Chương 73: Dự tiệc
Lani An Diệp
17/08/2022
Mẹ Thư tủm tỉm cười vội vàng quay xuống nhà. Quỳnh Thư vẫn đang nằm úp trên người Thiên Vũ, mặt cô đập vào ngực anh êm ái. Cô muốn ngồi dậy nhưng cứ như bị nam châm hút chặt vào người Thiên Vũ vậy. Cô thấy mẹ quay đi liền hét lên:
- Mẹ... bọn con không làm gì cả.
- Không sao, hai đứa là vợ chồng nên không sao cả.
Mẹ đi rồi mà vẫn còn nói vọng lại với giọng điệu hồ hởi, phấn khích tột độ.
Quỳnh Thư muốn động đậy ngồi dậy nhưng cả người bị ôm chặt, cô há miệng cắn cho anh một phát vào ngực:
- Buông em ra, thầy cứ ôm em chặt vậy hả?
- Nằm im đi...
- Gì ạ????
- Nằm im một lát đi... cho tôi ôm một chút.
- Nhưng em khó chịu lắm?
- Tôi còn khó chịu hơn.
- Vậy sao còn ôm ạ?
Bị hỏi nhiều quá, Thiên Vũ đành buông ra cho Quỳnh Thư đứng dậy. Vậy mà cô còn vô tình húc chân vào giữa chân anh đau đến tái mặt:
- Đau quá!
- Em có làm gì thầy đâu?
- Em có muốn lấy một người chồng bất lực không hả?
Quỳnh Thư liếc mắt xuống bộ phận dưới thắt lưng của anh rồi đỏ mặt ấp úng:
- Em đập vào thầy hả?
- Kéo tôi dậy...
Quỳnh Thư đưa tay ra kéo anh dậy, vừa đứng được dậy, anh khoác vai cô tình tứ, lời nói lưu manh:
- Không chỉ đập mà em còn chạm vào rất nhiều lần làm nó thức dậy rồi... em tính sao?
- Em... em... bây giờ phải làm sao ạ?
- Em nên kiểm tra xem nó có bị thương không?
Quỳnh Thư lắc đầu, mặt mũi nhăn nhó đáng thương:
- Thầy tự kiểm tra đi ạ, em xuống nhà đây. Nếu bị thương thì em đưa thầy đi bệnh viện ạ.
Không còn mặt mũi để nhìn anh, cô chạy thật nhanh xuống nhà. Mọi người đã ngồi bàn ăn mà chẳng chịu đợi cô gì cả. Mẹ thấy mặt con gái đỏ còn dò hỏi:
- Thiên Vũ đâu con?
- Thầy ấy...
- Cháu đây ạ.
Anh lại gần, nháy mắt bá vai khiến Quỳnh Thư rùng mình sợ hãi. Cô lò dò ngồi xuống ghế, anh đến ngồi vào ghế bên cạnh.
Bà My buông đũa lên thông báo:
- Mẹ xem rồi, ngày 6 tháng 1 đẹp ngày, hai đứa đi đăng kí kết hôn đi nhé!
- Dạ... sao nhanh vậy ạ?
- Trước sau gì cũng phải làm mà, hôm ấy ngày đẹp, cháu với Vũ đều chưa đến trường nên sẽ thuận tiện hơn.
- Vâng ạ.
Cả bữa ăn, hai bên bố mẹ chỉ nói về đám cưới của cả hai, cứ như tổ chức cho cả nước tham gia hay sao mà bàn lên tính xuống mãi. Quỳnh Thư không tham gia nhưng cứ bắt gặp ánh nhìn của Thiên Vũ lại quay đi. Sao từ đêm qua, cô cứ thấy thầy ấy thay đổi sao ấy?
Thế Quý xuống nhà mang theo lì xì mừng tuổi mọi người. Thanh Du bế Phúc Nhật lại gần cũng định rút thì anh ngăn lại, lấy một lì xì khác trong túi đưa cho cô:
- Của cháu đây
- Dạ, cảm ơn chú.
Phúc Nhật nhón một cái, hai chị em định ngồi mở nhưng nhận được cái lắc đầu của anh nên cô cất phong bao của mình đi.
- Du, chú Quý lì xì cháu bao nhiêu vậy?
Cô Lan Anh ngồi xuống chỗ hai chị em gợi ý. Thanh Du cười trừ:
- Cháu không hay mở lì xì trước mặt mọi người, dù là bao nhiêu cũng quý ạ.
- Của cô là 186 đô này...
Cô rút tiền trong bao lì xì ra khoe. Thanh Du liếc nhìn chú nhưng chắc chắn lì xì của mình sẽ nhiều hơn nên không bỏ ra. Cô lờ câu hỏi của cô Lan Anh đi mà vẫn chơi xếp lego với Phúc Nhật.
- Mùng 4 ông bà nội tổ chức tiệc mừng thọ, mai cháu sang nhà cùng cô và mẹ chuẩn bị nhé!
- Dạ, cháu nghe mẹ nói rồi ạ.
Cô không muốn nói chuyện nữa nên không tiếp chuyện mà chăm chú lắp ghép, chơi cùng em trai.
Một lúc thì cô Lan Anh cùng ông bà nội ra về. Thanh Du thấy mẹ Hường ý muốn chú đưa mọi người về nhưng chú cáo bận có việc phải đi. Biết chú chỉ lấy cớ, Thanh Du mỉm cười bị chú lừ mắt một cái nhưng không phải dọa dẫm mà đầy tình tứ.
Trả Phúc Nhật cho mẹ, Thanh Du ra vườn ngồi mang bao lì xì của chú mở ra. Biết ngay là khác mọi người mà, bên trong chú để một thẻ ngân hàng, một tờ tiền 100 usd được gấp hình trái tim, trên ấy còn có chữ "Mãi yêu em". Thanh Du cười một mình, mang nó lên miệng hôn một cái thích thú.
- Em không cần phải phấn khích vậy đâu?
Quay ra thấy chú lại gần, cô cười thành tiếng biện minh:
- Em thích, có được không?
- Ừm... được.
- Tại sao lại lì xì em thẻ ngân hàng chứ?
- Em muốn dùng nó làm gì thì làm không phải xin tiền ai nữa.
- Nhỡ em tiêu hoang phí thì sao?
- Anh sẽ khóa thẻ bất cứ lúc nào?
- Trả anh, em không cần.
Thế Quý kéo cô đứng ra sau gốc cây ôm trong tay, nhéo chóp mũi cô nhắc nhở:
- Không được từ chối tất cả những gì anh làm cho em, nhớ chưa?
- Dạ
Anh hài lòng giữ lấy mặt cô đáp xuống một nụ hôn đủ dài mới buông ra, người đi trước kẻ đi sau vào nhà như không có chuyện gì?
...
Lễ mừng thọ ông nội được tổ chức tiệc trong khuôn viên nhà. Sau vài ngày chuẩn bị, tối nay tiệc mời mới chính thức diễn ra. Bố Việt là con nuôi còn ông có 3 con đẻ là cô Lan Anh cùng hai người con trai nữa nhưng Thanh Du không thân với họ. Hơn nữa chú út không hay ở nhà, như hôm nay mừng thọ bố mà mãi gần giờ khai tiệc mới có mặt.
Thanh Du mặc trên mình bộ váy màu đồng, được mẹ lôi ra trang điểm làm tóc kĩ càng. Nghe mẹ nói, khách khứa sẽ đến rất đông, người trong giới thượng lưu cũng nhiều. Đây là cơ hội để cô làm quen với họ, biết đâu sẽ tìm được người phù hợp với mình. Thanh Du chỉ cười không đáp, người trong lòng cô chỉ có một, làm sao có ai thay thế được mà phải giao lưu chứ?
Khách đến nhà, ai cũng mặc những bộ đồ sang trọng, dàn xe sang xếp từ đầu đường vào đến cổng ngõ còn chật. Khi ông nội lên phát biểu khai tiệc, quan khách bên dưới đều nâng ly chúc thọ ông.
Thanh Du đi ra thấy chú đang đứng uống rượu và nói chuyện cùng những người đàn ông khác. Cô Lan Anh cũng đứng cạnh cười nói không ngớt.
- Thanh Du, cháu đã lớn thế này sao?
Một người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen tười cười lại gần, Thanh Du lễ phép đáp:
- Dạ, chú út...
- Cháu năm nay 20 tuổi rồi nhỉ?
- Dạ vâng ạ, chưa tròn 20 nhưng tính năm thì cũng được 20 rồi ạ. Chú về lâu không ạ?
Hoàng Quân đưa cho Thanh Du ly champagne vừa lấy chạm cốc:
- Hai ngày nữa chú đi. Cháu có bạn trai chưa?
- Dạ, có rồi ạ.
- Nhanh vậy sao? Tiếc thật...
- Mẹ... bọn con không làm gì cả.
- Không sao, hai đứa là vợ chồng nên không sao cả.
Mẹ đi rồi mà vẫn còn nói vọng lại với giọng điệu hồ hởi, phấn khích tột độ.
Quỳnh Thư muốn động đậy ngồi dậy nhưng cả người bị ôm chặt, cô há miệng cắn cho anh một phát vào ngực:
- Buông em ra, thầy cứ ôm em chặt vậy hả?
- Nằm im đi...
- Gì ạ????
- Nằm im một lát đi... cho tôi ôm một chút.
- Nhưng em khó chịu lắm?
- Tôi còn khó chịu hơn.
- Vậy sao còn ôm ạ?
Bị hỏi nhiều quá, Thiên Vũ đành buông ra cho Quỳnh Thư đứng dậy. Vậy mà cô còn vô tình húc chân vào giữa chân anh đau đến tái mặt:
- Đau quá!
- Em có làm gì thầy đâu?
- Em có muốn lấy một người chồng bất lực không hả?
Quỳnh Thư liếc mắt xuống bộ phận dưới thắt lưng của anh rồi đỏ mặt ấp úng:
- Em đập vào thầy hả?
- Kéo tôi dậy...
Quỳnh Thư đưa tay ra kéo anh dậy, vừa đứng được dậy, anh khoác vai cô tình tứ, lời nói lưu manh:
- Không chỉ đập mà em còn chạm vào rất nhiều lần làm nó thức dậy rồi... em tính sao?
- Em... em... bây giờ phải làm sao ạ?
- Em nên kiểm tra xem nó có bị thương không?
Quỳnh Thư lắc đầu, mặt mũi nhăn nhó đáng thương:
- Thầy tự kiểm tra đi ạ, em xuống nhà đây. Nếu bị thương thì em đưa thầy đi bệnh viện ạ.
Không còn mặt mũi để nhìn anh, cô chạy thật nhanh xuống nhà. Mọi người đã ngồi bàn ăn mà chẳng chịu đợi cô gì cả. Mẹ thấy mặt con gái đỏ còn dò hỏi:
- Thiên Vũ đâu con?
- Thầy ấy...
- Cháu đây ạ.
Anh lại gần, nháy mắt bá vai khiến Quỳnh Thư rùng mình sợ hãi. Cô lò dò ngồi xuống ghế, anh đến ngồi vào ghế bên cạnh.
Bà My buông đũa lên thông báo:
- Mẹ xem rồi, ngày 6 tháng 1 đẹp ngày, hai đứa đi đăng kí kết hôn đi nhé!
- Dạ... sao nhanh vậy ạ?
- Trước sau gì cũng phải làm mà, hôm ấy ngày đẹp, cháu với Vũ đều chưa đến trường nên sẽ thuận tiện hơn.
- Vâng ạ.
Cả bữa ăn, hai bên bố mẹ chỉ nói về đám cưới của cả hai, cứ như tổ chức cho cả nước tham gia hay sao mà bàn lên tính xuống mãi. Quỳnh Thư không tham gia nhưng cứ bắt gặp ánh nhìn của Thiên Vũ lại quay đi. Sao từ đêm qua, cô cứ thấy thầy ấy thay đổi sao ấy?
Thế Quý xuống nhà mang theo lì xì mừng tuổi mọi người. Thanh Du bế Phúc Nhật lại gần cũng định rút thì anh ngăn lại, lấy một lì xì khác trong túi đưa cho cô:
- Của cháu đây
- Dạ, cảm ơn chú.
Phúc Nhật nhón một cái, hai chị em định ngồi mở nhưng nhận được cái lắc đầu của anh nên cô cất phong bao của mình đi.
- Du, chú Quý lì xì cháu bao nhiêu vậy?
Cô Lan Anh ngồi xuống chỗ hai chị em gợi ý. Thanh Du cười trừ:
- Cháu không hay mở lì xì trước mặt mọi người, dù là bao nhiêu cũng quý ạ.
- Của cô là 186 đô này...
Cô rút tiền trong bao lì xì ra khoe. Thanh Du liếc nhìn chú nhưng chắc chắn lì xì của mình sẽ nhiều hơn nên không bỏ ra. Cô lờ câu hỏi của cô Lan Anh đi mà vẫn chơi xếp lego với Phúc Nhật.
- Mùng 4 ông bà nội tổ chức tiệc mừng thọ, mai cháu sang nhà cùng cô và mẹ chuẩn bị nhé!
- Dạ, cháu nghe mẹ nói rồi ạ.
Cô không muốn nói chuyện nữa nên không tiếp chuyện mà chăm chú lắp ghép, chơi cùng em trai.
Một lúc thì cô Lan Anh cùng ông bà nội ra về. Thanh Du thấy mẹ Hường ý muốn chú đưa mọi người về nhưng chú cáo bận có việc phải đi. Biết chú chỉ lấy cớ, Thanh Du mỉm cười bị chú lừ mắt một cái nhưng không phải dọa dẫm mà đầy tình tứ.
Trả Phúc Nhật cho mẹ, Thanh Du ra vườn ngồi mang bao lì xì của chú mở ra. Biết ngay là khác mọi người mà, bên trong chú để một thẻ ngân hàng, một tờ tiền 100 usd được gấp hình trái tim, trên ấy còn có chữ "Mãi yêu em". Thanh Du cười một mình, mang nó lên miệng hôn một cái thích thú.
- Em không cần phải phấn khích vậy đâu?
Quay ra thấy chú lại gần, cô cười thành tiếng biện minh:
- Em thích, có được không?
- Ừm... được.
- Tại sao lại lì xì em thẻ ngân hàng chứ?
- Em muốn dùng nó làm gì thì làm không phải xin tiền ai nữa.
- Nhỡ em tiêu hoang phí thì sao?
- Anh sẽ khóa thẻ bất cứ lúc nào?
- Trả anh, em không cần.
Thế Quý kéo cô đứng ra sau gốc cây ôm trong tay, nhéo chóp mũi cô nhắc nhở:
- Không được từ chối tất cả những gì anh làm cho em, nhớ chưa?
- Dạ
Anh hài lòng giữ lấy mặt cô đáp xuống một nụ hôn đủ dài mới buông ra, người đi trước kẻ đi sau vào nhà như không có chuyện gì?
...
Lễ mừng thọ ông nội được tổ chức tiệc trong khuôn viên nhà. Sau vài ngày chuẩn bị, tối nay tiệc mời mới chính thức diễn ra. Bố Việt là con nuôi còn ông có 3 con đẻ là cô Lan Anh cùng hai người con trai nữa nhưng Thanh Du không thân với họ. Hơn nữa chú út không hay ở nhà, như hôm nay mừng thọ bố mà mãi gần giờ khai tiệc mới có mặt.
Thanh Du mặc trên mình bộ váy màu đồng, được mẹ lôi ra trang điểm làm tóc kĩ càng. Nghe mẹ nói, khách khứa sẽ đến rất đông, người trong giới thượng lưu cũng nhiều. Đây là cơ hội để cô làm quen với họ, biết đâu sẽ tìm được người phù hợp với mình. Thanh Du chỉ cười không đáp, người trong lòng cô chỉ có một, làm sao có ai thay thế được mà phải giao lưu chứ?
Khách đến nhà, ai cũng mặc những bộ đồ sang trọng, dàn xe sang xếp từ đầu đường vào đến cổng ngõ còn chật. Khi ông nội lên phát biểu khai tiệc, quan khách bên dưới đều nâng ly chúc thọ ông.
Thanh Du đi ra thấy chú đang đứng uống rượu và nói chuyện cùng những người đàn ông khác. Cô Lan Anh cũng đứng cạnh cười nói không ngớt.
- Thanh Du, cháu đã lớn thế này sao?
Một người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen tười cười lại gần, Thanh Du lễ phép đáp:
- Dạ, chú út...
- Cháu năm nay 20 tuổi rồi nhỉ?
- Dạ vâng ạ, chưa tròn 20 nhưng tính năm thì cũng được 20 rồi ạ. Chú về lâu không ạ?
Hoàng Quân đưa cho Thanh Du ly champagne vừa lấy chạm cốc:
- Hai ngày nữa chú đi. Cháu có bạn trai chưa?
- Dạ, có rồi ạ.
- Nhanh vậy sao? Tiếc thật...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.