Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt
Chương 148: Thật giả bất phân
Trina
19/12/2018
Tân Độ thành
Tiếng cửa "cót két" vang lên cũng không làm người bên trong chú ý. Tên lính tốt hết liếc nhìn hai "pho tượng" sống lại liếc nhìn vào khay đồ đang bưng trên tay. Không nói một lời, hắn nhanh chóng đặt xuống bàn rồi rời đi. Hắn đến và đi rất nhanh, căn bản không thu hút sự chú ý cũng không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Cánh cửa vừa khép lại cả Phúc Hoằng lẫn Phúc Tuần chậm rãi mở mắt ra. Rồi không ai nói với ai bất kỳ câu nào, họ chậm rãi ăn cơm trong im lặng. Tất cả mọi chuyện cho đến giờ này đều diễn ra đúng như kế hoạch. Bước cuối cùng này nhất định phải thành công.
Nhưng mọi việc lại diễn ra không như cả hai đã trù tính.
Ăn được nửa bát cơm một cơn đau quặng thắt nhanh chóng ào đến và mỗi lúc một mạnh khiến Phúc Tuần nôn thốc nôn tháo những gì đã ăn ra ngoài. Mặt mày chàng nhanh chóng chuyển sắc khiến Phúc Hoằng không khỏi thất kinh. Liền tiếp sau đó chàng kêu lên một tiếng rồi ngã vật ra đất. Theo phản xạ tự nhiên, Phúc Hoằng, vội chạy đến đỡ lấy chàng.
_ Phúc Tuẩn! Đệ không sao chứ?
Hơn thở mỗi lúc một trở nên dồn dập sau đó lại mỏng dần và đứt quãng khiến Phúc Hoằng có dự cảm xấu. Đôi mày níu chặt, Phúc Tuần gắng hết sức giữ chặt lấy cánh tay của Tam huynh mình vận dụng hết sức bình sinh, nhanh chóng nói ra mấy chữ:
_ Đừng...đừng để...Vi...Vi Nhi biết!
Chỉ với một câu nói của chàng, Phúc Hoằng lập tức hiểu rõ vấn đề.
Vốn dĩ bọn họ định giả vờ trúng độc rồi tìm cách đem xác Phúc Tuần ra ngoài. Ra được bên ngoài rồi chàng sẽ tập hợp binh sĩ lại mà phản công khiến Hoàng Viêm quốc trở tay không kịp. Nhưng thật không ngờ, quả thật có kẻ rắp tâm hại chàng. Rốt cuộc kẻ đó là ai? Tại sao lại hãm hại Thái tử? Hắn đang mưu tính chuyện gì? Rất nhiều, rất nhiều câu hỏi đồng loạt xuất hiện trong đầu Phúc Hoằng nhưng giờ những điều đó đã không còn quan trọng nữa. Đè nén tầng tầng nghi ngờ của mình xuống, chàng vội hướng ra cửa mà hô hoán.
_ Người đâu! Người đâu! Thái tử bị hạ độc rồi! Mau vào đây! Thái tử bị hạ độc rồi!
Đối với Hoàng Viêm quốc, Phúc Tuần có giá trị lợi dụng rất lớn, giúp bọn chúng không đánh mà vẫn chiếm được thành. Vậy nên bọn chúng sẽ hết sức bảo vệ chàng. Song nếu chàng trong tay chúng mà chết e rằng sẽ đem lại mối nguy hại khôn lường. Quân Tân Thục sẽ không phải vì rắn mất đầu mà loạn mà sẽ là vì Thái tử mà báo thù. Đến khi đó, e rằng cả đại quân Hoàng Viêm quốc sẽ bị nhấn chìm trong biển máu.
Vậy nên sau khi Phúc Hoằng hô hoán, chẳng mấy chốc, Đại Nguyên Soái của Hoàng Viêm quốc, Thái Thúc Khiêm đã vội vàng chạy đến xác nhận thực hư. Sau khi xác nhận Phúc Tuần thực sự bị hạ độc, mặt hắn cắt không còn giọt máu. Thái tử Thục quốc chết, lợi có nhưng hại cũng có. Mặt nào nghiêm trọng hơn, hắn hiểu rõ hơn ai hết.
*
Tiết trời tháng sáu vốn dĩ chẳng dễ chịu gì lại thêm cái tin Thái tử bị hạ độc kia càng khiến cho bầu không khí trong Hoàng cung trở nên ngột ngạt. Tin này đối với cả triều đình là một tin cực kỳ sốc. Dù cho các quan đại thân có đứng về phe nào, cũng không khỏi lo lắng. Bởi điều đó đồng nghĩa với việc Hoàng Viêm quốc đã lộ rõ dã tâm của mình. Bất chấp mọi thủ đoạn hòng thâu tóm cả Thục quốc.
Ngồi trên ngai vàng, Định An Hoàng đế quét mặt nhìn một lượt các quan đại thần đang có mặt trong điện. Ai nấy cũng tỏ ra căng thẳng, lo lắng thấy rõ. Người thì lo cho đại cục, kẻ thì lo cho lợi ích cá nhân. Mỗi người một suy nghĩ, thật khó lòng để nhìn thấu tất cả.
_ Sao vậy?- Ngồi trên cao, chất giọng của Định An Hoàng đế vang lên đầy uy quyền.- Các khanh sao không một ai đứng ra nói cả vậy. Lẽ nào cứ vậy mà để Thái tử bị Hoàng Viêm quốc khi dễ, bất chấp thủ đoạn hay sao?
Bên dưới vẫn lặng ngắt như tờ. bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, ngột ngạt. Các vị đại thần đưa mắt nhìn nhau, trán ai nấy cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi mẹ mồ hôi con. Không một ai dám bước ra càng không một ai dám lên tiếng. Bởi ai cũng biết rõ Ngũ Hoàng tử, đương kim Thái tử là đứa con trai mà Hoàng đế của họ yêu thương nhất. Vì vậy nói bất kỳ điều gì vào lúc này cũng trở nên quá nguy hiểm. Vạn nhất họ không thực hiện được những gì mình nói, e rằng mạng cũng khó lòng bảo toàn.
_ Lẽ nào không tìm ra được cách để chống lại Hoàng Viêm quốc, cứu Thái tử ra để giải độc sao?
Dứt câu, Định An Hoàng đế đứng lên đập bàn cái "rầm".
_ Tảo triều ngày mai, các ngươi phải tìm ra biện pháp cho Trẫm. Dù tốt dù xấu cũng phải có cách.
Nhìn một lượt các vị quan đại thần một lần nữa, Định An Hoàng đế nhanh chóng dời gót, trở về thư phòng. Lửa giận trong người theo đó cũng từ từ lắng xuống nhưng lòng Ngài vẫn không thể nào yên ổn. Chuyện này sao có thể xảy ra? Rõ ràng nhìn từ góc độ nào, Phúc Tuần đối với Hoàng Viêm quốc vẫn là đang có lợi, sao bọn chúng có thể ra tay hạ độc được? Điểm này thật không thích hợp! Trừ phi có ẩn tình bên trong.
_ Hồi Bệ hạ!- Bên ngoài, Ông Tổng quản vọng tiếng vào.
_ Có chuyện gì?
_ Có Giao phi Nương nương cầu kiến ạ.
_ Truyền!
Rất nhanh sau đó bên ngoài truyền vào tiếng bước chân nhẹ nhàng, êm tai. Chẳng mấy chốc, Giao phi đã đến bên cạnh Định An Hoàng đế, chất giọng của bà lộ rõ sự lo lắng.
_ Bệ hạ! Chuyện của Tuần Nhi?
_ Nàng đã nghe được rồi?- Vẫn không quay đầu lại, Định An Hoàng đế nhẹ nhàng hỏi.
Không nói gì, Giao phi lặng lẽ đứng bên cạnh gắng đè sự lo lắng xuống.
_ Nàng yên tâm! Ta nhất định sẽ tìm cách cứu Tuần Nhi.- Chất giọng của Định An Hoàng đế đầy kiên định.
Khẽ mỉm cười, Giao phi nhẹ nhàng "uhm" một tiếng. Cùng lúc đó, bên ngoài Ông Tổng quản cùng một tên nô tài nữa đem vào một kiện tấu chương đặt trên áng.
_ Hoàng thượng! Tấu chương đã đem đến hết rồi ạ.
_ Được rồi! Các ngươi lui ra đi.- Chất giọng của Định An Hoàng đế nhàn nhạt.
Nhìn vào từng kiện, từng kiện tấu chương của các nơi gửi về, lòng Giao phi vừa không khỏi kinh ngạc lại không khỏi lo lắng. Bà luôn biết làm vua của một nước, triều chính luôn bộn bề, tấu chương nhiều vô kể. Nhưng bà không nghĩ rằng tấu chương cần phải phê duyệt trong một ngày lại nhiều đến thế. Trước kia, mỗi lần đến Đại điện, số tấu chương bà nhìn thấy có lẽ chỉ bằng một nửa hoặc ít hơn số này. Kể ra cũng phải! Thời gian trước còn có Phúc Tuần đỡ đần phụ giúp. Nay chàng đang bị Hoàng Viêm quốc bắt làm con tin chưa biết sống chết thế nào, một mình Định An Hoàng đế phải giải quyết tất cả số tấu chương này.
_ Bệ hạ! Đây...đây thật sự là số tấu chương mà người phải phê duyệt trong một ngày sao?
Không nén được, Giao phi lên tiếng hỏi. Chất giọng lộ rõ sự lo lắng. quay về phía áng thư, Định An Hoàng đế chậm rãi gật đầu xác nhận.
_ Tấu chương từ các nơi gửi về tuy có cái không cần phải xử lý gấp nhưng không thể để lâu được. Tuy bên Nội vụ đã phân loại nhưng đa phần ta đều cố gắng xử lý chúng trong một ngày để giải quyết triệt để các vấn đề, không để tồn đọng việc nào.
_ Bệ hạ!- Lẩn khất trong chất giọng của Giao phi là tiếng thở dài đầy lo lắng.
Không nói gì, Định An Hoàng đế chậm rãi buông cánh tay của Giao phi ra rồi tiến về áng thư bắt đầu phê duyệt tấu chương. Các tấu chương đã được sắp xếp theo mức độ khẩn cấp, gấp rút nên tính ra việc phê duyệt cũng không gặp phải vấn đề gì quá lớn chỉ là để giải quyết ổn thỏa vấn đề được nêu trong tấu chương quả thực không phải là việc dễ dàng gì.
Nhìn Định An Hoàng đế lao tâm làm việc như vậy trong lòng Giao phi bỗng lóe lên một suy nghĩ. Sau khi cân nhắc thật kỹ lưỡng, bà nhanh chóng tiến về phía Ngài.
_ Bệ hạ! Thần thiếp có đôi lời không biết còn nên nói hay không?
Đặt bảng tấu chương đang cầm trên tay xuống, Định An Hoàng đế quay về phía Giao phi.
_ Giữa chúng ta còn có điều gì không thể nói được? Có việc gì, nàng cứ nói đi.
_ Vâng! Thần thiếp vốn chỉ là nữ nhân chốn phòng the, không am hiểu cũng không dám can thiệp vào chuyện triều chính. Nhưng nhìn Bệ hạ lao tâm khổ tứ như vậy, thần thiếp thật sự rất đau lòng. Vậy nên...nên...
Chất giọng của Giao phi bỗng trở nên ngập ngừng hẳn.
_ Vậy nên?- Định Anh Hoàng đế cất tiếng hỏi.
Vừa hỏi, Định An Hoàng đế vừa quan sát sắc mặt của Giao phi. Dường như trong lòng Ngài đã đoán ra nữ nhân ngay trước mặt mình muốn nói chuyện gì. Song Ngài vẫn bình tĩnh chờ đợi.
_ Vậy nên...thần thiếp to gan khẩn cầu Bệ hạ chú ý thân thể, giữ gìn sức khỏe. Hãy san sẻ bớt công việc nặng nhọc này cho các vị đại thần cũng như các Hoàng tử.
Đôi mày của Định An Hoàng đế khẽ chau lại. Câu nói cuối cùng của Giao phi đã nói lên trọng tâm vấn đề mà bà muốn nói. Chính là giao bớt phần việc phê duyệt tấu chương cho các Hoàng tử. Nhưng theo lệ, chỉ có Thái tử mới có quyền giúp Hoàng đế phê duyệt tấu chương, còn chỉ có Hoàng tử nào được tín nhiệm mới được phép cùng Hoàng đế nghị sự, thảo luận về tấu chương. Nay Giao phi đưa ra đề nghị này tuy là vì lo lắng cho sức khỏe của Định An Hoàng đế, song vô hình trung lại khiến người ta không khỏi hoài nghi bà có phải đang muốn Phúc Khải tham gia vào việc triều chính, thay thế vị trí Thái tử? Bởi trong số các Hoàng tử còn lại chỉ có Phúc Khải là đủ trưởng thành để lo việc triều chính. Bát Hoàng tử Phúc Tường tình tính phóng khoáng không màn đến việc triều chính bao giờ. Còn các Hoàng tử Cửu Hoàng tử Phúc Quang, Thập Hoàng tử Phúc Lan tuy đã hơn 20 nhưng tính tình vẫn chưa thực sự trưởng thành, cần phải tu dưỡng thêm. Thập nhị Hoàng tử Phúc Thái và Thập Tam Hoàng tử Phúc Hòa vẫn đang tuổi học hành, chưa đủ khả năng để cán đán mọi việc. Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có Phúc Khải là người phù hợp trong việc này.
_ Chuyện này, Trẫm sẽ cân nhắc!- Chất giọng của Định An Hoàng đế trầm lại đôi chút.- Nếu không có việc gì, nàng giúp ta đến Đông cung một chuyến xem tình hình sức khỏe của Thái tử phi thế nào.
Hiểu ẩn ý trong câu nói của Định An Hoàng đế, Giao phi cũng thôi không tiếp tục nữa. Nhưng trong lòng vẫn tràn đầy lo lắng.
_ Thần thiếp đã hiểu! Vậy Hoàng thượng xin cứ làm việc. Thần thiếp cáo lui!
Không nói gì, Định An Hoàng đế chậm rãi gật đầu rồi quay lại với bảng tấu chương. Nhìn Ngài thêm lần nữa, Giao phi nhanh chóng rời đi.
*
Hung tin đương kim Thái tử bị đầu độc sớm đã bay khắp Hoàng cung, không thể nào ngăn chặn được. Vậy nên chẳng mấy chốc Lôi Vi đã biết được chuyện này. Phản ứng đầu tiên của nàng, lẽ dĩ nhiên chính là sự bàng hoàng đến cực độ. Trong lòng nàng là cả một cỗ hỗn loạn, rối ren không thể nào yên được. Qua một khoảng thời gian rất lâu sau đó, nàng mới sực nhớ đến bức thư Phúc Tuần gửi nàng. Gắng suy nghĩ kỹ càng lại, nàng liền biết đây chính là kế hoạch của chàng. Song dù đã cố bình tĩnh nhưng lòng nàng quả thật không thể nào yên ổn được. Bởi vở kịch này thật quá mạo hiểm. Nàng thực sự hy vọng ở nơi đó, chàng không xảy ra điều gì bất trắc. Giờ có lẽ nàng chỉ có thể ngồi đây cầu trời chàng nơi đó bình yên.
_ Tiểu Khổng Tử!- Tiến về phía cửa, Lôi Vi cất tiếng gọi.
Chẳng mấy chốc sau đó, Tiểu Khổng Tử đã có mặt trong phòng.
_ Gọi Trần Thái y đến cho ta.
Nghe Lôi Vi nói, Tiểu Khổng Tử không khỏi tái mét mặt mày.
_ Thái tử phi! Người có chỗ nào không khỏe ạ?
_ Ngươi cứ gọi đi! Cứ nói với Trần Thái y, Thái tử phi nghe được hung tin bị động đến thai khí nên bất tỉnh nhân sự rồi.
Càng nghe Tiểu Khổng Tử càng cảm thấy hoang mang. Thế nhưng với kinh nghiệm theo hầu chủ tử của mình hắn phần nào đoán ra được dụng ý của nàng. Bởi từ khi nghe được tin Thái tử bị hạ độc đến giờ chỉ có Đông cung này là im ắng nhất. Vì Hoàng thượng sớm đã phong tỏa tin tức, không có nó bay tới Đông cung. Nay Thái tử phi lại làm một phen kinh động như vậy nhất định sẽ rung động đến cả Hoàng thất. Tin này mà truyền đến Hoàng Viêm quốc, bọn họ nhất định cắt không còn giọt máu. Bởi cùng một lúc bọn chúng xem như hại đến ba mạng người. Các tướng lĩnh sẽ lợi dụng điều này tìm cách nâng cao sĩ khí của quân lính, đến khi đó Hoàng Viêm quốc sẽ phải nơm nớp lo sợ một phen.
_ Khoan đã!
Vốn định chạy ra ngoài ngay lập tức Tiểu Khổng Tử bị Lôi Vi gọi giật lại. Theo sự ra hiệu của nàng, hắn nhanh chóng tiến lại gần. Nàng nói đến đâu, hắn gật đầu đến đó.
_ Nhớ, phải làm nên cảnh gà bay chó chạy cho ta.
_ Vâng!
Dứt câu hắn lập tức chạy ra ngoài. Vừa chạy hắn vừa hô hoán. Chẳng mấy chốc đám người hầu tại Túc Duyên các đã nháo nhào chạy lại. Tuy nàng chỉ là con dâu của Hoàng thất nhưng nói gì, nàng vẫn là Thái tử phi của một nước nên số lượng người theo hầu nàng cũng nhiều hơn so với các phi tử khác của Phúc Tuần. Mặc dù số người không thể sánh bằng số người theo hầu của một phi tần của Định An Hoàng đế nhưng cũng đủ để giúp nàng diễn một vở đại náo kịch.
Chẳng mấy chốc tin Thái tử phi bị động thai khi đã truyền tới tất cả mọi ngóc ngách của Hoàng cung khiến Hoàng thượng, Giao phi, Lệ phi thậm chí đám phi tử của Phúc Tuần vốn có ác cảm với nàng nhanh chóng có mặt tại Túc Duyên các. Cũng may, Tiểu Khổng Tử mời được Trần Thái y đến sớm để nàng bàn kế với ông ta nên mọi việc diễn ra khá thuận lợi. Chỉ có điều phải nhắm mắt nằm im một chỗ như vậy trong một khoảng thời gian dài thực sự khiến nàng cảm thấy có chút bất mãn. May thay Trần Thái y hiểu được điều này nên đã tìm cách cho mọi người tạm tránh đi. Đợi đến lúc này, Tiểu Khổng Tử mới lén đem đồ ăn đến cho nàng.
_ Nương nương! Mọi người đã ra ngoài cả rồi. Người mau dậy ăn chút đồ đi.
Nghe Tiểu Khổng Tử nói, Lôi Vi mới chậm rãi hé mắt ra nhìn. Đến khi chắc chắn trong phòng không có ai khác ngoài hắn, nàng mới ngồi dậy và bắt đầu ăn.
_ Nương nương!
_ Suỵt!- Vừa ăn, Lôi Vi vừa ra hiệu cho hắn im lặng.
_ Vất vả cho Người rồi.- Tiểu Khổng Tử giảm nhỏ âm lượng xuống hết mức.
Không nói gì, Lôi Vi chỉ mỉm cười rồi lắc đầu. Trước kia mỗi lần đọc tiểu thuyết hay xem phim ngôn tình, nàng đều cảm thấy nữ nhân tại sao lại phải hy sinh và chịu uất ức quá nhiều như vậy. Dù cho họ chẳng làm điều gì sai trái trong mắt mọi người thậm chí cả nam nhân, họ vẫn là những người đáng khinh. Thì ra không phải là họ yếu đuối, không có khả năng phản kháng để bảo vệ bản thân. Mà đó là bởi vì yêu! Bởi vì yêu nên họ mới chịu đựng như vậy những mong người họ yêu thương được an yên. Nàng từ trước đến nay tuy bị người khác tính kế này nọ nhưng chưa từng phải chịu đựng sự ủy khuất như họ song nếu không phải vì yêu Phúc Tuần e rằng nàng đã không thể đi được một chặng đường dài đến thế. Vậy nên, nàng nhất định phải đứng vững để giúp đỡ Phúc Tuần đăng cơ.
Đặt cái chén không vào khay, Lôi Vi ra hiệu cho Tiểu Khổng Tử lui ra. Tuy đã nằm cả một buổi chiều song trong người vẫn không tránh khỏi mệt mỏi. Bởi nguyên một buổi chiều ấy nàng chỉ nằm có đúng một tư thế để tránh mọi người phát hiện. Vậy nên về căn bản, nàng không hề thoải mái chút nào.
Thế nhưng, còn chưa kịp nằm xuống, cánh cửa đã bật mở khiến Lôi Vi không khỏi hốt hoảng quay đầu lại nhìn.
Ngọc Nhạn chậm rãi bước vào với gương mặt không chút cảm xúc. Khi tiến lại gần Lôi Vi, đôi môi nàng ta hơi cong lên tạo thành một nụ cười sắc nhọn.
_ Quả nhiên là như vậy!- Chất giọng của Ngọc Nhạn nhàn nhạt, không lộ ra bất kỳ điều gì.
Chỉ với một câu nói của Ngọc Nhạn, Lôi Vi lập tức hiểu ra được, nàng Công chúa này đã phát hiện ra mình giả ngất xỉu. Vậy...những người còn lại...
_ Người...Người...
_ Thái tử phi yên tâm! Mọi người đã về cả rồi nên vẫn chưa có ai phát hiện ra Người hù họ một phen cả.
Nghe Ngọc Nhạn nói vậy, Lôi Vi mới chậm rãi thở phào nhẹ nhỏm. Quay sang nhìn Tiểu Khổng Tử lúc này vẫn đang quỳ mọp dưới đất nàng ra lệnh cho hắn lui ra rồi quay trở lại nhìn nàng ta với đôi mắt điềm tĩnh, chờ đợi động thái tiếp theo của nàng ta.
_ Người hẳn hiểu rõ cảnh tượng gà bay chó chạy mà bản thân gây ra sẽ gây nên chuyện như thế nào phải không?
_ Ta đương nhiên hiểu rõ!- Lôi Vi điềm tĩnh trả lời.
_ Vậy thì tốt! Nhưng để ta nhắc cho Người nhớ, địch thủ chính của chúng ta là kẻ đang nấp trong bóng tối trong Hoàng cung. Vậy nên, Người phải hết sức cẩn thận đề phòng. Đừng để người đó thuận lợi ra tay hại chết hài tử trong bụng Người.
Từng câu, từng chữ của Ngọc Nhạn khiến Lôi Vi không khỏi thất kinh. Phải gắng lắm nàng mới không để bản thân mình run lên vì sợ hãi và hoảng loạn.
_ Người có ý gì?
_ Ta đã nói với Người rồi!- Chất giọng của Ngọc Nhạn vẫn nhàn nhạt.- Tuy Thái tử đang bị giam nhưng bởi Người đang mang long chủng nên địa vị mới được đảm bảo. Vì vậy, sẽ có không ít kẻ nhằm vào mẫu tử Người để căn cớ đó bị quật ngã. Đến khi chuyện xảy ra, đừng nói đến Thái tử mà ngay cả mạng của mình, Người cũng không giữ được. Vậy nên nếu Người cứ tiếp tục giả vờ như thế sẽ có kẻ nhân cơ hội mà ra tay.
_ Có phải Người đã biết được điều gì?
Trong mơ hồ, Lôi Vi dường như cảm nhận được Ngọc Nhạn biết được điều gì đó mà nàng không biết.
_ Ta cái gì cũng không biết. Ta chỉ biết trong cung có rất nhiều trò như thế này! Vậy nên Người hãy cẩn thận mà đề phòng. Bằng không...ta sẽ tính sổ với Người!
Dứt câu, Ngọc Nhạn quay người dời đi để lại cho Lôi Vi một đống suy nghĩ ngổng ngang và lo sợ. Bất tri bất giác nàng đã đưa tay lên giữ chặt lấy bụng mình từ lúc nào không hay. Nơi này quả thực đáng sợ! Ngay cả một đứa trẻ còn chưa ra đời bọn họ cũng không nương tay. Những điều này nàng vốn đã biết cũng đã bảo người trong Túc Duyên các đề phòng trước sau nhưng nghe lời từ chính người trong cuộc nói ra nàng vẫn không khỏi cảm thấy bất an.
*
Thận trọng bước từng bước mem theo bức tường thành, Đồng Vũ nhẹ nhàng nghiêng người qua một bên rồi nhìn về phía sau. Tên cung thủ Lôi Vi nhờ chàng đi tìm, Hạng Khắc đang nhét một bức thư vào chân của chim bồ câu rồi thả nó bay đi. Nhìn lên bầu trời, xác định hướng bay của chim, đợi sau khi tên cung thủ rời đi, chàng nhanh chóng dùng khinh công đuổi theo con chim bồ câu kia.
Ban ngày ban mặt dùng khinh công để đuổi theo một con chim bồ câu quả thực nực cười. Song ngoài cách này ra, Đồng Vũ quả thật nghĩ không ra cách nào hay hơn. Vậy nên điều quan trọng nhất bây giờ chính là không để người khác phát hiện ra chàng. Không chỉ đơn giản sẽ bị mọi người cười nhạo mà còn bị kẻ địch chú ý tới. Đến khi đó, e rằng không chỉ bản thân chàng sẽ gặp phiềm phức.
Đáp xuống một cành cây thấp, chàng không khỏi ngạc nhiên khi nơi chim bồ câu bay tới nằm ngay bên trong Hoàng cung. Càng ngạc nhiên hơn khi cánh chim bay về phía hậu cung của Định An Hoàng đế. Chàng thật muốn đuổi theo con chim đó để xem thử nó rốt cuộc bay vào cung nào. Nhưng nếu làm vậy quả thật quá liều lĩnh. Đả thảo kinh xà [1]! Đến khi đó hậu quả khôn lường.
Xem ra đối thủ của bọn họ là một trong các vị cung phi của nơi này. Chàng thật không biết, Lôi Vi đã hiểu rõ sự tình hay chưa. Bởi tình huống hiện giờ của nàng thực sự là ngàn cân treo sợi tóc khi kẻ địch có thể ra tay hãm hại nàng và hài tử bất kỳ lúc nào. Hiện giờ chàng đã là Vệ úy, có thể tự do ra vào cung cấm hơn so với trước kia. Nhưng chàng vẫn không cảm thấy yên tâm khi không thể lui tới Đông cung thường xuyên được. Nhất định! Chàng nhất định phải tìm ra biện pháp để có thể ở bên cạnh Lôi Vi nhiều nhất có thể, bảo vệ mẫu tử nàng bình an.
-----------------------------
[1] Đả thảo kinh xà: đánh cỏ động rắn nhưng ở Việt Nam lại dịch thành "đánh rắn động cỏ".
Tiếng cửa "cót két" vang lên cũng không làm người bên trong chú ý. Tên lính tốt hết liếc nhìn hai "pho tượng" sống lại liếc nhìn vào khay đồ đang bưng trên tay. Không nói một lời, hắn nhanh chóng đặt xuống bàn rồi rời đi. Hắn đến và đi rất nhanh, căn bản không thu hút sự chú ý cũng không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Cánh cửa vừa khép lại cả Phúc Hoằng lẫn Phúc Tuần chậm rãi mở mắt ra. Rồi không ai nói với ai bất kỳ câu nào, họ chậm rãi ăn cơm trong im lặng. Tất cả mọi chuyện cho đến giờ này đều diễn ra đúng như kế hoạch. Bước cuối cùng này nhất định phải thành công.
Nhưng mọi việc lại diễn ra không như cả hai đã trù tính.
Ăn được nửa bát cơm một cơn đau quặng thắt nhanh chóng ào đến và mỗi lúc một mạnh khiến Phúc Tuần nôn thốc nôn tháo những gì đã ăn ra ngoài. Mặt mày chàng nhanh chóng chuyển sắc khiến Phúc Hoằng không khỏi thất kinh. Liền tiếp sau đó chàng kêu lên một tiếng rồi ngã vật ra đất. Theo phản xạ tự nhiên, Phúc Hoằng, vội chạy đến đỡ lấy chàng.
_ Phúc Tuẩn! Đệ không sao chứ?
Hơn thở mỗi lúc một trở nên dồn dập sau đó lại mỏng dần và đứt quãng khiến Phúc Hoằng có dự cảm xấu. Đôi mày níu chặt, Phúc Tuần gắng hết sức giữ chặt lấy cánh tay của Tam huynh mình vận dụng hết sức bình sinh, nhanh chóng nói ra mấy chữ:
_ Đừng...đừng để...Vi...Vi Nhi biết!
Chỉ với một câu nói của chàng, Phúc Hoằng lập tức hiểu rõ vấn đề.
Vốn dĩ bọn họ định giả vờ trúng độc rồi tìm cách đem xác Phúc Tuần ra ngoài. Ra được bên ngoài rồi chàng sẽ tập hợp binh sĩ lại mà phản công khiến Hoàng Viêm quốc trở tay không kịp. Nhưng thật không ngờ, quả thật có kẻ rắp tâm hại chàng. Rốt cuộc kẻ đó là ai? Tại sao lại hãm hại Thái tử? Hắn đang mưu tính chuyện gì? Rất nhiều, rất nhiều câu hỏi đồng loạt xuất hiện trong đầu Phúc Hoằng nhưng giờ những điều đó đã không còn quan trọng nữa. Đè nén tầng tầng nghi ngờ của mình xuống, chàng vội hướng ra cửa mà hô hoán.
_ Người đâu! Người đâu! Thái tử bị hạ độc rồi! Mau vào đây! Thái tử bị hạ độc rồi!
Đối với Hoàng Viêm quốc, Phúc Tuần có giá trị lợi dụng rất lớn, giúp bọn chúng không đánh mà vẫn chiếm được thành. Vậy nên bọn chúng sẽ hết sức bảo vệ chàng. Song nếu chàng trong tay chúng mà chết e rằng sẽ đem lại mối nguy hại khôn lường. Quân Tân Thục sẽ không phải vì rắn mất đầu mà loạn mà sẽ là vì Thái tử mà báo thù. Đến khi đó, e rằng cả đại quân Hoàng Viêm quốc sẽ bị nhấn chìm trong biển máu.
Vậy nên sau khi Phúc Hoằng hô hoán, chẳng mấy chốc, Đại Nguyên Soái của Hoàng Viêm quốc, Thái Thúc Khiêm đã vội vàng chạy đến xác nhận thực hư. Sau khi xác nhận Phúc Tuần thực sự bị hạ độc, mặt hắn cắt không còn giọt máu. Thái tử Thục quốc chết, lợi có nhưng hại cũng có. Mặt nào nghiêm trọng hơn, hắn hiểu rõ hơn ai hết.
*
Tiết trời tháng sáu vốn dĩ chẳng dễ chịu gì lại thêm cái tin Thái tử bị hạ độc kia càng khiến cho bầu không khí trong Hoàng cung trở nên ngột ngạt. Tin này đối với cả triều đình là một tin cực kỳ sốc. Dù cho các quan đại thân có đứng về phe nào, cũng không khỏi lo lắng. Bởi điều đó đồng nghĩa với việc Hoàng Viêm quốc đã lộ rõ dã tâm của mình. Bất chấp mọi thủ đoạn hòng thâu tóm cả Thục quốc.
Ngồi trên ngai vàng, Định An Hoàng đế quét mặt nhìn một lượt các quan đại thần đang có mặt trong điện. Ai nấy cũng tỏ ra căng thẳng, lo lắng thấy rõ. Người thì lo cho đại cục, kẻ thì lo cho lợi ích cá nhân. Mỗi người một suy nghĩ, thật khó lòng để nhìn thấu tất cả.
_ Sao vậy?- Ngồi trên cao, chất giọng của Định An Hoàng đế vang lên đầy uy quyền.- Các khanh sao không một ai đứng ra nói cả vậy. Lẽ nào cứ vậy mà để Thái tử bị Hoàng Viêm quốc khi dễ, bất chấp thủ đoạn hay sao?
Bên dưới vẫn lặng ngắt như tờ. bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, ngột ngạt. Các vị đại thần đưa mắt nhìn nhau, trán ai nấy cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi mẹ mồ hôi con. Không một ai dám bước ra càng không một ai dám lên tiếng. Bởi ai cũng biết rõ Ngũ Hoàng tử, đương kim Thái tử là đứa con trai mà Hoàng đế của họ yêu thương nhất. Vì vậy nói bất kỳ điều gì vào lúc này cũng trở nên quá nguy hiểm. Vạn nhất họ không thực hiện được những gì mình nói, e rằng mạng cũng khó lòng bảo toàn.
_ Lẽ nào không tìm ra được cách để chống lại Hoàng Viêm quốc, cứu Thái tử ra để giải độc sao?
Dứt câu, Định An Hoàng đế đứng lên đập bàn cái "rầm".
_ Tảo triều ngày mai, các ngươi phải tìm ra biện pháp cho Trẫm. Dù tốt dù xấu cũng phải có cách.
Nhìn một lượt các vị quan đại thần một lần nữa, Định An Hoàng đế nhanh chóng dời gót, trở về thư phòng. Lửa giận trong người theo đó cũng từ từ lắng xuống nhưng lòng Ngài vẫn không thể nào yên ổn. Chuyện này sao có thể xảy ra? Rõ ràng nhìn từ góc độ nào, Phúc Tuần đối với Hoàng Viêm quốc vẫn là đang có lợi, sao bọn chúng có thể ra tay hạ độc được? Điểm này thật không thích hợp! Trừ phi có ẩn tình bên trong.
_ Hồi Bệ hạ!- Bên ngoài, Ông Tổng quản vọng tiếng vào.
_ Có chuyện gì?
_ Có Giao phi Nương nương cầu kiến ạ.
_ Truyền!
Rất nhanh sau đó bên ngoài truyền vào tiếng bước chân nhẹ nhàng, êm tai. Chẳng mấy chốc, Giao phi đã đến bên cạnh Định An Hoàng đế, chất giọng của bà lộ rõ sự lo lắng.
_ Bệ hạ! Chuyện của Tuần Nhi?
_ Nàng đã nghe được rồi?- Vẫn không quay đầu lại, Định An Hoàng đế nhẹ nhàng hỏi.
Không nói gì, Giao phi lặng lẽ đứng bên cạnh gắng đè sự lo lắng xuống.
_ Nàng yên tâm! Ta nhất định sẽ tìm cách cứu Tuần Nhi.- Chất giọng của Định An Hoàng đế đầy kiên định.
Khẽ mỉm cười, Giao phi nhẹ nhàng "uhm" một tiếng. Cùng lúc đó, bên ngoài Ông Tổng quản cùng một tên nô tài nữa đem vào một kiện tấu chương đặt trên áng.
_ Hoàng thượng! Tấu chương đã đem đến hết rồi ạ.
_ Được rồi! Các ngươi lui ra đi.- Chất giọng của Định An Hoàng đế nhàn nhạt.
Nhìn vào từng kiện, từng kiện tấu chương của các nơi gửi về, lòng Giao phi vừa không khỏi kinh ngạc lại không khỏi lo lắng. Bà luôn biết làm vua của một nước, triều chính luôn bộn bề, tấu chương nhiều vô kể. Nhưng bà không nghĩ rằng tấu chương cần phải phê duyệt trong một ngày lại nhiều đến thế. Trước kia, mỗi lần đến Đại điện, số tấu chương bà nhìn thấy có lẽ chỉ bằng một nửa hoặc ít hơn số này. Kể ra cũng phải! Thời gian trước còn có Phúc Tuần đỡ đần phụ giúp. Nay chàng đang bị Hoàng Viêm quốc bắt làm con tin chưa biết sống chết thế nào, một mình Định An Hoàng đế phải giải quyết tất cả số tấu chương này.
_ Bệ hạ! Đây...đây thật sự là số tấu chương mà người phải phê duyệt trong một ngày sao?
Không nén được, Giao phi lên tiếng hỏi. Chất giọng lộ rõ sự lo lắng. quay về phía áng thư, Định An Hoàng đế chậm rãi gật đầu xác nhận.
_ Tấu chương từ các nơi gửi về tuy có cái không cần phải xử lý gấp nhưng không thể để lâu được. Tuy bên Nội vụ đã phân loại nhưng đa phần ta đều cố gắng xử lý chúng trong một ngày để giải quyết triệt để các vấn đề, không để tồn đọng việc nào.
_ Bệ hạ!- Lẩn khất trong chất giọng của Giao phi là tiếng thở dài đầy lo lắng.
Không nói gì, Định An Hoàng đế chậm rãi buông cánh tay của Giao phi ra rồi tiến về áng thư bắt đầu phê duyệt tấu chương. Các tấu chương đã được sắp xếp theo mức độ khẩn cấp, gấp rút nên tính ra việc phê duyệt cũng không gặp phải vấn đề gì quá lớn chỉ là để giải quyết ổn thỏa vấn đề được nêu trong tấu chương quả thực không phải là việc dễ dàng gì.
Nhìn Định An Hoàng đế lao tâm làm việc như vậy trong lòng Giao phi bỗng lóe lên một suy nghĩ. Sau khi cân nhắc thật kỹ lưỡng, bà nhanh chóng tiến về phía Ngài.
_ Bệ hạ! Thần thiếp có đôi lời không biết còn nên nói hay không?
Đặt bảng tấu chương đang cầm trên tay xuống, Định An Hoàng đế quay về phía Giao phi.
_ Giữa chúng ta còn có điều gì không thể nói được? Có việc gì, nàng cứ nói đi.
_ Vâng! Thần thiếp vốn chỉ là nữ nhân chốn phòng the, không am hiểu cũng không dám can thiệp vào chuyện triều chính. Nhưng nhìn Bệ hạ lao tâm khổ tứ như vậy, thần thiếp thật sự rất đau lòng. Vậy nên...nên...
Chất giọng của Giao phi bỗng trở nên ngập ngừng hẳn.
_ Vậy nên?- Định Anh Hoàng đế cất tiếng hỏi.
Vừa hỏi, Định An Hoàng đế vừa quan sát sắc mặt của Giao phi. Dường như trong lòng Ngài đã đoán ra nữ nhân ngay trước mặt mình muốn nói chuyện gì. Song Ngài vẫn bình tĩnh chờ đợi.
_ Vậy nên...thần thiếp to gan khẩn cầu Bệ hạ chú ý thân thể, giữ gìn sức khỏe. Hãy san sẻ bớt công việc nặng nhọc này cho các vị đại thần cũng như các Hoàng tử.
Đôi mày của Định An Hoàng đế khẽ chau lại. Câu nói cuối cùng của Giao phi đã nói lên trọng tâm vấn đề mà bà muốn nói. Chính là giao bớt phần việc phê duyệt tấu chương cho các Hoàng tử. Nhưng theo lệ, chỉ có Thái tử mới có quyền giúp Hoàng đế phê duyệt tấu chương, còn chỉ có Hoàng tử nào được tín nhiệm mới được phép cùng Hoàng đế nghị sự, thảo luận về tấu chương. Nay Giao phi đưa ra đề nghị này tuy là vì lo lắng cho sức khỏe của Định An Hoàng đế, song vô hình trung lại khiến người ta không khỏi hoài nghi bà có phải đang muốn Phúc Khải tham gia vào việc triều chính, thay thế vị trí Thái tử? Bởi trong số các Hoàng tử còn lại chỉ có Phúc Khải là đủ trưởng thành để lo việc triều chính. Bát Hoàng tử Phúc Tường tình tính phóng khoáng không màn đến việc triều chính bao giờ. Còn các Hoàng tử Cửu Hoàng tử Phúc Quang, Thập Hoàng tử Phúc Lan tuy đã hơn 20 nhưng tính tình vẫn chưa thực sự trưởng thành, cần phải tu dưỡng thêm. Thập nhị Hoàng tử Phúc Thái và Thập Tam Hoàng tử Phúc Hòa vẫn đang tuổi học hành, chưa đủ khả năng để cán đán mọi việc. Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có Phúc Khải là người phù hợp trong việc này.
_ Chuyện này, Trẫm sẽ cân nhắc!- Chất giọng của Định An Hoàng đế trầm lại đôi chút.- Nếu không có việc gì, nàng giúp ta đến Đông cung một chuyến xem tình hình sức khỏe của Thái tử phi thế nào.
Hiểu ẩn ý trong câu nói của Định An Hoàng đế, Giao phi cũng thôi không tiếp tục nữa. Nhưng trong lòng vẫn tràn đầy lo lắng.
_ Thần thiếp đã hiểu! Vậy Hoàng thượng xin cứ làm việc. Thần thiếp cáo lui!
Không nói gì, Định An Hoàng đế chậm rãi gật đầu rồi quay lại với bảng tấu chương. Nhìn Ngài thêm lần nữa, Giao phi nhanh chóng rời đi.
*
Hung tin đương kim Thái tử bị đầu độc sớm đã bay khắp Hoàng cung, không thể nào ngăn chặn được. Vậy nên chẳng mấy chốc Lôi Vi đã biết được chuyện này. Phản ứng đầu tiên của nàng, lẽ dĩ nhiên chính là sự bàng hoàng đến cực độ. Trong lòng nàng là cả một cỗ hỗn loạn, rối ren không thể nào yên được. Qua một khoảng thời gian rất lâu sau đó, nàng mới sực nhớ đến bức thư Phúc Tuần gửi nàng. Gắng suy nghĩ kỹ càng lại, nàng liền biết đây chính là kế hoạch của chàng. Song dù đã cố bình tĩnh nhưng lòng nàng quả thật không thể nào yên ổn được. Bởi vở kịch này thật quá mạo hiểm. Nàng thực sự hy vọng ở nơi đó, chàng không xảy ra điều gì bất trắc. Giờ có lẽ nàng chỉ có thể ngồi đây cầu trời chàng nơi đó bình yên.
_ Tiểu Khổng Tử!- Tiến về phía cửa, Lôi Vi cất tiếng gọi.
Chẳng mấy chốc sau đó, Tiểu Khổng Tử đã có mặt trong phòng.
_ Gọi Trần Thái y đến cho ta.
Nghe Lôi Vi nói, Tiểu Khổng Tử không khỏi tái mét mặt mày.
_ Thái tử phi! Người có chỗ nào không khỏe ạ?
_ Ngươi cứ gọi đi! Cứ nói với Trần Thái y, Thái tử phi nghe được hung tin bị động đến thai khí nên bất tỉnh nhân sự rồi.
Càng nghe Tiểu Khổng Tử càng cảm thấy hoang mang. Thế nhưng với kinh nghiệm theo hầu chủ tử của mình hắn phần nào đoán ra được dụng ý của nàng. Bởi từ khi nghe được tin Thái tử bị hạ độc đến giờ chỉ có Đông cung này là im ắng nhất. Vì Hoàng thượng sớm đã phong tỏa tin tức, không có nó bay tới Đông cung. Nay Thái tử phi lại làm một phen kinh động như vậy nhất định sẽ rung động đến cả Hoàng thất. Tin này mà truyền đến Hoàng Viêm quốc, bọn họ nhất định cắt không còn giọt máu. Bởi cùng một lúc bọn chúng xem như hại đến ba mạng người. Các tướng lĩnh sẽ lợi dụng điều này tìm cách nâng cao sĩ khí của quân lính, đến khi đó Hoàng Viêm quốc sẽ phải nơm nớp lo sợ một phen.
_ Khoan đã!
Vốn định chạy ra ngoài ngay lập tức Tiểu Khổng Tử bị Lôi Vi gọi giật lại. Theo sự ra hiệu của nàng, hắn nhanh chóng tiến lại gần. Nàng nói đến đâu, hắn gật đầu đến đó.
_ Nhớ, phải làm nên cảnh gà bay chó chạy cho ta.
_ Vâng!
Dứt câu hắn lập tức chạy ra ngoài. Vừa chạy hắn vừa hô hoán. Chẳng mấy chốc đám người hầu tại Túc Duyên các đã nháo nhào chạy lại. Tuy nàng chỉ là con dâu của Hoàng thất nhưng nói gì, nàng vẫn là Thái tử phi của một nước nên số lượng người theo hầu nàng cũng nhiều hơn so với các phi tử khác của Phúc Tuần. Mặc dù số người không thể sánh bằng số người theo hầu của một phi tần của Định An Hoàng đế nhưng cũng đủ để giúp nàng diễn một vở đại náo kịch.
Chẳng mấy chốc tin Thái tử phi bị động thai khi đã truyền tới tất cả mọi ngóc ngách của Hoàng cung khiến Hoàng thượng, Giao phi, Lệ phi thậm chí đám phi tử của Phúc Tuần vốn có ác cảm với nàng nhanh chóng có mặt tại Túc Duyên các. Cũng may, Tiểu Khổng Tử mời được Trần Thái y đến sớm để nàng bàn kế với ông ta nên mọi việc diễn ra khá thuận lợi. Chỉ có điều phải nhắm mắt nằm im một chỗ như vậy trong một khoảng thời gian dài thực sự khiến nàng cảm thấy có chút bất mãn. May thay Trần Thái y hiểu được điều này nên đã tìm cách cho mọi người tạm tránh đi. Đợi đến lúc này, Tiểu Khổng Tử mới lén đem đồ ăn đến cho nàng.
_ Nương nương! Mọi người đã ra ngoài cả rồi. Người mau dậy ăn chút đồ đi.
Nghe Tiểu Khổng Tử nói, Lôi Vi mới chậm rãi hé mắt ra nhìn. Đến khi chắc chắn trong phòng không có ai khác ngoài hắn, nàng mới ngồi dậy và bắt đầu ăn.
_ Nương nương!
_ Suỵt!- Vừa ăn, Lôi Vi vừa ra hiệu cho hắn im lặng.
_ Vất vả cho Người rồi.- Tiểu Khổng Tử giảm nhỏ âm lượng xuống hết mức.
Không nói gì, Lôi Vi chỉ mỉm cười rồi lắc đầu. Trước kia mỗi lần đọc tiểu thuyết hay xem phim ngôn tình, nàng đều cảm thấy nữ nhân tại sao lại phải hy sinh và chịu uất ức quá nhiều như vậy. Dù cho họ chẳng làm điều gì sai trái trong mắt mọi người thậm chí cả nam nhân, họ vẫn là những người đáng khinh. Thì ra không phải là họ yếu đuối, không có khả năng phản kháng để bảo vệ bản thân. Mà đó là bởi vì yêu! Bởi vì yêu nên họ mới chịu đựng như vậy những mong người họ yêu thương được an yên. Nàng từ trước đến nay tuy bị người khác tính kế này nọ nhưng chưa từng phải chịu đựng sự ủy khuất như họ song nếu không phải vì yêu Phúc Tuần e rằng nàng đã không thể đi được một chặng đường dài đến thế. Vậy nên, nàng nhất định phải đứng vững để giúp đỡ Phúc Tuần đăng cơ.
Đặt cái chén không vào khay, Lôi Vi ra hiệu cho Tiểu Khổng Tử lui ra. Tuy đã nằm cả một buổi chiều song trong người vẫn không tránh khỏi mệt mỏi. Bởi nguyên một buổi chiều ấy nàng chỉ nằm có đúng một tư thế để tránh mọi người phát hiện. Vậy nên về căn bản, nàng không hề thoải mái chút nào.
Thế nhưng, còn chưa kịp nằm xuống, cánh cửa đã bật mở khiến Lôi Vi không khỏi hốt hoảng quay đầu lại nhìn.
Ngọc Nhạn chậm rãi bước vào với gương mặt không chút cảm xúc. Khi tiến lại gần Lôi Vi, đôi môi nàng ta hơi cong lên tạo thành một nụ cười sắc nhọn.
_ Quả nhiên là như vậy!- Chất giọng của Ngọc Nhạn nhàn nhạt, không lộ ra bất kỳ điều gì.
Chỉ với một câu nói của Ngọc Nhạn, Lôi Vi lập tức hiểu ra được, nàng Công chúa này đã phát hiện ra mình giả ngất xỉu. Vậy...những người còn lại...
_ Người...Người...
_ Thái tử phi yên tâm! Mọi người đã về cả rồi nên vẫn chưa có ai phát hiện ra Người hù họ một phen cả.
Nghe Ngọc Nhạn nói vậy, Lôi Vi mới chậm rãi thở phào nhẹ nhỏm. Quay sang nhìn Tiểu Khổng Tử lúc này vẫn đang quỳ mọp dưới đất nàng ra lệnh cho hắn lui ra rồi quay trở lại nhìn nàng ta với đôi mắt điềm tĩnh, chờ đợi động thái tiếp theo của nàng ta.
_ Người hẳn hiểu rõ cảnh tượng gà bay chó chạy mà bản thân gây ra sẽ gây nên chuyện như thế nào phải không?
_ Ta đương nhiên hiểu rõ!- Lôi Vi điềm tĩnh trả lời.
_ Vậy thì tốt! Nhưng để ta nhắc cho Người nhớ, địch thủ chính của chúng ta là kẻ đang nấp trong bóng tối trong Hoàng cung. Vậy nên, Người phải hết sức cẩn thận đề phòng. Đừng để người đó thuận lợi ra tay hại chết hài tử trong bụng Người.
Từng câu, từng chữ của Ngọc Nhạn khiến Lôi Vi không khỏi thất kinh. Phải gắng lắm nàng mới không để bản thân mình run lên vì sợ hãi và hoảng loạn.
_ Người có ý gì?
_ Ta đã nói với Người rồi!- Chất giọng của Ngọc Nhạn vẫn nhàn nhạt.- Tuy Thái tử đang bị giam nhưng bởi Người đang mang long chủng nên địa vị mới được đảm bảo. Vì vậy, sẽ có không ít kẻ nhằm vào mẫu tử Người để căn cớ đó bị quật ngã. Đến khi chuyện xảy ra, đừng nói đến Thái tử mà ngay cả mạng của mình, Người cũng không giữ được. Vậy nên nếu Người cứ tiếp tục giả vờ như thế sẽ có kẻ nhân cơ hội mà ra tay.
_ Có phải Người đã biết được điều gì?
Trong mơ hồ, Lôi Vi dường như cảm nhận được Ngọc Nhạn biết được điều gì đó mà nàng không biết.
_ Ta cái gì cũng không biết. Ta chỉ biết trong cung có rất nhiều trò như thế này! Vậy nên Người hãy cẩn thận mà đề phòng. Bằng không...ta sẽ tính sổ với Người!
Dứt câu, Ngọc Nhạn quay người dời đi để lại cho Lôi Vi một đống suy nghĩ ngổng ngang và lo sợ. Bất tri bất giác nàng đã đưa tay lên giữ chặt lấy bụng mình từ lúc nào không hay. Nơi này quả thực đáng sợ! Ngay cả một đứa trẻ còn chưa ra đời bọn họ cũng không nương tay. Những điều này nàng vốn đã biết cũng đã bảo người trong Túc Duyên các đề phòng trước sau nhưng nghe lời từ chính người trong cuộc nói ra nàng vẫn không khỏi cảm thấy bất an.
*
Thận trọng bước từng bước mem theo bức tường thành, Đồng Vũ nhẹ nhàng nghiêng người qua một bên rồi nhìn về phía sau. Tên cung thủ Lôi Vi nhờ chàng đi tìm, Hạng Khắc đang nhét một bức thư vào chân của chim bồ câu rồi thả nó bay đi. Nhìn lên bầu trời, xác định hướng bay của chim, đợi sau khi tên cung thủ rời đi, chàng nhanh chóng dùng khinh công đuổi theo con chim bồ câu kia.
Ban ngày ban mặt dùng khinh công để đuổi theo một con chim bồ câu quả thực nực cười. Song ngoài cách này ra, Đồng Vũ quả thật nghĩ không ra cách nào hay hơn. Vậy nên điều quan trọng nhất bây giờ chính là không để người khác phát hiện ra chàng. Không chỉ đơn giản sẽ bị mọi người cười nhạo mà còn bị kẻ địch chú ý tới. Đến khi đó, e rằng không chỉ bản thân chàng sẽ gặp phiềm phức.
Đáp xuống một cành cây thấp, chàng không khỏi ngạc nhiên khi nơi chim bồ câu bay tới nằm ngay bên trong Hoàng cung. Càng ngạc nhiên hơn khi cánh chim bay về phía hậu cung của Định An Hoàng đế. Chàng thật muốn đuổi theo con chim đó để xem thử nó rốt cuộc bay vào cung nào. Nhưng nếu làm vậy quả thật quá liều lĩnh. Đả thảo kinh xà [1]! Đến khi đó hậu quả khôn lường.
Xem ra đối thủ của bọn họ là một trong các vị cung phi của nơi này. Chàng thật không biết, Lôi Vi đã hiểu rõ sự tình hay chưa. Bởi tình huống hiện giờ của nàng thực sự là ngàn cân treo sợi tóc khi kẻ địch có thể ra tay hãm hại nàng và hài tử bất kỳ lúc nào. Hiện giờ chàng đã là Vệ úy, có thể tự do ra vào cung cấm hơn so với trước kia. Nhưng chàng vẫn không cảm thấy yên tâm khi không thể lui tới Đông cung thường xuyên được. Nhất định! Chàng nhất định phải tìm ra biện pháp để có thể ở bên cạnh Lôi Vi nhiều nhất có thể, bảo vệ mẫu tử nàng bình an.
-----------------------------
[1] Đả thảo kinh xà: đánh cỏ động rắn nhưng ở Việt Nam lại dịch thành "đánh rắn động cỏ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.