Duyên Nợ 3 - Nắng Còn Vấn Vương
Chương 80: Khi yêu em sẽ hiểu
Lani An Diệp
25/03/2023
Mộc Trà đuối sức nhưng vẫn bị anh hành cho một lần nữa làm cô mụ cả đầu
óc. Đến khi được Khải Viễn mặc đồ cho, bê ra xe đến nhà hàng mà người
vẫn còn run. Cô có cảm giác chân mình đi cũng không được tự nhiên nữa.
- Em ăn nhiều vào, sức khỏe kém quá!
Cô lườm anh không thèm nói mà ngồi ăn hết món này đến món khác, ăn mãi mới no. Đến khi ngẩng lên thì ngay cả bát súp khai vị của Khải Viễn cũng chưa động tới.
- Anh không ăn à?
- Ăn cơm em nấu rồi nên giờ ăn gì cũng thấy nhạt nhẽo.
- Nếu anh không hành hạ tôi thì có phải đi ăn nhà hàng không?
- Chúng ta đi hẹn hò đi.
Mộc Trà lúc này mới thấy người tỉnh táo, đầu óc đủ minh mẫn mà hỏi lại:
- Anh thực sự yêu tôi rồi hay chỉ là muốn đổi gió thôi?
- Em ngốc hơn tôi nghĩ.
- Vậy là yêu thật hả? Thế bao giờ tôi sẽ bị đá?
Người anh ta yêu bao năm còn bị đá thì cô là cái quái gì chứ? Cô chỉ là nhất thời sốc, vẫn chưa tin được anh ta yêu mình thật hay chỉ là thứ tình cảm lạ lẫm thoáng qua. Cô cũng không phải cô gái nhẹ dạ cả tin mà cảm động vì mấy lời ấy. Một hoàng tử bỏ qua công chúa để ngỏ lời yêu một con cóc ghẻ thì ai mà tin cho nổi. Ngẩng mặt thấy Khải Viễn nhìn mình không chớp mắt, đôi mắt lạnh lùng tia sang cô có phần bực bội mà khuôn mặt lại khó đăm đăm. Uống cốc nước tráng miệng, Mộc Trà rón rén:
- Tôi muốn đi xem phim được không?
- Được…
- Vậy xem phim đang hot ở rạp đi.
Cô chạy theo tự nhiên khoác lấy tay anh thân mật.
- Về nhà cho xem phim tình cảm.
- Không… tôi muốn xem ở rạp
Nhìn khuôn mặt ngây thơ vô số tội của cô mà anh không giận nổi quá được một phút. Nói ý như vậy mà chẳng hiểu gì cả, được tỏ tình cũng chẳng biểu thị, cuối cùng thì cô thực sự không thích một người chồng như anh sao?
- Nếu không yêu thì không cho đi xem, về nhà tự đóng phim mà xem.
- Tôi đâu phải diễn viên chứ?
Khải Viễn ghé xuống, cắn nhẹ vào cổ cô:
- Em không cần diễn chỉ cần rên rỉ là được.
Mộc Trà lúc này mới hiểu ra, mặt đỏ rần rần:
- Sở khanh
Khải Viễn vòng tay lên khoác vai cô cố tình đùa dai:
- Tôi sẽ cho người thiết kế một phòng xem phim tại nhà để em chuyên xem các loại phim chỉ có một lời thoại.
- Làm gì có phim nào như thế?
- Lần sau tôi sẽ quay lại mỗi khi chúng ta s.e.x cho em xem lại khi cần.
- Anh…
Khải Viễn nhìn mặt cô đỏ thì cười lớn, nhéo mũi cô một cái cưng nựng. Cuối cùng thì anh vẫn đưa cô đến rạp chiếu phim, nhưng:
- Cho tôi một phòng chiếu.
- Ý anh là gì ạ?
- Tôi muốn mua vé cho cả phòng chiếu.
- Xin hỏi anh đi bao nhiêu người ạ?
Nhân viên quầy vé kiên nhẫn hỏi gã khách hàng quái dị.
- Tôi và vợ thôi, là hai người.
- Vậy anh chỉ cần hai vé thôi ạ, một phòng chiếu có hơi nhiều… à chúng tôi có phòng chiếu tình nhân, chỉ hai người một phòng. Anh có mua không ạ?
- Có, mua
Mộc Trà kéo tay Khải Viễn giật lại phía sau:
- Anh thôi ngay đi.
(Truyện đọc tại fb Dương Cầm hoặc Noveltoon Lani An Diệp - Ngoài ra ở bất kì đâu đều là reup lậu)
Cô niềm nở với nhân viên bán vé:
- Cho tôi hai vé ở phòng chiếu bình thường thôi ạ, xem đông người mới vui.
Vậy mà cô gái bán vé vẫn nhìn ra phía Khải Viễn. Mộc Trà bước sang che tầm nhìn nhắc anh:
- Anh ra kia ngồi đi.
- Đợi em đi cùng.
Mộc Trà nhận vé, nhận bỏng nước mà thấy cô nhân viên vẫn nhìn anh thì đá chân:
- Đi thôi, tắc đường…
- Hình như tôi thu hút nhiều người phải không?
- Có vẻ thích thú nhỉ?
- Ừ… vậy mà em lại không yêu tôi chứ?
Mộc Trà lạnh cả sống lưng, cứ nghe anh ta nói đến yêu là cô lại thấy không thực chút nào… vậy nên cô vẫn cứ nghĩ anh đang thử mình thôi. Kệ vậy, nghe lời anh, cô cứ tận hưởng những gì mà hôn nhân hợp đồng này mang lại, cứ coi như họ là vợ chồng có thời hạn.
Ngồi xem phim, Khải Viễn chỉ xem một lúc rồi bắt đầu không chịu ngồi yên, tay cầm tay cô nghịch, nghịch chán quay sang chống cằm nhìn cô xem phim rồi cuối cùng thì ngủ mất đến gần cuối phim nghe tiếng mọi người xì xào mới mở mắt, hình ảnh đôi nam nữ chắc là tân hôn nên đang có cảnh hơi nóng dù anh biết chỉ kết thúc ở cảnh hôn và đến giường là cắt, chẳng có gì tiếp theo vậy mà người ta cũng ồ à cho được.
- Có gì đâu mà nhìn em xúc động thế? Chúng ta còn chân thực hơn nhiều.
- Càng ngày anh càng vô duyên đến bệnh hoạn.
- Khi nào em yêu rồi thì sẽ không còn thấy tôi vô duyên nữa thậm chí em còn hùa theo nữa, tin tôi đi.
Mộc Trà cạn lời không cãi nữa mà đứng lên ra về khi phim cũng đã kết thúc. Dù vẫn còn sớm, cô còn muốn đi uống coffee nhưng Khải Viễn lại có việc phải giải quyết sau khi nhận điện thoại của Đông Huy. Cô theo anh đến làm tăng ca luôn. Hôm nay họ trốn về sớm, bỏ dở việc thì bây giờ lúc người ta nghỉ họ phải làm bù. Thời gian đấu giá cho dự án khu đất nghỉ dưỡng phía Bắc thành phố được đẩy lên sớm hơn dự tính, các công ty tham gia thầu đều đang gấp rút lên lại chiến lược, kế hoạch cũng như dự trù kinh phí sao cho hợp lí mà giá thành phải cao hơn so với đối phương. Mộc Trà ngồi rà soát lại các công ty tham gia, cô quay sang Khải Viễn:
- Bách Việt cũng sẽ tham gia hả anh?
- Em ăn nhiều vào, sức khỏe kém quá!
Cô lườm anh không thèm nói mà ngồi ăn hết món này đến món khác, ăn mãi mới no. Đến khi ngẩng lên thì ngay cả bát súp khai vị của Khải Viễn cũng chưa động tới.
- Anh không ăn à?
- Ăn cơm em nấu rồi nên giờ ăn gì cũng thấy nhạt nhẽo.
- Nếu anh không hành hạ tôi thì có phải đi ăn nhà hàng không?
- Chúng ta đi hẹn hò đi.
Mộc Trà lúc này mới thấy người tỉnh táo, đầu óc đủ minh mẫn mà hỏi lại:
- Anh thực sự yêu tôi rồi hay chỉ là muốn đổi gió thôi?
- Em ngốc hơn tôi nghĩ.
- Vậy là yêu thật hả? Thế bao giờ tôi sẽ bị đá?
Người anh ta yêu bao năm còn bị đá thì cô là cái quái gì chứ? Cô chỉ là nhất thời sốc, vẫn chưa tin được anh ta yêu mình thật hay chỉ là thứ tình cảm lạ lẫm thoáng qua. Cô cũng không phải cô gái nhẹ dạ cả tin mà cảm động vì mấy lời ấy. Một hoàng tử bỏ qua công chúa để ngỏ lời yêu một con cóc ghẻ thì ai mà tin cho nổi. Ngẩng mặt thấy Khải Viễn nhìn mình không chớp mắt, đôi mắt lạnh lùng tia sang cô có phần bực bội mà khuôn mặt lại khó đăm đăm. Uống cốc nước tráng miệng, Mộc Trà rón rén:
- Tôi muốn đi xem phim được không?
- Được…
- Vậy xem phim đang hot ở rạp đi.
Cô chạy theo tự nhiên khoác lấy tay anh thân mật.
- Về nhà cho xem phim tình cảm.
- Không… tôi muốn xem ở rạp
Nhìn khuôn mặt ngây thơ vô số tội của cô mà anh không giận nổi quá được một phút. Nói ý như vậy mà chẳng hiểu gì cả, được tỏ tình cũng chẳng biểu thị, cuối cùng thì cô thực sự không thích một người chồng như anh sao?
- Nếu không yêu thì không cho đi xem, về nhà tự đóng phim mà xem.
- Tôi đâu phải diễn viên chứ?
Khải Viễn ghé xuống, cắn nhẹ vào cổ cô:
- Em không cần diễn chỉ cần rên rỉ là được.
Mộc Trà lúc này mới hiểu ra, mặt đỏ rần rần:
- Sở khanh
Khải Viễn vòng tay lên khoác vai cô cố tình đùa dai:
- Tôi sẽ cho người thiết kế một phòng xem phim tại nhà để em chuyên xem các loại phim chỉ có một lời thoại.
- Làm gì có phim nào như thế?
- Lần sau tôi sẽ quay lại mỗi khi chúng ta s.e.x cho em xem lại khi cần.
- Anh…
Khải Viễn nhìn mặt cô đỏ thì cười lớn, nhéo mũi cô một cái cưng nựng. Cuối cùng thì anh vẫn đưa cô đến rạp chiếu phim, nhưng:
- Cho tôi một phòng chiếu.
- Ý anh là gì ạ?
- Tôi muốn mua vé cho cả phòng chiếu.
- Xin hỏi anh đi bao nhiêu người ạ?
Nhân viên quầy vé kiên nhẫn hỏi gã khách hàng quái dị.
- Tôi và vợ thôi, là hai người.
- Vậy anh chỉ cần hai vé thôi ạ, một phòng chiếu có hơi nhiều… à chúng tôi có phòng chiếu tình nhân, chỉ hai người một phòng. Anh có mua không ạ?
- Có, mua
Mộc Trà kéo tay Khải Viễn giật lại phía sau:
- Anh thôi ngay đi.
(Truyện đọc tại fb Dương Cầm hoặc Noveltoon Lani An Diệp - Ngoài ra ở bất kì đâu đều là reup lậu)
Cô niềm nở với nhân viên bán vé:
- Cho tôi hai vé ở phòng chiếu bình thường thôi ạ, xem đông người mới vui.
Vậy mà cô gái bán vé vẫn nhìn ra phía Khải Viễn. Mộc Trà bước sang che tầm nhìn nhắc anh:
- Anh ra kia ngồi đi.
- Đợi em đi cùng.
Mộc Trà nhận vé, nhận bỏng nước mà thấy cô nhân viên vẫn nhìn anh thì đá chân:
- Đi thôi, tắc đường…
- Hình như tôi thu hút nhiều người phải không?
- Có vẻ thích thú nhỉ?
- Ừ… vậy mà em lại không yêu tôi chứ?
Mộc Trà lạnh cả sống lưng, cứ nghe anh ta nói đến yêu là cô lại thấy không thực chút nào… vậy nên cô vẫn cứ nghĩ anh đang thử mình thôi. Kệ vậy, nghe lời anh, cô cứ tận hưởng những gì mà hôn nhân hợp đồng này mang lại, cứ coi như họ là vợ chồng có thời hạn.
Ngồi xem phim, Khải Viễn chỉ xem một lúc rồi bắt đầu không chịu ngồi yên, tay cầm tay cô nghịch, nghịch chán quay sang chống cằm nhìn cô xem phim rồi cuối cùng thì ngủ mất đến gần cuối phim nghe tiếng mọi người xì xào mới mở mắt, hình ảnh đôi nam nữ chắc là tân hôn nên đang có cảnh hơi nóng dù anh biết chỉ kết thúc ở cảnh hôn và đến giường là cắt, chẳng có gì tiếp theo vậy mà người ta cũng ồ à cho được.
- Có gì đâu mà nhìn em xúc động thế? Chúng ta còn chân thực hơn nhiều.
- Càng ngày anh càng vô duyên đến bệnh hoạn.
- Khi nào em yêu rồi thì sẽ không còn thấy tôi vô duyên nữa thậm chí em còn hùa theo nữa, tin tôi đi.
Mộc Trà cạn lời không cãi nữa mà đứng lên ra về khi phim cũng đã kết thúc. Dù vẫn còn sớm, cô còn muốn đi uống coffee nhưng Khải Viễn lại có việc phải giải quyết sau khi nhận điện thoại của Đông Huy. Cô theo anh đến làm tăng ca luôn. Hôm nay họ trốn về sớm, bỏ dở việc thì bây giờ lúc người ta nghỉ họ phải làm bù. Thời gian đấu giá cho dự án khu đất nghỉ dưỡng phía Bắc thành phố được đẩy lên sớm hơn dự tính, các công ty tham gia thầu đều đang gấp rút lên lại chiến lược, kế hoạch cũng như dự trù kinh phí sao cho hợp lí mà giá thành phải cao hơn so với đối phương. Mộc Trà ngồi rà soát lại các công ty tham gia, cô quay sang Khải Viễn:
- Bách Việt cũng sẽ tham gia hả anh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.