Duyên Phận Của Đạo Tổ Cá Mặn Ở Hồng Hoang
Chương 33:
Hạc Tử
08/10/2024
Không phải chứ, ngươi thật sự đói bụng sao?
Nhưng Tinh Tinh không dám nói gì, sợ sau khi hỏi xong, Thương Âm sẽ lập tức lấy cây Chúc Dư Thảo ra ăn cho đỡ đói.
Vì vậy chỉ có thể ngồi xổm dưới gốc cây quế, ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Thương Âm và Hồng Quân rời đi.
Hai người một trước một sau đi trên đường, trong nháy mắt đã đi xa mấy chục dặm.
Hồng Quân nói: "Trong Hồng Hoang con non không sống nổi có không ít."
Thương Âm đương nhiên không phải ra ngoài tìm đồ ăn gì, nàng cũng hiểu ý của Hồng Quân: "Cây quế kia chia sẻ đạo mà nó lĩnh ngộ cho ta, Tinh Tinh lại có ơn với cây quế vì cây Chúc Dư Thảo, nhân quả tuần hoàn, ta chỉ điểm cho nó một chút cũng không phải chuyện gì khó khăn."
Dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi.
Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng mà...
Hồng Quân mở miệng: "Thọ mệnh của loài thú ngắn ngủi, đừng nên nặng tình."
Thương Âm quay đầu nhìn Hồng Quân, chậm rãi bước lùi về sau, cười hỏi hắn: "Vậy ra Hồng Quân đạo hữu cảm thấy ta là người nặng tình sao?"
Hồng Quân giơ tay vén cành cây vươn ra, chậm rãi đáp: "Ừ."
Ngón tay Thương Âm giấu sau lưng khẽ siết lại, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Giọng nói cũng trở nên cứng rắn hơn: "Vậy thì ngươi sai rồi, ta ấy à, chỉ cần là người đẹp đều thích, còn loại tiểu gia hỏa đáng yêu như Tinh Tinh, trêu chọc một chút cũng không sao, chớp mắt là quên ngay."
Theo tính cách của Hồng Quân, lúc này hẳn là chỉ đáp lại một tiếng rồi nói sang chuyện khác.
Nhưng lúc này đây, nhìn bóng lưng Thương Âm, hắn lại không muốn "thấu hiểu" như vậy: "Vậy tại sao ngươi lại muốn dạy dỗ Tinh Tinh kiềm chế tính tình?"
"Đó là trêu chọc nó thôi, lúc nó tức giận cái đuôi run lên run xuống, ngươi không thấy rất đáng yêu sao?"
Bước chân Thương Âm nhanh hơn một chút.
"Dạy nó xây nhà?" Cho dù tốc độ của Thương Âm nhanh đến đâu, Hồng Quân vẫn luôn thong dong đi theo sau nàng.
Thương Âm cứng miệng: "Căn nhà kia không phải cho nó, là ta muốn ở!"
Khóe môi Hồng Quân khẽ nhếch lên.
Một người ngay cả ở Tu Di Thiên cũng không có nhà, chỉ là dừng chân ở rừng quế này một thời gian, mà lại cần một căn nhà như vậy sao?
Con Tinh Tinh kia rời khỏi tộc quần, không có đại năng nào che chở, cho dù có cây Chúc Dư Thảo, cũng vẫn phải lẩn trốn cho đến khi trưởng thành.
Sau khi được điểm hóa sinh ra linh trí, trong mắt không ít yêu tộc, cây quế kia cũng sẽ trở thành bảo vật đại bổ.
Nếu Thương Âm để lại nơi ở của mình, với hơi thở còn sót lại của Hỗn Độn Ma Thần, trước khi cây quế tu luyện tiểu thành và Tinh Tinh trưởng thành, cũng đủ để trấn áp những kẻ có ý đồ bất chính.
Người mềm lòng thì nặng tình, người tỉnh táo thì bạc tình.
Mà Thương Âm lại vừa mềm lòng vừa tỉnh táo, luôn biết rõ bản thân muốn điều gì nhất.
Tuy Hồng Quân không nói gì thêm, nhưng Thương Âm lại càng thêm không được tự nhiên.
"Chẳng phải ngươi luôn là người nhìn thấu mà không nói ra, cái gì cũng biết nhưng lại muốn giả vờ không biết sao?" Thương Âm thuận tay nhặt một cọng cỏ bị gió thổi tới, ngón tay trắng nõn xoay chuyển linh hoạt, liếc nhìn Hồng Quân, nhỏ giọng lầm bầm, "Sao hôm nay nói nhiều thế?"
Hồng Quân nắm tay lại, nhưng không giữ được cơn gió lướt qua, cúi đầu khẽ cười, khó có khi ôn nhu nói: "Có lẽ luôn có chút không cam lòng."
"Không cam lòng? Ngươi có gì mà phải không cam lòng." Thương Âm cười nhạt, trêu chọc Hồng Quân, "Thứ Hồng Quân đạo hữu muốn, chẳng lẽ không phải là phải dùng mọi thủ đoạn nắm giữ trong tay sao?"
"Luôn có thứ dù dùng mọi thủ đoạn cũng không có được." Ánh mắt Hồng Quân liếc thấy dòng suối phía sau Thương Âm, nhắc nhở, "Phía sau có suối nước, cẩn thận một chút."
"Ồ." Thương Âm đáp một tiếng, nhưng mũi chân vẫn khẽ điểm trên mặt nước, khuấy động vài vòng, khóe mắt cong cong ý cười.
"Thương Âm."
"Ừm?"
"Nếu có một ngày, ngươi thích một người, nhưng người đó sẽ mang đến nguy hiểm cho tất cả những thứ khác mà ngươi yêu thích, ngươi sẽ chọn như thế nào?"
Nhưng Tinh Tinh không dám nói gì, sợ sau khi hỏi xong, Thương Âm sẽ lập tức lấy cây Chúc Dư Thảo ra ăn cho đỡ đói.
Vì vậy chỉ có thể ngồi xổm dưới gốc cây quế, ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Thương Âm và Hồng Quân rời đi.
Hai người một trước một sau đi trên đường, trong nháy mắt đã đi xa mấy chục dặm.
Hồng Quân nói: "Trong Hồng Hoang con non không sống nổi có không ít."
Thương Âm đương nhiên không phải ra ngoài tìm đồ ăn gì, nàng cũng hiểu ý của Hồng Quân: "Cây quế kia chia sẻ đạo mà nó lĩnh ngộ cho ta, Tinh Tinh lại có ơn với cây quế vì cây Chúc Dư Thảo, nhân quả tuần hoàn, ta chỉ điểm cho nó một chút cũng không phải chuyện gì khó khăn."
Dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi.
Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng mà...
Hồng Quân mở miệng: "Thọ mệnh của loài thú ngắn ngủi, đừng nên nặng tình."
Thương Âm quay đầu nhìn Hồng Quân, chậm rãi bước lùi về sau, cười hỏi hắn: "Vậy ra Hồng Quân đạo hữu cảm thấy ta là người nặng tình sao?"
Hồng Quân giơ tay vén cành cây vươn ra, chậm rãi đáp: "Ừ."
Ngón tay Thương Âm giấu sau lưng khẽ siết lại, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Giọng nói cũng trở nên cứng rắn hơn: "Vậy thì ngươi sai rồi, ta ấy à, chỉ cần là người đẹp đều thích, còn loại tiểu gia hỏa đáng yêu như Tinh Tinh, trêu chọc một chút cũng không sao, chớp mắt là quên ngay."
Theo tính cách của Hồng Quân, lúc này hẳn là chỉ đáp lại một tiếng rồi nói sang chuyện khác.
Nhưng lúc này đây, nhìn bóng lưng Thương Âm, hắn lại không muốn "thấu hiểu" như vậy: "Vậy tại sao ngươi lại muốn dạy dỗ Tinh Tinh kiềm chế tính tình?"
"Đó là trêu chọc nó thôi, lúc nó tức giận cái đuôi run lên run xuống, ngươi không thấy rất đáng yêu sao?"
Bước chân Thương Âm nhanh hơn một chút.
"Dạy nó xây nhà?" Cho dù tốc độ của Thương Âm nhanh đến đâu, Hồng Quân vẫn luôn thong dong đi theo sau nàng.
Thương Âm cứng miệng: "Căn nhà kia không phải cho nó, là ta muốn ở!"
Khóe môi Hồng Quân khẽ nhếch lên.
Một người ngay cả ở Tu Di Thiên cũng không có nhà, chỉ là dừng chân ở rừng quế này một thời gian, mà lại cần một căn nhà như vậy sao?
Con Tinh Tinh kia rời khỏi tộc quần, không có đại năng nào che chở, cho dù có cây Chúc Dư Thảo, cũng vẫn phải lẩn trốn cho đến khi trưởng thành.
Sau khi được điểm hóa sinh ra linh trí, trong mắt không ít yêu tộc, cây quế kia cũng sẽ trở thành bảo vật đại bổ.
Nếu Thương Âm để lại nơi ở của mình, với hơi thở còn sót lại của Hỗn Độn Ma Thần, trước khi cây quế tu luyện tiểu thành và Tinh Tinh trưởng thành, cũng đủ để trấn áp những kẻ có ý đồ bất chính.
Người mềm lòng thì nặng tình, người tỉnh táo thì bạc tình.
Mà Thương Âm lại vừa mềm lòng vừa tỉnh táo, luôn biết rõ bản thân muốn điều gì nhất.
Tuy Hồng Quân không nói gì thêm, nhưng Thương Âm lại càng thêm không được tự nhiên.
"Chẳng phải ngươi luôn là người nhìn thấu mà không nói ra, cái gì cũng biết nhưng lại muốn giả vờ không biết sao?" Thương Âm thuận tay nhặt một cọng cỏ bị gió thổi tới, ngón tay trắng nõn xoay chuyển linh hoạt, liếc nhìn Hồng Quân, nhỏ giọng lầm bầm, "Sao hôm nay nói nhiều thế?"
Hồng Quân nắm tay lại, nhưng không giữ được cơn gió lướt qua, cúi đầu khẽ cười, khó có khi ôn nhu nói: "Có lẽ luôn có chút không cam lòng."
"Không cam lòng? Ngươi có gì mà phải không cam lòng." Thương Âm cười nhạt, trêu chọc Hồng Quân, "Thứ Hồng Quân đạo hữu muốn, chẳng lẽ không phải là phải dùng mọi thủ đoạn nắm giữ trong tay sao?"
"Luôn có thứ dù dùng mọi thủ đoạn cũng không có được." Ánh mắt Hồng Quân liếc thấy dòng suối phía sau Thương Âm, nhắc nhở, "Phía sau có suối nước, cẩn thận một chút."
"Ồ." Thương Âm đáp một tiếng, nhưng mũi chân vẫn khẽ điểm trên mặt nước, khuấy động vài vòng, khóe mắt cong cong ý cười.
"Thương Âm."
"Ừm?"
"Nếu có một ngày, ngươi thích một người, nhưng người đó sẽ mang đến nguy hiểm cho tất cả những thứ khác mà ngươi yêu thích, ngươi sẽ chọn như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.