Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt
Chương 146: Vệt sáng mỏng manh
Trina
17/12/2018
Tân Độ thành
Đêm tĩnh lặng! Ngoài tiếng ve râm ran gần xa tuyệt không có bất kỳ âm thanh nào vang lên. Gió hiu hiu thổi mang theo bầu không khí có chút thô ráp vào trong phòng càng khiến người ngồi bên trong trở nên khó chịu bứt rức hơn.
Dán mắt nhìn chằm chằm vào sợ dây xích khóa chân mình với cái cột được dựng giữa phòng, lòng Phúc Tuần dâng lên một sực phẫn nộ. Thật không ngờ chàng tính toán kỹ như vậy mà vẫn để lộ sơ hở khiến quân Hoàng Viêm quốc kia nắm bắt được mà đánh úp doanh trại Tân Thục trong đêm kéo theo đó là chặn đường tháo chạy và bắt sống chàng. Giờ bọn chúng lại đem chàng và Tam huynh của chàng, Phúc Hoằng ra để uy hiếp Thục quốc, từng bước, từng bước chiếm lấy quốc thổ của chàng. Nghĩ đến đây chàng không khỏi cảm thấy bản thân mình chả khác nào tội đồ.
Thà rằng bọn chúng nhất đao đoạt mệnh [1] còn hơn là khiến chàng sống nhục nhã và mình đầy tội lỗi thế này. Cách đây hai ngày trước Hoàng Viêm quốc đã dẫn quân tiến đánh Tân Độ thành. Trương Trình Lượng cố thủ trong thành thề chết giữ thành. Thế nhưng chỉ chưa đến một ngày chàng ta buộc phải giao thành. Nguyên nhân ngoài việc không muốn dân chúng rơi vào cảnh sinh linh đồ thán ra còn là bởi chàng ta phải bảo toàn tính mạng cho hai người. Nhìn ra quan cảnh xung quanh, lòng chàng không khỏi quặng đau. Lồng ngực chàng tựa như có một lỗ hổng càng lúc càng bị xé to đến sau cùng tuy không thể nào chịu đựng được nữa nhưng cũng không thể rên la tiếng nào.
_ Ngã đích tân độ! Ngã bất thị chủ! [2]
_ Đệ đừng ở đó mà oán thán nữa!
Chất giọng trầm thấp đầy mệt mỏi ở một góc phòng vang lên thu hút sự chú ý của Phúc Tuần đôi chút. Sau khi vào Tân Độ thành, Hoàng Viên quốc không giam huynh đệ chàng vào hai nơi khác nhau nữa mà giam chung trong một căn phòng nhỏ nằm ở phía Tây của phủ Thái thú để dễ bề canh gác cũng như kiểm soát.
_ Huynh có vẻ nhàn nhã quá nhỉ?- Chất giọng của Phúc Tuần nhàn nhạt.
_ Bằng không đệ bảo ta phải làm gì?- Vừa ngồi dậy, Phúc Hoằng vừa hỏi lại.- Phải tỏ ra đau khổ cho chúng thấy sao? Đừng quên! Chúng ta một người là Thái tử, một người là Vương gia. Muốn đau khổ thì cũng không phải là lúc này.
_ Đệ không đau khổ! Để chỉ hận bản thân mình vô dụng, bị đem ra làm mồi nhử mà thôi.
Từ góc phòng, Phúc Hoằng khẽ cười nhạt.
_ Vậy thì đệ cứ ở đó mà hận bản thân mình đến chết đi. Khỏi cần tìm cách thoát thân là gì cho mệt. Hôm qua trong lúc đệ chợp mắt, ta nghe bọn lính canh nói, Thái tử phi của đệ vì hay tin đệ bị bắt làm con tin mà động đến thai khí, thân thể suy nhược. Không biết giờ nàng ấy thế nào. Vừa hay, nếu đệ chết đi cùng lắm sẽ có ít nhất hai mạng người nữa chết cùng đệ.
_ Huynh...
Phúc Tuần tức đến nghẹn lời. Thật không ngờ bình thường Phúc Hoằng ít nói là thế vậy mà khi mở miệng, câu nào câu nấy cũng sắc bén, không lưu tình.
_ Chuyện đệ sống chết thế nào ta không quản. Nhưng đừng có kéo Lôi Vi chết theo. Bằng không...đệ chết cũng không được yên ổn.
Lần này Phúc Tuần không thèm để tâm đến những gì Phúc Hoằng nói. Mọi tâm trí của chàng đều dồn hết vào câu nói vừa rồi của Tam huynh của chàng. Lôi Vi vì chàng mà động đế thai khí? Không được! Không thể được! Lôi Vi! Nàng nhất định không được xảy ra chuyện gì. Bằng không...bằng không...
Nghĩ đến đây chàng quả thật không thể nào chịu thêm được nữa. Những tơ máu dần lộ rõ trong đôi mắt của chàng. Nếu Lôi Vi và hài tử xảy ra chuyện gì, chàng làm sao có thể chịu đựng nổi. Từng mất hai người một lần, chàng không thể mất bọn họ thêm một lần nào nữa. Phúc Hoằng nói đúng! Nếu chàng ở nơi này xảy ra mệnh hệ gì, Lôi Vi nhất định sẽ không có được một ngày yên ổn. Nàng dù có quật cường đến đâu cũng chỉ là một nữ nhân yếu đuối, sao có thể chống thiên địch địa [3]. Tuy giờ chàng bị đem ra mồi nhử nhưng chỉ cần chàng còn sống nghĩa là còn cơ hội để thoát thân, để cũng binh sĩ của mình vùng lên đẩy lùi Hoàng Viêm quốc, để đưa vùng biên giới trở lại thái bình, để trở về bên cạnh nàng. Nhược bằng không tội của chàng sẽ càng lúc càng nặng chẳng những vậy nếu chàng xảy ra chuyện gì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đoạn đường đời còn lại của Lôi Vi. Chàng bị sử sách ghi tội cũng chẳng sao song chàng tuyệt không thể để nàng gặp phải chuyện gì, cũng tuyệt không thể phụ sự kỳ vọng mà nàng đã dành cho chàng.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Phúc Tuần dịu lại đôi phần, cơ mặt cũng được thả lỏng hơn. Quan sát mọi trạng thái biểu cảm của chàng từ nãy giờ, Phúc Hoằng khẽ nhếch môi lên cười. Xem ra cũng chỉ có Lôi Vi là liều thuốc hữu hiệu để lấy lại ý chí cho tên đệ đệ này của chàng. Hết cách rồi! Ai bảo nàng đã bắt chàng hứa phải bảo vệ vị Thái tử này chứ. Nhưng quả thật, chàng cũng chẳng mong muốn Phúc Tuần tử trận nơi sa trường này. Bằng không, cuộc chiến kia sẽ chẳng còn là vở kịch thú vị nữa.
_ Tam huynh!- Chất giọng của Phúc Tuần chậm rãi vang lên. So với khi nãy đã trầm ổn và có khí lực.- Đệ có ý này!
_ Ý gì?
Không nói gì, Phúc Tuần tiến về cái bàn nhỏ. Không nhanh không chậm, Phúc Hoằng cũng đứng lên tiến lại gần nhìn vào từng nét chữ như phượng múa rồng bay của Phúc Tuần thảo nhanh trên tờ giấy trắng tinh. Đến khi Phúc Tuần thảo xong chàng không khỏi ngạc nhiên.
_ Đệ chắc chắn?
Xé từ giấy vừa viết thành từng mảnh nhỏ, Phúc Tuần gật đầu kiên định.
_ Cho nên đệ cần huynh giúp sức. Đệ sẽ thảo một bức thư tìm cách đưa cho Trương Trình Lượng gửi cho Lôi Vi để nàng ấy không bị bất ngờ khi hay tin.
_ Nếu đệ làm vậy, Hoàng Viêm quốc sẽ nghi ngờ và nhận ra sự bất ổn trong chuyện này.
_ Nhưng nàng ấy đang hoài thai, đệ không thể mạo hiểm được. Hơn nữa, đệ tin, nàng ấy sẽ hiểu dụng ý của đệ.
Không nói gì, Phúc Hoằng trâm ngâm một lúc khá lâu sau đó mới gật đầu.
_ Được rồi! Ta hiểu rồi!
*
Đêm tĩnh mịch! Tiếng ve gọi hè đâu đó vang lên mỗi lúc một nhiều tựa như bản giao hưởng giữa đêm khuya. Tiếng gió khẽ thổi làm lay động từng tán cây, ngọn cỏ vang lên âm thanh xào xạc. Vào hạ tiết trời trở nên nóng bức, gió khô nóng khiến bầu không khí càng khó chịu.
Chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía cổng Quý Hoa cung, Lôi Vi nhanh chóng dời gót, trở về Đông cung. Mấy ngày nay sức khỏe của Lệ phi có chút suy giảm vậy nên nàng thường xuyên lui tới, thăm hỏi bà. Hôm nay tinh thần bà có chút thoải mái nên hai người ngồi trò chuyện với nhau đến độ quên cả đất trời. Vì vậy đến tối mịt nàng mới rời khỏi Quý Hoa cung để bà nghỉ ngơi.
Nhìn thấy sắc diện của Lệ phi tốt lên, Lôi Vi cũng cảm thấy an lòng. Nhớ lại cái chết của Vĩnh Thân vương năm nào, lòng nàng vẫn không khỏi xót xa và tự trách. Bao nhiêu năm như thế vậy mà một chút tiến triển cũng không có. Giờ nhiều chuyện cứ thi nhau chồng chất khiến nàng không khỏi lo nghĩ. Cách đây hai hôm trước nàng lại nhận được mật tin do chính Phúc Tuần viết báo bình an với nàng. Bên cạnh đó, chàng cũng dặn nàng thời gian sắp tới chàng sẽ diễn một vở kịch muốn nàng tham gia. Nàng đoán, vở kịch chàng chuẩn bị diễn đây sẽ gây nên chấn động cho ít nhất là ba nước Tân Thục, Hoàng Viêm và Yên Khâu nên chàng phải báo trước với nàng để nàng chuẩn bị tinh thần, không bị động đến thai khí. Xem ra lần này có vẻ như sẽ là chuyện liên quan đến sinh tử. Nàng phải hết sức phối hợp, diễn thật tốt vở kịch này với chàng, để mọi chuyện diễn ra một cách thuận lợi.
_ Chúng ta đến chỗ của Edlen Đại nhân trước!- Vừa đi, Lôi Vi vừa quay lại nói với đám người hầu theo sau mình.
_ Nương nương!- Đi bên cạnh, Tiểu Khổng Tử vội lên tiếng.- Đêm đã khuya lắm rồi! Người hãy về Đông cung nghỉ ngơi đi ạ.
_ Không được! Ta phải làm cho xong việc này, bằng không ta sẽ không thể nào nghỉ ngơi được. Nếu ngươi mệt vậy ngươi hãy quay về trước đi.
_ Nô tài không dám!- Mặt mày của Tiểu Khổng Tử nhanh chóng chuyển sang màu xanh lá.
Mím môi lại cười, Lôi Vi rẽ lối vào một con đường khác bên trong Ngự Hoa viên. Con đường dài với những tán cây đang rợp bóng giữa đêm khuya không khiến người ta thoải mái hơn mà khiến cho người ta có cảm giác rờn rợn bởi những hình thù mà nó mang lại. Giá thời đại này có một cái đèn điện thì cảm giác này sẽ tốt hơn nhiều.
Ấy! Vừa nghĩ, Lôi Vi đã nhìn thấy một bóng đèn nhấp nháy, chập choạng từ đằng xa. Nhìn kỹ hơn một chút, nàng nhận ra đó chính là đèn của lính tuần đêm.
Đầu bên kia đám binh sĩ vừa nhìn thấy nàng đã vội dừng lại.
_ Tham kiến Thái tử phi! Thái tử phi cát tường!
Bởi trời tối đen như mực nên về căn bản, Lôi Vi không nhận ra ai là ai nhưng nghe trong tiếng chào, nàng nhận ra tiếng của Đồng Vũ.
_ Mọi người đứng lên cả đi!- Dứt câu, Lôi Vi chậm rãi tiến một bước về phía Đồng Vũ.- Đồng Tướng quân! Tối nay huynh trực đêm sao?
_ Hồi Nương nương đúng vậy! Đêm đã khuya, xin Nương nương hồi cung.
_ Ta biết rồi!- Lôi Vi khẽ gật đầu.
Thời gian gần đây vì để đề phòng thích khách nên Định An Hoàng đế ra lệnh giới nghiêm. Giờ cũng sắp đến giờ giới nghiêm, thời gian quả thật không còn sớm nữa. Thế nhưng điều nàng quan tâm chính là tình hình sức khỏe của Định An Hoàng đế có vẻ như không có dấu hiệu thuyên giảm. Bằng chứng nếu như các dấu hiệu về chứng ảo giác thuyên giảm, Ngài ấy đã bãi bỏ lệnh giới nghiêm rồi. Khi nãy Lệ phi cũng đã nói với nàng rằng nhìn bề ngoài thì không có gì bất thường nhưng kỳ thực tinh thần của Định An Hoàng đế vẫn đang bất an, rối loạn. Thời gian gần đây các triệu chứng xuất hiện rất bất thường, lúc nặng lúc nhẹ nên bà cũng không biết đến khi nào Ngài mới khỏi hẳn.
"Xào"...tiếng lá cây rất khẽ vang lên nhanh chóng thu hút sự chú ý của Đồng Vũ. Đưa mắt quan sát tình hình xung quanh, tầm mắt của chàng nhanh chóng chú ý vào một tán cây cao trên gần mái nhà.
_ Các ngươi ở lại bảo vệ Thái tử phi!
Dứt câu, Đồng Vũ đơn thương độc mã thi triển khinh công bay lên mái nhà, toán lính đi tuần cũng nhanh chóng rút kiếm ra đứng chắn trước sau Lôi Vi cùng đám người hầu của nàng. Một bóng đen nhanh chóng xuất hiện vút qua những mái nhà và cành cây cao hòng tìm đường tẩu thoát. Thế nhưng Đồng Vũ đã nhanh chân hơn, chặn đường tẩu thoát của tên hắc y nhân lại và tung ra những chiêu hiểm hóc hòng cản bước của tên này.
_ Trong cung mà lại có kẻ ngang nhiên hành động như thế sao?- Ngoài sự phẫn nộ, chất giọng của Lôi Vi còn có cả sự khó hiểu.- Còn đứng đó làm gì? Mau ra giúp đỡ Tướng quân của các ngươi đi.
_ Vâng!
Vội vâng một tiếng, một toán lính gồm ba người nhanh chóng thi triển khinh công lên nóc nhà yểm trợ Đồng Vũ, chặn mọi đường tháo chạy của tên hắc y nhân.
Chẳng mấy chốc, Đồng Vũ đã nắm hắn đến ngay trước mặt Lôi Vi.
_ Hồi Thái tử phi! Đã bắt được thích khách!- Vừa giữ chặt tên đó, Đồng Vũ vừa bẩm báo.
Không nói gì, Lôi Vi chậm rãi tiến về phía tên đó, nhìn thẳng vào hắn. Nàng chẳng bắt hắn phải nhìn thẳng nàng làm gì cho mắc công. Chỉ cần nhìn cả quá trình vừa rồi, nàng cũng đủ biết thân thế tên này không đơn giản. Ngoài trừ võ công cao cường ra, hắn chắc chắn có người chống lưng, người này thế lực phải rất lớn nên hắn mới ngang nhiên đến độ để xảy ra khinh suất như vậy.
Nhìn một lượt khắp người hắn, Lôi Vi chậm rãi cúi người xuống quan sát gương mặt của hắn. Và gương mặt này khiến nàng có chút thất kinh, đặc biệt là đôi mắt của hắn.
_ Chuyện này khoan hãy làm kinh động đến Hoàng thượng cũng như các vị Nương nương. Ngươi hãy đem hắn vào nhà giam của hình bộ. Tuyệt đối phải canh phòng cẩn mật không được để cho hắn tự sát càng không được để tin tức đêm nay truyền ra ngoài. Nhớ truyền lại những gì ta nói với Hứa Đại nhân. Rõ chưa?
_ Dạ rõ!
Dứt câu, Đồng Vũ nhanh chóng sai hai tên lính áp giải tên hắc y nhân đi. Nhưng đi được hai bước, Lôi Vi đã bảo dừng lại. Tiến về phía hắn, nàng nhanh chóng vạch cổ áo lên xem. Cả nàng lẫn Đồng Vũ đều không khỏi ngạc nhiên.
_ Đây là...
Không nói gì, Lôi Vi nhanh chóng phẩy tay. Hiểu ý, Đồng Vũ không nói nữa mà nhanh chóng áp giải hắn đi. Đợi đến khi toán lính đi tuần đi khỏi nàng mới thu tầm mắt lại.
_ Chúng ta về Đông cung!- Lôi Vi chậm rãi nói.- Tiểu Khổng Tử!- Âm lượng của nàng nhỏ lại vừa đủ nghe.
Vừa đi Lôi Vi vừa suy nghĩ những gì vừa mới xảy ra và cả những gì đã xảy ra trong quá khứ. Xem ra mọi chuyện mặc dù đang rối rắm nhưng nàng đã phần nào tìm ra lối đi. Giờ việc cấp thiết lúc này chính là phối hợp cùng Phúc Tuần diễn vở kịch kia, ngoài ra còn phải điều tra thân thế của tên kia thật kỹ, tránh để lại mầm họa về sau.
*
_ Sát Long?
Vừa nói ra cái tên đó, Lôi Vi vừa khẽ bật cười. Nhóm này xem chừng có thế lực không hề nhỏ nên mới có âm mưu giết Vua như thế. Thật muốn biết, kẻ đứng sau hậu thuẫn cho nhóm sát thủ này tác oai tác quái là ai. Đưa tay lên đỡ đầu, nàng chậm rãi quay về phía Tiểu An Tử.
_ Ngươi khẳng định là người đó?
_ Hồi Thái tử phi! Nô tài khẳng định!- Chất giọng của Tiểu An Tử khẳng định chắc nịch.- Năm đó, nô tài có dùng một cành trúc bén nhọn liều mạng đâm vào cánh tay của hắn. Vừa nãy khi đến gặp hắn, nô tài đã kiểm tra, quả thật có dấu sẹo để lại.
Nghe Tiểu An Tử nói vậy, Lôi Vi chậm rãi gật đầu như xác nhận điều gì sau đó cho hắn lui ra. Khi chỉ còn lại Đồng Vũ trong phòng, nàng mới tiến về phía chàng và nói với âm lượng chỉ vừa đủ hai người nghe.
_ Đồng Vũ huynh! Những kẻ truy sát ta ở ngọn Tĩnh Dương năm đó ngoài nhóm của Nghê Tú Đình ra còn có một nhóm nữa.
_ Ý Nương nương là...
Bỏ lửng câu nói của mình, Đồng Vũ như nhận ra điều gì đó. Đôi đồng tử của chàng nở mỗi lúc một to chứng tỏ chàng ngạc nhiên đến mức nào.
_ Nhưng điều lạ là khi ấy, nhóm này chỉ chặn đánh hộ vệ của ta chứ không hề rượt đuổi theo. Giống như...chúng căn bản không có ý định đuổi giết ta. Nếu là thế, mục đích thật sự của chúng là gì? Ta cảm thấy thật sự rất khó hiểu. Trước kia, bên ngoài Bắc Đình thành, hắn đã từng truy sát ta, nếu không có...một đại hiệp ra tay tương trợ, e rằng...
Nghe Lôi Vi nói, Đồng Vũ càng tỏ ra lo lắng. Trước kia, nàng đã từng bị truy kích sao? Là khi nào, tại sao chàng lại không hay biết? Bắc Đình thành? Vừa nãy nàng lại hỏi Tiểu An Tử. Vậy xem ra tên nô tài này đã từng cùng nàng đến Bắc Đình thành. Chàng nhớ nàng trước kia có đến đó một lần ấy là lúc phá vụ án oan của Linh Thân vương nay là Thái tử. Lúc ấy vì an toàn của nàng, Thất Hoàng tử đã thả tín điểu báo cho Linh Thái tử khi ấy. Chẳng bao lâu sau chàng hay tin chủ tử chàng đã cử người đi theo Lôi Vi. Lẽ nào chính là khi ấy nàng bị truy sát?
_ Vậy nên ta cảm thấy việc này không đơn giản tý nào. Huynh hãy giúp ta điều tra thật kỹ việc này.
_ Mạt tướng đã rõ!- Vừa nói, Đồng Vũ vừa cúi người hành lễ.- Nương nương yên tâm! Mạt tướng sẽ dốc toàn lực để điều tra chuyện này.
_ Được! Ta cũng cảm thấy...huynh nên nhớ lại vài chuyện. Vì biết đâu nó sẽ có ích.
Đoán được hàm ý trong câu nói của Lôi Vi, Đồng Vũ nhanh chóng "vâng" một tiếng.
Không nói gì, Lôi Vi chỉ gật đầu. Đồng Vũ cũng nhanh chóng lui ra ngoài. Ngồi một mình trong phòng nàng gắng xâu chuỗi lại tất cả những gì xảy ra từ lúc nàng bị xuyên không cho đến nay. Nhưng từ sau khi nàng bị ngã từ vách núi đá xuống, trí nhớ của nàng quả thật không còn được như xưa nữa, nên phải mất một thời gian tương đối lâu nàng mới có thể móc nối được tất cả các sự kiện lại với nhau. Quả thật có quá nhiều tình huống đã xảy ra giờ nhớ lại liền có cảm giác mọi thứ đã được sắp xếp, bố trí sẵn.
Đám hắc y nhân của nhóm Sát Long này xem chừng đã bám theo nàng từ lâu rồi. Tại nhà của tên Lưu Khải Minh bên ngoài Bắc Đình thành, một sát thủ trong nhóm đã bám theo hòng ám sát nàng, chính là tên Đồng Vũ bắt được, cũng may khi đó Hàn Phong ra tay bằng không mạng nàng khó mà bảo toàn. Bẵng một thời gian rất dài sau đó, bọn chúng lại hợp lực với nhóm của Nghê Tú Đình để ám sát nàng lần nữa. Còn nhớ thời gian trước có một tên sát thủ mò đến tận Đông cung hòng giết nàng, cũng may khi ấy có Phúc Tường không là nàng đã thăng thiên sớm. E rằng tên sát thủ đó cũng là người của nhóm Sát Long này. Mục tiêu thực sự của bọn chúng rốt cuộc là gì? Nàng không quyền không thế, giết nàng bọn chúng nào có được lợi lộc gì?
Nghe tên của nhóm e rằng mục tiêu của bọn chúng không chỉ đơn giản là nhắm vào nàng. Chẳng lẽ...
_ Phúc Tuần?! Bọn chúng muốn nhắm vào Phúc Tuần sao? Nhưng tại sao lại hạ thủ với mình?
Bởi vì nàng là người Phúc Tuần yêu thương nhất, trân trọng nhất và luôn tìm cách bảo vệ che chở. Thêm vào đó nàng đã giúp chàng giải quyết không ít vụ việc. Vậy nên Cát Lôi Vi nàng nghiễm nhiên trở thành cái gai trong mắt của bọn chúng. Vì vậy, bọn chúng mới tìm cách trừ khử nàng.
Rất nhanh chóng Lôi Vi đã tìm ra được câu trả lời cho chính mình. Song...nàng e rằng vụ việc này không chỉ đơn giản như vậy.
_ Hồi Thái tử phi!
Bên ngoài tiếng Tiểu Khổng Tử vọng vào khiến Lôi Vi không khỏi giật mình
_ Có chuyện gì?
_ Thưa! Có Yên Lương viên đến ạ.
_ Cho nàng ấy vào!
Sau câu nói đó rất nhanh chóng Yên Xuân đã nhanh chóng tiến vào trong. Hai ngày sau buổi chiều hôm đó, Yên Xuân và Thạc Ngạn đã đến tìm gặp nàng và đồng ý với yêu cầu của nàng vậy nên nàng đã nói rõ mục đích của mình cho nàng ấy biết và nhờ bọn họ giúp đỡ. Suy cho cùng trong Đông cung này, người nàng có thể tin tưởng được giờ chỉ có Yên Xuân. Nàng ấy là bạn tâm giao của Phúc Tuần từ thuở bé, phụ thân của nàng lại là Thái phó dạy dỗ các Vương tôn công tử, nên nàng ấy chắc chắn sẽ không hại chàng. Hơn nữa nàng lại đưa ra "phần thưởng hấp dẫn" như vậy, Yên Xuân sẽ càng không có lý do để bội phản lại niềm tin nàng dành cho nàng ấy. Việc nàng nên suy nghĩ bây giờ là làm thế nào để giải quyết êm xuôi mọi việc và giúp đỡ Yên Xuân.
_ Tham kiến Thái tử phi! Thái tử phi cát tường!
_ Tỷ không cần đa lễ!- Điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, Lôi Vi chậm rãi nói.
Mỉm cười, Yên Xuân chậm rãi đứng lên, theo hiệu của Lôi Vi nàng nhanh chóng ngồi vào ghế khách bên cạnh.
_ Tỷ tỷ đến tìm muội hôm nay là có chuyện gì vậy?
_ Mấy hôm trước ta có đọc được một quyển sách hay nên muốn cùng Thái tử phi đàm đạo.- Vừa nói, Yên Xuân vừa đặt một quyển sách lên bàn.
Vừa nghe Yên Xuân nói, Lôi Vi vừa chuyển tầm mắt xuống quyển sách nàng ấy đặt trên bàn. Trên bìa sách ghi đúng ba chữ "Mật ngôn thư" khiến nàng không khỏi chau mày. Xem ra tờ giấy kia khó giải đáp hơn nàng nghĩ nhiều.
_ Sao tỷ tỷ lại nói thế? Muội lâu rồi cũng không đọc quyển sách nào hay để khuây khoải bớt tinh thần. Tỷ tìm đến thật đúng lúc!
_ Thái tử phi cũng đừng quá lo lắng kẻo ảnh hưởng đến thai khí. Ta tin Thái tử sẽ bình an thôi.
Không nói gì, Lôi Vi chậm rãi gật đầu. Từ sau vụ việc xảy ra buổi tối hôm đó. Tuy Lôi Vi không nói ra nhưng Yên Xuân cũng hiểu được Đông cung này đã không còn được an toàn nữa. Vậy nên ngoài biện pháp nói bóng gió xa xôi ra quả thực không còn cách nào khác. Nét cười thoáng nhạt đi vài phần, nàng nhanh chóng lật đến trang mình đã làm dấu sẵn rồi bắt đầu cũng Lôi Vi "đàm đạo". Mỗi câu mỗi chữ hai người nói ra với nhau đều phải cân nhắc kỹ lưỡng và hết sức thận trọng. Bằng không hậu quả thật không biết đường nào mà lần. Chẳng những vậy, bọn họ còn phải tìm cách che chắn quyển sách tránh để bị người khác nhìn thấy. Bầu không khí này thật khiến người ta cảm thấy ngột ngạt vô cùng. Nhưng vì hài tử trong bụng, Lôi Vi nhất định phải thả lỏng tinh thần bằng không...Nàng đã mất đi hài tử của hai người một lần rồi, nàng không thể mất đi đứa trẻ này được. Nghĩ vậy, bất giác nàng đưa tay lên xoa xoa bụng của mình.
Theo đúng thai kỳ, bụng của nàng đã to lên thấy rõ, kèm theo đó là rất nhiều biểu hiện khác giúp nàng cảm nhận được rõ ràng hơn trong bụng của mình đang có một tiểu bảo bối. Sẽ thật là tốt nếu Phúc Tuần trở về kịp lúc đứa trẻ này chào đời. Nghĩ vậy, nàng nhanh chóng xốc lại tinh thần để nghĩ cách giúp chàng.
*
_ Ngươi thật sự không biết hắn ở đâu?
Chất giọng đầy nộ khí vang lên khiến tên thủ hạ vội vàng quỳ xuống. Tay chân hắn không tự chủ được mà run lên. Kẻ đứng trước mặt hắn, tuy chỉ là một nữ nhân lại chẳng biết võ công nhưng thực sự rất đáng sợ.
_ Thuộc hạ biết tội! Xin chủ tử tha tội!
_ Mau tìm hắn cho ta! Nhất định phải tìm thấy! Sau đó...
Vị chủ tử kia không cần nói hết câu, tên thủ hạ lập tức hiểu hàm ý trong câu nói mà vội vàng gật đầu lia lịa.
Tết trời đêm nay không nóng lắm, thế nhưng nhìn nụ cười dịu dàng đến hung hiểm của chủ tử mình, tên đó bỗng rét run lên nhưng đang đứng giữa trời tuyết rơi lạnh giá mùa đông.
_ Gần đây ngoài đó có động tĩnh gì không?
_ Hồi chủ tử có ạ!
_ Là chuyện gì?
Vội vàng đứng lên tên thủ hạ nhanh chóng ghé vào tai chủ tử mình mà bẩm báo. Từng câu, từng chữ đều được hắn cân nhắc kỹ lưỡng để trả lời. Bởi đơn giản, tuy là sát thủ nhưng trước tiên hắn là người. Và đã làm người, không ai muốn chết một cách vô duyên vô cớ.
_ Ra là như vậy!
Vừa nói vị chủ tử kia vừa nở một nụ cười nhàn nhạt nhưng lại lạnh vô cùng. Đôi mắt người đó trở nên se sắt tựa hồ như ẩn sâu bên trong cất giấu một con dao mà nếu không nhìn kỹ sẽ không tài nào phát hiện được.
Vừa bẩm báo xong, tên thủ hạ lập tức lùi lại để giữ khoảng cách. Làm thủ hạ của một nữ nhân lòng đầy tham vọng, hắn nhất định phải cẩn trọng từng bước một.
_ Vậy chi bằng...hãy biến giả thành thật. Hiểu chưa?
_ Vâng! Thuộc hạ đã rõ!
Không một lời dư thừa, tên thuộc hạ vội chắp tay tuân mệnh. Vị chủ tử kia hơi nhếch môi lên rồi bước đi thẳng. Vừa đi vừa bỏ lại mấy tiếng phía sau.
_ Tạm thời các ngươi đừng xuất hiện nữa. Ta sẽ liên lạc theo phương thức cũ.
*
Chiều lại về. Một buổi chiều êm như ru lại về trên chốn kinh kỳ náo nhiệt dưới chân của Thiên tử. Mặt trời đỏ hỏn như hòn lửa đang chầm chậm trôi về phía chân trời để mang lại bầu không khí dịu mát cho nhân gian sau một ngày dài nắng gắt.
Chỉnh sửa lại mền cho Phúc Khải, Phi Đào nhanh chóng cầm chén thuốc lên vừa khuấy vừa thổi cho mau nguội. Vết thương bên ngoài của chàng hiện đang hồi phục khá tốt. Duy chỉ có nội thương là cần phải điều dưỡng thêm một thời gian nữa. Bởi vậy từ ngày chàng từ sa trường trở về nàng luôn ngày ngày bên cạnh chàng. Nàng thậm chí còn xin phép phụ thân của mình qua Tĩnh Bình vương phủ làm khách. Ban đầu ông không đồng ý nhưng sau nhìn thấy sự cương quyết của nữ nhi mình, ông đành phải gật đầu chấp thuận.
_ Khải ca! Thuốc nguội rồi!- Vừa nói, Phi Đào vừa đưa chén thuốc về phía Phúc Khải.
Chậm rãi nghiêng đầu lên, Phúc Khải nhanh chóng uống muỗng thuốc mà Phi Đào bón. Thế nhưng chỉ được một lúc, trán chàng đã nhăn lại.
_ Đắng quá!
Lần nào cho Phúc Khải uống thuốc, lần nấy nàng đều nghe chàng than đắng. Nghĩ đến đây nàng không khỏi mím môi cười.
_ Đường đường là tướng quân thống lĩnh binh sĩ xem chuyện sống chết nhẹ tựa lông hồng vậy mà huynh lại sợ đắng sao?
_ Đúng vậy! Từ nhỏ ta đã sợ đắng!
Vừa nói, Phúc Khải vừa bày ra vẻ mặt ngây thơ, đau buồn thương tâm khiến người khác không thể không thương. Kỳ thực, không ai là không sợ uống thuốc. Nhưng lúc Phi Đào bón thuốc cho chàng, chàng thật sự muốn nàng chiều chuộng một lúc nên mới phóng đại mọi chuyện một phen. Những lần như thế nàng đều ân cần dịu dàng với chàng khiến trái tim chàng như có một dòng nước nhẹ nhàng chảy qua.
_ Sau khi uống xong, huynh uống một ít mật ong sẽ không cảm thấy đắng nữa. Vậy nên, huynh chịu khó một chút. Nội thương của huynh phải điều dưỡng cho thật tốt mới có thể...
Chưa nói dứt câu, Phi Đào đã bị hành động nắm tay của Phúc Khải làm cho dừng khựng lại. Ngẩng đầu lên nhìn chàng, nàng không khỏi đỏ mặt khi nhìn thấy đôi mắt ôn nhu, thâm tình của chàng. Trái tim nàng khẽ đập lệnh một nhịp.
_ Tiểu Đào Đào! Muội thật tốt với ta!
Không nói gì, Phi Đào khẽ mím môi cúi gằm mặt xuống đầy e lệ. Một tay vẫn giữa chặt tay nàng, một tay chàng nhẹ nhàng đặt lên gò má của nàng. Đôi mắt thâm tình ngắm nhìn sự e lệ của người thiếu nữ một cách say sưa. Trước kia, Phúc Tuần từng nói với chàng, tuổi xuân của người thiếu nữ không kéo dài bao lâu, chàng thích hay không thích nàng cũng nên cho nàng một câu trả lời rõ ràng, đừng để tuổi xuân của nàng vì chàng mà phí hoài. Chàng nghĩ Ngũ huynh của chàng nói đúng, vậy nên sau một khoảng thời gian suy nghĩ, chàng cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Chỉ là chàng không ngờ sau này lại phát sinh nhiều chuyện như vậy khiến chàng mãi vẫn chưa thể rước nàng về phủ. Giờ thân thể lại bị thương khắp nơi. Tuy nói là điều dưỡng tốt sẽ khỏi nhưng dù sao cũng sẽ để lại chút bệnh căn [4], nếu ngày nào đó bệnh căn phát tác, chàng e rằng không những không thể chăm sóc nàng mà còn liên lụy đến nàng.
_ Tiểu Đào Đào! Muội...muội không cần nhọc công vì ta như vậy.
Câu nói của Phúc Khải khiến Phi Đào chết lặng. Hàm ý trong câu nói đó là gì, nàng hiểu rõ. Chàng chính là đang có ý định tránh nàng. Đặt chén thuốc lên bàn, nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt chàng.
_ Huynh thật sự muốn muội bỏ mặc huynh?
Phản ứng của nàng không chậm chạp thế nhưng phản ứng của chàng cũng không kém.
_ Đúng vậy!
_ Vậy được!- Đứng thẳng lên, Phi Đào nhả ra từng chữ một.- Muội nói cho huynh biết, dạo gần đây Dương Thiếu gia, con trai của Dương đại nhân đang sai bà mối đến phủ đệ phụ thân muội. Muội giờ về nhà lập tức đồng ý hôn sự này.
Dương Trí vốn là con trai của Dương đại nhân, một vị quan trong triều. Tên này vốn là kẻ phóng túng nổi tiếng nhất nhì kinh thành đã vậy tính tình hắn lại còn thô bạo. Phúc Khải từ ngày về kinh tuy chưa bước ra khỏi phủ, nhưng nghe trong đám người hầu bàn tán, chàng biết phụ thân hắn đang tính chuyện hôn sự cho hắn, chỉ không ngờ...
_ Đừng như vậy!- Phúc Khải vội giữ tay Phi Đào.- Muội đừng đem cuộc đời của mình ra mà cá cược như thế. Muội không thể hủy hoại cuộc đời mình như thế.
_ Đối với nữ nhân, không được gả cho nam nhân mình yêu thương thì gả cho ai cũng như nhau thôi!
Nghe câu nói này của Phi Đào trái tim của Phúc Khải như co rút lại dữ dội, đau đớn nhức nhối vô cùng. Thân nữ nhi bèo nước, không thể tự làm chủ cho số phận của mình vậy nên việc thành thân với ai, với họ cũng chắc khác nào canh bạc. May nhờ rủi chịu! Nếu không phải là nam nhân họ yêu, sống trong nghèo hèn hay giàu sang cũng đều như nhau, không có nghĩa lý gì. Cuộc đời họ chấm hết từ lúc bước lên kiệu hoa.
Cứ vậy, những suy nghĩ của Phúc Khải mà tràn lan khiến chàng không sao chịu được. Vội xiết chặt vòng tay của chàng, chàng nhanh chóng kéo Phi Đào lại, rồi ôm nàng thật chặt.
_ Xin lỗi! Ta không nên nói những lời như thế với nàng. Ta xin lỗi!
Bờ vai của Phi Đào khẽ run lên. Tiếng nức nở dần thoát ra khỏi vàng môi nghe mà không khỏi đau lòng.
_ Không cho huynh nói ra những lời như thế nữa! Không cho! Không cho! Huynh không được nói những lời như thế nữa!
_ Được! Ta sẽ không bao giờ nói những lời như thế nữa.- Vừa xoa xoa vai Phi Đào, Phúc Khải vừa kiên định nói.- Từ nay trở đi, ta nhất định sẽ trân quý nàng, chăm sóc nàng thật tốt. Dù có xảy ra chuyện gì, cũng tuyệt không buông tay.
-------------------------
[1] Nhất đao đoạt mệnh: một đao mất mạng.
[2] Ngã đích tân độ! Ngã bất thị chủ: Đất của Tân Thục ta! Ta không phải là chủ!
[3] Chống thiên địch địa: chống lại trời đất.
[4] Bệnh căn: mầm bệnh.
Đêm tĩnh lặng! Ngoài tiếng ve râm ran gần xa tuyệt không có bất kỳ âm thanh nào vang lên. Gió hiu hiu thổi mang theo bầu không khí có chút thô ráp vào trong phòng càng khiến người ngồi bên trong trở nên khó chịu bứt rức hơn.
Dán mắt nhìn chằm chằm vào sợ dây xích khóa chân mình với cái cột được dựng giữa phòng, lòng Phúc Tuần dâng lên một sực phẫn nộ. Thật không ngờ chàng tính toán kỹ như vậy mà vẫn để lộ sơ hở khiến quân Hoàng Viêm quốc kia nắm bắt được mà đánh úp doanh trại Tân Thục trong đêm kéo theo đó là chặn đường tháo chạy và bắt sống chàng. Giờ bọn chúng lại đem chàng và Tam huynh của chàng, Phúc Hoằng ra để uy hiếp Thục quốc, từng bước, từng bước chiếm lấy quốc thổ của chàng. Nghĩ đến đây chàng không khỏi cảm thấy bản thân mình chả khác nào tội đồ.
Thà rằng bọn chúng nhất đao đoạt mệnh [1] còn hơn là khiến chàng sống nhục nhã và mình đầy tội lỗi thế này. Cách đây hai ngày trước Hoàng Viêm quốc đã dẫn quân tiến đánh Tân Độ thành. Trương Trình Lượng cố thủ trong thành thề chết giữ thành. Thế nhưng chỉ chưa đến một ngày chàng ta buộc phải giao thành. Nguyên nhân ngoài việc không muốn dân chúng rơi vào cảnh sinh linh đồ thán ra còn là bởi chàng ta phải bảo toàn tính mạng cho hai người. Nhìn ra quan cảnh xung quanh, lòng chàng không khỏi quặng đau. Lồng ngực chàng tựa như có một lỗ hổng càng lúc càng bị xé to đến sau cùng tuy không thể nào chịu đựng được nữa nhưng cũng không thể rên la tiếng nào.
_ Ngã đích tân độ! Ngã bất thị chủ! [2]
_ Đệ đừng ở đó mà oán thán nữa!
Chất giọng trầm thấp đầy mệt mỏi ở một góc phòng vang lên thu hút sự chú ý của Phúc Tuần đôi chút. Sau khi vào Tân Độ thành, Hoàng Viên quốc không giam huynh đệ chàng vào hai nơi khác nhau nữa mà giam chung trong một căn phòng nhỏ nằm ở phía Tây của phủ Thái thú để dễ bề canh gác cũng như kiểm soát.
_ Huynh có vẻ nhàn nhã quá nhỉ?- Chất giọng của Phúc Tuần nhàn nhạt.
_ Bằng không đệ bảo ta phải làm gì?- Vừa ngồi dậy, Phúc Hoằng vừa hỏi lại.- Phải tỏ ra đau khổ cho chúng thấy sao? Đừng quên! Chúng ta một người là Thái tử, một người là Vương gia. Muốn đau khổ thì cũng không phải là lúc này.
_ Đệ không đau khổ! Để chỉ hận bản thân mình vô dụng, bị đem ra làm mồi nhử mà thôi.
Từ góc phòng, Phúc Hoằng khẽ cười nhạt.
_ Vậy thì đệ cứ ở đó mà hận bản thân mình đến chết đi. Khỏi cần tìm cách thoát thân là gì cho mệt. Hôm qua trong lúc đệ chợp mắt, ta nghe bọn lính canh nói, Thái tử phi của đệ vì hay tin đệ bị bắt làm con tin mà động đến thai khí, thân thể suy nhược. Không biết giờ nàng ấy thế nào. Vừa hay, nếu đệ chết đi cùng lắm sẽ có ít nhất hai mạng người nữa chết cùng đệ.
_ Huynh...
Phúc Tuần tức đến nghẹn lời. Thật không ngờ bình thường Phúc Hoằng ít nói là thế vậy mà khi mở miệng, câu nào câu nấy cũng sắc bén, không lưu tình.
_ Chuyện đệ sống chết thế nào ta không quản. Nhưng đừng có kéo Lôi Vi chết theo. Bằng không...đệ chết cũng không được yên ổn.
Lần này Phúc Tuần không thèm để tâm đến những gì Phúc Hoằng nói. Mọi tâm trí của chàng đều dồn hết vào câu nói vừa rồi của Tam huynh của chàng. Lôi Vi vì chàng mà động đế thai khí? Không được! Không thể được! Lôi Vi! Nàng nhất định không được xảy ra chuyện gì. Bằng không...bằng không...
Nghĩ đến đây chàng quả thật không thể nào chịu thêm được nữa. Những tơ máu dần lộ rõ trong đôi mắt của chàng. Nếu Lôi Vi và hài tử xảy ra chuyện gì, chàng làm sao có thể chịu đựng nổi. Từng mất hai người một lần, chàng không thể mất bọn họ thêm một lần nào nữa. Phúc Hoằng nói đúng! Nếu chàng ở nơi này xảy ra mệnh hệ gì, Lôi Vi nhất định sẽ không có được một ngày yên ổn. Nàng dù có quật cường đến đâu cũng chỉ là một nữ nhân yếu đuối, sao có thể chống thiên địch địa [3]. Tuy giờ chàng bị đem ra mồi nhử nhưng chỉ cần chàng còn sống nghĩa là còn cơ hội để thoát thân, để cũng binh sĩ của mình vùng lên đẩy lùi Hoàng Viêm quốc, để đưa vùng biên giới trở lại thái bình, để trở về bên cạnh nàng. Nhược bằng không tội của chàng sẽ càng lúc càng nặng chẳng những vậy nếu chàng xảy ra chuyện gì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đoạn đường đời còn lại của Lôi Vi. Chàng bị sử sách ghi tội cũng chẳng sao song chàng tuyệt không thể để nàng gặp phải chuyện gì, cũng tuyệt không thể phụ sự kỳ vọng mà nàng đã dành cho chàng.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Phúc Tuần dịu lại đôi phần, cơ mặt cũng được thả lỏng hơn. Quan sát mọi trạng thái biểu cảm của chàng từ nãy giờ, Phúc Hoằng khẽ nhếch môi lên cười. Xem ra cũng chỉ có Lôi Vi là liều thuốc hữu hiệu để lấy lại ý chí cho tên đệ đệ này của chàng. Hết cách rồi! Ai bảo nàng đã bắt chàng hứa phải bảo vệ vị Thái tử này chứ. Nhưng quả thật, chàng cũng chẳng mong muốn Phúc Tuần tử trận nơi sa trường này. Bằng không, cuộc chiến kia sẽ chẳng còn là vở kịch thú vị nữa.
_ Tam huynh!- Chất giọng của Phúc Tuần chậm rãi vang lên. So với khi nãy đã trầm ổn và có khí lực.- Đệ có ý này!
_ Ý gì?
Không nói gì, Phúc Tuần tiến về cái bàn nhỏ. Không nhanh không chậm, Phúc Hoằng cũng đứng lên tiến lại gần nhìn vào từng nét chữ như phượng múa rồng bay của Phúc Tuần thảo nhanh trên tờ giấy trắng tinh. Đến khi Phúc Tuần thảo xong chàng không khỏi ngạc nhiên.
_ Đệ chắc chắn?
Xé từ giấy vừa viết thành từng mảnh nhỏ, Phúc Tuần gật đầu kiên định.
_ Cho nên đệ cần huynh giúp sức. Đệ sẽ thảo một bức thư tìm cách đưa cho Trương Trình Lượng gửi cho Lôi Vi để nàng ấy không bị bất ngờ khi hay tin.
_ Nếu đệ làm vậy, Hoàng Viêm quốc sẽ nghi ngờ và nhận ra sự bất ổn trong chuyện này.
_ Nhưng nàng ấy đang hoài thai, đệ không thể mạo hiểm được. Hơn nữa, đệ tin, nàng ấy sẽ hiểu dụng ý của đệ.
Không nói gì, Phúc Hoằng trâm ngâm một lúc khá lâu sau đó mới gật đầu.
_ Được rồi! Ta hiểu rồi!
*
Đêm tĩnh mịch! Tiếng ve gọi hè đâu đó vang lên mỗi lúc một nhiều tựa như bản giao hưởng giữa đêm khuya. Tiếng gió khẽ thổi làm lay động từng tán cây, ngọn cỏ vang lên âm thanh xào xạc. Vào hạ tiết trời trở nên nóng bức, gió khô nóng khiến bầu không khí càng khó chịu.
Chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía cổng Quý Hoa cung, Lôi Vi nhanh chóng dời gót, trở về Đông cung. Mấy ngày nay sức khỏe của Lệ phi có chút suy giảm vậy nên nàng thường xuyên lui tới, thăm hỏi bà. Hôm nay tinh thần bà có chút thoải mái nên hai người ngồi trò chuyện với nhau đến độ quên cả đất trời. Vì vậy đến tối mịt nàng mới rời khỏi Quý Hoa cung để bà nghỉ ngơi.
Nhìn thấy sắc diện của Lệ phi tốt lên, Lôi Vi cũng cảm thấy an lòng. Nhớ lại cái chết của Vĩnh Thân vương năm nào, lòng nàng vẫn không khỏi xót xa và tự trách. Bao nhiêu năm như thế vậy mà một chút tiến triển cũng không có. Giờ nhiều chuyện cứ thi nhau chồng chất khiến nàng không khỏi lo nghĩ. Cách đây hai hôm trước nàng lại nhận được mật tin do chính Phúc Tuần viết báo bình an với nàng. Bên cạnh đó, chàng cũng dặn nàng thời gian sắp tới chàng sẽ diễn một vở kịch muốn nàng tham gia. Nàng đoán, vở kịch chàng chuẩn bị diễn đây sẽ gây nên chấn động cho ít nhất là ba nước Tân Thục, Hoàng Viêm và Yên Khâu nên chàng phải báo trước với nàng để nàng chuẩn bị tinh thần, không bị động đến thai khí. Xem ra lần này có vẻ như sẽ là chuyện liên quan đến sinh tử. Nàng phải hết sức phối hợp, diễn thật tốt vở kịch này với chàng, để mọi chuyện diễn ra một cách thuận lợi.
_ Chúng ta đến chỗ của Edlen Đại nhân trước!- Vừa đi, Lôi Vi vừa quay lại nói với đám người hầu theo sau mình.
_ Nương nương!- Đi bên cạnh, Tiểu Khổng Tử vội lên tiếng.- Đêm đã khuya lắm rồi! Người hãy về Đông cung nghỉ ngơi đi ạ.
_ Không được! Ta phải làm cho xong việc này, bằng không ta sẽ không thể nào nghỉ ngơi được. Nếu ngươi mệt vậy ngươi hãy quay về trước đi.
_ Nô tài không dám!- Mặt mày của Tiểu Khổng Tử nhanh chóng chuyển sang màu xanh lá.
Mím môi lại cười, Lôi Vi rẽ lối vào một con đường khác bên trong Ngự Hoa viên. Con đường dài với những tán cây đang rợp bóng giữa đêm khuya không khiến người ta thoải mái hơn mà khiến cho người ta có cảm giác rờn rợn bởi những hình thù mà nó mang lại. Giá thời đại này có một cái đèn điện thì cảm giác này sẽ tốt hơn nhiều.
Ấy! Vừa nghĩ, Lôi Vi đã nhìn thấy một bóng đèn nhấp nháy, chập choạng từ đằng xa. Nhìn kỹ hơn một chút, nàng nhận ra đó chính là đèn của lính tuần đêm.
Đầu bên kia đám binh sĩ vừa nhìn thấy nàng đã vội dừng lại.
_ Tham kiến Thái tử phi! Thái tử phi cát tường!
Bởi trời tối đen như mực nên về căn bản, Lôi Vi không nhận ra ai là ai nhưng nghe trong tiếng chào, nàng nhận ra tiếng của Đồng Vũ.
_ Mọi người đứng lên cả đi!- Dứt câu, Lôi Vi chậm rãi tiến một bước về phía Đồng Vũ.- Đồng Tướng quân! Tối nay huynh trực đêm sao?
_ Hồi Nương nương đúng vậy! Đêm đã khuya, xin Nương nương hồi cung.
_ Ta biết rồi!- Lôi Vi khẽ gật đầu.
Thời gian gần đây vì để đề phòng thích khách nên Định An Hoàng đế ra lệnh giới nghiêm. Giờ cũng sắp đến giờ giới nghiêm, thời gian quả thật không còn sớm nữa. Thế nhưng điều nàng quan tâm chính là tình hình sức khỏe của Định An Hoàng đế có vẻ như không có dấu hiệu thuyên giảm. Bằng chứng nếu như các dấu hiệu về chứng ảo giác thuyên giảm, Ngài ấy đã bãi bỏ lệnh giới nghiêm rồi. Khi nãy Lệ phi cũng đã nói với nàng rằng nhìn bề ngoài thì không có gì bất thường nhưng kỳ thực tinh thần của Định An Hoàng đế vẫn đang bất an, rối loạn. Thời gian gần đây các triệu chứng xuất hiện rất bất thường, lúc nặng lúc nhẹ nên bà cũng không biết đến khi nào Ngài mới khỏi hẳn.
"Xào"...tiếng lá cây rất khẽ vang lên nhanh chóng thu hút sự chú ý của Đồng Vũ. Đưa mắt quan sát tình hình xung quanh, tầm mắt của chàng nhanh chóng chú ý vào một tán cây cao trên gần mái nhà.
_ Các ngươi ở lại bảo vệ Thái tử phi!
Dứt câu, Đồng Vũ đơn thương độc mã thi triển khinh công bay lên mái nhà, toán lính đi tuần cũng nhanh chóng rút kiếm ra đứng chắn trước sau Lôi Vi cùng đám người hầu của nàng. Một bóng đen nhanh chóng xuất hiện vút qua những mái nhà và cành cây cao hòng tìm đường tẩu thoát. Thế nhưng Đồng Vũ đã nhanh chân hơn, chặn đường tẩu thoát của tên hắc y nhân lại và tung ra những chiêu hiểm hóc hòng cản bước của tên này.
_ Trong cung mà lại có kẻ ngang nhiên hành động như thế sao?- Ngoài sự phẫn nộ, chất giọng của Lôi Vi còn có cả sự khó hiểu.- Còn đứng đó làm gì? Mau ra giúp đỡ Tướng quân của các ngươi đi.
_ Vâng!
Vội vâng một tiếng, một toán lính gồm ba người nhanh chóng thi triển khinh công lên nóc nhà yểm trợ Đồng Vũ, chặn mọi đường tháo chạy của tên hắc y nhân.
Chẳng mấy chốc, Đồng Vũ đã nắm hắn đến ngay trước mặt Lôi Vi.
_ Hồi Thái tử phi! Đã bắt được thích khách!- Vừa giữ chặt tên đó, Đồng Vũ vừa bẩm báo.
Không nói gì, Lôi Vi chậm rãi tiến về phía tên đó, nhìn thẳng vào hắn. Nàng chẳng bắt hắn phải nhìn thẳng nàng làm gì cho mắc công. Chỉ cần nhìn cả quá trình vừa rồi, nàng cũng đủ biết thân thế tên này không đơn giản. Ngoài trừ võ công cao cường ra, hắn chắc chắn có người chống lưng, người này thế lực phải rất lớn nên hắn mới ngang nhiên đến độ để xảy ra khinh suất như vậy.
Nhìn một lượt khắp người hắn, Lôi Vi chậm rãi cúi người xuống quan sát gương mặt của hắn. Và gương mặt này khiến nàng có chút thất kinh, đặc biệt là đôi mắt của hắn.
_ Chuyện này khoan hãy làm kinh động đến Hoàng thượng cũng như các vị Nương nương. Ngươi hãy đem hắn vào nhà giam của hình bộ. Tuyệt đối phải canh phòng cẩn mật không được để cho hắn tự sát càng không được để tin tức đêm nay truyền ra ngoài. Nhớ truyền lại những gì ta nói với Hứa Đại nhân. Rõ chưa?
_ Dạ rõ!
Dứt câu, Đồng Vũ nhanh chóng sai hai tên lính áp giải tên hắc y nhân đi. Nhưng đi được hai bước, Lôi Vi đã bảo dừng lại. Tiến về phía hắn, nàng nhanh chóng vạch cổ áo lên xem. Cả nàng lẫn Đồng Vũ đều không khỏi ngạc nhiên.
_ Đây là...
Không nói gì, Lôi Vi nhanh chóng phẩy tay. Hiểu ý, Đồng Vũ không nói nữa mà nhanh chóng áp giải hắn đi. Đợi đến khi toán lính đi tuần đi khỏi nàng mới thu tầm mắt lại.
_ Chúng ta về Đông cung!- Lôi Vi chậm rãi nói.- Tiểu Khổng Tử!- Âm lượng của nàng nhỏ lại vừa đủ nghe.
Vừa đi Lôi Vi vừa suy nghĩ những gì vừa mới xảy ra và cả những gì đã xảy ra trong quá khứ. Xem ra mọi chuyện mặc dù đang rối rắm nhưng nàng đã phần nào tìm ra lối đi. Giờ việc cấp thiết lúc này chính là phối hợp cùng Phúc Tuần diễn vở kịch kia, ngoài ra còn phải điều tra thân thế của tên kia thật kỹ, tránh để lại mầm họa về sau.
*
_ Sát Long?
Vừa nói ra cái tên đó, Lôi Vi vừa khẽ bật cười. Nhóm này xem chừng có thế lực không hề nhỏ nên mới có âm mưu giết Vua như thế. Thật muốn biết, kẻ đứng sau hậu thuẫn cho nhóm sát thủ này tác oai tác quái là ai. Đưa tay lên đỡ đầu, nàng chậm rãi quay về phía Tiểu An Tử.
_ Ngươi khẳng định là người đó?
_ Hồi Thái tử phi! Nô tài khẳng định!- Chất giọng của Tiểu An Tử khẳng định chắc nịch.- Năm đó, nô tài có dùng một cành trúc bén nhọn liều mạng đâm vào cánh tay của hắn. Vừa nãy khi đến gặp hắn, nô tài đã kiểm tra, quả thật có dấu sẹo để lại.
Nghe Tiểu An Tử nói vậy, Lôi Vi chậm rãi gật đầu như xác nhận điều gì sau đó cho hắn lui ra. Khi chỉ còn lại Đồng Vũ trong phòng, nàng mới tiến về phía chàng và nói với âm lượng chỉ vừa đủ hai người nghe.
_ Đồng Vũ huynh! Những kẻ truy sát ta ở ngọn Tĩnh Dương năm đó ngoài nhóm của Nghê Tú Đình ra còn có một nhóm nữa.
_ Ý Nương nương là...
Bỏ lửng câu nói của mình, Đồng Vũ như nhận ra điều gì đó. Đôi đồng tử của chàng nở mỗi lúc một to chứng tỏ chàng ngạc nhiên đến mức nào.
_ Nhưng điều lạ là khi ấy, nhóm này chỉ chặn đánh hộ vệ của ta chứ không hề rượt đuổi theo. Giống như...chúng căn bản không có ý định đuổi giết ta. Nếu là thế, mục đích thật sự của chúng là gì? Ta cảm thấy thật sự rất khó hiểu. Trước kia, bên ngoài Bắc Đình thành, hắn đã từng truy sát ta, nếu không có...một đại hiệp ra tay tương trợ, e rằng...
Nghe Lôi Vi nói, Đồng Vũ càng tỏ ra lo lắng. Trước kia, nàng đã từng bị truy kích sao? Là khi nào, tại sao chàng lại không hay biết? Bắc Đình thành? Vừa nãy nàng lại hỏi Tiểu An Tử. Vậy xem ra tên nô tài này đã từng cùng nàng đến Bắc Đình thành. Chàng nhớ nàng trước kia có đến đó một lần ấy là lúc phá vụ án oan của Linh Thân vương nay là Thái tử. Lúc ấy vì an toàn của nàng, Thất Hoàng tử đã thả tín điểu báo cho Linh Thái tử khi ấy. Chẳng bao lâu sau chàng hay tin chủ tử chàng đã cử người đi theo Lôi Vi. Lẽ nào chính là khi ấy nàng bị truy sát?
_ Vậy nên ta cảm thấy việc này không đơn giản tý nào. Huynh hãy giúp ta điều tra thật kỹ việc này.
_ Mạt tướng đã rõ!- Vừa nói, Đồng Vũ vừa cúi người hành lễ.- Nương nương yên tâm! Mạt tướng sẽ dốc toàn lực để điều tra chuyện này.
_ Được! Ta cũng cảm thấy...huynh nên nhớ lại vài chuyện. Vì biết đâu nó sẽ có ích.
Đoán được hàm ý trong câu nói của Lôi Vi, Đồng Vũ nhanh chóng "vâng" một tiếng.
Không nói gì, Lôi Vi chỉ gật đầu. Đồng Vũ cũng nhanh chóng lui ra ngoài. Ngồi một mình trong phòng nàng gắng xâu chuỗi lại tất cả những gì xảy ra từ lúc nàng bị xuyên không cho đến nay. Nhưng từ sau khi nàng bị ngã từ vách núi đá xuống, trí nhớ của nàng quả thật không còn được như xưa nữa, nên phải mất một thời gian tương đối lâu nàng mới có thể móc nối được tất cả các sự kiện lại với nhau. Quả thật có quá nhiều tình huống đã xảy ra giờ nhớ lại liền có cảm giác mọi thứ đã được sắp xếp, bố trí sẵn.
Đám hắc y nhân của nhóm Sát Long này xem chừng đã bám theo nàng từ lâu rồi. Tại nhà của tên Lưu Khải Minh bên ngoài Bắc Đình thành, một sát thủ trong nhóm đã bám theo hòng ám sát nàng, chính là tên Đồng Vũ bắt được, cũng may khi đó Hàn Phong ra tay bằng không mạng nàng khó mà bảo toàn. Bẵng một thời gian rất dài sau đó, bọn chúng lại hợp lực với nhóm của Nghê Tú Đình để ám sát nàng lần nữa. Còn nhớ thời gian trước có một tên sát thủ mò đến tận Đông cung hòng giết nàng, cũng may khi ấy có Phúc Tường không là nàng đã thăng thiên sớm. E rằng tên sát thủ đó cũng là người của nhóm Sát Long này. Mục tiêu thực sự của bọn chúng rốt cuộc là gì? Nàng không quyền không thế, giết nàng bọn chúng nào có được lợi lộc gì?
Nghe tên của nhóm e rằng mục tiêu của bọn chúng không chỉ đơn giản là nhắm vào nàng. Chẳng lẽ...
_ Phúc Tuần?! Bọn chúng muốn nhắm vào Phúc Tuần sao? Nhưng tại sao lại hạ thủ với mình?
Bởi vì nàng là người Phúc Tuần yêu thương nhất, trân trọng nhất và luôn tìm cách bảo vệ che chở. Thêm vào đó nàng đã giúp chàng giải quyết không ít vụ việc. Vậy nên Cát Lôi Vi nàng nghiễm nhiên trở thành cái gai trong mắt của bọn chúng. Vì vậy, bọn chúng mới tìm cách trừ khử nàng.
Rất nhanh chóng Lôi Vi đã tìm ra được câu trả lời cho chính mình. Song...nàng e rằng vụ việc này không chỉ đơn giản như vậy.
_ Hồi Thái tử phi!
Bên ngoài tiếng Tiểu Khổng Tử vọng vào khiến Lôi Vi không khỏi giật mình
_ Có chuyện gì?
_ Thưa! Có Yên Lương viên đến ạ.
_ Cho nàng ấy vào!
Sau câu nói đó rất nhanh chóng Yên Xuân đã nhanh chóng tiến vào trong. Hai ngày sau buổi chiều hôm đó, Yên Xuân và Thạc Ngạn đã đến tìm gặp nàng và đồng ý với yêu cầu của nàng vậy nên nàng đã nói rõ mục đích của mình cho nàng ấy biết và nhờ bọn họ giúp đỡ. Suy cho cùng trong Đông cung này, người nàng có thể tin tưởng được giờ chỉ có Yên Xuân. Nàng ấy là bạn tâm giao của Phúc Tuần từ thuở bé, phụ thân của nàng lại là Thái phó dạy dỗ các Vương tôn công tử, nên nàng ấy chắc chắn sẽ không hại chàng. Hơn nữa nàng lại đưa ra "phần thưởng hấp dẫn" như vậy, Yên Xuân sẽ càng không có lý do để bội phản lại niềm tin nàng dành cho nàng ấy. Việc nàng nên suy nghĩ bây giờ là làm thế nào để giải quyết êm xuôi mọi việc và giúp đỡ Yên Xuân.
_ Tham kiến Thái tử phi! Thái tử phi cát tường!
_ Tỷ không cần đa lễ!- Điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, Lôi Vi chậm rãi nói.
Mỉm cười, Yên Xuân chậm rãi đứng lên, theo hiệu của Lôi Vi nàng nhanh chóng ngồi vào ghế khách bên cạnh.
_ Tỷ tỷ đến tìm muội hôm nay là có chuyện gì vậy?
_ Mấy hôm trước ta có đọc được một quyển sách hay nên muốn cùng Thái tử phi đàm đạo.- Vừa nói, Yên Xuân vừa đặt một quyển sách lên bàn.
Vừa nghe Yên Xuân nói, Lôi Vi vừa chuyển tầm mắt xuống quyển sách nàng ấy đặt trên bàn. Trên bìa sách ghi đúng ba chữ "Mật ngôn thư" khiến nàng không khỏi chau mày. Xem ra tờ giấy kia khó giải đáp hơn nàng nghĩ nhiều.
_ Sao tỷ tỷ lại nói thế? Muội lâu rồi cũng không đọc quyển sách nào hay để khuây khoải bớt tinh thần. Tỷ tìm đến thật đúng lúc!
_ Thái tử phi cũng đừng quá lo lắng kẻo ảnh hưởng đến thai khí. Ta tin Thái tử sẽ bình an thôi.
Không nói gì, Lôi Vi chậm rãi gật đầu. Từ sau vụ việc xảy ra buổi tối hôm đó. Tuy Lôi Vi không nói ra nhưng Yên Xuân cũng hiểu được Đông cung này đã không còn được an toàn nữa. Vậy nên ngoài biện pháp nói bóng gió xa xôi ra quả thực không còn cách nào khác. Nét cười thoáng nhạt đi vài phần, nàng nhanh chóng lật đến trang mình đã làm dấu sẵn rồi bắt đầu cũng Lôi Vi "đàm đạo". Mỗi câu mỗi chữ hai người nói ra với nhau đều phải cân nhắc kỹ lưỡng và hết sức thận trọng. Bằng không hậu quả thật không biết đường nào mà lần. Chẳng những vậy, bọn họ còn phải tìm cách che chắn quyển sách tránh để bị người khác nhìn thấy. Bầu không khí này thật khiến người ta cảm thấy ngột ngạt vô cùng. Nhưng vì hài tử trong bụng, Lôi Vi nhất định phải thả lỏng tinh thần bằng không...Nàng đã mất đi hài tử của hai người một lần rồi, nàng không thể mất đi đứa trẻ này được. Nghĩ vậy, bất giác nàng đưa tay lên xoa xoa bụng của mình.
Theo đúng thai kỳ, bụng của nàng đã to lên thấy rõ, kèm theo đó là rất nhiều biểu hiện khác giúp nàng cảm nhận được rõ ràng hơn trong bụng của mình đang có một tiểu bảo bối. Sẽ thật là tốt nếu Phúc Tuần trở về kịp lúc đứa trẻ này chào đời. Nghĩ vậy, nàng nhanh chóng xốc lại tinh thần để nghĩ cách giúp chàng.
*
_ Ngươi thật sự không biết hắn ở đâu?
Chất giọng đầy nộ khí vang lên khiến tên thủ hạ vội vàng quỳ xuống. Tay chân hắn không tự chủ được mà run lên. Kẻ đứng trước mặt hắn, tuy chỉ là một nữ nhân lại chẳng biết võ công nhưng thực sự rất đáng sợ.
_ Thuộc hạ biết tội! Xin chủ tử tha tội!
_ Mau tìm hắn cho ta! Nhất định phải tìm thấy! Sau đó...
Vị chủ tử kia không cần nói hết câu, tên thủ hạ lập tức hiểu hàm ý trong câu nói mà vội vàng gật đầu lia lịa.
Tết trời đêm nay không nóng lắm, thế nhưng nhìn nụ cười dịu dàng đến hung hiểm của chủ tử mình, tên đó bỗng rét run lên nhưng đang đứng giữa trời tuyết rơi lạnh giá mùa đông.
_ Gần đây ngoài đó có động tĩnh gì không?
_ Hồi chủ tử có ạ!
_ Là chuyện gì?
Vội vàng đứng lên tên thủ hạ nhanh chóng ghé vào tai chủ tử mình mà bẩm báo. Từng câu, từng chữ đều được hắn cân nhắc kỹ lưỡng để trả lời. Bởi đơn giản, tuy là sát thủ nhưng trước tiên hắn là người. Và đã làm người, không ai muốn chết một cách vô duyên vô cớ.
_ Ra là như vậy!
Vừa nói vị chủ tử kia vừa nở một nụ cười nhàn nhạt nhưng lại lạnh vô cùng. Đôi mắt người đó trở nên se sắt tựa hồ như ẩn sâu bên trong cất giấu một con dao mà nếu không nhìn kỹ sẽ không tài nào phát hiện được.
Vừa bẩm báo xong, tên thủ hạ lập tức lùi lại để giữ khoảng cách. Làm thủ hạ của một nữ nhân lòng đầy tham vọng, hắn nhất định phải cẩn trọng từng bước một.
_ Vậy chi bằng...hãy biến giả thành thật. Hiểu chưa?
_ Vâng! Thuộc hạ đã rõ!
Không một lời dư thừa, tên thuộc hạ vội chắp tay tuân mệnh. Vị chủ tử kia hơi nhếch môi lên rồi bước đi thẳng. Vừa đi vừa bỏ lại mấy tiếng phía sau.
_ Tạm thời các ngươi đừng xuất hiện nữa. Ta sẽ liên lạc theo phương thức cũ.
*
Chiều lại về. Một buổi chiều êm như ru lại về trên chốn kinh kỳ náo nhiệt dưới chân của Thiên tử. Mặt trời đỏ hỏn như hòn lửa đang chầm chậm trôi về phía chân trời để mang lại bầu không khí dịu mát cho nhân gian sau một ngày dài nắng gắt.
Chỉnh sửa lại mền cho Phúc Khải, Phi Đào nhanh chóng cầm chén thuốc lên vừa khuấy vừa thổi cho mau nguội. Vết thương bên ngoài của chàng hiện đang hồi phục khá tốt. Duy chỉ có nội thương là cần phải điều dưỡng thêm một thời gian nữa. Bởi vậy từ ngày chàng từ sa trường trở về nàng luôn ngày ngày bên cạnh chàng. Nàng thậm chí còn xin phép phụ thân của mình qua Tĩnh Bình vương phủ làm khách. Ban đầu ông không đồng ý nhưng sau nhìn thấy sự cương quyết của nữ nhi mình, ông đành phải gật đầu chấp thuận.
_ Khải ca! Thuốc nguội rồi!- Vừa nói, Phi Đào vừa đưa chén thuốc về phía Phúc Khải.
Chậm rãi nghiêng đầu lên, Phúc Khải nhanh chóng uống muỗng thuốc mà Phi Đào bón. Thế nhưng chỉ được một lúc, trán chàng đã nhăn lại.
_ Đắng quá!
Lần nào cho Phúc Khải uống thuốc, lần nấy nàng đều nghe chàng than đắng. Nghĩ đến đây nàng không khỏi mím môi cười.
_ Đường đường là tướng quân thống lĩnh binh sĩ xem chuyện sống chết nhẹ tựa lông hồng vậy mà huynh lại sợ đắng sao?
_ Đúng vậy! Từ nhỏ ta đã sợ đắng!
Vừa nói, Phúc Khải vừa bày ra vẻ mặt ngây thơ, đau buồn thương tâm khiến người khác không thể không thương. Kỳ thực, không ai là không sợ uống thuốc. Nhưng lúc Phi Đào bón thuốc cho chàng, chàng thật sự muốn nàng chiều chuộng một lúc nên mới phóng đại mọi chuyện một phen. Những lần như thế nàng đều ân cần dịu dàng với chàng khiến trái tim chàng như có một dòng nước nhẹ nhàng chảy qua.
_ Sau khi uống xong, huynh uống một ít mật ong sẽ không cảm thấy đắng nữa. Vậy nên, huynh chịu khó một chút. Nội thương của huynh phải điều dưỡng cho thật tốt mới có thể...
Chưa nói dứt câu, Phi Đào đã bị hành động nắm tay của Phúc Khải làm cho dừng khựng lại. Ngẩng đầu lên nhìn chàng, nàng không khỏi đỏ mặt khi nhìn thấy đôi mắt ôn nhu, thâm tình của chàng. Trái tim nàng khẽ đập lệnh một nhịp.
_ Tiểu Đào Đào! Muội thật tốt với ta!
Không nói gì, Phi Đào khẽ mím môi cúi gằm mặt xuống đầy e lệ. Một tay vẫn giữa chặt tay nàng, một tay chàng nhẹ nhàng đặt lên gò má của nàng. Đôi mắt thâm tình ngắm nhìn sự e lệ của người thiếu nữ một cách say sưa. Trước kia, Phúc Tuần từng nói với chàng, tuổi xuân của người thiếu nữ không kéo dài bao lâu, chàng thích hay không thích nàng cũng nên cho nàng một câu trả lời rõ ràng, đừng để tuổi xuân của nàng vì chàng mà phí hoài. Chàng nghĩ Ngũ huynh của chàng nói đúng, vậy nên sau một khoảng thời gian suy nghĩ, chàng cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Chỉ là chàng không ngờ sau này lại phát sinh nhiều chuyện như vậy khiến chàng mãi vẫn chưa thể rước nàng về phủ. Giờ thân thể lại bị thương khắp nơi. Tuy nói là điều dưỡng tốt sẽ khỏi nhưng dù sao cũng sẽ để lại chút bệnh căn [4], nếu ngày nào đó bệnh căn phát tác, chàng e rằng không những không thể chăm sóc nàng mà còn liên lụy đến nàng.
_ Tiểu Đào Đào! Muội...muội không cần nhọc công vì ta như vậy.
Câu nói của Phúc Khải khiến Phi Đào chết lặng. Hàm ý trong câu nói đó là gì, nàng hiểu rõ. Chàng chính là đang có ý định tránh nàng. Đặt chén thuốc lên bàn, nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt chàng.
_ Huynh thật sự muốn muội bỏ mặc huynh?
Phản ứng của nàng không chậm chạp thế nhưng phản ứng của chàng cũng không kém.
_ Đúng vậy!
_ Vậy được!- Đứng thẳng lên, Phi Đào nhả ra từng chữ một.- Muội nói cho huynh biết, dạo gần đây Dương Thiếu gia, con trai của Dương đại nhân đang sai bà mối đến phủ đệ phụ thân muội. Muội giờ về nhà lập tức đồng ý hôn sự này.
Dương Trí vốn là con trai của Dương đại nhân, một vị quan trong triều. Tên này vốn là kẻ phóng túng nổi tiếng nhất nhì kinh thành đã vậy tính tình hắn lại còn thô bạo. Phúc Khải từ ngày về kinh tuy chưa bước ra khỏi phủ, nhưng nghe trong đám người hầu bàn tán, chàng biết phụ thân hắn đang tính chuyện hôn sự cho hắn, chỉ không ngờ...
_ Đừng như vậy!- Phúc Khải vội giữ tay Phi Đào.- Muội đừng đem cuộc đời của mình ra mà cá cược như thế. Muội không thể hủy hoại cuộc đời mình như thế.
_ Đối với nữ nhân, không được gả cho nam nhân mình yêu thương thì gả cho ai cũng như nhau thôi!
Nghe câu nói này của Phi Đào trái tim của Phúc Khải như co rút lại dữ dội, đau đớn nhức nhối vô cùng. Thân nữ nhi bèo nước, không thể tự làm chủ cho số phận của mình vậy nên việc thành thân với ai, với họ cũng chắc khác nào canh bạc. May nhờ rủi chịu! Nếu không phải là nam nhân họ yêu, sống trong nghèo hèn hay giàu sang cũng đều như nhau, không có nghĩa lý gì. Cuộc đời họ chấm hết từ lúc bước lên kiệu hoa.
Cứ vậy, những suy nghĩ của Phúc Khải mà tràn lan khiến chàng không sao chịu được. Vội xiết chặt vòng tay của chàng, chàng nhanh chóng kéo Phi Đào lại, rồi ôm nàng thật chặt.
_ Xin lỗi! Ta không nên nói những lời như thế với nàng. Ta xin lỗi!
Bờ vai của Phi Đào khẽ run lên. Tiếng nức nở dần thoát ra khỏi vàng môi nghe mà không khỏi đau lòng.
_ Không cho huynh nói ra những lời như thế nữa! Không cho! Không cho! Huynh không được nói những lời như thế nữa!
_ Được! Ta sẽ không bao giờ nói những lời như thế nữa.- Vừa xoa xoa vai Phi Đào, Phúc Khải vừa kiên định nói.- Từ nay trở đi, ta nhất định sẽ trân quý nàng, chăm sóc nàng thật tốt. Dù có xảy ra chuyện gì, cũng tuyệt không buông tay.
-------------------------
[1] Nhất đao đoạt mệnh: một đao mất mạng.
[2] Ngã đích tân độ! Ngã bất thị chủ: Đất của Tân Thục ta! Ta không phải là chủ!
[3] Chống thiên địch địa: chống lại trời đất.
[4] Bệnh căn: mầm bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.