Chương 30: Tình cờ lần hai gặp người đàn ông tóc trắng nọ
Mai Anh Lê
22/12/2021
Vác Vũ Anh trên vai, Giang Mạn vẫn bật nhảy về phía trước. Tuy anh nói là về nhà nhưng Vũ Anh cũng nhận ra, Giang Mạn lại đang đi ngược hướng nhà mình.
"Thả... thả tôi xuống...!"
Trầm ngâm một hồi, Giang Mạn mới cất tiếng:
"Không thả"
"Thả đi mà..."
Vũ Anh không thấy anh nói gì, đành tiếp tục xuống nước một cách bất lực:
"Tôi...còn có bài tập được giao về nhà, tôi còn phải về làm..."
"Chút nữa về làm sau, giờ đi với tôi" Giang Mạn dường như đang tập trung vào một suy nghĩ nào đó, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
"..."
Im lặng bên anh, cô không muốn làm phiền vào dòng suy tư của anh, nhưng tư thế của cô cứ kì cục thế nào ấy, nằm trên vai anh...
"Giang Mạn, thả tôi xuống, tôi tự đi được!"
"Sắp đến nơi rồi"
"..."
Rốt cuộc cuối cùng, Giang Mạn cũng dừng lại, đặt Vũ Anh đứng xuống. Nơi này... Cô nắm chặt hai bên cánh tay anh khi đang vịn vào.
"Sao?" Giang Mạn liền hỏi.
"Có tử khí..!" Vũ Anh ngửi ngửi.
"Tử khí?" Giang Mạn cau mày liếc ánh mắt xung quanh. Được mệnh danh là nhân tài cảm nhận xuất chúng từ kiếp trước, ám khí cùng sát khí anh rất dễ để nhận biết, nhưng tử khí- hồn khí người chết thì anh chịu. Vậy mà Vũ Anh có thể nhận ra.
"Và..." Nhắm mắt ngửi ngửi.
Giang Mạn lại liếc mắt tiếp.
"Mùi cá nướng"
Giang Mạn nhìn Vũ Anh, giật giật khóe mắt "Cô bảo gì cơ?"
"Mùi cá nướng thơm quá!" Vũ Anh mở mắt, hồn nhiên cười tươi như con mèo con ham ăn. Bụng cô reo "ọt ọt" lúc nào không hay.
"Trời ơi cô nương, giờ này còn ngửi thấy mùi cá nướng! Cô có cần lát nữa về tôi nướng xúc xích chấm tương cà cho cô không? Giờ là nhiệm vụ, làm ơn tập trung vào cái" Giang Mạn trợn trừng mắt không tin nổi, đành ra điều kiện, không nhịn được đưa tay bóp nhẹ cái miệng nhỏ nhắn của cô. Anh hơi ngần ngừ sững lại.
Đôi môi đó...
Liền nhớ lại trước đây, vào một buổi sáng nào đó, vết kem đánh răng dính quanh khuôn miệng nhỏ một cách ẩu tả rất buồn cười, anh lấy tay quệt nó. Sau đó, cũng tại nhà anh, anh cúi xuống chạm vào đôi môi đỏ mọng ấy một cách rất nhẹ nhàng, đôi môi ấy mím lại, rồi lại mở ra, ngạc nhiên, lúng túng. Một khoảng thời gian trước, đôi môi ấy dám cả gan ăn hết đám xúc xích trong tủ lạnh nhà anh, rồi trước đó, cách một làn áo, chúng còn ngang nhiên chạm vào ngực anh khi cô ôm chặt người anh chỉ vì một con chuột.
Ở gần căn nhà kho, đôi môi ấy đã suýt chủ động hôn anh...
Chợt nhận ra đôi môi đó thuộc về người anh thương, giờ đây, chúng đỏ như những quả cherry căng mọng rực rỡ, đang bị anh giữ, chu ra một cách đáng thương nhưng cũng rất dễ thương. Anh không kìm được, cúi xuống.
Định hôn lên đôi môi đó một lần nữa...
Thì...
Một cây Kunai phi sượt qua! Giang Mạn giật mình ôm cô tránh đòn.
Vũ Anh vẫn chưa hiểu gì, đang bị anh nhắc nhở, cô còn đang khóc ròng trong lòng vì cái bụng đói meo của mình thì đột nhiên rơi vào lòng anh. Giờ thì tuyệt rồi, vừa mang cái bụng đói, vừa mang trái tim thổn thức một lần nữa.
Đó là...
Người đàn ông tóc trắng lần trước! Thì ra... đây là khu vực nhà kho lần trước mà Giang Mạn đã đưa Vũ Anh qua một lần.
"Ông chắc hẳn là Tử Tiên?" Giang Mạn bình tĩnh nói, mặt vẫn lạnh lùng "Một trong Uế Thổ Tử Thi?"
Cái gì? Uế Thổ Tử Thi? Nghĩ đến đây, trong đầu Vũ Anh chợt hiện lên trận đối đầu hồi ấy với Tử Tầm, cô ta đã tự xưng là Uế Thổ Tử Thi.
"Anh biết Uế Thổ Tử Thi?" Vũ Anh ngần ngừ nhìn anh.
Giang Mạn chợt ngạc nhiên: "Cô cũng biết?"
Cô gật đầu, rồi nói: "Tôi đã từng gặp Tử Tầm, cô ta đã nói cho tôi".
Thì ra là vậy... Giang Mạn nhớ lại, cách đây vài tháng, một phía Ninja liên minh với anh đã cung cấp thông tin về Uế Thổ Tử Thi. Chúng xuất hiện cách đây đã hơn năm năm. Năm năm trước, anh gặp Tử Thạch, cách đây một thời gian anh mới biết về Tử Tầm, giờ là lần gặp Tử Tiên, mặc dù đã là lần thứ hai, cả hai lần đều là ở gần căn nhà kho bỏ hoang này. Thực ra, căn nhà hoang này chính là căn nhà năm xưa anh đã lần đầu xuất hiện tại thế giới này.
Kể từ năm năm trước, anh đã nhiều lần tìm đến đây, để điều tra kĩ hơn về nơi này, cho tới lần trước đi cùng Vũ Anh, anh lần đầu gặp Tử Tiên.
Nhìn sang cô, anh ngẫm nghĩ. Nhưng vì sao Tử Tầm, cô ta lại gặp Vũ Anh? Tình cờ hay cố ý? Lại còn tiết lộ thân phận? Chứng tỏ, ở thế giới này, thân phận của Vũ Anh cũng rất đặc biệt, không chỉ ở kiếp trước...
"Vũ Anh, tập trung vào nhé, chúng ta phải bắt sống được tên này!" Anh nói.
"Vì sao?" Cô cau mày. Lại nhìn sang Tử Tiên. Hắn là đồng bọn với Tử Thạch và Tử Tầm, là nhóm Uế Thổ Tử Thi... Hơn nữa... Tử Thi... Tử Thi...
Tử Thi?
Chẳng phải là xác chết?
Lại còn mùi tử khí này nữa?
"Ông ta là xác chết được hồi sinh?" Cô thận trọng, nuốt nước bọt chỉ.
"Hửm?" Nhìn theo tay cô là Tử Tiên "Thì ra Tử Tiên là người chết được hồi sinh?" Giang Mạn cũng ngạc nhiên không kém. Phải rồi. Anh nheo mắt. Tên gọi Uế Thổ Tử Thi rất giống với...
Uế thổ chuyển sinh!
Là cấm thuật do chính anh sáng tạo ra!
Chuyện này... là sao?
Khi hai người đang suy luận, thì ở phía bên kia, Tử Tiên đã triệu hồi một con vật.
Cóc?
Một con cóc to hơn thân mình ông ta một chút xuất hiện, nhảy lên đầu con cóc đó, ông ta cùng nó phóng tới trước mặt hai người. Con cóc nhổ ra một ngụm dầu, Giang Mạn cùng Vũ Anh đều tránh được. Hai người tách ra mỗi người một hướng. Lần trước gặp nhau, hắn không sử dụng ngay thuật này, lần này có lẽ sẽ không nương tay. So với Tử Thạch, người đàn ông này trình độ cao hơn nhiều.
Từ khi cảm nhận lại được sức mạnh đặc biệt, Vũ Anh đã tiến hành luyện tập rất nhiều, xong dần dần nhóm và cả cô mới phát hiện, thì ra cô là truyền nhân tộc mèo xa xưa, và hình dáng đuôi và tai mèo là đặc trưng của tộc nhân đó, cô mới biết sức mạnh của mình là gì. Nhìn xuống tay, những móng tay có thể kéo dài ra chút và sắc nhọn mỗi khi cần có thể thay đổi hình dáng, lại đặc biệt có tính sát thương lớn. Bản tính nhanh nhẹn và nhẹ nhàng, đôi móng vuốt của loài mèo cũng được phát huy trong những những lần bọn người xấu tìm đến cô, cũng như linh tính sẵn có trong người cô, tương tự mèo.
Ngồi trên cành cây quan sát, cô định thần lại tình hình, chiếc đuôi dài lại ngoe nguẩy đằng sau. Người đàn ông đó hẳn rất có kinh nghiệm thực chiến và năng lực không tồi. Nhìn cách ông ta tấn công rồi phòng thủ, phản công đối với Giang Mạn không hề nao núng. Ông ta tài giỏi tới cỡ nào?
Về phía Giang Mạn, anh biết bản thân đang hồi phục sức mạnh dần dần kể từ năm năm trước Lục Đạo lấy đi, nhưng giờ vẫn chỉ đến 50%. Không ngờ người đàn ông này có thể tránh được tất cả những đòn của anh.
Không tồi!
Những lá bùa Giang Mạn quăng ra lần lượt nổ, lá bùa nào nổ liền sinh ra thêm 10 lá bùa nổ khác, cứ thế nổ liên hoàn. Tử Tiên tránh né liên tục, thì một trận thủy triều từ đâu ập tới tứ phía.
Wow! Vũ Anh kinh ngạc. Giang Mạn sử dụng Thủy độn ở một nơi không có nước, lại còn là trận nước lớn. Thật kinh khủng!
Tử Tiên đành cùng con cóc kia nhảy lên trên không. Con cóc dùng chiếc lưỡi dài tới hơn 2 mét cuốn chặt vào cành một chiếc cây, tạo đà kéo thân thể lao về phía đó. Chẳng ngờ nó là cái cây mà Vũ Anh đang đứng quan sát.
Khi con cóc biến mất, Tử Tiên đáp xuống. Vũ Anh hai tay hai Shuriken thủ thế chiến đấu.
Tử Tiên dùng đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô, rồi ông ta chợt lên tiếng:
"Katsumi!"
Cô giật mình: "Ông biết tôi?"
"Phải, cô là mục tiêu của bọn Uế Thổ Tử Thi"
Cô khó hiểu: "Chẳng phải, ông cũng thuộc Uế Thổ Tử Thi?" Nên vì sao ông ta lại có giọng điệu đó với đồng bọn của mình?
"Ta khác với bọn họ, ta sẽ không giết cô!"
Khi đó, Giang Mạn từ xa hô lên, định phi thân lại gần:
"Vũ Anh! Cảnh giác với hắn!"
Cô chưa kịp làm gì thì ông ta đã biến mất trong làn khói mờ đặc.
Khi trở về nhà, Giang Mạn đi bên cạnh lên tiếng: "Vũ Anh, vừa nãy hắn nói gì với cô vậy?"
"Cũng không có gì, hắn bảo hắn sẽ không giết tôi..."
"Tại sao?"
"Hắn có vẻ... nói sao nhỉ..." Cô nghiêng nghiêng đầu "Hắn không có vẻ là một người xấu".
"Cô chắc chứ?"
"Tôi... cũng không biết nữa"
Anh thở dài "Thôi, bây giờ chúng ta về ăn cơm".
"Vâng".
"Thả... thả tôi xuống...!"
Trầm ngâm một hồi, Giang Mạn mới cất tiếng:
"Không thả"
"Thả đi mà..."
Vũ Anh không thấy anh nói gì, đành tiếp tục xuống nước một cách bất lực:
"Tôi...còn có bài tập được giao về nhà, tôi còn phải về làm..."
"Chút nữa về làm sau, giờ đi với tôi" Giang Mạn dường như đang tập trung vào một suy nghĩ nào đó, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
"..."
Im lặng bên anh, cô không muốn làm phiền vào dòng suy tư của anh, nhưng tư thế của cô cứ kì cục thế nào ấy, nằm trên vai anh...
"Giang Mạn, thả tôi xuống, tôi tự đi được!"
"Sắp đến nơi rồi"
"..."
Rốt cuộc cuối cùng, Giang Mạn cũng dừng lại, đặt Vũ Anh đứng xuống. Nơi này... Cô nắm chặt hai bên cánh tay anh khi đang vịn vào.
"Sao?" Giang Mạn liền hỏi.
"Có tử khí..!" Vũ Anh ngửi ngửi.
"Tử khí?" Giang Mạn cau mày liếc ánh mắt xung quanh. Được mệnh danh là nhân tài cảm nhận xuất chúng từ kiếp trước, ám khí cùng sát khí anh rất dễ để nhận biết, nhưng tử khí- hồn khí người chết thì anh chịu. Vậy mà Vũ Anh có thể nhận ra.
"Và..." Nhắm mắt ngửi ngửi.
Giang Mạn lại liếc mắt tiếp.
"Mùi cá nướng"
Giang Mạn nhìn Vũ Anh, giật giật khóe mắt "Cô bảo gì cơ?"
"Mùi cá nướng thơm quá!" Vũ Anh mở mắt, hồn nhiên cười tươi như con mèo con ham ăn. Bụng cô reo "ọt ọt" lúc nào không hay.
"Trời ơi cô nương, giờ này còn ngửi thấy mùi cá nướng! Cô có cần lát nữa về tôi nướng xúc xích chấm tương cà cho cô không? Giờ là nhiệm vụ, làm ơn tập trung vào cái" Giang Mạn trợn trừng mắt không tin nổi, đành ra điều kiện, không nhịn được đưa tay bóp nhẹ cái miệng nhỏ nhắn của cô. Anh hơi ngần ngừ sững lại.
Đôi môi đó...
Liền nhớ lại trước đây, vào một buổi sáng nào đó, vết kem đánh răng dính quanh khuôn miệng nhỏ một cách ẩu tả rất buồn cười, anh lấy tay quệt nó. Sau đó, cũng tại nhà anh, anh cúi xuống chạm vào đôi môi đỏ mọng ấy một cách rất nhẹ nhàng, đôi môi ấy mím lại, rồi lại mở ra, ngạc nhiên, lúng túng. Một khoảng thời gian trước, đôi môi ấy dám cả gan ăn hết đám xúc xích trong tủ lạnh nhà anh, rồi trước đó, cách một làn áo, chúng còn ngang nhiên chạm vào ngực anh khi cô ôm chặt người anh chỉ vì một con chuột.
Ở gần căn nhà kho, đôi môi ấy đã suýt chủ động hôn anh...
Chợt nhận ra đôi môi đó thuộc về người anh thương, giờ đây, chúng đỏ như những quả cherry căng mọng rực rỡ, đang bị anh giữ, chu ra một cách đáng thương nhưng cũng rất dễ thương. Anh không kìm được, cúi xuống.
Định hôn lên đôi môi đó một lần nữa...
Thì...
Một cây Kunai phi sượt qua! Giang Mạn giật mình ôm cô tránh đòn.
Vũ Anh vẫn chưa hiểu gì, đang bị anh nhắc nhở, cô còn đang khóc ròng trong lòng vì cái bụng đói meo của mình thì đột nhiên rơi vào lòng anh. Giờ thì tuyệt rồi, vừa mang cái bụng đói, vừa mang trái tim thổn thức một lần nữa.
Đó là...
Người đàn ông tóc trắng lần trước! Thì ra... đây là khu vực nhà kho lần trước mà Giang Mạn đã đưa Vũ Anh qua một lần.
"Ông chắc hẳn là Tử Tiên?" Giang Mạn bình tĩnh nói, mặt vẫn lạnh lùng "Một trong Uế Thổ Tử Thi?"
Cái gì? Uế Thổ Tử Thi? Nghĩ đến đây, trong đầu Vũ Anh chợt hiện lên trận đối đầu hồi ấy với Tử Tầm, cô ta đã tự xưng là Uế Thổ Tử Thi.
"Anh biết Uế Thổ Tử Thi?" Vũ Anh ngần ngừ nhìn anh.
Giang Mạn chợt ngạc nhiên: "Cô cũng biết?"
Cô gật đầu, rồi nói: "Tôi đã từng gặp Tử Tầm, cô ta đã nói cho tôi".
Thì ra là vậy... Giang Mạn nhớ lại, cách đây vài tháng, một phía Ninja liên minh với anh đã cung cấp thông tin về Uế Thổ Tử Thi. Chúng xuất hiện cách đây đã hơn năm năm. Năm năm trước, anh gặp Tử Thạch, cách đây một thời gian anh mới biết về Tử Tầm, giờ là lần gặp Tử Tiên, mặc dù đã là lần thứ hai, cả hai lần đều là ở gần căn nhà kho bỏ hoang này. Thực ra, căn nhà hoang này chính là căn nhà năm xưa anh đã lần đầu xuất hiện tại thế giới này.
Kể từ năm năm trước, anh đã nhiều lần tìm đến đây, để điều tra kĩ hơn về nơi này, cho tới lần trước đi cùng Vũ Anh, anh lần đầu gặp Tử Tiên.
Nhìn sang cô, anh ngẫm nghĩ. Nhưng vì sao Tử Tầm, cô ta lại gặp Vũ Anh? Tình cờ hay cố ý? Lại còn tiết lộ thân phận? Chứng tỏ, ở thế giới này, thân phận của Vũ Anh cũng rất đặc biệt, không chỉ ở kiếp trước...
"Vũ Anh, tập trung vào nhé, chúng ta phải bắt sống được tên này!" Anh nói.
"Vì sao?" Cô cau mày. Lại nhìn sang Tử Tiên. Hắn là đồng bọn với Tử Thạch và Tử Tầm, là nhóm Uế Thổ Tử Thi... Hơn nữa... Tử Thi... Tử Thi...
Tử Thi?
Chẳng phải là xác chết?
Lại còn mùi tử khí này nữa?
"Ông ta là xác chết được hồi sinh?" Cô thận trọng, nuốt nước bọt chỉ.
"Hửm?" Nhìn theo tay cô là Tử Tiên "Thì ra Tử Tiên là người chết được hồi sinh?" Giang Mạn cũng ngạc nhiên không kém. Phải rồi. Anh nheo mắt. Tên gọi Uế Thổ Tử Thi rất giống với...
Uế thổ chuyển sinh!
Là cấm thuật do chính anh sáng tạo ra!
Chuyện này... là sao?
Khi hai người đang suy luận, thì ở phía bên kia, Tử Tiên đã triệu hồi một con vật.
Cóc?
Một con cóc to hơn thân mình ông ta một chút xuất hiện, nhảy lên đầu con cóc đó, ông ta cùng nó phóng tới trước mặt hai người. Con cóc nhổ ra một ngụm dầu, Giang Mạn cùng Vũ Anh đều tránh được. Hai người tách ra mỗi người một hướng. Lần trước gặp nhau, hắn không sử dụng ngay thuật này, lần này có lẽ sẽ không nương tay. So với Tử Thạch, người đàn ông này trình độ cao hơn nhiều.
Từ khi cảm nhận lại được sức mạnh đặc biệt, Vũ Anh đã tiến hành luyện tập rất nhiều, xong dần dần nhóm và cả cô mới phát hiện, thì ra cô là truyền nhân tộc mèo xa xưa, và hình dáng đuôi và tai mèo là đặc trưng của tộc nhân đó, cô mới biết sức mạnh của mình là gì. Nhìn xuống tay, những móng tay có thể kéo dài ra chút và sắc nhọn mỗi khi cần có thể thay đổi hình dáng, lại đặc biệt có tính sát thương lớn. Bản tính nhanh nhẹn và nhẹ nhàng, đôi móng vuốt của loài mèo cũng được phát huy trong những những lần bọn người xấu tìm đến cô, cũng như linh tính sẵn có trong người cô, tương tự mèo.
Ngồi trên cành cây quan sát, cô định thần lại tình hình, chiếc đuôi dài lại ngoe nguẩy đằng sau. Người đàn ông đó hẳn rất có kinh nghiệm thực chiến và năng lực không tồi. Nhìn cách ông ta tấn công rồi phòng thủ, phản công đối với Giang Mạn không hề nao núng. Ông ta tài giỏi tới cỡ nào?
Về phía Giang Mạn, anh biết bản thân đang hồi phục sức mạnh dần dần kể từ năm năm trước Lục Đạo lấy đi, nhưng giờ vẫn chỉ đến 50%. Không ngờ người đàn ông này có thể tránh được tất cả những đòn của anh.
Không tồi!
Những lá bùa Giang Mạn quăng ra lần lượt nổ, lá bùa nào nổ liền sinh ra thêm 10 lá bùa nổ khác, cứ thế nổ liên hoàn. Tử Tiên tránh né liên tục, thì một trận thủy triều từ đâu ập tới tứ phía.
Wow! Vũ Anh kinh ngạc. Giang Mạn sử dụng Thủy độn ở một nơi không có nước, lại còn là trận nước lớn. Thật kinh khủng!
Tử Tiên đành cùng con cóc kia nhảy lên trên không. Con cóc dùng chiếc lưỡi dài tới hơn 2 mét cuốn chặt vào cành một chiếc cây, tạo đà kéo thân thể lao về phía đó. Chẳng ngờ nó là cái cây mà Vũ Anh đang đứng quan sát.
Khi con cóc biến mất, Tử Tiên đáp xuống. Vũ Anh hai tay hai Shuriken thủ thế chiến đấu.
Tử Tiên dùng đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô, rồi ông ta chợt lên tiếng:
"Katsumi!"
Cô giật mình: "Ông biết tôi?"
"Phải, cô là mục tiêu của bọn Uế Thổ Tử Thi"
Cô khó hiểu: "Chẳng phải, ông cũng thuộc Uế Thổ Tử Thi?" Nên vì sao ông ta lại có giọng điệu đó với đồng bọn của mình?
"Ta khác với bọn họ, ta sẽ không giết cô!"
Khi đó, Giang Mạn từ xa hô lên, định phi thân lại gần:
"Vũ Anh! Cảnh giác với hắn!"
Cô chưa kịp làm gì thì ông ta đã biến mất trong làn khói mờ đặc.
Khi trở về nhà, Giang Mạn đi bên cạnh lên tiếng: "Vũ Anh, vừa nãy hắn nói gì với cô vậy?"
"Cũng không có gì, hắn bảo hắn sẽ không giết tôi..."
"Tại sao?"
"Hắn có vẻ... nói sao nhỉ..." Cô nghiêng nghiêng đầu "Hắn không có vẻ là một người xấu".
"Cô chắc chứ?"
"Tôi... cũng không biết nữa"
Anh thở dài "Thôi, bây giờ chúng ta về ăn cơm".
"Vâng".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.