Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt
Chương 102: Vạn dặm xa cũng đến
Trina
07/11/2018
Phía Nam vùng Thảo Nguyên, lãnh thổ người Kao, bờ Đông sông Xuyên Tình
Sau bốn ngày được tìm thấy, cuối cùng Phúc Tuần cũng có thể xuống giường. Dẫu là người tập võ, trai tráng đến đâu cũng có lúc khó lòng chống lại được hiểm cảnh. Ngay sau khi nhìn thấy cỏ bốn lá bằng gỗ Lôi Vi tặng cho Phúc Tuần, Phúc Khải lập tức theo hướng tên lính tốt đã chỉ mà phi ngựa đến tìm. Địa hình vùng phía Bắc bọn họ đóng quân không có gì hiểm trở song ở đây lại có vách núi đá dựng đứng hai bên tạo thành một lối đi nhỏ hẹp. Tại đây chàng và Đồng Vũ đã tìm thấy áo choàng cũng như mũ của Phúc Tuần. Tiếp tục theo hướng Bắc, họ đến được một động nhỏ trong một khu rừng gần đó. Trong động có một ông cụ sinh sống đã chữa trị vết thương cho Phúc Tuần.
Khi lạc Phúc Khải, Phúc Tuần đã chạy đến đây và bị lính của Chu Liêm cho mai phục đã liên tiếp ném đá từ trên xuống. Thấy chàng né được hết, một tên tướng dưới trướng Chu Liêm đã hạ lệnh vừa bắn tiễn vừa ném đá khiến cả người và ngựa không thể chống đỡ kịp. Lợi dụng Phúc Tuần bị trúng tên vào đùi và lưng, binh sĩ đã dồn dập ném đá xuống. Chàng vốn định phi thân lên nhưng bị đá ném trúng người nên không thể dùng khinh công được. Đúng lúc ấy bên trên lại có hiện tượng sụp lở khiến bao đất đá đổ ập xuống người chàng. Còn tên tướng kia đã vội cùng lính của mình tháo chạy từ lúc nào.
Lúc Phúc Tuần tỉnh dậy và có thể thoát ra khỏi đống đất đá đó cũng đã là bốn ngày sau. Với tinh thần không tỉnh táo, chàng không thể nào xác định được phương hướng. Bỏ lại những thứ vướng víu trên người, chàng cứ vậy bước đi, vượt qua dãy vách đá hẹp đến một khe suối và bất tỉnh tại đó. Gần một ngày sau đó, có một tiều phu tuổi cũng đã ngoài lục tuần [1] nhìn thấy chàng bất tỉnh bên bờ suối thân thể lại bị thương khắp nơi nên đã đem chàng về hang động của mình để chữa trị. Vết thương tuy không nghiêm trọng nhưng bởi kiệt sức lại thêm chàng đang bị sốt khá cao nên cứ mãi mê man không tỉnh. Đến khi Phúc Khải tìm được chàng, tình trạng của chàng đã khá hơn. Theo như lời ông cụ đó nói trong gần 5 ngày qua ở nhà ông, chàng có tỉnh lại nhưng chỉ được một lúc rồi lại mê man. Bẵng mấy ngày sau chàng mới tỉnh lại hoàn toàn nhưng chưa thể xuống giường. Vì bị ông cụ và cô con gái của ông ngăn cản lại thêm sức lực chưa phục hồi nên chàng không biết làm thế nào để nhắn tin cho mọi người, bởi xưa nay hai người này chưa từng ra khỏi khu rừng nhỏ này. Ông cụ cũng nói, trong suốt thời gian mê man chàng không ngừng gọi tên một nữ nhân với chất giọng vô cùng tha thiết. Không cần ông cụ nói tên, Phúc Khải cũng biết được người đó là ai.
Chậm rãi vén cửa lều lên, Phúc Khải bước vào với một khay đồ ăn thức uống. Vì Phúc Tuần vừa mới khỏe lại nên giờ chàng chỉ có thể ăn những món ăn thanh đạm.
_ Đệ bảo một tên lính mang đồ ăn vào cho ta được rồi. Việc gì phải nhọc công như vậy.- Vừa tiến về phía bàn, Phúc Tuần vừa chậm rãi nói.
_ Thái tử của đệ! Huynh vừa dọa đệ hơn mười ngày trời đấy, huynh có biết không? Giờ đệ phải đảm bảo huynh không có chuyện gì xảy ra bằng không đệ chết chắc.
_ Ta xin lỗi!- Phúc Tuần cười trừ.
_ Huynh biết xin lỗi thế là tốt rồi! May mà huynh không có chuyện gì.
Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi cầm đũa lên ăn. Quả thật chàng đã khiến mọi người không khỏi lo lắng rồi. Từ ngày chàng trở về sĩ khí binh sĩ lập tức tăng cao vậy nên bản thân chàng không được để mọi người thất vọng. Chàng phải nhanh chóng phục hồi sức lực để tiếp tục thống lĩnh mọi người bảo vệ Thục quốc, bảo vệ Lôi Vi.
Song ăn được nửa chừng, Phúc Tuần buông đũa xuống và không khỏi thở dài.
_ Ngũ huynh! Sao thế? Có chuyện gì sao?
Phúc Khải ngồi vắt vẻo trên ghế đang không ngừng kể khổ với Phúc Tuần, thấy chàng buông đũa xuống, Phúc Khải không khỏi tò mò.
_ Ta làm mất đồ của Vi Nhi tặng cho ta rồi.- Chất giọng của Phúc Tuần đầy phiền muộn.
Khẽ bật cười, Phúc Khải chậm rãi ngồi dậy rồi lại từ từ rút từ tay áo của mình ra cỏ bốn lá bằng gỗ.
_ Cái này có phải không?
Vừa nói, Phúc Khải vừa tiến lại gần Phúc Tuần. Vừa nhìn thấy nó, chàng không khỏi mừng rỡ. Nhưng nhìn điệu cười nham nhở của đệ đệ mình, chàng đoán sắp có chuyện "chẳng lành" xảy ra.
_ Ngũ huynh! Cho đệ đi!
_ Đưa cho ta!- Đứng thẳng lên, Phúc Tuần tiến về phía Phúc Khải.- Đệ muốn thì bảo Phi Đào tặng đi.
_ Sao lại có Tiểu Đào Đào trong này chứ?- Vừa nói, Phúc Khải vừa đưa tay lên cao.
_ Tại sao thì đệ tự biết lấy!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa với tay lên để lấy lại đồ.- Trả đồ lại cho ta!
Cứ thế hai người vờn nhau để giành một món đồ. Tiếng cười vọng ra khiến người bên ngoài nghe thấy cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái hẳn ra. Và chỉ đến thấm mệt, cả hai mới chịu dừng lại.
_ Ngũ huynh! Huynh nhất định phải chăm sóc tốt Vi Nhi đấy.- Vừa trả lại đồ cho Phúc Tuần, Phúc Khải vừa nói.
_ Tất nhiên rồi!- Phúc Tuần mỉm cười.- Ta sẽ dùng cả đời này để chăm sóc nàng ấy và dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ nàng ấy thật tốt. Vậy nên...nghĩa muội của đệ chắc chắn sẽ hạnh phúc.
Dứt câu, Phúc Tuần nằm phục ra đất rồi điều hòa lại nhịp thở của mình. Đưa mắt nhìn Phúc Khải, chàng khẽ mỉm cười.
_ Nhị tiểu thư Liễu gia dành tình cảm không hề nhỏ cho đệ đâu. Đệ tính sao đây?
Ngầm ý trong câu nói của Phúc Tuần chỉ cần nghe qua Phúc Khải lập tức hiểu ngay. Là huynh đệ với nhau, dĩ nhiên chàng luôn muốn đệ đệ của mình được hạnh phúc. Phi Đào lại có tình cảm với đệ ấy, chàng tin hai người ở bên nhau sẽ luôn vui vẻ, thuận hòa và hạnh phúc. Lại xét về phương diện của một nam nhân, chàng quả thật không thích việc đệ đệ của mình quá để tâm đến Lôi Vi. Đã xem nàng là nghĩa muội, đệ ấy cũng nên cư xử có chừng mực. Quá để tâm đến nàng sẽ khiến cả ba rơi vào tình thế khó xử và người bị tổn thương nhất vẫn là nàng. Chàng cũng thừa nhận rằng bản thân mình quả thật đang ghen khi nàng nhận được quá nhiều sự quan tâm từ người đệ đệ này của mình.
_ Đệ còn trẻ!- Vừa nói, Phúc Khải vừa đứng lên.- Hôn nhân đại sự cứ để từ từ.
_ Đệ từ từ được nhưng người ta thì không từ từ được đâu.- Vừa mỉm cười, Phúc Tuần vừa đứng lên nói.- Nữ nhi chỉ đẹp nhất khi tuổi còn đôi mươi thôi. Dù đệ yêu hay không yêu họ cũng đừng để họ phải phí hoài tuổi xuân của mình.
Không nói gì, Phúc Khải chậm rãi tiến về phía trước một bước. Tình cảm của Phi Đào dành cho chàng, chàng sao lại không biết. Chàng cũng không phủ nhận mình có cảm tình đối với nàng. Nhưng dường như, nó chưa đủ lớn để có thể trở thành tình yêu. Bởi tình cảm chàng dành cho Lôi Vi tuy không thể nói là hơn song cũng không kém gì Phúc Tuần. Mặc dù nhận Lôi Vi làm nghĩa muội, nhưng rõ ràng sự quan tâm của chàng dành cho nữ tử này đã vượt mức huynh muội rồi. Và, nếu cứ dể tình trạng này kéo dài có lẽ không sớm thì muội Lôi Vi cũng sẽ gặp chuyện. Có lẽ chuyện này cần phải giải quyết dứt khoát. Chỉ có điều với Phi Đào, khi tình cảm của chàng chưa đủ lớn, chỉ sợ chàng sẽ càng đem đến những phiền muộn cho nàng ấy. Thật khó nghĩ!
"Vụt" tiếng mũi tên xé gió lập tức thu hút sực chú ý của cả Phúc Tuần lẫn Phúc Khải. Vội quay lại nhìn cả hai đều nhìn thấy một mũi tên đang nhằm thẳng Phúc Tuần mà lao tới. Nhanh như chớp, Phúc Khải vừa chắn cho Ngũ huynh của mình vừa tuốt kiếm ra chẻ mũi tên ra làm đôi. Nhìn theo hướng mũi tên, cả hai nhanh chóng lao ra ngoài.
_ Có thích khách!- Phúc Khải hét lên.
Ngay lập tức, từ các lều trại binh sĩ vội vàng chạy ra. Đồng Vũ đang nghỉ ngơi trong trại cũng vội vàng chạy đến chỗ hai người.
_ Điện hạ!- Chất giọng của Đồng Vũ đầy lo lắng.- Người không sao chứ ạ?
_ Điện hạ! Người vẫn ổn chứ?- Lâm Trí Bình, Tiết độ sứ của vùng phía Nam, vội vàng tiến về phía Phúc Tuần.
_ Ta không sao!- Chất giọng của Phúc Tuần vẫn điềm tĩnh.
_ Mau! Lập tức truy đuổi thích khách!- Phúc Khải hạ lệnh.
Hạ lệnh xong Phúc Khải cùng toán lính bắt đầu lùng sục khắp nơi trong doanh trại. Lúc này các vị tướng quân khác nhận được tin cũng vội vàng lùng sục thích khách. Bọn họ, ai nấy cũng không thể ngờ được trong doanh trại lại có kẻ muốn ám sát Thái tử Điện hạ. Cả đại quân Tân Thục ồn ào nhưng không hề rối loạn. Ai nấy cũng tập trung vào việc lùng cho ra kẻ cả gan hành thích Thái tử đương triều. Doanh trại Tân Thục nhìn từ xa lúc này trông chẳng khác một ngọn lửa lớn đang bùng cháy dữ dội giữa Thảo Nguyên bao la bên cạnh dòng Xuyên Tình thơ mộng.
Không lâu sau đó, Phúc Khải đã lôi một tên hắc y nhân đến ngay trước mặt Phúc Tuần.
_ Điện hạ! Đệ tìm thấy hắn khi hắn đang tìm đường tẩu thoát ngay gần chỗ trữ lương thực.- Vừa nói, Phúc Khải vừa thả tên đó xuống ngay trước mặt Phúc Tuần.
Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi tiến tới tháo khăn che mặt của hắn ra.
_ Nói! Là ai sai ngươi hành thích bổn Thái tử?
Tên hắc y nhân lẽ dĩ nhiên kiên quyết không nói.
_ Có phải là lão tướng quân Chu Liêm sai ngươi tới không?- Phúc Khải tức giận hỏi.
Tên hắc y nhân vẫn không nói gì. Bất thần hắn dùng chân tung một cước về phía Phúc Tuần. Đứng bên cạnh, nhanh như cắt Đồng Vũ vội cản bước tiến của tên đó lại. Cả hai ngay lập tức bước vào một trận chiến. Trong khi Đồng Vũ thoải mái dùng tay chân, tên hắc y nhân kia là chỉ có thể dùng chân. Ấy vậy mà Đồng Vũ cũng phải vận hết sức để chiến đấu với hắn. Tên hắc y nhân hết phá đường kiếm của Đồng Vũ lại nhằm về phía Phúc Tuần mà lao tới.
Nhìn tình thế hỗn loạn, Phúc Tuần không thể nào đứng yên được. Chàng vội thi triển khinh công nhưng ngay lập tức đã bị Phúc Khải cản lại.
_ Điện hạ! Huynh vừa mới khỏe lại không thể vận công được nếu không sẽ bị nội thương. Hãy để cho đệ!
Dứt câu, không kịp để Phúc Tuần cản mình, Phúc Khải đã phi thân về phía tên hắc y nhân, hỗ trợ Đồng Vũ. Cả ba giao chiến một hồi, cuối cùng tên hắc y nhân cũng phải nằm dưới kiếm của Phúc Khải. Nhưng khi chàng chưa kịp kéo hắn đến chỗ Phúc Tuần lần nữa, hắn đã cắn lưỡi tự tử.
_ Tức thật!- Vừa kéo xác tên hắc y nhân, Phúc Khải vừa lên tiếng. Chất giọng đầy tức giận.- Ngũ huynh! Hắn cắn lưỡi tự tử rồi! Chắc chắn là do lão già Chu Liêm bày trò.
_ Chưa có chứng cứ trong tay, đệ đừng phán bừa!- Vừa tiến về phía xác tên hắc y nhân, Phúc Tuần vừa chậm rãi lên tiếng.- Ta không cho rằng Chu lão tướng quân làm việc này. Ông ta là người ngay thẳng, trực tính, nên sẽ không làm chuyện này.
_ Ngũ huynh! Huynh đừng quên, lão già đó đã sai người mai phục huynh tại vách núi đá hòng giết chết huynh. Nói Lãnh Hàn Phong ra lệnh hành thích huynh, đệ có thể không tin nhưng nói ông ta ra lệnh, đệ tin. Ông ta vốn không ưa Thục quốc của chúng ta nên sẽ bằng mọi cách tiêu diệt chúng ta.
_ Tiểu thần cho rằng lời của Phó soái không phải không có lý.- Đồng Vũ chậm rãi nói.- Khi Điện hạ còn là Vương gia, lúc cùng Ngài đi sứ sang Yên Khâu, tiểu thần đã để ý thấy thái độ của Chu Tướng quân đối với chúng ta đầy hiềm khích. Nếu không phải vì giữ đạo vua tôi, tiểu thần thiết nghĩ ông ta đã tìm cách giết chúng ta rồi.
_ Vậy nên lần này cũng thế!- Chậm rãi ngồi xuống, Phúc Tuần kiểm tra một lượt thi thể của tên hắc y nhân.- Ông ta nhất định phải giữ đạo vua tôi, nên dù có muốn giết ta đến đâu, ông ta cũng sẽ không làm ra việc hèn hạ đó.
Nói đoạn Phúc Tuần chậm rãi vạch cổ áo tên hắc y nhân ra. Ngay lập tức một hình xăm đầu Khổng Tước xuất hiện ngay trước mắt mọi người. Ai nấy cũng tỏ ra khó hiểu, duy chỉ có chàng là vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh.
*
Vì để tránh đi vào lãnh thổ của bộ tộc người Kao nên lộ trình của Lôi Vi và Phi Đào khi tới vùng Thảo Nguyên đã phải thay đổi. Con đường đi dài hơn đồng nghĩa với việc thời gian sẽ bị kéo dài ra. Chẳng còn cách nào khác! Tộc người Kao vốn không cho người lạ vào lãnh thổ của mình. Và nghe nói họ rất hung hãn. Vậy nên cả hai phải bảo toàn tính mạng của mình trước khi đến được doanh trại.
Hơn 12 ngày đi đường, cuối cùng cả hai cũng dừng chân lại một trấn nhỏ nằm bên ngoài lãnh thổ của tộc người Khiết để nghỉ ngơi trước khi tìm đường đến doanh trại. Trấn ấy chính là trấn Lôi Vi đã phát hiện ra được âm mưu của Yên Khâu cách đây vài năm trước. Và đến hôm nay, nàng mới biết nơi này tên Cổ Ngọc trấn. Cái tên khiến người ta không khỏi liên tưởng đến một nơi nào đó cổ xưa. Nghe nói đâu nơi đây vốn lãnh thổ của tộc người Khiết nhưng bởi địa hình hiểm yếu và là một phòng tuyến quan trọng của phía Nam Thục quốc nên dưới thời Khang Thịnh Hoàng đế, tức Hoàng tằng tổ [2] của Phúc Tuần cũng là người sáng lập nên triều Tân Thục đã xâm lấn nơi này biến nó thành lãnh thổ của Tân Thục khiến lãnh thổ tộc người Khiết bị thu hẹp và bị Thục quốc ôm vào lòng. Điều này đã khiến Vương chủ lúc bấy giờ của tộc người Khiết nổi giận xuất binh để giành lãnh thổ.
Bốn năm sau cuộc chiến Khang Thịnh Hoàng đế qua đời do bệnh nặng khi tuổi đời còn rất trẻ. Bình Lộc Hoàng đế, Hoàng tổ phụ [3] của Phúc Tuần lại tiếp tục cuộc chiến này. Song Tân Thục không hẳn là một đất nước hiếu chiến nên không chủ trương đánh nhanh thắng nhanh mà lại chủ trương vừa đánh vừa thương nghị. Tuy vậy tổn thất mà cuộc chiến gây ra là không hề nhỏ khiến nhân dân vùng Thảo Nguyên phải chịu nhiều đau khổ, nhiều người trong số họ đã phải tha phương nơi đất khách. Cuối cùng gần cuối giai đoạn trị vì của Bình Lộc Hoàng đế, sau gần 15 năm binh đao, hai bên đã thương nghị thành công. Biến Cổ Ngọc trấn thành một nơi trọng yếu của cả hai bên. Hai bên sẽ cùng nhau sinh sống hòa thuận tại nơi đây.
Kể đến đây, Lôi Vi lại cảm thấy khó hiểu. Nàng nhớ lần ấy khi nàng đến trấn này những người sống ở nơi đây đều không phải là người của người Khiết hay Tân Thục. Nói đến đây, nàng lại được nghe thêm một câu chuyện khác. Rằng cách đây khoảng 20 năm trước, tiên đế của Yên Khâu đã xâm lấn lãnh thổ của tộc người Mạm. Ông ta bảo rằng nếu không dâng đất thì sẽ bị đại quân Yên Khâu tiêu diệt. Bọn họ chống cự tới cùng nhưng bên họ sức lực yếu ớt căn bản không chống lại được quân của Yên Khâu nên họ đã vượt sông và đến Cổ Ngọc trấn này. Tộc người Khiết khi ấy là chủ của một vùng vì thấy họ tội nghiệp nên đã cho người báo với Định An Hoàng đế để cùng nhau tìm cách giải quyết. Cuối cùng Định An Hoàng đế đưa ra quyết định sẽ cho họ sống tại Cổ Ngọc trấn này nhưng những nơi trọng yếu sẽ do Thục quốc và tộc người Khiết nắm giữ. Tộc người Mạm từ đó sinh sống ở đây. Còn tộc người Khiết và người của Tân Thục sống ở đây không nhiều, họ chủ yếu sống ở những nơi hiểm yếu, những nơi này tộc người Mạm không được tới gần. Và nghe đâu điểm trọng yếu này nằm ở phía Nam của vùng Thảo Nguyên. Nếu muốn nhanh tới phải đi qua lãnh thổ của người Kao. Song từ Cổ Ngọc trấn vẫn có thể đi được nhưng xa hơn.
Chỉ cần nghe vậy thôi Lôi Vi đã mừng rỡ, vội vàng hỏi đường và nhanh chóng cùng Phi Đào tiến về phía Nam Thảo Nguyên. Cả hai nhanh chóng ra khỏi Cổ Ngọc trấn đến một cánh đồng toàn là hoa Bồ Công Anh. Tuy đã là cuối mùa song Bồ Công Anh vẫn còn bay rợp trời khiến họ quả thật mê mẩn tâm thần. Gió từ cánh đồng nổi lên khiến cả hai thư thái hẳn ra, bao nhiêu mệt nhọc suốt dọc đường đi đều tan biến hết cả. Giờ, quay lại nhìn nhau họ không khỏi ôm bụng cười vì trông ai nấy cũng giống như hai con mèo nhem nhuốc. Bốn ngày trước khi vào vùng Thảo Nguyên họ có đến Sa Thạch thành. Cả hai định bụng sẽ nghỉ tại nhà trọ của thành này một đêm rồi sớm hôm sau đi tiếp. Nhưng nào ngờ chân trước vừa bước vào thành chân sau đã bị hai tên vô lại giật lấy tay nải chạy mất. Cả hai vội đuổi theo song cả người và ngựa đều mệt rã rời. Đuổi theo một quãng liền bị mất dấu, không biết đường nào mà lần. Cũng may Lôi Vi không mang theo vật dụng nào của thời hiện đại bằng không dù có chết nàng cũng phải lấy bằng được. Nếu không, không chóng thì chày nàng sẽ bị lộ thân phận.
Phi Đào mỗi khi nhớ đến việc này thì tức lắm. Nàng ấy còn muốn kiện lên quan phủ nhưng bị Lôi Vi cản lại. Bởi lúc này so với việc mất tư trang, việc tìm đường đến doanh trại quan trọng hơn nhiều. Vậy là họ đành rời Sa Thạch thành mà trên người chỉ còn một ít ngân lượng còn quần áo lại chả còn bộ nào. Xem phim cổ trang nhiều, nàng thấy lâu lắm các nhân vật trong phim mới thay quần áo. Khi xem, nàng thật không tài nào hiểu nỗi mặc dù trên người không dính hạt bụi nào nhưng chắc chắn sẽ dính mồ hôi, tại sao các nhân vật lại có thể chịu đựng được? Về đến thời đại này, rơi vào tình cảnh này, nàng càng chắc chắn phim chỉ là thứ lừa người. Tay nải chỉ để được nhiều lắm là ba bộ đồ. Đi một ngày đường không tắm rửa sao có thể chịu nỗi chứ. Càng nghĩ nàng càng cảm thấy tức cười. Nhưng đến khi bị cướp đồ rồi, nàng đành công nhận rằng không chịu nổi mùi hôi cũng đành phải chịu. Thật là khổ não! Sáng hôm sau khi bị cướp đồ, cả hai đành phải bán con hắc mã và con Khổ Mã để lấy ít tiền tiêu. Ngựa khỏe lại dai sức, chạy bền như thế mà cả hai lại bị ép giá không tưởng tượng được khiến hai nàng nếu không phải vì phải ra sa trường gấp chắc chắn sẽ không tha cho tay bán ngựa đó dễ dàng. Giờ nghĩ lại, cục tức này, Lôi Vi vẫn không thể nào nuốt trôi được. Với số tiền ít ỏi đó họ chỉ có thể đủ tiền ăn uống và thuê một phòng trọ nghỉ ngơi cứ chả thể nào mua cho mỗi người một bộ y phục để thay.
Băng qua cánh đồng Bồ Công Anh cả hai nhanh chóng tới một khu rừng. Cứ mỗi lần nhìn thấy rừng họ lại không khỏi thở dài. Từ kinh thành đến vùng Thảo Nguyên xa xôi này họ đã phải vượt qua không biết bao nhiêu là cánh rừng. Cứ nghĩ đến việc đi nguyên một ngày mà chưa ra khỏi rừng, họ không khỏi thở dài ngao ngán. Giá có con đường khác để đi thì tốt biết mấy...
Mặt trời càng lúc càng lên cao. Nhìn ánh nắng gay gắt của nó rồi nhìn tình trạng của nàng và Phi Đào hiện giờ, nàng phỏng đoán xem chừng tối nay có lẽ cả hai sẽ phải ngủ trong rừng một đêm. Từng đi cắm trại trong rừng một lần, đối với nàng việc này không có gì quá đáng sợ. Nhưng khi ấy nàng đi cắm trại cùng với bạn bè, có khá đông người tham gia nên về căn bản sự sợ hãi đã giảm xuống mức thấp nhất. Còn lần này, suốt cuộc hành trình ngoài nàng ra cũng chỉ có mỗi Phi Đào, hai nữ nhân trói gà trói không chặt ở bên cạnh nhau trong một nơi hoang vu thế này quả thật có chút đáng sợ. Nhớ lại lần đầu tiên ra khỏi cung để điều tra vụ Khải Phát thương hội nàng không khỏi ngạc nhiên tự hỏi tại sao khi đó, bản thân mình lại gan đến vậy...
Đâu đó có tiếng suối chảy róc rách thu hút sự chú ý của Lôi Vi lẫn Phi Đào. Dường chân đứng lại, cả hai lắng nghe kỹ hơn. Rất nhanh sau đó, hai người nhanh chóng tiến về phía khe suối đó. Hơi nước bốc lên làm bầu không khí dịu lại và trở nên mát mẻ hơn.
_ Lôi Vi!- Vừa rửa mặt, Phi Đào vừa quay về phía Lôi Vi.- Chúng ta tắm đi. Đã bốn ngày rồi ta không tắm. Khó chịu chết đi được.
_ Được thôi!- Mím môi, Lôi Vi dùng chất giọng bình tĩnh nhất nói.- Tắm xong rồi chúng ta ở trần luôn.
_ Hả?- Phi Đào ngạc nhiên.- Phải rồi! Chúng ta không có đồ để thay. Mấy tên đạo chích chết tiết. Đừng để ta bắt gặp lại bọn chúng bằng không...
Nhìn gương mặt vừa tiu nghĩu vừa giận dữ của Phi Đào, Lôi Vi thật muốn cười lớn. Kéo tà váy lên cao, nàng chậm rãi ngồi trên một mõn đá nghỉ ngơi, lấy lại sức để tiếp tục cuộc hành trình. Nhìn tiểu tỷ tỷ của mình đưa chân nghịch nước, nàng không khỏi mỉm cười. Nếu lòng không vướng bận, nàng chắc chắn sẽ nghịch nước cũng tỷ ấy. Còn giờ, từ ngày rời khỏi kinh thành nàng chẳng hay biết tin tức gì về Phúc Tuần. Không biết chàng giờ thế nào? Phúc Khải đã tìm thấy chàng hay chưa? Chàng liệu có ổn hay không? Cứ vậy hàng vạn câu hỏi bủa vây lấy nàng. Bất giác cho tay vào ngực, nàng chậm rãi lấy ra miếng ngọc khánh chàng tặng nàng trước hôm lên đường. Nó giờ đã bị bể làm đôi. Hai miếng ráp lại dù cố gắng đến mấy cũng không thể nào thành một được nữa. Càng nhìn, càng phiền muộn. Giá như hôm ấy nàng cẩn thận hơn, lúc bị Hoắc phu nhân kia đẩy ngã nó đã không bị rơi ra và bể làm đôi rồi.
_ Phi Đào tỷ!- Cất miếng ngọc bội vào trong người, Lôi Vi cất tiếng gọi.- Chúng ta đi thôi!
Đang nghịch nước, nghe Lôi Vi giục, Phi Đào nhanh chóng lên bờ. Cả hai lại tiếp tục cuộc hành trình của mình. Con đường còn dài, bờ suối này dù đẹp đến đâu, họ cũng không thể nán lại lâu được. Vậy nên cả hai phải nhanh chóng gấp rút lên đường...
...Rừng chẳng khác nào là mê cung tự nhiên. Dù đã nhằm thẳng hướng Nam mà đi nhưng kỳ thực đi cả nửa ngày trời cả hai lại có cảm giác như bị đưa về chốn cũ. Thật khiến họ không khỏi cảm thấy rối loạn. Lẽ nào phải chờ đêm xuống để nhờ sao Bắc đẩu chỉ đường sao? Nhưng xem chừng ngoài cách đó ra, họ thật chẳng còn cách nào khác. Đúng là chán chường!
_ Ta đi hết nổi rồi!- Ngồi tựa người vào gốc cây, Phi Đào vừa thở vừa nói.
_ Muội cũng vậy!- Vừa nói, Lôi Vi vừa thở ra.- Mệt chết đi được!
_ Bây giờ tính sao đây Lôi Vi?
_ Chờ sao Bắc đẩu mọc thôi!- Lôi Vi tỉnh bơ nói.
Câu nói của Lôi Vi chẳng khác nào sét đánh ngang tai khiến Phi Đào trong phút chốc đã nhảy dựng lên. Nàng thiệt sự không thể tin được rằng họ phải chờ đêm xuống để tiếp tục hành trình ở một nơi mà thú dữ có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào. Vậy là nàng vội kéo Lôi Vi đi tiếp. Nhất định! Nhất định phải ra được khỏi khu rừng này.
Đi được một quãng đường, cả hai nhìn thấy một tiều phu, mừng rỡ Phi Đào vội kéo Lôi Vi tới để hỏi đường.
_ Lão nhân gia!- Vừa chạy đến, Phi Đào vừa hỏi.- Cho hỏi muốn ra khỏi khu rừng này, phải đi đường nào ạ?
Ông lão không nói gì, chậm rãi đưa mắt quan sát hai người một lượt từ trên xuống dưới. Gương mặt tuy sáng sủa nhưng quần áo lại có phần xộc xệch chứng tỏ trên đường đi đã gặp không ít trở ngại.
_ Lão nhân gia!- Lôi Vi vội góp tiếng vào.- Bọn tiểu nữ có chuyện phải đến doanh trại gấp. Xin lão nhân gia chỉ đường giúp cho.
_ Hai cô nương muốn đến doanh trại Thục quốc?- Ông lão ngờ vực hỏi.
Nghe vậy cả Lôi Vi lẫn Phi Đào đều mừng rỡ vội vàng gật đầu.
_ Doanh trại cách đây khá xa. Trời cũng sắp tối rồi. Hay là hai cô nương hãy đến nhà lão phu ở lại một đêm, sáng mai lên đường sớm.
Nhìn lên sắc trời họ không khỏi thở dài. Trời đã chuyển sang chạng vạng từ lúc nào. Trong rừng lại có nhiều thú dữ. Nếu thật sự đi trong đêm họ đều không chắc tính mạng của mình được bảo toàn vậy nên cả hai đành theo lão tiều phu về nhà. Đó là một hang động nhỏ, lão tiều phu sống ở đây với đứa con gái đã quá lứa lỡ thì của mình.
*
Đêm vắng lặng, sau một ngày dài luyện tập, đa phần các binh sĩ đều đã nghỉ ngơi hết cả. Chậm rãi tiến về phía cửa lều, Phúc Tuần gật đầu hài lòng trước sắp xếp, bố trí của Phúc Khải. Xem ra đệ đệ này của chàng đã làm rất tốt mọi việc khi chàng không thể ở đây.
Vốn là huynh đệ thân thiết với nhau từ thuở nhỏ nên khi nhìn thấy sự trưởng thành của Phúc Khải, Phúc Tuần thật sự rất vui. Và giá như, đệ ấy có thể mở lòng mình với Phi Đào, chàng chắc chắn sẽ vui hơn nữa. Không phải vì chàng cắt được một cái đuôi vây quanh Lôi Vi mà bởi đệ đệ chàng cuối cùng cũng đã tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình. Lần này sau khi thắng trận trở về, chàng phải tìm cách tác hợp cho hai người này mới được. Nghĩ vậy, khóe môi chàng nhẹ cong.
_ Đệ đệ ạ! Nên mở lòng mình ra đi thôi!
Nói đoạn, Phúc Tuần chậm rãi bước vào lều. Song chưa kịp ra phía sau lều để nghỉ ngơi chàng đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
_ Thả ta ra! Ta đã nói rồi mà sao các ngươi không nghe chứ.
Đó là một chất giọng trong rất cao. Nghe kỹ Phúc Tuần cảm thấy có chút quen thuộc. Khẽ chau mày, chàng nhanh chóng tiến về phía cửa lều liền nhìn thấy Thạc Đức, Vương chủ người Kao cùng đám thuộc hạ của mình tiến vào. Phía sau lưng hắn dường như còn có hai người nữa đang bị trói.
_ Quỳ xuống!
Vừa nói, Thạc Đức vừa đẩy ngã hai người kia xuống trước mặt Phúc Tuần. Đúng lúc này Phúc Khải cũng vừa qua lều.
_ Vương chủ! Thế này là thế nào?- Phúc Tuần chậm rãi hỏi.
_ À! Thái tử Thục quốc! Chuyện là thế này, khi ta vừa đến cổng doanh trại liền thấy có điều bất thường từ trong bụi cây phía xa. Cho người đến lùng liền phát hiện ra hai con tiện nhân này đang thập thò thập thụt nên đã sai người bắt trói chúng lại đem vào đây để Thái tử giải quyết phòng khi chúng là người của Yên Khâu sai tới.
_ Đã nói là không phải rồi mà! Ngươi rõ ràng là nói được mà sao nghe không được vậy hả?
_ Tiểu Đào Đào?- Chất giọng của Phúc Khải đầy ngạc nhiên.
_ Cái gì nữa?
Vừa hét lên, Phi Đào vừa quay ngoắt lại. Đến khi nhìn thấy gương mặt đầy ngạc nhiên của Phúc Khải, nàng lập tức câm như hến.
Nghe Phúc Khải gọi tên là nữ tử kia là Tiểu Đào Đào, Phúc Tuần quay lại nhìn nữ tử bên cạnh Phi Đào. Từ khi bị giải vào đến giờ, nàng cứ im lặng không nói cũng chẳng ngẩng mặt lên. Hít một hơi đầy căng, chàng chậm rãi ngồi xuống.
_ Vi Nhi?
Lôi Vi không nói gì cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên. Khi biết được doanh trại Tân Thục cách khu rừng không quá xa, mặc cho đêm tối, nàng và Phi Đào đã băng rừng, vượt qua dãy núi đá dựng đứng mà tới đây. Vốn biết doanh trại không cho nữ nhân vào nên cả hai vốn định chờ một vị tướng quân nào đó đi ra sẽ đến nói để đưa hai người vào trong. Nào ngờ đâu người cần chờ chẳng thấy lại bị ngay tên Vương gia to béo này gô cổ lại. Đã vậy hắn còn không thèm nghe hai người giải thích, cứ thế mà áp giải vào trong doanh trại. Cục tức này làm nàng nghẹn đến nổi không thể la hét inh ỏi như Phi Đào được.
Không thấy Lôi Vi nói gì, Phúc Tuần chậm rãi đưa tay ra vốn định nâng mặt nàng lên. Nàng bướng bỉnh quay ngoắt mặt đi khiến chàng quả thực không khỏi thở dài.
_ À! Vương chủ!- Phúc Khải vội quay về phía Thạc Đức.- Tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi.
_ Hiểu nhầm thôi sao?- Thạc Đức không khỏi ngạc nhiên.
_ Đúng vậy! Ta vốn nhận được tin tối hôm nay họ sẽ tới. Nhưng vì ta mệt quá ngủ quên mất lại không cho người ra đón họ nên thành ra sự việc mới như thế này.
_ Vậy họ không phải phải là người của Yên Khâu?
_ Đúng vậy!- Phúc Khải gật đầu xác nhận.- À phải rồi! ta có chuyện muốn hỏi Ngài, Ngài có thể qua lều của ta không?
Vừa nói, Phúc Khải vừa dẫn Thạc Đức ra khỏi lều và ngầm đưa mắt ra lệnh cho mọi người bao gồm cả Phi Đào rời đi, trả lại không gian yên tĩnh cho Phúc Tuần lẫn Lôi Vi.
Không nói không rằng gì, Phúc Tuần vừa cởi dây trói cho nàng vừa quan sát nàng một lượt từ trên xuống dưới. Váy áo đã nhàu nhĩ đôi phần, thậm chí có một vài nơi còn bị dính bẩn. Gương mặt...dù nàng không ngẩng lên nhưng chàng có thể đoán được gương mặt nàng chắc cũng đã lấm lem, mệt mỏi rồi. Xem ra suốt dọc đường đi nàng đã phải chịu không ít cực khổ.
_ Vi Nhi!- Chất giọng của Phúc Tuần trở nên tha thiết hẳn.
Lôi Vi không muốn nổi giận với Phúc Tuần nhưng quả thật tên Vương chủ người Kao kia đã khiến nàng mất mặt. Vừa giận vừa xấu hổ, nàng quả thật không muốn gặp chàng lúc này. Nhưng chẳng phải mục đích nàng vượt ngàn dặm xa xôi đến đây là để gặp chàng hay sao?
_ Nàng không muốn nhìn mặt ta sao?- Vừa nói, Phúc Tuần vừa nắm lấy tay của Lôi Vi.
Câu hỏi của Phúc Tuần đã chạm đến nơi mềm yếu nhất của Lôi Vi. Khi hay tin chàng mất tích, nàng không thể nào ngồi yên một chỗ. Mặc cho Định An Hoàng đế ra lệnh cấm nàng xuất cung, nàng vẫn tìm mọi cách trốn ra khỏi cung và vượt cả dặm đường xa đến đây chính là để tìm gặp chàng, để biết rằng chàng vẫn bình an vô sự. Hít một hơi thật sâu, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên. Gương mặt thân thuộc ấy dần hiện ra trước mắt nàng. Anh tuấn. Kiêu hùng. Nhưng cũng không kém phần ấm áp, dịu dàng. Nhẹ nhàng đưa tay lên, nàng khẽ chạm vào đôi lông mày, đôi mắt của chàng rồi theo sống mũi nàng chạm vào gò má của chàng, vào môi chàng.
_ Tốt quá! Anh vẫn bình an! Thật là tốt quá!
Không nói gì, Phúc Tuần vội ôm lấy Lôi Vi vào lòng. Giây phút này mọi thứ như vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Vòng tay của chàng quanh nàng mỗi lúc một tăng thêm lực níu giữ. Thật khó để nói hết cảm xúc của chàng khi được một lần nữa nhìn thấy nàng. Giây phút chàng nghĩ rằng mình cận kề với cái chết người chàng nhớ tới khi ấy chính là nàng. Chưa lấy được nàng làm thê tử, cũng như chưa đem lại hạnh phúc cho nàng và trên hết chàng không an tâm khi để lại nàng một mình buồn tủi nơi này, vậy nên chàng không can tâm rời đi. Có lẽ chính điều ấy đã trở thành nghị lực giúp chàng vượt qua hiểm cảnh trong suốt gần 20 ngày vừa qua.
_ Vi Nhi! Ta rất nhớ nàng!
_ Em cứ nghĩ...nghĩ rằng anh...- Chất giọng của Lôi Vi vỡ òa.
Dù đã cố kiềm nén nhưng Lôi Vi vẫn không thể nào ngăn cản được những giọt nước mắt của mình và nó dường như không có dấu hiệu dừng lại.
_ Anh có biết em sợ lắm không hả?- Vừa nói, Lôi Vi vừa đánh vào vai Phúc Tuần.- Anh lần sau không được dọa em như thế nữa.
_ Chẳng phải nàng nói, ở thời đại nàng, nữ nhân vẫn có thể lấy phu quân khác sau khi phu quân của họ qua đời được ba năm nếu trong khoảng thời gian để tang họ gặp được tình yêu mới và được gia đình phu quân đã khuất của họ đồng ý sao?- Chất giọng của Phúc Tuần đầy bông đùa.
_ Anh muốn thế lắm sao?- Đẩy Phúc Tuần ra, Lôi Vi tức tối nói.- Được thôi!- Lau sạch mặt mũi, nàng dứt khoát đứng lên.- Bây giờ em về kinh thành may cho xong cái áo tân lang sau đó đi kiếm một nam nhân nào đó cưới đại cho anh xem.
_ May áo tân lang?- Chất giọng Phúc Tuần đầy ngạc nhiên.
Chẳng đếm xỉa gì đến câu hỏi của Phúc Tuần, Lôi Vi quay đầu, định bụng đi thẳng. Nhưng chưa kịp bước ra khỏi cửa lều, nàng đã bị chàng từ phía sau ôm chặt lại.
_ Thả em ra!
_ Không thả!- Chất giọng Phúc Tuần đầy kiên quyết.- Áo tân lang đó chắc chắn là nàng may cho ta. Ta dù có ngốc đến đâu cũng không để nam nhân khác mặc áo tân lang của mình được.
_ Ai nói áo đó là em may cho anh chứ?- Lôi Vi chối bay biến.
_ Biểu hiện của nàng nói lên tất cả.
Nghe Phúc Tuần nói thế, Lôi Vi á khẩu. Kỳ thực nắm bắt tâm tư của nàng không phải là quá khó nên mỗi lần muốn làm hòa với nàng, chàng chỉ cần nói vài ba câu trúng tâm ý, nàng tự khắc thuận theo. Khẽ mỉm cười, chàng chậm rãi xoay người nàng lại. Nhìn gương mặt có phần nhem nhuốc của nàng, chàng quả thật không khỏi nhói lòng.
_ Đã hứa với nàng, ta sẽ bình an trở về thì ta nhất định không nuốt lời.
Thật chậm rãi, Phúc Tuần cúi người xuống. Nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Lôi Vi, chàng dịch gương mặt mình lại gần gương mặt nàng hơn. Khẽ mỉm cười, chàng đặt môi mình lên đôi môi nàng rồi trao cho nàng một nụ hôn thật dài đầy nhớ nhung tha thiết. Đáp lại chàng, một tay nàng vòng qua cổ chàng, một tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve gò má chàng. Hai hơi thở cứ thế mà quyến luyến, quyện hòa vào nhau khiến cả hai như váng vất, ngây ngất. Bao nhiêu là yêu thương, nhớ nhung khắc khoải, sự lo lắng, đợi chờ đều hóa thành những nụ hôn dịu dàng nhưng không kém phần mãnh liệt khiến đâu đâu trong căn lều này cũng nhuộm màu hạnh phúc.
--------------------------------------
[1] lục tuần: sáu mươi
[2] Hoàng tằng tổ: ông cố
[3] Hoàng tổ phụ: ông nội
---------------------------------------
Hết chương 102
Sau bốn ngày được tìm thấy, cuối cùng Phúc Tuần cũng có thể xuống giường. Dẫu là người tập võ, trai tráng đến đâu cũng có lúc khó lòng chống lại được hiểm cảnh. Ngay sau khi nhìn thấy cỏ bốn lá bằng gỗ Lôi Vi tặng cho Phúc Tuần, Phúc Khải lập tức theo hướng tên lính tốt đã chỉ mà phi ngựa đến tìm. Địa hình vùng phía Bắc bọn họ đóng quân không có gì hiểm trở song ở đây lại có vách núi đá dựng đứng hai bên tạo thành một lối đi nhỏ hẹp. Tại đây chàng và Đồng Vũ đã tìm thấy áo choàng cũng như mũ của Phúc Tuần. Tiếp tục theo hướng Bắc, họ đến được một động nhỏ trong một khu rừng gần đó. Trong động có một ông cụ sinh sống đã chữa trị vết thương cho Phúc Tuần.
Khi lạc Phúc Khải, Phúc Tuần đã chạy đến đây và bị lính của Chu Liêm cho mai phục đã liên tiếp ném đá từ trên xuống. Thấy chàng né được hết, một tên tướng dưới trướng Chu Liêm đã hạ lệnh vừa bắn tiễn vừa ném đá khiến cả người và ngựa không thể chống đỡ kịp. Lợi dụng Phúc Tuần bị trúng tên vào đùi và lưng, binh sĩ đã dồn dập ném đá xuống. Chàng vốn định phi thân lên nhưng bị đá ném trúng người nên không thể dùng khinh công được. Đúng lúc ấy bên trên lại có hiện tượng sụp lở khiến bao đất đá đổ ập xuống người chàng. Còn tên tướng kia đã vội cùng lính của mình tháo chạy từ lúc nào.
Lúc Phúc Tuần tỉnh dậy và có thể thoát ra khỏi đống đất đá đó cũng đã là bốn ngày sau. Với tinh thần không tỉnh táo, chàng không thể nào xác định được phương hướng. Bỏ lại những thứ vướng víu trên người, chàng cứ vậy bước đi, vượt qua dãy vách đá hẹp đến một khe suối và bất tỉnh tại đó. Gần một ngày sau đó, có một tiều phu tuổi cũng đã ngoài lục tuần [1] nhìn thấy chàng bất tỉnh bên bờ suối thân thể lại bị thương khắp nơi nên đã đem chàng về hang động của mình để chữa trị. Vết thương tuy không nghiêm trọng nhưng bởi kiệt sức lại thêm chàng đang bị sốt khá cao nên cứ mãi mê man không tỉnh. Đến khi Phúc Khải tìm được chàng, tình trạng của chàng đã khá hơn. Theo như lời ông cụ đó nói trong gần 5 ngày qua ở nhà ông, chàng có tỉnh lại nhưng chỉ được một lúc rồi lại mê man. Bẵng mấy ngày sau chàng mới tỉnh lại hoàn toàn nhưng chưa thể xuống giường. Vì bị ông cụ và cô con gái của ông ngăn cản lại thêm sức lực chưa phục hồi nên chàng không biết làm thế nào để nhắn tin cho mọi người, bởi xưa nay hai người này chưa từng ra khỏi khu rừng nhỏ này. Ông cụ cũng nói, trong suốt thời gian mê man chàng không ngừng gọi tên một nữ nhân với chất giọng vô cùng tha thiết. Không cần ông cụ nói tên, Phúc Khải cũng biết được người đó là ai.
Chậm rãi vén cửa lều lên, Phúc Khải bước vào với một khay đồ ăn thức uống. Vì Phúc Tuần vừa mới khỏe lại nên giờ chàng chỉ có thể ăn những món ăn thanh đạm.
_ Đệ bảo một tên lính mang đồ ăn vào cho ta được rồi. Việc gì phải nhọc công như vậy.- Vừa tiến về phía bàn, Phúc Tuần vừa chậm rãi nói.
_ Thái tử của đệ! Huynh vừa dọa đệ hơn mười ngày trời đấy, huynh có biết không? Giờ đệ phải đảm bảo huynh không có chuyện gì xảy ra bằng không đệ chết chắc.
_ Ta xin lỗi!- Phúc Tuần cười trừ.
_ Huynh biết xin lỗi thế là tốt rồi! May mà huynh không có chuyện gì.
Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi cầm đũa lên ăn. Quả thật chàng đã khiến mọi người không khỏi lo lắng rồi. Từ ngày chàng trở về sĩ khí binh sĩ lập tức tăng cao vậy nên bản thân chàng không được để mọi người thất vọng. Chàng phải nhanh chóng phục hồi sức lực để tiếp tục thống lĩnh mọi người bảo vệ Thục quốc, bảo vệ Lôi Vi.
Song ăn được nửa chừng, Phúc Tuần buông đũa xuống và không khỏi thở dài.
_ Ngũ huynh! Sao thế? Có chuyện gì sao?
Phúc Khải ngồi vắt vẻo trên ghế đang không ngừng kể khổ với Phúc Tuần, thấy chàng buông đũa xuống, Phúc Khải không khỏi tò mò.
_ Ta làm mất đồ của Vi Nhi tặng cho ta rồi.- Chất giọng của Phúc Tuần đầy phiền muộn.
Khẽ bật cười, Phúc Khải chậm rãi ngồi dậy rồi lại từ từ rút từ tay áo của mình ra cỏ bốn lá bằng gỗ.
_ Cái này có phải không?
Vừa nói, Phúc Khải vừa tiến lại gần Phúc Tuần. Vừa nhìn thấy nó, chàng không khỏi mừng rỡ. Nhưng nhìn điệu cười nham nhở của đệ đệ mình, chàng đoán sắp có chuyện "chẳng lành" xảy ra.
_ Ngũ huynh! Cho đệ đi!
_ Đưa cho ta!- Đứng thẳng lên, Phúc Tuần tiến về phía Phúc Khải.- Đệ muốn thì bảo Phi Đào tặng đi.
_ Sao lại có Tiểu Đào Đào trong này chứ?- Vừa nói, Phúc Khải vừa đưa tay lên cao.
_ Tại sao thì đệ tự biết lấy!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa với tay lên để lấy lại đồ.- Trả đồ lại cho ta!
Cứ thế hai người vờn nhau để giành một món đồ. Tiếng cười vọng ra khiến người bên ngoài nghe thấy cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái hẳn ra. Và chỉ đến thấm mệt, cả hai mới chịu dừng lại.
_ Ngũ huynh! Huynh nhất định phải chăm sóc tốt Vi Nhi đấy.- Vừa trả lại đồ cho Phúc Tuần, Phúc Khải vừa nói.
_ Tất nhiên rồi!- Phúc Tuần mỉm cười.- Ta sẽ dùng cả đời này để chăm sóc nàng ấy và dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ nàng ấy thật tốt. Vậy nên...nghĩa muội của đệ chắc chắn sẽ hạnh phúc.
Dứt câu, Phúc Tuần nằm phục ra đất rồi điều hòa lại nhịp thở của mình. Đưa mắt nhìn Phúc Khải, chàng khẽ mỉm cười.
_ Nhị tiểu thư Liễu gia dành tình cảm không hề nhỏ cho đệ đâu. Đệ tính sao đây?
Ngầm ý trong câu nói của Phúc Tuần chỉ cần nghe qua Phúc Khải lập tức hiểu ngay. Là huynh đệ với nhau, dĩ nhiên chàng luôn muốn đệ đệ của mình được hạnh phúc. Phi Đào lại có tình cảm với đệ ấy, chàng tin hai người ở bên nhau sẽ luôn vui vẻ, thuận hòa và hạnh phúc. Lại xét về phương diện của một nam nhân, chàng quả thật không thích việc đệ đệ của mình quá để tâm đến Lôi Vi. Đã xem nàng là nghĩa muội, đệ ấy cũng nên cư xử có chừng mực. Quá để tâm đến nàng sẽ khiến cả ba rơi vào tình thế khó xử và người bị tổn thương nhất vẫn là nàng. Chàng cũng thừa nhận rằng bản thân mình quả thật đang ghen khi nàng nhận được quá nhiều sự quan tâm từ người đệ đệ này của mình.
_ Đệ còn trẻ!- Vừa nói, Phúc Khải vừa đứng lên.- Hôn nhân đại sự cứ để từ từ.
_ Đệ từ từ được nhưng người ta thì không từ từ được đâu.- Vừa mỉm cười, Phúc Tuần vừa đứng lên nói.- Nữ nhi chỉ đẹp nhất khi tuổi còn đôi mươi thôi. Dù đệ yêu hay không yêu họ cũng đừng để họ phải phí hoài tuổi xuân của mình.
Không nói gì, Phúc Khải chậm rãi tiến về phía trước một bước. Tình cảm của Phi Đào dành cho chàng, chàng sao lại không biết. Chàng cũng không phủ nhận mình có cảm tình đối với nàng. Nhưng dường như, nó chưa đủ lớn để có thể trở thành tình yêu. Bởi tình cảm chàng dành cho Lôi Vi tuy không thể nói là hơn song cũng không kém gì Phúc Tuần. Mặc dù nhận Lôi Vi làm nghĩa muội, nhưng rõ ràng sự quan tâm của chàng dành cho nữ tử này đã vượt mức huynh muội rồi. Và, nếu cứ dể tình trạng này kéo dài có lẽ không sớm thì muội Lôi Vi cũng sẽ gặp chuyện. Có lẽ chuyện này cần phải giải quyết dứt khoát. Chỉ có điều với Phi Đào, khi tình cảm của chàng chưa đủ lớn, chỉ sợ chàng sẽ càng đem đến những phiền muộn cho nàng ấy. Thật khó nghĩ!
"Vụt" tiếng mũi tên xé gió lập tức thu hút sực chú ý của cả Phúc Tuần lẫn Phúc Khải. Vội quay lại nhìn cả hai đều nhìn thấy một mũi tên đang nhằm thẳng Phúc Tuần mà lao tới. Nhanh như chớp, Phúc Khải vừa chắn cho Ngũ huynh của mình vừa tuốt kiếm ra chẻ mũi tên ra làm đôi. Nhìn theo hướng mũi tên, cả hai nhanh chóng lao ra ngoài.
_ Có thích khách!- Phúc Khải hét lên.
Ngay lập tức, từ các lều trại binh sĩ vội vàng chạy ra. Đồng Vũ đang nghỉ ngơi trong trại cũng vội vàng chạy đến chỗ hai người.
_ Điện hạ!- Chất giọng của Đồng Vũ đầy lo lắng.- Người không sao chứ ạ?
_ Điện hạ! Người vẫn ổn chứ?- Lâm Trí Bình, Tiết độ sứ của vùng phía Nam, vội vàng tiến về phía Phúc Tuần.
_ Ta không sao!- Chất giọng của Phúc Tuần vẫn điềm tĩnh.
_ Mau! Lập tức truy đuổi thích khách!- Phúc Khải hạ lệnh.
Hạ lệnh xong Phúc Khải cùng toán lính bắt đầu lùng sục khắp nơi trong doanh trại. Lúc này các vị tướng quân khác nhận được tin cũng vội vàng lùng sục thích khách. Bọn họ, ai nấy cũng không thể ngờ được trong doanh trại lại có kẻ muốn ám sát Thái tử Điện hạ. Cả đại quân Tân Thục ồn ào nhưng không hề rối loạn. Ai nấy cũng tập trung vào việc lùng cho ra kẻ cả gan hành thích Thái tử đương triều. Doanh trại Tân Thục nhìn từ xa lúc này trông chẳng khác một ngọn lửa lớn đang bùng cháy dữ dội giữa Thảo Nguyên bao la bên cạnh dòng Xuyên Tình thơ mộng.
Không lâu sau đó, Phúc Khải đã lôi một tên hắc y nhân đến ngay trước mặt Phúc Tuần.
_ Điện hạ! Đệ tìm thấy hắn khi hắn đang tìm đường tẩu thoát ngay gần chỗ trữ lương thực.- Vừa nói, Phúc Khải vừa thả tên đó xuống ngay trước mặt Phúc Tuần.
Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi tiến tới tháo khăn che mặt của hắn ra.
_ Nói! Là ai sai ngươi hành thích bổn Thái tử?
Tên hắc y nhân lẽ dĩ nhiên kiên quyết không nói.
_ Có phải là lão tướng quân Chu Liêm sai ngươi tới không?- Phúc Khải tức giận hỏi.
Tên hắc y nhân vẫn không nói gì. Bất thần hắn dùng chân tung một cước về phía Phúc Tuần. Đứng bên cạnh, nhanh như cắt Đồng Vũ vội cản bước tiến của tên đó lại. Cả hai ngay lập tức bước vào một trận chiến. Trong khi Đồng Vũ thoải mái dùng tay chân, tên hắc y nhân kia là chỉ có thể dùng chân. Ấy vậy mà Đồng Vũ cũng phải vận hết sức để chiến đấu với hắn. Tên hắc y nhân hết phá đường kiếm của Đồng Vũ lại nhằm về phía Phúc Tuần mà lao tới.
Nhìn tình thế hỗn loạn, Phúc Tuần không thể nào đứng yên được. Chàng vội thi triển khinh công nhưng ngay lập tức đã bị Phúc Khải cản lại.
_ Điện hạ! Huynh vừa mới khỏe lại không thể vận công được nếu không sẽ bị nội thương. Hãy để cho đệ!
Dứt câu, không kịp để Phúc Tuần cản mình, Phúc Khải đã phi thân về phía tên hắc y nhân, hỗ trợ Đồng Vũ. Cả ba giao chiến một hồi, cuối cùng tên hắc y nhân cũng phải nằm dưới kiếm của Phúc Khải. Nhưng khi chàng chưa kịp kéo hắn đến chỗ Phúc Tuần lần nữa, hắn đã cắn lưỡi tự tử.
_ Tức thật!- Vừa kéo xác tên hắc y nhân, Phúc Khải vừa lên tiếng. Chất giọng đầy tức giận.- Ngũ huynh! Hắn cắn lưỡi tự tử rồi! Chắc chắn là do lão già Chu Liêm bày trò.
_ Chưa có chứng cứ trong tay, đệ đừng phán bừa!- Vừa tiến về phía xác tên hắc y nhân, Phúc Tuần vừa chậm rãi lên tiếng.- Ta không cho rằng Chu lão tướng quân làm việc này. Ông ta là người ngay thẳng, trực tính, nên sẽ không làm chuyện này.
_ Ngũ huynh! Huynh đừng quên, lão già đó đã sai người mai phục huynh tại vách núi đá hòng giết chết huynh. Nói Lãnh Hàn Phong ra lệnh hành thích huynh, đệ có thể không tin nhưng nói ông ta ra lệnh, đệ tin. Ông ta vốn không ưa Thục quốc của chúng ta nên sẽ bằng mọi cách tiêu diệt chúng ta.
_ Tiểu thần cho rằng lời của Phó soái không phải không có lý.- Đồng Vũ chậm rãi nói.- Khi Điện hạ còn là Vương gia, lúc cùng Ngài đi sứ sang Yên Khâu, tiểu thần đã để ý thấy thái độ của Chu Tướng quân đối với chúng ta đầy hiềm khích. Nếu không phải vì giữ đạo vua tôi, tiểu thần thiết nghĩ ông ta đã tìm cách giết chúng ta rồi.
_ Vậy nên lần này cũng thế!- Chậm rãi ngồi xuống, Phúc Tuần kiểm tra một lượt thi thể của tên hắc y nhân.- Ông ta nhất định phải giữ đạo vua tôi, nên dù có muốn giết ta đến đâu, ông ta cũng sẽ không làm ra việc hèn hạ đó.
Nói đoạn Phúc Tuần chậm rãi vạch cổ áo tên hắc y nhân ra. Ngay lập tức một hình xăm đầu Khổng Tước xuất hiện ngay trước mắt mọi người. Ai nấy cũng tỏ ra khó hiểu, duy chỉ có chàng là vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh.
*
Vì để tránh đi vào lãnh thổ của bộ tộc người Kao nên lộ trình của Lôi Vi và Phi Đào khi tới vùng Thảo Nguyên đã phải thay đổi. Con đường đi dài hơn đồng nghĩa với việc thời gian sẽ bị kéo dài ra. Chẳng còn cách nào khác! Tộc người Kao vốn không cho người lạ vào lãnh thổ của mình. Và nghe nói họ rất hung hãn. Vậy nên cả hai phải bảo toàn tính mạng của mình trước khi đến được doanh trại.
Hơn 12 ngày đi đường, cuối cùng cả hai cũng dừng chân lại một trấn nhỏ nằm bên ngoài lãnh thổ của tộc người Khiết để nghỉ ngơi trước khi tìm đường đến doanh trại. Trấn ấy chính là trấn Lôi Vi đã phát hiện ra được âm mưu của Yên Khâu cách đây vài năm trước. Và đến hôm nay, nàng mới biết nơi này tên Cổ Ngọc trấn. Cái tên khiến người ta không khỏi liên tưởng đến một nơi nào đó cổ xưa. Nghe nói đâu nơi đây vốn lãnh thổ của tộc người Khiết nhưng bởi địa hình hiểm yếu và là một phòng tuyến quan trọng của phía Nam Thục quốc nên dưới thời Khang Thịnh Hoàng đế, tức Hoàng tằng tổ [2] của Phúc Tuần cũng là người sáng lập nên triều Tân Thục đã xâm lấn nơi này biến nó thành lãnh thổ của Tân Thục khiến lãnh thổ tộc người Khiết bị thu hẹp và bị Thục quốc ôm vào lòng. Điều này đã khiến Vương chủ lúc bấy giờ của tộc người Khiết nổi giận xuất binh để giành lãnh thổ.
Bốn năm sau cuộc chiến Khang Thịnh Hoàng đế qua đời do bệnh nặng khi tuổi đời còn rất trẻ. Bình Lộc Hoàng đế, Hoàng tổ phụ [3] của Phúc Tuần lại tiếp tục cuộc chiến này. Song Tân Thục không hẳn là một đất nước hiếu chiến nên không chủ trương đánh nhanh thắng nhanh mà lại chủ trương vừa đánh vừa thương nghị. Tuy vậy tổn thất mà cuộc chiến gây ra là không hề nhỏ khiến nhân dân vùng Thảo Nguyên phải chịu nhiều đau khổ, nhiều người trong số họ đã phải tha phương nơi đất khách. Cuối cùng gần cuối giai đoạn trị vì của Bình Lộc Hoàng đế, sau gần 15 năm binh đao, hai bên đã thương nghị thành công. Biến Cổ Ngọc trấn thành một nơi trọng yếu của cả hai bên. Hai bên sẽ cùng nhau sinh sống hòa thuận tại nơi đây.
Kể đến đây, Lôi Vi lại cảm thấy khó hiểu. Nàng nhớ lần ấy khi nàng đến trấn này những người sống ở nơi đây đều không phải là người của người Khiết hay Tân Thục. Nói đến đây, nàng lại được nghe thêm một câu chuyện khác. Rằng cách đây khoảng 20 năm trước, tiên đế của Yên Khâu đã xâm lấn lãnh thổ của tộc người Mạm. Ông ta bảo rằng nếu không dâng đất thì sẽ bị đại quân Yên Khâu tiêu diệt. Bọn họ chống cự tới cùng nhưng bên họ sức lực yếu ớt căn bản không chống lại được quân của Yên Khâu nên họ đã vượt sông và đến Cổ Ngọc trấn này. Tộc người Khiết khi ấy là chủ của một vùng vì thấy họ tội nghiệp nên đã cho người báo với Định An Hoàng đế để cùng nhau tìm cách giải quyết. Cuối cùng Định An Hoàng đế đưa ra quyết định sẽ cho họ sống tại Cổ Ngọc trấn này nhưng những nơi trọng yếu sẽ do Thục quốc và tộc người Khiết nắm giữ. Tộc người Mạm từ đó sinh sống ở đây. Còn tộc người Khiết và người của Tân Thục sống ở đây không nhiều, họ chủ yếu sống ở những nơi hiểm yếu, những nơi này tộc người Mạm không được tới gần. Và nghe đâu điểm trọng yếu này nằm ở phía Nam của vùng Thảo Nguyên. Nếu muốn nhanh tới phải đi qua lãnh thổ của người Kao. Song từ Cổ Ngọc trấn vẫn có thể đi được nhưng xa hơn.
Chỉ cần nghe vậy thôi Lôi Vi đã mừng rỡ, vội vàng hỏi đường và nhanh chóng cùng Phi Đào tiến về phía Nam Thảo Nguyên. Cả hai nhanh chóng ra khỏi Cổ Ngọc trấn đến một cánh đồng toàn là hoa Bồ Công Anh. Tuy đã là cuối mùa song Bồ Công Anh vẫn còn bay rợp trời khiến họ quả thật mê mẩn tâm thần. Gió từ cánh đồng nổi lên khiến cả hai thư thái hẳn ra, bao nhiêu mệt nhọc suốt dọc đường đi đều tan biến hết cả. Giờ, quay lại nhìn nhau họ không khỏi ôm bụng cười vì trông ai nấy cũng giống như hai con mèo nhem nhuốc. Bốn ngày trước khi vào vùng Thảo Nguyên họ có đến Sa Thạch thành. Cả hai định bụng sẽ nghỉ tại nhà trọ của thành này một đêm rồi sớm hôm sau đi tiếp. Nhưng nào ngờ chân trước vừa bước vào thành chân sau đã bị hai tên vô lại giật lấy tay nải chạy mất. Cả hai vội đuổi theo song cả người và ngựa đều mệt rã rời. Đuổi theo một quãng liền bị mất dấu, không biết đường nào mà lần. Cũng may Lôi Vi không mang theo vật dụng nào của thời hiện đại bằng không dù có chết nàng cũng phải lấy bằng được. Nếu không, không chóng thì chày nàng sẽ bị lộ thân phận.
Phi Đào mỗi khi nhớ đến việc này thì tức lắm. Nàng ấy còn muốn kiện lên quan phủ nhưng bị Lôi Vi cản lại. Bởi lúc này so với việc mất tư trang, việc tìm đường đến doanh trại quan trọng hơn nhiều. Vậy là họ đành rời Sa Thạch thành mà trên người chỉ còn một ít ngân lượng còn quần áo lại chả còn bộ nào. Xem phim cổ trang nhiều, nàng thấy lâu lắm các nhân vật trong phim mới thay quần áo. Khi xem, nàng thật không tài nào hiểu nỗi mặc dù trên người không dính hạt bụi nào nhưng chắc chắn sẽ dính mồ hôi, tại sao các nhân vật lại có thể chịu đựng được? Về đến thời đại này, rơi vào tình cảnh này, nàng càng chắc chắn phim chỉ là thứ lừa người. Tay nải chỉ để được nhiều lắm là ba bộ đồ. Đi một ngày đường không tắm rửa sao có thể chịu nỗi chứ. Càng nghĩ nàng càng cảm thấy tức cười. Nhưng đến khi bị cướp đồ rồi, nàng đành công nhận rằng không chịu nổi mùi hôi cũng đành phải chịu. Thật là khổ não! Sáng hôm sau khi bị cướp đồ, cả hai đành phải bán con hắc mã và con Khổ Mã để lấy ít tiền tiêu. Ngựa khỏe lại dai sức, chạy bền như thế mà cả hai lại bị ép giá không tưởng tượng được khiến hai nàng nếu không phải vì phải ra sa trường gấp chắc chắn sẽ không tha cho tay bán ngựa đó dễ dàng. Giờ nghĩ lại, cục tức này, Lôi Vi vẫn không thể nào nuốt trôi được. Với số tiền ít ỏi đó họ chỉ có thể đủ tiền ăn uống và thuê một phòng trọ nghỉ ngơi cứ chả thể nào mua cho mỗi người một bộ y phục để thay.
Băng qua cánh đồng Bồ Công Anh cả hai nhanh chóng tới một khu rừng. Cứ mỗi lần nhìn thấy rừng họ lại không khỏi thở dài. Từ kinh thành đến vùng Thảo Nguyên xa xôi này họ đã phải vượt qua không biết bao nhiêu là cánh rừng. Cứ nghĩ đến việc đi nguyên một ngày mà chưa ra khỏi rừng, họ không khỏi thở dài ngao ngán. Giá có con đường khác để đi thì tốt biết mấy...
Mặt trời càng lúc càng lên cao. Nhìn ánh nắng gay gắt của nó rồi nhìn tình trạng của nàng và Phi Đào hiện giờ, nàng phỏng đoán xem chừng tối nay có lẽ cả hai sẽ phải ngủ trong rừng một đêm. Từng đi cắm trại trong rừng một lần, đối với nàng việc này không có gì quá đáng sợ. Nhưng khi ấy nàng đi cắm trại cùng với bạn bè, có khá đông người tham gia nên về căn bản sự sợ hãi đã giảm xuống mức thấp nhất. Còn lần này, suốt cuộc hành trình ngoài nàng ra cũng chỉ có mỗi Phi Đào, hai nữ nhân trói gà trói không chặt ở bên cạnh nhau trong một nơi hoang vu thế này quả thật có chút đáng sợ. Nhớ lại lần đầu tiên ra khỏi cung để điều tra vụ Khải Phát thương hội nàng không khỏi ngạc nhiên tự hỏi tại sao khi đó, bản thân mình lại gan đến vậy...
Đâu đó có tiếng suối chảy róc rách thu hút sự chú ý của Lôi Vi lẫn Phi Đào. Dường chân đứng lại, cả hai lắng nghe kỹ hơn. Rất nhanh sau đó, hai người nhanh chóng tiến về phía khe suối đó. Hơi nước bốc lên làm bầu không khí dịu lại và trở nên mát mẻ hơn.
_ Lôi Vi!- Vừa rửa mặt, Phi Đào vừa quay về phía Lôi Vi.- Chúng ta tắm đi. Đã bốn ngày rồi ta không tắm. Khó chịu chết đi được.
_ Được thôi!- Mím môi, Lôi Vi dùng chất giọng bình tĩnh nhất nói.- Tắm xong rồi chúng ta ở trần luôn.
_ Hả?- Phi Đào ngạc nhiên.- Phải rồi! Chúng ta không có đồ để thay. Mấy tên đạo chích chết tiết. Đừng để ta bắt gặp lại bọn chúng bằng không...
Nhìn gương mặt vừa tiu nghĩu vừa giận dữ của Phi Đào, Lôi Vi thật muốn cười lớn. Kéo tà váy lên cao, nàng chậm rãi ngồi trên một mõn đá nghỉ ngơi, lấy lại sức để tiếp tục cuộc hành trình. Nhìn tiểu tỷ tỷ của mình đưa chân nghịch nước, nàng không khỏi mỉm cười. Nếu lòng không vướng bận, nàng chắc chắn sẽ nghịch nước cũng tỷ ấy. Còn giờ, từ ngày rời khỏi kinh thành nàng chẳng hay biết tin tức gì về Phúc Tuần. Không biết chàng giờ thế nào? Phúc Khải đã tìm thấy chàng hay chưa? Chàng liệu có ổn hay không? Cứ vậy hàng vạn câu hỏi bủa vây lấy nàng. Bất giác cho tay vào ngực, nàng chậm rãi lấy ra miếng ngọc khánh chàng tặng nàng trước hôm lên đường. Nó giờ đã bị bể làm đôi. Hai miếng ráp lại dù cố gắng đến mấy cũng không thể nào thành một được nữa. Càng nhìn, càng phiền muộn. Giá như hôm ấy nàng cẩn thận hơn, lúc bị Hoắc phu nhân kia đẩy ngã nó đã không bị rơi ra và bể làm đôi rồi.
_ Phi Đào tỷ!- Cất miếng ngọc bội vào trong người, Lôi Vi cất tiếng gọi.- Chúng ta đi thôi!
Đang nghịch nước, nghe Lôi Vi giục, Phi Đào nhanh chóng lên bờ. Cả hai lại tiếp tục cuộc hành trình của mình. Con đường còn dài, bờ suối này dù đẹp đến đâu, họ cũng không thể nán lại lâu được. Vậy nên cả hai phải nhanh chóng gấp rút lên đường...
...Rừng chẳng khác nào là mê cung tự nhiên. Dù đã nhằm thẳng hướng Nam mà đi nhưng kỳ thực đi cả nửa ngày trời cả hai lại có cảm giác như bị đưa về chốn cũ. Thật khiến họ không khỏi cảm thấy rối loạn. Lẽ nào phải chờ đêm xuống để nhờ sao Bắc đẩu chỉ đường sao? Nhưng xem chừng ngoài cách đó ra, họ thật chẳng còn cách nào khác. Đúng là chán chường!
_ Ta đi hết nổi rồi!- Ngồi tựa người vào gốc cây, Phi Đào vừa thở vừa nói.
_ Muội cũng vậy!- Vừa nói, Lôi Vi vừa thở ra.- Mệt chết đi được!
_ Bây giờ tính sao đây Lôi Vi?
_ Chờ sao Bắc đẩu mọc thôi!- Lôi Vi tỉnh bơ nói.
Câu nói của Lôi Vi chẳng khác nào sét đánh ngang tai khiến Phi Đào trong phút chốc đã nhảy dựng lên. Nàng thiệt sự không thể tin được rằng họ phải chờ đêm xuống để tiếp tục hành trình ở một nơi mà thú dữ có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào. Vậy là nàng vội kéo Lôi Vi đi tiếp. Nhất định! Nhất định phải ra được khỏi khu rừng này.
Đi được một quãng đường, cả hai nhìn thấy một tiều phu, mừng rỡ Phi Đào vội kéo Lôi Vi tới để hỏi đường.
_ Lão nhân gia!- Vừa chạy đến, Phi Đào vừa hỏi.- Cho hỏi muốn ra khỏi khu rừng này, phải đi đường nào ạ?
Ông lão không nói gì, chậm rãi đưa mắt quan sát hai người một lượt từ trên xuống dưới. Gương mặt tuy sáng sủa nhưng quần áo lại có phần xộc xệch chứng tỏ trên đường đi đã gặp không ít trở ngại.
_ Lão nhân gia!- Lôi Vi vội góp tiếng vào.- Bọn tiểu nữ có chuyện phải đến doanh trại gấp. Xin lão nhân gia chỉ đường giúp cho.
_ Hai cô nương muốn đến doanh trại Thục quốc?- Ông lão ngờ vực hỏi.
Nghe vậy cả Lôi Vi lẫn Phi Đào đều mừng rỡ vội vàng gật đầu.
_ Doanh trại cách đây khá xa. Trời cũng sắp tối rồi. Hay là hai cô nương hãy đến nhà lão phu ở lại một đêm, sáng mai lên đường sớm.
Nhìn lên sắc trời họ không khỏi thở dài. Trời đã chuyển sang chạng vạng từ lúc nào. Trong rừng lại có nhiều thú dữ. Nếu thật sự đi trong đêm họ đều không chắc tính mạng của mình được bảo toàn vậy nên cả hai đành theo lão tiều phu về nhà. Đó là một hang động nhỏ, lão tiều phu sống ở đây với đứa con gái đã quá lứa lỡ thì của mình.
*
Đêm vắng lặng, sau một ngày dài luyện tập, đa phần các binh sĩ đều đã nghỉ ngơi hết cả. Chậm rãi tiến về phía cửa lều, Phúc Tuần gật đầu hài lòng trước sắp xếp, bố trí của Phúc Khải. Xem ra đệ đệ này của chàng đã làm rất tốt mọi việc khi chàng không thể ở đây.
Vốn là huynh đệ thân thiết với nhau từ thuở nhỏ nên khi nhìn thấy sự trưởng thành của Phúc Khải, Phúc Tuần thật sự rất vui. Và giá như, đệ ấy có thể mở lòng mình với Phi Đào, chàng chắc chắn sẽ vui hơn nữa. Không phải vì chàng cắt được một cái đuôi vây quanh Lôi Vi mà bởi đệ đệ chàng cuối cùng cũng đã tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình. Lần này sau khi thắng trận trở về, chàng phải tìm cách tác hợp cho hai người này mới được. Nghĩ vậy, khóe môi chàng nhẹ cong.
_ Đệ đệ ạ! Nên mở lòng mình ra đi thôi!
Nói đoạn, Phúc Tuần chậm rãi bước vào lều. Song chưa kịp ra phía sau lều để nghỉ ngơi chàng đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
_ Thả ta ra! Ta đã nói rồi mà sao các ngươi không nghe chứ.
Đó là một chất giọng trong rất cao. Nghe kỹ Phúc Tuần cảm thấy có chút quen thuộc. Khẽ chau mày, chàng nhanh chóng tiến về phía cửa lều liền nhìn thấy Thạc Đức, Vương chủ người Kao cùng đám thuộc hạ của mình tiến vào. Phía sau lưng hắn dường như còn có hai người nữa đang bị trói.
_ Quỳ xuống!
Vừa nói, Thạc Đức vừa đẩy ngã hai người kia xuống trước mặt Phúc Tuần. Đúng lúc này Phúc Khải cũng vừa qua lều.
_ Vương chủ! Thế này là thế nào?- Phúc Tuần chậm rãi hỏi.
_ À! Thái tử Thục quốc! Chuyện là thế này, khi ta vừa đến cổng doanh trại liền thấy có điều bất thường từ trong bụi cây phía xa. Cho người đến lùng liền phát hiện ra hai con tiện nhân này đang thập thò thập thụt nên đã sai người bắt trói chúng lại đem vào đây để Thái tử giải quyết phòng khi chúng là người của Yên Khâu sai tới.
_ Đã nói là không phải rồi mà! Ngươi rõ ràng là nói được mà sao nghe không được vậy hả?
_ Tiểu Đào Đào?- Chất giọng của Phúc Khải đầy ngạc nhiên.
_ Cái gì nữa?
Vừa hét lên, Phi Đào vừa quay ngoắt lại. Đến khi nhìn thấy gương mặt đầy ngạc nhiên của Phúc Khải, nàng lập tức câm như hến.
Nghe Phúc Khải gọi tên là nữ tử kia là Tiểu Đào Đào, Phúc Tuần quay lại nhìn nữ tử bên cạnh Phi Đào. Từ khi bị giải vào đến giờ, nàng cứ im lặng không nói cũng chẳng ngẩng mặt lên. Hít một hơi đầy căng, chàng chậm rãi ngồi xuống.
_ Vi Nhi?
Lôi Vi không nói gì cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên. Khi biết được doanh trại Tân Thục cách khu rừng không quá xa, mặc cho đêm tối, nàng và Phi Đào đã băng rừng, vượt qua dãy núi đá dựng đứng mà tới đây. Vốn biết doanh trại không cho nữ nhân vào nên cả hai vốn định chờ một vị tướng quân nào đó đi ra sẽ đến nói để đưa hai người vào trong. Nào ngờ đâu người cần chờ chẳng thấy lại bị ngay tên Vương gia to béo này gô cổ lại. Đã vậy hắn còn không thèm nghe hai người giải thích, cứ thế mà áp giải vào trong doanh trại. Cục tức này làm nàng nghẹn đến nổi không thể la hét inh ỏi như Phi Đào được.
Không thấy Lôi Vi nói gì, Phúc Tuần chậm rãi đưa tay ra vốn định nâng mặt nàng lên. Nàng bướng bỉnh quay ngoắt mặt đi khiến chàng quả thực không khỏi thở dài.
_ À! Vương chủ!- Phúc Khải vội quay về phía Thạc Đức.- Tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi.
_ Hiểu nhầm thôi sao?- Thạc Đức không khỏi ngạc nhiên.
_ Đúng vậy! Ta vốn nhận được tin tối hôm nay họ sẽ tới. Nhưng vì ta mệt quá ngủ quên mất lại không cho người ra đón họ nên thành ra sự việc mới như thế này.
_ Vậy họ không phải phải là người của Yên Khâu?
_ Đúng vậy!- Phúc Khải gật đầu xác nhận.- À phải rồi! ta có chuyện muốn hỏi Ngài, Ngài có thể qua lều của ta không?
Vừa nói, Phúc Khải vừa dẫn Thạc Đức ra khỏi lều và ngầm đưa mắt ra lệnh cho mọi người bao gồm cả Phi Đào rời đi, trả lại không gian yên tĩnh cho Phúc Tuần lẫn Lôi Vi.
Không nói không rằng gì, Phúc Tuần vừa cởi dây trói cho nàng vừa quan sát nàng một lượt từ trên xuống dưới. Váy áo đã nhàu nhĩ đôi phần, thậm chí có một vài nơi còn bị dính bẩn. Gương mặt...dù nàng không ngẩng lên nhưng chàng có thể đoán được gương mặt nàng chắc cũng đã lấm lem, mệt mỏi rồi. Xem ra suốt dọc đường đi nàng đã phải chịu không ít cực khổ.
_ Vi Nhi!- Chất giọng của Phúc Tuần trở nên tha thiết hẳn.
Lôi Vi không muốn nổi giận với Phúc Tuần nhưng quả thật tên Vương chủ người Kao kia đã khiến nàng mất mặt. Vừa giận vừa xấu hổ, nàng quả thật không muốn gặp chàng lúc này. Nhưng chẳng phải mục đích nàng vượt ngàn dặm xa xôi đến đây là để gặp chàng hay sao?
_ Nàng không muốn nhìn mặt ta sao?- Vừa nói, Phúc Tuần vừa nắm lấy tay của Lôi Vi.
Câu hỏi của Phúc Tuần đã chạm đến nơi mềm yếu nhất của Lôi Vi. Khi hay tin chàng mất tích, nàng không thể nào ngồi yên một chỗ. Mặc cho Định An Hoàng đế ra lệnh cấm nàng xuất cung, nàng vẫn tìm mọi cách trốn ra khỏi cung và vượt cả dặm đường xa đến đây chính là để tìm gặp chàng, để biết rằng chàng vẫn bình an vô sự. Hít một hơi thật sâu, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên. Gương mặt thân thuộc ấy dần hiện ra trước mắt nàng. Anh tuấn. Kiêu hùng. Nhưng cũng không kém phần ấm áp, dịu dàng. Nhẹ nhàng đưa tay lên, nàng khẽ chạm vào đôi lông mày, đôi mắt của chàng rồi theo sống mũi nàng chạm vào gò má của chàng, vào môi chàng.
_ Tốt quá! Anh vẫn bình an! Thật là tốt quá!
Không nói gì, Phúc Tuần vội ôm lấy Lôi Vi vào lòng. Giây phút này mọi thứ như vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Vòng tay của chàng quanh nàng mỗi lúc một tăng thêm lực níu giữ. Thật khó để nói hết cảm xúc của chàng khi được một lần nữa nhìn thấy nàng. Giây phút chàng nghĩ rằng mình cận kề với cái chết người chàng nhớ tới khi ấy chính là nàng. Chưa lấy được nàng làm thê tử, cũng như chưa đem lại hạnh phúc cho nàng và trên hết chàng không an tâm khi để lại nàng một mình buồn tủi nơi này, vậy nên chàng không can tâm rời đi. Có lẽ chính điều ấy đã trở thành nghị lực giúp chàng vượt qua hiểm cảnh trong suốt gần 20 ngày vừa qua.
_ Vi Nhi! Ta rất nhớ nàng!
_ Em cứ nghĩ...nghĩ rằng anh...- Chất giọng của Lôi Vi vỡ òa.
Dù đã cố kiềm nén nhưng Lôi Vi vẫn không thể nào ngăn cản được những giọt nước mắt của mình và nó dường như không có dấu hiệu dừng lại.
_ Anh có biết em sợ lắm không hả?- Vừa nói, Lôi Vi vừa đánh vào vai Phúc Tuần.- Anh lần sau không được dọa em như thế nữa.
_ Chẳng phải nàng nói, ở thời đại nàng, nữ nhân vẫn có thể lấy phu quân khác sau khi phu quân của họ qua đời được ba năm nếu trong khoảng thời gian để tang họ gặp được tình yêu mới và được gia đình phu quân đã khuất của họ đồng ý sao?- Chất giọng của Phúc Tuần đầy bông đùa.
_ Anh muốn thế lắm sao?- Đẩy Phúc Tuần ra, Lôi Vi tức tối nói.- Được thôi!- Lau sạch mặt mũi, nàng dứt khoát đứng lên.- Bây giờ em về kinh thành may cho xong cái áo tân lang sau đó đi kiếm một nam nhân nào đó cưới đại cho anh xem.
_ May áo tân lang?- Chất giọng Phúc Tuần đầy ngạc nhiên.
Chẳng đếm xỉa gì đến câu hỏi của Phúc Tuần, Lôi Vi quay đầu, định bụng đi thẳng. Nhưng chưa kịp bước ra khỏi cửa lều, nàng đã bị chàng từ phía sau ôm chặt lại.
_ Thả em ra!
_ Không thả!- Chất giọng Phúc Tuần đầy kiên quyết.- Áo tân lang đó chắc chắn là nàng may cho ta. Ta dù có ngốc đến đâu cũng không để nam nhân khác mặc áo tân lang của mình được.
_ Ai nói áo đó là em may cho anh chứ?- Lôi Vi chối bay biến.
_ Biểu hiện của nàng nói lên tất cả.
Nghe Phúc Tuần nói thế, Lôi Vi á khẩu. Kỳ thực nắm bắt tâm tư của nàng không phải là quá khó nên mỗi lần muốn làm hòa với nàng, chàng chỉ cần nói vài ba câu trúng tâm ý, nàng tự khắc thuận theo. Khẽ mỉm cười, chàng chậm rãi xoay người nàng lại. Nhìn gương mặt có phần nhem nhuốc của nàng, chàng quả thật không khỏi nhói lòng.
_ Đã hứa với nàng, ta sẽ bình an trở về thì ta nhất định không nuốt lời.
Thật chậm rãi, Phúc Tuần cúi người xuống. Nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Lôi Vi, chàng dịch gương mặt mình lại gần gương mặt nàng hơn. Khẽ mỉm cười, chàng đặt môi mình lên đôi môi nàng rồi trao cho nàng một nụ hôn thật dài đầy nhớ nhung tha thiết. Đáp lại chàng, một tay nàng vòng qua cổ chàng, một tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve gò má chàng. Hai hơi thở cứ thế mà quyến luyến, quyện hòa vào nhau khiến cả hai như váng vất, ngây ngất. Bao nhiêu là yêu thương, nhớ nhung khắc khoải, sự lo lắng, đợi chờ đều hóa thành những nụ hôn dịu dàng nhưng không kém phần mãnh liệt khiến đâu đâu trong căn lều này cũng nhuộm màu hạnh phúc.
--------------------------------------
[1] lục tuần: sáu mươi
[2] Hoàng tằng tổ: ông cố
[3] Hoàng tổ phụ: ông nội
---------------------------------------
Hết chương 102
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.