Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt
Chương 113: Tình yêu và quyền lực
Trina
11/11/2018
Hoàn Bân các
Tách trà lơ lửng giữa không trung và có thể rớt bất kỳ lúc nào. Những gì Lệ Uyên vừa bẩm tấu khiến Ngọc Nhạn như bị rút toàn bộ sức lực, không còn hơi sức đâu để nổi giận.
_ Ngươi...ngươi nói gì cơ? Điện hạ đã thực sự bẩm tấu chuyện này lên Hoàng thượng sao?
_ Vâng ạ!- Lệ Uyên gật đầu lia lịa.- Tin tức này đã lan khắp cả hậu cung rồi. Thái hậu rất phẫn nộ và quyết liệt phản đối. Nhưng trong thời điểm này...
_ Người không lung lay được ý chí của Thái tử.- Ngọc Nhạn tiếp lời của Lệ Uyên.- Hay nói đúng hơn, từ đầu tới cuối, Người vẫn chưa một lần nào có thể lung lay được ý chí của Thái tử. Lần này ngoài việc không thể để người ngoài biết được mâu thuẫn nội bộ mà ngay cả bản thân nàng ta cũng đã lập công lớn. Điện hạ thật biết chọn thời cơ.
Cười nhạt một tiếng, Ngọc Nhạn buông ta xuống khiến tách trà trên tay nhanh chóng rớt xuống đất và kêu lên một âm thanh khô khốc nghe thật chói tai. Hít một hơi thật sâu để ngăn cản giọt nước mắt nơi khóe mi, nàng chậm rãi đứng dậy tiến về phía khuê phòng với dáng đi thất thần vào đau đớn tột cùng.
_ Công chúa!- Lệ Uyên vội chạy đến đỡ Ngọc Nhạn.
_ Tránh ra đi!- Vừa nói, Ngọc Nhạn vừa đẩy Lệ Uyên ra.- Ta muốn ở một mình!
Phiêu Diêu các
_ Mạnh Lương đệ, Hoắc Thừa huy chắc chắn sẽ không dễ dàng nuốt trôi chuyện này đâu.- Vừa đặt tách trà xuống, Thủy Trúc vừa chậm rãi nói.- Thái tử thật biết cách nắm bắt thời cơ.
_ Chỉ mới chưa đầy một tháng mà nàng ta đã được đắc sủng đến thế rồi.- Chất giọng của Phượng Thoa không khỏi ngạc nhiên.- Nhưng muội nghe nói, Thái hậu rất tức giận. Người sẽ không để yên chuyện này một cách dễ dàng đâu.
_ Nhưng Người cũng không thể làm được gì.- Vừa nói, Thủy Trúc vừa cong môi lên.- Quý tộc phương Tây đang ở đây, dù Người có tức giận đến đâu cũng sẽ không vạch áo cho người xem lưng. Song quãng thời gian sau này của nàng ta chắc chắn không dễ dàng.
Không nói gì, Phượng Thoa khẽ gật đầu. Tuy Lôi Vi đang được đắc sủng nhưng không được lòng Thái hậu quả thật sau này sẽ rất khó sống. E rằng, thời gian sống trong cung vị Lương đệ này chẳng còn được bao lâu nữa. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lôi Vi chẳng phải đã sống trong cung được khoảng 6 năm rồi hay sao. Có kinh nghiệm lại có bản lĩnh lớn như vậy, không lý nào nàng ta lại chịu rời cung một cách dễ dàng? Tình thế của Lôi Vi hiện này thật khiến cho Phượng Thoa không khỏi phân vân về việc có nên hùa theo nàng nữa hay không? Nơi cung cấm này nếu không tìm một chỗ dựa thật tốt e rằng sẽ khó sống.
Trước kia, tuy đã từng biết Lôi Vi được Thái tử sủng ái, song tin đồn Tương Nguyệt được Điện hạ lâm hạnh lan rộng khắp hậu cung của Đông cung này đủ biết ai mới là người đang ở thế thượng phong. Vậy là nàng từ chỗ qua lại cho lấy lệ dần trở nên thân thiết với nàng ta. Nhưng đến khi chàng hồi kinh, tin chàng tức tức giận tại Nghinh Nga đài ngay trước mặt Thái hậu lan truyền một cách chóng mặt khiến tin đồn trước đó bị dập tắt, khiến những người đi theo Tương Nguyệt được một phen lao đao. Loay hoay mấy tháng trời, Phượng Thoa mới tìm được người làm chỗ dựa mới cho bản thân là Lôi Vi. Song với tình hình hiện tại thật khiến nàng đây không khỏi nghĩ ngợi.
_ Tỷ đã có dự tính gì chưa?- Phượng Thoa ướm lời hỏi Thủy Trúc.
_ Mạnh Lương đệ không phải là một lựa chọn tồn!- Thủy Trúc chậm rãi nói.- Lôi Vi tuy được Thái tử sủng ái nhưng Thái hậu vẫn còn đó. Điện hạ chắc chắn sẽ không động vào nàng ta. Hơn nữa, mối quan hệ của hai người đó lại là đường huynh đường muội [1] của nhau. Mối quan hệ thân thiết như vậy sao có thể nói cắt là cắt được. Muội nói xem có đúng không?
Không nói gì, Phượng Thoa gật đầu.
_ Vậy nên, dù cho sau này Thái hậu không còn nữa, địa vị của Mạnh Lương đệ vẫn sẽ vững như bàn thạch.
Mỉm cười ngọt ngào, Thủy Trúc đưa mắt nhìn Phượng Thoa. Lôi Vi giờ tuy đã gặp khó khăn từ phía Thái hậu nhưng với bản lĩnh của mình, nàng tin Lôi Vi sẽ vượt qua. Lần này nàng nhất định phải nhìn chuẩn xác. Đẩy Phượng Thoa về phía Ngọc Nhạn, khiến nàng ta tự mình làm rối mình như vậy, sau nàng sẽ càng dễ bề đối phó. Tuy nhiên, quả thật theo Ngọc Nhạn cũng không phải là một ý tồn. Bản thân nàng phải cân nhắc thật kỹ có nên bỏ Lôi Vi theo Ngọc Nhạn hay không.
Bảo Kinh đài
Đặt tách trà xuống, Phẫn Diễm chậm rãi tiến về phía ô cửa sổ. Bầu trời mùa thu trong vắt không gợn chút mây. Nhưng nào ai biết được lẩn khuất bên trong nó liệu có tiềm ẩn nguy hiểm gì hay không.
Từ Đại điện, tin đồn kia đã nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung khiến bản thân nàng cảm thấy thật phiền não. Lôi Vi được sủng ái như vậy Túy Nguyệt...không...giờ là Băng Tư lại có mối quan hệ thân thiết với Lôi Vi đến vậy, nàng ta chắc chắn sẽ dựa vào thế lực mới này mà tìm cách giải nỗi oan cho Tang Ngọc Băng, mẫu thân của nàng ta.
Không được! Nàng không thể để Băng Tư có cơ hội được. Nhất định! Nàng nhất định không thể để chuyện này xảy ra.
_ Như Yến!
Quay về phía cửa Phẫn Diễn cất tiếng gọi. Ngay lập tức Như Yến lập tức có mặt trong phòng.
_ Có nô tỳ!
_ Ngươi đi điều tra xem, Nguyên Lương đệ trong khoảng một năm nay có động tĩnh nào không. Phải đặt biệt chú ý đến các mối quan hệ của nàng ta.
_ Vâng!
Dứt câu, Như Yến nhanh chóng ra ngoài, nàng tỳ nữ này chẳng dám hỏi nhiều. Phẫn Diễm không khỏi thở dài đầy mệt mỏi. Đối phó với một người chưa đủ giờ nàng lại phải đối phó với hai người. Cát Lôi Vi kia không ngờ chỉ mới nhập Đông cung chưa đầy một tháng đã được đắc sủng đến như vậy. Sau khi nàng và Băng Tư chạm mặt nhau, có lẽ nàng ta đã được Băng Tư thuật lại mọi việc. Khi ấy nàng ta chỉ là một ca vũ nhỏ bé không thể làm được gì, giờ khi ngồi vào địa vị này rồi, với tính cách của mình, nàng ta chắc chắn sẽ giúp Băng Tư. Không được! Nàng không thể tiếp tục trì hoãn được nữa. Băng Tư và cả Lôi Vi phải biến mất, có như vậy những ngày tháng sau này của nàng mới được an toàn.
*
Trong khi bên cạnh Yên Xuân, Phi Đào và Băng Luân Công chúa lộ rõ sự vui vẻ, ngồi bên cạnh gương mặt của Lôi Vi quả thật trông thảm hại đến mức không thể thảm hại hơn được nữa.
_ Điện hạ! Ngài ấy lại tự ý quyết định rồi! Thật không tài nào chịu được mà.
_ Đêm yến tiệc Trung thu vừa rồi muội đã biểu hiện xuất sắc thế, nên không thể không thưởng cho muội.- Nhấp ngụm trà, Yên Xuân chậm rãi nói vài câu châm chọc Lôi Vi.- Muội quả thật hạnh phúc đó.
_ Tỷ!- Chất giọng của Lôi Vi đầy cáu bẵn.
Ngay bên cạnh, Phi Đào cứ mãi cười không ngớt làm cả bàn trở nên rôm rả hẳn.
_ Xem ra, Thái tử Điện hạ rất biết giữ lời. Những gì Điện hạ nói đang dần được Người biến thành sự thật.
Câu nói của Phi Đào khiến Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Lẽ nào Phúc Tuần đã sớm chuẩn bị cho chuyện này? Nhưng chàng đã bắt đầu chuẩn bị từ khi nào? Lẽ nào là từ hôm từ sa trường trở về? Nếu vậy không phải quá gấp rút sao? Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu nàng khiến nàng không sao hiểu nổi.
_ Muội không biết sao?- Chất giọng của Phi Đào không khỏi ngạc nhiên. Nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, nàng vỗ nhẹ trán mình.- À phải rồi! Chuyện này cũng chỉ có các Hoàng tử lần ấy quỳ ở Đại điện biết mà thôi.
_ Quỳ ở Đại điện sao?- Lôi Vi vội quay lại hỏi.
_ Uhm! Trước ngày thành hôn của Điện hạ và Ngọc Nhạn Công chúa mấy ngày, Điện hạ đã đến Đại điện khẩn cầu Hoàng thượng chỉ cho Ngọc Nhạn làm Lương đệ. Hai người đã cãi nhau rất to. Điện hạ khi đó đã tuyên bố rằng chính phi phải là người Ngài ấy yêu. Chuyện này chỉ có những ai ở Đại điện hôm đó mới biết. Khi hay tin này, Khải ca đã kể cho ta nghe.
Theo từng câu chữ của Phi Đào, ký ức mơ hồ dần trở lại và hiện lên thật rõ ràng ngay trước mắt Lôi Vi. Nàng nhớ, sau khi cái tin động trời kia lan tỏa khắp hậu cung nàng đã đau khổ và tuyệt vọng đến mức nào. Khi ấy nàng đã chủ động cắt đứt với Phúc Tuần dẫn biết rằng Hoàng cung tuy rằng rộng lớn nhưng chỉ cần muốn gặp ắt sẽ gặp được. Buổi chiều hôm ấy là một buổi chiều mưa nắng thất thường, khi nghe tin chàng cùng các huynh đệ của mình vì nàng mà quỳ ngay trước sân Đại điện, nàng căn bản không muốn tới nhưng bị mỗi người nói một câu, cuối cùng nàng cũng chạy đến Đại điện để rồi cố tình nói ra những lời làm tổn thương chàng để chàng từ bỏ mà không hay biết rằng chàng đã cầu xin Hoàng thượng chỉ để Ngọc Nhạn làm Lương đệ.
Nàng vốn phải nên nghĩ ra điều này từ khi ấy rồi mới phải. Hôn lễ của Phúc Tuần và Ngọc Nhạn phong phong quang quang đến vậy mà nàng ấy chỉ làm Lương đệ, không phải rất đáng ngờ và bất bình thường sao? Nàng đáng lẽ ra phải nghĩ đến điều này. Nếu nàng không quá chú tâm vào nỗi đau của bản thân mình khi ấy, nàng đáng nhẽ ra đã nhận ra điều này rồi. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi tự trách mình...
Nói chuyện được một lúc, Tiểu Khổng Tử báo cơm tối đã chuẩn bị xong. Ngoài Yên Xuân là vẫn còn nán lại Phi Đào và Băng Luân đều nhanh chóng cáo từ. Nàng cũng không giữ họ lại. Cứ nhìn vẻ mặt của họ là nàng biết ngay họ một người về với phu quân, một người vội đi gặp tình lang. Từ sau buổi yến tiệc đón tiếp quý tộc phương Tây đến nay cũng gần 20 ngày rồi, tuy nàng và Phi Đào không còn thường xuyên gặp nhau nhưng mỗi lần gặp nàng để ý rất kỹ cử chỉ của nàng tỷ tỷ này. Xem ra, hai người này có khả năng sẽ về chung một nhà với nhau đây. Chỉ nghĩ đến thôi nàng không khỏi cảm thấy vui thích.
Yên Xuân vừa ngồi xuống bàn ăn vừa không khỏi tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy trên bàn đầy thức ăn, trong khi đó cách đây khoảng gần 20 ngày trước, Lôi Vi có phàn nàn với nàng về việc ngày nào Điện hạ cũng sai đầu bếp Đông cung làm một bàn đầy ắp đồ ăn cho nàng. Vậy mà giờ...
_ Muội muội sao muội...- Quá choáng, Yên Xuân nhất thời không biết nên đặt câu hỏi thế nào cho phải.
Nhìn sắc mặt của Yên Xuân, Lôi Vi lập tức hiểu ý.
_ Muội cũng thật không biết tại sao gần đây dạ dày của muội lại chẳng khác nào cái giếng không đáy cả. Ăn bao nhiêu cũng không thấy no. Giờ muội thậm chí phải trữ đồ ăn đêm.
Nghe Lôi Vi nói, Yên Xuân không khỏi bật cười.
_ Nhưng cũng chỉ vài ba ngày là hết thôi. Lâu lâu muội cũng hay bị thế này.- Lôi Vi chống chế.- Dù sao...đồ ăn ngon ai không thèm! Ăn chán rồi tự khắc quay trở lại nhịp ăn uống như bình thường thôi.
_ Thậ không ngờ muội muội vì cái bụng đói sẵn sàng làm mất hết khí tiết của mình như vậy. Nếu để tin này lan truyền khắp Đông cung, cùng với việc giảm lượng đồ ăn trước đó, chắc sẽ gây nên một trận "phong vũ".
_ Tỷ!- Lôi Vi kêu lên.
_ Thôi được rồi! Không chọc muội nữa! Mau ăn đi để lấp cái giếng này được bao nhiêu được.- Vừa nói, Yên Xuân vừa gắp một miếng thịt bỏ vào chén Lôi Vi.
Lườm Yên Xuân thêm một cái nữa, Lôi Vi nhanh chóng cầm đũa lên và bắt đầu ăn. Dù sao, dù có ăn nhiều đến đâu, nàng cũng không mập lên được. Mấy bữa nay, Lôi Vi phải tìm đủ mọi cách để chứng minh tay mình không sao, Phúc Tuần mới không đến "làm phiền" chuyện ăn uống của nàng, bèn không nhìn thấy đống đồ ăn này, chàng chắc chắn sẽ vả mồ hột hột mất. Haizzz!!! Thiệt tình không có nỗi khổ nào giống nỗi khổ nào!
_ Nếu Điện hạ không yêu thương muội, Người sẽ không hết lòng vì muội như vậy.- Từ tốn ăn, Yên Xuân chậm rãi nói.- Vậy nên muội đừng trách Ngài ấy nữa.
_ Muội biết rồi! Nhưng thật sự mà nói, muội cảm thấy...rất áp lực.
_ Đừng lo!- Mỉm cười, Yên Xuân chậm rãi nói.- Ta tin muội sẽ làm tốt thôi.
Không nói gì, Lôi Vi mỉm cười đáp lại rồi cả hai cùng tiếp tục bữa cơm tối của mình. Bữa cơm tối diễn ra vui vẻ và tràn đầy tiếng cười.
Đến khuya, sau khi giải quyết xong công việc Phúc Tuần mới đến Túc Duyên các. Tuy không trách chàng, nhưng Lôi Vi muốn hỏi vì sao chàng lại làm như vậy mà chẳng báo trước cho nàng một tiếng. Song khi nhìn thấy vẻ mệt mỏi của chàng, nàng không muốn truy vấn chàng làm chi nữa.
_ Không muốn hỏi ta điều gì sao?- Vừa ôm Lôi Vi, Phúc Tuần vừa hỏi.
_ Anh nói thử xem.- Ngẩng đầu lên nhìn Phúc Tuần, Lôi Vi chậm rãi nói.- Chuyện này anh vốn đã nói từ trước với em, nên bản thân cũng không bất ngờ lắm. Nhưng anh nhanh như vậy đã đưa cho em một áp lực lớn như thế, em còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Em đang lo bản thân sẽ không đảm đương được, phụ sự kỳ vọng của anh, còn thời gian đâu để ý đến việc có nên hỏi anh hay không nữa.
_ Nàng sẽ làm tốt thôi!- Mỉm cười, Phúc Tuần chậm rãi đáp.- Ta tin nàng sẽ làm được.- Hôn nhẹ lên đỉnh đầu của Lôi Vi, chàng chậm rãi nói.- Song nếu nàng mệt mỏi, ta nhất định sẽ cùng nàng gánh vác.
Không nói gì, Lôi Vi phụng phị đôi gò má nhìn Phúc Tuần.
_ Chẳng phải nữ nhân có phu quân là để được dựa dẫm hay sao chứ.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa hôn nhẹ lên má Lôi vi.- Ta xin lỗi! Ta...ta lo nàng sẽ không chịu nên...
_ Chưa hỏi sao đã biết em không chịu? Đây là lần thứ hai anh tự ý quyết định chuyện của em đấy. Nhưng lần này em tha cho anh đấy.
Nhìn Lôi Vi, Phúc Tuần không khỏi mỉm cười, nụ cười của chàng dường như mỗi lúc một tươi.
_ Thật không?
_ Anh trù tính chuyện này đã mấy năm trời rồi chứ nào phải thời gian gần đây. Là em khi đó đã không tinh ý nhận ra.- Chất giọng của Lôi Vi có chút trầm buồn. Song rất nhanh sau đó nàng mỉm cười thật tươi.- Yên Xuân tỷ nói, nếu anh không yêu thương em, anh sẽ không hết lòng vì em đến vậy. Đối với em đây quả thật sẽ tạo nên một áp lực rất lớn và nó trong tương lai có thể trở thành một gánh nặng không hề nhỏ. Nhưng em sẽ xem nó là bổn phận, là trách nhiệm, là việc nên làm. Như vậy, nó sẽ không còn là gánh nặng nữa.
_ Vi Nhi của ta chắc chắn sẽ làm được. Nhưng nàng đừng gắn sức quá đấy. Luôn nhớ rằng, ta mãi là chỗ dựa cho nàng.
_ Anh cũng thế! Đừng gắn sức quá. Phải nghỉ ngơi cho thật tốt mới có tinh thần làm việc được. Jeonha à!
Chau mày, Phúc Tuần cúi xuống nhìn Lôi Vi.
_ Từ đó là gì vậy?
_ Là từ...từ trên xuống dưới khắp Đông cung này dùng để gọi anh đó.- Chất giọng của Lôi Vi đầy tinh nghịch.
_ Thái tử?
_ Không biết!- Lôi Vi lắc đầu.- Em buồn ngủ rồi, ngủ đây.
Dứt câu, Lôi Vi nhanh chóng rúc người vào chăn và nhắm mắt lại. Chẳng mấy chốc nàng đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ngắm gương mặt ửng hồng vì nóng của nàng, Phúc Tuần mỉm cười thật tươi rồi nhẹ nhàng vòng tay qua ôm nàng. Cả hai cứ vậy, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
*
Sáng sớm Túc Duyên các lại được dịp nhộn nhịp, tiếng người cười nói vui vẻ, rộn ràng làm huyên náo cả các từ trong ra ngoài. Trong tư phòng, ngồi trước gương, Lôi Vi ngắm thật kỹ gương mặt mình trong gương. Tuy gương đồng khiến gương mặt của nàng khi soi vào bị biến dạng đi ít nhiều, nhưng nếu chịu khó ngồi yên và quan sát kỹ, quả thật cũng không đến nỗi tệ.
_ Trông muội đã tự tin hơn rồi đây.- Vừa nói Thiên Phương Công chúa vừa gật đầu hài lòng.- Nhìn thấy muội như thế này, ta đã yên tâm rồi.
_ Tỷ tỷ!- Quay sang nhìn Thiên Phương Công chúa, Lôi Vi chậm rãi nói.- Tạ tỷ tỷ! Tất cả đều nhờ có tỷ.
_ Ta? Ta chỉ là người mai mối thôi. Còn đến được hôm nay tất cả đề nhờ vào chính muội. Sau này có chuyện gì, muội cũng phải mạnh mẽ lên. Vì nếu muội gục ngã, Tuần Nhi cũng sẽ gục ngã.
Nghe Thiên Phương Công chúa nói vậy, Lôi Vi chợt cảm thấy mình có vị trí quan trọng vô cùng trong trái tim cũng như trong cuộc đời nam nhân ấy. Chỉ nghĩ đến đó thôi lòng nàng chợt dâng lên không biết bao nhiêu cảm xúc, một loại cảm xúc ngọt ngào thật khó có thể nói hết thành lời.
_ Tỷ tỷ!- Nắm chặt tay của Thiên Phương Công chúa, chất giọng của Lôi Vi nghẹn ngào.- Muội hứa với tỷ, muội sẽ thật vững vàng để trở thành nơi chốn bình yên cho chàng. Muội sẽ khiến chàng thật hạnh phúc, thoải mái và an yên. Muội sẽ không để chàng phải buồn bực, thất chí, tuyệt vọng. Muội sẽ không để điều đó xảy ra.
_ Cảm ơn muội! Vi Nhi!
Một giọt nước mắt nhẹ nhàng len qua khóe mắt của Thiên Phương Công chúa.
_ Mẫu thân!- Từ bên ngoài, vừa chạy, Nam Cung Long vừa không ngừng cất tiếng gọi.- Mẫu thân! Vui quá! Náo nhiệt quá!
Gạt đi giọt nước mắt, Thiên Phương Công chúa quay qua mỉm cười thật tươi với Nam Cung Long. Đứa trẻ này từ nhỏ đã lộ rõ tư chất thông minh, giờ càng lớn lại càng hiếu động khiến những người xung quanh ai ai cũng cảm thấy vui vẻ.
_ Tới rồi! Tới rồi!
Tiếng đi trước, người đi sau, khẳng định là Phi Đào. Mới vừa nghe thấy giọng nói Lôi Vi đã biết ngay. Quay lại nhìn, nàng nhanh chóng nhìn thấy Phi Đào vừa mỉm cười vừa vội vàng chạy vào, theo sau nàng ta là các cung nhân Thái Thường tự của Lễ bộ. Xem rất nhiều bộ phim cổ trang, nhưng chưa một bộ phim cổ trang nào nàng thấy có cảnh sắc phong cho Thái tử phi. À! Trừ những bộ phim cổ trang của Hàn Quốc, song đó là lễ thành thân của Thái tử và Thái tử phi. Xử nữ [2] trong độ tuổi quy định sẽ được tuyển chọn vào cung, trải qua các vòng chẳng khác nào thi Hoa hậu, người được chọn làm Thái tử phi sẽ được đưa đến biệt cung để học tập nghi lễ cung đình cũng như các nghi thức trong lễ thành thân và cũng sẽ ở đó đến ngày Đại hôn. Đó là truyền thống hôn phối của Hoàng tộc thời Joseon của Hàn Quốc, còn nó có tồn tại ở thời Goryeo hoặc các thời đại trước đó nữa hay không, nàng thật không biết. Mà thôi! Giờ nàng chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến những chuyện đó nữa. Cứ nghĩ đến chuyện lễ tiết là đầu nàng đã căng thẳng rồi.
_ Nương nương!- Một cung nhân đứng tuổi, tiến về phía trước cúi người hành lễ.- Đã đến giờ rồi, mời Người nhanh chóng di giá đến Duyệt Lạc cung của Hoàng hậu nương nương.
Hít một hơi đầy căng, Lôi Vi chậm rãi đứng lên. Lập tức có hai cung nhân khác tiến lại đỡ nàng. Ra đến cửa một đám cung nhân tùy giá khác đã đứng ngay ngắn từ khi nào chờ đợi nàng, vừa nhìn thấy nàng, họ nhanh chóng cúi chào rồi xếp thành hai hàng. Đưa mắt nhìn một lượt sân Túc Duyên các, nàng khẽ mỉm cười. Đã đầu tháng chín rồi mà trời vẫn còn trong, không gợn một chút mây như vậy. Ông trời thật biết chiều lòng người.
_ Nương nương! Xin mời!
Đứng bên cạnh, cung nhân đứng tuổi kia khẽ lên tiếng nhắc nhở Lôi Vi. Vội gật đầu nàng tiếp tục bước đi. Vì địa điểm nàng phải tới làm lễ là Duyệt Lạc cung, cung của Hoàng hậu nương nương vậy nên để tỏ được sự kính trọng của mình dành cho Hoàng hậu, nàng sẽ tự mình di chuyển đến Duyệt Lạc cung mà không có xa giá. Thêm vào đó đây là buổi lễ sắc phong Thái tử phi, nào có phải sắc phong Hoàng hậu, nên chuyện có xa giá là điều không thể. Dù rằng đây là một điều tốt đẹp nhưng với một người có bản tính thích chạy hơn thích đi như nàng, đây quả thật là một cực hình. Cố giữ vững tâm lý và nghĩ tới những ý nghĩa tốt đẹp của buổi lễ long trọng này, nàng bước từng bước thật vững chắc tiến về phía trước.
_ Cung chúc nương nương!
Tiếng chúc tụng vang lên khiến Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Ra khỏi cổng, nàng nhìn thấy các Chưởng sự của Thái Thường Nhạc phủ cùng Băng Tư, Quân Đài, nhạc công Đức Minh và một số ca vũ thân thiết với nàng thuở nào đang đứng ngay ngắn hai bên chúc tụng nàng. Nhìn thấy cảnh này, nàng quả thực không khỏi cảm động. Theo thói quen, nàng vội cúi đầu xuống chào nhưng ngay lập tức liền bị cung nhân đứng ngay bên cạnh nhắc nhở nên đành thôi.
Đoạn đường đi từ Túc Duyên các của Đông cung đến Duyệt Lạc cung của Hoàng hậu tuy không xa nhưng quả thực đó không phải là một đoạn đường gần. Lôi Vi ước đoán, nếu đi bằng xe đạp và đạp với tốc độ nhanh nhất mất ít nhất tầm 10- 15 phút. Một quãng đường đủ để cho đôi chân của nàng mỏi nhừ. Không sao! Không có vấn đề gì cả! Với quãng đường như vậy, nàng vẫn có thể đi được. Còn nhớ năm 16 tuổi, một lần xe đạp của nàng bị hư không kịp sửa, nàng đã một mình cuốc bộ đến trường. Quãng đường khi đó nàng phải đi dài hơn quãng đường này nhiều, ấy vậy mà nàng vẫn đi được đấy thôi. Vả lại 1 tháng 30 ngày, hết 20 ngày nàng đi hết từ chỗ này đến chỗ nọ của Hoàng cung này, quen rồi nên cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát. Mỉm cười thật tươi, nàng tiến bước trên con đường dài phía trước. Gió khẽ thổi khiến bầu không khí xung quanh dịu nhẹ trở lại càng khiến tâm trạng của nàng tốt hơn lên. Vừa đi, nàng vừa lén đưa mắt quan sát xung quanh. Có không ít cung nữ đang bận rộn đi lo công việc của mình nhưng cứ nhìn thấy nàng cùng đoàn tùy tùng của mình đi ngang qua, họ lại lui qua một bên kính cẩn cúi đầu. Cứ vậy, hết người này truyền đến người kia, chẳng mấy chốc dọc đường đi nàng nhìn thấy có không ít cung nữ, thái giám chạy ra nhìn nàng cùng đoàn tùy tùng của mình. Quả thật, thời đại này tin tức lan truyền cũng nhanh thật. Cũng đủ để khiến nàng chóng hết cả mặt...
Đi qua một chân cầu, Lôi Vi nhanh chóng rẽ trái rồi hướng thẳng về Duyệt Lạc cung. Đoạn đường đang mỗi lúc được rút ngắn lại khiến nàng trong lòng có chút hồi hộp. Đưa mắt quan sát nhìn xung quanh, nàng gắn nghĩ đến những điều khác để đầu óc phân tâm bớt, để xua tan cảm giác hồi hộp đi. Sống trong cung bao nhiêu năm, số lần nàng tham dự lễ tiết cũng không phải là ít, song khi ấy nàng chỉ là một ca vũ nhỏ bé. Còn lần này, nàng lại là nhân vật chính, là người sẽ thực hiện những nghi thức này nên trong lòng cũng không tránh khỏi lo lắng, sợ rằng bản thân sẽ phạm lỗi. Nhưng, nàng chắc chắn sẽ làm được và làm rất tốt, nàng quyết không để bản thân phạm phải sai lầm nào.
Mỉm cười thật tươi, Lôi Vi chỉnh lại tư thế của mình rồi ngẩng cao đầu tiến thẳng về phía trước. Từ đằng xa, trên đài cao, bóng áo đỏ booc-đô ở giữa có thêu hình rồng lấp lánh ánh vàng khiến nàng không khỏi ngạc nhiên. Càng tiến lại gần, nàng càng nhìn rõ nhân ảnh ấy. Chàng mỉm cười rồi nắm chặt tay lại cổ vũ nàng, khích lệ nàng khiến nàng cảm động vô cùng. Nhìn gương mặt đong đầy hạnh phúc của chàng, lòng nàng càng trở nên rạo rực, bao nhiêu hồi hộp cũng theo đó mà bay đi mất. Chỉ cần chàng luôn đứng phía sau ủng hộ nàng như vậy, nàng nhất định sẽ cùng chàng vượt qua mọi khó khăn, không chùng bước trước bất kỳ sóng gió nào...
Cổng Duyệt Lạc cung hiện ra ngay trước mắt. Đứng nghiêm trang, Lôi Vi bước từng bước thật khoan thai vào bên trong. Bên trong, người của Thái Thường tự đã có mặt đầy đủ và sắp hàng đâu vào đó. Vừa bước vào, nàng đã ngay lập tức cảm nhận được bầu không khí trang nghiêm của buổi lễ, vậy nên tự bản thân nàng cũng trang nghiêm hẳn lên.
Ngồi ngay trước cửa, Hiếu Nhân Hoàng hậu chậm rãi đưa mắt quan sát từng động tác, cử chỉ của Lôi Vi mà không khỏi mỉm cười gật đầu. Đến khi dừng trước mặt Hoàng hậu, nàng chậm rãi quỳ xuống. Theo từng tiếng hô của Tự Khanh, nàng nhanh chóng vái lạy Hoàng hậu. Sau đó Hoàng hậu chậm rãi đứng lên tiến về phía trước đọc chiếu sắc phong Thái tử phi. Đây là lần đầu tiên nàng được nghe bài chiếu này. Thậm chí, trong các bộ phim cổ trang, hiếm có khi nào nàng được nghe chiếu sắc phong Hoàng hậu chứ đừng nói đến chiếu sắc phong Thái tử phi. Vậy nên nàng kính cẩn nghe thật kỹ từng lời, từng chữ một trong chiếu thư, không bỏ sót bất kỳ chữ nào. Khác với chiếu sắc phong Thái tử, chiếu sắc phong Thái tử phi, chủ yếu nhắm vào đức hạnh cũng như phụ giúp Thái tử cai quản chuyện hậu cung, làm tốt bổn phận dâu con, không để trưởng bối phải phiền lòng.
_ Thần, Cát Lôi Vi kính cẩn nghe theo lời răn dạy của Hoàng hậu nương nương!
Dứt câu, Lôi Vi chậm rãi cúi xuống lạy.Tiếp sau đó, Tự Khanh [3] lại hô to:
_ Mời Hoàng hậu trao ấn cho Thái tử phi.
Nghe Tự Khanh nói, Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Ấn? Thái tử phi cũng có ấn sao? Vậy mà xưa nay nàng không hề biết điều này. Cũng phải! Cai quản hậu cung của Đông cung sao lại không có ấn được chứ.
_ Nương nương!- Bên cạnh, cung nhân khẽ lên tiếng nhắc nhở.
Hơi giật mình, Lôi Vi vội ngẩng đầu lên, đưa hai tay về phía trước và nhận ấn từ tay Hoàng hậu.
_ Từ nay ngươi đã trở thành Thái tử phi của Thục quốc. Ngươi nhất định phải một lòng phò trợ Thái tử.
_ Vâng ạ!
Mỉm cười thật tươi, Hiếu Nhân Hoàng hậu, đặt Hoàng án có ấn và chiếu thư sắc phong lên tay Lôi Vi.
_ Lễ xong!
Tự Khanh hô to, Lôi Vi nhanh chóng đứng lên quay về phía mọi người. Nhìn một lượt khắp sân của Duyệt Lạc cung, ai nấy cũng quỳ xuống tung hô.
_ Cung chúc Thái tử phi! Thái tử phi cát tường!
Từ khi bị xuyên không đến thời cổ đại, vì quen biết và có mối quan hệ thân thiết với các Hoàng tử nên Lôi Vi sớm đã nhận được sự tôn trọng của đám người hầu. Người hầu của các Hoàng tử ai gặp nàng cũng đều cúi đầu gọi nàng là Cát Tiểu thư. Ban đầu có chút ngượng ngập nhưng xem phim cổ trang nhiều nên nàng cũng dần quen. Cứ ngỡ bản thân đã quen với điều đó rồi nhưng giờ phút này đây nàng mới nhận ra rằng, bản thân mình vẫn chưa quen. Sự quỳ lạy của mọi người dành cho nàng khiến nàng cảm thấy choáng ngợp và có cảm giác không được chân thật. Một chút ngỡ ngàng như len lỏi vào trong nàng. Có nằm mơ Cát Lôi Vi nàng cũng không thể ngờ rằng sẽ có một ngày bản thân trở thành Thái tử phi của Thục quốc được mọi người tung hô như thế này. Nàng chưa bao giờ nghĩ ngợi nhiều đến vậy. Bởi đối với nàng quyền lực là thứ gì đó thật đáng sợ, nó có thể thao túng mọi thứ và ngay cả bản thân nàng cũng từng suýt bị nó thao túng mấy lần. Vậy nên nàng không thể ngờ rằng sẽ có một ngày nàng nắm giữ quyền lực trong tay. Nàng chỉ nghĩ đơn giản rằng, đời này chỉ cần được ở bên cạnh Phúc Tuần vậy là đủ rồi.
Có chút hoang mang, Lôi Vi đưa mắt sang nhìn Hiếu Nhân Hoàng hậu. Được Hoàng hậu mỉm cười gật đầu, nàng nhanh chóng tiến về phía trước nâng Hoàng án lên rồi dõng dạc hô to.
_ Bình thân!
_ Tạ Thái tử phi!
Đồng loạt những ai có mặt trong sân của Duyệt Lạc cung đều hô to rồi đứng lên. Nhìn một lượt mọi người, Lôi Vi nở một nụ cười đầy tự tin.
------------------------
[1] Đường huynh, đường muội: anh em họ con chú bác.
[2] Xử nữ: con gái chưa lấy chồng, còn trinh.
[3] Tự Khanh: chức quan đứng đầu các Tự. Các Tự này là cơ quan giúp việc dưới các bộ. Mỗi bộ sẽ có một Tự tương ứng.
Tách trà lơ lửng giữa không trung và có thể rớt bất kỳ lúc nào. Những gì Lệ Uyên vừa bẩm tấu khiến Ngọc Nhạn như bị rút toàn bộ sức lực, không còn hơi sức đâu để nổi giận.
_ Ngươi...ngươi nói gì cơ? Điện hạ đã thực sự bẩm tấu chuyện này lên Hoàng thượng sao?
_ Vâng ạ!- Lệ Uyên gật đầu lia lịa.- Tin tức này đã lan khắp cả hậu cung rồi. Thái hậu rất phẫn nộ và quyết liệt phản đối. Nhưng trong thời điểm này...
_ Người không lung lay được ý chí của Thái tử.- Ngọc Nhạn tiếp lời của Lệ Uyên.- Hay nói đúng hơn, từ đầu tới cuối, Người vẫn chưa một lần nào có thể lung lay được ý chí của Thái tử. Lần này ngoài việc không thể để người ngoài biết được mâu thuẫn nội bộ mà ngay cả bản thân nàng ta cũng đã lập công lớn. Điện hạ thật biết chọn thời cơ.
Cười nhạt một tiếng, Ngọc Nhạn buông ta xuống khiến tách trà trên tay nhanh chóng rớt xuống đất và kêu lên một âm thanh khô khốc nghe thật chói tai. Hít một hơi thật sâu để ngăn cản giọt nước mắt nơi khóe mi, nàng chậm rãi đứng dậy tiến về phía khuê phòng với dáng đi thất thần vào đau đớn tột cùng.
_ Công chúa!- Lệ Uyên vội chạy đến đỡ Ngọc Nhạn.
_ Tránh ra đi!- Vừa nói, Ngọc Nhạn vừa đẩy Lệ Uyên ra.- Ta muốn ở một mình!
Phiêu Diêu các
_ Mạnh Lương đệ, Hoắc Thừa huy chắc chắn sẽ không dễ dàng nuốt trôi chuyện này đâu.- Vừa đặt tách trà xuống, Thủy Trúc vừa chậm rãi nói.- Thái tử thật biết cách nắm bắt thời cơ.
_ Chỉ mới chưa đầy một tháng mà nàng ta đã được đắc sủng đến thế rồi.- Chất giọng của Phượng Thoa không khỏi ngạc nhiên.- Nhưng muội nghe nói, Thái hậu rất tức giận. Người sẽ không để yên chuyện này một cách dễ dàng đâu.
_ Nhưng Người cũng không thể làm được gì.- Vừa nói, Thủy Trúc vừa cong môi lên.- Quý tộc phương Tây đang ở đây, dù Người có tức giận đến đâu cũng sẽ không vạch áo cho người xem lưng. Song quãng thời gian sau này của nàng ta chắc chắn không dễ dàng.
Không nói gì, Phượng Thoa khẽ gật đầu. Tuy Lôi Vi đang được đắc sủng nhưng không được lòng Thái hậu quả thật sau này sẽ rất khó sống. E rằng, thời gian sống trong cung vị Lương đệ này chẳng còn được bao lâu nữa. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lôi Vi chẳng phải đã sống trong cung được khoảng 6 năm rồi hay sao. Có kinh nghiệm lại có bản lĩnh lớn như vậy, không lý nào nàng ta lại chịu rời cung một cách dễ dàng? Tình thế của Lôi Vi hiện này thật khiến cho Phượng Thoa không khỏi phân vân về việc có nên hùa theo nàng nữa hay không? Nơi cung cấm này nếu không tìm một chỗ dựa thật tốt e rằng sẽ khó sống.
Trước kia, tuy đã từng biết Lôi Vi được Thái tử sủng ái, song tin đồn Tương Nguyệt được Điện hạ lâm hạnh lan rộng khắp hậu cung của Đông cung này đủ biết ai mới là người đang ở thế thượng phong. Vậy là nàng từ chỗ qua lại cho lấy lệ dần trở nên thân thiết với nàng ta. Nhưng đến khi chàng hồi kinh, tin chàng tức tức giận tại Nghinh Nga đài ngay trước mặt Thái hậu lan truyền một cách chóng mặt khiến tin đồn trước đó bị dập tắt, khiến những người đi theo Tương Nguyệt được một phen lao đao. Loay hoay mấy tháng trời, Phượng Thoa mới tìm được người làm chỗ dựa mới cho bản thân là Lôi Vi. Song với tình hình hiện tại thật khiến nàng đây không khỏi nghĩ ngợi.
_ Tỷ đã có dự tính gì chưa?- Phượng Thoa ướm lời hỏi Thủy Trúc.
_ Mạnh Lương đệ không phải là một lựa chọn tồn!- Thủy Trúc chậm rãi nói.- Lôi Vi tuy được Thái tử sủng ái nhưng Thái hậu vẫn còn đó. Điện hạ chắc chắn sẽ không động vào nàng ta. Hơn nữa, mối quan hệ của hai người đó lại là đường huynh đường muội [1] của nhau. Mối quan hệ thân thiết như vậy sao có thể nói cắt là cắt được. Muội nói xem có đúng không?
Không nói gì, Phượng Thoa gật đầu.
_ Vậy nên, dù cho sau này Thái hậu không còn nữa, địa vị của Mạnh Lương đệ vẫn sẽ vững như bàn thạch.
Mỉm cười ngọt ngào, Thủy Trúc đưa mắt nhìn Phượng Thoa. Lôi Vi giờ tuy đã gặp khó khăn từ phía Thái hậu nhưng với bản lĩnh của mình, nàng tin Lôi Vi sẽ vượt qua. Lần này nàng nhất định phải nhìn chuẩn xác. Đẩy Phượng Thoa về phía Ngọc Nhạn, khiến nàng ta tự mình làm rối mình như vậy, sau nàng sẽ càng dễ bề đối phó. Tuy nhiên, quả thật theo Ngọc Nhạn cũng không phải là một ý tồn. Bản thân nàng phải cân nhắc thật kỹ có nên bỏ Lôi Vi theo Ngọc Nhạn hay không.
Bảo Kinh đài
Đặt tách trà xuống, Phẫn Diễm chậm rãi tiến về phía ô cửa sổ. Bầu trời mùa thu trong vắt không gợn chút mây. Nhưng nào ai biết được lẩn khuất bên trong nó liệu có tiềm ẩn nguy hiểm gì hay không.
Từ Đại điện, tin đồn kia đã nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung khiến bản thân nàng cảm thấy thật phiền não. Lôi Vi được sủng ái như vậy Túy Nguyệt...không...giờ là Băng Tư lại có mối quan hệ thân thiết với Lôi Vi đến vậy, nàng ta chắc chắn sẽ dựa vào thế lực mới này mà tìm cách giải nỗi oan cho Tang Ngọc Băng, mẫu thân của nàng ta.
Không được! Nàng không thể để Băng Tư có cơ hội được. Nhất định! Nàng nhất định không thể để chuyện này xảy ra.
_ Như Yến!
Quay về phía cửa Phẫn Diễn cất tiếng gọi. Ngay lập tức Như Yến lập tức có mặt trong phòng.
_ Có nô tỳ!
_ Ngươi đi điều tra xem, Nguyên Lương đệ trong khoảng một năm nay có động tĩnh nào không. Phải đặt biệt chú ý đến các mối quan hệ của nàng ta.
_ Vâng!
Dứt câu, Như Yến nhanh chóng ra ngoài, nàng tỳ nữ này chẳng dám hỏi nhiều. Phẫn Diễm không khỏi thở dài đầy mệt mỏi. Đối phó với một người chưa đủ giờ nàng lại phải đối phó với hai người. Cát Lôi Vi kia không ngờ chỉ mới nhập Đông cung chưa đầy một tháng đã được đắc sủng đến như vậy. Sau khi nàng và Băng Tư chạm mặt nhau, có lẽ nàng ta đã được Băng Tư thuật lại mọi việc. Khi ấy nàng ta chỉ là một ca vũ nhỏ bé không thể làm được gì, giờ khi ngồi vào địa vị này rồi, với tính cách của mình, nàng ta chắc chắn sẽ giúp Băng Tư. Không được! Nàng không thể tiếp tục trì hoãn được nữa. Băng Tư và cả Lôi Vi phải biến mất, có như vậy những ngày tháng sau này của nàng mới được an toàn.
*
Trong khi bên cạnh Yên Xuân, Phi Đào và Băng Luân Công chúa lộ rõ sự vui vẻ, ngồi bên cạnh gương mặt của Lôi Vi quả thật trông thảm hại đến mức không thể thảm hại hơn được nữa.
_ Điện hạ! Ngài ấy lại tự ý quyết định rồi! Thật không tài nào chịu được mà.
_ Đêm yến tiệc Trung thu vừa rồi muội đã biểu hiện xuất sắc thế, nên không thể không thưởng cho muội.- Nhấp ngụm trà, Yên Xuân chậm rãi nói vài câu châm chọc Lôi Vi.- Muội quả thật hạnh phúc đó.
_ Tỷ!- Chất giọng của Lôi Vi đầy cáu bẵn.
Ngay bên cạnh, Phi Đào cứ mãi cười không ngớt làm cả bàn trở nên rôm rả hẳn.
_ Xem ra, Thái tử Điện hạ rất biết giữ lời. Những gì Điện hạ nói đang dần được Người biến thành sự thật.
Câu nói của Phi Đào khiến Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Lẽ nào Phúc Tuần đã sớm chuẩn bị cho chuyện này? Nhưng chàng đã bắt đầu chuẩn bị từ khi nào? Lẽ nào là từ hôm từ sa trường trở về? Nếu vậy không phải quá gấp rút sao? Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu nàng khiến nàng không sao hiểu nổi.
_ Muội không biết sao?- Chất giọng của Phi Đào không khỏi ngạc nhiên. Nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, nàng vỗ nhẹ trán mình.- À phải rồi! Chuyện này cũng chỉ có các Hoàng tử lần ấy quỳ ở Đại điện biết mà thôi.
_ Quỳ ở Đại điện sao?- Lôi Vi vội quay lại hỏi.
_ Uhm! Trước ngày thành hôn của Điện hạ và Ngọc Nhạn Công chúa mấy ngày, Điện hạ đã đến Đại điện khẩn cầu Hoàng thượng chỉ cho Ngọc Nhạn làm Lương đệ. Hai người đã cãi nhau rất to. Điện hạ khi đó đã tuyên bố rằng chính phi phải là người Ngài ấy yêu. Chuyện này chỉ có những ai ở Đại điện hôm đó mới biết. Khi hay tin này, Khải ca đã kể cho ta nghe.
Theo từng câu chữ của Phi Đào, ký ức mơ hồ dần trở lại và hiện lên thật rõ ràng ngay trước mắt Lôi Vi. Nàng nhớ, sau khi cái tin động trời kia lan tỏa khắp hậu cung nàng đã đau khổ và tuyệt vọng đến mức nào. Khi ấy nàng đã chủ động cắt đứt với Phúc Tuần dẫn biết rằng Hoàng cung tuy rằng rộng lớn nhưng chỉ cần muốn gặp ắt sẽ gặp được. Buổi chiều hôm ấy là một buổi chiều mưa nắng thất thường, khi nghe tin chàng cùng các huynh đệ của mình vì nàng mà quỳ ngay trước sân Đại điện, nàng căn bản không muốn tới nhưng bị mỗi người nói một câu, cuối cùng nàng cũng chạy đến Đại điện để rồi cố tình nói ra những lời làm tổn thương chàng để chàng từ bỏ mà không hay biết rằng chàng đã cầu xin Hoàng thượng chỉ để Ngọc Nhạn làm Lương đệ.
Nàng vốn phải nên nghĩ ra điều này từ khi ấy rồi mới phải. Hôn lễ của Phúc Tuần và Ngọc Nhạn phong phong quang quang đến vậy mà nàng ấy chỉ làm Lương đệ, không phải rất đáng ngờ và bất bình thường sao? Nàng đáng lẽ ra phải nghĩ đến điều này. Nếu nàng không quá chú tâm vào nỗi đau của bản thân mình khi ấy, nàng đáng nhẽ ra đã nhận ra điều này rồi. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi tự trách mình...
Nói chuyện được một lúc, Tiểu Khổng Tử báo cơm tối đã chuẩn bị xong. Ngoài Yên Xuân là vẫn còn nán lại Phi Đào và Băng Luân đều nhanh chóng cáo từ. Nàng cũng không giữ họ lại. Cứ nhìn vẻ mặt của họ là nàng biết ngay họ một người về với phu quân, một người vội đi gặp tình lang. Từ sau buổi yến tiệc đón tiếp quý tộc phương Tây đến nay cũng gần 20 ngày rồi, tuy nàng và Phi Đào không còn thường xuyên gặp nhau nhưng mỗi lần gặp nàng để ý rất kỹ cử chỉ của nàng tỷ tỷ này. Xem ra, hai người này có khả năng sẽ về chung một nhà với nhau đây. Chỉ nghĩ đến thôi nàng không khỏi cảm thấy vui thích.
Yên Xuân vừa ngồi xuống bàn ăn vừa không khỏi tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy trên bàn đầy thức ăn, trong khi đó cách đây khoảng gần 20 ngày trước, Lôi Vi có phàn nàn với nàng về việc ngày nào Điện hạ cũng sai đầu bếp Đông cung làm một bàn đầy ắp đồ ăn cho nàng. Vậy mà giờ...
_ Muội muội sao muội...- Quá choáng, Yên Xuân nhất thời không biết nên đặt câu hỏi thế nào cho phải.
Nhìn sắc mặt của Yên Xuân, Lôi Vi lập tức hiểu ý.
_ Muội cũng thật không biết tại sao gần đây dạ dày của muội lại chẳng khác nào cái giếng không đáy cả. Ăn bao nhiêu cũng không thấy no. Giờ muội thậm chí phải trữ đồ ăn đêm.
Nghe Lôi Vi nói, Yên Xuân không khỏi bật cười.
_ Nhưng cũng chỉ vài ba ngày là hết thôi. Lâu lâu muội cũng hay bị thế này.- Lôi Vi chống chế.- Dù sao...đồ ăn ngon ai không thèm! Ăn chán rồi tự khắc quay trở lại nhịp ăn uống như bình thường thôi.
_ Thậ không ngờ muội muội vì cái bụng đói sẵn sàng làm mất hết khí tiết của mình như vậy. Nếu để tin này lan truyền khắp Đông cung, cùng với việc giảm lượng đồ ăn trước đó, chắc sẽ gây nên một trận "phong vũ".
_ Tỷ!- Lôi Vi kêu lên.
_ Thôi được rồi! Không chọc muội nữa! Mau ăn đi để lấp cái giếng này được bao nhiêu được.- Vừa nói, Yên Xuân vừa gắp một miếng thịt bỏ vào chén Lôi Vi.
Lườm Yên Xuân thêm một cái nữa, Lôi Vi nhanh chóng cầm đũa lên và bắt đầu ăn. Dù sao, dù có ăn nhiều đến đâu, nàng cũng không mập lên được. Mấy bữa nay, Lôi Vi phải tìm đủ mọi cách để chứng minh tay mình không sao, Phúc Tuần mới không đến "làm phiền" chuyện ăn uống của nàng, bèn không nhìn thấy đống đồ ăn này, chàng chắc chắn sẽ vả mồ hột hột mất. Haizzz!!! Thiệt tình không có nỗi khổ nào giống nỗi khổ nào!
_ Nếu Điện hạ không yêu thương muội, Người sẽ không hết lòng vì muội như vậy.- Từ tốn ăn, Yên Xuân chậm rãi nói.- Vậy nên muội đừng trách Ngài ấy nữa.
_ Muội biết rồi! Nhưng thật sự mà nói, muội cảm thấy...rất áp lực.
_ Đừng lo!- Mỉm cười, Yên Xuân chậm rãi nói.- Ta tin muội sẽ làm tốt thôi.
Không nói gì, Lôi Vi mỉm cười đáp lại rồi cả hai cùng tiếp tục bữa cơm tối của mình. Bữa cơm tối diễn ra vui vẻ và tràn đầy tiếng cười.
Đến khuya, sau khi giải quyết xong công việc Phúc Tuần mới đến Túc Duyên các. Tuy không trách chàng, nhưng Lôi Vi muốn hỏi vì sao chàng lại làm như vậy mà chẳng báo trước cho nàng một tiếng. Song khi nhìn thấy vẻ mệt mỏi của chàng, nàng không muốn truy vấn chàng làm chi nữa.
_ Không muốn hỏi ta điều gì sao?- Vừa ôm Lôi Vi, Phúc Tuần vừa hỏi.
_ Anh nói thử xem.- Ngẩng đầu lên nhìn Phúc Tuần, Lôi Vi chậm rãi nói.- Chuyện này anh vốn đã nói từ trước với em, nên bản thân cũng không bất ngờ lắm. Nhưng anh nhanh như vậy đã đưa cho em một áp lực lớn như thế, em còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Em đang lo bản thân sẽ không đảm đương được, phụ sự kỳ vọng của anh, còn thời gian đâu để ý đến việc có nên hỏi anh hay không nữa.
_ Nàng sẽ làm tốt thôi!- Mỉm cười, Phúc Tuần chậm rãi đáp.- Ta tin nàng sẽ làm được.- Hôn nhẹ lên đỉnh đầu của Lôi Vi, chàng chậm rãi nói.- Song nếu nàng mệt mỏi, ta nhất định sẽ cùng nàng gánh vác.
Không nói gì, Lôi Vi phụng phị đôi gò má nhìn Phúc Tuần.
_ Chẳng phải nữ nhân có phu quân là để được dựa dẫm hay sao chứ.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa hôn nhẹ lên má Lôi vi.- Ta xin lỗi! Ta...ta lo nàng sẽ không chịu nên...
_ Chưa hỏi sao đã biết em không chịu? Đây là lần thứ hai anh tự ý quyết định chuyện của em đấy. Nhưng lần này em tha cho anh đấy.
Nhìn Lôi Vi, Phúc Tuần không khỏi mỉm cười, nụ cười của chàng dường như mỗi lúc một tươi.
_ Thật không?
_ Anh trù tính chuyện này đã mấy năm trời rồi chứ nào phải thời gian gần đây. Là em khi đó đã không tinh ý nhận ra.- Chất giọng của Lôi Vi có chút trầm buồn. Song rất nhanh sau đó nàng mỉm cười thật tươi.- Yên Xuân tỷ nói, nếu anh không yêu thương em, anh sẽ không hết lòng vì em đến vậy. Đối với em đây quả thật sẽ tạo nên một áp lực rất lớn và nó trong tương lai có thể trở thành một gánh nặng không hề nhỏ. Nhưng em sẽ xem nó là bổn phận, là trách nhiệm, là việc nên làm. Như vậy, nó sẽ không còn là gánh nặng nữa.
_ Vi Nhi của ta chắc chắn sẽ làm được. Nhưng nàng đừng gắn sức quá đấy. Luôn nhớ rằng, ta mãi là chỗ dựa cho nàng.
_ Anh cũng thế! Đừng gắn sức quá. Phải nghỉ ngơi cho thật tốt mới có tinh thần làm việc được. Jeonha à!
Chau mày, Phúc Tuần cúi xuống nhìn Lôi Vi.
_ Từ đó là gì vậy?
_ Là từ...từ trên xuống dưới khắp Đông cung này dùng để gọi anh đó.- Chất giọng của Lôi Vi đầy tinh nghịch.
_ Thái tử?
_ Không biết!- Lôi Vi lắc đầu.- Em buồn ngủ rồi, ngủ đây.
Dứt câu, Lôi Vi nhanh chóng rúc người vào chăn và nhắm mắt lại. Chẳng mấy chốc nàng đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ngắm gương mặt ửng hồng vì nóng của nàng, Phúc Tuần mỉm cười thật tươi rồi nhẹ nhàng vòng tay qua ôm nàng. Cả hai cứ vậy, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
*
Sáng sớm Túc Duyên các lại được dịp nhộn nhịp, tiếng người cười nói vui vẻ, rộn ràng làm huyên náo cả các từ trong ra ngoài. Trong tư phòng, ngồi trước gương, Lôi Vi ngắm thật kỹ gương mặt mình trong gương. Tuy gương đồng khiến gương mặt của nàng khi soi vào bị biến dạng đi ít nhiều, nhưng nếu chịu khó ngồi yên và quan sát kỹ, quả thật cũng không đến nỗi tệ.
_ Trông muội đã tự tin hơn rồi đây.- Vừa nói Thiên Phương Công chúa vừa gật đầu hài lòng.- Nhìn thấy muội như thế này, ta đã yên tâm rồi.
_ Tỷ tỷ!- Quay sang nhìn Thiên Phương Công chúa, Lôi Vi chậm rãi nói.- Tạ tỷ tỷ! Tất cả đều nhờ có tỷ.
_ Ta? Ta chỉ là người mai mối thôi. Còn đến được hôm nay tất cả đề nhờ vào chính muội. Sau này có chuyện gì, muội cũng phải mạnh mẽ lên. Vì nếu muội gục ngã, Tuần Nhi cũng sẽ gục ngã.
Nghe Thiên Phương Công chúa nói vậy, Lôi Vi chợt cảm thấy mình có vị trí quan trọng vô cùng trong trái tim cũng như trong cuộc đời nam nhân ấy. Chỉ nghĩ đến đó thôi lòng nàng chợt dâng lên không biết bao nhiêu cảm xúc, một loại cảm xúc ngọt ngào thật khó có thể nói hết thành lời.
_ Tỷ tỷ!- Nắm chặt tay của Thiên Phương Công chúa, chất giọng của Lôi Vi nghẹn ngào.- Muội hứa với tỷ, muội sẽ thật vững vàng để trở thành nơi chốn bình yên cho chàng. Muội sẽ khiến chàng thật hạnh phúc, thoải mái và an yên. Muội sẽ không để chàng phải buồn bực, thất chí, tuyệt vọng. Muội sẽ không để điều đó xảy ra.
_ Cảm ơn muội! Vi Nhi!
Một giọt nước mắt nhẹ nhàng len qua khóe mắt của Thiên Phương Công chúa.
_ Mẫu thân!- Từ bên ngoài, vừa chạy, Nam Cung Long vừa không ngừng cất tiếng gọi.- Mẫu thân! Vui quá! Náo nhiệt quá!
Gạt đi giọt nước mắt, Thiên Phương Công chúa quay qua mỉm cười thật tươi với Nam Cung Long. Đứa trẻ này từ nhỏ đã lộ rõ tư chất thông minh, giờ càng lớn lại càng hiếu động khiến những người xung quanh ai ai cũng cảm thấy vui vẻ.
_ Tới rồi! Tới rồi!
Tiếng đi trước, người đi sau, khẳng định là Phi Đào. Mới vừa nghe thấy giọng nói Lôi Vi đã biết ngay. Quay lại nhìn, nàng nhanh chóng nhìn thấy Phi Đào vừa mỉm cười vừa vội vàng chạy vào, theo sau nàng ta là các cung nhân Thái Thường tự của Lễ bộ. Xem rất nhiều bộ phim cổ trang, nhưng chưa một bộ phim cổ trang nào nàng thấy có cảnh sắc phong cho Thái tử phi. À! Trừ những bộ phim cổ trang của Hàn Quốc, song đó là lễ thành thân của Thái tử và Thái tử phi. Xử nữ [2] trong độ tuổi quy định sẽ được tuyển chọn vào cung, trải qua các vòng chẳng khác nào thi Hoa hậu, người được chọn làm Thái tử phi sẽ được đưa đến biệt cung để học tập nghi lễ cung đình cũng như các nghi thức trong lễ thành thân và cũng sẽ ở đó đến ngày Đại hôn. Đó là truyền thống hôn phối của Hoàng tộc thời Joseon của Hàn Quốc, còn nó có tồn tại ở thời Goryeo hoặc các thời đại trước đó nữa hay không, nàng thật không biết. Mà thôi! Giờ nàng chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến những chuyện đó nữa. Cứ nghĩ đến chuyện lễ tiết là đầu nàng đã căng thẳng rồi.
_ Nương nương!- Một cung nhân đứng tuổi, tiến về phía trước cúi người hành lễ.- Đã đến giờ rồi, mời Người nhanh chóng di giá đến Duyệt Lạc cung của Hoàng hậu nương nương.
Hít một hơi đầy căng, Lôi Vi chậm rãi đứng lên. Lập tức có hai cung nhân khác tiến lại đỡ nàng. Ra đến cửa một đám cung nhân tùy giá khác đã đứng ngay ngắn từ khi nào chờ đợi nàng, vừa nhìn thấy nàng, họ nhanh chóng cúi chào rồi xếp thành hai hàng. Đưa mắt nhìn một lượt sân Túc Duyên các, nàng khẽ mỉm cười. Đã đầu tháng chín rồi mà trời vẫn còn trong, không gợn một chút mây như vậy. Ông trời thật biết chiều lòng người.
_ Nương nương! Xin mời!
Đứng bên cạnh, cung nhân đứng tuổi kia khẽ lên tiếng nhắc nhở Lôi Vi. Vội gật đầu nàng tiếp tục bước đi. Vì địa điểm nàng phải tới làm lễ là Duyệt Lạc cung, cung của Hoàng hậu nương nương vậy nên để tỏ được sự kính trọng của mình dành cho Hoàng hậu, nàng sẽ tự mình di chuyển đến Duyệt Lạc cung mà không có xa giá. Thêm vào đó đây là buổi lễ sắc phong Thái tử phi, nào có phải sắc phong Hoàng hậu, nên chuyện có xa giá là điều không thể. Dù rằng đây là một điều tốt đẹp nhưng với một người có bản tính thích chạy hơn thích đi như nàng, đây quả thật là một cực hình. Cố giữ vững tâm lý và nghĩ tới những ý nghĩa tốt đẹp của buổi lễ long trọng này, nàng bước từng bước thật vững chắc tiến về phía trước.
_ Cung chúc nương nương!
Tiếng chúc tụng vang lên khiến Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Ra khỏi cổng, nàng nhìn thấy các Chưởng sự của Thái Thường Nhạc phủ cùng Băng Tư, Quân Đài, nhạc công Đức Minh và một số ca vũ thân thiết với nàng thuở nào đang đứng ngay ngắn hai bên chúc tụng nàng. Nhìn thấy cảnh này, nàng quả thực không khỏi cảm động. Theo thói quen, nàng vội cúi đầu xuống chào nhưng ngay lập tức liền bị cung nhân đứng ngay bên cạnh nhắc nhở nên đành thôi.
Đoạn đường đi từ Túc Duyên các của Đông cung đến Duyệt Lạc cung của Hoàng hậu tuy không xa nhưng quả thực đó không phải là một đoạn đường gần. Lôi Vi ước đoán, nếu đi bằng xe đạp và đạp với tốc độ nhanh nhất mất ít nhất tầm 10- 15 phút. Một quãng đường đủ để cho đôi chân của nàng mỏi nhừ. Không sao! Không có vấn đề gì cả! Với quãng đường như vậy, nàng vẫn có thể đi được. Còn nhớ năm 16 tuổi, một lần xe đạp của nàng bị hư không kịp sửa, nàng đã một mình cuốc bộ đến trường. Quãng đường khi đó nàng phải đi dài hơn quãng đường này nhiều, ấy vậy mà nàng vẫn đi được đấy thôi. Vả lại 1 tháng 30 ngày, hết 20 ngày nàng đi hết từ chỗ này đến chỗ nọ của Hoàng cung này, quen rồi nên cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát. Mỉm cười thật tươi, nàng tiến bước trên con đường dài phía trước. Gió khẽ thổi khiến bầu không khí xung quanh dịu nhẹ trở lại càng khiến tâm trạng của nàng tốt hơn lên. Vừa đi, nàng vừa lén đưa mắt quan sát xung quanh. Có không ít cung nữ đang bận rộn đi lo công việc của mình nhưng cứ nhìn thấy nàng cùng đoàn tùy tùng của mình đi ngang qua, họ lại lui qua một bên kính cẩn cúi đầu. Cứ vậy, hết người này truyền đến người kia, chẳng mấy chốc dọc đường đi nàng nhìn thấy có không ít cung nữ, thái giám chạy ra nhìn nàng cùng đoàn tùy tùng của mình. Quả thật, thời đại này tin tức lan truyền cũng nhanh thật. Cũng đủ để khiến nàng chóng hết cả mặt...
Đi qua một chân cầu, Lôi Vi nhanh chóng rẽ trái rồi hướng thẳng về Duyệt Lạc cung. Đoạn đường đang mỗi lúc được rút ngắn lại khiến nàng trong lòng có chút hồi hộp. Đưa mắt quan sát nhìn xung quanh, nàng gắn nghĩ đến những điều khác để đầu óc phân tâm bớt, để xua tan cảm giác hồi hộp đi. Sống trong cung bao nhiêu năm, số lần nàng tham dự lễ tiết cũng không phải là ít, song khi ấy nàng chỉ là một ca vũ nhỏ bé. Còn lần này, nàng lại là nhân vật chính, là người sẽ thực hiện những nghi thức này nên trong lòng cũng không tránh khỏi lo lắng, sợ rằng bản thân sẽ phạm lỗi. Nhưng, nàng chắc chắn sẽ làm được và làm rất tốt, nàng quyết không để bản thân phạm phải sai lầm nào.
Mỉm cười thật tươi, Lôi Vi chỉnh lại tư thế của mình rồi ngẩng cao đầu tiến thẳng về phía trước. Từ đằng xa, trên đài cao, bóng áo đỏ booc-đô ở giữa có thêu hình rồng lấp lánh ánh vàng khiến nàng không khỏi ngạc nhiên. Càng tiến lại gần, nàng càng nhìn rõ nhân ảnh ấy. Chàng mỉm cười rồi nắm chặt tay lại cổ vũ nàng, khích lệ nàng khiến nàng cảm động vô cùng. Nhìn gương mặt đong đầy hạnh phúc của chàng, lòng nàng càng trở nên rạo rực, bao nhiêu hồi hộp cũng theo đó mà bay đi mất. Chỉ cần chàng luôn đứng phía sau ủng hộ nàng như vậy, nàng nhất định sẽ cùng chàng vượt qua mọi khó khăn, không chùng bước trước bất kỳ sóng gió nào...
Cổng Duyệt Lạc cung hiện ra ngay trước mắt. Đứng nghiêm trang, Lôi Vi bước từng bước thật khoan thai vào bên trong. Bên trong, người của Thái Thường tự đã có mặt đầy đủ và sắp hàng đâu vào đó. Vừa bước vào, nàng đã ngay lập tức cảm nhận được bầu không khí trang nghiêm của buổi lễ, vậy nên tự bản thân nàng cũng trang nghiêm hẳn lên.
Ngồi ngay trước cửa, Hiếu Nhân Hoàng hậu chậm rãi đưa mắt quan sát từng động tác, cử chỉ của Lôi Vi mà không khỏi mỉm cười gật đầu. Đến khi dừng trước mặt Hoàng hậu, nàng chậm rãi quỳ xuống. Theo từng tiếng hô của Tự Khanh, nàng nhanh chóng vái lạy Hoàng hậu. Sau đó Hoàng hậu chậm rãi đứng lên tiến về phía trước đọc chiếu sắc phong Thái tử phi. Đây là lần đầu tiên nàng được nghe bài chiếu này. Thậm chí, trong các bộ phim cổ trang, hiếm có khi nào nàng được nghe chiếu sắc phong Hoàng hậu chứ đừng nói đến chiếu sắc phong Thái tử phi. Vậy nên nàng kính cẩn nghe thật kỹ từng lời, từng chữ một trong chiếu thư, không bỏ sót bất kỳ chữ nào. Khác với chiếu sắc phong Thái tử, chiếu sắc phong Thái tử phi, chủ yếu nhắm vào đức hạnh cũng như phụ giúp Thái tử cai quản chuyện hậu cung, làm tốt bổn phận dâu con, không để trưởng bối phải phiền lòng.
_ Thần, Cát Lôi Vi kính cẩn nghe theo lời răn dạy của Hoàng hậu nương nương!
Dứt câu, Lôi Vi chậm rãi cúi xuống lạy.Tiếp sau đó, Tự Khanh [3] lại hô to:
_ Mời Hoàng hậu trao ấn cho Thái tử phi.
Nghe Tự Khanh nói, Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên. Ấn? Thái tử phi cũng có ấn sao? Vậy mà xưa nay nàng không hề biết điều này. Cũng phải! Cai quản hậu cung của Đông cung sao lại không có ấn được chứ.
_ Nương nương!- Bên cạnh, cung nhân khẽ lên tiếng nhắc nhở.
Hơi giật mình, Lôi Vi vội ngẩng đầu lên, đưa hai tay về phía trước và nhận ấn từ tay Hoàng hậu.
_ Từ nay ngươi đã trở thành Thái tử phi của Thục quốc. Ngươi nhất định phải một lòng phò trợ Thái tử.
_ Vâng ạ!
Mỉm cười thật tươi, Hiếu Nhân Hoàng hậu, đặt Hoàng án có ấn và chiếu thư sắc phong lên tay Lôi Vi.
_ Lễ xong!
Tự Khanh hô to, Lôi Vi nhanh chóng đứng lên quay về phía mọi người. Nhìn một lượt khắp sân của Duyệt Lạc cung, ai nấy cũng quỳ xuống tung hô.
_ Cung chúc Thái tử phi! Thái tử phi cát tường!
Từ khi bị xuyên không đến thời cổ đại, vì quen biết và có mối quan hệ thân thiết với các Hoàng tử nên Lôi Vi sớm đã nhận được sự tôn trọng của đám người hầu. Người hầu của các Hoàng tử ai gặp nàng cũng đều cúi đầu gọi nàng là Cát Tiểu thư. Ban đầu có chút ngượng ngập nhưng xem phim cổ trang nhiều nên nàng cũng dần quen. Cứ ngỡ bản thân đã quen với điều đó rồi nhưng giờ phút này đây nàng mới nhận ra rằng, bản thân mình vẫn chưa quen. Sự quỳ lạy của mọi người dành cho nàng khiến nàng cảm thấy choáng ngợp và có cảm giác không được chân thật. Một chút ngỡ ngàng như len lỏi vào trong nàng. Có nằm mơ Cát Lôi Vi nàng cũng không thể ngờ rằng sẽ có một ngày bản thân trở thành Thái tử phi của Thục quốc được mọi người tung hô như thế này. Nàng chưa bao giờ nghĩ ngợi nhiều đến vậy. Bởi đối với nàng quyền lực là thứ gì đó thật đáng sợ, nó có thể thao túng mọi thứ và ngay cả bản thân nàng cũng từng suýt bị nó thao túng mấy lần. Vậy nên nàng không thể ngờ rằng sẽ có một ngày nàng nắm giữ quyền lực trong tay. Nàng chỉ nghĩ đơn giản rằng, đời này chỉ cần được ở bên cạnh Phúc Tuần vậy là đủ rồi.
Có chút hoang mang, Lôi Vi đưa mắt sang nhìn Hiếu Nhân Hoàng hậu. Được Hoàng hậu mỉm cười gật đầu, nàng nhanh chóng tiến về phía trước nâng Hoàng án lên rồi dõng dạc hô to.
_ Bình thân!
_ Tạ Thái tử phi!
Đồng loạt những ai có mặt trong sân của Duyệt Lạc cung đều hô to rồi đứng lên. Nhìn một lượt mọi người, Lôi Vi nở một nụ cười đầy tự tin.
------------------------
[1] Đường huynh, đường muội: anh em họ con chú bác.
[2] Xử nữ: con gái chưa lấy chồng, còn trinh.
[3] Tự Khanh: chức quan đứng đầu các Tự. Các Tự này là cơ quan giúp việc dưới các bộ. Mỗi bộ sẽ có một Tự tương ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.