong vạt rừng đối diện có hai người đi đến. Chính là Tiểu Ngọc và Lưu Anh. Tiểu Ngọc vui mừng vẫy tay với nàng: “Tiểu thư! Chúng em ở đây!”.
Lưu Giác cười nhảy lên ngựa, huýt một tiếng, ngựa men theo bờ hồ, đi về phía hai người. Tiểu Ngọc ôm chầm A La bật khóc, Lưu Anh mỉm cười trao đổi tình hình với Lưu Giác. Thì ra hai người họ đã đến đây từ ba ngày trước, sau khi đến mới phát hiện, trong rừng đã dựng sẵn mấy gian nhà gỗ, có cả lương thực và đồ dùng sinh hoạt, xem ra cũng chỉ mới làm trong khoảng hai tháng gần đây.
Lưu Giác nghĩ, sao cha lại biết sẽ có ngày này, ngày chàng đưa A La bỏ trốn? Chàng không khỏi bái phục con mắt tinh tường của cha.
Chàng nhìn trời, sắp tối đến nơi, Lưu Giác chìa tay cho A La: “Chúng ta về nhà thôi!”.
A La nhìn chàng, mặt chàng tươi rói, mỉm cười với nàng, lại nhìn bàn tay chàng chìa ra. Đây là bàn tay nàng có thể nắm suốt đời. Nàng dẩu môi: “Phải cõng thiếp cơ, thiếp bước không nổi”.
Lưu Anh dắt ngựa, liếc nhìn Tiểu Ngọc cười thầm, cả hai quay đi.
Lưu Giác bất lực thở dài, khom lưng: “Lên đi!”. Yến tiệc đến hồi kết. Thành Tư Duyệt nhìn thấy một cung nữ vẻ hốt hoảng đi vội vào trong điện. Bàn tay Tử Ly nắm chặt ly rượu rồi lại mở ra, sắc mặt không biểu cảm. Thành Tư Duyệt nhướn mày, Ly vương quả thực rất giỏi kìm chế.
Tử Ly bình tĩnh ngồi xuống, ánh mắt dừng lại ở trên ghế của Lưu Giác. Sắp đặt tốt lắm, Doãn Chi! Chàng mỉm cười giễu cợt, ngươi muốn ta cứu mạng A La, thành tâm thành ý đưa A La vào cung làm phi của ta, sau đó lại âm thầm ra tay cướp nàng ấy khỏi vương cung! Ngươi coi vương cung là gì, là hậu viên của vương phủ ngươi ư? Ngươi coi ta là gì, là kẻ nhu nhược có thể đánh lừa được sao?
Chàng kìm chế nỗi giận bùng phát, nụ cười trên mặt vẫn không tắt. Nhưng ánh mắt sắc sảo của Thành Tư Duyệt đã nhận ra sự gượng gạo trên khuôn mặt đó.
Ánh mắt Tử Ly lại chuyển sang Sở Nam, mỉm cười nói: “Võ công của Bình Nam vương đã có tiếng, trong trận chiến Lâm Nam lại bị trúng một nhát kiếm của nhị điện hạ, cho nên võ công của nhị điện hạ mới thật cao cường!”.
Sở Nam tươi cười: “Sở Nam may mắn đắc thủ, thực ra lúc đó Bình Nam vương chiến đấu trên tường thành đã lâu, sức đã gần kiệt. Sở Nam rất khâm phục mưu trí và phối hợp tài tình của Bình Nam vương và Trung Dũng công Thiên Tường tướng quân”.
Cố Thiên Tường cuối cùng điềm đạm lên tiếng: “Điện hạ chỉ cần thi triển khinh công cũng vọt lên được tường thành, công lực đó không nên khiêm tốn!”. Tối nay, theo trực giác mách bảo Cố Thiên Tường thấy Lưu Giác quá kích động, nhưng không hiểu vì sao? Với tính cách Lưu Giác sẽ không để bụng chuyện thắng thua với Sở Nam. Nhưng giờ Tử Ly dường như lại đang chọc tức Sở Nam. Không thể lý giải nguyên do, chàng nói xong cúi đầu uống rượu. Có điều ngự tửu trong cung, cũng không sánh được Ly nhân túy do bàn tay Doanh Tú cất ủ. Chàng đã đưa Doanh Tú cùng về, chỉ đợi triều đình đón tiếp sứ thần xong xuôi sẽ thưa chuyện hôn sự với cha. Ý nghĩ của chàng lại quay về Doanh Tú, không để ý đến nụ cười gượng, vẻ mặt rắn đanh của Tử Ly.
Cuối cùng bữa tiệc cũng tàn, tiễn sứ thần bốn nước, bá quan lục tục giải tán, trước khi rời đi Thành Tư Duyệt còn liếc trộm khuôn mặt cuối cùng đã lộ vẻ nôn nóng của Tử Ly.
Tử Ly ra khỏi Di Tâm điện, đi thẳng đến điện Ngọc Hoa, cung nhân và cấm quân đã tỉnh, quỳ suốt hơn một canh giờ. Đi đến cửa điện, Tử Ly giơ chân đá bay một thị vệ, ba người kia dập đầu lia lịa: “Vương thượng tha mạng! Chúng nô tài đột nhiên ngất đi, quả thực không hiểu xảy ra chuyện gì!”.
Thị vệ thân tín của chàng kiểm tra kỹ trong ngoài điện và toán cấm vệ bị thương, bước vào quỳ bẩm: “Vương thượng, đây là đòn của cao thủ. Không tổn thương tính mạng, chắc chắn cố tình nhẹ tay”.
Tử Ly đứng lặng một lát, cố nén cơn giận, thản nhiên ra lệnh: “Lui cả đi, quả nhân muốn yên tĩnh một lát”.
Mọi người lui khỏi điện, chàng vung tay đấm mạnh vào án thư cạnh cửa sổ. Tất cả nộ khí theo cú đấm mà ra, chàng đột nhiên cảm thấy không còn sức lực. Nhìn tòa điện không có A La trở nên hoang vắng, lòng chàng cũng hoang vắng như thế.
Đúng như ước muốn của muội, như thế muội đã vui chưa? Tử Ly chậm rãi đi đến bên giường, thận trọng nhón lấy mấy sợi tóc vương trên gối, quấn vào ngón tay. Những sợi tóc mềm, óng ả, chàng cuộn thành vòng nhỏ bỏ vào chiếc túi thơm ở thắt lưng.
Tử Ly nằm ngả trên giường, trên đó còn phảng phất mùi hương chưa tan, nhắm mắt nhớ lại cảm giác ôm A La vào lòng. Mùi hương vẫn chưa phai, từ khóe mắt chàng một giọt lệ lớn lăn ra, miệng khẽ gọi tên nàng, chàng nhắm mắt, run run giơ cánh tay, bàn tay chỉ nắm được nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
A La, sao muội nỡ nhẫn tâm để mình ta ở lại, cô đơn một mình trong cung? Cũng phải thôi, ta còn không muốn là quả nhân trong vương cung, huống chi muội?
A La, muội cứ thế ra đi sao? Tình nguyện sống chết cùng người đó, nhất quyết không chịu ở bên ta. Ba năm không gặp, chỉ nhìn muội mấy ngày rồi muội lại mất tăm. Muội sao có thể chạy thoát? Nếu ta nhẫn tâm, Lưu Giác đưa muội bỏ trốn chính là đã đưa muội vào chỗ chết! Ta có thể để hai người bỏ trốn không? Sứ thần bốn nước lấy cớ chúc mừng, mỗi người đều có mục đích riêng, hai người có thể chạy đi đâu? Với thân phận Lưu Giác, có nước nào có thể bỏ qua chàng ta? Thôi được, coi như hai người ra ngoài giải khuây ít ngày. Muội sẽ trở về, ta nhất định tìm được muội trở về.
Chú thích:
5. Long diên hương là một hợp chất tự nhiên giống sáp, do cá nhà táng tiết ra, thường gặp dưới dạng khối tròn hoặc bị sóng đánh lên bờ. Long diên hương là hợp chất rất có giá trị, có mùi thơm dễ chịu, được dùng làm chất định hương cao cấp trong ngành công nghiệp nước hoa. (BTV).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.