Chương 36: Chương 36
Tâm Nhụy
10/07/2021
Editor: Thanh Việt
Theo tập tục của Phái quốc, nếu thân mẫu là di nương thì việc giữ đạo hiếu không được vượt quá ba tháng, rốt cuộc thì di nương cũng chỉ là hạ nhân, nếu con cái của trắc thất không bị trưởng mẫu ngáng đường thì thân phận cũng chỉ tốt hơn hạ nhân một chút. Nếu không phải do lão thái thái khai ân thì làm sao loại giống như Kim Phong Hoa có thể rời phủ đưa mẫu thân về quê được, việc này căn bản không có trong phủ khác. Đương nhiên, trong chuyện này cũng có liên quan đến chuyện Hàn di nương có thân phận là tiền thê của Đại lão gia, lại nói tiếp, dù không phải thê cũng là lương thiếp, tất nhiên thân phận cao hơn thiếp thất bình thường một chút.
Tiên Y sắp xếp đồ đạc đầy đủ, đặt hết lên giường, hiện tại nàng được định sẽ gả cho Tam thiếu gia, mà bên cạnh hắn lại không có đại a đầu đắc lực, cho nên hành lý đều do nàng sắp đặt, ngược lại Bàn Đào chỉ phải thủ bên cạnh linh cữu của Hàn di nương, làm ít việc vặt vãnh.
Thở hổn hển, Tiên Y hơi mê man ngồi trên một bên ghế, nàng chưa bao giờ nghĩ Kim Phong Hoa làm thật, trước giờ chỉ tưởng hắn nhất thời nổi hứng mà thôi, cũng chỉ nghĩ Kim Phong Hoa đang ngụy trang, lại chưa thật sự suy xét đến chuyện mình gả cho hắn. Dù sao bọn họ cũng là người của hai thế giới, Kim Phong Hoa lại là người tính tình cổ quái khác người thường, hắn giống như những vai đại ác bi tình nàng từng xem kiếp trước. Sau cùng vẫn đi trên con đường không thể quay đầu, lại còn giúp nam nữ chính hoàn thành tình yêu vĩ đại, có khả năng sẽ bị nam chính tiêu diệt. Đây không phải người phu quân nàng muốn gả, nhưng nàng không thể không lựa chọn, cho đến ngày hôm nay, nàng đã khắc sâu một sự thật, có rất nhiều thứ không phải nàng muốn nói không là có thể dễ dàng thay đổi, trước giờ nàng đều không phải trung tâm của thế giới.
Nếu đã không có lựa chọn, hơn nữa đối với Tiên Y mà nói, gả cho gã sai vặt và gả cho Kim Phong Hoa không có điều kiện bên ngoài gì, trên thực tế cũng không khác quá nhiều, thậm chí trong tình huống Kim Phong Hoa không nổi điên, nàng cũng muốn quen thân với hắn hơn một chút. Chỉ cần Kim Phong Hoa không lấy nàng ra khai đao, chỉ cần nàng thành thật ở bên người Kim Phong Hoa, chỉ cần Kim Phong Hoa không bị điên mà tạo phản rồi bị người khác chém đầu, lấy sự hiểu biết của Tiên Y với hắn, sợ là hắn sẽ nhớ kỹ lời trước khi lâm chung của Hàn di nương cả đời. Vậy thì nàng cần gì sợ đầu sợ đuôi, nàng cứ đi theo Kim Phong Hoa hưởng thụ vinh hoa phú quý và thân phận bình dân là được, chuyện này tốt hơn gấp trăm lần gả cho một gã sai vặt. Với lại mẫu thân nàng cũng có thể theo nàng an hưởng tuổi già, nàng còn làm ra vẻ làm gì?
Đừng nói với nàng cái gì mà tự tôn cái gì mà tự do, nàng cũng đâu tới nơi này để tạo nên một tình sử sâu sắc. Nữ tử cổ đại chính là như vậy, dù không muốn cũng không thể tự làm chủ hôn nhân, chứ đừng nói cái gì mà tự do hôn nhân, cái gì mà vì tình yêu mà đào hôn, nàng tin chỉ cần nàng không có ý muốn gả cho Kim Phong Hoa, Kim Phong Hoa có thể lập tức trở mặt ăn nàng. Cho nên nói nàng không tiền đồ cũng được, nói nàng không bằng những nữ tử xuyên không khác cũng được, vận mệnh đã như vậy nàng đành chịu, sau này chỉ cần nghĩ cách mở rộng lợi ích của mình thôi.
Đấu tranh trong lòng một lúc, Tiên Y lại đứng lên, chuyển đồ của Kim Phong Hoa trong tủ quần áo ra, may là đồ hắn rất ít, dù mang toàn bộ đi cũng không ai phát hiện. Nhưng ngoài ý muốn của Tiên Y là Kim Phong Hoa giống loại người tâm lý vặn vẹo, phần lớn không thích người khác xâm phạm lãnh địa của mình, nhưng Kim Phong Hoa lại làm như không hề để ý chuyện nàng vào phòng ngủ của hắn, còn giúp hắn lục tung thu dọn đồ đạc, thật không hiểu nổi rốt cuộc trong lòng hắn có gì.
Lúc đầu Tiên Y đã nắm chắc thời gian để chuẩn bị hành lý, ai ngờ Kim phủ lại xảy ra chuyện phá đám, Tào di nương ưỡn bụng quỳ gối trên đường trở về của Đại lão gia, khóc lê hoa đái vũ*, nghiêng ngả nói Đại phu nhân có ý muốn hại mình, còn đưa hồng hoa* trong thuốc bổ cho Đại lão gia xem. Kết quả Đại lão gia nóng đầu lên, đến chính phòng, bắt người lại đánh trượng, làm cả trên dưới Kim phủ đều bị nhiễu loạn gà bay chó sủa. Chỉ có mấy người sắp rời khỏi phủ như Tiên Y và Kim Phong Hoa đều làm người ngoài cuộc mà xem một trận giống như trò khôi hài này.
*Lê hoa đái vũ: điệu bộ khóc của người con gái đẹp.
*Hồng hoa: nguyên cả cụm của nó là (参红花)dịch ra là saffron tức nhuỵ hoa nghệ tây (chứ không phải là 红花 safflower, tức hồng hoa Tây Tạng, nhiều người nhầm lẫn hai loại này kể cả người bán nếu không hiểu rõ). Nếu các bạn theo dõi các beauty blogger sẽ biết nhuỵ hoa nghệ tây uống dùng để làm đẹp nhưng không nên dùng cho phụ nữ có thai.
Đại phu nhân vốn đã khó chịu vì thời điểm Hàn di nương ra đi không đúng lúc rồi, hiện tại một tiểu thiếp khác lại ngang nhiên vu hãm mình, bà ta muốn giữ cái nhìn của Đại lão gia về mình không tệ thêm nhịn xuống, máu cứ như dồn hết lên đầu nàng. Đại phu nhân chỉ có thể nằm trên nệm đấm chăn, mắng: “Tiện nhân, chỉ là một thiếp thất, thật sự nghĩ chính mình là chủ tử sao? Nhìn đi, chờ ả sinh hài tử xong, dù nam hay nữ ta đều sẽ tặng cho người khác.”
“Phu nhân, thứ cho nô tỳ nói một câu, dù gì cũng là huyết mạch của lão gia, phu nhân không nên vì tức giận mà nói như vậy.” Tằng ma ma vẫy tay cho bọn nha đầu lui hết ra ngoài, một mình ở cùng Đại phu nhân để giảng đạo.
“Cái gì huyết mạch? Từ khi nào Phái quốc chúng ta thừa nhận đám con tiểu thiếp đó, cũng chỉ có những tiểu quốc đang lụn bại mới coi trọng chúng, còn làm ra chuyện ái thiếp diệt thê. Đó là quy củ do tổ tông lập ra, đó là thiết luật không thể vi phạm, sao nào? Lão gia còn tưởng quy định thiên gia hỏng rồi sao?” Đại phu nhân ném gối mềm ra ngoài, vỗ ngực nói không lựa lời.
Tằng ma ma chạy nhanh đến cửa sổ nhìn, lòng còn sợ hãi trở lại cạnh Đại phu nhân, nôn nóng nói: “Phu nhân, lời này không được nói .”
Đại phu nhân tự biết đã lỡ lời, cũng trầm mặc không nói nữa, nhưng dù sao cũng không ngăn được những oan ức trong lòng. Mặc dù Phái quốc có pháp lệnh nghiêm khắc, che chở chính thê, nhưng sao có thể khống chế tâm tư con người bằng pháp lệnh được? Dù chính thê được bảo đảm tôn vinh, có thể kiềm chế thiếp thất, nhưng nếu tâm trượng phu không đặt trên người thì những thứ ấy có lợi gì. Bá tánh còn có trường hợp giết chết con chính thất, làm phu nhân không sinh được đứa con nào, theo quy củ có thể hưu phu nhân đó, còn nếu ngang ngược cho con dòng thứ hưởng danh nghĩa của con dòng thì hoàn toàn tự đánh lên mặt mình, đừng hòng ra cửa, sau này khó mà sống.
“Hảo phu nhân, ngài cũng đừng nghĩ nhiều, chẳng qua là một món đồ chơi, ngài sắp làm bà bà người ta rồi, tội gì chấp nhặt các nàng.” Tằng ma ma đỡ Đại phu nhân ngồi dậy, cầm ly trà lại hầu hạ, nói.
“Ta thật sự nhịn không được cơn tức này.” Đại phu nhân vò khăn tay, đỏ cả mắt.
Nếu là Trần ma ma chắc sẽ dùng biện pháp ở mặt khác mà lén trừng trị Tào di nương, ví như lấy danh dưỡng thai cấm đủ thứ, hoặc là lập ra quy định gì đó ngăn cách Tào di nương và Đại lão gia, mặc kệ thế nào cũng chỉ cần nhịn nhất thời mà thôi. Chờ đến khi Tào di nương sinh hạ hài tử, lúc đó tuỳ ý nhào nặn. Tằng ma ma là người có nội tâm đen tối, lại không nhìn xa được như Trần ma ma, nhìn thấy Đại phu nhân như thế trong lòng bất giác âm thầm vui sướng, trên mặt lại mang ra vài phần hận ý nói: “Nếu nàng ta đã vu khống phu nhân như vậy, hay là phu nhân …”
Đại phu nhân lau khóe mắt, sửng sốt một chút nói: “Ý ngươi là?”
“Nếu nàng ta đã không biết tốt xấu lăn lộn như thế, vậy thì phải cho nàng ta biết hậu quả của việc lăn lộn này một chút.” Thanh âm Tằng ma ma rất nhẹ, làm người nghe cảm thấy lạnh lưng căm căm.
“Sợ là việc đó không ổn lắm.” Đại phu nhân nhớ chuyện lúc trước Trần ma ma từng nói, có một số việc nhỏ tốt nhất là không nên làm, sẽ làm giảm tình cảm giữa bà ta và lão gia.
“Không có gì không ổn cả, dù sao nàng ta đã hoài nghi phu nhân, không bằng chứng thực luôn cho rồi.” Tằng ma ma thấp eo, từng lời nói phảng phất sự dụ hoặc.
“Ngộ nhỡ bị lão gia biết được việc đó.”
“Chuyện này đương nhiên không thể để phu nhân trực tiếp ra tay, viện này không phải còn Liễu di nương sao?” Tằng ma ma thấy Đại phu nhân đã động tâm, nhanh chóng gắp thêm lửa nói.
“Lỡ nàng ta không muốn làm thì sao?” Trần ma ma từng dạy bà ta đạo cân bằng, thật ra hại người cũng vô dụng, vì thế Đại phu nhân cảm thấy chột dạ, không tự giác nghĩ đến thiên lý báo ứng.
“Ai nha, hảo phu nhân của ta, Nhị cô nương đang ở trong tay chúng ta, phu nhân bảo nàng ta làm cái gì, không phải nàng ta sẽ làm ư? Nói gì đi nữa, sao Liễu di nương có thể muốn thấy Tào di nương được tốt đẹp chứ, vậy chẳng bằng phối hợp. Đến lúc đó dù tra ra cái gì, phu nhân chối bỏ sự việc này một cái, sao chúng ta có chuyện gì được?” Tằng ma ma nói ra lý do đã chuẩn bị tốt trong lòng, khoé miệng mang theo tươi cười.
Đại phu nhân nhìn Tằng ma ma mang vẻ mặt đầy tự tin, lòng không khỏi dao động, một ngọn lửa tà ác đốt sạch chút băn khoăn trong ngực bà ta.
Tằng ma ma hầu hạ Đại phu nhân một ngày, buổi tối Đại phu nhân ngủ sớm, Tằng ma ma chưa đến phiên trực đêm, bà ta về nhà sớm, hiện giờ chỗ ở của bà cũng được thay đổi vị trí, ở một mình một viện. Lúc này trời mới vừa tối, Tằng ma ma đi bộ ngang qua hoa viên, không ngờ bị người ta túm vào bên núi đá, Tằng ma ma sợ đến mức muốn kêu to lại bị người đó bịt chặt miệng.
“Ma ma, ma ma là ta.” Người nọ thanh âm run rẩy, nhưng vẫn có thể nghe ra là một cô nương.
Tằng ma ma biết rõ người này, bà đẩy nữ hài đó ra, vốn muốn tát cho nàng ta một cái, sau lại tránh đi, gắt gao bấm nàng ta vài cái, véo đến lúc hai mắt cô nương kia đẫm lệ.
“Đồ chết tiệt, ngươi muốn hù chết ta à!”
Cô nương kia tránh qua một bên đáp: “Nô tỳ không dám, ma ma chớ trách, đều là nô tỳ có lỗi.”
Véo sướng tay, người cũng bớt tức giận, Tằng ma ma nhìn bên ngoài, hạ giọng nói: “Sao ngươi lại tới đây? Có để cho người ta nhìn thấy không?”
Nha đầu đó vội xua tay, nói: “Ta thừa dịp di nương đang ngủ, Tịch Mai tỷ tỷ đi lấy thêm thuốc, không ai thấy cả.”
Tằng ma ma híp mắt nhìn nàng ta chốc lát, tin tưởng nàng ta sẽ không nói dối mới nói: “Về sau để ý một chút, nếu không để cho người khác nhìn thấy, ta cũng không bảo vệ được ngươi.”
“Vâng vâng vâng, ma ma, nô tỳ biết rồi…” Nha đầu kia đứng ở chỗ tối, cắn môi, cuối cùng lấy hết can đảm nói: “Nô tỳ đã hoàn thành việc phu nhân phân phó, ma ma xem…”
Tằng ma ma trong lòng cười nhạo nha đầu này muốn bay lên cành cao, trên mặt lại không có chút gì hiện ra, ngược lại lại lộ bộ mặt hiền từ, kéo bàn tay tinh tế trắng nhỏ của cô nương kia, dỗ dành nói: “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi làm tốt việc của phu nhân, vị trí di nương tương lai ngươi muốn tất nhiên sẽ không chạy đi đâu được, nhưng còn phải từ từ…”
Nha đầu đó biết tin, lòng không đáy muốn hỏi tiếp vài thứ, Tằng ma ma ngậm chặt miệng không nói, chỉ nói nếu có tin sẽ tự thông báo với nàng ta. Nha đầu kia thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể nhịn xuống, đưa vòng tay bạc đưa cho Tằng ma ma. Nhìn bà ta đã nhận lấy, mới thở phào nhẹ nhõm, đi ra khỏi núi đá. Lúc này ánh trăng nhô đầu ra, chiếu rất rõ ràng lên chiếc váy hoa sen màu hồng nhạt.
Theo tập tục của Phái quốc, nếu thân mẫu là di nương thì việc giữ đạo hiếu không được vượt quá ba tháng, rốt cuộc thì di nương cũng chỉ là hạ nhân, nếu con cái của trắc thất không bị trưởng mẫu ngáng đường thì thân phận cũng chỉ tốt hơn hạ nhân một chút. Nếu không phải do lão thái thái khai ân thì làm sao loại giống như Kim Phong Hoa có thể rời phủ đưa mẫu thân về quê được, việc này căn bản không có trong phủ khác. Đương nhiên, trong chuyện này cũng có liên quan đến chuyện Hàn di nương có thân phận là tiền thê của Đại lão gia, lại nói tiếp, dù không phải thê cũng là lương thiếp, tất nhiên thân phận cao hơn thiếp thất bình thường một chút.
Tiên Y sắp xếp đồ đạc đầy đủ, đặt hết lên giường, hiện tại nàng được định sẽ gả cho Tam thiếu gia, mà bên cạnh hắn lại không có đại a đầu đắc lực, cho nên hành lý đều do nàng sắp đặt, ngược lại Bàn Đào chỉ phải thủ bên cạnh linh cữu của Hàn di nương, làm ít việc vặt vãnh.
Thở hổn hển, Tiên Y hơi mê man ngồi trên một bên ghế, nàng chưa bao giờ nghĩ Kim Phong Hoa làm thật, trước giờ chỉ tưởng hắn nhất thời nổi hứng mà thôi, cũng chỉ nghĩ Kim Phong Hoa đang ngụy trang, lại chưa thật sự suy xét đến chuyện mình gả cho hắn. Dù sao bọn họ cũng là người của hai thế giới, Kim Phong Hoa lại là người tính tình cổ quái khác người thường, hắn giống như những vai đại ác bi tình nàng từng xem kiếp trước. Sau cùng vẫn đi trên con đường không thể quay đầu, lại còn giúp nam nữ chính hoàn thành tình yêu vĩ đại, có khả năng sẽ bị nam chính tiêu diệt. Đây không phải người phu quân nàng muốn gả, nhưng nàng không thể không lựa chọn, cho đến ngày hôm nay, nàng đã khắc sâu một sự thật, có rất nhiều thứ không phải nàng muốn nói không là có thể dễ dàng thay đổi, trước giờ nàng đều không phải trung tâm của thế giới.
Nếu đã không có lựa chọn, hơn nữa đối với Tiên Y mà nói, gả cho gã sai vặt và gả cho Kim Phong Hoa không có điều kiện bên ngoài gì, trên thực tế cũng không khác quá nhiều, thậm chí trong tình huống Kim Phong Hoa không nổi điên, nàng cũng muốn quen thân với hắn hơn một chút. Chỉ cần Kim Phong Hoa không lấy nàng ra khai đao, chỉ cần nàng thành thật ở bên người Kim Phong Hoa, chỉ cần Kim Phong Hoa không bị điên mà tạo phản rồi bị người khác chém đầu, lấy sự hiểu biết của Tiên Y với hắn, sợ là hắn sẽ nhớ kỹ lời trước khi lâm chung của Hàn di nương cả đời. Vậy thì nàng cần gì sợ đầu sợ đuôi, nàng cứ đi theo Kim Phong Hoa hưởng thụ vinh hoa phú quý và thân phận bình dân là được, chuyện này tốt hơn gấp trăm lần gả cho một gã sai vặt. Với lại mẫu thân nàng cũng có thể theo nàng an hưởng tuổi già, nàng còn làm ra vẻ làm gì?
Đừng nói với nàng cái gì mà tự tôn cái gì mà tự do, nàng cũng đâu tới nơi này để tạo nên một tình sử sâu sắc. Nữ tử cổ đại chính là như vậy, dù không muốn cũng không thể tự làm chủ hôn nhân, chứ đừng nói cái gì mà tự do hôn nhân, cái gì mà vì tình yêu mà đào hôn, nàng tin chỉ cần nàng không có ý muốn gả cho Kim Phong Hoa, Kim Phong Hoa có thể lập tức trở mặt ăn nàng. Cho nên nói nàng không tiền đồ cũng được, nói nàng không bằng những nữ tử xuyên không khác cũng được, vận mệnh đã như vậy nàng đành chịu, sau này chỉ cần nghĩ cách mở rộng lợi ích của mình thôi.
Đấu tranh trong lòng một lúc, Tiên Y lại đứng lên, chuyển đồ của Kim Phong Hoa trong tủ quần áo ra, may là đồ hắn rất ít, dù mang toàn bộ đi cũng không ai phát hiện. Nhưng ngoài ý muốn của Tiên Y là Kim Phong Hoa giống loại người tâm lý vặn vẹo, phần lớn không thích người khác xâm phạm lãnh địa của mình, nhưng Kim Phong Hoa lại làm như không hề để ý chuyện nàng vào phòng ngủ của hắn, còn giúp hắn lục tung thu dọn đồ đạc, thật không hiểu nổi rốt cuộc trong lòng hắn có gì.
Lúc đầu Tiên Y đã nắm chắc thời gian để chuẩn bị hành lý, ai ngờ Kim phủ lại xảy ra chuyện phá đám, Tào di nương ưỡn bụng quỳ gối trên đường trở về của Đại lão gia, khóc lê hoa đái vũ*, nghiêng ngả nói Đại phu nhân có ý muốn hại mình, còn đưa hồng hoa* trong thuốc bổ cho Đại lão gia xem. Kết quả Đại lão gia nóng đầu lên, đến chính phòng, bắt người lại đánh trượng, làm cả trên dưới Kim phủ đều bị nhiễu loạn gà bay chó sủa. Chỉ có mấy người sắp rời khỏi phủ như Tiên Y và Kim Phong Hoa đều làm người ngoài cuộc mà xem một trận giống như trò khôi hài này.
*Lê hoa đái vũ: điệu bộ khóc của người con gái đẹp.
*Hồng hoa: nguyên cả cụm của nó là (参红花)dịch ra là saffron tức nhuỵ hoa nghệ tây (chứ không phải là 红花 safflower, tức hồng hoa Tây Tạng, nhiều người nhầm lẫn hai loại này kể cả người bán nếu không hiểu rõ). Nếu các bạn theo dõi các beauty blogger sẽ biết nhuỵ hoa nghệ tây uống dùng để làm đẹp nhưng không nên dùng cho phụ nữ có thai.
Đại phu nhân vốn đã khó chịu vì thời điểm Hàn di nương ra đi không đúng lúc rồi, hiện tại một tiểu thiếp khác lại ngang nhiên vu hãm mình, bà ta muốn giữ cái nhìn của Đại lão gia về mình không tệ thêm nhịn xuống, máu cứ như dồn hết lên đầu nàng. Đại phu nhân chỉ có thể nằm trên nệm đấm chăn, mắng: “Tiện nhân, chỉ là một thiếp thất, thật sự nghĩ chính mình là chủ tử sao? Nhìn đi, chờ ả sinh hài tử xong, dù nam hay nữ ta đều sẽ tặng cho người khác.”
“Phu nhân, thứ cho nô tỳ nói một câu, dù gì cũng là huyết mạch của lão gia, phu nhân không nên vì tức giận mà nói như vậy.” Tằng ma ma vẫy tay cho bọn nha đầu lui hết ra ngoài, một mình ở cùng Đại phu nhân để giảng đạo.
“Cái gì huyết mạch? Từ khi nào Phái quốc chúng ta thừa nhận đám con tiểu thiếp đó, cũng chỉ có những tiểu quốc đang lụn bại mới coi trọng chúng, còn làm ra chuyện ái thiếp diệt thê. Đó là quy củ do tổ tông lập ra, đó là thiết luật không thể vi phạm, sao nào? Lão gia còn tưởng quy định thiên gia hỏng rồi sao?” Đại phu nhân ném gối mềm ra ngoài, vỗ ngực nói không lựa lời.
Tằng ma ma chạy nhanh đến cửa sổ nhìn, lòng còn sợ hãi trở lại cạnh Đại phu nhân, nôn nóng nói: “Phu nhân, lời này không được nói .”
Đại phu nhân tự biết đã lỡ lời, cũng trầm mặc không nói nữa, nhưng dù sao cũng không ngăn được những oan ức trong lòng. Mặc dù Phái quốc có pháp lệnh nghiêm khắc, che chở chính thê, nhưng sao có thể khống chế tâm tư con người bằng pháp lệnh được? Dù chính thê được bảo đảm tôn vinh, có thể kiềm chế thiếp thất, nhưng nếu tâm trượng phu không đặt trên người thì những thứ ấy có lợi gì. Bá tánh còn có trường hợp giết chết con chính thất, làm phu nhân không sinh được đứa con nào, theo quy củ có thể hưu phu nhân đó, còn nếu ngang ngược cho con dòng thứ hưởng danh nghĩa của con dòng thì hoàn toàn tự đánh lên mặt mình, đừng hòng ra cửa, sau này khó mà sống.
“Hảo phu nhân, ngài cũng đừng nghĩ nhiều, chẳng qua là một món đồ chơi, ngài sắp làm bà bà người ta rồi, tội gì chấp nhặt các nàng.” Tằng ma ma đỡ Đại phu nhân ngồi dậy, cầm ly trà lại hầu hạ, nói.
“Ta thật sự nhịn không được cơn tức này.” Đại phu nhân vò khăn tay, đỏ cả mắt.
Nếu là Trần ma ma chắc sẽ dùng biện pháp ở mặt khác mà lén trừng trị Tào di nương, ví như lấy danh dưỡng thai cấm đủ thứ, hoặc là lập ra quy định gì đó ngăn cách Tào di nương và Đại lão gia, mặc kệ thế nào cũng chỉ cần nhịn nhất thời mà thôi. Chờ đến khi Tào di nương sinh hạ hài tử, lúc đó tuỳ ý nhào nặn. Tằng ma ma là người có nội tâm đen tối, lại không nhìn xa được như Trần ma ma, nhìn thấy Đại phu nhân như thế trong lòng bất giác âm thầm vui sướng, trên mặt lại mang ra vài phần hận ý nói: “Nếu nàng ta đã vu khống phu nhân như vậy, hay là phu nhân …”
Đại phu nhân lau khóe mắt, sửng sốt một chút nói: “Ý ngươi là?”
“Nếu nàng ta đã không biết tốt xấu lăn lộn như thế, vậy thì phải cho nàng ta biết hậu quả của việc lăn lộn này một chút.” Thanh âm Tằng ma ma rất nhẹ, làm người nghe cảm thấy lạnh lưng căm căm.
“Sợ là việc đó không ổn lắm.” Đại phu nhân nhớ chuyện lúc trước Trần ma ma từng nói, có một số việc nhỏ tốt nhất là không nên làm, sẽ làm giảm tình cảm giữa bà ta và lão gia.
“Không có gì không ổn cả, dù sao nàng ta đã hoài nghi phu nhân, không bằng chứng thực luôn cho rồi.” Tằng ma ma thấp eo, từng lời nói phảng phất sự dụ hoặc.
“Ngộ nhỡ bị lão gia biết được việc đó.”
“Chuyện này đương nhiên không thể để phu nhân trực tiếp ra tay, viện này không phải còn Liễu di nương sao?” Tằng ma ma thấy Đại phu nhân đã động tâm, nhanh chóng gắp thêm lửa nói.
“Lỡ nàng ta không muốn làm thì sao?” Trần ma ma từng dạy bà ta đạo cân bằng, thật ra hại người cũng vô dụng, vì thế Đại phu nhân cảm thấy chột dạ, không tự giác nghĩ đến thiên lý báo ứng.
“Ai nha, hảo phu nhân của ta, Nhị cô nương đang ở trong tay chúng ta, phu nhân bảo nàng ta làm cái gì, không phải nàng ta sẽ làm ư? Nói gì đi nữa, sao Liễu di nương có thể muốn thấy Tào di nương được tốt đẹp chứ, vậy chẳng bằng phối hợp. Đến lúc đó dù tra ra cái gì, phu nhân chối bỏ sự việc này một cái, sao chúng ta có chuyện gì được?” Tằng ma ma nói ra lý do đã chuẩn bị tốt trong lòng, khoé miệng mang theo tươi cười.
Đại phu nhân nhìn Tằng ma ma mang vẻ mặt đầy tự tin, lòng không khỏi dao động, một ngọn lửa tà ác đốt sạch chút băn khoăn trong ngực bà ta.
Tằng ma ma hầu hạ Đại phu nhân một ngày, buổi tối Đại phu nhân ngủ sớm, Tằng ma ma chưa đến phiên trực đêm, bà ta về nhà sớm, hiện giờ chỗ ở của bà cũng được thay đổi vị trí, ở một mình một viện. Lúc này trời mới vừa tối, Tằng ma ma đi bộ ngang qua hoa viên, không ngờ bị người ta túm vào bên núi đá, Tằng ma ma sợ đến mức muốn kêu to lại bị người đó bịt chặt miệng.
“Ma ma, ma ma là ta.” Người nọ thanh âm run rẩy, nhưng vẫn có thể nghe ra là một cô nương.
Tằng ma ma biết rõ người này, bà đẩy nữ hài đó ra, vốn muốn tát cho nàng ta một cái, sau lại tránh đi, gắt gao bấm nàng ta vài cái, véo đến lúc hai mắt cô nương kia đẫm lệ.
“Đồ chết tiệt, ngươi muốn hù chết ta à!”
Cô nương kia tránh qua một bên đáp: “Nô tỳ không dám, ma ma chớ trách, đều là nô tỳ có lỗi.”
Véo sướng tay, người cũng bớt tức giận, Tằng ma ma nhìn bên ngoài, hạ giọng nói: “Sao ngươi lại tới đây? Có để cho người ta nhìn thấy không?”
Nha đầu đó vội xua tay, nói: “Ta thừa dịp di nương đang ngủ, Tịch Mai tỷ tỷ đi lấy thêm thuốc, không ai thấy cả.”
Tằng ma ma híp mắt nhìn nàng ta chốc lát, tin tưởng nàng ta sẽ không nói dối mới nói: “Về sau để ý một chút, nếu không để cho người khác nhìn thấy, ta cũng không bảo vệ được ngươi.”
“Vâng vâng vâng, ma ma, nô tỳ biết rồi…” Nha đầu kia đứng ở chỗ tối, cắn môi, cuối cùng lấy hết can đảm nói: “Nô tỳ đã hoàn thành việc phu nhân phân phó, ma ma xem…”
Tằng ma ma trong lòng cười nhạo nha đầu này muốn bay lên cành cao, trên mặt lại không có chút gì hiện ra, ngược lại lại lộ bộ mặt hiền từ, kéo bàn tay tinh tế trắng nhỏ của cô nương kia, dỗ dành nói: “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi làm tốt việc của phu nhân, vị trí di nương tương lai ngươi muốn tất nhiên sẽ không chạy đi đâu được, nhưng còn phải từ từ…”
Nha đầu đó biết tin, lòng không đáy muốn hỏi tiếp vài thứ, Tằng ma ma ngậm chặt miệng không nói, chỉ nói nếu có tin sẽ tự thông báo với nàng ta. Nha đầu kia thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể nhịn xuống, đưa vòng tay bạc đưa cho Tằng ma ma. Nhìn bà ta đã nhận lấy, mới thở phào nhẹ nhõm, đi ra khỏi núi đá. Lúc này ánh trăng nhô đầu ra, chiếu rất rõ ràng lên chiếc váy hoa sen màu hồng nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.