Chương 4: Bạn bè
Lani An Diệp
30/07/2022
Thành Du lôi xềnh xệch anh vào nhà toe toét cười còn Thế Quý lắc đầu nguầy nguậy. Từ lúc có con bé, nhà anh lúc nào cũng đầy màu sắc.
Bữa cơm tối, mẹ anh lại bài ca đi cùng năm tháng, lải nhải mãi không chán:
- Con định bao giờ lấy vợ hả? 35 tuổi rồi đấy.
- Mẹ có để con ăn cơm không hay con về nhà con đây.
Ông Tuấn Anh đánh mắt bà ý nói không giục nữa. Nó mà đã không muốn thì còn lâu mới nói được nên bây giờ ông chán rồi. Không phải ông không suốt ruột mà giao cho Thanh Du tỉ tê với chú vì Thế Quý rất quý con bé. Ai giục lấy vợ đều cáu nhưng con bé giục thì không cáu bẳn còn hứa với nó sẽ lấy vợ.
Thanh Du chăm cho em trai ăn cơm, nó mới 4 tuổi lại đặc biệt thích cô. Mẹ Hường cũng vì thế mà chiều cô hơn.
- Du, con đã chọn xem thi đại học nào chưa?
Thanh Du nhìn mẹ dựa dẫm:
- Mẹ, con muốn thi sân khấu điện ảnh nhưng mà...
Nó liếc nhìn chú Quý vẫn chăm chú ăn chẳng để ý. Chú đã đe dọa nó không được thi trường ấy. Chú bảo nó không hợp ngành ấy nhưng mà nó thích lắm nên tận dụng xin bố mẹ nuôi. Nhưng không ngờ bố Việt cũng phản đối:
- Con không nên học trường ấy... nó không hợp với con.
Thanh Du xị mặt còn chú Quý lại nhìn nó nháy mắt cười. Thế là cả nhà không ai đồng ý cho nó học điện ảnh cả. Nó quay sang ông bà, ông không phản đối cũng không đồng ý:
- Ông tôn trọng quyền quyết định của con, nếu thi sân khấu điện ảnh thì chú con lo được đấy, tương lai không lo không nổi tiếng.
Thế Quý nghe ba nói vậy thì lập tức phản đối:
- Con không ủng hộ con bé làm ngành ấy, giới giải trí xô bồ lắm, con bé không hợp. Theo con nó cãi giỏi vậy nên thi luật. Nếu muốn, sau này ra trường về đại liện bên luật cho công ty chú cũng được.
- Con có cãi giỏi đâu...
- Đấy, chú chưa nói xong đã cãi xong rồi.
Thanh Du giận chú nên không nói nữa mà bế bé Nhật ra ngoài chơi. Nếu cả nhà không thích thì cô cũng sẽ không thi nữa. Ba mẹ và chú Quý có ơn cưu mang cô, cho cô được đi học lại còn học trường tốt nên cô đã hứa sẽ luôn nghe lời người lớn trong nhà. Mấy tháng nữa cô sẽ thi tốt nghiệp, lúc ấy sẽ gửi hồ sơ vào luật. Chú Quý còn nói nếu cô được thủ khoa sẽ cho cô đi du học nữa nên chắc chắn cô sẽ cố gắng giành cơ hội ấy. Bố mẹ ở trên thiên đường chắc sẽ vui mừng lắm.
- Chị Du, Nhật khát nước.
- Được rồi, đợi chị chạy đi lấy nhé!
Thanh Du chạy đi lấy nước cho em liền gặp chú Quý đang đứng ở cửa. Cô lại gần thì thầm:
- Tối nay chú đi chơi Noel không?
- Cháu muốn đi?
- Dạ, con hẹn bạn con rồi. Chú cho con đi nhé!
- Trai hay gái?
- Có cả trai lẫn gái, con hứa sẽ về sớm.
- Ừ, lúc nào về gọi chú đón.
Thôi nó không dại, mấy lần gọi chú đón, bạn nó sợ mất mật. Lần trước thằng Khoa chỉ lỡ đỡ nó ngã mà bị chú đánh cho tý gãy răng nên thôi cô nên tự túc.
- Chú không cần đón đâu, con tự đi được...
- Thật sự không cần?
Chú chỉ nhướn mày là cô lại sợ nên gật đầu bừa:
- Có cần, chú cứ đón nếu muốn... hoặc chú bận hẹn hò thì cứ đi đi ạ, con sẽ không mách ông đâu.
- Mấy giờ cháu đi?
- Con hẹn bạn 8 giờ ạ? Bây giờ vẫn sớm lắm.
Nó chạy vèo đi khi thấy chú nhìn. Dù chú chiều nó lắm nhưng cũng nghiêm không kém. Chú đã nói cấm yêu đương hẹn hò là nó cũng không dám phản đối. Dù bạn thân nó ai cũng có bạn trai rồi còn nó vẫn chạy mất dép trước những câu thả thính thả bả của các bạn nam cùng trường.
Đứng ngoài vườn hút thuốc, nhìn Thanh Du đang chơi đùa cùng em. Con bé đã lớn lắm rồi, nhanh nhẹn, hoạt bát lại thông minh. So với lúc anh mang về đến bây giờ khác một trời một vực. Ngày ấy nó gầy như cái xác ve, da dẻ tái xanh, người ngợm sứt sẹo. Anh nhận nuôi nó nhưng chị không cho, bảo anh chưa lấy vợ không được nuôi một cô bé đang đến tuổi dậy thì như vậy nên chị tranh nuôi Thanh Du với anh. Bây giờ, Thanh Du đã lớn lại rất xinh, da dẻ hồng hào mỡ màng, gần đây anh còn đăng kí cho con bé đi học nhảy hiện đại và tập gym. Nó thích gì anh cho đi học nấy nhưng quản lí trong khuôn khổ vì sợ nó sa ngã nên anh quản lí con bé khá chặt.
Tiếng còi xe ô tô ngoài cổng vang lên, Thanh Du vội vàng bế Nhật chuyển qua tay cho anh.
- Chú coi em hộ con với.
- Ai đón kia?
- Bạn con thôi... con hứa không yêu đương... hứa...
Con bé giơ tay lên thề, hớn hở cười còn hôn em trai một cái thật kêu mới chạy lên thay quần áo.
- Chị Du, con muốn theo chị Du.
Phúc Nhật giãy khỏi tay anh lon ton chạy xuống đòi Thanh Du. Mẹ Hường chạy ra bế lấy thí thỏn nó mãi mới chịu nhưng vẫn mắt ướt nhìn chị nhảy chân sáo rời khỏi nhà. Không chỉ riêng nó mà ông chú kia cũng nhìn không chớp mắt khi con bé mải đi chơi còn không thèm liếc qua anh một cái. Càng lúc nó càng khiến anh lo lắng khi bạn khác giới còn gửi cả hoa đến nhà. Không phải anh không muốn cho con bé có bạn trai mà sợ nó sa đọa mà quên việc học.
Thanh Du cùng bạn đi lên nhà thờ lớn, không khí đón Noel ở đây tấp nập. Châu Giang khoác vai nó rủ rê:
- Lát đi karaoke không mày?
- Chú tao không cho đâu.
- Mày không nói thì sao mà chú ấy biết chứ?
- Mày không biết chú tao có mắt thần à? Không giấu chú ấy việc gì được đâu.
Thanh Du lè lưỡi, rụt cổ sợ hãi. Nó cũng không hiểu vì sao nó đi đâu chú Quý cũng biết vậy nên nó chẳng dám nói dối chú.
Chơi hết ở nhà thờ, cả đám bạn cùng đồng ý đi hát Karaoke nên Thanh Du không tiện từ chối. Cô đồng ý đi đến đó một lát rồi gọi chú đón. Ai ngờ đến đấy còn có thêm người yêu của Châu Giang và bạn bè anh ta. Cô kéo tay Châu Giang:
- Tao về đây, mày với mọi người ở đây nhé!
- Ơ cái con này, ở lại đã. Hôm nay Noel mày phải để chú mày đi chơi với người yêu chứ? Suốt ngày mày bảo ông ấy ế mà còn bám thì còn lâu ông ấy mới lấy vợ.
Nghe nó nói cũng phải nên cô ở lại thêm một chút nữa. Đám bạn học cùng lớp cô đều là con nhà có điều kiện, nhà mặt phố bố làm to lắm nên chi tiền cũng thoáng tay. Họ bao hẳn phòng Vip còn gọi đồ ăn đồ uống toàn thứ đắt đỏ. Quỳnh Thư rót cốc rượu đưa cho Thanh Du nhưng cô từ chối. Chú Quý đã dặn con gái không được uống rượu ở những nơi không tin tưởng và không có chú đi cùng nên có cho tiền cô cũng không uống. Thanh Du lấy chai nước suối để uống thay rượu. Châu Giang lắc đầu bảo cô không biết đường hưởng thụ. Anh chàng người yêu kia đã là người thứ ba của nó rồi, chẳng hiểu yêu đương kiểu gì mà cứ lớt phớt qua đường. Cô ghé tai Châu Giang nhắc:
- Mày không lo học đi chưa gì đã yêu đương loạn lên vậy?
- Chỉ có mày cổ hủ thôi, mày nhìn xem lớp mình có ai không yêu không hả?
- Hừ... nhưng tao thấy người yêu mới của mày cứ sao sao ấy.
- Mày cứ hay ác cảm thôi. Cái anh ngồi đằng kia là con chủ tịch thành phố đấy. Lúc nãy có bảo tao giới thiệu mày. Mày xem ok không?
➡️➡️➡️????????????
Bữa cơm tối, mẹ anh lại bài ca đi cùng năm tháng, lải nhải mãi không chán:
- Con định bao giờ lấy vợ hả? 35 tuổi rồi đấy.
- Mẹ có để con ăn cơm không hay con về nhà con đây.
Ông Tuấn Anh đánh mắt bà ý nói không giục nữa. Nó mà đã không muốn thì còn lâu mới nói được nên bây giờ ông chán rồi. Không phải ông không suốt ruột mà giao cho Thanh Du tỉ tê với chú vì Thế Quý rất quý con bé. Ai giục lấy vợ đều cáu nhưng con bé giục thì không cáu bẳn còn hứa với nó sẽ lấy vợ.
Thanh Du chăm cho em trai ăn cơm, nó mới 4 tuổi lại đặc biệt thích cô. Mẹ Hường cũng vì thế mà chiều cô hơn.
- Du, con đã chọn xem thi đại học nào chưa?
Thanh Du nhìn mẹ dựa dẫm:
- Mẹ, con muốn thi sân khấu điện ảnh nhưng mà...
Nó liếc nhìn chú Quý vẫn chăm chú ăn chẳng để ý. Chú đã đe dọa nó không được thi trường ấy. Chú bảo nó không hợp ngành ấy nhưng mà nó thích lắm nên tận dụng xin bố mẹ nuôi. Nhưng không ngờ bố Việt cũng phản đối:
- Con không nên học trường ấy... nó không hợp với con.
Thanh Du xị mặt còn chú Quý lại nhìn nó nháy mắt cười. Thế là cả nhà không ai đồng ý cho nó học điện ảnh cả. Nó quay sang ông bà, ông không phản đối cũng không đồng ý:
- Ông tôn trọng quyền quyết định của con, nếu thi sân khấu điện ảnh thì chú con lo được đấy, tương lai không lo không nổi tiếng.
Thế Quý nghe ba nói vậy thì lập tức phản đối:
- Con không ủng hộ con bé làm ngành ấy, giới giải trí xô bồ lắm, con bé không hợp. Theo con nó cãi giỏi vậy nên thi luật. Nếu muốn, sau này ra trường về đại liện bên luật cho công ty chú cũng được.
- Con có cãi giỏi đâu...
- Đấy, chú chưa nói xong đã cãi xong rồi.
Thanh Du giận chú nên không nói nữa mà bế bé Nhật ra ngoài chơi. Nếu cả nhà không thích thì cô cũng sẽ không thi nữa. Ba mẹ và chú Quý có ơn cưu mang cô, cho cô được đi học lại còn học trường tốt nên cô đã hứa sẽ luôn nghe lời người lớn trong nhà. Mấy tháng nữa cô sẽ thi tốt nghiệp, lúc ấy sẽ gửi hồ sơ vào luật. Chú Quý còn nói nếu cô được thủ khoa sẽ cho cô đi du học nữa nên chắc chắn cô sẽ cố gắng giành cơ hội ấy. Bố mẹ ở trên thiên đường chắc sẽ vui mừng lắm.
- Chị Du, Nhật khát nước.
- Được rồi, đợi chị chạy đi lấy nhé!
Thanh Du chạy đi lấy nước cho em liền gặp chú Quý đang đứng ở cửa. Cô lại gần thì thầm:
- Tối nay chú đi chơi Noel không?
- Cháu muốn đi?
- Dạ, con hẹn bạn con rồi. Chú cho con đi nhé!
- Trai hay gái?
- Có cả trai lẫn gái, con hứa sẽ về sớm.
- Ừ, lúc nào về gọi chú đón.
Thôi nó không dại, mấy lần gọi chú đón, bạn nó sợ mất mật. Lần trước thằng Khoa chỉ lỡ đỡ nó ngã mà bị chú đánh cho tý gãy răng nên thôi cô nên tự túc.
- Chú không cần đón đâu, con tự đi được...
- Thật sự không cần?
Chú chỉ nhướn mày là cô lại sợ nên gật đầu bừa:
- Có cần, chú cứ đón nếu muốn... hoặc chú bận hẹn hò thì cứ đi đi ạ, con sẽ không mách ông đâu.
- Mấy giờ cháu đi?
- Con hẹn bạn 8 giờ ạ? Bây giờ vẫn sớm lắm.
Nó chạy vèo đi khi thấy chú nhìn. Dù chú chiều nó lắm nhưng cũng nghiêm không kém. Chú đã nói cấm yêu đương hẹn hò là nó cũng không dám phản đối. Dù bạn thân nó ai cũng có bạn trai rồi còn nó vẫn chạy mất dép trước những câu thả thính thả bả của các bạn nam cùng trường.
Đứng ngoài vườn hút thuốc, nhìn Thanh Du đang chơi đùa cùng em. Con bé đã lớn lắm rồi, nhanh nhẹn, hoạt bát lại thông minh. So với lúc anh mang về đến bây giờ khác một trời một vực. Ngày ấy nó gầy như cái xác ve, da dẻ tái xanh, người ngợm sứt sẹo. Anh nhận nuôi nó nhưng chị không cho, bảo anh chưa lấy vợ không được nuôi một cô bé đang đến tuổi dậy thì như vậy nên chị tranh nuôi Thanh Du với anh. Bây giờ, Thanh Du đã lớn lại rất xinh, da dẻ hồng hào mỡ màng, gần đây anh còn đăng kí cho con bé đi học nhảy hiện đại và tập gym. Nó thích gì anh cho đi học nấy nhưng quản lí trong khuôn khổ vì sợ nó sa ngã nên anh quản lí con bé khá chặt.
Tiếng còi xe ô tô ngoài cổng vang lên, Thanh Du vội vàng bế Nhật chuyển qua tay cho anh.
- Chú coi em hộ con với.
- Ai đón kia?
- Bạn con thôi... con hứa không yêu đương... hứa...
Con bé giơ tay lên thề, hớn hở cười còn hôn em trai một cái thật kêu mới chạy lên thay quần áo.
- Chị Du, con muốn theo chị Du.
Phúc Nhật giãy khỏi tay anh lon ton chạy xuống đòi Thanh Du. Mẹ Hường chạy ra bế lấy thí thỏn nó mãi mới chịu nhưng vẫn mắt ướt nhìn chị nhảy chân sáo rời khỏi nhà. Không chỉ riêng nó mà ông chú kia cũng nhìn không chớp mắt khi con bé mải đi chơi còn không thèm liếc qua anh một cái. Càng lúc nó càng khiến anh lo lắng khi bạn khác giới còn gửi cả hoa đến nhà. Không phải anh không muốn cho con bé có bạn trai mà sợ nó sa đọa mà quên việc học.
Thanh Du cùng bạn đi lên nhà thờ lớn, không khí đón Noel ở đây tấp nập. Châu Giang khoác vai nó rủ rê:
- Lát đi karaoke không mày?
- Chú tao không cho đâu.
- Mày không nói thì sao mà chú ấy biết chứ?
- Mày không biết chú tao có mắt thần à? Không giấu chú ấy việc gì được đâu.
Thanh Du lè lưỡi, rụt cổ sợ hãi. Nó cũng không hiểu vì sao nó đi đâu chú Quý cũng biết vậy nên nó chẳng dám nói dối chú.
Chơi hết ở nhà thờ, cả đám bạn cùng đồng ý đi hát Karaoke nên Thanh Du không tiện từ chối. Cô đồng ý đi đến đó một lát rồi gọi chú đón. Ai ngờ đến đấy còn có thêm người yêu của Châu Giang và bạn bè anh ta. Cô kéo tay Châu Giang:
- Tao về đây, mày với mọi người ở đây nhé!
- Ơ cái con này, ở lại đã. Hôm nay Noel mày phải để chú mày đi chơi với người yêu chứ? Suốt ngày mày bảo ông ấy ế mà còn bám thì còn lâu ông ấy mới lấy vợ.
Nghe nó nói cũng phải nên cô ở lại thêm một chút nữa. Đám bạn học cùng lớp cô đều là con nhà có điều kiện, nhà mặt phố bố làm to lắm nên chi tiền cũng thoáng tay. Họ bao hẳn phòng Vip còn gọi đồ ăn đồ uống toàn thứ đắt đỏ. Quỳnh Thư rót cốc rượu đưa cho Thanh Du nhưng cô từ chối. Chú Quý đã dặn con gái không được uống rượu ở những nơi không tin tưởng và không có chú đi cùng nên có cho tiền cô cũng không uống. Thanh Du lấy chai nước suối để uống thay rượu. Châu Giang lắc đầu bảo cô không biết đường hưởng thụ. Anh chàng người yêu kia đã là người thứ ba của nó rồi, chẳng hiểu yêu đương kiểu gì mà cứ lớt phớt qua đường. Cô ghé tai Châu Giang nhắc:
- Mày không lo học đi chưa gì đã yêu đương loạn lên vậy?
- Chỉ có mày cổ hủ thôi, mày nhìn xem lớp mình có ai không yêu không hả?
- Hừ... nhưng tao thấy người yêu mới của mày cứ sao sao ấy.
- Mày cứ hay ác cảm thôi. Cái anh ngồi đằng kia là con chủ tịch thành phố đấy. Lúc nãy có bảo tao giới thiệu mày. Mày xem ok không?
➡️➡️➡️????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.