Chương 83: Để có thể cứu người đó
Mai Anh Lê
22/12/2021
Vũ Anh đã tới khu căn cứ mới của Khô Lâu Cốt - căn cứ của tổ chức Nhẫn giả khủng bố do Taroya cầm đầu. Khu căn cứ này khá rộng, được bao bọc bởi một màn kết giới mạnh, phía trên là một căn nhà bỏ hoang, phía dưới mặt đất chính là trụ sở căn cứ. Từ giờ trở đi, cô sẽ phải sống ở đây và hoạt động cùng với bọn tội phạm.
Vũ Anh hít sâu.
Để cứu người đó...
*****************************
Nhiệm vụ đầu tiên của tổ chức, Vũ Anh phải trợ giúp nhóm Uế Thổ Tử Thi xử lí bọn Nhẫn giả từ một tổ chức phản bội từng liên kết với tổ chức Khô Lâu Cốt.
Một trận đánh mà lần đầu tiên cô hợp sức với Uế Thổ Tử Thi. Nhóm Uế Thổ Tử Thi đã khuyết thiếu Tử Tiên, giờ đã không còn mạnh như trước. Nhưng, với sự giúp sức của Vũ Anh, bọn họ cũng gọi là tạm thời lấy lại một chút phong độ.
Hiện trường là một khu phố vào đêm khuya, thời điểm bọn tội phạm hoạt động mạnh. Tử Thạch vận Chakra dụng thuật Thổ Địa Chấn làm cho đất dưới chân rung lắc dữ dội, kẻ địch mất thăng bằng ngã xuống, một số người là Nhẫn giả thì phi thân nhảy lên các mái nhà, định tháo chạy thì Tử Tầm sử dụng Phong độn: Phong Lưỡi Liềm từ bảo vật là chiếc quạt lớn đeo bên mình khiến chúng lùi lại, tạo bức tường chắn để phòng thủ bằng thuật Thổ độn: Thổ Lưu Bích.
Chúng đứng lại, định rút vũ khí từ trong người thì ngẩn ra, không hiểu Kunai và Shuriken của mình đâu rồi? Hoá ra Tử Âm - một tên trộm khét tiếng của Uế Thổ Tử Thi đã đánh cắp vũ khí của chúng tự bao giờ, đang ngồi rung đùi thảnh thơi trên một cái cây gần một ngôi nhà.
Đến lượt Vũ Anh nhảy vào nghênh chiến. Cô âm thầm phi thân tới chỗ chúng bằng tốc độ nhanh nhất, dùng Lôi thuật truyền vào từng người và thành công khiến chúng tê liệt, bất động tạm thời. Vậy nhưng, một tên trong số chúng có tốc độ vô cùng tốt, trước khi bị cô khống chế bất ngờ phi thân phía sau cô. Vũ Anh đang tập trung vào thuật nên không kịp phản ứng, hắn nhân đó sử dụng ảo thuật lên cô, khiến Vũ Anh tự tấn công bản thân mình và trọng thương, đã vậy còn trở thành con tin của hắn. May mắn rằng, Tử Âm - một chuyên gia trộm cắp đã "cướp" lại cô và để lại thế thân là một khúc gỗ lớn.
**************************
Sau nhiệm vụ đầu tiên, vì có bỡ ngỡ và còn thiếu sót kinh nghiệm, Vũ Anh trở về căn cứ trong tình trạng vết thương đầy mình, được một thành viên của tổ chức dìu đi. Chưa kịp về tới phòng, bỗng nhiên xuất hiện một lưỡi kiếm đưa ra chĩa vào cổ cô, Vũ Anh bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn. Kẻ đang cầm kiếm có bóng dáng cao gầy, đeo mặt nạ trắng im lặng đứng đó.
Hắn định giết mình sao?
Trước khi tên kia vung kiếm định kết liễu cô, Tử Thạch đã xuất hiện ở đó, nắm chặt tay hắn ngăn cản:
"Du Na! Đừng giết Katsumi, lần trước cậu làm nhiệm vụ nên không biết, cô ta đã trở thành người của chúng ta!"
Sau một lúc, hắn lại vung kiếm lên lần nữa.
"Du Na!" Tử Thạch trừng mắt cao giọng. Hoá ra hắn giơ kiếm lên để tra vào bao, rồi sau đó lạnh lùng rời đi...
Khi Vũ Anh tới gần phòng của mình, lúc đó chỉ còn một mình cô, cách đó một khoảng, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Sa Sử Kiêu với vẻ mặt vô cảm đang bước về phía Vũ Anh, cậu coi như không nhìn thấy cô, định bước đi tiếp thì Vũ Anh gọi giật lại: "Sử Kiêu!"
Cậu dừng lại, lạnh giọng hỏi: "Có chuyện gì?"
"Cậu..." Đôi mắt cô nheo lại trầm xuống"Tại sao lại bỏ đi không một lí do?"
Sử Kiêu im lặng, rồi khẽ cười "Tôi không nhất thiết phải nói cho cô biết, hơn nữa..."
"Giờ cô có quan tâm tới tôi thì cũng đã muộn rồi" Cậu nhắm mắt lại, mỉm cười chua chát.
"Tôi..." Vũ Anh hạ ánh mắt xuống "Xin lỗi cậu, là do tôi quá vô tâm, đúng không? Xin lỗi..."
Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng, khi cậu ta chuẩn bị đi tiếp thì Vũ Anh lại cất tiếng:
"Vậy... cậu nghĩ thế nào... về Anh Đào?"
Sử Kiêu khẽ giật mình khi Vũ Anh hỏi vậy, nhưng cậu chỉ nhếch môi: "Tại sao phải nghĩ gì về cô ta?" rồi rời đi.
Vũ Anh trở vào phòng, khép cánh cửa lại. Cô bật đèn, nhẹ nhàng ngồi xuống giường. Lặng lẽ giở bức ảnh xưa cũ ra, cô khẽ thầm thì, trước khi có người tới trị thương cho cô:
"Bà ơi..."
Vũ Anh hít sâu.
Để cứu người đó...
*****************************
Nhiệm vụ đầu tiên của tổ chức, Vũ Anh phải trợ giúp nhóm Uế Thổ Tử Thi xử lí bọn Nhẫn giả từ một tổ chức phản bội từng liên kết với tổ chức Khô Lâu Cốt.
Một trận đánh mà lần đầu tiên cô hợp sức với Uế Thổ Tử Thi. Nhóm Uế Thổ Tử Thi đã khuyết thiếu Tử Tiên, giờ đã không còn mạnh như trước. Nhưng, với sự giúp sức của Vũ Anh, bọn họ cũng gọi là tạm thời lấy lại một chút phong độ.
Hiện trường là một khu phố vào đêm khuya, thời điểm bọn tội phạm hoạt động mạnh. Tử Thạch vận Chakra dụng thuật Thổ Địa Chấn làm cho đất dưới chân rung lắc dữ dội, kẻ địch mất thăng bằng ngã xuống, một số người là Nhẫn giả thì phi thân nhảy lên các mái nhà, định tháo chạy thì Tử Tầm sử dụng Phong độn: Phong Lưỡi Liềm từ bảo vật là chiếc quạt lớn đeo bên mình khiến chúng lùi lại, tạo bức tường chắn để phòng thủ bằng thuật Thổ độn: Thổ Lưu Bích.
Chúng đứng lại, định rút vũ khí từ trong người thì ngẩn ra, không hiểu Kunai và Shuriken của mình đâu rồi? Hoá ra Tử Âm - một tên trộm khét tiếng của Uế Thổ Tử Thi đã đánh cắp vũ khí của chúng tự bao giờ, đang ngồi rung đùi thảnh thơi trên một cái cây gần một ngôi nhà.
Đến lượt Vũ Anh nhảy vào nghênh chiến. Cô âm thầm phi thân tới chỗ chúng bằng tốc độ nhanh nhất, dùng Lôi thuật truyền vào từng người và thành công khiến chúng tê liệt, bất động tạm thời. Vậy nhưng, một tên trong số chúng có tốc độ vô cùng tốt, trước khi bị cô khống chế bất ngờ phi thân phía sau cô. Vũ Anh đang tập trung vào thuật nên không kịp phản ứng, hắn nhân đó sử dụng ảo thuật lên cô, khiến Vũ Anh tự tấn công bản thân mình và trọng thương, đã vậy còn trở thành con tin của hắn. May mắn rằng, Tử Âm - một chuyên gia trộm cắp đã "cướp" lại cô và để lại thế thân là một khúc gỗ lớn.
**************************
Sau nhiệm vụ đầu tiên, vì có bỡ ngỡ và còn thiếu sót kinh nghiệm, Vũ Anh trở về căn cứ trong tình trạng vết thương đầy mình, được một thành viên của tổ chức dìu đi. Chưa kịp về tới phòng, bỗng nhiên xuất hiện một lưỡi kiếm đưa ra chĩa vào cổ cô, Vũ Anh bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn. Kẻ đang cầm kiếm có bóng dáng cao gầy, đeo mặt nạ trắng im lặng đứng đó.
Hắn định giết mình sao?
Trước khi tên kia vung kiếm định kết liễu cô, Tử Thạch đã xuất hiện ở đó, nắm chặt tay hắn ngăn cản:
"Du Na! Đừng giết Katsumi, lần trước cậu làm nhiệm vụ nên không biết, cô ta đã trở thành người của chúng ta!"
Sau một lúc, hắn lại vung kiếm lên lần nữa.
"Du Na!" Tử Thạch trừng mắt cao giọng. Hoá ra hắn giơ kiếm lên để tra vào bao, rồi sau đó lạnh lùng rời đi...
Khi Vũ Anh tới gần phòng của mình, lúc đó chỉ còn một mình cô, cách đó một khoảng, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Sa Sử Kiêu với vẻ mặt vô cảm đang bước về phía Vũ Anh, cậu coi như không nhìn thấy cô, định bước đi tiếp thì Vũ Anh gọi giật lại: "Sử Kiêu!"
Cậu dừng lại, lạnh giọng hỏi: "Có chuyện gì?"
"Cậu..." Đôi mắt cô nheo lại trầm xuống"Tại sao lại bỏ đi không một lí do?"
Sử Kiêu im lặng, rồi khẽ cười "Tôi không nhất thiết phải nói cho cô biết, hơn nữa..."
"Giờ cô có quan tâm tới tôi thì cũng đã muộn rồi" Cậu nhắm mắt lại, mỉm cười chua chát.
"Tôi..." Vũ Anh hạ ánh mắt xuống "Xin lỗi cậu, là do tôi quá vô tâm, đúng không? Xin lỗi..."
Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng, khi cậu ta chuẩn bị đi tiếp thì Vũ Anh lại cất tiếng:
"Vậy... cậu nghĩ thế nào... về Anh Đào?"
Sử Kiêu khẽ giật mình khi Vũ Anh hỏi vậy, nhưng cậu chỉ nhếch môi: "Tại sao phải nghĩ gì về cô ta?" rồi rời đi.
Vũ Anh trở vào phòng, khép cánh cửa lại. Cô bật đèn, nhẹ nhàng ngồi xuống giường. Lặng lẽ giở bức ảnh xưa cũ ra, cô khẽ thầm thì, trước khi có người tới trị thương cho cô:
"Bà ơi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.